Phù Dung Vương Phi
-
Chương 14: Đêm trước ngày xuất giá
Trăng đã lên khỏi ngọn cây, bóng cây sàn sạt lay động, nước ao trong
suốt phản chiếu một vòng ngân ảnh, lẳng lặng tỏa ra ôn nhuận quang
mang.
Trong Vân vương phủ, tại khuê phòng của quận chúa, Vân Uyển Phù ngồi trước gương đồng trang điểm, xinh đẹp như mộng như ảo, dung nhan trong gương toát lên vẻ tươi cười hạnh phúc, tóc đen như thác nước mềm mại tỏa ra mùì hương thơm ngát.
Ngày mai chính là ngày đón dâu, nàng cười ngọt ngào đến động lòng người, dung nhan xinh đẹp như hoa càng hiện ra vẻ tuyệt luân tú lệ khôn cùng, nàng sắp lấy được người nàng ngưỡng mộ mười mấy năm trời, trong lòng vui thích càng sâu, hạnh phúc đó là nàng vất vả tranh thủ được, lúc nhỏ là mê luyến, trưởng thành là minh ước, đáy lòng lần lượt thay đổi, có khác chăng bây giờ là nữ nhân tâm tình.
Nàng vốn định lấy túi đưng trâm, không cẩn thận đụng phải tú trâm thị nữ không kịp cất vào, ai nha kêu lên một tiếng, máu tươi chảy ra, một thiếp thân nha hoàn của nàng thấy được, cuống quít đi tới, lo lắng quỳ xuống xin thỉnh tội, Uyển Phù không yên lòng, nhìn máu đỏ tươi, trong lòng chuyển động, ẩn ẩn bất an.
Cánh cửa chợt vang lên âm thanh rồi mở ra, Vân vương gia tiến vào, Vân Uyển Phù bận rộn lo lắng đứng dậy, tùy tiện chà xát tay vào vạt áo, cười duyên qua nghênh đón, ôm cánh tay ông làm nũng “Phụ thân, khuya rồi người còn đến, người luyến tiếc nữ nhi xuất giá sao?”
Vân vương gia mỉm cười, khẽ kéo nàng ngồi vào một bên nhuyễn ghế, ý bảo thị nữ đi ra ngòai, điều làm ông kiêu ngạo nhất đời chính là nữ nhi xinh đẹp tuyệt luân, trí tuệ lại nhu thuận, từ nhỏ đã làm ông vui vẻ, ngày mai chính là ngày nàng xuất giá, ông thật lòng không nỡ. Trong lòng có ngàn lời muốn nói, nhìn nàng hạnh phúc tươi cười, nhưng một câu cũng không nói nên lời.
“Phu thân, người làm sao vậy?” Vân Uyển Phù thấy ông sắc mặt lo lắng, nghi hoặc hỏi. “Phù nhi, gả cho Sở vương là mong muốn cả đời con sao?” Ông lên tiếng, nhẹ tay vuốt tóc nàng.
Vân Uyển Phù nhẹ nhàng mà gật gật đầu, nghĩ đến phụ thân luyến tiếc nàng, làm nũng ôm cánh tay ông, nói cười “Phu thân, nử nhi gả cho Sở vương, cũng không xa nhà, con sẽ thường xuyên cùng Cảnh Mộc về thăm phụ thân, nữ nhi sẽ không quên phụ thân”
Vân vương kín đáo thở dài, ánh mắt ảm đạm, nhớ tới tên vương gia tuấn tú kia, trong lòng tắc nghẹn, giống như không cam lòng, bảo bối ông nâng niu mười mấy năm ngày mai trở thành người của hắn, mà thái độ của hắn lại không rõ ràng, ở trước mặt Nhị hoàng tử ông đã không còn phong thái như ngày xưa, mà Nhị hoàng tử tính tình tàn bạo, ông cảm thấy như đang đi trên miếng băng mỏng, hung hiểm vạn phần, vốn định nhờ vào Uyển Phù để mượn thế của Sở vương, mà Sở vương đến nay cũng không nhắc tới. Đối với Sở vương, nữ nhi là nữ nhi, chính trị là chính trị, không có liên quan, ông làm quan nhiều năm, nhưng cững không đoán ra tâm sự của hắn. Ông là người có quyền thế, phú quý cả đời, ngay cả lương tâm cũng đã đánh mất, sao có thể thê lương vào lúc tuổi già?
Không thể….
Tuyệt đối không thể ….Ông mới qua tuổi 45, quyền thế còn không có hưởng thụ đủ, sao có thể buông tay..? “Phù nhi, ở trong lòng ngươi, Sở vương quan trọng hay là phụ thân quan trọng?”
Uyển Phù buông tay ra, nhận thấy trong giọng nói của phụ thân có chổ không ổn, thu lại tươi cười “Phụ thân có phải hay không có viêc muốn nói với nữ nhi?”
Trong ánh nến lay động, Vân vương giọng nói lạnh lùng xa xôi, nhìn Uyển Phù, gằn từng tiếng, rành mạch hỏi “Nếu có một ngày, phụ thân và Sở vương là kẻ địch, Phù nhi sẽ giúp ai?”
Uyển Phù trong lòng kinh ngạc, tâm trạng gian nan, từng câu nói của Vân vương gõ vào lòng nàng, với trí tuệ của nàng, lại là Vân quận chúa, trong nhà luôn có nhiều trọng thần lui tới, việc trong triều, dù vô tình hay cố ý cũng ít nhiều biết được. Nàng như thế nào lại không rõ tình thế, chính là quá mức chìm đắm trong nhu tình của Sở vương, ở trước mặt hắn dù thông minh cũng giả bộ hồn nhiên vô tội, vờ không hiểu chính trị phân tranh, sơ quấy nhiễu tình cảm hài hòa của cả hai, mà Sở vương cũng không có ý nhắc tới việc ở trong triều, nàng cũng vui vẻ trốn tránh, hiện giờ bị Vân vương mang ra nói, lòng nàng đã tỏ ba phần. Âm thầm xiết chặt nắm tay, đôi mi xinh đẹp tuyệt trần nhíu lại.
Nhẹ nhàng để tay trong bàn tay ông, Uyển Phù cười nói “Phụ thân đừng lo, nữ nhi biết nên làm như thế nào, người cùng Sở vương, chỉ cần còn có nữ nhi, tuyệt đối sẽ không trở thành kẻ địch.”
“Phù nhi …” Vân vương không thể tưởng tượng được nàng nhưng lại hiểu được tình thế, lại chịu giúp ông, trong lòng cảm động vạn phần.
Trong ánh nến, Vân vương gia nếp nhăn ở khóe mắt rõ ràng lọt vào trong mắt nàng, có đau lòng, phụ thân bất tri bất giác đã già đi rất nhiều, những năm gần đây khách tới viếng thăm đã ít đi, mơ hồ cũng biết quyền thế của phụ thân đã không bằng lúc trước, thế lực của Tấn vương to lớn, Quang vinh vương cũng không tệ giằng co nhiều năm, hiện giờ thế lực của Sở vương đã sớm không thể khinh thường, nếu có hắn đồng ý giúp phụ thân, phụ thân cũng không cần phiền muộn.
Ánh mắt của nàng chuyển đến ngọc bội trên đài, ngọc bội ở dưới ánh trăng nhu hòa, thản nhiên tỏa ra ánh mông lung quang mang, làm cho ánh mắt của Vân Uyển Phù đau đớn.
“Phụ thân, muời năm trước một nhà Lưu tướng quân thông địch ********* đến nay vẫn còn chạy trốn, triều đình còn truy nã phải không?”
Trong ánh nến mờ nhạt, Vân vương cả người chấn động, giống như đang run rẩy, thanh âm không hờn giận “Ngươi hỏi cái này làm gì?”
Uyển Phù sửng sốt, một chút ngạc nhiên, cắn môi không nói, giống như có bất an, ngẩng đấu không để ý đến sắc mặt không hờn giận của ông, hỏi “Người kia trước đây có cùng con gặp một lần, Lưu tam tiểu thư Lưu Phù Nhã, nữ nhi chỉ tò mò” cái tên này nhiều lần hiện lên trong mộng làm nàng đau đớn, trong đầu nhớ rõ ràng tuyệt sắc dung nhan của nàng, phong thái như vậy làm say mê lòng người, khí thế như hồng, làm cho lòng Uyển Phù thấy chua xót, người luôn tự phụ như nàng trước mặt nàng ấy cũng tự thẹn cảm thầy không bằng.
“Nhiều năm như vậy không có tin tức, có lẽ đã chết ngoài quan ngoại” Vân vương gia vẻ mặt bất an, đứng dậy nói “Sắc trời cũng đã tối, ngày mai là ngày vui, nên nghỉ ngơi sớm”
“Nữ nhi cung tiễn phụ thân” Uyển Phù ôn nhu nói, tiiexn Vân vương đi xa, đi đến bên bàn trang điểm cầm lấy khối ngọc bội – Phương Đông. Nàng ôn nhu nở nụ cười có điểm an tâm
Trong Tô phủ, Tây uyển lâu.
Lục Phù một thân giá y (áo cưới) đỏ tươi, vuốt nhẹ kim tuyến trên mặt, thật là thiên hạ cực phẩm, tinh xảo đẹp đẽ đến chói mắt. Quần hồng lụa mỏng, nếu nương tử bình thường mặc vào có chết cũng cảm thấy hạnh phúc. Thiên hạ đệ nhất tú mẫu tự tay may, thiên hạ duy nhất có hai bộ giá y giống nhau như đúc, một cái ở Vân vương phủ, một cái ở Tô phủ. Kinh thành hai đóa phù dung, mặc hai giá y giống nhau.
Lục Phù nở nụ cười, mang theo châm chọc… Tốt đẹp chính là ở giá y đó, chính là nhân duyên. ….Thật sự là trêu người!
“Giá y này thật đẹp phải không?” Băng Nguyệt cùng Bổn Nguyệt không dám tuỳ tiện tiếp lời, im lăng đứng một bên, nhìn xuống, khi nào thì nên nói, khi nào thì không nên, các nàng sớm đã hiểu được.
Lục Phù cười mà không nói, thật lâu ngắm nhìn giá y, không khí như thế vui mừng sao? Tân nương vẻ mặt yêu kiều xấu hổ nàng có, tân nương có tha thiết ước mơ ảo mông xa hoa về hôn lễ, nàng cũng có, tân nương cảnh xuất giá, nàng cũng có. Nàng so với nữ tử trên đời may mắn hơn sao? Vì sao đáy lòng lại trống rỗng, lại như bị thất lạc ở phương nào, nàng muốn bắt lại, nhưng lại cảm thấy hư không cùng tịch mịch.
Đứng dậy mở cửa sổ ra, gió lạnh nhẹ nhẹ thấm vào xương cốt, nàng không vui nhìn minh nguyệt, minh nguyệt chỉ có thể làm cho người không được đoàn viên tâm thần càng thêm đau thương, càng thêm tịch mịch. Đêm nay trăng sáng, nàng lại vui mừng sao… Nhẹ nhàng mà cười, giống như trong ánh trăng có khuôn mặt tươi cười. Đáy mắt xẹt qua, quay đầu hỏi “Sự tình chuẩn bị như thế nào rồi?”
“Tiểu thư xin yên tâm, hết thảy đều thỏa đáng” Băng Nguyệt cúi đầu trả lời.
“Nhớ rõ phải huỷ hết dấu vết, không được lưu lại manh mối” Lục Phù nói cười, giống như chuyện không liên quan tới mình, trong trong trẻo có lạnh lùng như mộng, đi vào nội thất, Bổn Nguyệt cùng Băng Nguyệt cúi đầu.
Trong Vân vương phủ, tại khuê phòng của quận chúa, Vân Uyển Phù ngồi trước gương đồng trang điểm, xinh đẹp như mộng như ảo, dung nhan trong gương toát lên vẻ tươi cười hạnh phúc, tóc đen như thác nước mềm mại tỏa ra mùì hương thơm ngát.
Ngày mai chính là ngày đón dâu, nàng cười ngọt ngào đến động lòng người, dung nhan xinh đẹp như hoa càng hiện ra vẻ tuyệt luân tú lệ khôn cùng, nàng sắp lấy được người nàng ngưỡng mộ mười mấy năm trời, trong lòng vui thích càng sâu, hạnh phúc đó là nàng vất vả tranh thủ được, lúc nhỏ là mê luyến, trưởng thành là minh ước, đáy lòng lần lượt thay đổi, có khác chăng bây giờ là nữ nhân tâm tình.
Nàng vốn định lấy túi đưng trâm, không cẩn thận đụng phải tú trâm thị nữ không kịp cất vào, ai nha kêu lên một tiếng, máu tươi chảy ra, một thiếp thân nha hoàn của nàng thấy được, cuống quít đi tới, lo lắng quỳ xuống xin thỉnh tội, Uyển Phù không yên lòng, nhìn máu đỏ tươi, trong lòng chuyển động, ẩn ẩn bất an.
Cánh cửa chợt vang lên âm thanh rồi mở ra, Vân vương gia tiến vào, Vân Uyển Phù bận rộn lo lắng đứng dậy, tùy tiện chà xát tay vào vạt áo, cười duyên qua nghênh đón, ôm cánh tay ông làm nũng “Phụ thân, khuya rồi người còn đến, người luyến tiếc nữ nhi xuất giá sao?”
Vân vương gia mỉm cười, khẽ kéo nàng ngồi vào một bên nhuyễn ghế, ý bảo thị nữ đi ra ngòai, điều làm ông kiêu ngạo nhất đời chính là nữ nhi xinh đẹp tuyệt luân, trí tuệ lại nhu thuận, từ nhỏ đã làm ông vui vẻ, ngày mai chính là ngày nàng xuất giá, ông thật lòng không nỡ. Trong lòng có ngàn lời muốn nói, nhìn nàng hạnh phúc tươi cười, nhưng một câu cũng không nói nên lời.
“Phu thân, người làm sao vậy?” Vân Uyển Phù thấy ông sắc mặt lo lắng, nghi hoặc hỏi. “Phù nhi, gả cho Sở vương là mong muốn cả đời con sao?” Ông lên tiếng, nhẹ tay vuốt tóc nàng.
Vân Uyển Phù nhẹ nhàng mà gật gật đầu, nghĩ đến phụ thân luyến tiếc nàng, làm nũng ôm cánh tay ông, nói cười “Phu thân, nử nhi gả cho Sở vương, cũng không xa nhà, con sẽ thường xuyên cùng Cảnh Mộc về thăm phụ thân, nữ nhi sẽ không quên phụ thân”
Vân vương kín đáo thở dài, ánh mắt ảm đạm, nhớ tới tên vương gia tuấn tú kia, trong lòng tắc nghẹn, giống như không cam lòng, bảo bối ông nâng niu mười mấy năm ngày mai trở thành người của hắn, mà thái độ của hắn lại không rõ ràng, ở trước mặt Nhị hoàng tử ông đã không còn phong thái như ngày xưa, mà Nhị hoàng tử tính tình tàn bạo, ông cảm thấy như đang đi trên miếng băng mỏng, hung hiểm vạn phần, vốn định nhờ vào Uyển Phù để mượn thế của Sở vương, mà Sở vương đến nay cũng không nhắc tới. Đối với Sở vương, nữ nhi là nữ nhi, chính trị là chính trị, không có liên quan, ông làm quan nhiều năm, nhưng cững không đoán ra tâm sự của hắn. Ông là người có quyền thế, phú quý cả đời, ngay cả lương tâm cũng đã đánh mất, sao có thể thê lương vào lúc tuổi già?
Không thể….
Tuyệt đối không thể ….Ông mới qua tuổi 45, quyền thế còn không có hưởng thụ đủ, sao có thể buông tay..? “Phù nhi, ở trong lòng ngươi, Sở vương quan trọng hay là phụ thân quan trọng?”
Uyển Phù buông tay ra, nhận thấy trong giọng nói của phụ thân có chổ không ổn, thu lại tươi cười “Phụ thân có phải hay không có viêc muốn nói với nữ nhi?”
Trong ánh nến lay động, Vân vương giọng nói lạnh lùng xa xôi, nhìn Uyển Phù, gằn từng tiếng, rành mạch hỏi “Nếu có một ngày, phụ thân và Sở vương là kẻ địch, Phù nhi sẽ giúp ai?”
Uyển Phù trong lòng kinh ngạc, tâm trạng gian nan, từng câu nói của Vân vương gõ vào lòng nàng, với trí tuệ của nàng, lại là Vân quận chúa, trong nhà luôn có nhiều trọng thần lui tới, việc trong triều, dù vô tình hay cố ý cũng ít nhiều biết được. Nàng như thế nào lại không rõ tình thế, chính là quá mức chìm đắm trong nhu tình của Sở vương, ở trước mặt hắn dù thông minh cũng giả bộ hồn nhiên vô tội, vờ không hiểu chính trị phân tranh, sơ quấy nhiễu tình cảm hài hòa của cả hai, mà Sở vương cũng không có ý nhắc tới việc ở trong triều, nàng cũng vui vẻ trốn tránh, hiện giờ bị Vân vương mang ra nói, lòng nàng đã tỏ ba phần. Âm thầm xiết chặt nắm tay, đôi mi xinh đẹp tuyệt trần nhíu lại.
Nhẹ nhàng để tay trong bàn tay ông, Uyển Phù cười nói “Phụ thân đừng lo, nữ nhi biết nên làm như thế nào, người cùng Sở vương, chỉ cần còn có nữ nhi, tuyệt đối sẽ không trở thành kẻ địch.”
“Phù nhi …” Vân vương không thể tưởng tượng được nàng nhưng lại hiểu được tình thế, lại chịu giúp ông, trong lòng cảm động vạn phần.
Trong ánh nến, Vân vương gia nếp nhăn ở khóe mắt rõ ràng lọt vào trong mắt nàng, có đau lòng, phụ thân bất tri bất giác đã già đi rất nhiều, những năm gần đây khách tới viếng thăm đã ít đi, mơ hồ cũng biết quyền thế của phụ thân đã không bằng lúc trước, thế lực của Tấn vương to lớn, Quang vinh vương cũng không tệ giằng co nhiều năm, hiện giờ thế lực của Sở vương đã sớm không thể khinh thường, nếu có hắn đồng ý giúp phụ thân, phụ thân cũng không cần phiền muộn.
Ánh mắt của nàng chuyển đến ngọc bội trên đài, ngọc bội ở dưới ánh trăng nhu hòa, thản nhiên tỏa ra ánh mông lung quang mang, làm cho ánh mắt của Vân Uyển Phù đau đớn.
“Phụ thân, muời năm trước một nhà Lưu tướng quân thông địch ********* đến nay vẫn còn chạy trốn, triều đình còn truy nã phải không?”
Trong ánh nến mờ nhạt, Vân vương cả người chấn động, giống như đang run rẩy, thanh âm không hờn giận “Ngươi hỏi cái này làm gì?”
Uyển Phù sửng sốt, một chút ngạc nhiên, cắn môi không nói, giống như có bất an, ngẩng đấu không để ý đến sắc mặt không hờn giận của ông, hỏi “Người kia trước đây có cùng con gặp một lần, Lưu tam tiểu thư Lưu Phù Nhã, nữ nhi chỉ tò mò” cái tên này nhiều lần hiện lên trong mộng làm nàng đau đớn, trong đầu nhớ rõ ràng tuyệt sắc dung nhan của nàng, phong thái như vậy làm say mê lòng người, khí thế như hồng, làm cho lòng Uyển Phù thấy chua xót, người luôn tự phụ như nàng trước mặt nàng ấy cũng tự thẹn cảm thầy không bằng.
“Nhiều năm như vậy không có tin tức, có lẽ đã chết ngoài quan ngoại” Vân vương gia vẻ mặt bất an, đứng dậy nói “Sắc trời cũng đã tối, ngày mai là ngày vui, nên nghỉ ngơi sớm”
“Nữ nhi cung tiễn phụ thân” Uyển Phù ôn nhu nói, tiiexn Vân vương đi xa, đi đến bên bàn trang điểm cầm lấy khối ngọc bội – Phương Đông. Nàng ôn nhu nở nụ cười có điểm an tâm
Trong Tô phủ, Tây uyển lâu.
Lục Phù một thân giá y (áo cưới) đỏ tươi, vuốt nhẹ kim tuyến trên mặt, thật là thiên hạ cực phẩm, tinh xảo đẹp đẽ đến chói mắt. Quần hồng lụa mỏng, nếu nương tử bình thường mặc vào có chết cũng cảm thấy hạnh phúc. Thiên hạ đệ nhất tú mẫu tự tay may, thiên hạ duy nhất có hai bộ giá y giống nhau như đúc, một cái ở Vân vương phủ, một cái ở Tô phủ. Kinh thành hai đóa phù dung, mặc hai giá y giống nhau.
Lục Phù nở nụ cười, mang theo châm chọc… Tốt đẹp chính là ở giá y đó, chính là nhân duyên. ….Thật sự là trêu người!
“Giá y này thật đẹp phải không?” Băng Nguyệt cùng Bổn Nguyệt không dám tuỳ tiện tiếp lời, im lăng đứng một bên, nhìn xuống, khi nào thì nên nói, khi nào thì không nên, các nàng sớm đã hiểu được.
Lục Phù cười mà không nói, thật lâu ngắm nhìn giá y, không khí như thế vui mừng sao? Tân nương vẻ mặt yêu kiều xấu hổ nàng có, tân nương có tha thiết ước mơ ảo mông xa hoa về hôn lễ, nàng cũng có, tân nương cảnh xuất giá, nàng cũng có. Nàng so với nữ tử trên đời may mắn hơn sao? Vì sao đáy lòng lại trống rỗng, lại như bị thất lạc ở phương nào, nàng muốn bắt lại, nhưng lại cảm thấy hư không cùng tịch mịch.
Đứng dậy mở cửa sổ ra, gió lạnh nhẹ nhẹ thấm vào xương cốt, nàng không vui nhìn minh nguyệt, minh nguyệt chỉ có thể làm cho người không được đoàn viên tâm thần càng thêm đau thương, càng thêm tịch mịch. Đêm nay trăng sáng, nàng lại vui mừng sao… Nhẹ nhàng mà cười, giống như trong ánh trăng có khuôn mặt tươi cười. Đáy mắt xẹt qua, quay đầu hỏi “Sự tình chuẩn bị như thế nào rồi?”
“Tiểu thư xin yên tâm, hết thảy đều thỏa đáng” Băng Nguyệt cúi đầu trả lời.
“Nhớ rõ phải huỷ hết dấu vết, không được lưu lại manh mối” Lục Phù nói cười, giống như chuyện không liên quan tới mình, trong trong trẻo có lạnh lùng như mộng, đi vào nội thất, Bổn Nguyệt cùng Băng Nguyệt cúi đầu.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook