Phù Dung Trì
-
Quyển 9 - Chương 5: Phong vân cư
Phần IX: Minh Châu quận chúa
Tịch Tề liên tiếp gặp chuyện không may. Đầu tiên là lẻn vào nhà bị hai đứa nhỏ phát hiện. Sau đó một đứa mất tích. Hắn nhờ cậy Tô lão đầu trong Tụ Nghĩa Đường. Lão Tô rất nhiệt tình, cũng không tính toán nhưng mà đám thuộc hạ cái bang của lão thì rất biết làm ăn. Cứ một tin giá 50 đồng, không cần biết thật giả, Tịch Tề trả tiền đến sạt nghiệp vẫn không biết em gái mình ở đâu. Hắn là gian thương nhưng đấu không nổi đám ăn mày khố rách áo ôm này. Đứa nào đến cũng khăng khăng mình có tin tốt, Tịch Tề thà trả lầm còn hơn bỏ sót cho nên ba nghìn lượng bạc trong vài ngày đã mọc cánh ra đi...
Một buổi sáng âm u, hắn đem đôi mắt gấu mèo từ trong nhà trọ đi ra, chuẩn bị lang thang tìm em gái. Chưa được mấy bước thì bị người ta đánh lén, rồi chụp bao tải khiêng đi... Suốt đoạn đường hắn bị trói lại, ăn toàn bánh bao da với uống nước trắng. Xe ngựa chạy như cầu hồn sứ giả, ròng rã hai ngày mới dừng lại. Tịch Tề được tháo bịt mắt, cởi trói ngồi dưới đất. Hắn lấy bình tĩnh quan sát xung quanh. Một gã mặt bột cười như cáo già, nhìn hơi quen mắt. Một gã mặt than lầm lầm lì lì cứ như ai nợ tiền hắn. Rồi một gã mặt hoàng đế... Í, sao gã này nhìn giống đương kim thánh thượng vậy kìa??? Tịch Tề chớp mắt... Lại chớp mắt... Do dự hỏi thăm:
- Các hạ là cao thủ phương nào? Nhìn rất giống anh họ của ta...
Ngô Hà Huy chịu không nổi cười ầm lên. Hay! Tứ công tử rất sáng kiến! Đô Thư Doanh xem thường liếc một cái, miệng lẩm bẩm gì mà... “Đồ ngốc”! Ca Dương híp mắt, trông vô cùng nguy hiểm.
- Chu-Lạc-Tịch-Tề...
- Ừ, phải rồi, không biết quý danh huynh là gì?
Chuyện này không thể trách hắn, lần đầu tiên và cuối cùng hắn gặp bệ hạ là sáu năm trước, chỉ nhìn thoáng một cái. Lâu như vậy rồi, chưa kể ngày đó Ca Dương vẫn là thiếu niên mới lớn, bây giờ hoàn toàn trưởng thành, nét mặt đã khác xưa... Hơn nữa, nơi này không phải kinh thành, bệ hạ làm sao im hơi lặng tiếng xuất cung chứ? Ít nhất cũng đem theo một đoàn hộ tống dài mấy con phố...
Ca Dương bóp trán, hắn đã hiểu vì sao Tịch Tề để lạc mất Tương Tư...
- Nói đến tên, ta vừa khéo cùng họ với ngươi, húy là Ca Dương!
- CHU LẠC CA DƯƠNG!!??
Tịch Tề gào một tiếng, sau đó bụm miệng lại. Chết mất, tên vua không gọi lung tung được đâu! Ngô Hà Huy hết sức cảm thông cho hắn, trẻ con nghịch dại!
- Anh... Anh họ... S... S... Sao anh lại ở đây?
Tịch Tề khóc không ra nước mắt. Hắn nghĩ cùng lắm là bị phụ vương chặt tay cạo đầu, ai ngờ kinh động tới hoàng thượng, không lăng trì xử tử mới là lạ! Trời đất ơi... Năm nay mình gặp đại hạn rồi!
- Chuyện của ta không cần đệ lo, ta hỏi đệ, Tư Tư đang ở đâu???
- Lục muội... Đệ cũng không biết, đệ đang đi tìm... Á!
Tịch Tề chưa nói xong đã bị một cái phi tiêu cắm vào búi tóc. Đáng sợ quá, lệch tí xíu thôi thì hắn đi Tây Thiên hầu Phật Tổ rồi! Tịch Tề mếu máo, phi tiêu lông ngỗng bay bay ở trên đầu, thật đáng thương mà!
- Đã tùy tiện đưa Tương Tư ra ngoài thì thôi, lại còn để muội muội lạc mất! Ngươi liệu hồn đó, nếu Tương Tư mất một sợi tóc thì ta cho ngươi đi theo Tiểu Ninh Tử học nghề!
Ninh thái giám đứng sau lưng Ca Dương, nghe nhắc tên liền nhe răng cười “khả ái”, giơ hai ngón tay chào hỏi Tứ công tử. Trước giờ Tiểu Ninh Tử chưa nhận ai làm đồ đệ nha! Tịch Tề toát mồ hôi lạnh, khép chặt hai chân lại... Chuyện này thấy vậy mà hay, có hoàng thượng ở đây muội muội sẽ nhanh được tìm thấy, hắn cũng vững lòng vững dạ hơn. Tịch Tề thở ra một hơi, bây giờ không cần quan tâm phụ vương trừng trị hắn thế nào, bởi vì người anh họ này sẽ có biện pháp hành hạ tốt hơn!
- À phải rồi! Còn có Niệm Nhất đang ở nhà trọ! Là con trai của đại ca!
- Tứ công tử an tâm, Hà Huy đã có sắp xếp, tiểu công tử vẫn đang trên đường tới, có lẽ sáng ngày kia thì đến!
Về phần Niệm Niệm đáng thương, nó đang chảy nước dãi ngủ ngon trên giường thì một đám người từ đâu ập tới, kẻ cuốn hành lý của nó, kẻ trả tiền phòng cho bà chủ, kẻ vác nó ném vào xe ngựa, bon bon một đường đi đâu không biết. Niệm Nhất còn chưa ăn sáng, đói sắp chết rồi!!!
Vì Niệm Nhất còn nhỏ lại không phạm lỗi gì nên chẳng bị ngược đãi như tứ thúc, xe chạy vừa phải, nó có cơm ăn, được uống sữa mỗi ngày, đám người xa lạ khách khí với nó. Niệm Nhất ngoan ngoãn ở trong xe bốn ngày, sáng ngày thứ năm mới đến Lỗ Châu. Chỗ này náo nhiệt ghê nha, thì ra chú tư chơi xấu, bỏ đi một mình không dẫn Niệm Niệm theo. Ở đây có một chú mặt than, một chú mặt bột, một chú... Trông “nguy hiểm” giống như ông nội...
Tiểu Niệm tròn xoe mắt nhìn, Tịch Tề dụ dỗ dạy nó chào hỏi
- Niệm Nhất ngoan, gọi đường thúc đi!
Tiểu Niệm khoanh tay cúi đầu
- Con chào đường thúc!
Sau đó nói thêm:
- Thúc có quà gặp mặt không?
Tịch Tề lau mồ hôi, anh cả à... Anh dạy con trai tốt lắm! Ca Dương nhìn tiểu quỷ gian xảo đội lốt cừu con, giọng nhàn nhạt mà có tính uy hiếp:
- Cháu muốn quà?
- A... Không... Không muốn đâu ạ!
Niệm Nhất cụp đuôi, người này khó đối phó đây, đáng sợ hơn cả ông nội! Tứ thúc kết bạn không nhìn người gì cả, phải giống như Chu cô nương trong quán trọ mới đúng! Sau một lúc Niệm Nhất hiểu ra người này là chú họ của mình, tức là anh họ của chú tư, là em họ của phụ thân, là cháu của nội tổ phụ, là... Hoàng đế nha!!! Niệm Nhất rất phấn khích, bám theo tứ thúc hỏi dòi:
- Hoàng đế là cái gì? Có phải người mà mẫu thân hay kể? Rất tham lam háo sắc, đem quân đi đánh chiếm lân bang, còn bắt dân chúng xây cung điện nguy nga...??? Ôi ôi, tứ thúc, chú họ thật là ngầu quá đi!!!
Tịch Tề lại lau mồ hôi, chị dâu à... Chị dạy con trai tốt lắm! Bao nhiêu tấm gương minh quân không kể, lại đem tên bạo chúa nào đó nói ra!
***
Tương Tư đã hai mươi ngày không gặp ca ca, cũng không thấy Niệm Niệm tìm nàng. Chỗ này xa lạ không giống ở nhà, có rất nhiều tỷ tỷ xinh đẹp, họ nói những thứ cô bé không hiểu. Một người gọi là “Đào mama”, bà ấy rất tốt, mua nhiều quần áo đẹp cho Tư Tư. Một người khác là “Ngọc phu nhân”, bà ấy bắt Tư Tư học đàn học chữ, còn học múa... Bé không biết đàn, chữ thì tàm tạm, múa cũng không biết. Mặc dù mọi người đều tươi cười nhưng Tư Tư không thấy vui, bé nhớ nhà, nhớ phụ thân, nhớ các anh, nhớ Niệm Niệm...
Đào mama rất quan tâm hỏi thăm bé, còn cho bé nhiều quả nho.
- Con tên là gì?
- Tương Tư!
- Uhm... Tên này không hay, mama đặt cho con tên khác! Phất Phất thế nào? Hay Lam Lam, Mị Mị?
- Không phải, là Tư nhi!
- Haizzz, vậy cứ gọi là Phất Phất đi! Nhà con ở đâu?
- Ở... Ở rất xa... Chỗ có lạc đà...
- Hả? Lạc đà? Không lẽ con là người thổ dân? Không sao, không sao, từ bây giờ nhà con ở chỗ này, tên là Phất Phất, cùng các tỷ tỷ ở đây là chị em tốt, mama là mẹ nuôi!
Tương Tư ngoẹo đầu không hiểu. Ngày nào bà ấy cũng nhắc đi nhắc lại bé tên là Phất Phất, nhà ở đây, có nhiều chị em tốt... Tương Tư không quen bị người ta dùng tên lạ, dứt khoát không trả lời, phải gọi đúng tên nàng thì mới nói. Tương Tư không được đi xa, chỉ quanh quẫn trong phòng và dãy nhà phía sau. Ngọc phu nhân thật xấu, hàng ngày luôn ép học cái này tập cái kia. Từ nhỏ tới lớn Tương Tư chỉ ăn với ngủ, lâu lâu cha mới dạy chữ cho. Bé chống đối thì bà ta nghiêm mặt lại, nhìn rất hung ác. Tư Tư khuất phục...
Một người khác hay nói chuyện với bé là Liễu tỷ tỷ. Chị ấy thật là đẹp, hỏi bé có muốn đẹp như vậy không, Tư Tư hồn nhiên gật đầu. Thế là Liễu Liễu đem son phấn tới tô tô vẽ vẽ, tỉ mỉ làm một bông hoa sen trên trán cho Tư Tư. Nàng còn chọn váy đẹp, tết tóc đẹp... Liễu tỷ tỷ rất dễ mến, nàng lén đem Tư Tư ra khỏi hậu viện nhìn Phong Vân Cư. Tương Tư bị dọa một phen. Bé xinh đẹp như linh tinh trong nước, giống một tiểu thiên thần. Dọc hành lang có rất nhiều người, họ đi đứng quái lạ, nghiêng nghiêng ngã ngã. Ô kìa! Sao ca ca kia lại ăn “bánh bao nhỏ” của tỷ tỷ nọ? Tương Tư đi qua một dãy phòng sang trọng, bé nghe thấy âm thanh kì lạ, giống tiếng thở của Nha Nha mỗi khi nó chạy nhặt banh dưới trời nắng nóng. (Nha Nha là con chó lớn ở Hòa An phủ)
Liễu tỷ tỷ đưa bé lên tầng lầu cao, từ trên nhìn xuống sân khấu phía dưới. Có rất nhiều tỷ tỷ xinh đẹp múa hát, khán giả đông đảo cười nói ầm ĩ...
- Có muốn hát hay như Hồng Lam tỷ tỷ không? – Liễu Liễu hỏi
- Ta có thể dạy cho muội, sau này chúng ta là tỷ muội kết nghĩa nha...
Tương Tư không phản ứng gì, vẫn còn tò mò nhìn chuyện bên dưới. Đột nhiên phía sau có tiếng nói lạ:
- Liễu Liễu... Mấy hôm nay ta đến không gặp được nàng, sao Đào mama cứ nói là nàng bận rộn?
- Ôi Trữ lang... Chàng còn dám đến? Chàng không sợ phu nhân nhà chàng nhưng bọn em thì sợ, lỡ nàng ta nổi điên châm lửa đốt Phong Vân Cư thì phải làm sao?
Trữ Ngữ cười xòa một tiếng
- Không có lần sau, không có lần sau... Ta đã xử lý ả gọn gàng! Đi, Liễu Liễu, chúng ta làm tiếp chuyện dang dở hôm đó...
Gã nam nhân áp tới, mập mờ nhìn Liễu cô nương. Nàng đỏ mặt trông như thật, cười bẽn lẽn...
- A... Hài tử đáng yêu này ở đâu ra vậy?
Trữ Ngữ kinh ngạc nhìn Tương Tư. Cô bé này non nớt vô cùng, lẽ ra không có gì hấp dẫn nhưng lại giống phiên bản thu nhỏ của tiên nữ trong tưởng tượng của hắn. Trữ Ngữ ngồi xuống thích thú quan sát. Chu choa, sao lại có đứa bé đẹp như vậy? Hắn giơ tay sờ sờ má nàng:
- Cháu gái, đi chơi với thúc thúc được không?
Liễu Liễu trợn mắt nhìn, tên họ Trữ này không bằng cầm thú, con bé sáu tuổi cũng chẳng tha! Tương Tư đột nhiên bị người lạ sờ mó, hơi thở kẻ này rất thối, bé nhíu mày hất tay hắn ra. Dù gì cũng là quận chúa đương triều, các mama sờ nàng còn được, cái gã bốc mùi này thì không thể chấp nhận! Nét kiêu kì lần đầu hiện lên trên khuôn mặt nhỏ, Tư Tư nói:
- Người xấu tránh ra! Ca ca của ta sẽ chặt tay ngươi!
Trữ Ngữ cười vang thích thú:
- Tiểu mỹ nhân nổi giận? Ôi dễ thương quá đi, qua đây thúc thúc hôn một cái...
Tương Tư lùi một bước, muốn trốn sau lưng Liễu tỷ tỷ nhưng không ngờ phía sau là thanh chắn hành lang. Thiết kế này không dành cho trẻ con nên bé dễ dàng lọt tõm giữa hai thanh gỗ, mất đà ngã ngửa ra sau. Đây là tầng hai của Phong Vân Cư!! Bên dưới sân khấu đã ngừng múa hát, bắt đầu ra giá mua đêm thâu cùng mỹ nhân... Không ai để ý hành vi ở tầng hai, mãi đến khi một đám lụa hồng từ trên cao rơi xuống mới có người hét lên:
- Ngã lầu! Có người ngã lầu!!!!
.
.
Chú thích nho nhỏ: Những chương trước Hoaban viết sai về cách xưng hô. Tương Tư và Ca Dương là đường huynh muội chứ không phải biểu huynh muội. Cho nên Ca Dương phải gọi nàng là “đường muội”, tức là em họ bên nội. Ôi, mình muốn TT gọi CD là “biểu ca” hơn, nghe xuôi tai, chứ “đường huynh” nghe giống kiếm hiệp =.= Hay gọi “đường ca”...? Nghe lạ quá, đâu có ai gọi vậy phải ko? Độc giả thấy sao?
Tịch Tề liên tiếp gặp chuyện không may. Đầu tiên là lẻn vào nhà bị hai đứa nhỏ phát hiện. Sau đó một đứa mất tích. Hắn nhờ cậy Tô lão đầu trong Tụ Nghĩa Đường. Lão Tô rất nhiệt tình, cũng không tính toán nhưng mà đám thuộc hạ cái bang của lão thì rất biết làm ăn. Cứ một tin giá 50 đồng, không cần biết thật giả, Tịch Tề trả tiền đến sạt nghiệp vẫn không biết em gái mình ở đâu. Hắn là gian thương nhưng đấu không nổi đám ăn mày khố rách áo ôm này. Đứa nào đến cũng khăng khăng mình có tin tốt, Tịch Tề thà trả lầm còn hơn bỏ sót cho nên ba nghìn lượng bạc trong vài ngày đã mọc cánh ra đi...
Một buổi sáng âm u, hắn đem đôi mắt gấu mèo từ trong nhà trọ đi ra, chuẩn bị lang thang tìm em gái. Chưa được mấy bước thì bị người ta đánh lén, rồi chụp bao tải khiêng đi... Suốt đoạn đường hắn bị trói lại, ăn toàn bánh bao da với uống nước trắng. Xe ngựa chạy như cầu hồn sứ giả, ròng rã hai ngày mới dừng lại. Tịch Tề được tháo bịt mắt, cởi trói ngồi dưới đất. Hắn lấy bình tĩnh quan sát xung quanh. Một gã mặt bột cười như cáo già, nhìn hơi quen mắt. Một gã mặt than lầm lầm lì lì cứ như ai nợ tiền hắn. Rồi một gã mặt hoàng đế... Í, sao gã này nhìn giống đương kim thánh thượng vậy kìa??? Tịch Tề chớp mắt... Lại chớp mắt... Do dự hỏi thăm:
- Các hạ là cao thủ phương nào? Nhìn rất giống anh họ của ta...
Ngô Hà Huy chịu không nổi cười ầm lên. Hay! Tứ công tử rất sáng kiến! Đô Thư Doanh xem thường liếc một cái, miệng lẩm bẩm gì mà... “Đồ ngốc”! Ca Dương híp mắt, trông vô cùng nguy hiểm.
- Chu-Lạc-Tịch-Tề...
- Ừ, phải rồi, không biết quý danh huynh là gì?
Chuyện này không thể trách hắn, lần đầu tiên và cuối cùng hắn gặp bệ hạ là sáu năm trước, chỉ nhìn thoáng một cái. Lâu như vậy rồi, chưa kể ngày đó Ca Dương vẫn là thiếu niên mới lớn, bây giờ hoàn toàn trưởng thành, nét mặt đã khác xưa... Hơn nữa, nơi này không phải kinh thành, bệ hạ làm sao im hơi lặng tiếng xuất cung chứ? Ít nhất cũng đem theo một đoàn hộ tống dài mấy con phố...
Ca Dương bóp trán, hắn đã hiểu vì sao Tịch Tề để lạc mất Tương Tư...
- Nói đến tên, ta vừa khéo cùng họ với ngươi, húy là Ca Dương!
- CHU LẠC CA DƯƠNG!!??
Tịch Tề gào một tiếng, sau đó bụm miệng lại. Chết mất, tên vua không gọi lung tung được đâu! Ngô Hà Huy hết sức cảm thông cho hắn, trẻ con nghịch dại!
- Anh... Anh họ... S... S... Sao anh lại ở đây?
Tịch Tề khóc không ra nước mắt. Hắn nghĩ cùng lắm là bị phụ vương chặt tay cạo đầu, ai ngờ kinh động tới hoàng thượng, không lăng trì xử tử mới là lạ! Trời đất ơi... Năm nay mình gặp đại hạn rồi!
- Chuyện của ta không cần đệ lo, ta hỏi đệ, Tư Tư đang ở đâu???
- Lục muội... Đệ cũng không biết, đệ đang đi tìm... Á!
Tịch Tề chưa nói xong đã bị một cái phi tiêu cắm vào búi tóc. Đáng sợ quá, lệch tí xíu thôi thì hắn đi Tây Thiên hầu Phật Tổ rồi! Tịch Tề mếu máo, phi tiêu lông ngỗng bay bay ở trên đầu, thật đáng thương mà!
- Đã tùy tiện đưa Tương Tư ra ngoài thì thôi, lại còn để muội muội lạc mất! Ngươi liệu hồn đó, nếu Tương Tư mất một sợi tóc thì ta cho ngươi đi theo Tiểu Ninh Tử học nghề!
Ninh thái giám đứng sau lưng Ca Dương, nghe nhắc tên liền nhe răng cười “khả ái”, giơ hai ngón tay chào hỏi Tứ công tử. Trước giờ Tiểu Ninh Tử chưa nhận ai làm đồ đệ nha! Tịch Tề toát mồ hôi lạnh, khép chặt hai chân lại... Chuyện này thấy vậy mà hay, có hoàng thượng ở đây muội muội sẽ nhanh được tìm thấy, hắn cũng vững lòng vững dạ hơn. Tịch Tề thở ra một hơi, bây giờ không cần quan tâm phụ vương trừng trị hắn thế nào, bởi vì người anh họ này sẽ có biện pháp hành hạ tốt hơn!
- À phải rồi! Còn có Niệm Nhất đang ở nhà trọ! Là con trai của đại ca!
- Tứ công tử an tâm, Hà Huy đã có sắp xếp, tiểu công tử vẫn đang trên đường tới, có lẽ sáng ngày kia thì đến!
Về phần Niệm Niệm đáng thương, nó đang chảy nước dãi ngủ ngon trên giường thì một đám người từ đâu ập tới, kẻ cuốn hành lý của nó, kẻ trả tiền phòng cho bà chủ, kẻ vác nó ném vào xe ngựa, bon bon một đường đi đâu không biết. Niệm Nhất còn chưa ăn sáng, đói sắp chết rồi!!!
Vì Niệm Nhất còn nhỏ lại không phạm lỗi gì nên chẳng bị ngược đãi như tứ thúc, xe chạy vừa phải, nó có cơm ăn, được uống sữa mỗi ngày, đám người xa lạ khách khí với nó. Niệm Nhất ngoan ngoãn ở trong xe bốn ngày, sáng ngày thứ năm mới đến Lỗ Châu. Chỗ này náo nhiệt ghê nha, thì ra chú tư chơi xấu, bỏ đi một mình không dẫn Niệm Niệm theo. Ở đây có một chú mặt than, một chú mặt bột, một chú... Trông “nguy hiểm” giống như ông nội...
Tiểu Niệm tròn xoe mắt nhìn, Tịch Tề dụ dỗ dạy nó chào hỏi
- Niệm Nhất ngoan, gọi đường thúc đi!
Tiểu Niệm khoanh tay cúi đầu
- Con chào đường thúc!
Sau đó nói thêm:
- Thúc có quà gặp mặt không?
Tịch Tề lau mồ hôi, anh cả à... Anh dạy con trai tốt lắm! Ca Dương nhìn tiểu quỷ gian xảo đội lốt cừu con, giọng nhàn nhạt mà có tính uy hiếp:
- Cháu muốn quà?
- A... Không... Không muốn đâu ạ!
Niệm Nhất cụp đuôi, người này khó đối phó đây, đáng sợ hơn cả ông nội! Tứ thúc kết bạn không nhìn người gì cả, phải giống như Chu cô nương trong quán trọ mới đúng! Sau một lúc Niệm Nhất hiểu ra người này là chú họ của mình, tức là anh họ của chú tư, là em họ của phụ thân, là cháu của nội tổ phụ, là... Hoàng đế nha!!! Niệm Nhất rất phấn khích, bám theo tứ thúc hỏi dòi:
- Hoàng đế là cái gì? Có phải người mà mẫu thân hay kể? Rất tham lam háo sắc, đem quân đi đánh chiếm lân bang, còn bắt dân chúng xây cung điện nguy nga...??? Ôi ôi, tứ thúc, chú họ thật là ngầu quá đi!!!
Tịch Tề lại lau mồ hôi, chị dâu à... Chị dạy con trai tốt lắm! Bao nhiêu tấm gương minh quân không kể, lại đem tên bạo chúa nào đó nói ra!
***
Tương Tư đã hai mươi ngày không gặp ca ca, cũng không thấy Niệm Niệm tìm nàng. Chỗ này xa lạ không giống ở nhà, có rất nhiều tỷ tỷ xinh đẹp, họ nói những thứ cô bé không hiểu. Một người gọi là “Đào mama”, bà ấy rất tốt, mua nhiều quần áo đẹp cho Tư Tư. Một người khác là “Ngọc phu nhân”, bà ấy bắt Tư Tư học đàn học chữ, còn học múa... Bé không biết đàn, chữ thì tàm tạm, múa cũng không biết. Mặc dù mọi người đều tươi cười nhưng Tư Tư không thấy vui, bé nhớ nhà, nhớ phụ thân, nhớ các anh, nhớ Niệm Niệm...
Đào mama rất quan tâm hỏi thăm bé, còn cho bé nhiều quả nho.
- Con tên là gì?
- Tương Tư!
- Uhm... Tên này không hay, mama đặt cho con tên khác! Phất Phất thế nào? Hay Lam Lam, Mị Mị?
- Không phải, là Tư nhi!
- Haizzz, vậy cứ gọi là Phất Phất đi! Nhà con ở đâu?
- Ở... Ở rất xa... Chỗ có lạc đà...
- Hả? Lạc đà? Không lẽ con là người thổ dân? Không sao, không sao, từ bây giờ nhà con ở chỗ này, tên là Phất Phất, cùng các tỷ tỷ ở đây là chị em tốt, mama là mẹ nuôi!
Tương Tư ngoẹo đầu không hiểu. Ngày nào bà ấy cũng nhắc đi nhắc lại bé tên là Phất Phất, nhà ở đây, có nhiều chị em tốt... Tương Tư không quen bị người ta dùng tên lạ, dứt khoát không trả lời, phải gọi đúng tên nàng thì mới nói. Tương Tư không được đi xa, chỉ quanh quẫn trong phòng và dãy nhà phía sau. Ngọc phu nhân thật xấu, hàng ngày luôn ép học cái này tập cái kia. Từ nhỏ tới lớn Tương Tư chỉ ăn với ngủ, lâu lâu cha mới dạy chữ cho. Bé chống đối thì bà ta nghiêm mặt lại, nhìn rất hung ác. Tư Tư khuất phục...
Một người khác hay nói chuyện với bé là Liễu tỷ tỷ. Chị ấy thật là đẹp, hỏi bé có muốn đẹp như vậy không, Tư Tư hồn nhiên gật đầu. Thế là Liễu Liễu đem son phấn tới tô tô vẽ vẽ, tỉ mỉ làm một bông hoa sen trên trán cho Tư Tư. Nàng còn chọn váy đẹp, tết tóc đẹp... Liễu tỷ tỷ rất dễ mến, nàng lén đem Tư Tư ra khỏi hậu viện nhìn Phong Vân Cư. Tương Tư bị dọa một phen. Bé xinh đẹp như linh tinh trong nước, giống một tiểu thiên thần. Dọc hành lang có rất nhiều người, họ đi đứng quái lạ, nghiêng nghiêng ngã ngã. Ô kìa! Sao ca ca kia lại ăn “bánh bao nhỏ” của tỷ tỷ nọ? Tương Tư đi qua một dãy phòng sang trọng, bé nghe thấy âm thanh kì lạ, giống tiếng thở của Nha Nha mỗi khi nó chạy nhặt banh dưới trời nắng nóng. (Nha Nha là con chó lớn ở Hòa An phủ)
Liễu tỷ tỷ đưa bé lên tầng lầu cao, từ trên nhìn xuống sân khấu phía dưới. Có rất nhiều tỷ tỷ xinh đẹp múa hát, khán giả đông đảo cười nói ầm ĩ...
- Có muốn hát hay như Hồng Lam tỷ tỷ không? – Liễu Liễu hỏi
- Ta có thể dạy cho muội, sau này chúng ta là tỷ muội kết nghĩa nha...
Tương Tư không phản ứng gì, vẫn còn tò mò nhìn chuyện bên dưới. Đột nhiên phía sau có tiếng nói lạ:
- Liễu Liễu... Mấy hôm nay ta đến không gặp được nàng, sao Đào mama cứ nói là nàng bận rộn?
- Ôi Trữ lang... Chàng còn dám đến? Chàng không sợ phu nhân nhà chàng nhưng bọn em thì sợ, lỡ nàng ta nổi điên châm lửa đốt Phong Vân Cư thì phải làm sao?
Trữ Ngữ cười xòa một tiếng
- Không có lần sau, không có lần sau... Ta đã xử lý ả gọn gàng! Đi, Liễu Liễu, chúng ta làm tiếp chuyện dang dở hôm đó...
Gã nam nhân áp tới, mập mờ nhìn Liễu cô nương. Nàng đỏ mặt trông như thật, cười bẽn lẽn...
- A... Hài tử đáng yêu này ở đâu ra vậy?
Trữ Ngữ kinh ngạc nhìn Tương Tư. Cô bé này non nớt vô cùng, lẽ ra không có gì hấp dẫn nhưng lại giống phiên bản thu nhỏ của tiên nữ trong tưởng tượng của hắn. Trữ Ngữ ngồi xuống thích thú quan sát. Chu choa, sao lại có đứa bé đẹp như vậy? Hắn giơ tay sờ sờ má nàng:
- Cháu gái, đi chơi với thúc thúc được không?
Liễu Liễu trợn mắt nhìn, tên họ Trữ này không bằng cầm thú, con bé sáu tuổi cũng chẳng tha! Tương Tư đột nhiên bị người lạ sờ mó, hơi thở kẻ này rất thối, bé nhíu mày hất tay hắn ra. Dù gì cũng là quận chúa đương triều, các mama sờ nàng còn được, cái gã bốc mùi này thì không thể chấp nhận! Nét kiêu kì lần đầu hiện lên trên khuôn mặt nhỏ, Tư Tư nói:
- Người xấu tránh ra! Ca ca của ta sẽ chặt tay ngươi!
Trữ Ngữ cười vang thích thú:
- Tiểu mỹ nhân nổi giận? Ôi dễ thương quá đi, qua đây thúc thúc hôn một cái...
Tương Tư lùi một bước, muốn trốn sau lưng Liễu tỷ tỷ nhưng không ngờ phía sau là thanh chắn hành lang. Thiết kế này không dành cho trẻ con nên bé dễ dàng lọt tõm giữa hai thanh gỗ, mất đà ngã ngửa ra sau. Đây là tầng hai của Phong Vân Cư!! Bên dưới sân khấu đã ngừng múa hát, bắt đầu ra giá mua đêm thâu cùng mỹ nhân... Không ai để ý hành vi ở tầng hai, mãi đến khi một đám lụa hồng từ trên cao rơi xuống mới có người hét lên:
- Ngã lầu! Có người ngã lầu!!!!
.
.
Chú thích nho nhỏ: Những chương trước Hoaban viết sai về cách xưng hô. Tương Tư và Ca Dương là đường huynh muội chứ không phải biểu huynh muội. Cho nên Ca Dương phải gọi nàng là “đường muội”, tức là em họ bên nội. Ôi, mình muốn TT gọi CD là “biểu ca” hơn, nghe xuôi tai, chứ “đường huynh” nghe giống kiếm hiệp =.= Hay gọi “đường ca”...? Nghe lạ quá, đâu có ai gọi vậy phải ko? Độc giả thấy sao?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook