Phù Dung Vương Phi
Chương 6: Đêm tai biến

Phương thiên hoàng triều, dân phong thuần phát, hoàng đế mới đăng cơ, tứ hải thái bình, một mảnh thuận hòa, dân chúng bảo nhau rằng, trời ban phúc cho dân gian, ban cho một minh quân sang suốt, mọi người cùng nhau an cư lạc nghiệp. Văn có nam vương Sở Thiên, võ có tướng quân Lưu Đình, một văn một võ, bảo vệ Phương thiên hoàng triều, sự nghiệp thống nhất đất nước. Vương hầu và dân chúng, mọi người nói chuyện say sưa. Trong năm thái bình, hàng năm tin chiến thắng mang về, hoàng đế có niềm tin cho nên chỉ lo hưởng lạc cung đình, trăm sự ít để ý tới. Hậu cung chỉ sủng ái Hàn thị, ngày ngày hưởng lạc, chuyên sủng Hàn thị một người ngự ban thưởng ruộng tốt trăm mẫu, hoặc phong quan tam phẩm, Hàn thị bên ngòai thân thích thế lực lớn, cậy thế chuyên quyền.

Hoàng đế có 7 người con, thái tử năm nay mới vừa 20, do hoàng hậu Vương thị sinh ra, huyết thống cao quý, tính tình khiêm tốn thuần lương, hiếu lễ song toàn, được dân gian tiếng tốt lưu truyền, mọi người ca tụng, tuy nhiên thiếu quyết đoán, không phải bậc đế vương anh tài. 6 người con còn lại, năm người còn nhỏ, nhị hoàng tử do Hàn thị sinh ra, có thể thành công lớn, mưu mô tàn khốc, năm nay vừa mới 18, được Hàn thị cưng chiều, tùy ý làm bậy. Tam hoàng tử hàng năm bệnh hoạn nằm ở trên giường, không màng thế sự. Tứ hoàng tử không được vua cha sủng ái, hàng năm bị giam cầm ở lãng cung, việc tranh vị khó xảy ra. Ba vị vương tử còn lai hiệp thành một khối, tạo thành một thế lực bên trong, hậu cung triều đình ẩn tàng tranh chấp.

Từ xưa hoàng cung là nỗi đau lớn nhất của nữ nhân, cũng là chỗ hoàn mỹ để tàn phá gia đình, nhà không giống nhà, huynh không giống huynh, đệ không phải đệ, vì long bào, mỗi người đều thấy bất an, mọi người tranh giành, khi máu tươi chảy xuống, ai sẽ nghĩ tình huynh đệ.

Kinh thành tràn ngập một màu tuyết trắng, bông tuyết bay xuống trong đêm. Trước mắt mênh mông bát ngát,mặt đất đầy tuyết. Toàn bộ trời đất một màu trắng xóa, lạnh thấu xương, trên nhành cây phủ đầy bông tuyết, mái ngói cũng bày ra một màu tuyết trắng. Lạnh nhưng không phải cái lạnh của mùa đông, yên tĩnh mà không cô quạnh, vạn vật tựa hồ như trong giấc ngủ say. Bên trong thư phòng của Lưu phủ, Lưu Đình nhíu mày, hôm nay trên triều, hoàng đế trung niên thái độ bức người, giữa hai mi biểu lộ tâm tình, hàng đêm hưởng lạc, có thể nào có đủ sức để xử lý triều chính, mà trong triều thế lực của Hàn thị chuyên quyền, những trung thần kẻ sĩ ngày xưa, hoặc bị lưu đày, hoặc bi tù ngục, ngay cả Sở vương cũng ít hỏi tới triều chính để tự bảo vệ mình. Nịnh thần ngang ngược, không còn vương pháp, lễ tế thái tổ hàng năm, tất cả các đế vương đi trước đều vì Phương thiên hoàng triều cầu phúc, mà năm nay hoàng thượng lại mượn cớ không đi, ra lệnh nhị hoàng tử thay mặt.

Lưu Đình can gián, lễ hiến tế, nếu hoàng đế không khỏe, thái tử là lựa chọn tốt nhất để thay thế, như thế nào cũng không nên để nhị hoàng tử đi thay, trong lời nói ám chỉ Hàn thị một nhà chuyên quyền. Những lời nói ngay thẳng, dù có chính khí nhưng đắc tội với bộ tộc Hàn thị cùng nhi hoàng tử. Quan trường bên trong, Lưu Đình quyền cao chức trọng, tay nắm binh quyền, hoàng đế cũng nhượng bộ ba phần, đổi lại thái tử đi thái miếu tế thái tổ, vì dân chúng cầu phúc. Sở vương thở dài, nói trước mặt mọi người đắc tội Hàm thị không phải là cử chỉ sáng suốt, báo trước sắp tới tất sẽ có tai họa, làm cho ông lảng tránh kinh thành mấy ngày.

Lưu đình nắm chặt tay, ông cả đời rong ruổi trên lưng ngựa, chưa từng không đánh mà chạy, Hàn thị nắm giữ triều chính, nếu trốn có thể trốn tới đâu? Ông không muốn làm đào binh. Trong đình viện hàn mai tỏa hương, hương khí ần ẩn truyền đến trong mũi, một trận tiếng cười như chuông bạc truyền đến làm cho tinh thần của Lưu Đình sảng khóai, phiền muộn biến mất, tươi cười đứng dậy đẩy cửa sổ ra, một trận gió lạnh tiến vào trong đình viện, ông nghĩ đến hai nữ nhi đang truy đuổi trêu chọc lẫn nhau, ở hoa mai tỏa hương trong mưa, trời đất một màu, tuyết bay bay, nhiều bông tuyết rớt trên vai, mang theo một phong thái khác.

Phong nhi, Du nhi, Phù nhi, ba đứa nhỏ, ông ngựa chiến cả đời, vì quốc gia an vui, vì bảo hộ gia đình của người khác còn hơn là làm cho Lưu phủ một góc cười vui. Ngày mai, nên đem đứa nhỏ tiễn bước. Lưu đình tựa cưa sổ thản nhiên mà than.

Đang đùa giỡn, Phù Nhã đột nhiên ngẩng đầu, không chớp mi, cười nói “Tỷ tỷ, ca ca, thời tiết dường như mau thay đổi, ngày mai tuyết rơi có thể nhiều hơn nữa” Lá rơi lả tả, gió lạnh gào thét, ngoài phòng từng trận bông tuyết tựa như lông hồng, nhẹ bay đến, trong đêm vô thanh vô tức, Phù Nhã ngủ không an giấc, ngoài cửa gió lạnh vẫn gào thét, như ma quỷ rít gào, có tiếng vang, quấy nhiễu nàng không ngủ được, đôi mắt to linh hoạt ngời sáng như ánh nến trên bàn, như minh châu chói mắt, trong lòng ẩn ẩn có điểm bàng hoàng cùng sợ hãi…

Phù Nhã đứng dậy, khoác thêm một kiện áo bông tuyết hồ, thân mình ấm áp, nhẹ nhàng bước ra nội thất, ngọai thất so với nội thất lạnh lẽo hơn vài phần, tỳ nữ bên người của nàng đang ghé bên bàn ngủ, gió đông lạnh làm cho tay của nàng tím xanh, Phù nhã hơi nhíu mi, đi đến mang áo bông nhẹ nhàng khóac lên vai nàng, thị nữ vặn vẹo thân mình, vẫn như trước ngủ say không tỉnh. Nàng bước lên nhuyễn điếm, cầm lấy một bức thêu dang dở, ngày mốt chính là đại thọ của Lưu đình, nàng muốn tự tay thêu một bức thanh tùng diễn trúc đồ cho phụ thân…Một lát sau, nàng nhẹ giọng kêu đau, không cẩn thận kim đâm làm tay nàng chảy máu, máu chảy ra một chút, dính đỏ sợi chỉ rất chói mắt.

Phù Nhã tay chân có chút phát run, tâm tình này nàng chưa bao giờ trải qua, nàng muốn đi tìm tỷ tỷ nói chuyện phiếm, gặp thư phòng có ánh sang, áng nến nhỏ lay động trong không trung, âm thầm kinh ngạc, đột nhiên, không xa truyền đến tiếng mèo kêu khiến cho nàng chú ý, xuyên thấu qua hành lang trống không, thấy ánh đao chợt léo, nhanh như tia chớp, một gã hắc y giơ tay chém xuống, hai gã thị vệ ngã xuống không một tiếng động, ngay cả kêu lên sợ hãi cũng không kịp.

Phù Nhã hai mắt mở lớn, che miệng lại, lại thấy ba gã hắc y nhân đang đi đến, một người lấy ra một lọ chất lỏng trong ngực, rãi trên thi thể, khói trắng bốc lên, xèo xèo rung động, sau một lát, thi thể hoá thành một bãi máu loãng, trừ bỏ quần áo cái gì cũng không còn. Xuyên qua cửa sổ, Phù nhã tinh tường đem một màn nầy thu vào trong mắt, hoảng sợ nuốt nước miếng, lần đầu tiên nàng chứng kiến một kiểu giết người khủng bố như vậy, ngay cả thi thể cũng không lưu lại. Toàn thân nàng phát run, quay đầu chạy về hướng thư phòng.

“Phụ thân..” Phù Nhã ngừng ở cửa phòng, thấy phụ thân đang cùng một gã nam tử đang nói chuyện, thấy nàng tiến vào sửng sốt một chút. Phù nhi chưa từng thất thố như vậy, đã xảy ra chuyện gì? Lưu Đình hướng về gã nam tử gật đầu, ý bảo hắn lui ra, Phù Nhã đã vọt tới bên người ông, khẩn trương lôi kéo tay ông “Có người xông vào nhà của chúng ta, giết người ở phía trước đình”. Tuy rằng sợ hãi, Phù nhã không hề run, bình tĩnh nói cho Lưu đình sự tình từ đầu đến cuối.

“Tướng quân bọn họ hành động nhanh như vậy?” Nam tử bên cạnh nghe xong nắm chặt tay “Còn tướng quân, phu nhân và tiểu thư thì sao?” “Đừng lo cho chúng ta, mang Phong nhi đi, đây là quân lệnh” Lưu Đình trầm giọng nói, khí thế uy nghiêm, Bùi Lương hơi chút tự hỏi, quỳ xuống đất, khấu đầu ba cái “Mạt tướng tuân lênh, sẽ không phụ sứ mệnh” “Bùi Lương, Phong nhi liền kính nhờ ngươi “ Bùi Lương đôi mắt ửng đỏ, cắn răng đứng dậy đi ra ngoài.

Lưu Đình cúi đầu nhìn Phù Nhã, yên lặng không nói gì, không biết phải giải thích như thế nào với nàng. Đây là việc triều chính, cuối cùng liên lụy người nhà, vốn chỉ một đêm liền hư hết thảy, vẫn là chậm, tướng quân phủ hẳn là đang bị bao vây. Phong nhi có thể hay không thóat ra ngoài là một dấu hỏi, Du nhi cùng Phù nhi… còn có phu nhân….

Nhưng thật ra Phù Nhã lẳng lặng nhìn ra tất cả, an lòng xuống, hiên lên tươi cười “Phụ thân xem ra nhà có biến, ngừơi làm cho thuộc hạ mang ca ca đi có phải hay không sợ hãi chúng ta đều chết ở đây, phủ đệ bị bao vây?” Lưu Đình cười khẽ, ôm nàng trong ngực,trong ba đứa nhỏ, mỗi người đều thông minh, đặc biệt là Phù nhi, có thể liệu định tất cả, việc gì cũng có thể trầm tĩnh ứng phó, tới lúc này rồi ma vẫn cò thể tươi cười như xuân phong. Làm cho ông thấy xấu hổ.

Cửa phòng mở ra, một trận gió lạnh thổi vào, Phù Nhã quay đầu lại “ Tỷ tỷ” “Du nhi, ngươi như thế nào lại đây?” “Phụ thân, nương nàng…” Du Nhã đầu bay vào trong lòng ngực Lưu Đình, khóc rống lên. Lưu Đình mặt mang màu bi thương, ôm chặt nữ nhi, lòng đau như cắt, bọn họ ngay cả người già yếu phụ nữ và trẻ em cũng không buông tha? Bi phẫn trong lòng…đỏ cả đôi mắt.

Phù Nhã âm thầm nước mắt ròng ròng, ý tứ sáng tỏ, mẫu thân nàng đã gặp bất trắc, nước mắt chảy xuống hai má, nàng dù sao cũng chỉ là cô bé 8 tuổi, dù có thông minh cũng không chống lại này việc quá đau đớn, mẫu thân yêu thương đột nhiên chia ly, đáy lòng bất an dần dần mở rộng, ngẩng đầu nhìn Lưu Đình. Du Nhã cũng nín khóc, ổn định lại tinh thần “Phụ thân làm sao bây giờ? Trong phủ thị nữ thị về chắc gặp bất trắc, bọn họ là ai, vì sao muốn giết chúng ta?”

“Du nhi, Phong nhi bướng bỉnh có đào một cái động ở góc tường, có thể ra phủ, ngươi mang theo muội muội đi ra ngòai, có thể đi bao xa thì đi thật xa…Chạy nhanh!” Lưu Đình bình tĩnh phân phó, kéo tay hai người. “Không còn kịp rồi” Phù Nhã cùng Du Nhã đồng thời thở dài, hương vị máu tươi đã đưa tới, đình viện ngoài thư phòng cũng thoáng nghe tiếng kêu rên và tiếng nói. Lưu Đình trong lòng bàn tay căng thẳng, cuống quít đem Du Nhã giấu ở dưới bàn, đem Phù Nhã tới phía sau trong đàn mộc.

“Mặc kệ thấy cái gì cũng không được lên tiếng, biết không? Giữ lại mạng, thay phụ thân cùng nương phải sống cho tốt, có nghe thấy không!” Du Nhã Phù Nhã rơi lệ, cũng không đáp lại, Lưu Đình gặng hỏi “ Ngay cả yêu cầu cuối cùng của phụ thân cũng không làm được sao?” “Vâng” Phù Nhã, Du Nhã nghẹn ngào đáp ứng.

Lưu Đình nở nụ cười, trên khuôn mặc của các nàng hôn nhẹ một cái, ông phải đánh cuộc một phen, hy vọng bọn họ sơ ý, nơi nguy hiểm nhất cũng là nơi an toàn nhất. Tháo xuống bội kiếm trên tường, một trận gió lạnh ùa tới, vài tên hắc y nhân như ma quỷ tiến vào, vô thanh vô tức. Bgay sau đó la một gã nam tử khác, đúng là người quen, Lưu Đình nheo mắt lại tức giận mắng “Chó săn”

Vân vương gia cười lạnh nói “Tướng quân cần gì phải tức giận, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, ngươi cùng nhị hoàng tử đối nghịch, chẳng phải lấy trứng chọi đá, toàn bộ không ưu đãi” Lưu Đình tức giận tòan thân phát run, mà ở trong Phù Nhã xuyên qua khe hở, mông lung thấy tình cảnh bên trong, nàng nhận ra Vân vương gia, thật tốt, như vậy không hề kiêng kỵ, ngay cả khăn che mặt cũng không dùng, Phù Nhã đoán được ý tứ bên trong, phụ thân tuyệt đối trốn không thoát, tỷ tỷ cuốn mình rơi lệ, tay che miệng, âm thanh sợ hãi truyền ra. Phù Nhã không chớp mi, lẳng lặng nhìn bên ngoài, tay nhỏ bé nắm chặt thành quyền…

Lưu Đình giơ kiếm, chinh chiến sa trường nhiều năm khí thế bàng bạc, chính khí nghiêm nghị, Vân vương gia nhẹ giọng nói “Tướng quân cần gì khăng khăng một mực làm chi? Nhị hoàng tử nói, chỉ cần tướng quân đáp ứng hắn về sau tận tâm khuyến mã, hắn sẽ không tính tóan, cũng sẽ tha tướng quân một mạng”

“Vân Trọng, ngươi câm mồm! Bản tướng quân ngựa chiến một đời, không phải là hạng người tham sống sợ chết, ngươi chờ đêm khuya tới phủ đệ của ta,giết người nhà của ta, lúc nầy còn làm bộ làm tịch trấn an! Ta thật sự là có mắt như mù mới qua lại cùng một tiểu nhân gian nịnh như ngươi” Lưu Đình tức giận mắng, thanh âm áp đảo. Vân Trọng mặt đen lại, âm hiểm nheo hai mắt “Rượu mời không uống muốn uống rượu phạt” tay vung lên, sáu ngưới bên người hắn giống như quỷ mỵ theo tới, kiếm khí bức cổ họng của Lưu Đình.

Thân hình giống như rồng bay, kiếm của sáu người bao quanh Lưu Đình, Du Nhã nhìn không thấy tình hình bên ngoài, do nghe thanh âm tấn công của đao kiếm, trong gió lạnh vang lên, thanh thanh chìm vào đáy lòng, cắn môi dưới đau đớn, Phù Nhã lại thấy rõ tình huống, thấy thân ảnh quỷ mỵ cuả hắc y nhân chớp lên, nàng mơ hồ biết phụ thân không ngăn cản được, còn đang có một tia hy vọng chỉ cần thoát thân là tốt rồi…

Cánh tay bị chém một đao, Lưu Đình nhất thời thân mình mất thế, hắc y nhân lưỡi kiếm màu xanh, thế nhưng có độc..không còn kịp nữa, độc chậm rãi lan tràn, theo nội lực của ông nhanh chóng phát tán,.. Động tác dần trở nên chậm chạp, mà hắc y nhân đông tác lại nhanh như tia chớp, chiêu thức bức người…Vân vương gia cười lạnh đứng ở một bên, an tĩnh xem biến, Phù Nhã bất an dần dần rõ rệt, Lưu Đình mắt thấy nội lực dần dần bị phong bế, trong lòng biết không ổn, khóe mắt thoáng nhìn Vân vương gia mắt lạnh đứng ở bên, đáy lòng tức giận, thừa dịp hắc y nhân biến hoá chiêu thuật, chỉ trong một chiêu, bắt Vân vương gia, kiếm lập tức khống chế hắn.

“Dừng tay! Nếu không ta giết hắn” thanh âm của Lưu Đình phù phiếm cực kỳ, khí lực không đủ vì độc đã lan tràn, ông ráng sức đè xuống, trên trán đổ đầy mồ hôi lanh. Phù Nhã nhẹ nhàng thở ra, thầm hô một tiếng, lập tức đôi mi thanh tú nhăn lại, bởi vì đối diện bọn họ, Lưu Đình còn không gặp Vân vương gia trên mặt tươi cười, nàng rõ ràng thấy, một nụ cười quỷ dị, không có chút bối rối dù bản thân hắn hiện đang là con tin. Trong lòng vì phụ thân mà một phen đổ mồ hôi lạnh.

Hắc y nhân dừng tay, trong tay trường kiếm lam quang, thản nhiên chỉ hướng bọn họ, Lưu Đình theo sát về phía sau, lui tới cạnh cửa, nhất thời mở to đôi mắt, Phù Nhã hít vào một hơi, lệ rơi như mưa. Nam tử phía sau cửa, một kiếm đâm vào lưng Lưu Đình, máu tươi chảy xuống đất, đỏ hồng quỷ dị mà đep đẽ…Kiếm trong tay Lưu Đình rơi xuống, vang lên một tiếng loảng xoảng, chấn động trong lòng Phù Nhã, ẩn ẩn đau…Chỉ có thể liều mạng che miệng lại.

Lưu Đình chậm rãi quay đầu, thấy rõ nam tử phía sau, không thể tin mở to đôi mắt, rất là tức giận, giống như đau lòng…Ngã về một bên, hết rồi thời huy hòang khi còn sống..trước khi chết, bên tay vẫn như cũ những tiếng vang gào thét nơi sa trường. …

Nhẹ nhàng bàn tay vung lên, Vân vương gia thanh âm bỗng vang lên, cười: “Sở vương đối với nhị hoàng tử quả thật chân thành, ngày khác bổn vương sẽ vì vương gia nói tốt một câu”. Sở vương thu hồi kiếm cười lạnh “Vậy làm phiền vương gia”

Vân vương cố ý dò hỏi, ông không thể không phối hợp, nhiều mưu kế độc ác, nhiều kết cục tàn nhẫn, ông đã ra tay với cả bằng hữu của mình, nếu ông không ra tay, ngày khác Lưu gia chính là tấm gương cho Sở gia. Phù Nhã quá mức bi phẫn, không chú ý đến một con chuột xông vào trong, dọa nàng, nàng hô nhỏ một tiếng, mơ hồ truyền vào bên trong lỗ tai của mọi người, ở dưới bàn Du Nhã cũng nghe thấy, bàn học và chổ nấp của Phù Nhã cách nhau không tới một thước, Vân vương gia nheo mắt lại ý bảo hắc y nhân tiến tới kiểm tra

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương