Phù Lạc
Chương 19: Thỉnh quân vòng qua

Sau khi thoải mái lười biếng, lúc rời giường làm chút động tác yoga mềm mại, lần đầu thêm một đoạn yoga tâm linh, liên tục hai ngày tra tấn tinh thần khiến Phù Lạc đã có chút lực bất tòng tâm.

Trong viện gió mát thấm lạnh, hoa hồng tươi đẹp, Phù Lạc cảm thấy khả năng hoàng thượng cho đòi thị tẩm liên tục ba ngày là vô cùng nhỏ, ở Long Hiên triều này lại càng chưa bao giờ có, cho nên rất yên tâm, cực kỳ thư thái tính toán bắt đầu một ngày bình thường, lúc này mới biết bình thường cũng là một loại phúc khí.

“Công chúa, vừa rồi Vương công công truyền dụ hoàng thượng tối nay muốn tới Hạm Đạm Hiên, thỉnh công chúa chuẩn bị tiếp giá.” Bích Diệp đến hậu hoa viên bẩm báo với Phù Lạc.

Hôm nay dấu vết trên người Phù Lạc cuối cùng cũng hoàn toàn tán đi, rốt cục lại có thể mặc trang phục mát mẻ sảng khoái. Một bộ váy lụa trắng ẩn tơ vàng lộ tà áo, búi tóc vấn thành Vọng thiên kế, cài một cây trâm Ngọc bích hồ điệp lưu tô, tao nhã trong sáng. Tia nắng sớm chiếu lên trên khuôn mặt mỹ như băng tuyết, diễm như hoa xuân của nàng, khiến cho Bích Diệp đã nhìn quen chủ tử cũng có cảm giác hoa mắt thần mê.

Lúc Bích Diệp đến, Phù Lạc ngồi ở trên dây đu đặc chế, khẽ động thoải mái đọc sách, khí chất tôn quý như thần nữ, đáng tiếc sau khi nghe thấy lời nói của Bích Diệp, liền kinh thố ngã xuống, chụp ếch, Bích Diệp cố nín cười chạy lên đỡ nàng.

Phù Lạc lấy tay che trán nói: “Bích Diệp, đầu Bổn cung đau quá, ngươi đi thỉnh thái y đi.” Dứt lời hướng Bích Ngô cách đó không xa nói, “Bích Ngô ngươi đi báo với Vạn công công nói thân mình Bổn cung hôm nay không khoẻ, không thể thị tẩm.”

Bích Diệp cùng Bích Ngô rất nhanh đã trở về, thái y cũng rất mau đến đây, tất cả chuyện này đều rất tốt, đáng tiếc lúc nhìn thấy sắc vàng sáng bước vào sau cùng thì tâm tình Phù Lạc vừa mới khôi phục đã rất nhanh chìm xuống tận đáy biển.

“Thần thiếp vấn an hoàng thượng.” Phù Lạc giãy dụa rời giường.

Long Hiên đế sải một bước dài tới trước giường, nâng Phù Lạc dậy, “Ái phi thân mình không khỏe, cũng không cần thỉnh an, nằm xuống nghỉ ngơi đi.” Đáng tiếc động tác của hắn cũng không phải là để cho Phù Lạc nằm xuống, mà là ngồi ở bên giường, đem Phù Lạc vây vào trong lòng. Khi thấy Phù Lạc phơi bày ra da thịt tuyết trắng non mềm thì tia sáng không biết tên trong mắt trở nên gay gắt.

Động tác, ánh mắt của hắn làm cho Phù Lạc không tự giác cứng ngắc, màu hồng từ má lúm đồng tiền lan đến bên tai rồi đến bộ ngực, cỏ dại lan tràn. Hai mắt Long Hiên đế lại càng sẫm lại, trở nên sâu như biển Bắc Cực.

“Sao hoàng thượng lại tới đây?” Phù Lạc cúi đầu không dám nhìn ánh mắt Long Hiên đế, người khác cho rằng nàng đang ra vẻ thẹn thùng, kỳ thật là nàng không dám để cho Long Hiên đế nhìn thấy khẩu hình nguyền rủa của nàng.

“Trẫm nghe nói ái phi bị bệnh.” Long Hiên đế quan tâm nói.

Trong lòng Phù Lạc thầm mắng cái tên lai tạp giữa hồ ly và sói này sao lại biểu diễn kỹ xảo tốt như vậy, tuyệt đối là cấp bậc ảnh đế Oscar.

“Thân mình thần thiếp không khoẻ, sợ làm bẩn thánh thể, hoàng thượng vẫn là vẫn là ~~” Không đợi Phù Lạc nói xong, Long Hiên đế quay đầu hướng thái y đứng ngây ở một bên nói: “Còn không mau bắt mạch cho Phù phi.”

Đúng là người hai tính cách, hai da mặt mà, đối với Phù Lạc thì làm như nhu tình mật ý, đối với thái y lại là bản chất lạnh thấu xương như băng. Phù Lạc nghĩ thầm, trước kia ta cũng từng bị bệnh, sao không thấy ngươi quan tâm như vậy hả, nhất định là có chuyện gì sắp xảy ra rồi.

Lão thái y run rẩy chẩn mạch xong, nói: “Mạch tượng nương nương bình thản, chỉ là thân thể quá yếu đuối, cứ tu bổ điều dưỡng, rất nhanh sẽ tốt lên.”

“Ái phi cứ yên tâm nghe theo lời thái y nói đi. Trẫm sẽ bảo Thái Y Viện viết ra phương thuốc điều dưỡng cho ái phi.”

“Tạ hoàng thượng ân điển.” Phù Lạc chỉ có thể ra vẻ ngọt ngào thẹn thùng nói.

“Sắp đến giờ ngọ thiện rồi, hôm nay thần thiếp không thể bồi hoàng thượng dùng bữa, hoàng thượng vẫn là ~~”

Long Hiên đế ái muội dùng ngón tay điểm lên trên môi Phù Lạc, “Ái phi thân mình không khoẻ, trẫm sao có thể nuốt trôi, ái phi muốn dùng thứ gì?”

Nhìn nhu sắc trong đôi mắt của Long Hiên đế, Phù Lạc thoáng chốc cũng bắt đầu hoài nghi mình có phải đa tâm rồi hay không.

“Thần thiếp muốn dùng chút cháo.”

“Ừ.” Hắn quay đầu phân phó cung nhân nói, “Đến hỏi thái y, hiện tại cháo gì thích hợp với Phù phi nương nương.”

Sau khi cung nhân đều thối lui, Long Hiên đế cũng dứt khoát cởi giày nghiêng người nằm lên trên giường với Phù Lạc. Săn sóc đắp kín mền cho Phù Lạc, một tay chống đầu, một tay nắm tay ngọc của Phù Lạc, không ngừng vuốt ve ngón tay của nàng, thỉnh thoảng giao nhau thành chữ thập.

Khiêu khích, đây tuyệt đối là khiêu khích, sắc mặt Phù Lạc càng thêm hồng nhuận, nhìn ngón tay trơn nhẵn của Long Hiên đế hướng đến gương mặt mình, như có như không họa quanh ở vành tai cùng đôi môi. Cả người Phù Lạc bắt đầu khô nóng, muốn đá văng mền ra, lại bị Long Hiên đế lấy lý do thân thể không khoẻ sợ cảm lạnh để ngăn lại.

Đại ca, đây đang là trời hè đó, Phù Lạc tuyệt đối có lý do hoài nghi hắn là cố ý chỉnh mình. Lại chỉ có thể nhắm mắt, mắt không thấy tâm không phiền, hết thảy hấp dẫn đều kém ngọn lửa ái muội làm cho người ta run rẩy cùng khô nóng trong đôi mắt ẩn chứa dục vọng của hắn.

Lúc Bích Diệp bưng cháo tiến vào, Phù Lạc chưa từng thấy cảm kích nàng ta như vậy, cảm thấy hành động trước kia của nàng ta, hôm nay cũng có thể cho qua.

Bích Diệp cùng Phù Lạc ngạc nhiên nhìn Long Hiên đế tiếp nhận cháo, múc một thìa, cẩn thận thổi nguội, đưa đến bên miệng Phù Lạc. Phù Lạc kinh dị đến mức há to miệng, miếng cháo vô cùng thoải mái tiến vào trong bụng nàng.

Bích Diệp sau khi nhìn đến ánh mắt lạnh như băng của Long Hiên đế thì như chạy trối chết ra khỏi cửa.

“Hoàng thượng, thần thiếp tự mình ăn được.”

“Trẫm rất thích bón cho ái phi ăn.” Phù Lạc nhìn vào vùng biển nhu tình kia, mê say đến mức bắt đầu ghen tị với những phi tần này cũng được trải qua loại đãi ngộ này, ghen tị với Dự vương phi trong truyền thuyết lấy được tình yêu của Long Hiên đế.

Khó khăn nuốt xuống miếng cháo cuối cùng, đã thấy Long Hiên đế cúi đầu thổi hơi vào tai Phù Lạc, “Trẫm, cũng đói bụng.” Hắn bắt đầu khẽ cắn vành tai Phù Lạc.

“Hoàng, hoàng thượng ~~” Phù Lạc sợ tới mức lui vào chỗ sâu trong giường.

Long Hiên đế tiến lên đẩy Phù Lạc vào bên giường, vây ở trong ngực của mình. Hơi thở nóng rực phun lên trên mặt, trên cổ, xương quai xanh, bộ ngực, bụng, bắp đùi của Phù Lạc ~~

Phù Lạc ưm ra tiếng, theo động tác của Long Hiên đế, quần áo trên người Phù Lạc cũng được cởi ra, Long Hiên đế tạm thời rời khỏi thân thể Phù Lạc, lưu loát cởi quần áo, quả nhiên là bị nữ nhân luân gian quen rồi, vô luận là cho mình hay là cho người, quần áo cởi đến nhuần nhuyễn, gọn gàng như thế.

Dáng người hình tam giác dưới quần áo khiến Phù Lạc nhìn thẳng ánh mắt, cơ ngực phát triển mà không cường tráng, cơ bụng lục đồng nóng lòng nhảy lên, cùng với thứ vô cùng cực đại kia, Phù Lạc có chút không tin mình lại có thể cất chứa nó, còn là hai đêm n lần. Đêm đầu tiên tưởng là nằm mơ, căn bản chẳng quan tâm quan sát cái gì, thầm nghĩ không nên lãng phí thời gian, đêm thứ hai bị “SM”, ai còn có tâm tình kia chứ.

Đang lúc Phù Lạc ngẩn người hết sức, Long Hiên đế đã cúi người xuống, “Vừa lòng tự mình nhìn qua chứ?” Phù Lạc liền rơi vào trong đôi mắt sâu như biển kia, lần đầu tiên nhìn thấy nó tràn ngập ý cười, ánh mắt thế này giống như chiếu ra vô số tinh quang, làm cho người ta trầm luân.

Cho nên dù mắt thấy bờ môi của hắn dán lại gần, cũng vô pháp di động, run rẩy giống như đang hoan nghênh hắn nhấm nháp. Đôi môi ướt át dán vào cùng một chỗ, tùy ý dây dưa. Long Hiên đế dễ dàng cạy mở hàm răng không có ý chí chống cự của Phù Lạc, đầu lưỡi mềm mại bắt đầu nhiệt tình du động, khiêu khích cái lưỡi đinh hương của Phù Lạc, khi thì ôn nhu mút vào, khi thì trốn tránh dụ dỗ Phù Lạc chủ động, khi thì cuồng bạo khiển trách mút cắn, Phù Lạc đau đến nước mắt chảy xuống, đến khi nín thở thiếu chút ngất đi.

“Đồ ngốc, thở đi.” Ánh mắt Long Hiên đế đúng kiểu ngươi rất ngu ngốc, Phù Lạc tức giận khiến hai gò má đỏ bừng. Liên tục thở sâu vài ngụm, còn chưa kịp kháng nghị, không khí trong cổ họng lại lần nữa bị rút đi, nụ hôn cuồng liệt nóng nảy giống như gió bão nhiệt đới, Phù Lạc vừa mới nghĩ mình sắp bị hôn chết, mới có cơ hội để thở.

Buông tha đôi môi bị hôn sưng của Phù Lạc, Long Hiên đế tựa đầu chôn ở giữa xương quai xanh của nàng gặm cắn, một tay xoa thứ tròn trịa bên phải Phù Lạc, nhẹ nhàng nhu nắm khiêu khích, khiến Phù Lạc không tự giác rên rỉ, “Ư, ư, a a a…” Lực đạo càng ngày càng nặng, tốc độ càng lúc càng nhanh, liên tục lôi kéo, “Đừng, đừng, buông tha ta.”

Long Hiên đế khẽ cười ra tiếng, “Như nàng mong muốn, trẫm sẽ không buông tha cho nàng.” Lại sa vào trong tiếng cười trầm thấp khêu gợi, lần đầu tiên Phù Lạc nghe thấy Long Hiên đế nhỏ giọng, ngạc nhiên hướng tới, nếu hắn có thể mỗi ngày như thế hẳn sẽ rất tốt.

“A.” Ảo tưởng lại bị ngắt ngang, chẳng biết từ lúc nào đầu Long Hiên đế đã dời đến trên bộ ngực của Phù Lạc, ngậm vào anh đào đã sớm cứng lên.

Một tay thăm dò vào u cốc kia, “Nhạy cảm như vậy, dâm đãng như vậy, trẫm còn chưa vỗ về chơi đùa, đã ướt thành như vậy rồi.” Long Hiên đế đưa ngón tay từ nơi u cốc ướt át của Phù Lạc ra, bên trên dính đầy chất lỏng trong suốt, nhìn thấy hắn đưa ngón tay nhẹ nhàng đặt ở bên môi, ngậm lấy, Phù Lạc cảm giác mình hoàn toàn hết thuốc chữa, dịch trơn ướt từ đùi chảy xuống.

Ngón tay thon dài của Long Hiên đế vốn đặt nhẹ ở cửa vẽ mấy vòng, sau đó đột nhiên đem hai ngón tay đâm vào trong đó, tìm kiếm ngọn nguồn mỹ vị. “A, đừng.” Phù Lạc không thể chịu đựng được lên tiếng.

“Đừng?” Mày kiếm ngang ngược khẽ nhếch, hai ngón tay xâm nhập vào đột nhiên mở rộng ra, mở ra dũng đạo chật căng, lượng lớn dịch trong suốt lập tức từ nơi được mở rộng kia mà ồ ồ chảy ra, thấm ướt lòng bàn tay hắn cùng với khăn gấm trắng trải giường dưới thân, hắn động đến cửa vào cùng nội bích non mềm kia, cười tà, “Chính là, thân thể ái phi lại không nói như vậy, trẫm ghét nhất bị người khác nói dối, trẫm nên trừng phạt nàng thế nào đây.”

Hai ngón đổi thành ba, mạnh mẽ đâm vào mật huyệt đầy nước kia, kịch liệt trừu sáp, “Van cầu ngươi, van cầu ngươi…” Phù Lạc trừ bỏ khóc, liều mình ôm chặt Long Hiên đế ra, không còn cách khác. Nhưng hắn vẫn không ngừng, giống như không đếm xỉa đến nhìn Phù Lạc khóc cầu, vô cùng thờ ơ.

“Cầu trẫm làm cái gì?”

“Không, không biết.” Phù Lạc bất lực ôm chặt lấy hắn.

Động tác ngón tay của Long Hiên đế càng ngày càng thô bạo kịch liệt, ngậm chặt viên hồng ngọc đã sớm cứng lên, điên cuồng gặm cắn xoa nắn, lôi kéo, “Cầu ngươi, cầu ngươi…”

“Cầu cái gì?” Phù Lạc vô lực lắc đầu, thân thể theo ngón tay của hắn điên cuồng vặn vẹo, “Cho ta, cho ta.” Cho dù là thần cũng sẽ nổi giận, Phù Lạc bắt lấy tay hắn, hung tợn nói.

Long Hiên đế cười quyến rũ, Phù Lạc trước khi hôn mê trong đầu luôn hiện lên nụ cười quyến rũ, ma mỵ quấn quanh lòng mình kia.

Long Hiên đế nâng mông Phù Lạc lên, đỡ lấy thứ đã sớm cương cứng kia của mình gần như là thô lỗ chen vào trong u cốc tràn ngập nước mật của nàng.

Đau đớn bất chợt, khiến Phù Lạc thoáng chốc thanh tỉnh, “Phì” cười ra tiếng.

————-→

Bởi vì nàng đang nghĩ tới một câu nói, nói cái gì nhỉ?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương