Phù Lạc
-
Chương 65
Long Hiên đế nhíu mày, phê duyệt tấu chương.
Vạn Toàn nhẹ chân nhẹ tay đi tới điện Côn Dụ, không biết có nên mở miệng không.
Phù Hòa nữ hồi cung.
Lúc trước hoàng thượng hồi cung, trong sử ký, Ngọc Chân thị bệnh nặng, đế cho ở ngoài cung nghỉ ngơi điều dưỡng.
Vạn Toàn cũng từng cho rằng Phù Hòa nữ đối với hoàng thượng là khác biệt.
Nhưng mùa hè năm trước hoàng thượng bị thương quay về kinh, cũng chưa từng có gì khác thường, chỉ là mọi người rất ăn ý không dám ở trước mặt Long Hiên đế nhắc tới bất cứ chuyện gì có liên quan đến Phù Hòa nữ.
Tĩnh phi mặc dù sẩy thai, nhưng hoàng thượng vẫn phong nàng làm Thục Phi, tôn quý như Lan Hiền phi, trở thành nhân vật cầm quyền danh xứng với thực ở hậu cung.
Vũ Chiêu nghi tuy rằng sinh hạ hoàng tử, nhưng không được tiến phong, hoàng thượng nhìn thấy tiểu hoàng tử, giống như cũng mất hứng. Vạn Toàn cuối cùng cũng không thể không hoài nghi hoàng thượng không thích tiểu hài tử.
Lan Hiền phi cùng Vũ phi dù hao hết tâm tư muốn chèn ép Lăng Thục Phi, nhưng hoàng thượng cố tình độc sủng một mình nàng, mặc cho nàng ở hậu cung hô phong hoán vũ, làm mưa làm gió, có thể nói là độc sủng hậu cung.
Tuyển tú mùa xuân năm nay, hoàng thượng để lại mười lăm tú nữ, trong đó độc sủng Hướng Tiêu Vi có năm phần giống Dự vương phi, tiến cung chưa đến nửa năm, đã từ Tòng thất phẩm Tuyển thị thăng tiến nhanh chóng lên làm Hoa Vi phu nhân Tòng nhất phẩm. Trở thành một cỗ lực lượng duy nhất ở hậu cung có thể chống lại Lăng Thục Phi. Cũng khó trách phía dưới đều thích lựa chọn những nữ tử có bề ngoài, rất giống Dự vương phi tiến cung, như thế mới có thể lấy được thánh sủng.
Hoa Vi phu nhân xuất thân cũng không hiển hách, phụ thân chẳng qua là một quan viên ngũ phẩm, luận dung mạo tài tình tuy rằng không kém, nhưng so với Lăng Thục Phi khuynh quốc khuynh thành vẫn có khoảng cách rất lớn, có thể chẳng qua là vì nàng có vẻ ngoài như Dự vương phi, cho nên cũng như Yến chiêu nghi trước kia thăng tiến nhanh chóng, nhưng nàng so với Yến chiêu nghi lại càng được tâm hoàng thượng hơn, cho nên được làm Tòng nhất phẩm phu nhân.
Trong cung còn có một Ngọc phi không thể không nhắc đến, Phù Hòa nữ lên lên xuống xuống tự hỏi không ảnh hưởng người làm tỷ tỷ là nàng, hoàng thượng hồi cung không chỉ không vắng vẻ nàng như lúc trước, ngược lại chiếu cố sủng hạnh có thêm.
Có điều còn có một việc không thể không nói, chính là bởi vì như vậy, cho nên Vạn Toàn không thể xác định Phù Hòa nữ đối với hoàng thượng thì có địa vị như thế nào.
Lần này trong mười lăm tú nữ được lưu lại, có một người tên là Ngọc Tử San, dung mạo có thể nói là có tám phần tương tự Phù Hòa nữ, lúc trước biểu tình hoàng thượng khi mới gặp nàng, khó coi như bị hóc xương cá.
Lưu lại làm Tòng bát phẩm Canh y, càng may mắn trở thành nữ tử được điệp hạnh, là phi tần đầu tiên được thị tẩm trong những tú nữ. Nhưng đêm đó cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, đồng sử cũng không ghi lại chuyện Ngọc Canh y thị tẩm. Không quá bao lâu, nàng trở thành một Canh y bị trọng thương mù mắt hy sinh giữa những tranh đấu hậu cung. Lăng Thục Phi vì chèn ép Hướng Tuyển thị lúc ấy được long sủng, muốn dùng nàng răn đe, đáng tiếc cố tình hoàng thượng chọn một Ngọc Canh y vô tội gánh vác tội danh, đánh chết.
Như vậy, Phù Hòa nữ dường như cũng đã trở thành chủ đề cấm kỵ trong cung. Lan Hiền phi phối hợp với Hướng Tuyển thị, phái Dự vương phi khí thế tăng vọt, Hướng Tuyển thị không ngừng thăng chức, đã trở thành Hoa Vi phu nhân ngày hôm nay.
Đối với những việc này Vạn Toàn không có chút cảm giác ngạc nhiên nào, về phần hoàng thượng, nữ nhân hậu cung không có cũng không khác, chỉ có cảm thấy hứng thú hay không hứng thú.
Ngọc Canh y trở thành người chịu tội thay Hướng Tuyển thị, Vạn Toàn không biết là có cái gì không đúng, nhưng nhìn khuôn mặt đó, khiến Vạn Toàn luôn thấy không đành lòng, không biết hoàng thượng là đối với Phù Hòa nữ oán hận mà giận chó đánh mèo Ngọc Canh y, hay là Ngọc Canh y tự mình chọc giận hoàng thượng. Có điều bằng vào con mắt nhìn người của Vạn Toàn, Ngọc Canh y ôn nhu thiện lương không có đạo lý sẽ chọc giận hoàng thượng, cũng không phải là người có thể khiến hoàng thượng tức giận.
Hậu cung thay đổi bất ngờ, Vạn Toàn cũng không biết hoàng thượng nghĩ gì trong lòng.
Chẳng qua chuyện hầu hạ sinh hoạt thường ngày của hoàng thượng, Vạn Toàn lại hiểu rõ.
Trước kia hoàng thượng, mặt không chút thay đổi, hiện giờ lại lúc nào cũng nhíu mày.
Trước kia Long Hiên đế cũng không dễ hầu hạ, nhưng hiện giờ tất cả cung nhân đều nhất trí tán thành, hắn càng khó hầu hạ. Thái độ của hắn đối đãi cung nhân cũng không biến hóa nhiều, vẫn thưởng phạt phân minh, vô tình coi thường, nhưng khí thế khi hắn phát ra chung quanh, càng ngày càng đông lạnh lòng người, người phía dưới càng ngày càng sợ hắn, thậm chí, một cung nữ hầu hạ Long Hiên đế đã một năm, cuối cùng lại có thể sợ tới mức run rẩy.
Đối với mình, hoàng thượng vẫn tín nhiệm như thường ngày, khoan dung, nhưng mà Vạn Toàn vẫn có thể cảm giác được áp lực, tối tăm, khó có thể nắm lấy, khó có thể hầu hạ.
Ví dụ buổi sáng thích Ba Sơn tước lưỡi, buổi chiều đã sửa thành Huệ Minh thúy phiến, yêu thích vô thường.
Vạn Toàn nhìn Long Hiên đế trước mắt, không biết lúc này có thích hợp để bẩm báo chuyện Phù Hòa nữ hồi cung. Thật sự không muốn thừa nhận áp lực ngược đãi lòng người khi Long Hiên đế giận mà không phát. Vì ngày hôm nay cả cung nhân điện Can Nguyên từ trên xuống dưới, già trẻ lớn bé có thể có một ngày thoải mái, Vạn Toàn do dự không tiến, trực giác Long Hiên đế chắc chắn sẽ không cao hứng.
Cuối cùng một phong tấu chương từ biên ải tới cuối cùng đã khiến chân mày đang cau lại của Long Hiên đế giãn ra, Vạn Toàn nắm chặt thời cơ tiến lên, chờ mong việc Phù Hòa nữ hồi cung đừng ảnh hưởng đến vẻ vui mừng khi đọc tấu chương này.
“Hoàng thượng, Phù tiểu chủ ở bên ngoài cầu kiến.”
Vạn Toàn nhìn thấy hoàng thượng ngừng bút, mực nước từ ngòi bút nhỏ xuống, làm bẩn tấu chương.
“Ngươi nói ai?” Long Hiên đế ngẩng đầu.
“Phù tiểu chủ ở cung Thụy Chân cầu kiến Thánh Thượng.” Vạn Toàn trái tim như vuốt mèo.
Đợi đã lâu, mới nghe được Long Hiên đế đáp lời.
“Bảo nàng đợi ở Thiên Điện.”
Vạn Toàn thở ra một hơi, thanh âm bình tĩnh từ trước đến nay của hoàng thượng mang theo khàn khàn áp chế, Vạn Toàn hầu hạ Long Hiên đế nhiều năm qua, rất rõ ràng đó biểu lộ cái gì. Hoàng thượng đang cố gắng áp chế cơn giận của mình. Vạn Toàn thậm chí cảm giác, cái loại áp chế này, phảng phất là vì bùng nổ lớn hơn.
Phù Lạc ở Thiên Điện cung Côn Dụ tận lực đợi Long Hiên đế.
Từ đúng ngọ đến hoàng hôn, trừ việc thỉnh thoảng có cung nữ tiến vào bưng trà đưa nước, cả Thiên Điện yên tĩnh vô cùng. Phù Lạc không kiên nhẫn đi đến gần đại điện, nghe tiếng quần áo ma sát đến rồi đi, đi rồi đến, một đám đại thần ở bên trong nói nhỏ.
Đói, đối phó cơn đói, Phù Lạc tổng kết ra kinh nghiệm rất tốt, đó chính là đi ngủ. Nghĩ một đại thần vừa mới vào, nói vậy Long Hiên đế trong thời gian ngắn chắc là sẽ không cho triệu kiến mình.
Cuộn chân lên, Phù Lạc lấy tay chống má, tựa vào trên ghế ngủ, mơ mơ màng màng cảnh cáo chính mình cần tỉnh táo, đáng tiếc không biết là bởi vì quá mức khẩn trương mà mỏi mệt, hay là lộ trình khổ cực mà mỏi mệt.
Lúc Long Hiên đế đi vào Thiên Điện, Phù Lạc cũng không phát hiện. Có điều sau lại Phù Lạc tỉnh lại, cho rằng nguyên nhân lớn nhất còn là bởi vì hắn đi vô thanh vô tức, không kịp phòng bị.
Long Hiên đế mặt âm trầm, quan sát nữ nhân đang ngủ say trước mắt này.
Không thấy tiều tuỵ, tư thế ngủ hiện ra vẻ thanh tao tao nhã, một thân giả tạo.
Long Hiên đế cau mày càng chặt.
Long Hiên đế đến gần, ước chừng là cảm thấy luồng khí biến hóa (thật huyền diệu nha), Phù Lạc đột nhiên tỉnh, thốt nhiên nhìn thấy Long Hiên đế, nhất thời lúng túng, may mắn nửa năm kia không phải huấn luyện vô ích.
Phù Lạc rất nhanh sửa sang lại cảm xúc, làm ra động tác vuốt tóc không biết đã luyện tập bao nhiêu lần trước gương, tuyệt đẹp mê người, “Thần thiếp tham kiến hoàng thượng.”
Long Hiên đế xoay người, chậm rãi đi về hướng ghế dựa ở chính giữa, từ từ ngồi xuống, không thấy mở miệng.
Phù Lạc ngay thẳng thân mình, nửa ngồi trên không trung, cố gắng khống chế cân bằng, trong lòng nguyền rủa Long Hiên đế cố ý.
“Ở ngoài cung, ngược lại đã học tốt lễ nghi rồi.” Long Hiên đế phun ra một câu không mặn không nhạt.
Phù Lạc hiểu được ý tứ của hắn. Đối với hành lễ trong cung, Phù Lạc ở Xuyên Nguyệt lâu đã khổ tâm huấn luyện, phải làm đến đẹp nhất quyến rũ nhất, cho dù là một tư thế cũng phải rung động tâm nam nhân.
Đáng tiếc đối mặt chính là Long Hiên đế, xem ra một chiêu này cũng không có hiệu lực, chính mình thật không biết nên thưởng thức hắn ngồi trước sắc đẹp mà vẫn không loạn, hay là căm hận hắn không chịu sắc đẹp mê hoặc.
Phù Lạc thật sự chống đỡ không nổi, cũng không thấy hắn có ý tứ bình thân, đành phải tự ngay thẳng thân mình, đứng lên.
Long Hiên đế cũng không thấy chút không vui nào, giống như động tác của nàng như vậy là đương nhiên, giống như nàng cho tới bây giờ đều không cần một tiếng “Bình thân” của hắn. Ngẫm lại bản thân lúc ban đầu, dường như thật sự mỗi lần đều không cách nào kiên trì động tác nửa ngồi có độ khó cao đó, luôn nhẹ nhàng hơi cúi, rồi đứng dậy.
“Trẫm cho ngươi hồi cung à?”
Vạn Toàn nhẹ chân nhẹ tay đi tới điện Côn Dụ, không biết có nên mở miệng không.
Phù Hòa nữ hồi cung.
Lúc trước hoàng thượng hồi cung, trong sử ký, Ngọc Chân thị bệnh nặng, đế cho ở ngoài cung nghỉ ngơi điều dưỡng.
Vạn Toàn cũng từng cho rằng Phù Hòa nữ đối với hoàng thượng là khác biệt.
Nhưng mùa hè năm trước hoàng thượng bị thương quay về kinh, cũng chưa từng có gì khác thường, chỉ là mọi người rất ăn ý không dám ở trước mặt Long Hiên đế nhắc tới bất cứ chuyện gì có liên quan đến Phù Hòa nữ.
Tĩnh phi mặc dù sẩy thai, nhưng hoàng thượng vẫn phong nàng làm Thục Phi, tôn quý như Lan Hiền phi, trở thành nhân vật cầm quyền danh xứng với thực ở hậu cung.
Vũ Chiêu nghi tuy rằng sinh hạ hoàng tử, nhưng không được tiến phong, hoàng thượng nhìn thấy tiểu hoàng tử, giống như cũng mất hứng. Vạn Toàn cuối cùng cũng không thể không hoài nghi hoàng thượng không thích tiểu hài tử.
Lan Hiền phi cùng Vũ phi dù hao hết tâm tư muốn chèn ép Lăng Thục Phi, nhưng hoàng thượng cố tình độc sủng một mình nàng, mặc cho nàng ở hậu cung hô phong hoán vũ, làm mưa làm gió, có thể nói là độc sủng hậu cung.
Tuyển tú mùa xuân năm nay, hoàng thượng để lại mười lăm tú nữ, trong đó độc sủng Hướng Tiêu Vi có năm phần giống Dự vương phi, tiến cung chưa đến nửa năm, đã từ Tòng thất phẩm Tuyển thị thăng tiến nhanh chóng lên làm Hoa Vi phu nhân Tòng nhất phẩm. Trở thành một cỗ lực lượng duy nhất ở hậu cung có thể chống lại Lăng Thục Phi. Cũng khó trách phía dưới đều thích lựa chọn những nữ tử có bề ngoài, rất giống Dự vương phi tiến cung, như thế mới có thể lấy được thánh sủng.
Hoa Vi phu nhân xuất thân cũng không hiển hách, phụ thân chẳng qua là một quan viên ngũ phẩm, luận dung mạo tài tình tuy rằng không kém, nhưng so với Lăng Thục Phi khuynh quốc khuynh thành vẫn có khoảng cách rất lớn, có thể chẳng qua là vì nàng có vẻ ngoài như Dự vương phi, cho nên cũng như Yến chiêu nghi trước kia thăng tiến nhanh chóng, nhưng nàng so với Yến chiêu nghi lại càng được tâm hoàng thượng hơn, cho nên được làm Tòng nhất phẩm phu nhân.
Trong cung còn có một Ngọc phi không thể không nhắc đến, Phù Hòa nữ lên lên xuống xuống tự hỏi không ảnh hưởng người làm tỷ tỷ là nàng, hoàng thượng hồi cung không chỉ không vắng vẻ nàng như lúc trước, ngược lại chiếu cố sủng hạnh có thêm.
Có điều còn có một việc không thể không nói, chính là bởi vì như vậy, cho nên Vạn Toàn không thể xác định Phù Hòa nữ đối với hoàng thượng thì có địa vị như thế nào.
Lần này trong mười lăm tú nữ được lưu lại, có một người tên là Ngọc Tử San, dung mạo có thể nói là có tám phần tương tự Phù Hòa nữ, lúc trước biểu tình hoàng thượng khi mới gặp nàng, khó coi như bị hóc xương cá.
Lưu lại làm Tòng bát phẩm Canh y, càng may mắn trở thành nữ tử được điệp hạnh, là phi tần đầu tiên được thị tẩm trong những tú nữ. Nhưng đêm đó cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, đồng sử cũng không ghi lại chuyện Ngọc Canh y thị tẩm. Không quá bao lâu, nàng trở thành một Canh y bị trọng thương mù mắt hy sinh giữa những tranh đấu hậu cung. Lăng Thục Phi vì chèn ép Hướng Tuyển thị lúc ấy được long sủng, muốn dùng nàng răn đe, đáng tiếc cố tình hoàng thượng chọn một Ngọc Canh y vô tội gánh vác tội danh, đánh chết.
Như vậy, Phù Hòa nữ dường như cũng đã trở thành chủ đề cấm kỵ trong cung. Lan Hiền phi phối hợp với Hướng Tuyển thị, phái Dự vương phi khí thế tăng vọt, Hướng Tuyển thị không ngừng thăng chức, đã trở thành Hoa Vi phu nhân ngày hôm nay.
Đối với những việc này Vạn Toàn không có chút cảm giác ngạc nhiên nào, về phần hoàng thượng, nữ nhân hậu cung không có cũng không khác, chỉ có cảm thấy hứng thú hay không hứng thú.
Ngọc Canh y trở thành người chịu tội thay Hướng Tuyển thị, Vạn Toàn không biết là có cái gì không đúng, nhưng nhìn khuôn mặt đó, khiến Vạn Toàn luôn thấy không đành lòng, không biết hoàng thượng là đối với Phù Hòa nữ oán hận mà giận chó đánh mèo Ngọc Canh y, hay là Ngọc Canh y tự mình chọc giận hoàng thượng. Có điều bằng vào con mắt nhìn người của Vạn Toàn, Ngọc Canh y ôn nhu thiện lương không có đạo lý sẽ chọc giận hoàng thượng, cũng không phải là người có thể khiến hoàng thượng tức giận.
Hậu cung thay đổi bất ngờ, Vạn Toàn cũng không biết hoàng thượng nghĩ gì trong lòng.
Chẳng qua chuyện hầu hạ sinh hoạt thường ngày của hoàng thượng, Vạn Toàn lại hiểu rõ.
Trước kia hoàng thượng, mặt không chút thay đổi, hiện giờ lại lúc nào cũng nhíu mày.
Trước kia Long Hiên đế cũng không dễ hầu hạ, nhưng hiện giờ tất cả cung nhân đều nhất trí tán thành, hắn càng khó hầu hạ. Thái độ của hắn đối đãi cung nhân cũng không biến hóa nhiều, vẫn thưởng phạt phân minh, vô tình coi thường, nhưng khí thế khi hắn phát ra chung quanh, càng ngày càng đông lạnh lòng người, người phía dưới càng ngày càng sợ hắn, thậm chí, một cung nữ hầu hạ Long Hiên đế đã một năm, cuối cùng lại có thể sợ tới mức run rẩy.
Đối với mình, hoàng thượng vẫn tín nhiệm như thường ngày, khoan dung, nhưng mà Vạn Toàn vẫn có thể cảm giác được áp lực, tối tăm, khó có thể nắm lấy, khó có thể hầu hạ.
Ví dụ buổi sáng thích Ba Sơn tước lưỡi, buổi chiều đã sửa thành Huệ Minh thúy phiến, yêu thích vô thường.
Vạn Toàn nhìn Long Hiên đế trước mắt, không biết lúc này có thích hợp để bẩm báo chuyện Phù Hòa nữ hồi cung. Thật sự không muốn thừa nhận áp lực ngược đãi lòng người khi Long Hiên đế giận mà không phát. Vì ngày hôm nay cả cung nhân điện Can Nguyên từ trên xuống dưới, già trẻ lớn bé có thể có một ngày thoải mái, Vạn Toàn do dự không tiến, trực giác Long Hiên đế chắc chắn sẽ không cao hứng.
Cuối cùng một phong tấu chương từ biên ải tới cuối cùng đã khiến chân mày đang cau lại của Long Hiên đế giãn ra, Vạn Toàn nắm chặt thời cơ tiến lên, chờ mong việc Phù Hòa nữ hồi cung đừng ảnh hưởng đến vẻ vui mừng khi đọc tấu chương này.
“Hoàng thượng, Phù tiểu chủ ở bên ngoài cầu kiến.”
Vạn Toàn nhìn thấy hoàng thượng ngừng bút, mực nước từ ngòi bút nhỏ xuống, làm bẩn tấu chương.
“Ngươi nói ai?” Long Hiên đế ngẩng đầu.
“Phù tiểu chủ ở cung Thụy Chân cầu kiến Thánh Thượng.” Vạn Toàn trái tim như vuốt mèo.
Đợi đã lâu, mới nghe được Long Hiên đế đáp lời.
“Bảo nàng đợi ở Thiên Điện.”
Vạn Toàn thở ra một hơi, thanh âm bình tĩnh từ trước đến nay của hoàng thượng mang theo khàn khàn áp chế, Vạn Toàn hầu hạ Long Hiên đế nhiều năm qua, rất rõ ràng đó biểu lộ cái gì. Hoàng thượng đang cố gắng áp chế cơn giận của mình. Vạn Toàn thậm chí cảm giác, cái loại áp chế này, phảng phất là vì bùng nổ lớn hơn.
Phù Lạc ở Thiên Điện cung Côn Dụ tận lực đợi Long Hiên đế.
Từ đúng ngọ đến hoàng hôn, trừ việc thỉnh thoảng có cung nữ tiến vào bưng trà đưa nước, cả Thiên Điện yên tĩnh vô cùng. Phù Lạc không kiên nhẫn đi đến gần đại điện, nghe tiếng quần áo ma sát đến rồi đi, đi rồi đến, một đám đại thần ở bên trong nói nhỏ.
Đói, đối phó cơn đói, Phù Lạc tổng kết ra kinh nghiệm rất tốt, đó chính là đi ngủ. Nghĩ một đại thần vừa mới vào, nói vậy Long Hiên đế trong thời gian ngắn chắc là sẽ không cho triệu kiến mình.
Cuộn chân lên, Phù Lạc lấy tay chống má, tựa vào trên ghế ngủ, mơ mơ màng màng cảnh cáo chính mình cần tỉnh táo, đáng tiếc không biết là bởi vì quá mức khẩn trương mà mỏi mệt, hay là lộ trình khổ cực mà mỏi mệt.
Lúc Long Hiên đế đi vào Thiên Điện, Phù Lạc cũng không phát hiện. Có điều sau lại Phù Lạc tỉnh lại, cho rằng nguyên nhân lớn nhất còn là bởi vì hắn đi vô thanh vô tức, không kịp phòng bị.
Long Hiên đế mặt âm trầm, quan sát nữ nhân đang ngủ say trước mắt này.
Không thấy tiều tuỵ, tư thế ngủ hiện ra vẻ thanh tao tao nhã, một thân giả tạo.
Long Hiên đế cau mày càng chặt.
Long Hiên đế đến gần, ước chừng là cảm thấy luồng khí biến hóa (thật huyền diệu nha), Phù Lạc đột nhiên tỉnh, thốt nhiên nhìn thấy Long Hiên đế, nhất thời lúng túng, may mắn nửa năm kia không phải huấn luyện vô ích.
Phù Lạc rất nhanh sửa sang lại cảm xúc, làm ra động tác vuốt tóc không biết đã luyện tập bao nhiêu lần trước gương, tuyệt đẹp mê người, “Thần thiếp tham kiến hoàng thượng.”
Long Hiên đế xoay người, chậm rãi đi về hướng ghế dựa ở chính giữa, từ từ ngồi xuống, không thấy mở miệng.
Phù Lạc ngay thẳng thân mình, nửa ngồi trên không trung, cố gắng khống chế cân bằng, trong lòng nguyền rủa Long Hiên đế cố ý.
“Ở ngoài cung, ngược lại đã học tốt lễ nghi rồi.” Long Hiên đế phun ra một câu không mặn không nhạt.
Phù Lạc hiểu được ý tứ của hắn. Đối với hành lễ trong cung, Phù Lạc ở Xuyên Nguyệt lâu đã khổ tâm huấn luyện, phải làm đến đẹp nhất quyến rũ nhất, cho dù là một tư thế cũng phải rung động tâm nam nhân.
Đáng tiếc đối mặt chính là Long Hiên đế, xem ra một chiêu này cũng không có hiệu lực, chính mình thật không biết nên thưởng thức hắn ngồi trước sắc đẹp mà vẫn không loạn, hay là căm hận hắn không chịu sắc đẹp mê hoặc.
Phù Lạc thật sự chống đỡ không nổi, cũng không thấy hắn có ý tứ bình thân, đành phải tự ngay thẳng thân mình, đứng lên.
Long Hiên đế cũng không thấy chút không vui nào, giống như động tác của nàng như vậy là đương nhiên, giống như nàng cho tới bây giờ đều không cần một tiếng “Bình thân” của hắn. Ngẫm lại bản thân lúc ban đầu, dường như thật sự mỗi lần đều không cách nào kiên trì động tác nửa ngồi có độ khó cao đó, luôn nhẹ nhàng hơi cúi, rồi đứng dậy.
“Trẫm cho ngươi hồi cung à?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook