Phù Dung Sẽ Mãi Không Tàn
-
Chương 25: Lên văn phòng
Kim Phúc có thể chạy đuổi theo cô nhưng nếu như vậy thì cô sẽ lại chạy thật nhanh, sẽ bị té ngã bị thương.
Kim Phúc siết chặt nắm tay, rồi đấm thật mạnh vào một thân cây ven đường. Cú đấm thật mạnh làm khớp tay của cậu ta cũng trầy da chảy máu. Nhưng Kim Phúc hoàn toàn không cảm thấy đau gì cả. Chỉ thấy trong lòng rất rất đau thôi. Tự hỏi tại sao cô không thích cậu ta. Cậu ta có gì không tốt chứ?
Vào lớp học.
Bởi vì Phù Dung ngồi cạnh Kim Phúc, cho nên lâu lâu cậu ta lại tỏ ra quan tâm cô vô cùng thái hóa, làm Phù Dung thật cảm thấy vô cùng bất an. Không biết cậu ta lại muốn bày trò gì trêu chọc cô nữa đây? Thật muốn nhanh chóng mau tan học để đi về nhà.
Khi tiếng chuông reo lên kết thúc buổi học, Phù Dung đã lật đật co giò chạy ra khỏi lớp thật nhanh. Làm Kim Phúc chỉ có thể ngậm ngùi, thất vọng.
Minh Nguyễn bèn vỗ vai cậu ta một cái. Rồi cả hai rủ đi uống nước bàn luận sự đời.
Chỉ là Kim Phúc không hề để ý, ở trong một góc khuất có một ánh mắt đang nhìn chầm chầm vào bóng dáng của cậu ta, rồi lại quay sang dõi theo hướng của Phù Dung vừa đi khuất.
* * *
Về đến nhà, Phù Dung mới thở phào nhẹ nhõm. Hôm qua là tên Hoàng Quân. Hôm nay lại đến tên Kim Phúc. Cả hai tên này dường như bắt tay nhau để chọc cho cô tức hay sao ấy. Thật là mệt mỏi quá mà.
Cũng may là tên Hoàng Quân đã đi trở lên thành phố rồi. Phù Dung mong rằng hắn đừng bao giờ trở lại. Còn tên Kim Phúc.. cô hơi đau đầu, không biết nên đối phó cậu ta thế nào. Ngày nào cũng phải gặp mà, lại ngồi cạnh bên nữa chứ. Không biết phải tránh thế nào nữa.
Hôm sau, Phù Dung lại mang tâm trạng lo lắng đi học.
Tuy nhiên, Kim Phúc lại chẳng làm gì, không trêu chọc cũng không có biểu hiện quan tâm một cách đáng sợ như hôm qua, làm Phù Dung thấy nhẹ người hẳn.
Tuy nhiên, đến giờ văn thì thầy Minh Trong lại kêu cô lên trả bài. Điều đó cũng không gì lạ. Nhưng mà sau khi cô trả lời xong thì thầy lại nói với cô một câu:
- Ra về lên văn phòng gặp tôi.
Không những cả lớp mà ngay cả Phù Dung cũng khó hiểu. Cô đã làm gì sai để bị thầy mời lên văn phòng uống nước trà vậy?
Có lẽ nhìn ra thắc mắc của cô, cho nên thầy Minh Trọng cũng nói thêm:
- Tôi chỉ muốn nhờ em làm giúp tôi vài việc thôi. Được không?
Cô có thể trả lời "không" sao?
- Dạ!
Phù Dung trở về chỗ ngồi nhưng trong lòng rất thắc mắc. Trong lớp này có nhiều học sinh như vậy. Tại sao thầy Minh Trọng lại chỉ kêu có mình cô đi. Giác quan thứ sáu mách bảo Phù Dung biết là có điều gì đó không ổn. Nhưng thôi! Binh tới tướng chặn. Cô là người đã trải qua sinh tử. Chẳng lẽ lại sợ một thầy giáo sao?
Nhưng Phù Dung lại không hề để ý, Kim Phúc bên cạnh đang siết chặt cây bút của mình, cơ hồ gần như có thể bẻ gãy bất cứ lúc nào. Ánh mắt âm trầm nhìn ông thầy nào đó trên bục giảng, đang say sưa giảng bài.
Minh Trọng cũng nhìn thấy ánh mắt đó của Kim Phúc. Có điều anh ta vẫn thản nhiên, không xem điều đó ra gì. Còn nở một nụ cười rất dịu dàng. Nhưng trong mắt Kim Phúc, nụ cười ấy rất ư là chói mắt.
* * *
Tan học, Phù Dung theo lời đi lên văn phòng tìm thầy Minh Trọng.
Vừa thấy cô đến, thầy Minh Trọng liền kéo chiếc ghế trước bàn làm việc của thầy, lịch sự mời cô ngồi xuống. Phù Dung hoàn toàn không khách sáo liền ngồi xuống. Cô mở miệng trực tiếp hỏi:
- Thầy gọi em lên là có chuyện gì ạ?
Phù Dung đã để tóc mái phía trước cho dài để che đi vết bớt ở một bên mắt. Cho nên lúc này trông cô cũng hoàn toàn không xấu xí chút nào. Minh Trọng ngồi đối diện nhìn vào đánh giá cô một lúc, mới mở miệng nói:
- Thật ra tôi gọi em lên cũng chỉ muốn nói với em một chuyện.. Em năm nay cũng đã 18 tuổi rồi, chờ tốt nghiệp xong thì đã là một người trưởng thành..
Thấy Minh Trọng có phần hơi ngập ngừng. Phù Dung liền lên tiếng:
- Có gì thầy cứ nói thẳng ạ.
Phu Dung không khó nghe ra trong giọng điệu của Minh Trọng có điều gì đó không ổn. Cho nên, cô trực tiếp muốn Minh Trọng nói thẳng. Tính của cô cũng không thích nói vòng vo tam quốc.
Minh Trọng nở một nụ cười nhẹ nhưng trong mắt lại không có chút ý cười nào. Thẳng thắn mở miệng:
- Vậy được! Tôi cũng nói thẳng, chuyện giữa em và Kim Phúc cũng nên chấm dứt đi thôi. Tôi biết chuyện riêng tư của các em tôi không có quyền xen vào nhưng Kim Phúc lại là em tôi. Chú thím giao nó cho tôi quản, muốn cho nó năm nay phải vào được đại học, cho nên, tôi không thể không xen vào.
Phù Dung trợn trắng mắt. Cái quái gì vậy nè? Cô và Kim Phúc có liên quan gì nhau chứ?
Cô nhướng mày, phì cười:
- Thầy đã hiểu lầm gì rồi chăng. Em và Kim Phúc có liên quan gì nhau đâu chứ?
Nhìn thấy thái độ bình tĩnh, thản nhiên của Phù Dung là Minh Trọng có hơi khựng lại.
Kim Phúc siết chặt nắm tay, rồi đấm thật mạnh vào một thân cây ven đường. Cú đấm thật mạnh làm khớp tay của cậu ta cũng trầy da chảy máu. Nhưng Kim Phúc hoàn toàn không cảm thấy đau gì cả. Chỉ thấy trong lòng rất rất đau thôi. Tự hỏi tại sao cô không thích cậu ta. Cậu ta có gì không tốt chứ?
Vào lớp học.
Bởi vì Phù Dung ngồi cạnh Kim Phúc, cho nên lâu lâu cậu ta lại tỏ ra quan tâm cô vô cùng thái hóa, làm Phù Dung thật cảm thấy vô cùng bất an. Không biết cậu ta lại muốn bày trò gì trêu chọc cô nữa đây? Thật muốn nhanh chóng mau tan học để đi về nhà.
Khi tiếng chuông reo lên kết thúc buổi học, Phù Dung đã lật đật co giò chạy ra khỏi lớp thật nhanh. Làm Kim Phúc chỉ có thể ngậm ngùi, thất vọng.
Minh Nguyễn bèn vỗ vai cậu ta một cái. Rồi cả hai rủ đi uống nước bàn luận sự đời.
Chỉ là Kim Phúc không hề để ý, ở trong một góc khuất có một ánh mắt đang nhìn chầm chầm vào bóng dáng của cậu ta, rồi lại quay sang dõi theo hướng của Phù Dung vừa đi khuất.
* * *
Về đến nhà, Phù Dung mới thở phào nhẹ nhõm. Hôm qua là tên Hoàng Quân. Hôm nay lại đến tên Kim Phúc. Cả hai tên này dường như bắt tay nhau để chọc cho cô tức hay sao ấy. Thật là mệt mỏi quá mà.
Cũng may là tên Hoàng Quân đã đi trở lên thành phố rồi. Phù Dung mong rằng hắn đừng bao giờ trở lại. Còn tên Kim Phúc.. cô hơi đau đầu, không biết nên đối phó cậu ta thế nào. Ngày nào cũng phải gặp mà, lại ngồi cạnh bên nữa chứ. Không biết phải tránh thế nào nữa.
Hôm sau, Phù Dung lại mang tâm trạng lo lắng đi học.
Tuy nhiên, Kim Phúc lại chẳng làm gì, không trêu chọc cũng không có biểu hiện quan tâm một cách đáng sợ như hôm qua, làm Phù Dung thấy nhẹ người hẳn.
Tuy nhiên, đến giờ văn thì thầy Minh Trong lại kêu cô lên trả bài. Điều đó cũng không gì lạ. Nhưng mà sau khi cô trả lời xong thì thầy lại nói với cô một câu:
- Ra về lên văn phòng gặp tôi.
Không những cả lớp mà ngay cả Phù Dung cũng khó hiểu. Cô đã làm gì sai để bị thầy mời lên văn phòng uống nước trà vậy?
Có lẽ nhìn ra thắc mắc của cô, cho nên thầy Minh Trọng cũng nói thêm:
- Tôi chỉ muốn nhờ em làm giúp tôi vài việc thôi. Được không?
Cô có thể trả lời "không" sao?
- Dạ!
Phù Dung trở về chỗ ngồi nhưng trong lòng rất thắc mắc. Trong lớp này có nhiều học sinh như vậy. Tại sao thầy Minh Trọng lại chỉ kêu có mình cô đi. Giác quan thứ sáu mách bảo Phù Dung biết là có điều gì đó không ổn. Nhưng thôi! Binh tới tướng chặn. Cô là người đã trải qua sinh tử. Chẳng lẽ lại sợ một thầy giáo sao?
Nhưng Phù Dung lại không hề để ý, Kim Phúc bên cạnh đang siết chặt cây bút của mình, cơ hồ gần như có thể bẻ gãy bất cứ lúc nào. Ánh mắt âm trầm nhìn ông thầy nào đó trên bục giảng, đang say sưa giảng bài.
Minh Trọng cũng nhìn thấy ánh mắt đó của Kim Phúc. Có điều anh ta vẫn thản nhiên, không xem điều đó ra gì. Còn nở một nụ cười rất dịu dàng. Nhưng trong mắt Kim Phúc, nụ cười ấy rất ư là chói mắt.
* * *
Tan học, Phù Dung theo lời đi lên văn phòng tìm thầy Minh Trọng.
Vừa thấy cô đến, thầy Minh Trọng liền kéo chiếc ghế trước bàn làm việc của thầy, lịch sự mời cô ngồi xuống. Phù Dung hoàn toàn không khách sáo liền ngồi xuống. Cô mở miệng trực tiếp hỏi:
- Thầy gọi em lên là có chuyện gì ạ?
Phù Dung đã để tóc mái phía trước cho dài để che đi vết bớt ở một bên mắt. Cho nên lúc này trông cô cũng hoàn toàn không xấu xí chút nào. Minh Trọng ngồi đối diện nhìn vào đánh giá cô một lúc, mới mở miệng nói:
- Thật ra tôi gọi em lên cũng chỉ muốn nói với em một chuyện.. Em năm nay cũng đã 18 tuổi rồi, chờ tốt nghiệp xong thì đã là một người trưởng thành..
Thấy Minh Trọng có phần hơi ngập ngừng. Phù Dung liền lên tiếng:
- Có gì thầy cứ nói thẳng ạ.
Phu Dung không khó nghe ra trong giọng điệu của Minh Trọng có điều gì đó không ổn. Cho nên, cô trực tiếp muốn Minh Trọng nói thẳng. Tính của cô cũng không thích nói vòng vo tam quốc.
Minh Trọng nở một nụ cười nhẹ nhưng trong mắt lại không có chút ý cười nào. Thẳng thắn mở miệng:
- Vậy được! Tôi cũng nói thẳng, chuyện giữa em và Kim Phúc cũng nên chấm dứt đi thôi. Tôi biết chuyện riêng tư của các em tôi không có quyền xen vào nhưng Kim Phúc lại là em tôi. Chú thím giao nó cho tôi quản, muốn cho nó năm nay phải vào được đại học, cho nên, tôi không thể không xen vào.
Phù Dung trợn trắng mắt. Cái quái gì vậy nè? Cô và Kim Phúc có liên quan gì nhau chứ?
Cô nhướng mày, phì cười:
- Thầy đã hiểu lầm gì rồi chăng. Em và Kim Phúc có liên quan gì nhau đâu chứ?
Nhìn thấy thái độ bình tĩnh, thản nhiên của Phù Dung là Minh Trọng có hơi khựng lại.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook