Phù Đồ Tháp
Chương 58: Lưỡng sanh hoa

Âm Lâu mở to mắt nhìn hắn, “Coi như Vũ Văn Lương Thời làm được một việc tốt! Bây giờ chàng định nói thẳng ra sao? Sao chàng biết được ta tò mò cái gì?”

Hắn thở dài, “Đầu óc nàng nghĩ xiên nghĩ xẹo, sao ta lại không biết cho được đây!” Nói rồi lại rời tầm mắt, hình như không dám nhìn nàng, hắn ngồi dậy cởi áo choàng ra, ném sang giá móc áo bên cạnh

Chẳng lẽ là chuẩn bị xả thân rồi? Âm Lâu đỏ mặt, ngượng ngùng vân vê góc áo, lặng lẽ liếc hắn một cái, yểu điệu nói, “Chuyện gì cũng phải từ từ, chàng thẳng thắn như vậy làm ta ngượng ngùng! Chàng xem bên ngoài còn có người gác, nếu ta thất thủ làm gì chàng, chẳng may bị nghe thấy thì quá là không hay!”

Hắn xắn tay áo lên, dẫu đã sớm quen với luận điệu quái lạ của nàng, nhưng cuối cùng hắn vẫn không ngăn được thẹn thùng, nhỏ giọng nói thầm, “Tình cảnh này, không phải nàng nên lo lắng trinh tiết khó giữ sao? Ta là nam nhân, nàng còn có thể làm gì được ta!”

Nàng nhíu mày nghĩ thầm sao đã thành nam nhân rồi? Lần trước Nguyệt Bạch tâm sự như lũ xả, nàng chưa kịp xác minh đã bị hắn chặn họng, khăng khăng một mực Nguyệt Bạch nhận nhầm người, là mật thám Nam Uyển Vương phái đến. Kỳ thực nghĩ lại mới thấy lời hắn nói mới là không đáng tin, người người ta cần tìm chính là Tiêu Đạc, dưới bầu trời này còn có mấy tên Tiêu Đạc? Hơn nữa còn có ai nương tay với mật thám đến vậy sao? Giữ lại mạng cho nàng, còn nói sẽ không bạc đãi người ta, không phải áy náy thì là gì?

Trong lòng nàng mơ hồ biết gì đó, chỉ còn cách chân tướng một bước mà thôi, nhưng nàng không muốn đi tìm hiểu, cho dù hắn có nói dối nàng cũng tình nguyện nghe, chỉ cần là hắn nói cho nàng, nàng đều tin. Nàng đột nhiên cảm thấy nữ nhân thiện lương tốt bụng như mình thật hiếm thấy, cưới được nàng về chính là phúc khí của nam nhân.

Nàng liếm môi, nghiêng người nhìn hắn đã cởi chỉ còn một tầng áo trong hơi mỏng. Thân hình hắn rất đẹp, cân xứng thon dài, cốt cách thanh kỳ. Bình thường hắn thích mặc áo tơ lụa, nguyên liệu này quả thực uyển chuyển nhẹ nhàng, vải dệt mỏng manh có chút xuyên thấu, hư hư thật thật phủ lên thân mình, hết đợt này đến đợt khác, thân thể rắn chắc kia như ẩn như hiện dưới ánh đèn, khiến người ta chảy dãi ba thước.

Sắc mặt hắn có chút trầm trọng, giương mắt liếc nàng một chút rồi lại né tránh thật nhanh, nhẹ nhàng nói: “Trước tiên phải thu hồi sắc tâm của nàng lại đi, ta kể cho nàng nghe chút chuyện xưa. Thực ra chuyện xưa này cũng từng kể cho nàng một chút rồi, hôm nay sẽ kể toàn bộ…” Hắn nằm lại bên cạnh nàng, từ từ mở lời như người thuyết thư, “Mười một năm trước, ở huyện Dương Cốc có một nhà họ Tiêu. Nhà này có hai anh em, ca ca tên Tiêu Thừa, đệ đệ tên Tiêu Đạc, bọn họ là một cặp song sinh, lớn lên giống nhau y như đúc. Có một năm huyện Dương Cốc gặp nạn châu chấu, người lớn trong Tiêu gia đều chết bệnh, chỉ còn lại hai anh em không có chỗ nương thân, đành đi theo tị dân lên Bắc Kinh kiếm ăn.” Hắn quay lại mỉm cười với nàng, “Năm ấy hai anh em 13 tuổi, đúng lúc vỡ giọng cao nhanh. Ban ngày bọn họ đi xin cơm, buổi tối chui vào một túp lều, chờ mùa xuân đến sẽ tới các cửa hàng tìm việc làm, cho dù có làm cu li, phải khiêng gạo bê nước cho người ta, cũng vẫn muốn kiếm ăn bằng chính đôi tay của mình. Nhưng mà mùa đông lại dài như vậy, lạnh như vậy! Có một ngày trong người đệ đệ không khỏe, ca ca bảo hắn nghỉ ngơi, tự mình ra ngoài lang thang kiếm ăn. Đi được vài bước quay đầu lại nhìn, đệ đệ đang ngồi xổm phơi nắng trước đền thờ cùng một đám trẻ con. Ca ca yên tâm đi, thuận tay ăn trộm một cái bánh ngô trong lồng hấp trước của hàng, bị người ta phát hiện, đuổi theo cả một dặm xa. Ca ca dẫu mệt cũng phải cố chạy trốn thật nhanh, nếu bị bắt chắc chắn sẽ bị đánh cho tàn phế. Ca ca kích động trở về, đệ đệ lại chẳng còn ở đó. Hỏi người xung quanh thì biết được có một vị tai to mặt lớn tới tìm người làm việc tạp dịch, đệ đệ để lại lời nhắn nói mình sẽ đi kiếm tiền, bảo ca ca yên tâm chờ, khi về nhất định sẽ mang theo con gà nướng mời ca ca một bữa ngon…”

Hắn dần nghẹn ngào, tốn thật nhiều sức lực mới bình phục trở lại, hít sâu một hơi rồi kể tiếp: “Ca ca đợi lâu thật lâu, gần một tháng vẫn không có tin tức của đệ đệ, mỗi ngày đều ra ngoài hỏi thăm, nhưng lần nào cũng bất lực trở về. Sau đó có một ngày đệ đệ trở lại, thừa dịp cấp trên nghỉ chân ở quán trà lén trốn đi. Hai anh em gặp mặt, chưa kịp nói gì cả, chỉ đem nửa lượng bạc giao cho ca ca, bảo ca ca cầm lấy. Ca ca không biết tiền từ đâu ra, đuổi theo hỏi hắn, hắn mới nói mình bị lừa tịnh thân tiến cung, đây là chút tiền để dành cho con cháu.” Kể tới đây, hắn phận nộ đấm xuống đệm giường, “Ai mà cần thứ tiền này! Dẫu nghèo dẫu khổ cũng không ai muốn đi làm thái giám! Nhưng mà ván đã đóng thuyền, thân mình phế đi rồi, không tiến cung thì còn biết làm sao? Đệ đệ lại rời đi, may mắn là được phân vào Tửu Tạc Miến Cục, thi thoảng cũng có thể về thăm túp lều…Cứ như vậy mà trôi qua mấy năm, ngày tháng trong cung không dễ sống, địa vị hắn quá thấp, thường xuyên bị đánh, ca ca còn phát hiện bên dưới xiêm y hắn có một mảng máu ứ rất to. Rốt cuộc cũng có một ngày hắn trở về, ôm đầu kêu đau, thì ra hắn phát hiện trong Tiết Thận Kho có người ăn trộm tranh chữ, mấy tên đại thái giám ra oai phủ đầu, sau khi đánh đấm hắn một trận thì dọa nếu dám để lộ nửa chữ liền mất mạng. Hắn bị đả thương đầu óc, nội tạng cũng bị thương, nửa đêm trút hơi thở cuối trong túp lều. Ca ca quyết chí tìm kẻ thù đòi mạng, vì thế đã thay xiêm y của đệ đệ, hai người đổi chỗ cho nhau, người khác cũng không phát hiện ra. Ca ca cắn răng, cẩn thận mà bò lên trên, rốt cuộc cùng đã vào được Tư Lễ Giám, bắt đầu từ Tùy đường, mãi cho đến khi ngồi lên ghế Chưởng ấn, sau đó báo thù rửa hận, quyền khuynh triều dã…” Tia sáng kì dị nổi lên trong mắt hắn, sáng quắc, khiến người ta không dám nhìn gần, nhưng rồi lại chậm rãi lụi tắt, biến thành một màn khói tĩnh mịch. Hắn thở dài, cúi đầu mỉm cười cô quạnh, “Hoài nghi của nàng không sai, thực ra ta không phải Tiêu Đạc, ta là Tiêu Thừa. Tiêu Đạc đã chết từ 6 năm trước, cho nên dù sự tồn tại của Thu Nguyệt Bạch là một tai họa ngầm, ta cũng không thể giết nàng. Nàng là nữ nhân của Tiêu Đạc, là người duy nhất trong cung thật lòng với hắn.”

Chuyện xưa không quá phức tạp, thực ra chỉ là một màn thay mận đổi đào. Trước kia luôn phải che giấu, chính mình cũng cảm thấy mệt mỏi. Hiện giờ một hơi nói hết ra, trong lòng nổi lên cảm giác thở phào nhẹ nhõm.

Còn tưởng ít nhất Âm Lâu sẽ tỏ vẻ có chút kinh ngạc, kết quả nàng ngây người nửa ngày rồi chậm rãi gật đầu, lời nói không khỏi có chút tiếc thương: “Quả nhiên không trật khỏi phỏng đoán của ta! Nhưng huynh đệ chàng đã chết, để lại Nguyệt Bạch si tình thành ra như vậy, không phải cũng là một đôi mệnh khổ sao!” Nói xong lại nhìn kỹ hắn từ đầu đến chân, nhanh chóng thoát ra khỏi bi thương, nuốt nước miếng hỏi: “Chỉ là kể rõ sự thật mà thôi, chàng cởi thành bộ dạng này là để cung cấp bằng chứng sao?”

Gần đây nàng luôn hù hắn đến là sửng sốt, năng lực thích ứng của hắn đã cao thêm vài bậc, bởi vậy hắn vẫn trấn định tự nhiên, chỉ nói: “Sở dĩ hôm nay nói cho nàng, là bởi vì bí mật này đã bị Vũ Văn Lương Thời phát hiện, hắn lấy chuyện này ra uy hiếp ta, muốn ta mưu phản cùng hắn.”

Cuối cùng nàng cũng ngạc nhiên, “Mưu phản? Đây chính là tội lớn chu di cửu tộc!”

“Đúng vậy, chu di cửu tộc. Nhưng từ ngày nháo nhào nạn châu chấu, người thân của ta kẻ chết kẻ chạy, chẳng biết bây giờ còn lại mấy người, cho dù có còn cũng chẳng tìm ra được.” Hắn nâng tay lên, ngón cái triền miên lướt qua gương mặt nàng, “Nếu chỉ mỗi nhược đểm nay, ta cũng chẳng thèm để hắn vào mắt. Nhưng mà hắn còn động đến nàng…Ta có thể không màng người trong thiên hạ, nhưng ta không thể không màng đến nàng.”

Âm Lâu ngơ ngẩn nói: “Bởi vì ta sao? Hắn sao có thể biết quan hệ của chúng ta?”

Hắn hơi nhíu mày, chuyện thế này chỉ cần lưu tâm một chút là không khó nhìn ta. Lần này nàng đi dạo Quỷ Môn Quan một vòng, hắn quả thực có chút sống không còn gì luyến tiếc. Lúc ấy không có chủ trương, bây giờ nhớ lại mới thấy đã quá qua loa. Cửa ải khó khăn đã qua, nhưng một loạt vấn đề phát sinh lại khiến người ta lâm vào tuyệt cảnh. Hắn khẽ mỉm cười, nhưng nụ cười lại thê lương đến lạ: “Hắn nói phải thì chính là phải sao? Tất nhiên ta sẽ không thừa nhận. Ta không sợ hắn dùng tư tình nói chuyện, ta chỉ sợ hắn sẽ gây bất lợi cho nàng…Có lẽ do ta làm việc chưa đủ ổn thỏa, lộ ra nhiều dấu vết như vậy, bây giờ ngẫm lại mới thật hối hận.”

Âm Lâu rũ miệng, bỗng nhiên cảm thấy sợ hãi, vì sao lại có ảo giác như thể hắn sắp sửa nhất đao lưỡng đoạn với nàng? Nàng quả thực đã thành gánh nặng của hắn. Nàng biết ngay từ khi bắt đầu bọn họ đã là sai trái, nếu như chỉ đơn giản là lợi dụng lẫn nhau, ngược lại còn dễ chấp nhận, mà nay chân tình đã động, chính là một hồi tai họa ngập đầu.

“Làm sao bây giờ đây? Ta sợ hắn sẽ không chịu bỏ qua.” Nàng dựa vào bên cạnh hắn, vạt áo hắn nửa mở, bàn tay nàng len qua tơ lụa chui vào, mờ mịt vỗ lên làn da nơi xương sườn hắn, “Không phải chàng không đủ ổn thỏa, là ta không tốt. Ta đấu đá lung tung như vậy, quậy tung cả một Bộ phủ. Nếu không có ta, Vũ Văn Lương Thời nào xứng làm đối thủ của chàng! Bởi vì chàng phải lo lắng cho ta, thế nên mới phải bước đến gian nan này.”

Hắn thế mà lại không phản bác, trầm mặc nói: “Cho nên ý định của ta là…”

“Ta muốn ở lại bên chàng!” Nàng cuống quít ngắt lời hắn, chỉ sợ hắn sẽ nói ra lời tuyệt tình gì đó, vì thế lập tức đánh đòn phủ đầu, dường như chỉ có thế mới làm hắn hồi tâm chuyển ý. Nàng gần như có chút chơi xấu, kéo mặt hắn qua hôn lên, “Ta mặc kệ chàng là Tiêu Đạc hay Tiêu Thừa, ta chỉ biết chàng là Phương Tương của ta? Chàng có yêu ta không? Nói đi, chàng có yêu ta không?”

Nàng lại dùng đến công phu cuốn người, hắn quả thực vô lực chống đỡ. Nói lời trái lương tâm với gương mặt này sao? Hắn không có dũng khí đó. Hắn đương nhiên yêu nàng, yêu đến sa ngã.

Hắn hôn đáp lại, “Nàng biết mà…Vì sao còn phải hỏi?”

Nàng gắt gao giữ chặt mặt hắn, “Bởi vì ta muốn nghe.”

Hắn kéo ra một chút khoảng cách với nàng, thấy được mồ hôi mỏng vương trên trán, hắn lấy tay áo cẩn thận lau cho nàng, rủ rỉ nói: “Đúng vậy, ta yêu nàng, từ thời khắc đó dưới gốc hoa lê ta đã yêu nàng, chỉ là có nhiều lúc trông nàng thật ngốc, ngốc ngốc đần đần không có linh khí, ta liền an ủi mình vì thấy nàng đáng thương nên mới bảo vệ nàng.”

Nàng cấu lên eo hắn một cái, “Yêu thì yêu, vì sao còn phải cố ý khiêu khích ta? Ta ghét nhất loại người khẩu thị tâm phi!” Nàng trườn lên như rắn, nhỏ giọng ghé vào tai hắn hỏi, “Chàng nói chàng là Tiêu Thừa, vậy…”

Ánh mắt và động tác phối hợp rất ăn ý, nàng cúi xuống nhìn, ý tứ rất rõ ràng. Hắn đỏ mặt tía tai, buồn bực nói, “Nàng lúc nào cũng chỉ quan tâm cái này, có phải không?” Hắn rũ mắt, lông mi dài thật dài bao trùm nhập nhèm mông lung, nương theo ánh đèn tạo nên một cảm giác quỷ bí khó giải thích. Hắn yếu ớt thở dài, “Gần đây ta không ngừng tự kiểm điểm, quả thực lúc trước không đủ nhẫn tâm, nếu khi đó sớm kết liễu hậu hoạn, sau này sẽ không sợ bất cứ kẻ nào chèn ép.”

Nàng chỉ cười không nói, cái chân gầy cọ lên đùi hắn trêu đùa, qua lớp tơ lụa mềm mại, nàng giống như đang đốt lửa, muốn thiêu cháy hắn một phen. Nàng tiến đến bên tai hắn thở nhẹ, nhỏ giọng nói: “Bây giờ vẫn đang kiểm điểm sao? Ta không tin!”

“Ta biết thừa ý nàng, dù sao nàng chính là muốn nghiệm!” Hắn cắn môi, nhắm mắt lại quay đầu sang một bên, trưng ra bộ dạng mặc người xâu xé, khảng khái nói, “Muốn tới thì tới nhanh đi, đừng cọ xát!”

Âm Lâu đã sớm chảy nước dãi ròng ròng, đến lúc thật sự muốn nàng ra tay, nàng lại sợ hãi rụt rè lo trước lo sau. Dù sao cũng là cô nương đàng hoàng, nàng quả thực tò mò chuyện này, nhưng một người sống sờ sờ đang nằm ngay trước mắt, tay chân nàng run rẩy không biết phải xuống tay từ đâu. Nàng sờ cái tai, chần chờ nhìn hắn, “Chàng cứ thẳng lưng như vậy cho ta nghiệm sao?”

Hắn mở to mắt, “Không thì thế nào? Còn để ta phải cởi ra cho nàng nhìn?”

Người từng chết qua hai lần, còn có gì mà phải sợ! Âm Lâu nổi lên ác tâm, trực tiếp vạch hai vạt áo hắn ra. Mỹ nhân chưa từng bị đụng chạm, sờ vào một chút liền run run lên, quả thực khiến nàng rất không đành lòng. Nàng bơm cho lá gan mình to thêm vài phần, nhìn làn da bóng loáng này mà xem, từ trước ngực đến xương sườn, không đạp hư hắn thì thật có lỗi! Nàng cắn răng run lập cập, rốt cuộc cũng đã mò đến lưng quần, thành thạo tháo ra. Nàng quan sát sắc mặt hắn, “Thả lỏng một chút, đừng căng thẳng.”

Hắn đáp thật vững vàng, “Ta không căng thẳng.”

Âm Lâu run đến tê rần tay chân, xách cái lưng quần lên ngó vào bên trong, trong quần rộng thùng thình, ánh nến xuyên qua vải mỏng chiếu sáng một cặp chân dài, lông chân lơ thơ chứ không hề đen thui nhưng những hán tử thô kệch, dù sao cũng là đôi chân tiêu chuẩn của mỹ nhân. Mọi thứ đều tốt, nhưng vì sao bên trong còn mặc quần lót? Nàng mở to hai mắt nhìn, hình dạng mơ hồ, hơi chút phồng lên, hẳn chính là cái kia rồi! Trái tim nàng sắp nhảy lên cổ họng đến nơi, rồi rụt đầu rụt cổ, nằm bẹp xuống rên rỉ: “Trời ơi không được, chàng đã chuẩn bị cho ta nghiệm, vì sao vẫn còn mặc hai cái quần? Như vậy không thành ý, chàng bảo ta làm sao mà tin?”

Hắn bất đắc dĩ nhìn nàng, cuối cùng vẫn là kéo nàng vào lồng ngực.

Đầu vai nhỏ xinh đẩy đưa, hắn phủ lên, chỉ chiếm một nửa lòng bàn tay. Cúi đầu hôn nàng, ngón tay uốn lượn từ từ len xuống cổ tay, hắn chậm rãi kéo bàn tay ấy lại gần, thở gấp nói: “Ai bảo nàng gián đoạn, làm sao mà nhìn ra được có phải nam nhân thật hay không? Bây giờ tĩnh tâm lại, phải vai ấp má kề mới có tác dụng. Có điều trước kia ta uống hơi nhiều thuốc, e rằng sẽ chịu chút ảnh hưởng…Nhưng cũng không sao, nàng tự mình ra tay, cứ thành thật sờ một lần thử xem, nghi ngờ gì cũng đều tiêu trừ hết.”

Mọi lực chú ý của nàng đều tập trung vào chữ ‘thuốc’ mà hắn nói, kinh ngạc hỏi: “Không dài râu cũng là nhờ uống thuốc sao? Vậy thì chắc chắn sẽ tổn hại thân thể, uống thuốc kia quá nhiều, liệu chàng có bị biến thành nữ nhân không?”

Hắn đang hết sức chăm chú hôn cổ nàng, nghe xong luận điệu vớ vẩn của nàng quả thực chán nản, “Nhiều nhất cũng chỉ chịu chút khống chế chuyện tình dục mà thôi, sao có thể biến thành nữ nhân? Nàng thấy ta giống nữ nhân sao?” Hoặc là không làm, hoặc là làm đến cùng, hắn hung hăng ấn tay nàng lên nơi đó, trừng mắt lạnh nói, “Rốt cuộc là có giống hay không, hôm nay nàng phải nói rõ ràng cho ta!”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương