Phù cẩm
-
Chương 6:
Chương 6: Sóng gió
Tống Tinh Dao còn chưa nhận được đáp án của Lôi Cửu thì đã bị cữu cữu kéo từ trong phòng ra ngoài hành lang.
“Cháu nói xem cháu là một cô nương sắp cập kê đợi gả, không ngoan ngoãn ở nhà tu tâm dưỡng tính, suốt ngày suy nghĩ lung tung cái gì trong đầu thế? Trong phòng đã có hai con mèo rồi mà còn muốn nuôi thêm, hơn nữa còn giở chứng muốn học nuôi mèo? Con mèo tinh nhà cháu định mở quán buôn bán mèo à? Trong nhà bỏ đói cháu hả?” Tôn Tàng tức muốn hộc máu mà mắng luôn miệng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mới gặp mặt nửa ngày, nào là “gây giống”, nào là bái sư học nuôi mèo, hắn muốn thay tỷ tỷ quản giáo đứa cháu ngoại gái này. Hắn thấy Tống Tinh Dao cúi đầu nắm hai nút thắt bên hông không lên tiếng, lại tiếp tục mắng: “Cháu ngoan ngoãn một chút đi, hai tháng nữa vào kinh, nương cháu nên nghị thân cho cháu rồi, với tính tình này của cháu thì thiếu niên nhà ai dám lấy cháu hả?”
“Vậy không gả nữa. Xuất giá có gì tốt? Gả vào nhà cao cửa rộng thì sầu vì tính kế, gả cho bình dân thì sầu vì kế sinh nhai, còn không bằng ở một mình.” Lúc này Tống Tinh Dao mới ngẩng đầu lên, không thèm để bụng mà mở miệng.
Nàng cũng không biết vì sao bản thân mình lại có suy nghĩ này nhưng những lời vừa nói với cữu cữu hôm nay lại khiến nàng trở nên thông suốt, dường như lớp sương mù chiếm giữ nhiều ngày trong lòng cuối cùng cũng tan đi, suy nghĩ mông lung của nàng dần dần sáng tỏ —— nàng không muốn xuất giá, không muốn phải trải qua cuộc sống làm phụ nhân một lần nữa.
Đây vốn không phải suy nghĩ của tuổi mười lăm đang độ hoa nở như nàng, tuổi còn có chờ mong đối với hôn sự. Ở tuổi này của nàng, lẽ ra nàng phải chìm đắm trong mộng đẹp lãng mạn “Thần tiên quyến lữ*” không muốn tỉnh lại giống như hầu hết thiếu nữ đang đợi gả, chờ đợi phu quân nắm tay, đấy mới là điều bình thường.
*thần tiên quyến lữ: ý chỉ cặp đôi đẹp, tình cảm sâu đậm gắn bó hiếm có trên đời.
Mà nàng của hiện tại đã dần bị ký ức hỗn độn ăn mòn, không thể mơ mộng như vậy nữa.
“Không xuất giá thì cháu muốn làm gì? Cháu là một nữ nhân, có thể làm cái gì?” Tôn Tàng giận quá hóa cười với nàng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Nữ nhân thì làm sao? Trưởng công chúa Vĩnh Xương cũng là nữ nhân, đúng không? Không phải bà cũng tự xây phủ cho riêng mình sao, không biết ngày tháng thoải mái tới cỡ nào đâu.” Tống Tinh Dao nói.
“Tống Tinh Dao, đó là Trưởng công chúa đương triều, là tỷ tỷ của Hoàng Thượng, cháu có thể so với bà ấy ư?” Tôn Tàng giận quá hóa cười sau đó lại tức tới ngây người.
Đương nhiên Tống Tinh Dao biết người được gọi là Trưởng công chúa Vĩnh Xương kia, thậm chí còn hiểu rõ hơn cả Tôn Tàng. Vị Trưởng công chúa này nổi danh khắp triều Đại An không chỉ vì là tỷ tỷ của Hoàng đế bây giờ mà còn vì bà là nữ nhi duy nhất của Thái Tổ Hoàng Đế, từ nhỏ đã văn thao võ lược, mọi thứ đều giỏi không kém gì nam nhi. Năm đó khi Thái Tổ Hoàng Đế còn chưa đăng cơ, bà thay cha chém giết trên chiến trường để tranh giành thiên hạ, cùng với bạn thân của Thái Tổ Hoàng Đế là Lâm Đồng Nghiệp sáng lập ra Long Sách Quân gồm hơn mười vạn binh mã. Sau đó thiên hạ bình định, Long Sách Quân chia ra làm ba, một phần trả lại cho Hoàng Đế, một phần khác được tổ chức lại thành Thần Uy Quân giao cho Lâm Đồng Nghiệp thống lĩnh, một phần còn lại sửa thành Phi Kỵ Quân vẫn do Trưởng công chúa nắm chặt trong tay. Một công chúa có sức ảnh hưởng to lớn như vậy, tay lại cầm binh quyền, địa vị này đã không thua kém gì một thân vương, nghe đồn khi tiên đế lập thái tử, thậm chí còn có người đề cập tới việc lập Hoàng Thái Nữ, mặc dù cuối cùng không trở thành sự thật nhưng cũng đủ để chứng minh địa vị của Trưởng công chúa Vĩnh Xương quan trọng như thế nào, ngay cả Hoàng Thượng cũng phải kiêng kị bà mấy phần.
Còn một vị đại tướng quân khác cùng Trưởng công chúa sáng lập ra Long Sách Quân, năm đó ông giống như Bạch Mã Chiến Thần trong truyền thuyết ở triều Đại An, người đó chính là tổ phụ của Lâm Yến.
“Cháu đương nhiên không thể so sánh với Trưởng công chúa, cháu chỉ thuận miệng nói đùa thôi, cữu cữu cũng đừng coi lời chê cười này là thật. Hiện giờ nuôi mèo trở thành phong trào ở Trường An, nhà quý nhân nào trong kinh mà không nuôi một con mèo chứ? Ngay cả phủ của Trưởng công chúa cũng có rất nhiều, cháu muốn học trước vài phần bản lĩnh để phòng ngừa chu đáo, sau này vào kinh, cháu cũng có thể đối đáp vài lời để làm quen với các quý nhân, nhỡ đâu được Trưởng công chúa ưu ái, có thể ra vào phủ công chúa, dù thế nào thì nhà ta cũng có chút mặt mũi, đúng không?” Tống Tinh Dao xua tay nói.
Lại có vài hình ảnh vụn vặt lóe lên trong đầu, nàng từng nhìn thấy sự phô trương của Trưởng công chúa Vĩnh Xương —— tiền hô hậu ủng thì không cần phải nói nhưng bên người Trưởng công chúa có trai lơ thành đàn, mỗi người đều phong lưu anh tuấn, tinh thông mười tám ban võ nghệ, tất cả đều vây quanh một người là Trưởng công chúa.
Đưa mắt nhìn khắp triều Đại An, ai có thể làm ra hành vi phóng đãng như vậy nhưng không có người nào dám dị nghị, cũng chỉ có một người là Trưởng công chúa Vĩnh Xương mà thôi. Nếu Tống Tinh Dao không muốn xuất giá, tất nhiên phải tìm ra một lối thoát, Trưởng công chúa Vĩnh Xương chính là lối thoát của nàng.
Nếu có một ngày, bên người nàng cũng có thể có mỹ nam vây quanh, lại mang theo một đám nô lệ Côn Luân phía sau đi rêu rao khắp nơi, cũng không sợ người đời đàm tiếu, có lẽ đó chính là đỉnh cao của cuộc đời nàng. Cái gì mà “Phu thê kết tóc”, cái gì mà “Nắm tay đến già”, cái gì mà “Kiêm điệp tình thâm”, vứt hết, tất cả đều do thoại bản dựng lên để lừa gạt tiểu cô nương mà thôi!
Đương nhiên ý tưởng này khiến thế tục kinh hãi, nàng không trông mong vào việc có người có thể hiểu được, tất nhiên cũng sẽ không thao thao bất tuyệt mà cãi cọ với cữu cữu, tóm lại là…
Cứ thử làm đi.
————
Mãi cho đến khi rời khỏi nhà trọ Thụy Lai, Tống Tinh Dao vẫn không thể thành công khiến Lôi Cửu nhận nàng làm đồ đệ, nhưng quả nhiên Huyền Vân nhà nàng được Lôi Cửu nhìn trúng, cần phải ở lại nhà trọ Thụy Lai mấy ngày, điều này trở thành cái cớ cho Tống Tinh Dao tới nhà trọ.
Trước lạ sau quen, trong vòng mấy ngày Tống Tinh Dao đã quen với Lôi Cửu, cũng không cần bái thành sư phụ, sôi nổi gọi “Cửu ca Cửu ca”, nàng đi theo bên cạnh Lôi Cửu vừa nhìn vừa học. Lôi Cửu cũng không so đo, dù sao những kỹ thuật nuôi mèo này cũng không phải là kỹ năng độc đáo không thể truyền ra ngoài, hắn mặc kệ cho nàng học lỏm.
Quả nhiên con mèo sư tử của Lôi Cửu đã khá hơn khi được Huyền Vân của Tống Tinh Dao theo đuôi ngửi mấy ngày, hai con mèo đều khoảng một tuổi, đang ở thời kỳ tinh lực tràn đầy, động vật thì tất nhiên không biết xấu hổ, chúng làm những việc không biết xấu hổ ở khắp mọi nơi từ trong phòng đến dưới hành lang, cũng không thèm né tránh con người. Lần đầu tiên Tống Tinh Dao nhìn thấy Huyền Vân mở rộng hai chân leo lên lưng con mèo cái, nàng còn cảm thán nhi tử nhà mình mạnh mẽ oai hùng, đột nhiên sinh ra cảm giác vui mừng của lão mẫu thân nhưng nàng chợt nhìn thấy chỗ đó màu hồng mềm mại của Huyền Vân, thứ đó còn không lớn bằng ngòi bút lông, thực sự không cân xứng với thân hình uy phong lẫm liệt của nó, nàng lập tức bật cười ở trước cửa, kết quả bị Tôn Tàng lạnh mặt véo lỗ tai ném ra khỏi vườn.
Có lẽ đứa ngoại sanh nữ này của hắn không thể cứu nổi nữa rồi.
Nháy mắt lại trôi qua hơn mười ngày, quả nhiên con mèo sư tử của Lôi Cửu thuận lợi mang thai mèo con. Thương đội của Tôn Tàng định ở lại Lạc Dương khoảng ba tháng, mèo mẹ mang thai hơn 60 ngày, có lẽ mấy con mèo con có thể đầy tháng tuổi trước khi thương đội rời đi.
————
Sau khi xác nhận rằng con mèo sư tử của Lôi Cửu đã mang thai mèo con, Huyền Vân bị Tống Tinh Dao ôm trở về Tống gia. Có lẽ con mèo nhỏ này chơi ở chỗ Lưu Cửu vui đến mức quên cả trời đất, thậm chí nó còn không vui khi trở về nhà mình, nhìn có vẻ uể oải buồn bã. Kim Bảo vốn là huynh đệ tốt của nó, vẫn luôn yên bình không có việc gì, không ngờ lần này chia xa, khi gặp lại, nó ngửi được hơi thở của một con mèo xa lạ khác trên người Huyền Vân, dẫn tới việc nổi lên thú tính, nhe răng nhếch miệng gầm ghè mấy tiếng về phía Huyền Vân, sau đó lập tức xông vào đánh nhau.
Hai con mèo đánh nhau túi bụi ở trong sân, lông mèo bay đầy trời, cho đến khi Tống Tinh Dao nhóm cái bếp lò nhỏ mượn từ phòng bếp, bỏ xương sống lưng cá và ức gà vào bên trong, đốt than hồng cháy lên để nướng, lúc hai con mèo ngửi được mùi thơm của thức ăn thì mới chịu dừng lại.
“Khụ, tiểu thư, người đang làm gì vậy?” Yến Đàn vừa quạt lửa bếp lò bằng cây quạt lá cọ vừa hỏi Tống Tinh Dao.
“Làm chút đồ ăn vặt cho mèo.” Tống Tinh Dao đang ngồi dưới hành lang giải thích với Yến Đàn một cách tỉ mỉ.
Đây là công thức bí mật độc đáo làm đồ ăn vặt cho mèo mà nàng học được từ chỗ Lôi Cửu —— xương cá nướng cùng thịt ức gà, hôm nay có thời gian rảnh nên mới làm được. Xương cá này chỉ lấy xương sống lưng của cá, cắt bỏ phần xương hai bên sườn, thịt ức gà cắt thành miếng mỏng, nướng cả hai trên lửa than nhưng không thêm một chút gia vị nào, cho đến khi xương cá giòn xốp, thịt gà khô đến mức không còn một chút nước nào thì mới xé thành sợi nhỏ, như vậy mới tính là xong, cuối cùng cho vào hộp đựng khô ráo có nắp đậy kín, có thể bảo quản trong một thời gian dài. Khi nào muốn lấy lòng hoặc dụ dỗ một con mèo nhỏ nào đó thì lấy ra, đảm bảo cho dù con mèo đó cao ngạo không thích gần người như thế nào thì cũng phải tung tăng chạy tới dính người.
Đương nhiên, đây không phải là món chính của mèo, cùng lắm chỉ là gặp may vui đùa một chút mà thôi.
“Tiểu thư của ta ơi, một con mèo mà cũng đáng phải tốn sức lớn như vậy ư? Người ăn cũng không tinh tế tỉ mỉ như nó. Tiểu thư, người tự tìm hai chủ tử về cho mình hả?” Yến Đàn nghe xong thì líu lưỡi. Sau khi đi theo bên cạnh Tống Tinh Dao một thời gian dài, nàng ấy còn dám phản bác Tống Tinh Dao rồi.
“Ai nói không phải đâu? Chẳng lẽ mèo mà các quý nhân nuôi trong phủ ở Trường An lại không phải là nửa chủ tử ư? Còn sống sung sướng hơn một số bình dân áo vải. Chúng ta phải học một ít tay nghề, về sau đi Trường An cũng có thể khiến các quý nhân nhìn với con mắt khác.” Tống Tinh Dao trả lời.
“Nuôi một con mèo mà còn có thể khiến cho các quý nhân nhìn với con mắt khác?” Yến Đàn nheo mí mắt, không cho điều này là đúng.
Tống Tinh Dao lười phải tranh luận với nàng ấy, tính toán thấy thời gian đã đủ, nàng nhấc lò than lên, mùi thơm nức mũi bay ra, Yến Đàn nuốt nước miếng: “Tiểu thư, cái này… Người có thể ăn không?”
“Ngươi nếm thử không?” Tống Tinh Dao liền gắp một đoạn xương cá, cười như không cười mà đưa cho nàng ấy.
Vậy mà Yến Đàn thật sự thổi nguội miếng xương cá rồi cho vào trong miệng, nhai giòn tan, ồm ồm nói: “Thơm! Nếu có thể rắc thêm chút muối, hạt tiêu, hạt mè thì càng tốt. Nếu nô tỳ mở một quán nhỏ bán món này ở chợ phía Đông, đảm bảo khách đông như mây, không lo kế sinh nhai!”
Tống Tinh Dao nghe thì cười vui vẻ —— mèo chưa thèm mà người đã thèm trước rồi.
Xương cá và thịt ức gà đều đã nướng xong, Yến Đàn gắp từng miếng ra, Huyền Vân và Kim Bảo đã xúm tới đây, lấy móng vuốt chống lên lò than nóng, bị Yến Đàn dùng quạt lá cọ đẩy ra, Tống Tinh Dao cầm một miếng thịt ức gà xé thành sợi, vừa cho mèo ăn vừa đưa mắt nhìn lại.
Oanh Hương đang vẩy nước quét nhà ở chính viện, nghe được tiếng cười của Yến Đàn thì đứng bất động tại chỗ, ngơ ngẩn nhìn ra đây. Trong khoảng thời gian này, nàng ta bị Yến Đàn thay thế, thời gian đi theo bên cạnh Tống Tinh Dao không nhiều, hai người cũng trở lên xa lạ, tính tình của nàng ta lại trầm mặc ít lời, cho dù có khó hiểu, tủi thân thì cũng không hỏi, chỉ chúi đầu vào làm việc, tất nhiên tâm trạng rất phức tạp.
Khi va chạm với ánh mắt của Tống Tinh Dao, nàng ta nhanh chóng cúi đầu xuống tiếp tục quét dọn sân. Tống Tinh Dao thầm thở dài, nhớ tới việc đi Trường An.
Thân thể của nàng đã khỏi hẳn, chỉ cần không cố nhớ lại thì bệnh đau đầu cũng không phát tác, tổ mẫu thấy nàng đã bình phục, bà gửi thư tới Trường An để đón nàng đi đoàn tụ ở Trường An. Thư trả lời của Tôn thị vừa đến hai ngày trước, quả nhiên trong thư nói chờ a huynh của nàng vượt qua kỳ tuyển chọn vào Kim Ngô Vệ thì sẽ trở về Lạc Dương đón nàng, tính ra nàng cũng chỉ có thể ở Lạc Dương đến cuối mùa hạ là hết cỡ.
Đi Trường An đã là việc chắc chắn nhưng nàng còn có chuyện quan trọng chưa làm xong.
Chuyện của Oanh Hương không khó giải quyết, khó chính là một việc khác. Nàng muốn xin Tôn Tàng một nô lệ Côn Luân nhưng nô lệ Côn Luân đều là nam nhân, quả thật đi theo một nữ tử chưa xuất giá như nàng thì rất kỳ cục, bởi vậy cho dù Tôn Tàng đồng ý thì tổ mẫu của nàng cũng chắc chắn không đồng ý, nàng trái lo phải nghĩ đều không tìm thấy lý do có thể thuyết phục bọn họ.
Tống Tinh Dao sầu thối ruột.
Không ngờ không tới mấy ngày đã có sẵn lý do đưa đến trong tầm tay của nàng.
————
Từ xưa đến nay Tết Đoan Ngọ ở Lạc Dương vô cùng náo nhiệt, tháng năm là lúc hoa mẫu đơn nở rộ, vốn dĩ có rất nhiều người ra ngoài ngắm hoa, quan phủ còn tổ chức đua thuyền rồng ở bờ sông Lạc Thủy, gần như thu hút tất cả các bá tánh trong toàn thành tụ tập ở bờ sông xem trò vui. Tất nhiên những người trẻ tuổi của Tống gia cũng không thể kìm nén được, mấy đường huynh đệ dẫn theo tỷ muội trong nhà đi ra cửa từ sáng sớm, vừa dạo chơi vừa đi tới sông Lạc Thủy.
Tống Tinh Dao nắm tay Tiểu Lang* của Tống gia đi ở giữa các tỷ muội, Tống Tiểu Lang là đại đường huynh của Tống Tinh Dao, trưởng tử của nhị phòng Tống gia, năm nay năm tuổi, lớn lên như viên tuyết tròn, nhũ danh là Xuân Sinh. Bởi vì Tống Tinh Dao nuôi mèo ở trong phòng nên khi không có việc gì, đứa nhỏ này lại chạy tới nơi ở của nàng, có tình cảm rất tốt với Tống Tinh Dao, cũng thích dính lấy nàng nhất.
*Tiểu Lang: Cách gọi con trai nhỏ của người khác một cách tôn trọng.
Hội đua thuyền rồng diễn ra hàng năm, đây cũng không phải là lần đầu người Tống gia đi xem đua thuyền, có đường huynh đệ mang theo mấy hộ vệ bảo vệ, lẽ ra sẽ không xảy ra chuyện gì, không ngờ có việc ngoài ý muốn xảy ra vào hội đua thuyền năm nay, có mấy người ở bến đò phía trước bị chèn ép rồi rơi xuống nước, nha dịch đuổi dân để tiến lên cứu người, đám đông đổ xô ra ngoài gây ra cảnh giẫm đạp lên nhau, trong lúc nhất thời đám đông khủng hoảng, vội vàng chen lấn ra ngoài.
Tống Tinh Dao đang đi đến nửa đường, nàng thấy thế thì vội vàng bế Tống Tiểu Lang lên rồi lùi ra bên ngoài, kết quả bị đám đông tách ra khỏi mấy người của Tống gia, khi nàng tránh vào ngõ nhỏ ít người thì đã không thấy mấy người Tống gia ở bên cạnh mình.
Nàng vừa mới đặt Tống Tiểu Lang xuống, thở còn chưa xong thì đã có người đột nhiên lao ra từ phía dưới bóng tối trong ngõ nhỏ, không rên một tiếng đã ôm eo khiêng Tiểu Lang lên, dùng một tay bịt miệng đứa bé lại, nhanh chóng chạy sâu vào trong ngõ nhỏ. Tống Tinh Dao bị việc đột ngột không kịp phòng ngừa này làm cho sửng sốt một lát rồi mới phản ứng lại, đây là gặp phải kẻ bắt cóc cướp đoạt trẻ nhỏ trên đường, vì thế nàng vội vàng đuổi theo một cách điên cuồng.
Nàng đã không kịp nghĩ nhiều, cũng không có thời gian đi tìm người nhà để cầu cứu.
Nàng đã từng thấy thủ đoạn của kẻ bắt cóc—— đó cũng là việc xảy ra ở kiếp trước, sau khi nàng gả vào Lâm gia, con một của đường tẩu tử, người duy nhất có quan hệ tốt với nàng ở Lâm gia bị người bắt cóc trong hội hoa đăng, sau đó Lâm gia tìm khắp Trường An cũng không tìm được đứa nhỏ kia, cũng bởi vậy mà đường tẩu tử áy náy hối hận thành bệnh, cuối cùng thì treo cổ tự sát.
Vì thế, Tống Tinh Dao biết rõ, nếu bây giờ không thể đuổi kịp kẻ bắt cóc để tìm được nơi đặt chân của bọn chúng thì cơ hội tìm lại đứa nhỏ là cực kỳ mỏng manh.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook