Phù Đồ Tháp
-
Chương 46: Đế vương châu
Phương nam vào hè thường có mưa to, tựa như có hàng vạn mũi tên bắn xuống mặt sông Tần Hoài, làm bọt nước bắn lên cao tận nửa thước. Có lẽ đã rất lâu rồi chưa mưa, mưa triền miên suốt hai ngày, lúc rơi lúc tạnh, vào đến Kim Lăng mới bắt đầu ngớt dần.
Khi mưa tạnh mây tan thì cũng đã hoàng hôn, thuyền hoa thong thả lướt đi trên mặt nước mù mịt, Tiêu Đạc dựa bên cửa sổ nói, “Thật tốt, trên sông vào đêm còn náo nhiệt hơn cả đất liền, mấy ngày dầm mưa chẳng vui gì cả, nếu bảo thuyền tới trước, quan viên trong thành nghe tin chắc chắn sẽ đổ xô đến gặp, người nhiều như vậy thì chơi thế nào? Chúng ta chỉ đi hai người với nhau, thấy thuyền hoa nhà ai vui thì ghé vào nghe hát thưởng múa, đến lúc chán thì lên bờ đi miếu Phu Tử, ở hướng nam còn có hẻm Ô Y, nếu nàng thích, chúng ta đều sẽ đi hết.”
Hắn bình thường luôn đeo cái mặt nghiêm trang, phô trương thanh thế, nhưng thực ra cũng rất thích du sơn ngoạn thủy. Lúc này đã cải trang rồi, đến nơi nhiều người cũng không cần kiêng kỵ, trông hệt như một thương nhân bình thường.
Âm Lâu ngồi bên cửa sổ ngó đầu ra ngắm bên ngoài, sắc trời đang tối dần, hai bên bờ sông bắt đầu thắp lửa châm đèn, dường như chỉ trong chớp mắt, đèn lồng đỏ bát giác bên ngoài những hà phòng(*) đều sáng lên, một mảnh ánh sáng nhu diễm dần lan tỏa, lả lướt bao phủ khắp cả mặt sông. Bên ngoài hà phòng còn một khoảnh sân tà tà trên mặt nước, thúy các chu lan, màn trúc rèm lụa, dường như còn có thể mờ mờ ảo ảo trông thấy vòng eo con mềm mại của nữ tử sau rèm, quạt lụa trong tay khẽ phẩy, thuyền đi qua bên dưới có thể ngửi thấy hương phấn son.
(*) Hà phòng: Chỉ những ngôi nhà nằm hai bên bờ sông Tần Hoài, Nam Kinh.
Ai chưa từng du đêm Tần Hoài, vừa trông thấy quang cảnh này chắc chắn sẽ mê say. Âm Lâu tấm tắc tán thưởng: “Cẩm tú mười dặm gió xuân tới, ngàn môn vạn hộ ven sông khơi, câu thơ này áp vào đây quả thật là không thể chuẩn xác hơn được nữa!” Nàng kéo tay áp hắn ra bên ngoài chỉ trỏ, “Những nữ tử ven sông đó đều là bán nghệ sao? Trả một chút tiền là các nàng sẽ xướng một đoạn cho khách nhân nghe?”
Tiêu Đạc gõ nhẹ cái quạt trong lòng bàn tay, nói: “Nào có chuyện chỉ xướng một đoạn! Những cô nương đó đều được tú bà mua về, từ khi mười tuổi đã bắt đầu dốc lòng đào tạo, thơ từ ca phú đủ loại, so với tiểu thư nhà giàu còn kiều quý hơn. Dạy dỗ ba bốn năm, đem những người xuất chúng ra là có thể hốt bạc mỗi ngày. Trên sông Tần Hoài phần nhiều là văn nhân mặc khác, yêu nhất là dáng vẻ phong hoa tuyết nguyệt kia. Thuyền cập bờ sông, khuê nhân tựa bên lan can, từ bên dưới nhìn lên sẽ thấy một niềm diệu thú. Nhìn trúng thì chèo thuyền tới bắt chuyện vài câu, thấy hợp ý nhau, bước vào lòng ôn nhu hương, chuỗi ngày tiêu tiền như nước bắt đầu từ đây.”
(*) Ôn nhu hương (温柔乡): Đại ý là nhan sắc xinh đẹp khiến người ta trầm mê.
Âm Lâu từng nghe Đồng Vân kể chuyện thái giám thích dạo chơi ngõ Bát Đại, hắn quen thuộc nơi này như lòng bàn tay, trông bộ dạng cũng quá là giống khách làng chơi rồi! Một người xinh đẹp như vậy, cho dù chỗ khác tàn khuyết, nhưng chỉ cần ngắm mỗi gương mặt này thôi đã thấy cảnh đẹp ý vui, so với những tên đầu trâu mặt ngựa ăn chơi chác táng kia còn cao quý hơn gấp trăm lần. Nếu còn thêm cả cái danh Đốc chủ vào, những kỹ nữ đó chắc chắn sẽ chẳng thèm để bụng hắn có phải thái giám hay không, tám phần sẽ tranh nhau đòi hầu hạ hắn!
Nàng không thoải mái, cũng chẳng thèm nói lời nào, chỉ thi thoảng lại lườm hắn. Hắn giây trước vẫn còn phấn chấn vui vẻ, thấy bộ dạng này của nàng liền căng thẳng trong lòng, ho khan chữa ngượng hai tiếng rồi nói: “Những kẻ đến đây dạo chơi một mình đều không phải người đứng đắn, lén lén lút lút trốn người nhà ra đây, không ra thể thống gì cả! Ta coi thường loại người này nhất, nếu mà là mệnh quan triều đình, loại người này nhất định sẽ là tham quan!” Hắn lại lấy cái quạt chỉ về một phía, “Lại còn có thể nhìn trúng những nữ nhân này mới kỳ quặc làm sao, một đôi tay ngọc ngàn người gối, nay ngươi mai hắn, nằm lên không thấy cộm lưng sao? Nói là đẹp, đẹp ở chỗ nào? Ta thấy còn cách xa nàng cả một con phố, không tin nàng hỏi Tiểu Xuân Tử mà xem, xem có phải hay không?”
Tào Xuân Áng đứng bên nghẹn họng nửa ngày, nó và cha nuôi thân thuộc, có những việc cha nuôi cũng không kiêng dè nó. Chẳng hạn như chuyện ngày trước cùng Vinh An Hoàng Hậu, những người bên cạnh hắn đều biết ít nhiều. Có lẽ bây giờ tânTào Xuân Áng đứng bên nghẹn họng nửa ngày, nó và cha nuôi thân thuộc, có những việc cha nuôi cũng không kiêng dè nó. Chẳng hạn như chuyện ngày trước cùng Vinh An Hoàng Hậu, những người bên cạnh hắn đều biết ít nhiều. Có lẽ bây giờ tân nương nương cắn câu rồi, không còn thấy giận dữ như trước, quả nhiên Đốc chủ có tài quét sạch ngàn quân, không cô nương nào chống đỡ nổi. Cha nuôi phụ trách hát xướng, nó phụ trách gõ nhịp. Lúc này bị cha nuôi nhắc tên, nó lập tức nhảy dựng lên trả lời: “Cha nuôi nói rất đúng, nếu lão tổ tông không đẹp thì sao có thể làm nương nương? Ngài ngàn vạn lần đừng để những kỹ nữ giang hồ đó vào mắt, những người đó sao có thể sánh được, có đẹp mấy cũng chỉ đến thế mà thôi.”
Sốt ruột phủi sạch như vậy đúng là giấu đầu hở đuôi, Âm Lâu liếc nhìn Đồng Vân một cái, nha đầu kia chuyển tầm mắt thật nhanh, có thể là vì chột dạ, nhìn ngó xung quay rồi “ồ” lên, chỉ vào một cái nhà thủy tạ, nói: “Còn có cả mở cửa hàng trên thuyền nữa, đầu óc mua bán đúng là không tồi, trông cũng vui lắm.”
Mọi người nhìn theo phía nàng chỉ, thì là một cái thuyền nhỏ bán đồ lặt vặt, người trên hà phòng nhấc cửa lên, thả một cái rổ xuống, trong rổ đã để sẵn tiền, nhà đò lấy tiền xong thì bỏ đồ vào, rổ lại được kéo lên, thế là xong một lần mua bán, cực kỳ tiện lợi.
Âm Lâu nhớ tới chuyện ngày bé, dào dạt đắc ý mà nói: “Đây vẫn chưa tình là gì, khi còn nhỏ ta cũng từng dùng cách này bắt cá. Lấy dây vải buộc một nhúm cơm vào trong rổ rồi dìm xuống hồ chờ cá đến ăn, khi nào cá bị nhử đến rồi thì kéo rổ lên, không con cá nào chạy thoát được.”
Tiêu Đạc nghe xong thì nhíu mày, “Nàng rốt cuộc là lớn lên thế nào? Tốt xấu gì cũng là xuất thân tiểu thư, sao còn phải làm những chuyện đó.”
Nàng lại không nghĩ vậy, “Khi còn nhỏ ta và mẫu thân vẫn luôn ở lại quê đợi, không vào kinh cùng cha. Chỉ là một thứ nữ mà, không ai coi trọng, cũng chẳng phải chịu nhiều giáo điều. Thực ra vui sướng nhất vẫn là khi đó, không như sau này phải đọc sách học bài, bị quản thúc nhiều, cũng chẳng còn tự do.”
Dù sao bây giờ đã có người thương, tâm tư thanh thản, nói chuyện cũng thấy tự tin thêm mười phần. Mọi người đứng nói chuyện vài câu trên boong thuyền, sắc trời sáng tối giao nhau, chuỗi đèn lồng lay động trong gió đêm, cả vùng trời trên đầu đều nhuộm đỏ.
Sân khấu ca lâu đã ở trước mắt, nơi này không thể không đi. Âm Lâu đã sớm cải trang thành nam nhân, đầu đội khăn mềm, mặc giao lãnh học sinh, tay cầm quạt xếp, trông cũng rất ra dáng tiểu công tử xuân phong đắc ý. Nàng quay đầu nháy mắt với Đồng Vân một cái: “Gia đi tiêu tiền đây, em ngoan ngoãn ở nhà trông nhà, lát nữa gia mua đồ ăn vặt về cho.”
Hầu như thuyền hoa nào trông cũng giống nhau, hai cái thuyền buộc vào nhau liền thành một cái thuyền liền, hai bên có thể tự do đi lại. Thấy có thuyền dựa sát lại, đầy bên kia ngay lập tức mang ván cầu ra, Âm Lâu nhanh nhảu chạy lên, đứng cười hì hì trên đầu thuyền đợi Tiêu Đạc, thấy hắn vẫn chập rãi vừa đi vừa phẩy quạt, bước chân thật sự quá mức thong dong, nàng sốt ruột, chạy lên kéo hắn một phen.
Kỹ viện thanh lâu ở Giang Nam không hoang dã buông thả như phía Bắc, cô nương luôn chú ý nhã nhặn, trông lại càng thanh cao, rụt rè tự trọng từ trong xương cốt. Đứng ngoài thuyền tiếp đón khách đến khách đi đều là hạ nhân, cho nên mặc dù thuyền hoa làm “nghề nhiệp kia” nhưng nhìn qua không hề cảm thấy tục tĩu, còn rất có vài phần ý thơ.
Hai người đứng yên nhìn khắp nơi, tên phu thuyền phụ trách tiếp khách chạy đến, chắp tay chào đón, mặt mũi tươi cười nhiệt tình dẫn bọn họ vào trong, vừa đi vừa nói: “Trông khách nhân lạ quá, hẳn là lần đầu tới đây phải không?”
Tiêu Đạc nhấc áo bước vào trong khoang, gật đầu nói: “Chúng ta là người xứ khác, diễm danh giai lệ Tần Hoài vang xa, hôm nay ngưỡng mộ mà đến.”
Tên phu thuyền lại cười càng thêm hăng hái, “Trước lạ sau quen ấy mà, ở đây chúng ta có cô nương đẹp nhất giỏi nhất, cầm kỳ thi họa, thơ từ ca phú, không có gì là không tinh thông. Khách nhân muốn gì cô nương cũng có…Ha ha, nếu khách nhân thích nghe khúc, côn khúc, kinh kịch, đại cổ thư, các cô nương đều hát được.” Hai người được dẫn vào một căn phòng, tên thuyền phu lấy cái khăn vắt trên vai xuống phủi ghế hai cái, hồ hởi nói: “Khách nhân đợi chút, các cô nương lập tức ra ngay.”
Qua tấm mành mỏng có thể trông thấy mấy đôi tới trước đang ở bên ngoài, trong tay ôm ấp ca kỹ trêu đùa. Tiêu Đạc liếc nhìn Âm Lâu một cái, gọi tên thuyền phu lại dặn dò, “Không cần hồng quan, gọi hai thanh quan đến đây xướng khúc là được. Tiểu gia nhà ta còn nhỏ, không thể dạy hư.”
Cái gọi là thanh quan tức là bán nghệ không bán thân, còn hồng quan chính là vừa bán nghệ vừa bán thân. Âm Lâu cảm thấy tên thuyền phu kia không thèm để nàng vào mắt, cứ như thể ở đây chỉ có Tiêu Đạc là khách, hơn nữa Tiêu Đạc cũng thật đáng ghét, hắn gọi thanh quan rồi, chẳng nhẽ nàng không được gọi tiểu quan nữa hay sao? Đáng tiếc nàng còn chưa kịp mở miệng, từ bên trong đã có vài cô nương ôm đàn tỳ bà bước ra, nhìn kỹ thì tuổi đều không lớn, gương mặt trong trẻo không chút phấn son, nhẹ nhàng hành lễ, ngồi xuống cái ghế con đối diện bàn tiệc.
Có lẽ ở đây đều có luật lệ, điểm người nào thì người đó tiến vào, không có cảnh yến yến oanh oanh vây quanh trong tưởng tượng, cô nương chỉ đơn giản là cất tiếng thánh thót thỉnh an, nói tiếng phổ thông nghe cũng rất hay, “Khác nhân thích nghe khúc gì, hoặc là khách nhân báo danh mục, hoặc là tiểu nữ sẽ tự chọn bài sở trường, đều tùy khách nhân định đoạt.”
Tiêu Đạc đang định mở mồm nói thì Âm Lâu ngồi bên đã nhanh nhảu: “Hát《Tình ca ca》đi!” Nàng cười với Tiêu Đạc, “Trước kia đi chơi tiết Hoa Triều ta từng tình cờ nghe thấy người ta nhắc đến, mãi mà không có cơ hội được nghe. Nếu đã tới nơi này rồi, không nghe một chút không phải là rất đáng tiếc sao?”
Những thứ trong đầu nha đầu này không giống người khác, Tiêu Đạc không biết phải trưng ra biểu cảm gì để đối mặt với nàng, nhíu mày hỏi: “Khúc hát đó là về cái gì, nàng có biết không hả?”
Âm Lâu rót rượu vào ly, đạm nhiên nói: “Còn không phải là khúc áp đáy hòm(*) sao! Tới đây rồi mà không nghe cái này, chẳng lẽ đi nghe 《Tứ Lang thăm mẹ》?”
(*) Áp đáy hòm: Ý nói những thứ liên quan đến tình thú.
Hắn bị nàng rầy la, nhất thời á khẩu không nói nên lời. Nàng vừa dứt lời liền nghe tiếng dâm khúc ngoài phố loáng thoáng truyền tới, hắn lo lắng mấy khúc hát này sẽ làm bẩn tai nàng. May mà nàng còn không gọi cái gì mà《Tình vụng trộm》, nếu không thì đúng là khiến người ta ngượng chín mặt.
Thanh quan nghe khách nhân ra lệnh, tiếng đàn tỳ bà cất lên, “Tình ca ca, thà đem thân nô tới phá, tạm gác lại đêm hoa chúc kia, vẫn là một thân nguyên lành…”
Hắn xấu hổ không thôi, quay mặt đi chỗ khác. Âm Lâu thì không nghe rõ ca từ, ngồi nghiền ngẫm cả nửa ngày, quay sang hỏi hắn: “Thanh nga phấn hồng chớm nở, băng cơ quấn quanh ngọc thể(*)…Mấy câu sau là hát cái gì thế?”
(*)Lời bài hát này chính là một câu chuyện cao H mọi người ạ:)) nên mình xin phép tạm thời bỏ qua nha.
Hắn rũ mắt nhấp một ngụm rượu, hàm hồ nói: “Đừng hỏi ta, ta cũng không nghe hiểu.”
Vốn định lừa dối cho xong, ai dè người hầu bên cạnh lại hết mực làm tròn bổn phận, cong eo giải thích tường tận: “Khúc hát này chính là nói về đôi phu thê lén gặp nhau trước khi động phòng, nam nhân kia thì muốn làm “chuyện đó”, cô nương thì sợ không biết phải ăn nói với mẹ ra sao, sống chết không cho. Câu tiểu gia vừa nói kia, kế tiếp là ‘Xương cốt khắp người mềm mại, hỏa khí trong bụng cuồn cuộn’…Ha ha, cô nương ở chỗ chúng ta không chỉ xướng khúc hay, hầu hạ trong phòng cũng rất lợi hại. Nếu hai vị thích, ta gọi ma ma chọn tới cho hai vị cô nương tốt nhất, đảm bảo hai vị sẽ vừa lòng.”
Nghe khúc một chút chẳng mất bao nhiêu tiền, cái nhiều tiền chính là còn phải chờ ở lại qua đêm cơ. Đáng tiếc lại uổng phí tâm tư, hai người bọn họ một là thái giám, một là nữ nhân, cô nương có tốt đến mấy cũng không có phúc hưởng thụ. Lại ngồi xuống nghe xướng khúc tiếp, càng nghe càng cảm thấy kỳ cục. Âm Lâu có chút mất kiên nhẫn, mông sắp trượt khỏi ghế đến nơi, mặt mày ủ ê hỏi Tiêu Đạc: “Hay là chúng ta đi đi! Ta thấy bên ngoài còn nhiều sạp lắm, nếu không thì đi dạo cũng được.”
Hắn tất nhiên hết sức ủng hộ, đứng dậy trả tiền rồi đưa nàng ra cửa. Vừa mới bước ra khỏi khoang, phía trước có một cái thuyền hoa nhẹ nhàng lướt đến, đầu thuyền có một người đang đứng, đầu đội khăn lưới(*), một thân áo liền, từ đằng xa đã chắp tay với bọn họ. Trông khí độ kia có vẻ không phải khách tìm hoan, có vài phần tư thái giống quan viên triều đình.
Dưới ngọn đèn dầu le lói, Tiêu Đạc híp mắt nhìn, đó là một tên trẻ tuổi, bộ dạng chỉ tầm 20, gương mặt như ngọc, ôn văn nho nhã. Thực ra cả triều văn võ không có mấy người đáng để hắn để mắt, Lang trung Tiền Chi Sở của Võ Tuyển Tư Binh Bộ chính là một trong số đó. Những hắn vốn không qua lại với người này bao giờ, bỗng dưng hôm nay gặp được ở đây, có chút ngoài dự đoán. Hắn hơi gật đầu, đợi thuyền tới gần thì mỉm cười ấm áp nói: “Đúng là trùng hợp, không ngờ lại gặp được Xu tào(*) ở đây.”
(*) Xu tào: Một chức quan.
Tiền Chi Sở vái chào, “Trước đây nghe nói đại nhân Nam hạ, không ngờ hôm nay lại có duyên gặp gỡ. Nếu đại nhân không chê, mời đại nhân di giá lên thuyền ti chức, ti chức có chút rượu nhạt tiếp đãi đại nhân.”
Tuy Tiêu Đạc đối nhân xử thế cũng gọi là khôn khéo, nhưng hắn tuyệt chưa bao giờ được coi là dễ gần. Tên Tiền Chi Sở này chẳng qua chỉ là quan nhỏ ngũ phẩm, vốn không có giao tình gì, gật đầu một cái đã là nể mặt lắm rồi, căn bản không xứng để hắn phải bước lên thuyền. Người trong triều muốn kết giao với hắn rất nhiều, nếu mỗi người đều mời hai chén, hắn chẳng phải sẽ chết say sao? Đang định mở miệng từ chối, lại thấy tên kia sửa sang y phục hướng về phía Âm Lâu mà cúi đầu, dù không nói lời nào nhưng biểu tình lại cung kính khiêm tốn, có lẽ là biết thân phận nàng.
Một người từ trong kinh thành ra, nếu biết đến nàng thì chắc chắn là đã nắm rõ chuyện ở Dư Hàng, lai lịch như vậy đúng là khiến người ta không khỏi hoài nghi. Hắn ta không thèm che dấu, chứng tỏ là chẳng để ý liệu có bị người khác điều tra hay không, Tiêu Đạc mỉm cười, xem ra hành trình Kim Lăng lần này không thể tránh khỏi một phen động tĩnh.
Hai bên mạn thuyền cập sát vào nhau, vừa nhấc chân là có thể bước qua. Hắn quét mắt nhìn quanh, Vân Úy và Dung Kỳ đang ở trên một thuyền khác canh gác cũng nhích lại gần. Hắn lặng lẽ giơ tay ý bảo bọn họ đợi lệnh, tự mình nhấc áo bước qua mép thuyền, sau đó quay lại giơ tay ra để Âm Lâu vịn vào mượn lực.
Tiền Chi Sở đứng một bên nghiêm chỉnh nghênh đón, cong eo dẫn đường hướng vào khoang sau, vừa đi vừa nói: “Hôm nay ti chức cũng mới đến Nam Kinh, sau đó đi qua Đào Diệp Độ, nghe nói có thuyền hoa từ phía Hàng Châu đi tới đây, đoán chừng chính là Hán công. Đến Kim Lăng rồi không thể không du đêm, ti chức suy đoán trong lòng, đi đến đâu cũng cẩn thận để ý. Không ngờ vận khí lại cao, quả nhiên gặp được Hán công. Ti chức từ trong kinh thành ra chỉ dẫn theo hai người hầu, thuê thuyền cũng nhỏ hẹp, Hán công hạ mình, mong sẽ không trách tội.” Rồi hắn lại quay sang tiếp đón Âm Lâu, cúi đầu nói hai tiếng mời.
Người chính trực không nên nói vòng vòng, nếu Tiêu Đạc đã lên thuyền, cũng muốn đi xem một chút xem Tiền Chi Sở rốt cuộc là muốn làm trò gì. Hắn đứng trước khoang đánh giá xung quanh, thuyền hoa chỉ một tầng, nhỏ hơn so với thuyền của bọn họ một chút, khoang thuyền cũng thông thẳng vào trong, ở chính giữa khoang là hai cái bàn nguyệt nha đối diện nhau, trên bàn bày đủ rượu và thức ăn, rõ ràng là đã chờ từ lâu. Hắn mỉm cười nhẹ nhàng, cũng chẳng vội vã nói lời khách sáo, chỉ hỏi: “Xu tào không phải là nhậm chức ở Binh Bộ sao, lần này tới Nam Kinh là do triều đình sai phái?”
Tiền Chi Sở thưa vâng, “Kỳ thi võ mùa thu năm nay đã sớm chuẩn bị từ Đoan Ngọ, Thánh Thượng ngự cục đã hơn hai tháng, rất coi trọng kỳ tuyển chọn học sinh văn võ lần này. Nửa tháng sau khi Hán công rời kinh đã ban bố ý chỉ, năm nay không giống năm ngoái, Thánh Thượng muốn kể cả các quan viên châu phủ huyện cũng phải kiểm tra, ti chức là được phái đến Trực Lệ giám thị thi Hương.”
Chút gió thổi cỏ lay nơi triều đình sao giấu được tai mắt Đông Xưởng, hắn dẫu cách xa ngàn dặm, nhưng mọi việc lớn nhỏ trong kinh vẫn nắm rõ như thường. Hoàng Đế phái các Chương kinh đi khắp nơi đôn đốc hắn đều biết, nhưng mà tên Tiền Chi Sở này không hề đáng chú ý trong đám quan viên, về lai lịch của hắn, Tiêu Đạc chỉ nhớ hắn đố tiến sĩ lưỡng bảng năm Long Hóa thứ 8, là một kẻ thành thật, bởi vậy thăng chức không nhanh, đứng lẫn trong đám người cũng rất khó để nhận ra. Nhưng xem tình thế ngày hôm nay, người này dường như không hề đơn giản như ngoài mặt. Không ngờ lại có cá lọt lưới ngay trước mắt hắn, nói ra nghe cũng thật lạ!
Hắn cười cười, phe phẩy cái quạt nói: “Thánh Thượng cần mẫn triều chính, đúng là phúc của muôn dân! Năm ngoái cũng có vài nhân tài, lại vướng chuyện này chuyện kia mà bỏ phí mất, bây giờ triều đình hạ sắc lệnh, đối với những người đó mà nói chính là chuyện tốt.” Hắn dứt lời, sóng mắt lưu chuyển trên mặt Tiền Chi Sở, ngân nga hỏi, “Nhà ta đột nhiên nhớ ra, Xu tào là người Giang Ninh phải không? Áo gấm về làng, như cá gặp nước, bảo sao lại muốn mở tiệc ở đây khoản đãi nhà ta. Khi trước Xu tào là thuộc môn hạ của ai vậy? Từ khi trở lại Nam Kinh đã bái kiến Nam Uyển Vương chưa?”
Tiền Chi Sở nghe xong thì vẫn tươi cười như cũ, đứng lên cầm bầu rượu bát tiên tới rót rượu cho hắn, dòng rượu trong suốt chảy vào cái chén bạc, bình tĩnh nói: “Ti chứ cũng mới đến hôm nay, vẫn chưa kịp tới Vương phủ bái yết. Nhưng mà nói đến chuyện giám thị, tháng sau Tân Giang Khẩu sẽ kiểm duyệt thủy quân, Hoàng Thượng phái người của Tây Xưởng tới đốc thúc, không biết việc này đã tới tai Hán Công hay chưa? Trước nay kiểm duyệt thủy quân luôn là việc của Đông Xưởng, bây giờ lại đột nhiên an bài như vậy, người của Công Bộ dường như có chút bất mãn kín đáo, nhưng mà tấu sớ dâng lên đều bị bác bỏ, chỉ sợ quyền phê hồng đã rơi vào tay Vu Tôn mất rồi.”
Âm Lâu liếc nhìn sắc mặt Tiêu Đạc, trong lòng cảm thấy có chút oán hận chốn quan trường này. Rõ ràng chẳng phải là chuyện tốt đẹp gì, biết rõ Đông – Tây Xưởng vốn không đối đầu với nhau mà vẫn chơi trò chọc ngoáy, đây là muốn khơi mào bất mãn của Tiêu Đạc với Tây Xưởng, hay là còn muốn chia rẽ hắn với triều đình? Đến đồ đầu gỗ như nàng còn nghe ra ẩn ý trong lời tên Tiền Chi Sở kia, thông minh như Tiêu Đạc chẳng lẽ còn không đề phòng?
Tiêu Đạc thản nhiên không một gợn sóng, ưu nhã cầm cái chén nhỏ lên nhấp một ngụm, “Đông – Tây Xưởng đều là vâng mệnh triều đình, vì Hoàng Thượng phân ưu, có gì mà phải phân biệt ta ngươi? Từ khi Đông Xưởng thành lập đến nay có luôn có những việc không thể làm hoàn hảo trọn vẹn, chung quy cũng vì sức người có hạn, sơ hở là không thể tránh. Bây giờ nhân số Tây Xưởng vượt qua Đông Xưởng, nhiều người tài hơn cũng là đương nhiên. Theo ý Xu tào, chẳng lẽ có chỗ nào không đúng?”
Tiền Chi Sở bị hắn phản bác, ấy vậy mà vẫn không lộ chút hoảng loạn, cười vang nói: “Hán công nói có lý, ti chức buồn lo vô cớ, có chút để tâm quá mức chuyện vụn vặt rồi. Nhưng tâm tư ti chức vẫn là hướng về Đông Xưởng, nếu lời nói chưa đủ thành ý, vẫn mong Hán công lượng thứ.” Hắn ta thở trằn trọc thở dài một hơi, “Không dám dối gạt Hán công, hôm nay ti chức tới bái kiến Hán công cũng không coi là trùng hợp, nghiêm túc mà nói, hẳn là được người khác ủy thác. Trên đường ti chức rời kinh có cứu được một vị cô nương, nếu thấy người đó, Hán công nhất định sẽ nhận ra.” Hắn quay đầu phân phó gã sai vặt, “Đi thông báo cho Nguyệt Bạch cô nương, nói Hán công đã tới rồi, mời cô nương ra gặp.”
Âm Lâu nghe nói là một cô nương thì tinh thần lập tức chấn động, cố vươn cổ như con gà hướng ra sau cửa sau mà nhìn, chỉ thấy sau tấm rèm trước cửa vén lên, một đôi giày cong hoa vàng lọt vào tầm mắt. Ngẩng đầu lên nhìn, đó là một cô nương trẻ măng, dung mạo thanh tú xinh đẹp, nhiều nhất chỉ tầm mười bảy mười tám, da trắng như tuyết, môi đỏ như son, được thị nữ đỡ tới, dáng vẻ yếu ớt mảnh khảnh như Tây Thi bị ốm. Cô nương vừa thấy Tiêu Đạc liền dịu dàng gọi một tiếng “Ngọc ca”, hai hàng lệ nóng chậm rãi xuôi xuống, lập tức biến thành một cành hoa lê đới vũ.
Khi mưa tạnh mây tan thì cũng đã hoàng hôn, thuyền hoa thong thả lướt đi trên mặt nước mù mịt, Tiêu Đạc dựa bên cửa sổ nói, “Thật tốt, trên sông vào đêm còn náo nhiệt hơn cả đất liền, mấy ngày dầm mưa chẳng vui gì cả, nếu bảo thuyền tới trước, quan viên trong thành nghe tin chắc chắn sẽ đổ xô đến gặp, người nhiều như vậy thì chơi thế nào? Chúng ta chỉ đi hai người với nhau, thấy thuyền hoa nhà ai vui thì ghé vào nghe hát thưởng múa, đến lúc chán thì lên bờ đi miếu Phu Tử, ở hướng nam còn có hẻm Ô Y, nếu nàng thích, chúng ta đều sẽ đi hết.”
Hắn bình thường luôn đeo cái mặt nghiêm trang, phô trương thanh thế, nhưng thực ra cũng rất thích du sơn ngoạn thủy. Lúc này đã cải trang rồi, đến nơi nhiều người cũng không cần kiêng kỵ, trông hệt như một thương nhân bình thường.
Âm Lâu ngồi bên cửa sổ ngó đầu ra ngắm bên ngoài, sắc trời đang tối dần, hai bên bờ sông bắt đầu thắp lửa châm đèn, dường như chỉ trong chớp mắt, đèn lồng đỏ bát giác bên ngoài những hà phòng(*) đều sáng lên, một mảnh ánh sáng nhu diễm dần lan tỏa, lả lướt bao phủ khắp cả mặt sông. Bên ngoài hà phòng còn một khoảnh sân tà tà trên mặt nước, thúy các chu lan, màn trúc rèm lụa, dường như còn có thể mờ mờ ảo ảo trông thấy vòng eo con mềm mại của nữ tử sau rèm, quạt lụa trong tay khẽ phẩy, thuyền đi qua bên dưới có thể ngửi thấy hương phấn son.
(*) Hà phòng: Chỉ những ngôi nhà nằm hai bên bờ sông Tần Hoài, Nam Kinh.
Ai chưa từng du đêm Tần Hoài, vừa trông thấy quang cảnh này chắc chắn sẽ mê say. Âm Lâu tấm tắc tán thưởng: “Cẩm tú mười dặm gió xuân tới, ngàn môn vạn hộ ven sông khơi, câu thơ này áp vào đây quả thật là không thể chuẩn xác hơn được nữa!” Nàng kéo tay áp hắn ra bên ngoài chỉ trỏ, “Những nữ tử ven sông đó đều là bán nghệ sao? Trả một chút tiền là các nàng sẽ xướng một đoạn cho khách nhân nghe?”
Tiêu Đạc gõ nhẹ cái quạt trong lòng bàn tay, nói: “Nào có chuyện chỉ xướng một đoạn! Những cô nương đó đều được tú bà mua về, từ khi mười tuổi đã bắt đầu dốc lòng đào tạo, thơ từ ca phú đủ loại, so với tiểu thư nhà giàu còn kiều quý hơn. Dạy dỗ ba bốn năm, đem những người xuất chúng ra là có thể hốt bạc mỗi ngày. Trên sông Tần Hoài phần nhiều là văn nhân mặc khác, yêu nhất là dáng vẻ phong hoa tuyết nguyệt kia. Thuyền cập bờ sông, khuê nhân tựa bên lan can, từ bên dưới nhìn lên sẽ thấy một niềm diệu thú. Nhìn trúng thì chèo thuyền tới bắt chuyện vài câu, thấy hợp ý nhau, bước vào lòng ôn nhu hương, chuỗi ngày tiêu tiền như nước bắt đầu từ đây.”
(*) Ôn nhu hương (温柔乡): Đại ý là nhan sắc xinh đẹp khiến người ta trầm mê.
Âm Lâu từng nghe Đồng Vân kể chuyện thái giám thích dạo chơi ngõ Bát Đại, hắn quen thuộc nơi này như lòng bàn tay, trông bộ dạng cũng quá là giống khách làng chơi rồi! Một người xinh đẹp như vậy, cho dù chỗ khác tàn khuyết, nhưng chỉ cần ngắm mỗi gương mặt này thôi đã thấy cảnh đẹp ý vui, so với những tên đầu trâu mặt ngựa ăn chơi chác táng kia còn cao quý hơn gấp trăm lần. Nếu còn thêm cả cái danh Đốc chủ vào, những kỹ nữ đó chắc chắn sẽ chẳng thèm để bụng hắn có phải thái giám hay không, tám phần sẽ tranh nhau đòi hầu hạ hắn!
Nàng không thoải mái, cũng chẳng thèm nói lời nào, chỉ thi thoảng lại lườm hắn. Hắn giây trước vẫn còn phấn chấn vui vẻ, thấy bộ dạng này của nàng liền căng thẳng trong lòng, ho khan chữa ngượng hai tiếng rồi nói: “Những kẻ đến đây dạo chơi một mình đều không phải người đứng đắn, lén lén lút lút trốn người nhà ra đây, không ra thể thống gì cả! Ta coi thường loại người này nhất, nếu mà là mệnh quan triều đình, loại người này nhất định sẽ là tham quan!” Hắn lại lấy cái quạt chỉ về một phía, “Lại còn có thể nhìn trúng những nữ nhân này mới kỳ quặc làm sao, một đôi tay ngọc ngàn người gối, nay ngươi mai hắn, nằm lên không thấy cộm lưng sao? Nói là đẹp, đẹp ở chỗ nào? Ta thấy còn cách xa nàng cả một con phố, không tin nàng hỏi Tiểu Xuân Tử mà xem, xem có phải hay không?”
Tào Xuân Áng đứng bên nghẹn họng nửa ngày, nó và cha nuôi thân thuộc, có những việc cha nuôi cũng không kiêng dè nó. Chẳng hạn như chuyện ngày trước cùng Vinh An Hoàng Hậu, những người bên cạnh hắn đều biết ít nhiều. Có lẽ bây giờ tânTào Xuân Áng đứng bên nghẹn họng nửa ngày, nó và cha nuôi thân thuộc, có những việc cha nuôi cũng không kiêng dè nó. Chẳng hạn như chuyện ngày trước cùng Vinh An Hoàng Hậu, những người bên cạnh hắn đều biết ít nhiều. Có lẽ bây giờ tân nương nương cắn câu rồi, không còn thấy giận dữ như trước, quả nhiên Đốc chủ có tài quét sạch ngàn quân, không cô nương nào chống đỡ nổi. Cha nuôi phụ trách hát xướng, nó phụ trách gõ nhịp. Lúc này bị cha nuôi nhắc tên, nó lập tức nhảy dựng lên trả lời: “Cha nuôi nói rất đúng, nếu lão tổ tông không đẹp thì sao có thể làm nương nương? Ngài ngàn vạn lần đừng để những kỹ nữ giang hồ đó vào mắt, những người đó sao có thể sánh được, có đẹp mấy cũng chỉ đến thế mà thôi.”
Sốt ruột phủi sạch như vậy đúng là giấu đầu hở đuôi, Âm Lâu liếc nhìn Đồng Vân một cái, nha đầu kia chuyển tầm mắt thật nhanh, có thể là vì chột dạ, nhìn ngó xung quay rồi “ồ” lên, chỉ vào một cái nhà thủy tạ, nói: “Còn có cả mở cửa hàng trên thuyền nữa, đầu óc mua bán đúng là không tồi, trông cũng vui lắm.”
Mọi người nhìn theo phía nàng chỉ, thì là một cái thuyền nhỏ bán đồ lặt vặt, người trên hà phòng nhấc cửa lên, thả một cái rổ xuống, trong rổ đã để sẵn tiền, nhà đò lấy tiền xong thì bỏ đồ vào, rổ lại được kéo lên, thế là xong một lần mua bán, cực kỳ tiện lợi.
Âm Lâu nhớ tới chuyện ngày bé, dào dạt đắc ý mà nói: “Đây vẫn chưa tình là gì, khi còn nhỏ ta cũng từng dùng cách này bắt cá. Lấy dây vải buộc một nhúm cơm vào trong rổ rồi dìm xuống hồ chờ cá đến ăn, khi nào cá bị nhử đến rồi thì kéo rổ lên, không con cá nào chạy thoát được.”
Tiêu Đạc nghe xong thì nhíu mày, “Nàng rốt cuộc là lớn lên thế nào? Tốt xấu gì cũng là xuất thân tiểu thư, sao còn phải làm những chuyện đó.”
Nàng lại không nghĩ vậy, “Khi còn nhỏ ta và mẫu thân vẫn luôn ở lại quê đợi, không vào kinh cùng cha. Chỉ là một thứ nữ mà, không ai coi trọng, cũng chẳng phải chịu nhiều giáo điều. Thực ra vui sướng nhất vẫn là khi đó, không như sau này phải đọc sách học bài, bị quản thúc nhiều, cũng chẳng còn tự do.”
Dù sao bây giờ đã có người thương, tâm tư thanh thản, nói chuyện cũng thấy tự tin thêm mười phần. Mọi người đứng nói chuyện vài câu trên boong thuyền, sắc trời sáng tối giao nhau, chuỗi đèn lồng lay động trong gió đêm, cả vùng trời trên đầu đều nhuộm đỏ.
Sân khấu ca lâu đã ở trước mắt, nơi này không thể không đi. Âm Lâu đã sớm cải trang thành nam nhân, đầu đội khăn mềm, mặc giao lãnh học sinh, tay cầm quạt xếp, trông cũng rất ra dáng tiểu công tử xuân phong đắc ý. Nàng quay đầu nháy mắt với Đồng Vân một cái: “Gia đi tiêu tiền đây, em ngoan ngoãn ở nhà trông nhà, lát nữa gia mua đồ ăn vặt về cho.”
Hầu như thuyền hoa nào trông cũng giống nhau, hai cái thuyền buộc vào nhau liền thành một cái thuyền liền, hai bên có thể tự do đi lại. Thấy có thuyền dựa sát lại, đầy bên kia ngay lập tức mang ván cầu ra, Âm Lâu nhanh nhảu chạy lên, đứng cười hì hì trên đầu thuyền đợi Tiêu Đạc, thấy hắn vẫn chập rãi vừa đi vừa phẩy quạt, bước chân thật sự quá mức thong dong, nàng sốt ruột, chạy lên kéo hắn một phen.
Kỹ viện thanh lâu ở Giang Nam không hoang dã buông thả như phía Bắc, cô nương luôn chú ý nhã nhặn, trông lại càng thanh cao, rụt rè tự trọng từ trong xương cốt. Đứng ngoài thuyền tiếp đón khách đến khách đi đều là hạ nhân, cho nên mặc dù thuyền hoa làm “nghề nhiệp kia” nhưng nhìn qua không hề cảm thấy tục tĩu, còn rất có vài phần ý thơ.
Hai người đứng yên nhìn khắp nơi, tên phu thuyền phụ trách tiếp khách chạy đến, chắp tay chào đón, mặt mũi tươi cười nhiệt tình dẫn bọn họ vào trong, vừa đi vừa nói: “Trông khách nhân lạ quá, hẳn là lần đầu tới đây phải không?”
Tiêu Đạc nhấc áo bước vào trong khoang, gật đầu nói: “Chúng ta là người xứ khác, diễm danh giai lệ Tần Hoài vang xa, hôm nay ngưỡng mộ mà đến.”
Tên phu thuyền lại cười càng thêm hăng hái, “Trước lạ sau quen ấy mà, ở đây chúng ta có cô nương đẹp nhất giỏi nhất, cầm kỳ thi họa, thơ từ ca phú, không có gì là không tinh thông. Khách nhân muốn gì cô nương cũng có…Ha ha, nếu khách nhân thích nghe khúc, côn khúc, kinh kịch, đại cổ thư, các cô nương đều hát được.” Hai người được dẫn vào một căn phòng, tên thuyền phu lấy cái khăn vắt trên vai xuống phủi ghế hai cái, hồ hởi nói: “Khách nhân đợi chút, các cô nương lập tức ra ngay.”
Qua tấm mành mỏng có thể trông thấy mấy đôi tới trước đang ở bên ngoài, trong tay ôm ấp ca kỹ trêu đùa. Tiêu Đạc liếc nhìn Âm Lâu một cái, gọi tên thuyền phu lại dặn dò, “Không cần hồng quan, gọi hai thanh quan đến đây xướng khúc là được. Tiểu gia nhà ta còn nhỏ, không thể dạy hư.”
Cái gọi là thanh quan tức là bán nghệ không bán thân, còn hồng quan chính là vừa bán nghệ vừa bán thân. Âm Lâu cảm thấy tên thuyền phu kia không thèm để nàng vào mắt, cứ như thể ở đây chỉ có Tiêu Đạc là khách, hơn nữa Tiêu Đạc cũng thật đáng ghét, hắn gọi thanh quan rồi, chẳng nhẽ nàng không được gọi tiểu quan nữa hay sao? Đáng tiếc nàng còn chưa kịp mở miệng, từ bên trong đã có vài cô nương ôm đàn tỳ bà bước ra, nhìn kỹ thì tuổi đều không lớn, gương mặt trong trẻo không chút phấn son, nhẹ nhàng hành lễ, ngồi xuống cái ghế con đối diện bàn tiệc.
Có lẽ ở đây đều có luật lệ, điểm người nào thì người đó tiến vào, không có cảnh yến yến oanh oanh vây quanh trong tưởng tượng, cô nương chỉ đơn giản là cất tiếng thánh thót thỉnh an, nói tiếng phổ thông nghe cũng rất hay, “Khác nhân thích nghe khúc gì, hoặc là khách nhân báo danh mục, hoặc là tiểu nữ sẽ tự chọn bài sở trường, đều tùy khách nhân định đoạt.”
Tiêu Đạc đang định mở mồm nói thì Âm Lâu ngồi bên đã nhanh nhảu: “Hát《Tình ca ca》đi!” Nàng cười với Tiêu Đạc, “Trước kia đi chơi tiết Hoa Triều ta từng tình cờ nghe thấy người ta nhắc đến, mãi mà không có cơ hội được nghe. Nếu đã tới nơi này rồi, không nghe một chút không phải là rất đáng tiếc sao?”
Những thứ trong đầu nha đầu này không giống người khác, Tiêu Đạc không biết phải trưng ra biểu cảm gì để đối mặt với nàng, nhíu mày hỏi: “Khúc hát đó là về cái gì, nàng có biết không hả?”
Âm Lâu rót rượu vào ly, đạm nhiên nói: “Còn không phải là khúc áp đáy hòm(*) sao! Tới đây rồi mà không nghe cái này, chẳng lẽ đi nghe 《Tứ Lang thăm mẹ》?”
(*) Áp đáy hòm: Ý nói những thứ liên quan đến tình thú.
Hắn bị nàng rầy la, nhất thời á khẩu không nói nên lời. Nàng vừa dứt lời liền nghe tiếng dâm khúc ngoài phố loáng thoáng truyền tới, hắn lo lắng mấy khúc hát này sẽ làm bẩn tai nàng. May mà nàng còn không gọi cái gì mà《Tình vụng trộm》, nếu không thì đúng là khiến người ta ngượng chín mặt.
Thanh quan nghe khách nhân ra lệnh, tiếng đàn tỳ bà cất lên, “Tình ca ca, thà đem thân nô tới phá, tạm gác lại đêm hoa chúc kia, vẫn là một thân nguyên lành…”
Hắn xấu hổ không thôi, quay mặt đi chỗ khác. Âm Lâu thì không nghe rõ ca từ, ngồi nghiền ngẫm cả nửa ngày, quay sang hỏi hắn: “Thanh nga phấn hồng chớm nở, băng cơ quấn quanh ngọc thể(*)…Mấy câu sau là hát cái gì thế?”
(*)Lời bài hát này chính là một câu chuyện cao H mọi người ạ:)) nên mình xin phép tạm thời bỏ qua nha.
Hắn rũ mắt nhấp một ngụm rượu, hàm hồ nói: “Đừng hỏi ta, ta cũng không nghe hiểu.”
Vốn định lừa dối cho xong, ai dè người hầu bên cạnh lại hết mực làm tròn bổn phận, cong eo giải thích tường tận: “Khúc hát này chính là nói về đôi phu thê lén gặp nhau trước khi động phòng, nam nhân kia thì muốn làm “chuyện đó”, cô nương thì sợ không biết phải ăn nói với mẹ ra sao, sống chết không cho. Câu tiểu gia vừa nói kia, kế tiếp là ‘Xương cốt khắp người mềm mại, hỏa khí trong bụng cuồn cuộn’…Ha ha, cô nương ở chỗ chúng ta không chỉ xướng khúc hay, hầu hạ trong phòng cũng rất lợi hại. Nếu hai vị thích, ta gọi ma ma chọn tới cho hai vị cô nương tốt nhất, đảm bảo hai vị sẽ vừa lòng.”
Nghe khúc một chút chẳng mất bao nhiêu tiền, cái nhiều tiền chính là còn phải chờ ở lại qua đêm cơ. Đáng tiếc lại uổng phí tâm tư, hai người bọn họ một là thái giám, một là nữ nhân, cô nương có tốt đến mấy cũng không có phúc hưởng thụ. Lại ngồi xuống nghe xướng khúc tiếp, càng nghe càng cảm thấy kỳ cục. Âm Lâu có chút mất kiên nhẫn, mông sắp trượt khỏi ghế đến nơi, mặt mày ủ ê hỏi Tiêu Đạc: “Hay là chúng ta đi đi! Ta thấy bên ngoài còn nhiều sạp lắm, nếu không thì đi dạo cũng được.”
Hắn tất nhiên hết sức ủng hộ, đứng dậy trả tiền rồi đưa nàng ra cửa. Vừa mới bước ra khỏi khoang, phía trước có một cái thuyền hoa nhẹ nhàng lướt đến, đầu thuyền có một người đang đứng, đầu đội khăn lưới(*), một thân áo liền, từ đằng xa đã chắp tay với bọn họ. Trông khí độ kia có vẻ không phải khách tìm hoan, có vài phần tư thái giống quan viên triều đình.
Dưới ngọn đèn dầu le lói, Tiêu Đạc híp mắt nhìn, đó là một tên trẻ tuổi, bộ dạng chỉ tầm 20, gương mặt như ngọc, ôn văn nho nhã. Thực ra cả triều văn võ không có mấy người đáng để hắn để mắt, Lang trung Tiền Chi Sở của Võ Tuyển Tư Binh Bộ chính là một trong số đó. Những hắn vốn không qua lại với người này bao giờ, bỗng dưng hôm nay gặp được ở đây, có chút ngoài dự đoán. Hắn hơi gật đầu, đợi thuyền tới gần thì mỉm cười ấm áp nói: “Đúng là trùng hợp, không ngờ lại gặp được Xu tào(*) ở đây.”
(*) Xu tào: Một chức quan.
Tiền Chi Sở vái chào, “Trước đây nghe nói đại nhân Nam hạ, không ngờ hôm nay lại có duyên gặp gỡ. Nếu đại nhân không chê, mời đại nhân di giá lên thuyền ti chức, ti chức có chút rượu nhạt tiếp đãi đại nhân.”
Tuy Tiêu Đạc đối nhân xử thế cũng gọi là khôn khéo, nhưng hắn tuyệt chưa bao giờ được coi là dễ gần. Tên Tiền Chi Sở này chẳng qua chỉ là quan nhỏ ngũ phẩm, vốn không có giao tình gì, gật đầu một cái đã là nể mặt lắm rồi, căn bản không xứng để hắn phải bước lên thuyền. Người trong triều muốn kết giao với hắn rất nhiều, nếu mỗi người đều mời hai chén, hắn chẳng phải sẽ chết say sao? Đang định mở miệng từ chối, lại thấy tên kia sửa sang y phục hướng về phía Âm Lâu mà cúi đầu, dù không nói lời nào nhưng biểu tình lại cung kính khiêm tốn, có lẽ là biết thân phận nàng.
Một người từ trong kinh thành ra, nếu biết đến nàng thì chắc chắn là đã nắm rõ chuyện ở Dư Hàng, lai lịch như vậy đúng là khiến người ta không khỏi hoài nghi. Hắn ta không thèm che dấu, chứng tỏ là chẳng để ý liệu có bị người khác điều tra hay không, Tiêu Đạc mỉm cười, xem ra hành trình Kim Lăng lần này không thể tránh khỏi một phen động tĩnh.
Hai bên mạn thuyền cập sát vào nhau, vừa nhấc chân là có thể bước qua. Hắn quét mắt nhìn quanh, Vân Úy và Dung Kỳ đang ở trên một thuyền khác canh gác cũng nhích lại gần. Hắn lặng lẽ giơ tay ý bảo bọn họ đợi lệnh, tự mình nhấc áo bước qua mép thuyền, sau đó quay lại giơ tay ra để Âm Lâu vịn vào mượn lực.
Tiền Chi Sở đứng một bên nghiêm chỉnh nghênh đón, cong eo dẫn đường hướng vào khoang sau, vừa đi vừa nói: “Hôm nay ti chức cũng mới đến Nam Kinh, sau đó đi qua Đào Diệp Độ, nghe nói có thuyền hoa từ phía Hàng Châu đi tới đây, đoán chừng chính là Hán công. Đến Kim Lăng rồi không thể không du đêm, ti chức suy đoán trong lòng, đi đến đâu cũng cẩn thận để ý. Không ngờ vận khí lại cao, quả nhiên gặp được Hán công. Ti chức từ trong kinh thành ra chỉ dẫn theo hai người hầu, thuê thuyền cũng nhỏ hẹp, Hán công hạ mình, mong sẽ không trách tội.” Rồi hắn lại quay sang tiếp đón Âm Lâu, cúi đầu nói hai tiếng mời.
Người chính trực không nên nói vòng vòng, nếu Tiêu Đạc đã lên thuyền, cũng muốn đi xem một chút xem Tiền Chi Sở rốt cuộc là muốn làm trò gì. Hắn đứng trước khoang đánh giá xung quanh, thuyền hoa chỉ một tầng, nhỏ hơn so với thuyền của bọn họ một chút, khoang thuyền cũng thông thẳng vào trong, ở chính giữa khoang là hai cái bàn nguyệt nha đối diện nhau, trên bàn bày đủ rượu và thức ăn, rõ ràng là đã chờ từ lâu. Hắn mỉm cười nhẹ nhàng, cũng chẳng vội vã nói lời khách sáo, chỉ hỏi: “Xu tào không phải là nhậm chức ở Binh Bộ sao, lần này tới Nam Kinh là do triều đình sai phái?”
Tiền Chi Sở thưa vâng, “Kỳ thi võ mùa thu năm nay đã sớm chuẩn bị từ Đoan Ngọ, Thánh Thượng ngự cục đã hơn hai tháng, rất coi trọng kỳ tuyển chọn học sinh văn võ lần này. Nửa tháng sau khi Hán công rời kinh đã ban bố ý chỉ, năm nay không giống năm ngoái, Thánh Thượng muốn kể cả các quan viên châu phủ huyện cũng phải kiểm tra, ti chức là được phái đến Trực Lệ giám thị thi Hương.”
Chút gió thổi cỏ lay nơi triều đình sao giấu được tai mắt Đông Xưởng, hắn dẫu cách xa ngàn dặm, nhưng mọi việc lớn nhỏ trong kinh vẫn nắm rõ như thường. Hoàng Đế phái các Chương kinh đi khắp nơi đôn đốc hắn đều biết, nhưng mà tên Tiền Chi Sở này không hề đáng chú ý trong đám quan viên, về lai lịch của hắn, Tiêu Đạc chỉ nhớ hắn đố tiến sĩ lưỡng bảng năm Long Hóa thứ 8, là một kẻ thành thật, bởi vậy thăng chức không nhanh, đứng lẫn trong đám người cũng rất khó để nhận ra. Nhưng xem tình thế ngày hôm nay, người này dường như không hề đơn giản như ngoài mặt. Không ngờ lại có cá lọt lưới ngay trước mắt hắn, nói ra nghe cũng thật lạ!
Hắn cười cười, phe phẩy cái quạt nói: “Thánh Thượng cần mẫn triều chính, đúng là phúc của muôn dân! Năm ngoái cũng có vài nhân tài, lại vướng chuyện này chuyện kia mà bỏ phí mất, bây giờ triều đình hạ sắc lệnh, đối với những người đó mà nói chính là chuyện tốt.” Hắn dứt lời, sóng mắt lưu chuyển trên mặt Tiền Chi Sở, ngân nga hỏi, “Nhà ta đột nhiên nhớ ra, Xu tào là người Giang Ninh phải không? Áo gấm về làng, như cá gặp nước, bảo sao lại muốn mở tiệc ở đây khoản đãi nhà ta. Khi trước Xu tào là thuộc môn hạ của ai vậy? Từ khi trở lại Nam Kinh đã bái kiến Nam Uyển Vương chưa?”
Tiền Chi Sở nghe xong thì vẫn tươi cười như cũ, đứng lên cầm bầu rượu bát tiên tới rót rượu cho hắn, dòng rượu trong suốt chảy vào cái chén bạc, bình tĩnh nói: “Ti chứ cũng mới đến hôm nay, vẫn chưa kịp tới Vương phủ bái yết. Nhưng mà nói đến chuyện giám thị, tháng sau Tân Giang Khẩu sẽ kiểm duyệt thủy quân, Hoàng Thượng phái người của Tây Xưởng tới đốc thúc, không biết việc này đã tới tai Hán Công hay chưa? Trước nay kiểm duyệt thủy quân luôn là việc của Đông Xưởng, bây giờ lại đột nhiên an bài như vậy, người của Công Bộ dường như có chút bất mãn kín đáo, nhưng mà tấu sớ dâng lên đều bị bác bỏ, chỉ sợ quyền phê hồng đã rơi vào tay Vu Tôn mất rồi.”
Âm Lâu liếc nhìn sắc mặt Tiêu Đạc, trong lòng cảm thấy có chút oán hận chốn quan trường này. Rõ ràng chẳng phải là chuyện tốt đẹp gì, biết rõ Đông – Tây Xưởng vốn không đối đầu với nhau mà vẫn chơi trò chọc ngoáy, đây là muốn khơi mào bất mãn của Tiêu Đạc với Tây Xưởng, hay là còn muốn chia rẽ hắn với triều đình? Đến đồ đầu gỗ như nàng còn nghe ra ẩn ý trong lời tên Tiền Chi Sở kia, thông minh như Tiêu Đạc chẳng lẽ còn không đề phòng?
Tiêu Đạc thản nhiên không một gợn sóng, ưu nhã cầm cái chén nhỏ lên nhấp một ngụm, “Đông – Tây Xưởng đều là vâng mệnh triều đình, vì Hoàng Thượng phân ưu, có gì mà phải phân biệt ta ngươi? Từ khi Đông Xưởng thành lập đến nay có luôn có những việc không thể làm hoàn hảo trọn vẹn, chung quy cũng vì sức người có hạn, sơ hở là không thể tránh. Bây giờ nhân số Tây Xưởng vượt qua Đông Xưởng, nhiều người tài hơn cũng là đương nhiên. Theo ý Xu tào, chẳng lẽ có chỗ nào không đúng?”
Tiền Chi Sở bị hắn phản bác, ấy vậy mà vẫn không lộ chút hoảng loạn, cười vang nói: “Hán công nói có lý, ti chức buồn lo vô cớ, có chút để tâm quá mức chuyện vụn vặt rồi. Nhưng tâm tư ti chức vẫn là hướng về Đông Xưởng, nếu lời nói chưa đủ thành ý, vẫn mong Hán công lượng thứ.” Hắn ta thở trằn trọc thở dài một hơi, “Không dám dối gạt Hán công, hôm nay ti chức tới bái kiến Hán công cũng không coi là trùng hợp, nghiêm túc mà nói, hẳn là được người khác ủy thác. Trên đường ti chức rời kinh có cứu được một vị cô nương, nếu thấy người đó, Hán công nhất định sẽ nhận ra.” Hắn quay đầu phân phó gã sai vặt, “Đi thông báo cho Nguyệt Bạch cô nương, nói Hán công đã tới rồi, mời cô nương ra gặp.”
Âm Lâu nghe nói là một cô nương thì tinh thần lập tức chấn động, cố vươn cổ như con gà hướng ra sau cửa sau mà nhìn, chỉ thấy sau tấm rèm trước cửa vén lên, một đôi giày cong hoa vàng lọt vào tầm mắt. Ngẩng đầu lên nhìn, đó là một cô nương trẻ măng, dung mạo thanh tú xinh đẹp, nhiều nhất chỉ tầm mười bảy mười tám, da trắng như tuyết, môi đỏ như son, được thị nữ đỡ tới, dáng vẻ yếu ớt mảnh khảnh như Tây Thi bị ốm. Cô nương vừa thấy Tiêu Đạc liền dịu dàng gọi một tiếng “Ngọc ca”, hai hàng lệ nóng chậm rãi xuôi xuống, lập tức biến thành một cành hoa lê đới vũ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook