Phù Đồ Tháp
Chương 89: Túng thư thành ngộ

Một đêm này đúng là phóng túng đến vô bờ bến, sức lực dính người của Tiêu Đạc thực sự rất lợi hại, hắn là kiểu người nghĩ được thì phải làm được, chẳng qua ở bên ngoài la lên hét xuống, đến chỗ nàng thì thay đổi thủ đoạn, cũng không thèm nói lời nào, đơn giản chính là dính người. Ngoài miệng Âm Lâu thì nói ghét hắn nháo, đến lúc hắn nháo lại vui vẻ chịu đựng. Ngắm sắc trời chuyển sáng trong cơn mơ màng, đầu dựa đầu ngắm nhau một lúc, khi đứng dậy nhìn thấy bóng dáng trước mắt, hai người ngó nhau, cười đến là ngượng ngùng.

Âm Lâu là cô vợ ngoan, thức dậy sớm hơn một chút, chuẩn bị xong xuôi muối thanh và nước rửa mặt, lại hầu hạ hắn mặc quần áo đai lưng. Khi sắp phải rời đi nàng rút một cây trâm ngọc đưa cho hắn, thấy vật như thấy người, ngoài miệng không nói gì, trong lòng lại dâng lên một phen âu sầu.

Lặng lẽ trở lại Tử Cấm Thành, bước vào Trinh Thuận Môn liền có một cảm giác bế tắc như trở lại nhà giam, tối hôm qua giống như giấc mộng, tỉnh mộng rồi, đành phải tiếp tục gắng gượng từng bước mà sống tiếp.

Hôm nay là Đông chí, Hoàng Thái Hậu dẫn nhóm hậu phi tế bái tổ tiên. Trong Phụng Tiên Điện hương khói nghi ngút, mọi người thắp hương khấn vái, dập đầu, làm một vòng xong xuôi theo trình tự, tiếp theo là về cung Hoàng Thái Hậu khai yến.

Đông chí ăn tiệc sủi cảo, giữa cái bàn lớn bày lò đồng nhúng lẩu. Âm Lâu và Đế Cơ ghé vào với nhau xem chơi cờ, đang lúc thì thào nghị luận thì thấy Tiêu Đạc dẫn người của Tư Lễ Giám tiến đến, hành lễ với Hoàng Thái Hậu, “Lão Phật Gia an khang.”

Hoàng Thái Hậu thấy trong tay hắn nâng quyển trục vàng tươi, biết có chỉ muốn tuyên, hỏi: “Là chỉ dụ cho ai?”

Trong lòng Âm Lâu sớm đoán được, quay đầu nhìn Hoàng Hậu, Hoàng Hậu hẳn là không biết có chuyện gì, biểu cảm thanh thản, bỏ con mèo trắng béo trong lòng ra, lãnh mọi người đứng dậy chờ chỉ.

Tiêu Đạc cúi đầu nói: “Hôm qua thần phụng khẩu dụ Hoàng Thượng tới Tây Hải Tử nghe lệnh, Vạn Tuế Gia lệnh thần khởi thảo chiếu thư…Là cho Hoàng Hậu nương nương.”

Đúng là kỳ quái, Hoàng Thái Hậu có chút kinh ngạc, Đế Hậu là phu thê, có việc gì chỉ cần ngầm truyền lời, đằng này lại ồn ào ban chỉ, không phải là xảy ra chuyện gì chứ! Nhưng mà ý chỉ đã tới, chẳng còn thời giờ so đo, cho nên không nói thêm gì nữa, vẫy vẫy tay ý bảo Tiêu Đạc ban chiếu.

Chính điện rộng lớn lặng ngắt như tờ, chỉ còn vang giọng hắn, đọc lên không nhanh không chậm: “Hoàng Hậu tôn quý, minh xứng trẫm cung, tiểu quân một biển, mẫu nghi thiên hạ. Song Hoàng Hậu cùng trẫm kết tóc mười năm, hoài chấp oán hận, cung khổn bất hòa. Trương thị lễ độ thiếu sót, đối trên không khắc tâm cung kính, đối dưới không từ ái khoan dung, không gánh được trọng trách tông miếu. Nay phế đi Hậu vị, quy về nghèo hèn, dời cư sườn cung, ăn năn tĩnh tư, khâm thử.”

Một vị Hoàng Hậu chính thống, nói phế liền phế, chuyện này gây ra chấn động không nhỏ cho đám phi tần khắp phòng. Hoàng Hậu không thể dự liệu làm sao mà lại bị biếm thành thứ dân, nàng là chính cung nương nương nhận kim sách kim ấn, các đời Hoàng Hậu bị biếm truất ít nhất cũng phải thương nghị cùng triều đình mới phải! Hoàng Đế này ăn canh mê hồn gì, chẳng lẽ nguyên nhân chỉ vì hôm qua nàng tát Bộ Âm Các hai cái sao? Ân tình phu thê mười năm, còn chẳng bằng ba tháng lén lút gian díu. Hoàng Hậu che mặt gào khóc, bò qua ôm lấy chân Hoàng Thái Hậu mà lay, “Mẫu hậu làm chủ cho con, làm chủ cho con đi mà…”

Thái Hậu bị đạo ý chỉ này làm cho chấn động không phục hồi nổi tinh thần, vừa tức vừa hận mắng hỏi Tiêu Đạc: “Thế này là thế nào? Cung đình không ngay, quốc chi đại kỵ! Hoàng Hậu là mẫu nghi một nước, sao có thể nháo nhào chẳng khác gì gia đình tầm thường?”

Tiêu Đạc làm ra bộ dạng không biết phải làm sao, cong eo nói: “Hôm qua thần cũng khuyên can Hoàng Thượng như vậy, nhưng chủ tử đã quyết, thần đành lực bất tòng tâm.” Lại liếc nhìn Phế Hậu một cái, “Nương nương nén bi thương, ván đã đóng thuyền, trừ phi Hoàng Thượng đột nhiên thay đổi tâm ý, nếu không việc này khó lòng cứu vãn. Hoàng Thượng niệm tình nghĩa ngày xưa, vẫn không để nương nương phải vào dịch đình. Thần đã sai người dọn dẹp Anh Hoa Điện, sau này nương nương cần cái gì thiếu cái gì, cứ sai người nói cho thần một tiếng là được. Chuyện trong khả năng của thần, thần nhất định sẽ tận lực giúp đỡ.” Nói xong thì phất tay sai người đi lên đỡ, đưa người đang kêu gào như con thú ra khỏi Từ Ninh Cung.

Đông chí yên vui cứ như vậy mà hỏng bét, Thái Hậu nhìn chăm chăm mọi người hồi lâu, “Có ai biết căn nguyên bên trong hay không? Đột nhiên nổi ý muốn hưu thê, tốt xấu gì cũng phải có lý do.”

Hôm qua Quý Phi đi cùng Hoàng Hậu, âm thầm hồi tưởng nếu lúc ấy mình cũng nhúng tay vào thì không biết hôm nay sẽ là kết cục gì? Vừa nghĩ đã bị dọa đổ mồ hôi lạnh, lé mắt nhìn Âm Lâu, bây giờ tỷ tỷ sắp bay cao, kẻ muội muội nàng thuận nước dâng thuyền, không thể trêu chọc được nữa. Nhưng cũng phải báo nội tình cho Hoàng Thái Hậu, tạm thời kiềm chế, chờ đến khi mọi người về hết hẵng đến Từ Ninh Cung một chuyến, kêu oan giúp Hoàng Hậu một tiếng, thuận tiện nhắc nhở Thái Hậu đề phòng tiện nhân Bộ Âm Các kia sung vào hậu cung thượng vị.

Xảy ra chuyện lớn thế này, nào ai còn hứng thú ăn uống, Hoàng Thái Hậu thấy không có ai đáp lời thì trầm mặc, ma ma bên cạnh tiến lên dìu đỡ, Thái Hậu thở dài một tiếng đi vào thiên điện, không bước ra thêm lần nào. Các phi tần còn lại hai mắt nhìn nhau, chỉ đành tan tiệc, Âm Lâu đứng dưới hiên chờ Bảo Châu bung dù, người tới người lui lướt qua nàng liếc mắt không thôi, mặc dù không nhìn được, nhưng cũng đủ để nàng nghe thấy âm điệu cố ý nói vọng tới: “Nhà dột nát, ra yêu quái. Ngày mai phải đi cầu cái bùa bình an xu cát tị hung mất thôi!”

Nàng đờ đẫn đứng đó, trong lòng cảm thấy hơi chút tủi thân. Nàng đây đâu có gây ra chuyện gì, từng người từng người lại cứ đến nhăn mặt nhíu mày cho nàng nhìn.

Đế Cơ sai người hầu hạ khoác lên áo choàng hoa mẫu đơn đỏ thẫm, nhìn ra cảnh tuyết bên ngoài, nhẹ nhàng nói: “Đừng để ý những người đó, phàm các nàng có chút năng lực thì đâu đến nỗi không lay được tâm quân?”

Âm Lâu nghĩ lại cũng đúng, dù sao danh tiếng mình vốn đã chẳng tốt, những người này luôn thấy nàng chướng mắt, bây giờ nương chuyện Âm Các châm chọc mỉa mai vài câu cũng là thường tình.

Tuy Hoàng Hậu đã phế, nhưng Âm Các chắc chắn không thể lập tức tiến vào chiếm giữ Khôn Ninh Cung ngay, ít nhất là phải giải quyết thân phận xấu hổ của nàng đã. Muốn cho nàng rời khỏi Vũ Văn thị, việc đầu tiên là phải trấn an Nam Uyển Vương cho tốt, cần có thời gian giải quyết từng chuyện một. Âm Lâu ở trong Uyết Loan Cung, chỉ đơn giản là thêu hoa nuôi chó, chán hơn nữa thì tìm người đánh cờ. Con người nàng một khi đã chui vào một chuyện gì thì rất dễ sa đà, cuối cùng người trong cung đề sợ nàng, cờ nghệ nàng không tinh lại còn lì lợm, đến Hợp Đức Đế Cơ cũng sợ đến nỗi vài ngày không dám lộ diện.

Cuối năm càng ngày càng gần, cuộc sống Âm Lâu vẫn đơn điệu nhạt nhẽo. Cảnh tuyết xem nhiều chẳng còn gì vui, nàng lại không nhận đế hạnh, ngay cả trang điểm cũng lười. Trong phòng đốt giường đất, nàng lê đôi giày mềm mặc áo khoác, du đãng như cô hồn dã quỷ, mệt mỏi ngã vào giường ngủ gật, cứ như vậy cũng có thể tống cổ một ngày.

Cuối cùng ngày mồng 8 tháng chạp Đế Cơ cũng đến, Âm Lâu xắn tay áo nấu cháo mồng 8 trong điện(*), thấy nàng vào cửa vội gọi Bảo Châu lấy thêm bát đũa, tự mình múc một chén đưa qua, “Ta bỏ thêm đường hoa quế, hương vị không tồi, cô nếm thử xem.”

(*) Người Trung Quốc có tục ăn cháo ngày mồng 8 tháng Chạp để cầu chúc bình an khỏe mạnh.

Sắc mặt Đế Cơ không vui, ôm bát thẫn thờ, Âm Lâu trộm liếc nàng, dịch qua hỏi nàng làm sao thế, “Gặp phải chuyện gì rồi sao?”

Nàng gác bát xuống, cau mày nói: “Hôm nay ta nhận được ý chỉ ban hôn, Hoàng Thượng hạ chỉ gả ta cho Nam Uyển Vương rồi.”

Âm Lâu nghe vậy thì miễn cưỡng cười, “Vậy ý cô thế nào? Là không muốn ư?”

Nàng cúi đầu vần vò dây lưng, nhẹ giọng nói: “Cũng không phải không muốn, trong lòng ta đều hiểu rõ, Hoàng Thượng chính là đang lấy ta ra để chuộc tội! Ta chỉ thấy hụt hẫng, chỉ hôn vốn là chuyện vui, nhưng vì sao lại cứ phải chọn vào thời điểm này? Dù hắn có nói hắn không coi ta như tạ lễ, ta cũng sẽ không tin. Ta và hắn là huynh muội ruột thịt, ta còn tưởng không cần biết hắn hoang đường thế nào, sẽ vẫn luôn thương ta, ai ngờ…”

Rốt cuộc đều chẳng phải đồ ngốc, ngày đó Âm Các tới, vừa khóc vừa cười nói mình hoài thai rồi, bây giờ Vũ Văn Lương Thời vào kinh, thấy sắp không giấu được nữa liền chỉ hôn, Đế Cơ thông minh như vậy, có thể không rõ tầng nghĩa bên trong chắc? Âm Lâu giữ chặt tay nàng vỗ về, “Hoàng Thượng một lòng tu đạo, bây giờ ai cũng không khuyên được hắn. Cô đừng nghĩ nhiều như vậy nữa, nếu là thích, vậy thì cứ vui vẻ mà trù bị thôi, dù sao cuộc sống sau này chính là của hai người; nếu là không muốn, vậy thì đi gặp mặt Hoàng Thượng, đem ý nghĩ của mình nói rõ ràng ra cho hắn, xem liệu hắn có thay đổi chủ ý hay không. Cô xem ta kiến thức nông cạn, quốc gia đại sự không ở trong mắt ta, chỉ muốn biết cô có yêu Nam Uyển Vương hay không.”

Đế Cơ đỏ mặt lên, ngượng nghịu một hồi mới nói: “Hôm qua ta đã lén xuất cung.”

Âm Lâu kinh ngạc hỏi: “Là Hán thần thả cô ra à?”

Nàng nói không phải, “Ta giả trang thành tiểu thái giám, đi theo đám người Tạo Biện Xử(*) ra ngoài.”

(*) Tạo Biện Xử: Cơ quan chuyên môn chế tạo đồ ngự dụng của Hoàng gia.

Âm Lâu đương nhiên hiểu, nếu không phải Tiêu Đạc âm thầm bày mưu đặt kế, sao nàng có thể dễ dàng ra khỏi Tử Cấm Thành. Cô nương tình đậu sơ khai, trong lồng ngực là trái tim lửa nóng, nhớ một người, dù có là núi đao biển lửa cũng không ngăn cản được. Âm Lâu cẩn thận nhìn thần sắc nàng, “Xuất cung đi gặp hắn sao?”

Đế Cơ gật gật đầu, “Lần trước ở chùa Đàm Chá đã hứa rồi, mồng bảy sẽ gặp lại nhau trong thành. Trong cung thủ vệ nghiêm ngặt, hắn muốn vào rất khó, cho nên chỉ có ta ra ngoài. Hắn đã sớm nghển cổ đừng dưới tàng cây ngoài Tây Hoa Môn đợi ta, trời thì lạnh, hắn lại thành thật, ngốc nghếch không biết tìm một nơi mà tránh gió, đứng ngoài gió tây bắc chịu đựng hơn hai canh giờ. Cô biết mà, hắn là người phương nam, chịu sao nổi gió tuyết. Khi ta đến nơi mặt hắn đã tái nhợt, lòng ta…thực sự…”

Cô nương nhỏ dễ động lòng, nam nhân âu yếm vì ngươi đến vậy, đổi lại là nàng nàng cũng sẽ đau lòng khó chịu. Âm Lâu thấy rõ, lúc này Đế Cơ là nhận chuẩn muốn ở bên Nam Uyển Vương, chỉ là ngại ca ca nàng an bài thành ra như vậy, tự mình so đo với chính mình.

Nàng thở dài, “Nếu đã đến bước đường này, căng da đầu lên rồi cũng sẽ qua đi thôi. Ta thấy được cô cũng không chán ghét hắn, như vậy cũng tốt, gả qua sẽ không đến mức tủi thân. Trên ý chỉ có nói đến thời điểm thành hôn là bao giờ không? Còn phải xây phủ Công chúa, ít nhất cũng phải tiêu tốn một hai năm.”

Đế Cơ nói: “Ý tứ Hoàng Thượng là đến tháng giêng liền làm, trong kinh có một hoa viên để đó không dùng, muốn tu sửa một lần rồi thưởng cho ta. Dù sao cũng chỉ là bề ngoài, đằng nào ta cũng phải đi theo đến Nam Kinh. Kéo dài một năm, đứa bé trong bụng Âm Các ra đời rồi, ta đây thì không sao, còn nàng ta làm sao mà đợi được?”

Chuyện này quả thực đau đầu, Âm Lâu thở ngắn than dài, “Cô không ở trong kinh, vừa ra khỏi cửa liền không nhìn thấy nữa. Nam Kinh xa như vậy, không biết khi nào mới được gặp lại. Đồng Vân đi rồi, cô cũng đi rồi, sau này ta ở lại một mình trong Tử Cấm Thành, đến một người tri kỷ cũng chẳng có.”

Đế Cơ nắm lấy tay nàng, “Biết làm sao được, trên đời này nào có bữa tiệc nào không tàn. Thực sự đến lúc khúc tận người tan, theo Phật ngữ hẳn là duyên hết.”

Âm Lâu xoay người tới ôm nàng, nhẹ nhàng vỗ về trên lưng, “Gả thì gả thôi, cô nương không thể không gả đi. Chỉ là cô tới đó phải sống thật tốt, càn khôn trong bụng nam nhân không liên quan gì đến chúng ta, nữ nhân xuất giá tòng phu, ngày sau giúp chồng dạy con, chuyện bên ngoài cứ một mực mặc kệ là được.”

Đế Cơ gác cằm lên vai nàng, ôm chặt lấy nàng, “Ta ở trong cung từ bé đến nay chưa từng có bạn bè, chỉ có cô.”

Cô nương đợi gả thấp thỏm trong lòng, cứ nhắc mãi nhắc mãi đến người nhà mẹ đẻ, nước mắt ròng ròng. Âm Lâu giúp nàng lau nước mắt, định an ủi nàng thì đột nhiên nghe thấy thái giám ngoài cửa cất giọng xướng to: “Vạn Tuế Gia giá lâm, Đoan phi nương nương tiếp giá!”

Âm Lâu hoảng sợ, cả người ăn mặc tuềnh toàng không kịp trang điểm, gấp đến độ vò đầu bứt tai. Thấy Hoàng Đế đã đi được nửa đường, không còn cách nào khác, chỉ đành hoảng loạn ra ngoài điện quỳ nghênh.

“Nô tỳ thất nghi, thỉnh Hoàng Thượng trị tội.” Đôi ủng hành long khảm tơ vàng bước vào tầm mắt nàng, nàng lễ bái quỳ xuống, trong lòng lo sợ nghi hoặc không thôi, Hoàng Đế tự mình tới đây, không biết là đến để làm gì.

Hoàng Đế duỗi tay dắt nàng, ngữ khí rất bình đạm, “Trở lại nguyên trạng là tốt nhất, trẫm ở Thái Tố Điện cũng là như vậy, hoa vàng gấm ngọc trẫm nhìn nhiều rồi, không còn gì hiếm lạ.” Trên mặt hắn là ý cười khoan khoái, người đa tình ấy à, ánh mắt nhìn ai cũng đều là chuyên chú.

“Hoàng Thượng khoan dung độ lượng, nô tì càng thêm hổ thẹn.” Âm Lâu cúi người thật thấp, so tay vào trong điện, “Bên ngoài trời giá rét, mời chủ tử vào trong.”

Hoàng Thượng nhấc áo bước lên bậc thang, quay đầu nhìn Đế Cơ, tựa hồ có chút chần chờ, “Tiểu muội muội cũng ở đây à?”

Đế Cơ đáp vâng, “Muội tới thăm Đoan phi nương nương, vừa đến trước Hoàng Thượng một lúc.”

Hoàng Đế gật đầu, “Ý chỉ ban cho muội, muội đã biết rồi?”

Trên mặt Đế Cơ không rõ hỉ nộ, nhàn nhạt nói: “Hán thần đã tuyên chỉ, muội đều hiểu được. Chỉ là có chút đột nhiên, còn chưa kịp tạ chủ long ân.”

Hoàng Đế hổ thẹn trong lòng, muội muội một mẹ đẻ ra, đến phút cuối cùng lại bị hắn lấy ra làm thế thân cho người khác, tự giác băn khoăn. Muội muội này hắn hiểu, bề ngoài nhìn thì nhu nhược, nhưng thực ra tính tình bên trong lại rất kiên cường. Có đôi khi nói chuyện quá ư sắc sảo, hắn có chút sợ nàng. E sợ nàng tức giận oán trách, hắn không dám đối mặt với nàng, đổi sang ngữ khí chiều lòng mà nói: “Lần này gả thấp, rước dâu mười dặm ắt không thể thiếu. Muội là Trưởng công chúa duy nhất của Đại Nghiệp, vốn nên có nghi lễ ngang hàng thân vương. Nam hạ đường xa, trẫm ban muội ngự liễn thay đi bộ, coi như là ưu ái của trẫm cho muội. Còn về thuyền hộ tống, không thể thiếu trăm con lụa đỏ rực trời…Có yêu cầu gì nữa muội chỉ cần nói, chỉ cần là chuyện trẫm làm được, tất sẽ toàn lực làm muội hài lòng.”

Đế Cơ nhìn ca ca này, đầy ắp lời lại chẳng biết nói từ đâu, chỉ đáp: “Thần muội không cầu gì khác, chỉ nguyện Hoàng Thượng cần chính yêu dân, muội có đi đến chân trời góc biển cũng thấy yên tâm trong lòng.”

Rốt cuộc nàng chẳng hề vui, nói xong liền tồn an rời đi. Hoàng Đế khoanh tay nhìn theo bóng dáng mảnh khảnh của nàng, nhất thời nỗi lòng cuồn cuộn, khó khăn tự giữ.

“Có phải trẫm làm sai rồi không?” Hắn xoay người lại nhìn Âm Lâu, ngữ điệu có chút thê lương, “Uyển Uyển nói gì với nàng? Nó có oán trẫm không?”

Âm Lâu không ngờ màn dạo đầu Hoàng Đế đến chỗ nàng lại là thế này, cân nhắc một chút rồi mới nói: “Trưởng công chúa tuổi còn trẻ, chưa kịp chuẩn bị tinh thần, nói gả liền gả, dường như có chút không kịp thích ứng. Nàng thực sự không hề có ý tứ oán Hoàng Thượng, chỉ là nói đến cốt nhục chí thân, tình khó dứt bỏ mà thôi, Hoàng Thượng ngàn vạn lần đừng nghĩ nhiều.” Vừa nói vừa dẫn đường vào thiên điện, mời hắn ngồi xuống, đi ra gian ngoài đem trà bánh ngự dụng tới, nàng nâng tay, cung kính trình lên, “Hôm nay Hoàng Thượng rảnh rỗi ra ngoài chơi sao? Sao lại có hứng thú đến đây thế này? Ngài nhìn bộ dạng nô tỳ quá kỳ cục, chủ tử đợi một chút, nô tỳ đi vào thay xiêm y rồi lại đến hầu hạ chủ tử.”

Hắn rời tầm mắt tới nhìn nàng, tay áo rộng màu trầm hương, trên đầu buộc búi tóc ngã ngựa lỏng, không chút phấn son, nhan sắc nàng vẫn y như ngày đầu tiên hắn mới gặp, không chút đổi thay. Hắn lắc đầu, vươn tay về phía nàng nói, “Đến đây ngồi với trẫm, trẫm có chuyện muốn nói với nàng.”

Âm Lâu hoảng hốt trong lòng, không biết hắn lại tính toán cái gì, cố gắng trấn định dựa gần vào hắn ngồi xuống, hắn huân mùi long tiên, mùi thấm tận xương, không phải thứ mùi nàng thích. Nàng định thần ngắt lời, “Bây giờ Âm Các ở lại Tây Uyển an dưỡng, hôm kia nô tỳ tới thăm, nàng thai nghén, nôn cả ruột ra mất thôi. Nô tỳ đoán nàng thích ăn chua, chua nam cay nữ mà! Chỉ nghén mà không ăn thì không được, long chủng trong bụng sao chịu nổi. Nô tỳ có quả mơ mới ướp đầu năm nay, lát nữa sẽ sai người tới đưa qua cho nàng, để nàng khai vị.”

Hoàng Đế đột ngột hỏi nàng, “Âm Lâu, nàng không tức giận một chút nào sao? Trẫm đón nàng hồi cung hai tháng đã di tình biệt luyến, nàng một chút cũng không ghen ghét?”

Hắn đột nhiên xuất chiêu làm nàng chấn động vô cùng, nàng nhìn mặt hắn, không đoán ra hắn đang ấp ủ điều gì, “Sao Vạn Tuế Gia lại hỏi như vậy? Nô tỳ là người trong hậu cung, không đố không hận đặt lên hàng đầu. Chủ tử là minh quân thiên cổ, mọi sự đều có đạo lý, phận nữ tắc nô tỳ sao dám hoài nghi.”

Hắn cúi đầu cười nhạo, khóe môi tràn ra lời mỉa mai, “Lời này trẫm thích nghe, nhưng trẫm lại chẳng phải không gì không làm được. Ví dụ như nữ nhân trẫm thật lòng thích, lại chưa từng để trẫm vào mắt. Trẫm giống như đồ ngốc, mọi cảm tình chỉ có thể ký thác trên thân người ta, loại thống khổ này, nàng có hiểu được không?”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương