Phù Đồ Tháp
Chương 91: Thán phụng than thân

Thái Hậu dẫn đầu, các phi tần trong cung cũng sôi nổi tặng thêm nữ trang cho Đế Cơ, mồng 8 ngày đó tiễn đi, Trưởng công chúa thực sự khóc rất thê thảm, mọi người đi cùng cũng rơi nước mắt theo.

Công chúa gả thấp, vốn nên là Hoàng Hậu se mặt chải tóc cho nàng, đáng tiếc Hậu vị để không, giao tình của Âm Lâu với nàng tốt đẹp, cho nên nàng được giao cho việc này. Đế Cơ chẳng có chút vui sướng đại hôn, cả người mệt lười, vùi đầu vào gối không chịu dậy. Âm Lâu chỉ đành khuyên giải nàng, “Xuất giá rồi vẫn có thể về nhà, cô là Trưởng công chúa của Đại Nghiệp, muốn trở về thăm nhà cũng chỉ cần một câu thôi mà.”

Nàng im lặng hồi lâu rồi mới nói: “Ta cũng không hiểu nổi, trong lòng trống trơn, cảm thấy có lẽ cả đời này sẽ không về được nữa.”

Âm Lâu ngẩn ra, vỗ nhẹ trên lưng nàng, “Đừng suy nghĩ nhiều, Nam Uyển Vương đối tốt với cô, cô muốn hồi kinh, chẳng nhẽ hắn còn ngăn cản hay sao? Bây giờ cô sầu khổ trong lòng, chờ tới khi đến Giang Nam rồi sẽ biết. Xuân về hoa nở, mười dặm Tần Hoài, cảnh đẹp hoa mắt người, đến lúc đó chỉ sợ cầu xin cô cô cũng không chịu trở về đâu!”

Lúc này nàng mới gượng cười được đôi chút, nhưng cũng chỉ là thoáng qua, rầu rĩ nói: “Con gái gả chồng như bát nước đổ đi, dù sao cũng chỉ đến vậy. Thực ra ta nghĩ lại, còn có cái gì đáng để lưu luyến đâu? Thái Hậu không phải mẹ ruột ta, ca ca lại là bộ dạng này, khắp Tử Cấm Thành ngoài cô và Hán thần, đến một người nói chuyện ta cũng chẳng có.”

Âm Lâu đỡ nàng đứng dậy, gọi hỉ nương bên ngoài tiến vào hầu hạ mặc áo cưới, đứng bên cạnh giúp đỡ một phen, dặn dò nói: “Cô nương lớn tuổi dầu sao cũng phải xuất giá, sau này có chồng có con mới là gia đình chân chính của mình. Giống như ta, ta cũng từng kể cho cô nghe chuyện quê nhà, cứ như một cuộn chỉ rối vậy, rời đi rồi, ta cảm thấy không có gì không tốt. Cô đến Nam Uyển giúp chồng dạy con, làm một người phú quý rảnh rỗi tự tại, ăn nhiều cơm một chút, cái gì cũng đừng hỏi đến, như nước chảy năm xưa, đảo mắt liền đi qua.”

Đế Cơ nghe xong chỉ là trầm mặc, sau một lúc lâu thở dài, nắm tay nàng nói: “Ta đi rồi, cô cũng phải bảo trọng. Khuyên người khác thì dễ dàng, đem lời ấy ép lên người mình lại khó. Chúng ta tách ta, chỉ mong hai nơi mạnh khỏe. Không biết tiết Vạn Thọ năm nay còn có thể trở về hay không, nếu còn có thể, đến lúc đó chúng ta lại nói chuyện.”

Âm Lâu nói được, đưa nàng ra cửa cung. Đằng sau còn có một loạt lễ nghi phiền phức, tế tổ trước, rời khỏi tông miếu, bái biệt Hoàng Đế và Thái Hậu, tất cả do Tiêu Đạc tiếp nhận gánh vác. Âm Lâu đứng xa xa ở một bên xem lễ, trông thấy hắn mặc phi ngư phục dưới ánh đèn nến huy hoàng, mang mũ ô sa, dáng vẻ thong dong hiền hòa. Trong lòng nàng mơ hồ cảm thấy mê mang, tuy cuộc hôn nhân của Đế Cơ chẳng hề đơn thuần, nhưng một khi đại lễ đã thành, cũng coi như trần ai lạc định. Bọn họ thì sao? Không biết sẽ phải kiên trì đến bao giờ. Cứ mãi chờ đợi thời cơ, giống như bị cố định trong một vòng tròn, đến khi dầu cạn đèn tắt vẫn không thoát ra nổi.

Đế Cơ bước lên kim liễn, Hoàng Đế đưa một thanh như ý(*) cho nàng, tựa hồ đột nhiên nghĩ ra quyết định, gọi người dẫn ngựa tới, tự mình vung roi đi trước mở đường. Kế hoạch ban đầu bị quấy rầy, chỉ đành vội vội vàng vàng phân phó Cẩm Y Vệ hộ giá. Đế Cơ gả thấp là đi thẳng đến Nam Kinh, không có chuyện phiên vương được phép nghênh thú ở trong kinh thành, vì thế đại đội người ngựa đi ra Ngọ Môn. Nhà Đế Vương không cần biết là nghênh thú hay đưa gả, không có minh la không đốt pháo. Đế Cơ ngồi bên trong kiệu, không hay biết gì về động tĩnh bên ngoài, đến tận khi đến Thông Châu xuống liễn lên thuyền mới phát hiện ra là Hoàng Đế tự mình đi tiễn, nàng gọi một tiếng Hoàng huynh, nghẹn ngào không nói ra lời.

Trong lòng Hoàng Đế cũng chẳng dễ chịu, nửa là thẹn nửa là không nỡ, cúi đầu nói: “Lần này đi núi cao sông dài, muội phải bảo trọng. Đến ngày tết nhất lễ lạt, nếu được thì hồi cung thăm thú. Chúng ta cốt nhục chí thân, trên đời này trẫm chỉ một người thân là muội.”

Bọn họ đều là mồ côi nương cậy, trăm cay ngàn đắng mà lớn lên, ngoài mặt thì vẻ vang, thực ra chẳng sung sướng hơn trẻ con thường dân là bao. Hoàng Đế nói lời này làm Đế Cơ khóc không thành tiếng, ngừng một lúc mới cất lời: “Ca ca cũng phải bảo trọng, hướng đạo tuy tốt, nhưng đan dược không thể dùng quá nhiều. Vạn sự đều có độ, từ khi còn nhỏ chúng ta đã hiểu đạo lý tốt quá hóa hỏng. Long thể ngài khỏe mạnh là phúc của muôn dân, mấy năm nay Đại Nghiệp mưa gió trập trùng, giờ là lúc hưng phục sức lực. Muội không cầu gì khác, chỉ cầu ngài có thể đắp bồi thịnh thế, sử sách lưu danh, đối với muội mà nói đã là mãn nguyện rồi.”

Đế Cơ lòng chứa thiên hạ, nghiêm túc mà nói về phương diện này kẻ ca ca hắn còn chẳng bằng nàng. Trong tình cảnh này đương nhiên là Hoàng Đế đáp ứng đầy miệng, huynh muội lưu luyến chia tay, Tiêu Đạc tiến lên cong eo đáp lời, “Trưởng công chúa nên khởi hành rồi, lỡ mất giờ lành không tốt.”

Hoàng Đế đột nhiên quay đầu lại nói: “Trẫm thương tiếc Hoàng muội, Hán thần lại từng ở trong cung nàng hầu hạ hai năm, trẫm biết nàng rất ỷ lại ngươi. Lần này Nam hạ Hán thần thay trẫm đưa tiễn, trong lòng trẫm mới được an ổn.”

Tiêu Đạc có chút ngoài ý muốn, những người hộ tống Đế Cơ đã được ấn định từ lâu, thình lình điểm đến tên hắn, chuyện này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán. Hắn khom người: “Hộ tống Trưởng công chúa Nam hạ là bổn phận của thần, chỉ là công việc ở Tư Lễ Giám chưa an bài thỏa đáng, thần mà đi, chỉ sợ thuộc hạ sẽ rối loạn…”

Hoàng Đế vung tay: “Không sao, Hán thần đi sớm về sớm, trong hai tháng này tạm dừng nghị tấu trong triều, hết thảy đều chờ Hán thần trở về rồi định đoạt sau.”

Hướng gió xoay chuyển một cách khó hiểu, muốn tống cổ hắn đi như vậy, hẳn là đang ôm mục đích gì đó. Tiêu Đạc giương mắt tao nhã cười, “Sớm đã định sau tết Nguyên Tiêu sẽ tu sửa phía bắc Tây Hải Tử, vậy thì chỉ đành tạm hoãn lại công trình này. Thần vô năng, chuyện mượn tiền thương nhân mới chỉ bàn xong một nửa, sợ rằng người khác tiếp nhận sẽ không dễ dàng. Nếu Hoàng Thượng phân phó sớm hơn, thần còn kịp sắp xếp…”

Hoàng Đế vừa nghe đến đoạn kia liền thấy không được, Tây Uyển là đạo tràng của hắn, mọi thứ đều phải thỏa đáng mới có thể dốc lòng luận đạo. Cứ ngổn ngang như vậy chờ hắn trở về thì sẽ hoãn một một thời gian rất dài, tính ra quả thực không có lời.

“Nếu đã vậy, vậy thì bỏ đi!” Hoàng Đế vung tay ban chỉ, “Cứ theo ấn định như cũ mà làm, để phiếu nghĩ chồng chất hai tháng cũng không được.”

Đế Cơ lên thuyền, không hề ngoảnh đầu lại nhìn lấy một lần. Lụa đỏ trên cột buồm phấp phới bay, trước sau gần trăm con phúc thuyền bảo vệ xung quanh, hạm đội chậm rãi rời khỏi bến tàu trong ánh trời chiều, từ nhánh sông đi ra ngoài, càng lúc càng xa, cuối cùng biến khỏi tầm mắt.

Hoàng Đế đột nhiên nảy ra ý nghĩ quái dị làm Tiêu Đạc phòng bị, nhưng giấu nghề vẫn là tất nhiên, chỉ là không biết hắn ta định sẽ giở trò ở đâu. Lưu ý quan sát thật lâu, tựa hồ không có động tĩnh khác lạ gì, tạm thời mới có thể yên lòng.

Ngày 15 tháng giêng đã đến, trong cung thiết tiệc Nguyên tiêu. Bánh trôi nước đủ màu đặt trong một cái sọt to, sợ dính đáy, bên dưới trải sẵn một tầng bột. Âm Lâu đi từ Uyết Loan Cung đến Càn Thanh Cung, khi ra đường hẻm thấy mấy thái giám bưng sọt đi từ phòng ăn ra, trông giống như cái sọt biết rải muối, trên con đường đá xanh lác đác rơi đầy bụi trắng.

Hôm nay là Thượng nguyên, tuyết đã sớm ngừng. Nhìn về nơi xa, bầu không trong suốt, điểm thêm tường đỏ ngói vàng phụ họa, xanh đến diệu kỳ.

“Một lát nữa đại yến xong rồi, nô tỳ hầu hạ chủ tử trở về thay quần áo. Hôm nay trong cung hạ chìa khóa muộn, cho phép các phi tần đi lại. Có lẽ quê quán nương nương không có tập tục này, ở phương bắc chúng em, cứ đến ngày 15 là các nữ nhân đã thành thân sẽ đến Chính Dương Môn sờ đinh sắt trên cổng, xua tan bách bệnh, còn có thể sinh con trai.” Bảo Châu cười nói, “E là không đi được Chính Dương Môn rồi, nhưng chắc là Phụng Thiên Môn vẫn được. Đinh đồng ở nơi đó nhiều người sờ, bóng loáng hơn hẳn đinh ở những nơi khác.”

“Sờ đinh cổng sẽ sinh con trai?” Âm Lâu lắc đầu, “Không đúng đâu. Mẹ ta gả cho cha ta, ngày 15 cũng đi sờ đinh cổng, kết quả sờ ra một kẻ như ta. Lão thái thái đứng ở ngoài phòng sinh chờ tin, nghe thấy là đẻ ra con gái liền xoay người bỏ đi, vừa đi vừa sầm sì nói đúng là đồ của nợ.”

“Lão thái thái không có mắt, có được chủ tử như vậy còn nói là của nợ sao? Chủ tử đầu thai đến nhà bọn họ, bọn họ có mà thắp nhang cảm tạ.”

Âm Lâu chỉ cười không nói, kỳ thật Lão thái thái nói rất không sai. Lần trước Tiêu Đạc lừa người, lừa cho cha nàng tán gia bại sản, còn chẳng phải là của nợ sao!

Vừa nói chuyện vừa đi vào Càn Thanh Cung, hôm nay mọi người đều đầy đủ hết, các phi tần đều trang điểm lộng lẫy như hoa, trời lạnh căm căm còn cầm theo quạt tròn, không biết là để quạt cái gì. Từ khi Đế Cơ đi Âm Lâu liền rơi vào cô đơn, không có ai tụ tập với nàng nữa, nàng lủi thủi lẻ bóng trông đến là đáng thương. Vào phòng chọn lấy một cái bàn trong góc, nhìn về hướng bảo tọa xa xa, Hoàng Thái Hậu mang mũ hắc sa tiêm tông, trên người mặc áo váy hồng phúc tề thiên, tựa vào tay ghế, đang tán chuyện tìm vui với Quý Phi.

Nàng chán đến chết, cúi đầu nghịch dây đeo tết hoa mai, không để ý có người đi tới, trên tay nâng một cái chén, khom người nói: “Nương nương ăn đồ nếp dễ bị ợ chua, cứ như vậy không tốt cho thân mình. Trước tiên ăn chút canh lót dạ, lát nữa ăn hai miếng tượng trưng là được rồi.”

Âm Lâu ngẩng đầu lên, trên má hắn treo ý cười nhẹ nhàng, ôn tồn hoàn hảo, là chỉ dành cho một mình nàng. Nếu không phải ngại đang có biết bao mắt nhìn, nàng sẽ không nghĩ nhiều mà tập tức chui vào lòng hắn. Nàng nhẫn nhịn vất vả, cái mũi cay cay, lại cắn răng đưa tay nhận lấy, gật đầu nói: “Hán thần có tâm rồi, đa tạ.”

Ánh mắt hắn lẳng lặng chảy xuôi qua mặt nàng, thật nhanh lại rời đi, chỉ sợ sơ suất mất không chế một cái sẽ bị người ta nhìn ra manh mối. Hắn chán ngán cuộc sống như vậy, trước kia khi chỉ một mình làm việc không có gì cố kỵ, bây giờ không giống nữa, lo trước lo sau e sợ sẽ không thể bảo vệ nàng chu toàn. Nàng là sợi chỉ buộc chặt trên đùi ưng, chiêu này của Hoàng Đế quả nhiên cực kỳ hiệu quả, hắn đã không còn cách nào đào thoát, nhất định phải mãi mãi vì Hoàng Đế mà bán mạng.

Chỉ cách xa nhau hai bước, thế nhưng hắn không thể tiến thêm, cho dù đứng lại lâu hơn một giây cũng không được. Tào Xuân Áng bước lên trước thông truyền, thấp giọng nói: “Thánh giá đã qua Tây Hoa Môn, cha nuôi đến cửa cung nghênh thôi!”

Hắn nhấc duệ táp đi ra ngoài, không bao lâu đã thấy ngự liễn từ đường hẻm lại đây.

Hoàng Đế mặc long bào tám đoàn, trên đầu không chít khăn, buộc một cái đai buộc trán khảm châu chẳng ra gì, trong tay cầm một khối ngọc hòa điền to bằng quả trứng gà, dường như tâm tình rất không tồi. Xuống ngự liễn rồi cũng không nói gì, thảnh thơi khoan thai dạo bước vào chính điện Càn Thanh Cung.

Tất cả người trong điện đều đứng lên nghênh giá, Hoàng Đế nói miễn lễ, mỉm cười nhìn quét qua một vòng, tầm mắt hơi dừng tại một góc trong điện, sau đó xoay người mời mọi người an tọa.

Gia yến nhà Đế Vương không giống gia đình bình thường, chưa từng có tiền lệ cả nhà ngồi vây quanh nhau. Cao nhất là bảo tọa của Hoàng Đế và Thái hậu, Hoàng Hậu đã không còn, vị trí bên cạnh Hoàng Đế cũng trống không. Các phi tần dưới Quý Phi ngồi hai người một bàn, Âm Lâu kết nhóm với Quách Lệ phi, Lệ phi không mấy thích nàng, sau khi ngồi xuống cũng chẳng thèm bắt chuyện.

Yến tiệc tốt đẹp, Thăng Bình Thự chuẩn bị tế nhạc, tình tình tang tang mà gõ, không khí bất giác ngột ngạt. Hoàng Đế đa tình, những người ngồi dưới đây đều từng được sủng hạnh, ai ai thấy hắn cũng liếc mắt đưa tình. Âm Lâu bưng một cái bát canh nhỏ lên uống, còn nghĩ hẳn là hôm nay không có nhiều tiên đan ra lò, nếu không Vạn Tuế Gia mà cao hứng, thưởng cho mỗi người một viên nếm thử, chắc chắn ngày mai thái y trong cung không đủ dùng.

Ở phía trên Thái Hậu và Hoàng Đế cũng tâm sự chuyện mẹ con, Thái Hậu hỏi: “Hoàng Đế ở Tây Hải Tử vẫn tốt chứ? Hai nơi đã có đường thông nhau, chúng ta không được đi qua, con phải thường xuyên về mới phải. Trong cũng mới là gốc rễ, đằng bên kia cùng lắm chỉ là nơi bảo dưỡng, ở lại lâu không hợp lễ nghĩa.”

Hoàng Đế dạ thưa đáp, “Người trẫm tuy ở Tây Uyển, trong lòng vẫn không lúc nào quên triều chính đại sự. Hôm nay thừa dịp đại hội, muốn xin mẫu hậu chút ý kiến.” Hắn mỉm cười, hướng người nói, “Trung cung(*) để không quá lâu, giống như một người không có cột sống, chỉ còn cái đầu làm sao mà sống được? Cái đầu không gánh nổi thân mình. Gia nghiệp to lớn như vậy lại để mẫu hậu lo liệu, với con mà nói quả thực là bất hiếu, với ổn định xã tắc cũng là bất lợi.”

(*) Trung cung có nghĩa là nơi ở của Hoàng Hậu.

Thái Hậu ừ, gật gù nói: “Chính là lời này, chuyện Trương Hoàng Hậu đã trôi qua hai tháng, nên thương nghị hẳn hoi. Nước không thể một ngày không vua, hậu cung cũng là đạo lý này. Con quyết đoán như vậy ta rất vui, tính toán cất nhắc ai, trong lòng đã có dự tính sao?”

Hoàng Đế nói thẳng không cố kỵ, “Chuyện của con với tỷ tỷ nhà mẹ đẻ Đoan phi, hẳn Mẫu hậu đã nghe nói. Trẫm đúng là vua một nước, nhưng quân vương cũng ăn ngũ cốc mà sống, không vứt bỏ được nhi tình trường cũng chẳng phải tội ác tày trời! Hiện giờ con một lòng một dạ muốn lập Âm Các làm hậu, nếu Mẫu hậu cho phép, con liền hạ chiếu thư đón Âm Các vào cung…” Nói xong thì cẩn thận liếc nhìn Thái Hậu, “Vậy ý tứ Mẫu hậu thế nào?”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương