Phù Lạc
Chương 2: Phù tử Phù sinh

Phù Lạc cứ ngủ rồi tỉnh, tỉnh lại ngủ như vậy hai ngày, cơ thể thật sự không dậy nổi, đói bụng đến váng đầu hoa mắt, đành phải buông tha ý định thông qua giấc ngủ quay lại hiện đại. Nghĩ đến tiểu thuyết xuyên qua đều nói loại xuyên qua này nhất định phải là sự kiện ngày thiên văn đặc biệt thêm linh kiện đặc biệt, cho nên Phù Lạc cũng tính buông tha cho phương pháp ôm cây đợi thỏ này.

“Đói. Thật đói quá.”

“Công chúa, người tỉnh rồi. Nô tỳ chuẩn bị cho người bữa sáng.”

Phỏng chừng ngày thường bị tiền nhiệm huấn luyện tốt lắm, hiệu suất cao khủng khiếp, trong nháy mắt liền bưng lên một bàn đồ ăn sáng phong phú. Bất chấp ngụy trang cùng hình tượng, sau khi rót đầy một cốc sữa tươi cổ đại (đừng nói, sữa này so với hiện đại uống không tồi, quý tộc cổ đại cũng rất biết hưởng thụ nha), cầm lấy một khối điểm tâm thật đẹp không biết tên cắn, chỉ thiếu không đem đầu lưỡi cắn rụng, ăn ngon nói không nên lời. Với tốc độ như gió thu quét lá rụng dưới cái nhìn chăm chú của nha đầu Tiểu Lục, Phù Lạc kết thúc bữa ăn đầu tiên ở cổ đại. Thỏa mãn vỗ vỗ bụng, liền vì ngự thiện kia cũng có thể ở lại cổ đại này ngây ngốc vài ngày.

“Bổn cung muốn tắm rửa thay quần áo.” Tuy chưa từng làm qua công chúa, nhưng phim truyền hình cũng đã xem qua không ít, diễn trò kiểu này thật sự là đơn giản quá mà.

Sau khi Phù Lạc bước vào bể tắm nóng hổi có kiến trúc điêu khắc bằng bạch ngọc, thỏa mãn thở dài một tiếng, nhắm mắt nghỉ ngơi, những chỗ đau trên người nhất thời giảm bớt không ít. Ôi mẹ ơi, bể tắm này so với phòng ngủ trong nhà còn muốn lớn hơn gấp ba lần, thật sự là vô cùng xa hoa, trên mặt nước rắc đầy cánh hoa tươi, Phù Lạc ở hiện đại còn chưa từng được tắm bằng những cánh hoa như này đâu, trong miệng cao hứng hừ lên tiểu khúc, còn ở trong nước bơi một vòng. Trong lòng cảm thán, trách không được người người đều muốn làm quý tộc cùng người có tiền mà, thật không biết nếu như mình quen ở nơi này rồi trở lại thế kỷ 21 còn có thể đang từ xa xỉ mà tiết kiệm được không đây?

Khoảng chừng một giờ sau, Phù Lạc mới thỏa thuê đứng lên, được hai a hoàn thân cận bên người hầu hạ mặc quần áo. Cuộc sống có y phục đến tay, cơm đến tận miệng đại khái chính là như thế này đi. Phù Lạc yên lặng quan sát hai cung nữ trước mặt, một là Tiểu Lục lần đầu tiên nhìn thấy sau khi tỉnh lại, người kia mặc váy áo màu lam, vóc người cao hơn Tiểu Lục, tướng mạo càng thêm hào phóng xinh đẹp, khí chất lại càng ổn trọng hơn, làm cho người ta có cảm giác ỷ lại cùng tín nhiệm.

Trong lúc hoảng hốt đã bị hai người kéo đến trước bàn trang điểm, vấn tóc. A hoàn áo lam kia có thủ pháp chải đầu cực kỳ thuần thục dịu dàng, một chút cảm giác lôi kéo trên tóc cũng không có. Không khỏi nghĩ đến nàng gọi mình là ‘nương nương’, mà Tiểu Lục lại gọi mình là ‘công chúa’, rốt cuộc mình có thân phận gì đây, cũng không dám tùy tiện đi hỏi.

“Bích Ngô tỷ tỷ, tỷ sơ búi tóc đẹp quá đi.” Phù Lạc rốt cục hoàn hồn trong tiếng cảm thán của Tiểu Lục.

Nhìn mình trong gương, “A.” Phù Lạc lập tức lấy tay che kín khuôn mặt lại.

“Nương nương (Công chúa)?” Hai người hết sức kinh sợ quỳ xuống.

Phù Lạc không dám tin cái khuôn mặt được đánh phấn trắng dày như bức tường kia là mình, trang điểm diễm lệ giống như diễm quỷ, cứ để như vậy đi ra ngoài không hù chết người mới lạ, chẳng lẽ mọi người ở đây lưu hành loại trang dung này sao, không đúng, xem hai a hoàn này vẫn còn bình thường lắm.

“Bổn cung phải rửa mặt.”

“Nô tỳ đáng chết. Công chúa không thích kiểu trang điểm này, nô tỳ sẽ họa lại cho công chúa.” Tiểu Lục run rẩy quỳ trên đất.

“Đứng lên đi.” Phù Lạc thật sự không quen cảm giác nắm quyền sinh sát ở trong tay. “Bổn cung không trách ngươi, chỉ là hôm nay đột nhiên không thích trang điểm dày như vậy, họa nhàn nhạt là được rồi.”

Sau khi rửa mặt, Phù Lạc mới tò mò không biết bộ dáng chủ nhân khối thân thể này trông như thế nào. Trong gương đồng là khuôn mặt mảnh mai yểu điệu như hoa hồng đọng sương. Lông mày đen như dáng núi, đôi mắt ngậm nước biết nói, mũi quỳnh răng trắng, đôi môi như đóa hoa mềm mại rực rỡ. Ngón tay nhẹ nhàng trượt trên gò má, da thịt trắng nõn bóng loáng như trứng gà mới lột, dù Phù Lạc có tiêu phí toàn bộ tiền tích góp ở thế kỷ 21 cũng cầu không được nước da như vậy. Không khỏi cảm thán đồ trang điểm ở thời đại này quả nhiên là tốt, dùng như vậy cũng không tổn thương làn da. Lại nghĩ đến mới rồi lúc tắm rửa có nhìn qua thân thể, dáng người đầy đặn mềm mại, bộ ngực tròn đầy, xem khối thân thể này thật sự là tuyệt thế mỹ nữ không hơn không kém.

Đột nhiên nhớ tới một bài thơ không khỏi ngâm lên. “Những sợ phấn son nhơ sắc mặt, Chầu vua chỉ phớt nét mày ngài.(1)”

“Tài văn chương của nương nương thật trác tuyệt, cũng chỉ có nương nương mới xứng với câu ‘Những sợ phấn son nhơ sắc mặt’.” Bích Ngô vốn ít nói lại khen tặng nàng khiến cho Phù Lạc có chút ngượng ngùng.

Không trang điểm còn xinh đẹp hơn, Phù Lạc đương nhiên là vui vẻ giảm đi công đoạn trang điểm này, đồng thời cho Bích Ngô thay đổi một kiểu búi tóc đơn giản mà thanh nhã, cắm nghiêng một cây trâm vàng. Lúc này Tiểu Lục đã ôm quần áo ra cho Phù Lạc chọn.

Nhìn thấy y phục xanh xanh tím tím này, Phù Lạc bỗng cảm thấy nhức đầu, mở tủ quần áo ra cũng toàn là màu sắc phú quý này, hứng thú gì cũng không có nổi.

“Bổn cung không muốn mặc những quần áo này, đi gọi người làm lại bộ khác đi.”

“Vâng, nô tỳ sẽ phân phó Thượng Y cung phái người đến may quần áo mới cho nương nương.” Bích Ngô nhu thuận lui xuống, vốn đang kỳ lạ sao hôm nay vị nương nương này lại dễ nói chuyện đến vậy, dường như tính khí hay xoi xét thất thường đã thay đổi.

“Đợi chút, bảo các nàng chọn vải vóc có màu sắc trang nhã một chút, thuận tiện đem vải màn trong cung thay đổi màu sắc hết đi, bổn cung nhìn thấy liền nhức đầu.”

Bất đắc dĩ Phù Lạc vẫn phải tùy tiện chọn một bộ y phục mặc vào, rất nhanh cung nhân Thượng Y cung sẽ đến may đo cho Phù Lạc, xem ra địa vị trước mắt của mình ở trong cung vẫn khá tốt, thái giám cung nữ vô cùng cung kính với mình, có thể nói là nơm nớp lo sợ mà hầu hạ. Dù sao so với xuyên qua vào trên người nữ tử không được sủng ái vẫn tốt hơn, nhất định sẽ bị khi dễ đến chết.

“Nô tỳ Di Nhân ở Thượng Y cung tham kiến Phù phi nương nương.”

Phù phi, xem ra mình xuyên đến nơi hậu cung ăn thịt người không nhả xương cốt rồi, vốn đang nghĩ mình may mắn chỉ là một công chúa, không ngờ lại là một phi tần nơi hậu cung có trốn thế nào cũng không thoát.

“Công chúa.” Phù Lạc nghe thấy Tiểu Lục khẽ gọi mới phục hồi lại tinh thần.

Phù Lạc chọn rất nhiều vải vóc thanh nhã đơn giản, bởi vì toàn bộ quần áo đều phải làm lại, cho nên không thể không lấy nhiều. Những loại vải vóc này Phù Lạc ở hiện đại đều chưa từng thấy qua, cho dù là màu sắc trắng trong thuần khiết nhất thì vải vóc cũng vẫn rất xa hoa lộng lẫy, loại xúc cảm cùng màu sắc này đều làm cho người ta yêu thích không buông.

Sau khi chọn xong vải chính là tìm kiểu dáng, cung nhân này còn mang theo rất nhiều bản vẽ đến, bên trên vẽ phục sức đang lưu hành trong cung, vừa nhìn thật đúng là có dũng khí, có rất nhiều đồ hở ngực lộ cánh tay, lại càng phù hợp thẩm mỹ quan đối với người đến từ thế kỷ 21 như Phù Lạc. Bất quá dưới sự chỉ điểm của Phù Lạc, họa sĩ đem kiểu dáng cải biến thật lớn một phen, đa dạng mới mẻ hơn. Bất luận là Tiểu Lục, Bích Ngô hay là cung nhân Thượng Y cung đều kinh ngạc dưới góc nhìn và thưởng thức độc đáo của Phù Lạc. Không khỏi thầm than, chủ tử này đúng là không đơn giản như lời đồn.

“Ba ngày có thể làm xong không?”

“Nô tỳ tuân mệnh.” Phù Lạc cũng không biết yêu cầu của mình sẽ khiến những cung nhân Thượng Y cung phải đẩy nhanh tốc độ ba ngày ba đêm không chợp mắt.

Mấy ngày tiếp theo, Phù Lạc bố trí lại toàn bộ rèm cửa của Hạm Đạm Hiên phối hợp mùa xuân với hoa anh đào, như vậy thoạt nhìn mới thấy nhẹ nhàng khoan khoái nha, sau đó ở trong hoa viên của Hiên dựng một võng đu, cho cung nhân trong Hiên trồng bông súng vào khe nước nhân tạo. Sai tiểu Lục tìm tất cả thư tịch có thể tìm ở trong cung mang đến cho nàng, chỉ là vì muốn hiểu biết nhiều hơn về thời không nơi mình ở là cái dạng gì.

Rảnh rỗi còn sửa lại tên cho tiểu Lục là Bích Diệp, nàng cao hứng nửa ngày. Nàng là nha hoàn hầu hạ Phù Lạc từ nhỏ đến lớn, lúc quốc vương Ngọc Chân thưởng nàng cho công chúa Phù Lạc thì công chúa chỉ coi mình như tiểu cẩu lấy cho mình cái tên tiểu Lục, từ nhỏ công chúa Phù Lạc đã coi thường những người thấp hèn như các nàng, càng khỏi nói tới việc thật sự đặt tên cho các nàng. Vốn công chúa cho mình lấy tên gọi Bích Liên, còn đọc một bài thơ “Lá sen xanh biếc liền trời thẳm, Nắng chiếu hoa sen lạ sắc hồng(2)”, chính là về sau bởi vì hạt sen phạm vào tên húy của hoàng hậu Liên Nguyệt, hoàng hậu của hoàng đế khai quốc nên hoàng triều Viêm Hạ, cho nên mới đổi thành Bích Diệp.

Hoàng hậu Liên Nguyệt được tính là một nhân vật truyền kỳ của hoàng triều Viêm Hạ, bà cùng với tiên hoàng thống nhất thiên hạ khai sáng ra hoàng triều Viêm Hạ thịnh thế, hơn nữa được tiên hoàng độc sủng, trở thành thê tử duy nhất của Hiên Doãn đế hoàng đế của hoàng triều Viêm Hạ, đó là lý do mà hoàng hậu Liên Nguyệt giống như là thần linh có địa vị cao cả trong hậu cung, mỗi một phi tần đều muốn trở thành bà, đều cúng bái bà.

Trải qua hơn mười ngày minh tra ám phỏng(3), Phù Lạc hiểu được đại khái tình huống của mình rồi.

Hoàng đế Hiên Áo trước mắt là quân vương Long Hiên đế đời thứ năm của hoàng triều Viêm Hạ, nghe đồn là từ nhỏ đã thông minh hơn người, gan dạ sáng suốt hơn người, quyết đoán hơn người, lãnh khốc uy nghiêm, cực kỳ siêng năng, trị hạ vô cùng nghiêm, đăng cơ chín năm cũng đã cai trị một quốc gia không ngừng phát triển, tiến vào cái gọi là thịnh thế Long Hiên. Cung nữ hậu cung nhắc tới hắn vừa là kính sợ vừa là hưng phấn.

Mà Phù Lạc, là công chúa đến từ một nước nhỏ biên thùy Ngọc Chân quốc. Được tính là hòa thân với hoàng triều Viêm Hạ đi, nhưng mà đến cũng không phải rất quang vinh. Vốn Long Hiên đế là hòa thân với công chúa Ngọc Dung sắc nghệ song tuyệt, cũng chính là Ngọc Quý phi hiện tại, nhưng Phù Lạc từ sau khi gặp được Long Hiên đế tự mình đến đón dâu, tương tư đến không thể vãn hồi, thật sự tử khất bạch lại(4) náo phụ vương nàng cũng đem nàng gả cho Long Hiên đế. Bất đắc dĩ Phù Lạc là nữ nhi thân sinh của chánh cung hoàng hậu, hơn nữa quốc vương còn tặng kèm kỳ bảo trấn quốc “Già lan hoa” của Ngọc Chân quốc, mới khiến cho Long Hiên đế tiếp nhận vị công chúa này. Phải biết rằng công chúa Phù Lạc kiêu xa vui ghét mãnh liệt này được mỹ ca là hưởng dự(5) thiên hạ mà.

Công chúa Phù Lạc vừa vào cung đã đem hậu cung nháo đến long trời lở đất, những phi tử từng gặp nàng đều sợ hãi, động một chút lại muốn trừng phạt các nàng, ai bảo trong hậu cung trừ Ngọc Quý phi cùng Lan Hiền phi là hai phi tử có phẩm cấp cao nhất ra, hậu vị còn trống, Ngọc Quý phi nắm quyền, cho nên muội muội là nàng đây hoành hành ngang ngược không người dám quản, mà không biết xuất phát từ nguyên nhân gì Long Hiên đế cũng cực kỳ nhẫn nại bao dung với nàng. Phù Lạc thầm nghĩ, khẳng định không phải là chuyện tốt gì, một khi hoàng đế trở mặt, sau này không biết cuộc sống của mình còn khổ sở thế nào đây.

Chuyện Phù Lạc vào cung, đã trở thành một trò cười lớn nơi hậu cung, đám phi tử ở trước mặt nàng không dám lên tiếng, nhưng lại vụng trộm nói xấu nàng rất nhiều, mà những cung nữ thường ngày bị nàng ngược đãi hà khắc đều nói nàng càng thêm quá quắt.

Tỷ như tuy nàng là Phù phi, lại ở trong Hạm Đạm Hiên hẻo lánh, hai vị phi tử khác đều ở trong cung điện lớn cách hoàng đế tương đối gần. Đây là chỗ Phù phi thống hận nhất, bất luận kẻ nào nhắc tới trước mặt nàng đều bị chỉnh đến thê thảm. Nhưng người trong hậu cung đều thích lấy chuyện này để nói nàng. Lại như nàng vào cung hai năm, chuyện hoàng đế vẫn chưa từng ở lại chỗ nàng cả đêm cũng làm cho mọi người hả giận, chính là buổi tối xuyên qua kia đã phá vỡ ghi chép này, khiến tần phi cung nữ trong cung rất không thoải mái rồi.

__________________________________________

(1) Bản dịch thơ “Tập Linh đài kỳ 2 – Trương Hựu” của Ngô Tất Tố

集靈臺其二

虢國夫人承主恩,

平明騎馬入宮門。

卻嫌脂粉污顏色,

淡掃蛾眉朝至尊。

Tập Linh đài kỳ 2

Phu nhân nước Quắc đội ơn trời

Cưỡi ngựa vào cung buổi sớm mai

Những sợ phấn son nhơ sắc mặt

Chầu vua chỉ phớt nét mày ngài

(2) Bài thơ Tĩnh Từ tự tống Lâm Tử Phương – 曉出凈慈寺送林子方 của Dương Vạn Lý, thể thơ thất ngôn tứ tuyệt, thời kỳ Nam Tống, Kim.

曉出凈慈寺送林子方

畢竟西湖六月中,

風光不與四時同。

接天蓮葉無窮碧,

映日荷花別樣紅。

Buổi sớm ra chùa Tĩnh Từ tiễn Lâm Tử Phương (Bản dịch của Viên Thông Đường)

Tháng sáu Tây Hồ một cảnh chung,

Bốn mùa khác hẳn vẻ sáng trong.

Lá sen xanh biếc liền trời thẳm,

Nắng chiếu hoa sen lạ sắc hồng.

(3) Minh tra ám phỏng: tìm hiểu công khai lẫn điều tra ngầm .

(4) Tử khất bạch lại: ta k hiểu, k rõ a~ ai biết chỉ bảo với T^T

(5) Hưởng dự: hưởng享là hưởng thụ, dự誉là ca tụng/tiếng tăm/danh dự/khen ngợi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương