Phù Dung Trì
-
Quyển 10 - Chương 3: Hoàng hậu và Chiêu hoa
Phần X: Lại bị bắt cóc
[Mình chưa check lại, mọi người soát lỗi ctả giúp nhé! ^^]
Thời tiết hôm đó khá đẹp, hiếm khi Triệu hoàng hậu có hứng đi dạo vườn hoa. Nàng chính là Triệu Tiếu Vy – Triệu quận chúa của Trung Lương ngày xưa. Ai có thể ngờ rằng, cô gái nhỏ bị bác ruột hy sinh làm vật đổi chác chính trị lại có ngày trở thành quốc mẫu của Khương La? Bản thân Triệu hoàng hậu cũng thấy ly kỳ. Nàng vẫn còn nhớ rõ khi chiếu chỉ của hoàng bá đưa đến cửa nhà, cha nàng – Hải vương đã nhắm mắt hất tay mẹ nàng ra, mặc bà khóc vật vã. Mẹ nàng là vương phi danh chính ngôn thuận nhưng vì không có con trai nên không được lòng chồng. Triệu Tiếu Vy là đích nữ duy nhất của vương gia, cũng là vị quận chúa “nhẹ cân” nhất trong hoàng tộc.
Bây giờ thì nhìn đi! Cô gái đó khoác phượng bào, cài mười hai cây trâm song loan, vẽ hoa mẫu đơn đỏ rực giữa trán. Nàng đi tới đâu cũng có tám cung nữ, sáu nô tài bước theo, tà váy dài có người nâng, cánh tay ngọc có người đỡ... Phải, nàng ấy không còn là đứa con gái nhu nhược dễ bị lợi dụng như ngày trước. Ở hậu cung này, hai Phi, ba Tần, bốn Cơ, ba Chiêu hoa, tám Uyển thị và mười hai Ngự nữ có ai không cúi đầu trước nàng?
Triệu Tiếu Vy đắc ý nhếch môi, mắt liếc xéo Thẩm Tuệ Nhã đang ôm một chồng sách vở khá nặng. Cô ta mặt cười mà mắt không cười, nếu nhìn kĩ sẽ thấy gân cổ nổi xanh, rõ ràng đang tức giận. Triệu Tiếu Vy cũng hơi tò mò, chả biết Thẩm Tuệ Nhã đã làm gì khiến bệ hạ không vui. Bệ hạ mà không vui thì lại tới Phượng Nghi cung uống trà... Tiếu Vy nghe ra ẩn ý liền đi “dạy dỗ” Thẩm Tuệ Nhã. Nàng thật là ngày càng thành thạo, sai đâu đánh đó khiến Ca Dương hết sức vừa lòng.
- Thẩm Chiêu hoa có thấy nặng hay không? Có cần bổn cung ôm giúp một chút không?
Nàng hỏi cứ như không hỏi, ai mà dám nhờ hoàng hậu giúp, nếu thực lòng muốn giúp thì nên sai cung nữ làm. Thẩm Tuệ Nhã cười như hoa mai sáng sớm, dịu dàng đáp:
- Chỉ có chút sách vở, thần thiếp đảm đương được!
- Uhm... Vậy... Ôm tiếp đi!
-...
Ở gần “ai đó” lâu năm, hoàng hậu học được chút trình độ vô sỉ rồi. Nàng bước nhanh lên trước, Thẩm Tuệ Nhã buộc phải cắn răng đuổi theo. Tuệ Nhã là tam tiểu thư của Thẩm gia, cả dòng họ từ trên xuống dưới đều là thần tử. Ông nội nàng từng làm Khâm sai nay đã từ quan dưỡng lão, cha nàng là Hình bộ hữu nhị lang – người có khả năng lên chức Hình bộ thượng thư vào năm sau. Bác và chú nhà nàng ở trong Hàn Lâm Viện, thấp nhất cũng là học sĩ. Tháng trước anh trai nàng – Thẩm Kiệt được phong Thống chế, thay lão tướng Đô Dư Mân trấn giữ ải Bình Thành. Tình hình như vậy rõ ràng hoàng thượng đang xem trọng họ Thẩm. Đợt tuyển tú vừa rồi Lễ bộ đưa thiếp mời, chủ động muốn nàng vào hậu cung. Thẩm Tuệ Nhã hênh hoang tự đắc, cười nhạo Tứ muội có cái mặt đẹp nhưng chả ai nhìn tới. Đương kim hoàng thượng không phải người trọng bề ngoài, tố chất phẩm hạnh mới là quan trọng nhất!
Thẩm Tuệ Nhã trúng tuyển, được phong Chiêu hoa trong khi bốn người khác đều là Ngự nữ. Nàng tin tưởng, Chiêu hoa nho nhỏ này chỉ là tạm thời, hoàng thượng không thể quá ưu ái sẽ khiến người ta dèm pha, đợi tết năm sau nhất định sẽ thăng nàng lên tam phẩm. Thẩm Tuệ Nhã vì nghiệp lớn mà cố nhịn trong thời gian đầu, không dám chống đối với hoàng hậu.
Nhắc tới đương kim hoàng hậu, Thẩm Tuệ Nhã hết sức xem thường. Triệu Tiếu Vy chẳng qua may mắn, nghe kể năm xưa nàng ấy hòa thân mà Tề vương không thèm cưới, đùn đẩy qua lại, cuối cùng được hoàng thượng thương tình cứu vớt. Thái tử Ca Thần qua đời đột ngột, bệ hạ bất ngờ lên ngôi, đúng là chó ngáp phải ruồi! Trung Lương là cái xứ nào? Chẳng qua một nước chư hầu nho nhỏ, đáng bao nhiêu?
Vào thời Hạ Hầu gia nắm quyền, quốc chủ Trung Lương họ Sở, xưng bá được tám đời thì mất nước trong tay Sở Chính Hàn. Trung Lương bị đô hộ hơn hai mươi năm, nhân lúc Khương La đổi chủ, họ Triệu có chút danh vọng nắm bắt thời cơ, khích dân khởi nghĩa, thành công lấy lại chính quyền. Xét cho cũng vì Thiên Vĩnh đế băng hà, thiên hạ cũng không e dè Khương La nữa. Triệu gia ngày nay tuy đứng đầu Trung Lương nhưng vẫn thường bị cười sau lưng là “ngu dân khoác áo vương giả”, chẳng qua là kẻ cày ruộng mới đổi đời.
Cái cột “Trung Lương” này hoàng hậu ôm cũng vô dụng, tiểu quốc bé như hạt đậu, chả có phân lượng trong lòng bệ hạ! Thẩm Tuệ Nhã vừa đi vừa nghĩ, muốn biết vì sao sáu năm nay địa vị hoàng hậu vẫn không suy suyễn. Đức phi nửa điên nửa dại thì không nói nhưng Hiền phi xuất thân cao như vậy mà chưa thể đạp ngã hoàng hậu... Lẽ nào hoàng hậu có chiêu bài khác?
- Thẩm muội muội, ta chợt nhớ có chút việc, muội đến thư viện trước đi, bổn cung sẽ qua sau.
Thẩm Tuệ Nhã hoàn hồn, lúng túng ôm chồng sách
- A... Vâng... Nương nương muốn đi đâu?
Triệu Tiếu Vy ung dung đáp:
- Ta đến U Trì xem một chút, cái đình tuy nhỏ nhưng củi lửa giường chiếu thì vẫn phải quản!
Nàng cười nhẹ, đem theo một hàng cung nhân đổi hướng khác. Thẩm Tuệ Nhã mím môi, rõ ràng hoàng hậu muốn khoe mẽ! Phù Dung Đình là cấm địa, trong hậu cung không ai được vào, hoàng hậu thì có thể. Nàng đỏ mắt nhìn màu áo rực rỡ dần đi xa, hít sâu tự nhủ phải cố gắng... Nhất định có một ngày... Có một ngày...
Triệu Tiếu Vy có thể đi vào U Trì, với điều kiện đừng quá thường xuyên, sẽ khiến bệ hạ không vui. Ca Dương cho nàng đặc ân này chẳng qua vì nàng có công không nhỏ trong lúc Phù Dung Đình xây dựng. Triệu Tiếu Vy thông minh và nhiều sáng kiến, nàng lại hiểu rõ về vũ đạo có liên quan tới hoa sen cho nên nảy sinh nhiều ý tưởng. Phù điêu trên mái đình là nàng vẽ, rèm trúc cũng là nàng sáng chế, Ca Dương khá hài lòng. Triệu Tiếu Vy không có nhiều lợi thế, buộc nàng phải cố gắng an phận lấy lòng vua, làm hoàng hậu “bình hoa” như hắn muốn. Sáu năm qua, Triệu Tiếu Vy đã rút ra bài học xương máu, muốn sinh tồn ở chốn này, muốn được hoàng đế bảo vệ thì phải thoát ly nhi nữ thường tình. Chỉ cần bản thân không xem mình là nữ nhân của hắn, sống an phận thủ thường, trung thành hữu ích mới là quan trọng!
Hoàng hậu rẽ vào con đường nhỏ có rặng liễu buông che, từ xa xa đã thấy một hài tử tựa đầu vào thành cầu ngủ ngon lành. Nàng hơi khựng lại, do dự không muốn đi qua. Vị kia dường như không thích người khác tới gần đứa trẻ, hắn phái Tiểu Ninh Tử chăm sóc chính là cảnh cáo hậu cung, chỉ có kẻ ngốc mới không hiểu thâm ý này. Triệu Tiếu Vy lùi bước khiến cung nhân khó hiểu nhìn nàng. Ngay lúc đó, đứa bé bị cần câu động đậy làm cho tỉnh giấc. Nó mở choàng mắt, lúng túng giữ lấy cán câu. Con cá không nhỏ, dây cước bị kéo căng. Đứa bé gồng mình chiến đấu, thành công lôi con cá ra khỏi nước, giẫy giụa trên không trung.
- Oa! Cá trê nha!
Hai tay con bé chộp cá, cẩn thận kéo lưỡi câu ra khỏi cái miệng đầy răng nanh. So với con cháu hoàng thất quanh năm không ướt ngón tay thì đứa trẻ này đã rất can đảm. Con cá được giải thoát, biết đây là thời cơ sống còn nên liều mạng tung người, vảy trơn trượt khỏi bàn tay nàng, ì ạch nhảy mấy cái rồi lại rơi về đầm. Tư Tư vụng về đuổi theo, bắt hụt hai lần, sau cùng đáng thương nhìn con cá kia đắc ý quẫy đuôi chuồn mất... Con bé tiu nghĩu trông xuống nước, mếu máo muốn khóc.
- Ha ha...
Có ai đó phía sau Triệu Tiếu Vy không kìm được bật cười. Cung nữ Tiểu Mạch che miệng nói với hoàng hậu:
- Công chúa điện hạ thật đáng yêu!
Triệu Tiếu Vy nhíu mày
- Đừng gọi lung tung! Bệ hạ chưa công bố thân phận, công chúa cái gì?
Mọi người liền im lặng, cúi đầu thấp xuống. Triệu Tiếu Vy nghĩ nghĩ, sau đó hạ quyết tâm bước tới. Trách làm sao được, vì nàng cũng rất tò mò. Lời đồn đại trong cung nàng không tin, bởi vì nàng hiểu con người hắn, trừ khi hắn muốn, đừng nữ nhân nào hòng lén lút sinh long tự! Triệu hoàng hậu tạo hình hòa ái thân thiện đi lên cây cầu. Tư Tư bên kia còn đang tổn thương sâu sắc vì cá trê đại nhân...
- Tiểu Ninh Tử đâu rồi? Sao không đi cùng con?
Triệu Tiếu Vy dừng lại cách mấy bước, hy vọng tạo ấn tượng tốt. Lúc này Tư Tư mới giật mình phát hiện một thần tiên tỷ tỷ còn đẹp hơn mấy vị tỷ tỷ trước... Thế là nó ngơ ngác nhìn, thiếu điều chảy nước dãi...
- To gan! Thấy hoàng hậu nương nương sao không quỳ xuống?
Tiểu Mạch muốn ra uy vì chủ, cao giọng quát con bé. Tư Tư nhíu mày lùi lại, nó không được dạy phải quỳ như thế nào. Khi còn ở nhà, cũng thấy qua người ta quỳ trước phụ thân và đại ca, ở đây thì mọi người rất thích quỳ với anh họ nhưng Tư Tư chưa bao giờ nghĩ mình cũng phải quỳ.
- Nương nương, hài tử này là một dã nha đầu, có cần nô tỳ dọa một chút để nàng hiểu chuyện không?
Triệu Tiếu Vy giơ tay ngăn cản, không vui vì Tiểu Mạch tự chủ kiến.
- Không sao, cô bé còn nhỏ, chắc là hoàng thượng chưa có ý dạy lễ nghi cho nó.
Nàng cười cười, muốn hòa giải mà tiến tới hai bước, hơi khom người hỏi:
- Tên con là gì?
Tư Tư ngửa đầu nhìn lên, bé cảm thấy chị này không có ý xấu, ánh mắt nàng rất chân thành, vì vậy phá lệ đáp lại:
- Tương Tư ạ...
- Tương Tư... Tương Tư...
Triệu Tiếu Vy ban đầu là hoảng sợ, bởi vì cái tên như vậy có rất nhiều hàm ý. Nếu con bé thực sự là một công chúa, nếu tên nàng là hoàng thượng đặt, vậy... Triệu Tiếu Vy lập tức lắc đầu, nàng lại nghĩ bậy bạ gì thế? Nếu là Tương Tư thì nàng nhớ đến một người. Phong hào “Minh Châu” sáu năm trước đã thuộc về quận chúa của Hòa An vương, do vương gia có công vì nước và vương phi bất hạnh qua đời... Lẽ nào...
- Tương Tư có phải từng sống ở Sa Đà không?
Triệu Tiếu Vy quyết định thăm dò.
- Phải, phải, tỷ tỷ biết nhà muội à? Có thể đưa muội về nhà không?
Triệu Tiếu Vy vỡ lẽ, quả nhiên là Minh Châu quận chúa, đã lớn như vậy rồi! Một gánh nặng mơ hồ như đã tháo dỡ, hoàng hậu cười càng chân thật hơn.
- Bổn cung không biết nhà của quận chúa nhưng đã nghe danh Hòa An vương. Xa xôi như vậy, quận chúa đến kinh thành chơi sao?
Tư Tư cứ bị Tiểu Ninh Tử gọi là “điện hạ” hay “quận chúa”, riết rồi cũng hiểu đó là tên gọi của mình. Con bé lắc lắc đầu:
- Tư nhi bị lạc đường... Anh họ nói rất bận, không rảnh dẫn muội về...
- Hả?
Tiếu Vy thấy mình bị nghẹn. Bệ hạ rất bận, chuyện này là thật. Không rảnh để dẫn về... Ừ cũng là thật... Ca Dương chẳng nói sai câu nào nhưng tổng thể lại không đúng... Triệu hoàng hậu áy náy nhìn quận chúa, đứa nhỏ mới sáu bảy tuổi, vậy mà bệ hạ cũng tính kế được! Nếu đã vậy, chứng tỏ hoàng thượng rất yêu mến Tương Tư, muốn quận chúa ở lại đây chơi ít hôm. Triệu Tiếu Vy nghĩ nghĩ, bèn nói giúp mấy câu:
- Đúng vậy, hoàng thượng quả thật rất bận rộn, cho nên Minh Châu cố gắng đợi nhé. Hoàng cung rất vui mà, cứ ở đây chơi, chờ khi hoàng thượng rảnh rỗi sẽ đưa muội về! À phải rồi, ta còn chưa giới thiệu, ta là đường tẩu của muội, cứ gọi “hoàng tẩu” cho thân thiết!*
*ý của hoàng hậu là xem Tư Tư như em gái ruột chứ không phải em họ.
- Hoàng tẩu?
Tư Tư cố gắng nhớ, cũng chẳng hiểu cái mắc xích ngoằn ngoèo này, nó chỉ đơn giản xem nàng và các phi tần như những chị gái ở Phong Vân Cư thôi! Nếu họ mà biết con bé so sánh mình như vậy chắc là khóc thét mất. Về sau, Tư Tư càng lớn thì càng nhìn thấu mọi việc, nàng hiểu rằng hậu cung thuộc về Ca Dương, là nữ nhân của hắn, nàng phải xem họ như trưởng bối mà đối đãi. Chính vì điều này mà Tư Tư cảm thấy xa lạ với hoàng thành. Mỗi năm nàng ngóng chờ mùa thu tới để hồi kinh, lá vàng rơi rồi thì lại thở dài không muốn đi nữa...
Tối hôm đó người ở Kính Sự phòng báo tin đến Từ Lan Hiên của Chiêu hoa nương nương. Thẩm Tuệ Nhã đắc ý ngời ngời, từ xế chiều đã lo tắm rửa. Trong hậu cung này nàng là phi tần trẻ nhất và cũng rất xinh đẹp, cộng với nhà họ Thẩm có công lao lớn cho nên không ai dám xem thường. Hoàng đế tại vị đã sáu năm, trong sáu năm này mà phi tử vẫn chưa đạt tới bốn mươi người. Chiếu theo lệ cũ của Khương La, tân đế năm đầu phải có một hậu, hai phi, ba tần và bốn cơ. Ca Dương vẫn có đầy đủ không sai luật nhưng con số đó suốt năm năm vẫn nguyên như cũ, có chăng chỉ thêm mấy Chiêu hoa, Uyển thị và Ngự nữ. Cách phân cấp của hoàng thượng thật kỳ lạ. Phi là Nhất phẩm, Tần là Nhị phẩm, Cơ là Tam phẩm, Chiêu hoa là Thất phẩm, đến Uyển thị, Ngự nữ lần lượt Thập tứ, Thập ngũ phẩm. Còn những ngôi khác đều trống trơn, có một sự cách biệt ghê gớm kể từ hàng tam phẩm trở xuống. Số Uyển thị và Ngự nữ nhiều hơn hết – những hai mươi người nhưng cũng là con số mà quanh năm bệ hạ chả động vào. Lý do rất đơn giản vì địa vị quá thấp, áp chót trong bảng phi. Họ chỉ cao hơn cung nữ một chút, dĩ nhiên không xứng để hầu vua. Thế là sao? Bệ hạ cố tình chia như vậy, rồi cố ý vịn vào lý này mà không sủng hạnh. Cho nên nhìn vào hậu cung thấy hoa bướm rập rờn, thực chất toàn là vật nuôi làm cảnh.
Nhận được long ân lòng vòng chỉ có Thất phẩm trở lên, mà phi, tần và cơ là những “bà già” ở đây từ năm Thái Minh thứ nhất, vua nói chán chả ai dám cãi. Rồi bỏ tiếp Tứ ngũ lục phẩm không có người, đến Thất phẩm là ba vị Chiêu hoa miễn cưỡng coi như “đồ mới”, được gặp hoàng thượng nhiều hơn chút. Tiểu Ninh Tử khi kiểm tra sổ sách của Kính Sự phòng đã ngao ngán lắc đầu. Bệ hạ ngài thật nham hiểm, cứ chơi chiêu này có khi quá nửa cung phi chết già vẫn là gái trinh mất! Ngài chê người ta địa vị thấp thì sao không thăng? Ngài chê các phi không mới lạ thì sao không tuyển? Đây rõ ràng là ngụy biện!!!
Với tình hình “ế ẩm” quanh năm của hậu cung, sự xuất hiện của Thẩm Tuệ Nhã chính là một điểm chói sáng. Nàng rất trẻ, vừa tuyển vào năm nay, phong đến Chiêu hoa thì đầy đủ tư cách để hầu hạ. Như vậy hoàng thượng không có lý do nào từ chối nàng. Qủa nhiên từ ngày Tuệ Nhã đến, số lần được thị tẩm đã hơn phi, tần và cơ cộng lại. Triều thần quay quắt sang nịnh nọt Thẩm Hựu Minh, nói không chừng trưởng hoàng tử sẽ cho Chiêu hoa nương nương sinh. Tuệ Nhã ở trong cung không ai dám đắc tội, nàng ta cũng chỉ e ngại mỗi Triệu hoàng hậu mà thôi, ngay cả Hiền phi cũng không xem vào mắt.
Lúc này Tuệ Nhã đang thúc giục cung nữ chải tóc cho mình, còn bảo Thái y viện sắc thuốc an dưỡng hy vọng sẽ mang thai. Đáng tiếc mọi sự chuẩn bị đều uổng phí. Bệ hạ đến rất muộn, sau giờ Hợi, nàng ngồi trên giường mắt díu lại mà không dám ngủ, vẫn đang chờ quân vương. Ca Dương mặc thường phục chầm chậm đi vào, trong phòng tối tối sáng sáng, cộng thêm sáp hương lẫn chút tình dược hết sức ám muội. Ám vệ điều tra biết được do Thẩm phu nhân cung cấp cho con gái, bà ta cứ tưởng là thứ tốt không ngờ mình bị lừa. Loại hương này đúng là tình dược, quả thật tác dụng với đàn ông nhưng đặc tính chí mạng là sẽ khiến nữ nhân vô sinh. Một số thanh lâu dùng vật này hành nghề, giá cả rất đắc, số lượng cũng ít nhưng tiện ở chỗ vừa khiến khách hài lòng, vừa không lo lưu lại “của nợ”. Ca Dương lần đầu ngửi được đã biết không ổn, trải qua một đêm điên cuồng hắn tức giận cho người điều tra. Biết được tất cả hắn lại không nói gì, cứ mặc Tuệ Nhã dùng mỗi ngày. May là nàng cũng có chừng mực, trừ lần đầu lỡ tay đốt quá nhiều thì về sau liều lượng vừa phải, tạo thêm “cảm giác” chứ không hại gì. Ca Dương lại im lặng tiếp... Hắn vô sỉ cũng có chút mong muốn, lý do thì rất đặc biệt.
Tuệ Nhã thấy đệm lún xuống mới giật mình mở mắt. Nàng e lệ hành lễ, không quên làm nũng trách mấy câu:
- Đã mấy giờ rồi? Hoàng thượng để thiếp đợi thì thôi nhưng cũng nghĩ cho sức khỏe chứ!
Tuệ Nhã động lòng với vua, từ lần đầu đứng trong đám tú nữ nàng đã mơ mộng rồi. Hắn trẻ tuổi, lại tài cao, đánh đổ suy nghĩ về ông già bụng phệ tối ngày phì phèo thịt mỡ trong tưởng tượng của nàng. Các hoàng đế khác như thế nào nàng chẳng biết nhưng bệ hạ thì chính là hình mẫu chuẩn mực cho mọi giấc mơ.
Ca Dương nhếch môi cười, giơ tay vén nhẹ lọn tóc mềm, chầm chậm hít vào thứ hương dược đánh lừa cảm giác, muốn đầu độc chính mình. Nhiều khi Ca Dương thấy mình quá nực cười, chẳng qua chỉ là sự lợi dụng. Tuệ Nhã lợi dụng sáp hương để cầu hoàng tự, hắn lợi dụng nàng để tìm kiếm hồi ức. Ca Dương khép hờ mắt kéo Tuệ Nhã vào lòng, hắn lại như thấy được khi Hạ Hầu Vĩnh Khang ở cùng Sở Phù Dung. Không có cái gì là ngẫu nhiên, sự ra đi của “nàng”, cũng do “hắn ta” thúc ép!
[Mình chưa check lại, mọi người soát lỗi ctả giúp nhé! ^^]
Thời tiết hôm đó khá đẹp, hiếm khi Triệu hoàng hậu có hứng đi dạo vườn hoa. Nàng chính là Triệu Tiếu Vy – Triệu quận chúa của Trung Lương ngày xưa. Ai có thể ngờ rằng, cô gái nhỏ bị bác ruột hy sinh làm vật đổi chác chính trị lại có ngày trở thành quốc mẫu của Khương La? Bản thân Triệu hoàng hậu cũng thấy ly kỳ. Nàng vẫn còn nhớ rõ khi chiếu chỉ của hoàng bá đưa đến cửa nhà, cha nàng – Hải vương đã nhắm mắt hất tay mẹ nàng ra, mặc bà khóc vật vã. Mẹ nàng là vương phi danh chính ngôn thuận nhưng vì không có con trai nên không được lòng chồng. Triệu Tiếu Vy là đích nữ duy nhất của vương gia, cũng là vị quận chúa “nhẹ cân” nhất trong hoàng tộc.
Bây giờ thì nhìn đi! Cô gái đó khoác phượng bào, cài mười hai cây trâm song loan, vẽ hoa mẫu đơn đỏ rực giữa trán. Nàng đi tới đâu cũng có tám cung nữ, sáu nô tài bước theo, tà váy dài có người nâng, cánh tay ngọc có người đỡ... Phải, nàng ấy không còn là đứa con gái nhu nhược dễ bị lợi dụng như ngày trước. Ở hậu cung này, hai Phi, ba Tần, bốn Cơ, ba Chiêu hoa, tám Uyển thị và mười hai Ngự nữ có ai không cúi đầu trước nàng?
Triệu Tiếu Vy đắc ý nhếch môi, mắt liếc xéo Thẩm Tuệ Nhã đang ôm một chồng sách vở khá nặng. Cô ta mặt cười mà mắt không cười, nếu nhìn kĩ sẽ thấy gân cổ nổi xanh, rõ ràng đang tức giận. Triệu Tiếu Vy cũng hơi tò mò, chả biết Thẩm Tuệ Nhã đã làm gì khiến bệ hạ không vui. Bệ hạ mà không vui thì lại tới Phượng Nghi cung uống trà... Tiếu Vy nghe ra ẩn ý liền đi “dạy dỗ” Thẩm Tuệ Nhã. Nàng thật là ngày càng thành thạo, sai đâu đánh đó khiến Ca Dương hết sức vừa lòng.
- Thẩm Chiêu hoa có thấy nặng hay không? Có cần bổn cung ôm giúp một chút không?
Nàng hỏi cứ như không hỏi, ai mà dám nhờ hoàng hậu giúp, nếu thực lòng muốn giúp thì nên sai cung nữ làm. Thẩm Tuệ Nhã cười như hoa mai sáng sớm, dịu dàng đáp:
- Chỉ có chút sách vở, thần thiếp đảm đương được!
- Uhm... Vậy... Ôm tiếp đi!
-...
Ở gần “ai đó” lâu năm, hoàng hậu học được chút trình độ vô sỉ rồi. Nàng bước nhanh lên trước, Thẩm Tuệ Nhã buộc phải cắn răng đuổi theo. Tuệ Nhã là tam tiểu thư của Thẩm gia, cả dòng họ từ trên xuống dưới đều là thần tử. Ông nội nàng từng làm Khâm sai nay đã từ quan dưỡng lão, cha nàng là Hình bộ hữu nhị lang – người có khả năng lên chức Hình bộ thượng thư vào năm sau. Bác và chú nhà nàng ở trong Hàn Lâm Viện, thấp nhất cũng là học sĩ. Tháng trước anh trai nàng – Thẩm Kiệt được phong Thống chế, thay lão tướng Đô Dư Mân trấn giữ ải Bình Thành. Tình hình như vậy rõ ràng hoàng thượng đang xem trọng họ Thẩm. Đợt tuyển tú vừa rồi Lễ bộ đưa thiếp mời, chủ động muốn nàng vào hậu cung. Thẩm Tuệ Nhã hênh hoang tự đắc, cười nhạo Tứ muội có cái mặt đẹp nhưng chả ai nhìn tới. Đương kim hoàng thượng không phải người trọng bề ngoài, tố chất phẩm hạnh mới là quan trọng nhất!
Thẩm Tuệ Nhã trúng tuyển, được phong Chiêu hoa trong khi bốn người khác đều là Ngự nữ. Nàng tin tưởng, Chiêu hoa nho nhỏ này chỉ là tạm thời, hoàng thượng không thể quá ưu ái sẽ khiến người ta dèm pha, đợi tết năm sau nhất định sẽ thăng nàng lên tam phẩm. Thẩm Tuệ Nhã vì nghiệp lớn mà cố nhịn trong thời gian đầu, không dám chống đối với hoàng hậu.
Nhắc tới đương kim hoàng hậu, Thẩm Tuệ Nhã hết sức xem thường. Triệu Tiếu Vy chẳng qua may mắn, nghe kể năm xưa nàng ấy hòa thân mà Tề vương không thèm cưới, đùn đẩy qua lại, cuối cùng được hoàng thượng thương tình cứu vớt. Thái tử Ca Thần qua đời đột ngột, bệ hạ bất ngờ lên ngôi, đúng là chó ngáp phải ruồi! Trung Lương là cái xứ nào? Chẳng qua một nước chư hầu nho nhỏ, đáng bao nhiêu?
Vào thời Hạ Hầu gia nắm quyền, quốc chủ Trung Lương họ Sở, xưng bá được tám đời thì mất nước trong tay Sở Chính Hàn. Trung Lương bị đô hộ hơn hai mươi năm, nhân lúc Khương La đổi chủ, họ Triệu có chút danh vọng nắm bắt thời cơ, khích dân khởi nghĩa, thành công lấy lại chính quyền. Xét cho cũng vì Thiên Vĩnh đế băng hà, thiên hạ cũng không e dè Khương La nữa. Triệu gia ngày nay tuy đứng đầu Trung Lương nhưng vẫn thường bị cười sau lưng là “ngu dân khoác áo vương giả”, chẳng qua là kẻ cày ruộng mới đổi đời.
Cái cột “Trung Lương” này hoàng hậu ôm cũng vô dụng, tiểu quốc bé như hạt đậu, chả có phân lượng trong lòng bệ hạ! Thẩm Tuệ Nhã vừa đi vừa nghĩ, muốn biết vì sao sáu năm nay địa vị hoàng hậu vẫn không suy suyễn. Đức phi nửa điên nửa dại thì không nói nhưng Hiền phi xuất thân cao như vậy mà chưa thể đạp ngã hoàng hậu... Lẽ nào hoàng hậu có chiêu bài khác?
- Thẩm muội muội, ta chợt nhớ có chút việc, muội đến thư viện trước đi, bổn cung sẽ qua sau.
Thẩm Tuệ Nhã hoàn hồn, lúng túng ôm chồng sách
- A... Vâng... Nương nương muốn đi đâu?
Triệu Tiếu Vy ung dung đáp:
- Ta đến U Trì xem một chút, cái đình tuy nhỏ nhưng củi lửa giường chiếu thì vẫn phải quản!
Nàng cười nhẹ, đem theo một hàng cung nhân đổi hướng khác. Thẩm Tuệ Nhã mím môi, rõ ràng hoàng hậu muốn khoe mẽ! Phù Dung Đình là cấm địa, trong hậu cung không ai được vào, hoàng hậu thì có thể. Nàng đỏ mắt nhìn màu áo rực rỡ dần đi xa, hít sâu tự nhủ phải cố gắng... Nhất định có một ngày... Có một ngày...
Triệu Tiếu Vy có thể đi vào U Trì, với điều kiện đừng quá thường xuyên, sẽ khiến bệ hạ không vui. Ca Dương cho nàng đặc ân này chẳng qua vì nàng có công không nhỏ trong lúc Phù Dung Đình xây dựng. Triệu Tiếu Vy thông minh và nhiều sáng kiến, nàng lại hiểu rõ về vũ đạo có liên quan tới hoa sen cho nên nảy sinh nhiều ý tưởng. Phù điêu trên mái đình là nàng vẽ, rèm trúc cũng là nàng sáng chế, Ca Dương khá hài lòng. Triệu Tiếu Vy không có nhiều lợi thế, buộc nàng phải cố gắng an phận lấy lòng vua, làm hoàng hậu “bình hoa” như hắn muốn. Sáu năm qua, Triệu Tiếu Vy đã rút ra bài học xương máu, muốn sinh tồn ở chốn này, muốn được hoàng đế bảo vệ thì phải thoát ly nhi nữ thường tình. Chỉ cần bản thân không xem mình là nữ nhân của hắn, sống an phận thủ thường, trung thành hữu ích mới là quan trọng!
Hoàng hậu rẽ vào con đường nhỏ có rặng liễu buông che, từ xa xa đã thấy một hài tử tựa đầu vào thành cầu ngủ ngon lành. Nàng hơi khựng lại, do dự không muốn đi qua. Vị kia dường như không thích người khác tới gần đứa trẻ, hắn phái Tiểu Ninh Tử chăm sóc chính là cảnh cáo hậu cung, chỉ có kẻ ngốc mới không hiểu thâm ý này. Triệu Tiếu Vy lùi bước khiến cung nhân khó hiểu nhìn nàng. Ngay lúc đó, đứa bé bị cần câu động đậy làm cho tỉnh giấc. Nó mở choàng mắt, lúng túng giữ lấy cán câu. Con cá không nhỏ, dây cước bị kéo căng. Đứa bé gồng mình chiến đấu, thành công lôi con cá ra khỏi nước, giẫy giụa trên không trung.
- Oa! Cá trê nha!
Hai tay con bé chộp cá, cẩn thận kéo lưỡi câu ra khỏi cái miệng đầy răng nanh. So với con cháu hoàng thất quanh năm không ướt ngón tay thì đứa trẻ này đã rất can đảm. Con cá được giải thoát, biết đây là thời cơ sống còn nên liều mạng tung người, vảy trơn trượt khỏi bàn tay nàng, ì ạch nhảy mấy cái rồi lại rơi về đầm. Tư Tư vụng về đuổi theo, bắt hụt hai lần, sau cùng đáng thương nhìn con cá kia đắc ý quẫy đuôi chuồn mất... Con bé tiu nghĩu trông xuống nước, mếu máo muốn khóc.
- Ha ha...
Có ai đó phía sau Triệu Tiếu Vy không kìm được bật cười. Cung nữ Tiểu Mạch che miệng nói với hoàng hậu:
- Công chúa điện hạ thật đáng yêu!
Triệu Tiếu Vy nhíu mày
- Đừng gọi lung tung! Bệ hạ chưa công bố thân phận, công chúa cái gì?
Mọi người liền im lặng, cúi đầu thấp xuống. Triệu Tiếu Vy nghĩ nghĩ, sau đó hạ quyết tâm bước tới. Trách làm sao được, vì nàng cũng rất tò mò. Lời đồn đại trong cung nàng không tin, bởi vì nàng hiểu con người hắn, trừ khi hắn muốn, đừng nữ nhân nào hòng lén lút sinh long tự! Triệu hoàng hậu tạo hình hòa ái thân thiện đi lên cây cầu. Tư Tư bên kia còn đang tổn thương sâu sắc vì cá trê đại nhân...
- Tiểu Ninh Tử đâu rồi? Sao không đi cùng con?
Triệu Tiếu Vy dừng lại cách mấy bước, hy vọng tạo ấn tượng tốt. Lúc này Tư Tư mới giật mình phát hiện một thần tiên tỷ tỷ còn đẹp hơn mấy vị tỷ tỷ trước... Thế là nó ngơ ngác nhìn, thiếu điều chảy nước dãi...
- To gan! Thấy hoàng hậu nương nương sao không quỳ xuống?
Tiểu Mạch muốn ra uy vì chủ, cao giọng quát con bé. Tư Tư nhíu mày lùi lại, nó không được dạy phải quỳ như thế nào. Khi còn ở nhà, cũng thấy qua người ta quỳ trước phụ thân và đại ca, ở đây thì mọi người rất thích quỳ với anh họ nhưng Tư Tư chưa bao giờ nghĩ mình cũng phải quỳ.
- Nương nương, hài tử này là một dã nha đầu, có cần nô tỳ dọa một chút để nàng hiểu chuyện không?
Triệu Tiếu Vy giơ tay ngăn cản, không vui vì Tiểu Mạch tự chủ kiến.
- Không sao, cô bé còn nhỏ, chắc là hoàng thượng chưa có ý dạy lễ nghi cho nó.
Nàng cười cười, muốn hòa giải mà tiến tới hai bước, hơi khom người hỏi:
- Tên con là gì?
Tư Tư ngửa đầu nhìn lên, bé cảm thấy chị này không có ý xấu, ánh mắt nàng rất chân thành, vì vậy phá lệ đáp lại:
- Tương Tư ạ...
- Tương Tư... Tương Tư...
Triệu Tiếu Vy ban đầu là hoảng sợ, bởi vì cái tên như vậy có rất nhiều hàm ý. Nếu con bé thực sự là một công chúa, nếu tên nàng là hoàng thượng đặt, vậy... Triệu Tiếu Vy lập tức lắc đầu, nàng lại nghĩ bậy bạ gì thế? Nếu là Tương Tư thì nàng nhớ đến một người. Phong hào “Minh Châu” sáu năm trước đã thuộc về quận chúa của Hòa An vương, do vương gia có công vì nước và vương phi bất hạnh qua đời... Lẽ nào...
- Tương Tư có phải từng sống ở Sa Đà không?
Triệu Tiếu Vy quyết định thăm dò.
- Phải, phải, tỷ tỷ biết nhà muội à? Có thể đưa muội về nhà không?
Triệu Tiếu Vy vỡ lẽ, quả nhiên là Minh Châu quận chúa, đã lớn như vậy rồi! Một gánh nặng mơ hồ như đã tháo dỡ, hoàng hậu cười càng chân thật hơn.
- Bổn cung không biết nhà của quận chúa nhưng đã nghe danh Hòa An vương. Xa xôi như vậy, quận chúa đến kinh thành chơi sao?
Tư Tư cứ bị Tiểu Ninh Tử gọi là “điện hạ” hay “quận chúa”, riết rồi cũng hiểu đó là tên gọi của mình. Con bé lắc lắc đầu:
- Tư nhi bị lạc đường... Anh họ nói rất bận, không rảnh dẫn muội về...
- Hả?
Tiếu Vy thấy mình bị nghẹn. Bệ hạ rất bận, chuyện này là thật. Không rảnh để dẫn về... Ừ cũng là thật... Ca Dương chẳng nói sai câu nào nhưng tổng thể lại không đúng... Triệu hoàng hậu áy náy nhìn quận chúa, đứa nhỏ mới sáu bảy tuổi, vậy mà bệ hạ cũng tính kế được! Nếu đã vậy, chứng tỏ hoàng thượng rất yêu mến Tương Tư, muốn quận chúa ở lại đây chơi ít hôm. Triệu Tiếu Vy nghĩ nghĩ, bèn nói giúp mấy câu:
- Đúng vậy, hoàng thượng quả thật rất bận rộn, cho nên Minh Châu cố gắng đợi nhé. Hoàng cung rất vui mà, cứ ở đây chơi, chờ khi hoàng thượng rảnh rỗi sẽ đưa muội về! À phải rồi, ta còn chưa giới thiệu, ta là đường tẩu của muội, cứ gọi “hoàng tẩu” cho thân thiết!*
*ý của hoàng hậu là xem Tư Tư như em gái ruột chứ không phải em họ.
- Hoàng tẩu?
Tư Tư cố gắng nhớ, cũng chẳng hiểu cái mắc xích ngoằn ngoèo này, nó chỉ đơn giản xem nàng và các phi tần như những chị gái ở Phong Vân Cư thôi! Nếu họ mà biết con bé so sánh mình như vậy chắc là khóc thét mất. Về sau, Tư Tư càng lớn thì càng nhìn thấu mọi việc, nàng hiểu rằng hậu cung thuộc về Ca Dương, là nữ nhân của hắn, nàng phải xem họ như trưởng bối mà đối đãi. Chính vì điều này mà Tư Tư cảm thấy xa lạ với hoàng thành. Mỗi năm nàng ngóng chờ mùa thu tới để hồi kinh, lá vàng rơi rồi thì lại thở dài không muốn đi nữa...
Tối hôm đó người ở Kính Sự phòng báo tin đến Từ Lan Hiên của Chiêu hoa nương nương. Thẩm Tuệ Nhã đắc ý ngời ngời, từ xế chiều đã lo tắm rửa. Trong hậu cung này nàng là phi tần trẻ nhất và cũng rất xinh đẹp, cộng với nhà họ Thẩm có công lao lớn cho nên không ai dám xem thường. Hoàng đế tại vị đã sáu năm, trong sáu năm này mà phi tử vẫn chưa đạt tới bốn mươi người. Chiếu theo lệ cũ của Khương La, tân đế năm đầu phải có một hậu, hai phi, ba tần và bốn cơ. Ca Dương vẫn có đầy đủ không sai luật nhưng con số đó suốt năm năm vẫn nguyên như cũ, có chăng chỉ thêm mấy Chiêu hoa, Uyển thị và Ngự nữ. Cách phân cấp của hoàng thượng thật kỳ lạ. Phi là Nhất phẩm, Tần là Nhị phẩm, Cơ là Tam phẩm, Chiêu hoa là Thất phẩm, đến Uyển thị, Ngự nữ lần lượt Thập tứ, Thập ngũ phẩm. Còn những ngôi khác đều trống trơn, có một sự cách biệt ghê gớm kể từ hàng tam phẩm trở xuống. Số Uyển thị và Ngự nữ nhiều hơn hết – những hai mươi người nhưng cũng là con số mà quanh năm bệ hạ chả động vào. Lý do rất đơn giản vì địa vị quá thấp, áp chót trong bảng phi. Họ chỉ cao hơn cung nữ một chút, dĩ nhiên không xứng để hầu vua. Thế là sao? Bệ hạ cố tình chia như vậy, rồi cố ý vịn vào lý này mà không sủng hạnh. Cho nên nhìn vào hậu cung thấy hoa bướm rập rờn, thực chất toàn là vật nuôi làm cảnh.
Nhận được long ân lòng vòng chỉ có Thất phẩm trở lên, mà phi, tần và cơ là những “bà già” ở đây từ năm Thái Minh thứ nhất, vua nói chán chả ai dám cãi. Rồi bỏ tiếp Tứ ngũ lục phẩm không có người, đến Thất phẩm là ba vị Chiêu hoa miễn cưỡng coi như “đồ mới”, được gặp hoàng thượng nhiều hơn chút. Tiểu Ninh Tử khi kiểm tra sổ sách của Kính Sự phòng đã ngao ngán lắc đầu. Bệ hạ ngài thật nham hiểm, cứ chơi chiêu này có khi quá nửa cung phi chết già vẫn là gái trinh mất! Ngài chê người ta địa vị thấp thì sao không thăng? Ngài chê các phi không mới lạ thì sao không tuyển? Đây rõ ràng là ngụy biện!!!
Với tình hình “ế ẩm” quanh năm của hậu cung, sự xuất hiện của Thẩm Tuệ Nhã chính là một điểm chói sáng. Nàng rất trẻ, vừa tuyển vào năm nay, phong đến Chiêu hoa thì đầy đủ tư cách để hầu hạ. Như vậy hoàng thượng không có lý do nào từ chối nàng. Qủa nhiên từ ngày Tuệ Nhã đến, số lần được thị tẩm đã hơn phi, tần và cơ cộng lại. Triều thần quay quắt sang nịnh nọt Thẩm Hựu Minh, nói không chừng trưởng hoàng tử sẽ cho Chiêu hoa nương nương sinh. Tuệ Nhã ở trong cung không ai dám đắc tội, nàng ta cũng chỉ e ngại mỗi Triệu hoàng hậu mà thôi, ngay cả Hiền phi cũng không xem vào mắt.
Lúc này Tuệ Nhã đang thúc giục cung nữ chải tóc cho mình, còn bảo Thái y viện sắc thuốc an dưỡng hy vọng sẽ mang thai. Đáng tiếc mọi sự chuẩn bị đều uổng phí. Bệ hạ đến rất muộn, sau giờ Hợi, nàng ngồi trên giường mắt díu lại mà không dám ngủ, vẫn đang chờ quân vương. Ca Dương mặc thường phục chầm chậm đi vào, trong phòng tối tối sáng sáng, cộng thêm sáp hương lẫn chút tình dược hết sức ám muội. Ám vệ điều tra biết được do Thẩm phu nhân cung cấp cho con gái, bà ta cứ tưởng là thứ tốt không ngờ mình bị lừa. Loại hương này đúng là tình dược, quả thật tác dụng với đàn ông nhưng đặc tính chí mạng là sẽ khiến nữ nhân vô sinh. Một số thanh lâu dùng vật này hành nghề, giá cả rất đắc, số lượng cũng ít nhưng tiện ở chỗ vừa khiến khách hài lòng, vừa không lo lưu lại “của nợ”. Ca Dương lần đầu ngửi được đã biết không ổn, trải qua một đêm điên cuồng hắn tức giận cho người điều tra. Biết được tất cả hắn lại không nói gì, cứ mặc Tuệ Nhã dùng mỗi ngày. May là nàng cũng có chừng mực, trừ lần đầu lỡ tay đốt quá nhiều thì về sau liều lượng vừa phải, tạo thêm “cảm giác” chứ không hại gì. Ca Dương lại im lặng tiếp... Hắn vô sỉ cũng có chút mong muốn, lý do thì rất đặc biệt.
Tuệ Nhã thấy đệm lún xuống mới giật mình mở mắt. Nàng e lệ hành lễ, không quên làm nũng trách mấy câu:
- Đã mấy giờ rồi? Hoàng thượng để thiếp đợi thì thôi nhưng cũng nghĩ cho sức khỏe chứ!
Tuệ Nhã động lòng với vua, từ lần đầu đứng trong đám tú nữ nàng đã mơ mộng rồi. Hắn trẻ tuổi, lại tài cao, đánh đổ suy nghĩ về ông già bụng phệ tối ngày phì phèo thịt mỡ trong tưởng tượng của nàng. Các hoàng đế khác như thế nào nàng chẳng biết nhưng bệ hạ thì chính là hình mẫu chuẩn mực cho mọi giấc mơ.
Ca Dương nhếch môi cười, giơ tay vén nhẹ lọn tóc mềm, chầm chậm hít vào thứ hương dược đánh lừa cảm giác, muốn đầu độc chính mình. Nhiều khi Ca Dương thấy mình quá nực cười, chẳng qua chỉ là sự lợi dụng. Tuệ Nhã lợi dụng sáp hương để cầu hoàng tự, hắn lợi dụng nàng để tìm kiếm hồi ức. Ca Dương khép hờ mắt kéo Tuệ Nhã vào lòng, hắn lại như thấy được khi Hạ Hầu Vĩnh Khang ở cùng Sở Phù Dung. Không có cái gì là ngẫu nhiên, sự ra đi của “nàng”, cũng do “hắn ta” thúc ép!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook