Giai Ý đột nhiên tò mò không biết người đàn ông lúc nãy như thế nào rồi, nhìn người đàn ông đằng trước từ nãy giờ nghe khá nhiều cuộc gọi nên có lẽ cũng biết được thông tin gì đó.

Theo cô quan sát thì người đàn ông đang đi cùng cô có quan hệ rất thân với người bị thương khi nãy.
"Anh..anh gì ơi, cho tôi hỏi một chút được không?" Giai Ý thận trọng hỏi người đàn ông phía trước.
Tạ Thiên rất lịch sự đáp lại cô "Cô hỏi đi?"
" À ừm...Người bị thương lúc nãy bây giờ sao rồi?"
Tạ Thiên nghe được câu hỏi thì trầm lặng một lúc, sau đó chỉ trả lời qua loa, đại khái như hiện tại anh đang phẫu thuật, tình hình không quá nghiêm trọng.
Trần Giai Ý cũng không hỏi gì thêm, một lúc sau hai người cũng tới bệnh viện.
Tạ Thiên căn dặn bắc sĩ vài câu rồi giao cô lại cho bác sĩ sau đó qua chỗ Phong Vũ.

Giai Ý đi theo bác sĩ sơ cứu vết thương.
Vết thương không nghiêm trọng, chỉ là vết thương người da, sát trùng, dán băng lại là xong thế nhưng cô bị họ đưa đi làm đủ loại xét nghiệm.

Cô lên tiếng từ chối nhưng vô ích.
Hoàn tất mọi xét nghiệm thì cũng là một giờ sau, bây giờ là khoảng 11 giờ khuya.

Giai Ý không rời đi mà lại đi đến thăm người đàn ông lúc nãy.

Hỏi y tá thì biết được anh sau khi phẫu thuật xong đã đưa đến phòng hồi sức.
Trần Giai Ý vừa đi vừa tìm số phòng mà y tá đọc cho.

Đến gần căn phòng cô cần tìm thì cô thấy một đám người đang canh chừng trước căn phòng mà Giai Ý cần đến.
Phong cách rất giống với đám người cô gặp ở bên đường khi đang bên cạnh người đàn ông bị thương.
Thấy có một cô gái quần áo có chút không chỉn chu đang bước đến, đám người liền ra chặn cô lại.
"Cô là ai? Ở đây không được phép lại gần.

Mời cô đi cho."
Giọng điệu cùng phong cách của mấy người đó làm Giai Ý sợ sệt.

Cô chưa kịp lên tiếng thanh minh thì cánh cửa mở ra.


Là người khi nãy đi chung xe với cô.
Đám thuộc hạ thấy Tạ Thiên bước ra nhanh chóng nhường đường cho anh.
Gặp được Tạ Thiên mà Giai Ý tưởng như gặp được người quen.

Nhưng chưa kịp nói nói gì thì anh đã lạnh lùng lên tiếng trước.
"Cô cần gì sao?"
"Không...không có! Chỉ là tôi...tôi muốn lên thăm cái anh lúc nãy.

Nhưng...nhưng chắc là không tiện cho lắm.

Hì hì"
Trần Giai Ý cảm thấy thăm người đàn ông kia có vẻ không khả thi.

Cô vừa giải thích vừa cười cười cho qua.

Định rằng nói xong sẽ đi luôn.
"Tôi đi trước vậy.

Tạm biệt.

"
"Khoan đã.

Cô vào đi, ông chủ muốn gặp cô."
Vừa quay người thì Tạ Thiên đã lên tiếng.

Giai Ý có chút ngạc nhiên nhưng cũng không từ chối, đi ngang qua đám người canh cửa bước vào trong phòng bệnh.
Căn phòng này cực kỳ sang trọng, mọi thiết bị đều đầy đủ, trông như một căn nhà thu nhỏ.
Bên trên chiếc giường bệnh to lớn, Phong Vũ đang ngồi dựa lưng vào gối, mắt nhắm khe khẽ, tuy là vừa trải qua một cuộc phẫu thuật nhưng trông anh khá tỉnh táo.
"Chào...chào anh! Tôi đến để thăm anh.

Anh thấy thế nào rồi? Tôi thấy anh bị thương nặng lắm đấy."

Phong Vũ chỉ nhẹ nhàng mở mắt, đáp lại một cách rất lịch sự "Cảm ơn! Tôi không sao."
"Cũng cảm ơn cô đã cứu tôi.

Cần gì cứ nói tôi sẽ giúp cô."
"A...Không, không cần, không cần cảm ơn tôi đâu.

Giúp người là điều nên làm.

Thôi anh nghỉ ngơi đi, tôi không làm phiền.

"
"Vậy để tôi sai người đưa cô về nhà, bây giờ cũng trễ rồi, đi một mình rất nguy hiểm."
Giai Ý vô cùng cảm kích sự chân thành của anh, nhưng vẫn từ chối.

" Không cần đâu, tôi có thể tự đi được.

"
Lời nói vừa dứt, lòng cô trở nên nặng nề.

Cô đâu thể để người ta đưa về, cô đâu biết phải chỉ nhà cho người ta như thế nào.
Bởi vì...Giai Ý...Cô đã không còn nhà nữa rồi.

Hai tiếng trước cô đã không còn nhà nữa rồi.

Cô cũng không biết tiếp theo mình sẽ phải đi về đâu cơ mà.
"Bởi vì cô không còn nơi nào để về đúng không?" Phong Vũ lên tiếng, câu nói ấy đã đã khiến Trần Giai Ý sững sờ.

Sao anh ấy lại nói như thế?
"Sao...sao...sao anh...anh...!!" Giai Ý không nói nên lời, giọng nói bây giờ đứt quãng không rõ ràng, cô nhìn người đàn ông đang ngồi dựa lưng trên giường kia không khỏi kinh ngạc.
"Trần Giai Ý, hiện tại 17 tuổi, mẹ mất sớm khi mới 6 tuổi, cha không lâu sau đó đã đi thêm bước nữa.


Mối quan hệ mới mẹ kế cực kỳ tệ, ngoài ra còn có một chị gái là con của người mẹ kế.

Vào hai tiếng trước vì có sự hiểu lầm mà đã bị cha và mẹ kế đuổi khỏi nhà.

Tiền, điện thoại, bạn bè không hề có, hiện tại không còn nơi nào để về hết."
Một tràng thông tin của Giai Ý được Tạ Thiên nêu lên trước sự bàng hoàng của cô.

Người này là ai vậy chứ, tại sao lại có thông tin của cô.

Tại sao lại có thể biết mọi việc xảy ra với cô chứ.

Tại sao?
Nhất thời Giai Ý không nói được gì, chỉ đứng im lặng trước mặt Phong Vũ.

Nhớ lại sự việc hai tiếng trước mà hốc mắt Giai Ý ươn ướt.

Giống như mọi ngày, sau khi đi học buổi sáng về cô liền đi làm thêm đến tối muộn mới về.

Vừa về đến nhà đã bị cha cô giáng một cái tát vào mặt.

Không biết chuyện gì đang xảy ra, Giai Ý ôm một bên mặt, môi mấp máy "Cha, có...có chuyện gì vậy?"
Cha Giai Ý liền nổi cơn thịnh nộ "Mày còn hỏi có chuyện gì à? Mày xem mày đã làm ô nhục cái nhà này như thế nào đây này!!"
Cha cô chỉ vào một sấp hình lộn xộn ở trên bàn.
Giai Ý bước tới, lật xem từng tấm hình mà tay cô run run, trong bức hình là hai con người không một mảnh vải đang cuốn lấy nhau, tệ hại hơn là khuân mặt người con gái trong tấm hình là cô - Giai Ý.
Cô nhìn cha, run rẩy muốn giải thích nhưng cha cô không cho cô có cơ hội đó.

Ông liền ngay tức khắc kéo cô ra khỏi nhà, không thương tình vứt thẳng ra đường.
Mặc cho cô có cầu xin thế nào cũng không được, đám người làm được lệnh liền cố gắng xua đuổi cô đi, đi càng xa càng tốt.
Cha cô là một người làm kinh doanh nhỏ, cũng có chút tiếng tăm, cha và mẹ đến với nhau vì sự sắp đặt của gia đình nên không hề có tình yêu, vì thế sự có mặt của cô ông cũng không màng quan tâm.
Giai Ý bước đi lang thang một mình trên con đường vắng một lúc lâu, đến khi gặp một người đàn ông bị thương và ra tay giúp đỡ.
Giờ đây người đó vẫn đang ở trước mặt cô, còn biết rõ tất cả mọi thứ về cô.
"Để tôi cho người sắp xếp chỗ ở cho cô, coi như bù đắp công ơn của cô." Phong Vũ lên tiếng đề nghị.
Nhưng tâm trí Giai Ý bây giờ không còn tỉnh táo nữa, cô không nhận biết được xung quanh mình đang diễn ra những gì.
Trong vô thức, Giai Ý buột miệng hỏi anh "Anh là ai?"
Phong Vũ không trả lời, chỉ im lặng.
Giai Ý không từ bỏ, vẫn lặp lại câu hỏi "Anh là ai?" Cô muốn biết anh là ai, tại sao lại điều tra về cô, tại sao biết mọi thứ về cô.


Đâu đó trong cô nổi lên một tia sợ hãi.
Ai mà chẳng sợ khi đột nhiên người mình cứu lại điều tra về mình, một người bình thường sẽ không làm như thế, không bao giờ như thế.
"Phong Vũ " anh nhẹ nhàng trả lời, ngắn gọn, trầm lắng.
Câu trả lời của anh chẳng giải đáp cho cô được một thắc mắc nào cả.
"Tôi chỉ là một doanh nhân nhỏ thôi, nhưng đôi khi cũng có một số kẻ thù.

Vì để đảm bảo nên mới điều tra về cô một chút.

Mong cô thông cảm! Tôi không có ác ý gì cả." Đôi mắt của Phong Vũ cực kỳ tinh, anh nhận thấy sự lo lắng trong cô nên đã lên tiếng giải thích.
Lúc này cô mới hiểu ra đôi chút, cha cô cũng làm kinh doanh nhưng chưa từng gặp phải trường hợp bị ám sát như thế này, nhưng cũng đã được người nhắc đến những phức tạp của việc kinh doanh.
Gánh nặng trong lòng Giai Ý cũng đã có thể trút bỏ.

Còn về việc bản thân bị điều tra cô cũng có chút khó chịu nhưng với tính cách lương thiện cô cũng không để ý.
Người ta biết chuyện về cô cũng chẳng sao, dù gì cô thấy anh cũng không phải người xấu, anh đã dặn người ở lại đưa cô đi khám cơ mà.

Trong cô đã định rằng anh là người tốt rồi.
"Vậy cô thấy sự sắp xếp của tôi thế nào, coi như tôi báo đáp cô là được.

" Phong Vũ tiếp tục với đề nghị của mình.
Giai Ý bây giờ mới để ý đến lời đề nghị của anh, nhưng trước mắt cô dần trở nên tối sầm, đôi chân mất thăng bắng ngã về phía giường Phong Vũ, may mắn anh đã kịp trở mình đỡ Giai Ý.
Ngay lập tức anh liền gọi bác sĩ, cũng may là cô chỉ kiệt sức, chỉ cần nằm nghỉ là không sao.
Sau khi bác sĩ rời đi Phong Vũ liền làm thủ tục xuất viện.

Với thân phận của anh, việc để lộ bản thân bị thương là điều tối kị.
Phong Vũ trực tiếp bế bổng Giai Ý đang an tĩnh nằm trên giường bệnh lên xe, mặc cho Tạ Thiên đã đề nghị để anh làm.
Họ cùng nhau trở về biệt thự của Phong Vũ.
Quản gia Phương đã đứng ở cửa đợi sẵn, thấy bóng dáng thiếu gia ông lập tức chạy ra.
Ông chưa kịp lên tiếng nói thì Phong Vũ đã nói trước "Bác cho người chuẩn bị một căn phòng cho nữ giúp cháu!"
"Vâng thiếu gia!"
Bâu giờ đã gần 1 giờ sáng, đợi người dọn phòng chắc là không kịp, Phong Vũ liền đưa cô lên phòng của mình, đặt cô lên giường, đắp chăn cho cô.
Hành động này của anh khiến tất cả ngỡ ngàng, ngay cả Tạ Thiên cũng không khỏi ngạc nhiên.
Đời nào một người lạnh lùng, tàn nhẫn, khó gần như Phong Vũ lại cho một người phụ nữ xa lạ ở lại nhà của mình, mà còn cho ngủ tại phòng chính của mình cơ chứ.
Không lẽ đây là tác dụng phụ của việc trúng thuốc độc?
Không ai dám ý kiến, cũng không ai dám hỏi, họ chỉ im lặng làm theo những gì được căn dặn..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương