Phù Dung
Chương 99-3

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ngày đặc biệt đưa tiễn Công chúa Vĩnh An kia đã trở thành giai thoại được nhắc lại rất nhiều trong nhân gian. Công chúa Vĩnh An xuất chúng thế nào, nàng xinh đẹp, đoan trang… nhất là sự xuất hiện của Tân Hoàng Lạc Long. Hiện diện của hắn đủ để biết hắn rất xem trọng vị Công chúa này, hơn hết chính là bộc lộ mối quan tâm thiên hạ thái bình của Đế vương. Chính là vị Vua tốt, minh quân mà lê dân bách tánh cầu khẩn.

Vận mệnh của Công chúa Vĩnh An phải nói là rất tốt, kể từ ngày nàng lên đường đến giờ, Nam Quộc thật sự mưa thuận gió hòa, khắp nơi ca hát, vui mừng. Nhờ vào đó, thanh danh của nàng ngày càng nâng cao, người ta còn truyền tai bảo nàng là tiên nữ trên trời hạ phàm tạo phúc…

Những điều ấy không ảnh hưởng đến tâm tình của Lý Phù Dung, nàng chỉ một lòng lạy Phật, chiêm ngưỡng từng phong cảnh mỗi nơi nàng tới, tận hưởng từng ngày từng ngày trong cuộc sống của mình. Tuy Lý Phù Dung không để ý nhưng những người bên nàng lại không như vậy, bọn họ càng lúc càng nể trọng nàng, càng thêm tận tụy dốc lòng hầu hạ, bảo vệ.

Lúc đầu, đội ngũ có đến gần ngàn người, phần nhiều trong đó là người được điều tới trong lúc đưa tiễn, tăng thêm khí thế Hoàng thất nên xong việc, đã rời đi ít nhiều nhưng trong đội vẫn còn đến hai, ba trăm nhân mã.

Về sau, Lý Phù Dung muốn hạ thấp thanh thế, không muốn tạo kích động mỗi nơi nàng đi qua nên mỗi lúc đến trạm dừng đều để người ở lại hoặc cho về Kinh thành. Ban đầu, đội trưởng dẫn đầu không đồng ý nhưng Lý Phù Dung đã quyết định không đổi, hắn khó xử phải gửi hỏa tốc gửi thư về hỏi ý kiến Tân Đế. Vấn đề này, Tân Đế cũng không tiện giải quyết liền giao lại cho Thành Vương lúc đó cũng ở trong thư phòng. Thành Vương khi ấy im lặng không nói gì.

Lý Phù Dung không chỉ là Công chúa được sắc phong mang sứ mệnh trong người mà còn là nữ nhi đại thần trong triều, vấn đề an nguy của nàng dù muốn hay không thì cũng liên can đến rất nhiều người, nên việc đề nghị giảm bớt quân lính bảo vệ của Lý Phù Dung là không thể chấp nhận được, số lượng trăm người hiện tại đã là quá ít rồi.

Dù Tân Đế Lạc Long nghĩ vậy nhưng vẫn chờ xem Thành Vương sẽ quyết định thế nào.

Với tính cách của Lý Phù Dung, Thành Vương có thể hiểu được vì sao nàng muốn làm như thế. Nàng chỉ muốn lặng lẽ được tận hưởng vẻ đẹp giản dị, mộc mạc và chân thật nhất của từng nơi nàng đi tới, có quá nhiều người, quá nhiều quy định sẽ làm mất đi sự an tĩnh của nó. Như vậy, ý nghĩa của chuyến đi này đã bị mất đi một nửa.

– Hãy… làm theo ý của nàng đi! Cho rút đi trăm người!

Khi Thành Vương nói ra lời này, không chỉ người truyền lời mà cả Tân Đế cũng rất kinh ngạc, chưa kịp thắc mắc thì Thành Vương đã nói tiếp:

– Chuyển bọn họ từ sáng vào tối, âm thầm bảo vệ nàng, đừng để nàng biết là được!

Đây là lời hứa hắn đã nợ nàng.

Lần này Tân Đế kinh ngạc thật rồi, rốt cuộc Lý Phù Dung có địa vị gì trong lòng Thành Vương, vì sao Thành Vương lại hết lòng vì nàng như thế?

Đáng tiếc, sau đó Thành Vương đã lạnh mặt trở lại, không có chút biểu cảm, dù có cố cách mấy thì Tân Đế Lạc Long cũng không thể nhìn ra được gì.

Vì một lời kia của Thành Vương, số lượng người trong đội ngũ từ hơn trăm lúc này đã giảm còn trên dưới hai ba mươi người. Mới đầu, nữ nhân trong đó rất hoảng loạn, sợ xảy ra sự cố không có người cứu giúp, nhưng dần dà theo thời gian trôi qua mà mọi thứ vẫn bình thường, không có gì thay đổi, mọi người mới dần bình tâm lại.

Cuộc hành trình càng nhanh chóng thuận lợi. Mỗi khi sắp đến một địa phương nào đó, đều sẽ có người báo trước với quan địa phương nơi đó để chuẩn bị chua toàn. Việc này Lý Phù Dung biết không thể bỏ qua nên không ý kiến, toàn tâm tiếp nhận.

Lại nói, tuy Nam Quốc những năm này tuy không xảy ra thiên tai bão lũ, nhưng những người nghèo khó không phải không có. Ở mỗi nơi Lý Phù Dung đi qua, không chỉ viếng chùa mà còn phát tâm cứu giúp những kẻ cơ cực, sửa chữa đường xá. Danh tiếng Lý Phù Dung vì thế càng lan xa. Biết nàng sắp tới, dân chúng đều tụ họp lại để tiếp đón nàng.

Chỉ là không ngờ, chuyến đi này dài hơn cả dự tính ban đầu, một lần đi thế mà đã năm năm…

Ngoại ô kinh thành.

Có năm chiếc xe ngựa bình thường nối đuôi nhau từ từ đi trên đường lớn.

Trên chiếc xe ngựa ở giữa đội ngũ, một tiếng nói thanh thoát vang lên:

– Ở quê của muội ngày trước, có một đại thúc rất xấu, vừa thô lỗ, cộc cằn lại còn rất hung dữ. Ông ta không những cãi vả, đánh nhau với người ngoài mà còn thượng cẳng tay hạ cẳng chân với vợ con mình. Đối với người nhà còn tệ thế, càng không nói ông như thế nào với hàng xóm. Lũ trẻ trong làng lúc ấy vừa sợ vừa ghét ông lắm…

Nhã Nhã vừa nói vừa hồi tưởng lại những ngày tháng đó. Đó là quãng thời gian tuy nghèo khổ nhưng đầy hạnh phúc với Nhã Nhã vì khi ấy, song thân nàng vẫn còn, cả gia đình đoàn tụ.

Gia đình Nhã Nhã tuy không giàu có nhưng rất yêu thương, đùm bọc nhau, có thể nói ngoại trừ không được khá giả ra thì mọi hạnh phúc trên đời này, Nhã Nhã đều có. Chỉ đáng tiếc, phụ mẫu nàng sống không lâu. Một tai nạn xảy ra cướp mất mạng sống hai người, từ đó Nhã Nhã trở thành côi cúc phải nương nhờ người thân để rồi bị bán trở thành nô tì hầu hạ người.

May mắn chủ nhân của nàng là Lý Phù Dung, người chưa từng xem nàng là kẻ hầu người hạ.

Nhã Nhã biết người sống trên đời này không ai có thể nói là toàn vẹn, tuy hơi khắc nghiệt nhưng số phận đối với Nhã Nhã cũng đã chiếu cố, không có gì để than vãn.

Phụ mẫu nàng tuy mất sớm nhưng lúc còn sống đã sống trọn vẹn, ngoại trừ lo lắng để mình nàng lại một mình ra thì chắc hẳn chẳng có gì oán trách. Dù thân phận nàng lúc này là nô tì, nhưng nàng thật sự đã xem Lý gia là gia đình của mình, đối với Lý Phù Dung lại càng kính yêu.

Nếu hỏi Nhã Nhã hiện tại có ước muốn gì, thì Nhã Nhã sẽ không hai lời mà đáp: “Muốn Lý Phù Dung được hạnh phúc!”



Lý Phù Dung tựa người vào bàn nhỏ nhìn Nhã Nhã, đôi mắt ánh lên ánh sáng dìu dịu, nụ cười nhè nhẹ trên môi:

– Có vẻ muội cũng không thích ông ta.

Nhã Nhã bĩu môi khẽ nói:

– Ai có thể thích được chứ.

Nhã Nhã tiếp tục kể:

– Ông ấy đáng ghét lắm, dù bọn muội không làm gì ông ta cũng mắng nhiếc cả bọn, bọn con trai tức lắm. Thế rồi có một ngày, khi ông ta say xỉn nửa đêm về nhà thì đột ngột bị rơi xuống hố sâu trên đường và gãy một chân…

Nhã Nhã càng nói càng lí nhí chột dạ, Lý Phù Dung cười càng sâu, bâng quơ nói:

– Ồ, trên đường đi thế mà lại có hố sâu xuất hiện đấy.

Nhã Nhã thành thật nói:

– Là bọn con trai làm! Bọn chúng biết nếu trực tiếp kiếm chuyện với lão thì không đánh lại, về nhà lại còn bị đòn nên đã lặp ra âm mưu đặt bẫy trên đường…

Dù việc đó Nhã Nhã không tham gia nhưng không phải không biết, thế mà vẫn giữ im lặng để mặc cho mọi chuyện xảy ra. Mỗi khi nhớ lại vẫn không ngừng xấu hổ, tự trách.

Lý Phù Dung không đào sâu thêm, hỏi tiếp:

– Vậy ông ta làm sao?

Nhã Nhã cắn răng nói:

– Bị gãy một chân… Khi ông ấy được cứu lên và cán về nhà, vợ con ông đã gào khóc rất nhiều, liên tục trách mắng kẻ đã đào hố giữa đường…

Nhã Nhã ngập ngừng một chút rồi nói tiếp:

– Sau đó, muội mới nghe mẫu thân kể, người đàn ông già nua thô lỗ kia hóa ra còn nhỏ tuổi hơn cả mẫu thân. Lúc nhỏ, ông ta đã từng là một đứa trẻ rất ngoan ngoãn, nghe lời, chỉ là không may gặp những chuyện không lành, đến mức biến thành con người hoàn toàn khác. Nhưng mẫu thân không khỏi nhớ tới người đã từng hiền lành trước kia mà nuối tiếc, vì thế luôn dặn dò muội nhẫn nhịn, đừng khó chịu với ông ta. Chỉ là… muội đã quên mất. Còn vợ con ông ấy tuy bị đánh mắng, nhưng ông chưa từng để bọn họ chịu đói khát. Vì nuôi cả nhà, ông ấy ở bên ngoài làm việc rất cực nhọc, còn bị khó dễ đủ điều nên tâm tính càng nóng nảy về trút giận vào vợ con…

Lý Phù Dung lặng người, không biết đang suy nghĩ gì.

– Một kẻ đại gian đại ác nhất cũng có người nhà của mình, có người vì hắn mà đau thương.

Nhã Nhã không nghe rõ, liền hỏi:

– Tiểu thư nói gì thế?

Lý Phù Dung bật cười nói:

– Ta nói: có phải ai cũng có nguyên nhân sâu xa của mình.

Nhã Nhã gật đầu đồng ý, lại nói:

– Đúng là như vậy.

Nếu có phải không có chuyện bất hạnh xảy ra, người kia vẫn sẽ là một kẻ thiện lương, vô hại?

Có tiếng huýt, xe ngựa dừng lại.

Nhã Nhã kéo rèm, ló đầu ra hỏi:

– Lưu ca, Sao lại dừng ngựa vậy?

Phu đánh xe ngựa họ Lưu quay đầu nói:

– Tiểu thư, ngoài cổng thành có người đang phát cháo.

Nhã Nhã nghe vậy thì xoay đầu nhìn, quả nhiên bên hông cổng thành có một hàng dài đang đứng xếp hàng chờ tới lượt mình.

Nhã Nhã hạ rèm, quay đầu hỏi Lý Phù Dung:

– Tiểu thư, người có muốn xem chút không?

Ngày hôm nay hồi Kinh, Lý Phù Dung đã không cho truyền tin ra ngoài, chỉ một số người là biết mà thôi. Xe ngựa mà bọn họ sử dụng cũng rất bình thường, không chút nổi bật. Nàng chỉ muốn lặng lẽ trở về ngôi nhà đang chờ mình.

Trên đường đi, chuyện phát lương thực này Lý Phù Dung đã nhiều lần thấy qua, cũng thường tiếp một hai nên không do dự mà bảo:

– Xem thử chút đi!

Nhã Nhã đỡ Lý Phù Dung xuống xe ngựa, hai người cùng đi tới hàng dài người đang đứng, mấy thủ vệ theo sau hai người.

Trong đám người có nam nữ già trẻ bé lớn, có người nghèo mặc chắp vá, có kẻ ăn xin cũng có cả người đầu trọc xuất gia.

– Cút đi! Ngươi không xứng ở nơi này!

Đột ngột có tiếng quát mắng vang lên, rồi cảnh tượng xô đẩy. Một nam tu sĩ trẻ tuổi đang bị mấy nam nhân xua đuổi.

Lý do được xuất ngoại của Lý Phù Dung là viếng ngàn cảnh chùa nên trong suốt năm năm qua, bọn họ nghỉ lại chùa chiềng, tịnh thất vô số lần, tiếp xúc với người xuất gia cũng nhiều nên bây giờ, khi thấy kẻ tu hành bị lăng nhục, Nhã Nhã sốt ruột không thôi.

– Tiểu thư…

Lý Phù Dung khoác tay, bảo Nhã Nhã đừng gấp rồi bước qua chỗ hỗn loạn.

Nam tu sĩ kia bị té ngồi trên đất, những tiếng mắng nhiếc không ngừng.

– Dừng lại đi! Tại sao lại đối xử với người xuất gia như vậy?

Nghe tiếng hô, bọn họ ngừng tay muốn mắng luôn cả kẻ nhiều chuyện kia. Nhưng khi ngước đầu nhìn lên, thấy y phục của hai nữ tử tuy đơn sơ nhưng tuyệt đối là hàng trân quý, đắt tiền, biết thân phận đối phương không tầm thường, bọn họ phải thu liễm lại một chút.

Một người trong đó bước ra nói:

– Tiểu thư không biết, tên đầu trọc này là khất sĩ nhận cơm gạo của bá tánh, thế mà hắn không lo tu hành mà còn phạm giới, thế mà còn lì mặt ở lại không đi. Một kẻ không biết xấu hổ như thế không đáng để tiểu thư quan tâm.

Nhã Nhã nghe vậy thì khỏ xử, không biết nên làm thế nào,nhìn Lý Phù Dung chờ đợi.

– Tiểu thư…

Lý Phù Dung lúc này mới lên tiếng nói:

– Hắn là kẻ tu hành biết giới mà phạm giới là không đúng. Nhưng còn các ngươi, lấy quyền gì để phán xét?

Người kia xấu hổ, vẫn không chịu thua, lại cãi:

– Vậy chẳng lẽ lại để mặc hắn xằng bậy mà không cho người khác ý kiến hay sao?

Lý Phù Dung lại nói:

– Không phải không cho ý kiến, nhưng ra quyết định có tội hay không, chịu trừng phạt thế nào thì đó là vấn đề của người trên cao đưa ra. Việc các ngươi cô lập bài xích, đánh đập hắn như vậy là đang làm ác, tự tạo tội nghiệt cho mình…

Trong lúc mọi người còn đang ngỡ ngàng thì đột ngột có người la lên:

– Là Vĩnh An Công chúa! Nàng chính là Vĩnh An Công chúa…

Cái tên đó như sấm đập vào tai mọi người, cả thảy sững sờ một lúc rồi gương mặt trong trí nhớ của vài người có mặt hôm tiễn đưa năm ấy hiện về.

– Đúng rồi! Là Vĩnh An Công chúa thật rồi…

Có người kích động quỳ xuống trước, hô to:

– Công chúa thiên tuế…

Ngay sau đó, những người còn lại liền lục tục quỳ xuống, người đàn ông đang cãi vả với Lý Phù Dung cũng miễn cưỡng quỳ xuống.

– Công chúa thiên tuế…

Lý Phù Dung bước tới trước mặt nam tu sĩ, cất tiếng nói:

– Ta đã từng chứng kiến có người ăn chay niệm Phật suốt hai mươi mấy năm nhưng cũng chưa hiểu được ý nghĩa của Phật pháp, vẫn phạm sai lầm. Bản thân ngươi lại không từ bỏ, đối mặt với sai lầm của mình… đã là hiếm có.

Lý Phù Dung xoay người, hạ lệnh:

– Tất cả đứng dậy đi!

– Tạ Công chúa…

Lý Phù Dung lại nói:

– Mọi người tiếp tục nhận cháo của mình đi, đừng vì ta mà ảnh hưởng.

– Dạ.

Tất cả lục đục tiếp tục công việc của mình, có nhiều người không nhịn được vẫn lén ngoáy đầu nhìn Lý Phù Dung. Nam tu sĩ lúc này mới chạy tới gần, liền bị hộ vệ chặn lại, hắn cuống quýt hỏi:

– Có người tu hai mươi năm vẫn sai phạm sao?

Lý Phù Dung khẽ hạ mắt, nhẹ giọng nói:

– Phải! Không quan trọng ngươi đã quỳ trước bàn thờ bao lâu, nếu trong lòng không thật sự hướng thiện thì bao nhiêu thời gian cũng là vô nghĩa.

Lý Phù Dung nhìn nam tu sĩ, lại nói:

– Chỉ cần ngươi không từ bỏ mục đích của mình, từng chút từng chút một tích góp công đức, thời gian có nghĩa lý gì.

Nam tu sĩ ngây người chốc lát rồi chắp tay trước mặt Lý Phù Dung, lạy tạ:

– Tạ ân Công chúa đã chỉ điểm.

Nói xong, hắn tiếp tục bước xuống cuối hàng người đang chờ nhận cháo.

Nhã Nhã lí nhí nói:

– Hắn như vậy… sẽ hiểu ra ư?

Lý Phù Dung nhẹ giọng đáp:

– Con người… thì sẽ phạm sai lầm. Chỉ cần kiên trì, sẽ có một ngày…

Chợt, một tiếng nói thánh thót vang lên sau lưng hai người.

– Nghe nói Vĩnh An Công chúa xuất hiện.

Lý Phù Dung và Nhã Nhã quay đầu nhìn, đối diện với hai người lúc này là một thiếu nữ cũng mười tám, mười chín tuổi, vô cùng xinh đẹp, đôi mắt đặc biệt sáng ngời, thông minh. Thiếu nữ nhoẻn miệng cười làm đôi mắt cong cong lên, nàng hành bán lễ với Lý Phù Dung.

– Nhữ Yên tham kiến Vĩnh An Công chúa.

Nàng chính là Hồ Nhữ Yên, Hồ Hoàng hậu năm xưa.

Nhìn thấy Hồ Nhữ Yên, Lý Phù Dung chấn động, đây chính là lần đầu tiên trong kiếp này, hai người chính thức đối mặt với nhau. Kẻ chủ mưu đã khiến Lý gia…

Hồ Nhữ Yên không có phong hào, tước vị nhưng thân là Đệ nhất tài nữ ở Kinh thành, lại còn là nữ nhi độc nhất của Hồ thái úy, cũng thuộc hàng thiên kim quý tộc, nên mới dám thẳng thắng đối diện với Lý Phù Dung như vậy.

– Không ngờ Công chúa hôm nay đột ngột trở về, Nhữ Yên luôn ngưỡng mộ Công chúa…

Hồ Nhữ Yên thong dong nói, trong lời nói tràn đầy vui vẻ, không chút giả tạo, hoàn toàn không giống với khí chất u lãnh của Hồ Hoàng hậu trong mấy kiếp trước, không biết nguyên nhân thay đổi này là từ đâu.

Đáng tiếc, Lý Phù Dung lại không có ý muốn biết.

Mặc cho Lý Phù Dung lãnh đạm, Hồ Nhữ Yên vẫn nhiệt tình như cũ.

– Công chúa có muốn đi dạo một lúc, ngài rời Kinh thành lâu, có nhiều thứ đã thay đổi. Nếu Công chúa không chê, Nhữ Yên xin mạn phép dẫn đường cho ngài được không.

Lý Phù Dung chưa đáp, Nhã Nhã bên cạnh có chút cuống quýt, nàng dù sao vẫn là một tiểu cô nương, xa xứ đã lâu thật sự không kiềm được tò mò. Lý Phù Dung khẽ gật đầu.

Hồ Nhữ Yên dẫn Lý Phù Dung đi một vòng, luôn miệng giới thiệu:

– Nhờ mấy năm qua mưa thuận gió hòa, quốc thái dân an, Kinh thành cũng phát triển rất nhiều. Đằng kia, đằng kia là những tửu lâu mới mở, đang rất được dân chúng đón nhận…

Lý Phù Dung nhìn theo hướng tay Hồ Nhữ Yên chỉ rồi lại hạ tầm mắt xuống những kẻ ăn xin lấp ló quanh đó. Hồ Nhữ Yên như hiểu, lại nói:

– Dù Nam Quốc có phát triển thế nào cũng khó tránh trong đó có vài người nghèo khó. Vì vậy, Nhữ Yên cùng với một số thiên kim khác hợp sức, mỗi tháng sẽ tổ chức phát cháo mấy lần giúp đỡ bọn họ…

Hóa ra người phát cháo ngày hôm nay chính là Hồ Nhữ Yên. Tính cách Hồ Nhữ Yên quả thật thay đổi rồi, lại còn được tự ý xuất đầu lộ diện thế này…

Những cảnh tượng trong xa xưa tái hiện trong đầu Lý Phù Dung, như một giấc ảo mộng lại chân thật tê tái…

Đúng lúc đó, một nam một nữ cưỡi ngựa chạy qua.

Người nam dừng ngựa nói với người nữ:

– Ngoài cổng thành đang phát cháo, ta đi qua nhìn một chút được không?

Người nữ chau mày, không kiên nhẫn nói:

– Có cái gì hay mà nhìn? Nếu chàng thích thì quyên chút tiền là được rồi. Thời gian chàng ở Kinh đã không có nhiều rồi còn định để người khác san sẻ với ta?

Người nam vừa bó tay vừa buồn cười nói:

– Được rồi! Để người hầu làm thôi, còn ta dẫn nàng đi chơi, được không?

Nghe thế, người nữ liền hớn hở:

– Đương nhiên là được rồi!

Xong, hai người sánh đôi chạy đi mất.

Hồ Nhữ Yên cười cười nói:

– Đó là thiếu tướng họ Lâm cùng với hôn thê của mình, Hoa Hướng Dương.

Hoa Phi!

– Vì Lâm thiếu tướng có công vụ ngoài biên ải nên thời gian ở Kinh thành không nhiều, hôn sự của bọn họ cũng vì thế mà lùi đến giờ. Hoa tiểu thư là người thẳng tính nhưng bụng dạ không xấu, nếu có cơ hội tiếp xúc, Công chúa sẽ thấy nàng cũng là người thú vị.

Lý Phù Dung không ý kiến, trước kia, có thể nói Hoa Phi là người duy nhất trong cung không ngấm ngầm đối phó nàng. Bởi vì có bao nhiêu suy nghĩ đều hiện rõ trên mặt Hoa Phi, bực tức thì lập tức tìm ngươi gây gỗ chứ không biết mưu mô là gì, nhưng cũng khiến người khác phải đau đầu không thôi.

Đúng lúc đó, một nữ nhân ăn mặc rách rưới bị xô đẩy, ngã trước mặt bọn họ. Lý Phù Dung được Nhã Nhã lôi tránh kịp nên không sao, Hồ Nhữ Yên tuy không bị đụng trúng nhưng cũng giật mình.

Nữ nhân kia lồm cồm bò dậy quát mắng:

– Ta là Nhân Phi! Ta chính là Nhân Phi, các ngươi dám vô lễ với ta như vậy sao…

Nữ nhân điên kia lồm cồm bò dậy, mắng chửi không ngớt rồi lại lao vào đám người kia, lại bị xô ra. Mấy lần như vậy, nàng ta mới chịu thua, thui thủi bỏ ra một góc mà ngồi, miệng vẫn không ngừng lầm bầm.

– Gia phụ của nàng trước kia là quan tam phẩm, sau được gả cho một thám hoa…

Nếu gia cảnh tốt thế vì sao lại ra nông nổi này?

– Một năm kia, cha nàng bị vạch tội tham ô, bị cắt chức đày ngàn dặm. Vì nàng đã được gả đi nên may mắn thoát tội, vị thám hoa kia xem như cũng không bạt đãi nàng. Nhưng không hiểu vì sao, nàng phát điên, một ngày kia đột nhiên tuyên bố mình là Nhân Phi, là phi tử cao quý phải được mọi người cung phụng. Vị thám hoa kia ban đầu còn tìm cách lắng xuống, tìm người chữa trị cho nàng ta. Nhưng nàng lại ngày một quá đáng, không chỉ nói xằng bậy mà còn mắng chửi luôn cả vị thám hoa kia, nói hắn một kẻ thất phu, hèn hạ không được động vào nàng. Vị thám hoa kia rốt cuộc không nhịn được, sợ những lời kia tới tay Hoàng thượng mà bị liên lụy, dứt khoát hưu vợ, đuổi nàng ra đường để mặc tự sinh tự diệt…

Lý Phù Dung không có bao nhiêu phản ứng, ngược lại Nhã Nhã bên cạnh lại động lòng thương hại, lí nhí nói với Lý Phù Dung.

– Tiểu thư, nô tì đi cho nàng cho bánh bao được không. Kể ra nàng cũng đáng thương…

Lý Phù Dung ngạc nhiên nhìn Nhã Nhã, cũng không phản đối, Nhã Nhã liền vui vẻ lấy bánh bao chạy tới cho nữ nhân điên kia. Hình ảnh kia khiến Lý Phù Dung nhìn mãi không thôi.

Khi Nhã Nhã chạy về, Lý Phù Dung đã nói:

– Ta mệt rồi!

Hồ Nhữ Yên sững sốt, tự trách:

– Là Nhữ Yên sơ ý, Công chúa đã đi cả đường dài như vậy…

Lý Phù Dung không buồn chú ý, níu tay Nhã Nhã muốn đi trước. Nào ngờ, Hồ Nhữ Yên phía sau lại cất tiếng nói:

– Công chúa, không hiểu sao Nhữ Yên cảm thấy rất quen thuộc với Công chúa, rất muốn làm bạn với Công chúa, không biết Nhữ Yên có thể đến tìm Công chúa nữa hay không?

Lý Phù Dung nhìn Hồ Nhữ Yên một lúc, rồi nói:

– Để sau đi!

Mặc cho Lý Phù Dung lạnh nhạt, Hồ Nhữ Yên vẫn không buồn lòng, lại thi lễ:

– Cung tiễn Công chúa.

Khi vào xe ngựa, Nhã Nhã mới nhỏ giọng hỏi:

– Tiểu thư không thích Hồ tiểu thư sao?

Lý Phù Dung nói:

– Muội cảm thấy vậy sao?

Nhã Nhã nói thật:

– Bình thường tiểu thư không hay nói chuyện nhưng Nhã Nhã cảm giác tiểu thư càng xa cách với Hồ tiểu thư.

Lý Phù Dung nhẹ cười không đáp, ngược lại hỏi:

– Còn muội? Vì sao lại để ý đến nữ nhân điên kia?

Nhã Nhã tròn mắt nói:

– Không phải nàng rất đáng thương sao?

Lý Phù Dung lặng im, vẫn nhớ rất rõ cái chết thê thảm của Nhã Nhã trong kiếp trước và Nhân Phi chính là kẻ chủ mưu đã gây ra. Thế mà, kiếp này, Nhã Nhã lại cảm thấy xót thương cho hung thủ đã hại chết mình?

– Nếu như… nữ nhân kia đã từng hại muội thì sao?

Nhã Nhã càng không hiểu, nói:

– Muội chưa bao giờ từng gặp nàng ấy.

– Ta chỉ ví như, trong kiếp xưa chẳng hạn.

Nhã Nhã chau mày, nghiêm túc suy nghĩ, nhưng mãi vẫn không thấu, đành nói:

– Muội không biết! Muội không nhớ tới, chỉ biết hiện tại cảm thấy nàng đáng thương nên cho nàng chút thức ăn thôi, về sau có cơ hội gặp lại hay không cũng không biết. Muội chỉ nghĩ như vậy thôi.

Lý Phù Dung bất ngờ rồi lại mỉm cười, nói:

– Nhã Nhã đã trưởng thành rồi.

Trong cõi đời này có bao nhiêu người lương thiện như vậy, có thể có cái nhìn thuần lương và sáng suốt như nàng?

– Nhã Nhã.

Nghe gọi, Nhã Nhã ngước đầu lên liền nhìn thấy nụ cười hòa ái của Lý Phù Dung.

Lý Phù Dung nói:

– Chúng ta về nhà!

Nhã Nhã vẫn còn lâng lâng, vô thức đáp:

– Dạ, về nhà thôi.

Chiếc xe ngựa chở theo Lý Phù Dung và Nhã Nhã chầm chậm bước về hướng Lý gia.



Sau khi xe ngựa của Lý Phù Dung đi rồi, hai người ngồi bên cửa sổ trên lầu khách điếm mới thu lại tầm nhìn.

– Hoàng huynh, vì sao lại có hứng thú với ngốc nữ kia?

Người được gọi thả tách trà xuống để lộ ra khuôn mặt của mình, chính là Hoàng đế Lạc Long, còn người vừa gọi kia là Lam Vương.

Chính Hoàng đế Lạc Long cũng không rõ vì sao mình lại muốn nhìn Lý Phù Dung kia. Một ngày tiễn đưa năm đó, gương mặt kia, vẻ mặt xa xăm đó cứ hiện ra trong lòng hắn.

Người mà hắn không hiểu được!

– Thành Vương cũng thật kỳ lạ, rốt cuộc có quan hệ gì với nàng ta?

Việc Lý Phù Dung được phong làm Công chúa là ý của Thành Vương không phải là chuyện bí mật, đương nhiên Lam Vương biết rõ. Lúc đầu, cũng có người từng phỏng đoán như Hoàng đế Lạc Long khi xưa, nghĩ Thành Vương nhìn trúng Lý Phù Dung. Nhưng không, Thành Vương chưa từng một lần xuất hiện để gặp Lý Phù Dung. Tư tình nam nữ bị bỏ qua!

Nếu thế, có thể nào… Thành Vương muốn thông qua Lý Phù Dung mà bắt tay với Lý gia? Ý nghĩ điên cuồng đó vừa xuất hiện lại bị gạt bỏ. Đơn giản vì, giữa Thành Vương với Lý Vĩnh Trường, huynh trưởng của Lý Phù Dung thật sự như nước với lửa! Lý Vĩnh Trường tuổi trẻ tài cao, mới hai lăm tuổi đã làm tới chức quan tam phẩm, tiền đồ vô lượng, rất nhiều người muốn lôi kéo. Thế nhưng, Lý Vĩnh Trường chướng mắt Thành Vương, trên triều luôn đối nghịch với hắn, gây cho Thành Vương không biết bao nhiêu trở ngại. Tình cờ gặp nhau bên ngoài, không khí càng căng thẳng. Nói Thành Vương và Lý Vĩnh Trường ngấm ngầm bắt tay nhau, đánh chết cũng không tin!

May mắn Lý Vĩnh Trường dù có ghét Thành Vương thế nào nhưng đến khi gặp biến cố, liền dẹp qua hiềm khích của mình, nhiệt tình giải quyết. Không những thế, Thành Vương còn có lần đề cập trước mặt Hoàng đế Lạc Long, nói Lý Vĩnh Trường là nhân tài hiếm có. Nếu Thành Vương đã không để ý, Hoàng đế Lạc Long càng không nói gì, cứ để mặc cho hai người đấu đá.

Sẵn nói tới Thành Vương, vị vương gia kỳ lạ này, thật không thể không nhắc đến hôn sự của hắn. Hắn hơn hai mươi tuổi vẫn không lập Vương phi, dù có bao nhiêu tiểu thư ngỏ ý, hắn vẫn không ngó ngàng. Trong lúc mọi người nghi ngờ không biết hắn có vấn đề khó nói gì hay không thì đột ngột, ba năm trước, hắn thành thân.

Tân nương lại là một tiểu cô nương mới mười hai tuổi đầu, không phải nhân vật xuất chúng, tiếng tăm mà chỉ là một nữ nhi thương hộ. Khi ấy, cả Kinh thành bị oanh tác không thôi. Không ai hiểu được hắn đang muốn làm gì nữa.

Chưa dừng tại đó, sau khi thành thân, Thành Vương còn rước cả cha mẹ nàng đến ở cùng, một năm có đến mấy tháng ngao du bên ngoài không về. Thật sự không biết nói làm sao nữa.

– Mà Thành Vương đối xử đặc biệt với ngốc nữ kia như vậy, lẽ nào Thành Vương phi, có tiếng hay ghen kia không chút phản ứng?

Lúc này, Thành Vương và Thành Vương phi là đang ở trong Kinh thành, nhất định sẽ biết tin tức Lý Phù Dung trở về.

Hoàng đế Lạc Long nói:

– Thành Vương Phi… có lẽ mới là người cao hứng nhất.

Theo như những gì hắn biết, đại đa phần những tin tức liên quan đến Lý Phù Dung đều là chuyển về cho Thành Vương phi kia. Nàng không những rất quan tâm đến Lý Phù Dung mà còn ngấm ngấm giúp đỡ không ít.

Lam Vương bĩu môi nói:

– Không phải chứ! Người đàn bà ghen tị kia…

Lam Vương thở dài không muốn nói tới nữa.

– Vậy còn Hoàng huynh? Khi nào huynh mới lập Hoàng hậu đây?

Hoàng đế Lạc Long dở khóc dở cười, không biết vì sao lại dính tới mình rồi.

Hiện tại, trong hậu cung trống trơn, khiến không ít quan đại thần sốt ruột. Trước kia, không phải Hoàng đế Lạc Long chưa từng có nữ nhân. Khi hắn còn là Vương gia, tuy không có Vương phi nhưng đã có hai vị trắc phi.

Ngoài mặt các nàng xem như hòa thuận, nào ngờ sau lưng hắn lại làm ra nhiều trò, ngấm ngầm đấu đá nhau tới kẻ còn người mất. Những chuyện các nàng làm, cứ nghĩ là hoàn toàn kín đáo, không ai biết được mà nào có biết, hắn rõ chính xác từng phần.

Biết rõ bộ mặt thật của các nàng, lại phải đối diện với gương mặt giả lả, giả tạo kia thật sự khiến hắn ăn không tiêu. Sau cùng, cả hai lưỡng bại câu thương, cùng ôm nhau chết hận, hắn chỉ có thể thở dài một tiếng rồi thôi.

Sau khi lên ngôi, đáng lẽ ra hắn phải thu một số nữ nhi của các quan thần trong triều vào hậu cung để củng cố thực lực, nhưng nhớ đến cảnh ngày ngày giả dối kia, hắn thật sự ngán ngẩm nên luôn lần lữa không thôi.

– Huynh nên thu một số nữ nhân vào hậu cung đi, dùng các nàng để cầm giữ mấy lão già trong triều an phận hơn…

Lam Vương thật tâm khuyên nhủ, Hoàng đế Lạc Long cười trừ:

– Tại sao ta phải vì mấy lão khọm ấy mà ủy khuất mình cơ chứ? Muốn trấn áp bọn họ thì chỉ cần Thành Vương ra tay là đủ rồi.

Lam Vương cau có, nghi kỵ nói:

– Huynh thật sự tin tưởng Thành Vương như vậy ư?

Thành Vương thâm sâu khó dò, thực lực không biết nông sâu, lại không phải huynh đệ đồng bào nên Lam Vương trước giờ vẫn không tin tưởng.

Hoàng đế Lạc Long cười bảo:

– Sao lại không?

Đó chính là chỗ khác nhau giữ Hoàng đế Lạc Long và Lạc Quân Đế khi xưa. Một khi đã chấp nhận dùng thì sẽ bỏ qua những nghi kỵ không đáng có.

Khuyên mãi không được, Lam Vương bực tức nói:

– Đừng nói huynh định thủ thân suốt đời chỉ cần một người như Hồ Nhữ Yên kia!

phudung99-3

– Nhã Nhã, lại kể câu chuyện của muội đi! Sau khi gã đàn ông xấu xa kia bị gãy chân thì như thế nào?

– Từ ngày đó, sau khi chứng kiến vợ con ông ấy đau khổ như thế, cả mẫu thân của muội cũng không được vui, muội đã hối hận mà thay đổi suy nghĩ của mình. Mỗi lần giáp mặt, cũng sẽ cố gắng chào một câu, gật đầu một cái, cũng khuyến khích bọn trẻ trong làng không thù hận với ông ta nữa. Dần dà, không chỉ bọn trẻ, mà thái độ của ông ta cũng thay đổi một chút, ít vô cớ la mắng mọi người đi. À, đúng rồi, có một lần ông ấy còn cho muội kẹo đó! Dù viên kẹo đó không dễ ăn chút nào…

Hoàn

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương