Phù Dao Hoàng Hậu
Quyển 1 - Chương 20: Phơi bày cảnh xuân

Typer : BTCĐ

Mạnh Phù Dao chưa quát xong, cơ thể đã lao nhanh như chớp, chủy thủ vẽ nên một đường cong còn đen hơn cả màn đêm, chợp mắt đã chạm đến đỉnh yết hầu của người đó.

Mũi chủy thủ vừa chạm đến da thịt người này, cảm giác như cầm xiên đâm vào cá lội dưới đáy nước, xiên trơn tuột khỏi tay, chỉ với một động tác kỳ quái trong chớp nhoáng, không biết sao hắn đã thoát khỏi phạm vi của chủy thủ rồi.

Nhưng nàng không lãng phí thời gian để kinh ngạc, chủy thủ đâm trượt liền bổ nhào lên người hắn. Giật chỏ, bạt tai, đá chân, huých vai, chớp nhoáng không ngừng, mạnh bạo tàn nhẫm khiến đối phương chẳng kịp thở nổi. Tuy rằng thân thể như được bôi dầu trơn tuột, nhưng với công kích như vũ bão trong tích tắc như vậy vẫn khiến hắn trúng chiêu liên tục. Cứ mỗi ba chiêu thì trúng thưởng một chiêu. Lấy sức mạnh và tốc độ được tôi luyện từ thiết huyết của Mạnh Phù Dao trước đây, đánh đến hắn chẳng còn đường lùi, liên tục gào khóc thảm thiết.

Khốn kiếp! Tên khốn này vậy mà núp sau tảng từ nãy giờ, há không phải từ đầu đến cuối bà đây bị ngươi xem sạch rồi sao?

Mạnh Phù Dao càng nghĩ càng giận, càng đánh càng hăng, ánh mắt sáng quắc, quyền đánh như mưa, hung hăng đánh đến hả giận.

Nguyên Chiêu Hủ mỉm cười đứng im lặng nhìn, ngón tay ngầm cong lại dưới ống tay áo dần dần buông lỏng.

Bên kia, cuộc chiến không cân sức đã gần đến hồi kết, Mạnh Phù Dao giơ nắm đám ra, tên xui xẻo nào đó đưa cái đầu sưng vù ra đỡ theo bản năng, đau dè nàng đột nhiên dừng lại.

Gã khẽ ngay ngốc, nhìn nắm đấm đang treo trên không.

“Bụp.”

Thừa dịp hắn thất thần, nàng lập tức hung hắc đấm hắn tiếp.

“Bịch.”

“Hèn… hạ…”

Ánh mắt gã áo xám dại ra, ngã phịch xuống đất.

Nàng thảnh thơi thổi nhẹ quả đấm, cười hì hì nói: “Hèn hạ là giấy thông hành của kẻ hèn hạ, ngu dốt là bia mộ của kẻ ngu dốt.”

Hớn hở nhảy lên lưng hắn, nàng vô cùng đắc ý bắt chéo chân ngồi: “Khốn kiếp, ta nói là ngươi đi không được mà!”

Nàng vừa nhấc chân, đột nhiên cảm thấy có chút gì là lạ, cúi đầu nhớ đến thì ra mình đã cởi quần, chỉ còn trường bào che phủ dưới thân, vừa nhấc chân lên, cảnh xuân lập tức bị phơi bày.

Trong đêm tối, hai chân thon dài lộ rõ dưới trường bào xanh thẫm, trắng nõn, thẳng tắp, mịn màng, tựa như ngọc được tạc từ đôi tay bậc thầy của nghệ thuật, lấp lánh sắc vàng óng ánh của trăng, quyến rũ mê người.

Từ đằng trước truyền đến tiesng cười nhẹ như có như không.

Mạnh Phù Dao đanh mặt lại, vội vàng kéo trái đậy phải, dùng trường bào dài rộng che kín chân, âm thầm an ủi mình, may nhờ mình không mặc giống đàn ông thời đại này là không mặc quần lót bên trong, may nhờ mình có mặc quần lót do mình thiết kế… Hu, vừa nãy hắn có nhìn thấy không vậy trời?

Nàng ngẩng đầu, nhìn chằm chằm cái cây trước mặt, tức giận nói: “Này, trốn sau cây làm gì, làm tặc à?”

Tiếng cười nhẹ tênh chợt tắt, sau gốc cây từ từ xuất hiện vạt áo màu sáng, chàng trai mặc áo bào tay rộng, hai tay khoanh lại đứng tựa vào cây, nhàn nhã mỉm cười.

Đứng trên vai hắn là con vật béo lông trắng phất phơ, tựa vào gò má chủ tử, hai chân trước khoanh lại, hai chân sau hơi giang ra, nhìn giống hệt hắn.

Nhìn dáng vẻ một người một chuột ung dung nhàn nhã, nàng cảm thấy bực mình, đè mông xuống mạnh hơn nữa, tên nào đó bị đè phía dưới kêu lên thảm thiết. Nàng điểm huyệt hắn, vung roi kéo quần lại, sau đó nắm chặt quần, ngẩng đầu nghiêm mặt nhìn hai tên đối diện kia.

Hai tên kia thản nhiên nhìn nàng, không nhúc nhích.

Mạnh Phù Dao trợn mắt nhìn lại.

Hai tên kia vẫn thản nhiên đứng đối diện nàng như cũ.



“Thấy nàng đi lâu chưa quay lại, nghĩ rằng nàng cần giấy vệ sinh, chúng ta đi đưa giấy.” Nguyên Chiêu Hủ nhìn thấy nàng thẹn quá thành giận, càng cười rạng rỡ hơn.

Nguyên Bảo đại nhân lập tức cúi người khom lưng, hai móng giơ ra một tờ giấy nhăn nheo, cung kính nâng cao khỏi đầu.

Mạnh Phù Dao cầm tờ giấy dính thứ gì đó màu vàng nhìn không rõ, hình như đã bị nó lau đít qua rồi, nhét vào miệng nó.

Nguyên Chiêu Hủ nhìn nàng sắp nổi cơn tức giận, rốt cuộc lương tâm trỗi dậy, xoay người, đi vài bước đột nhiên khẽ cười, bâng quơ nói: “Ôi, đẹp quá.”

“Cái gì đẹp quá?” Nàng ngơ ngác hỏi.

Nguyên Chiêu Hủ và Nguyên Bảo đại nhân liếc mắt nhìn nhau, chuột mập lập tức nhe ra cái răng trắng phau, giơ cái chân béo ụ của mình lên cho Mạnh Phù Dao hiểu.

Cùng lúc đó, Nguyên Chiêu Hủ cũng chầm chậm đáp: “Ta nói, đùi.”



Mạnh Phù Dao vừa khóc không ra nước mắt vừa mặc quần, rồi tàn bạo cột gã áo xám lên cây, quan sát từ trên xuống dưới, lắc đầu.

“Sao người này gầy quá, giống như là bị hai cánh cửa kẹp vậy.”

Nguyên Chiêu Hủ ngước nhìn, không nhịn được bật cười, quả thật gã áo xám này bị dị tượng bẩm sinh, quá mức cao gầy, người dẹp lại dài, ngay cả mặt cũng dẹp, gióng như một con cá biển. Lúc nãy khi giao đấu, thấy thâ thể hắn trơn tuột nàng vô cùng tò mò, nhìn cả nửa buổi, cảm thấy người này ngoại trừ màu da trắng bệch, cũng không có gì dị thường.

Nàng xoay đầu nhìn, thấy trong ánh mắt Nguyên Chiêu Hủ thoáng qua chút thương hại, không khõi khẽ giật mình: “Huynh biết hắn à?”

“Không, nhưng ta biết tộc người hắn.” Nguyên Chiêu Hủ nói: “Tộc Nặc Giao, ở miền duyên hải nước Phù Phong.”

“Nặc Giao?”

Nguyên Chiêu Hủ ừ, nói tiếp: “Nước Phù Phong có Ngạc Hải, là vùng biển nguy hiểm nhất với dãy đá ngầm dày đặc tại khu vực cân đảo La Sát. Tương truyền có một quốc gia cổ đã chìm tại khu vực biển này, cho nên dưới đáy biển có vô số bảo vật quý hiếm. Tuy nhiên, ngoài dãy đá ngầm dày đặc như rừng cây kia thì còn có một eo biển vô cùng chật hẹp. Người đi biển tầm thường không thể vuợt qua, chỉ có tộc Nặc Giao sinh sống ở đảo La Sát mới làm được. Trẻ con tộc này từ ba tuổi đã được đưa xuống biển luyện tập kỹ năng luồn lách qua những khe đá hẹp. Cho đến khi kỹ năng bơi lội ấy thành thục hơn người, thân pháp như cá mới xem là thành công. Những đứa trẻ này bởi vì từ nhỏ đã luyện tập như vậy, còn quanh năm sống ở dưới nước, nên cơ thể phát triển dị thường. Hơn nữa, do phải đối phó với những loài động vật hung dữ dưới đáy biển, nên chúng còn luyện được kỹ năng ẩn nấp và giấu đi hơi thở, do đó mới có tên “Nặc Giao”*. Nhờ những kỹ năng đặc biệt như vậy, nên tộc người này đồng thời cũng là những tay trộm và sát thủ bậc nhất.”

* Nặc Giao: Nặc = ẩn nấp; Giao = cá mập

“Ồ, khó trách khi nãy ta không phát giác ra hắn ẩn núp bên cạnh.” Mạnh Phù Dao bừng tỉnh ngộ, cười mỉm, xoay xoay cổ tay.

“Mặc kệ, đánh tỉnh trước rồi hãy nói!”

“Cho người rình lén, cho ngươi rình lén! Rình lén nè! Rình lén nè!”

Mạnh Phù Dao túm lấy tên xui xéo đó luyện quyền ầm ầm, thuận tiện chỉ cây dâu mắng cây hòe*, ném đá dấu tay.

*chỉ cây dâu mắng cây hòe: giận chó đánh mèo

Cây hòe bị mắng kia vẫn thản nhiên cười như thường ngày, chút xíu xiu cảm giác hổ thẹn cũng không có.

Gã áo xám bị cường bạo bất chợt tỉnh lại, vừa mở mắt liền hốt hoảng gào to: “Ta không có trộm! Ta không có trộm!”

“Ta biết mi không có trộm.” Mạnh Phù Dao cười lạnh, quan sát hắn: “Đồ trên người ngươi đều bị ta trộm.”

Ánh mắt hắn vẫn ngu ngơ, chưa hoàn toàn tỉnh lại, chỉ nghe thấy Mạnh Phù Dao tuôn ra một tràng câu hỏi.

“Cha ngươi tên gì?”

“Mẹ ngươi họ gì?”

“Ngươi có mấy chị gái?”

“Ngươi có mấy em trai?”

“Lần đầu tiên ngươi đái dầm là mấy tuổi?”

“Ngươi tắm có mặc quần áo hay không?”

“Ngươi rửa mặt thích dùng bồ kết hay xà phòng?”

……..

“Ngươi đến nơi này làm gì?”

Một loạt câu trả lời cho những câu hỏi lan man chẳng cần suy nghĩ như mưa to tuôn xuống, gã kia đã sơm choáng vàng, theo bản năng hỏi là đáp, đương nhiên không chút phòng bị cũng trả lời luôn câu hỏi cuối cùng.

“Ta bị Chiến Bắc Dã – Liệt Vương Thiên Sát đuổi giết…”

Nói xong hắn ta mới phát giác ra mình vừa nói gì, há miệng thơ phì, trợn to mắt. Mạnh Phù Dao vui vẻ cười, vỗ vỗ mặt hắn, nói: “Ngoan.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương