Phong Vũ Thanh Triều [Quyển 2]
-
Chương 97: Hương đồng cỏ nội
Buổi chiều hôm đó ngoại thành Bắc Kinh ngập chìm trong sắc xanh dịu dàng,
khắp chốn muôn hoa khoe sắc. Trong táng cây tùng đại thụ đám chim chóc
cũng nỗ lực khoe tài, ríu rít hót vang không ngừng.
Cửu Dương cùng Tân Nguyên cách cách thong dong bước đi. Có lẽ là bởi tác động của ý xuân dào dạt xung quanh nên khí sắc của hai người xem ra rất tốt, miệng nở nụ cười, cả hai nói chuyện phiếm cùng nhau. Tâm trạng của Cửu Dương vui vẻ khác thường, còn cách cách nơi đáy mắt đong đầy những tia ấm áp và trìu mến. Phía sau lưng Tiểu Điệp im lặng đi theo họ, khi nghe tiếng hai người khẽ nói cười trong lòng Tiểu Điệp cũng có một cảm giác ấm áp không nói nên lời.
- Năm xưa – Tiểu Điệp nghe cách cách hỏi Cửu Dương – Huynh là một thành viên tích cực trong hội phản Thanh, bây giờ lại nghiêng về phe thánh thượng đương kim, huynh cảm thấy thế nào?
Cửu Dương đáp:
- Vì tình vì nghĩa đáng lẽ phải từ chối nhưng vì sự no ấm của bá tánh tôi không thể làm khác hơn được.
Im lìm chốc lát, cách cách lại hỏi:
- Huynh không lo bị người Hán nguyền rủa, cam tâm dứt bỏ sự đau khổ cá nhân, nhất định là đã phải suy nghĩ rất nhiều mới có thể quyết định sửa đổi số mạng của cả cuộc đời huynh?
Lần này Cửu Dương không vội đáp lời, nhớ lại những việc đã xảy ra trong ba năm vừa qua, nhớ cuộc chiến với Khẩu Tâm, với đoàn quân thiết giáp, chàng bất giác đưa mắt nhìn dòng suối bên đường thở dài với bóng cây dưới nước:
- Tôi chấp nhận theo phò đại Thanh thiên tử là vì nhân vì nghĩa, lại nữa cũng là do Dương Tiêu Phong hắn đã giao một số binh lính nhiệt huyết cho tôi nên tôi không muốn phụ lòng hắn, càng không muốn nhìn thấy thêm một trận đổ máu người người tàn sát lẫn nhau nữa.
Nghe vậy Tân Nguyên cách cách hài lòng mỉm cười, ngọt ngào nói:
- Huynh an tâm, ta nhất định ủng hộ huynh, binh lính trong đoàn binh Chính Bạch Kỳ tất cả đều sẽ ủng hộ huynh.
Hai người họ vừa sánh vai bước đi vừa tiếp tục chuyện trò. Đến một đồng cỏ mọc đầy hoa cúc vàng Tân Nguyên cách cách bắt gặp Nữ Thần Y đang ngồi bó gối trên một phiến thạch xanh, tầm mắt phóng ra xa. Cách cách nghiêng đầu liếc nhìn Cửu Dương. Tiểu Điệp thoáng trông thấy gương mặt của chủ tử có chút biến sắc nhưng đã mau chóng giấu đi. Cách cách nháy mắt tươi cười với Cửu Dương xong lịch thiệp cáo từ.
Cửu Dương cũng gật đầu cười từ giã. Điệu cười quen thuộc ấy trong phút chốc khiến cách cách rưng rưng trong lòng, nước mắt suýt nữa đã rơi xuống.
Sau khi Tân Nguyên cách cách và Tiểu Điệp đi rồi, Cửu Dương tiến lại gần sư muội lúc này đang đứng giữa đồng hoa với tay hái một đóa cài lên tóc, nhìn xa xa trông nàng giống như là đang đứng giữa một bãi cát vàng. Cửu Dương bất thần nghĩ tới năm xưa có lần nàng bảo nàng thích nhất là ánh chiều tà tây hạ. Ánh chiều tà trên vùng sa mạc Tân Cương đẹp đẽ lạ thường, nửa khoảnh trời đỏ au, nàng ngồi trên lưng ngựa ngắm từng đoàn lạc đà. Người Ba Tư buôn bán hương liệu đã dùng lạc đà để vận chuyển hàng hóa về phía tây. Họ đánh lạc đà đi qua sa mạc hướng đến vùng Ai Cập. Mái tóc nàng khi đó khúc xạ ánh mặt trời, cả người dường như đang rực sáng trong ngọn lửa bừng cháy.
- Muội hẹn huynh ra đây – Thẫn thờ một phút, Cửu Dương mới cất tiếng hỏi - Là để ngắm đồng hoa cúc này à?
Nữ Thần Y vẫn trầm tư mặc tưởng tựa hồ chẳng bận tâm đến sự hiện diện của ai, một hồi sau quay sang bảo:
- Thất ca huynh thử hít sâu một hơi xem.
Cửu Dương nhắm mắt lại hít mạnh một hơi. Nữ Thần Y nói:
- Mùi vị này là mùi vị của đất đai, còn có mùi vị của đồng cỏ pha lẫn vào trong đó. Hai thứ này là những mùi vị khiến muội cảm thấy thoải mái. Muội thật muốn ở mãi nơi này.
Nữ Thần Y nói rồi kéo tay Cửu Dương ngồi trên phiến thạch, gối đầu lên vai sư huynh.
- Trong thời gian bao năm qua - Nữ Thần Y bảo - Chúng ta cứ luôn bôn ba khắp nơi, không bao giờ được dừng bước để sống một cuộc đời an bình như bao người khác. Thật lòng muội chỉ muốn có một gia đình, có gian nhà nhỏ thuộc về muội, mỗi ngày muội sẽ quét dọn, lau chùi bàn ghế, rồi nấu cơm và giặt giũ quần áo.
Cửu Dương choàng tay qua vai ôm sư muội vào lòng, đoạn âu yếm nói:
- Tâm tình của muội huynh đương nhiên hiểu chứ. Huynh biết rằng bao năm qua muội rất muốn có một mái ấm, huynh cũng vậy. Nếu muội thích nơi này thì mai này chúng ta sẽ xây một căn nhà tại đây, thậm chí có thể sống ở đây suốt đời...
Nữ Thần Y nghe sư huynh nói vậy, cảm thấy nỗi buồn chan chứa bấy lâu lại được dịp phun trào. Nàng lẳng lặng gật đầu, chau mày cúi mặt.
Sát bên cạnh nàng, Cửu Dương vẫn còn mải mê nói:
- Muội còn nhớ Hương nhi không? Hôm kia huynh đã đến thăm Hương nhi, cạnh nhà cô bé có cặp vợ chồng trạc tuổi chúng ta nhưng đã có với nhau năm mặt con rồi, trong một gia đình náo nhiệt cùng ăn một bữa cơm, huynh nhìn thấy họ hạnh phúc như vậy cũng rất ngưỡng mộ.
Nữ Thần Y không buồn phản ứng, vẫn vùi đầu ngồi yên, lâu thật lâu sau mới lẩm bẩm:
- Muội nghĩ lại bấy lâu nay huynh cứ coi bốn bể là nhà, không nơi ổn định, thật thiệt thòi cho huynh.
Cửu Dương đưa tay nhè nhẹ nâng cằm sư muội lên. Nữ Thần Y buộc phải ngẩng đầu. Cửu Dương nhìn thấy một khuôn mặt trẻ trung thanh tú, mặc dù có hơi gầy gò xanh xao nhưng đôi mắt sáng và sống mũi thon thon thẳng tắp, đôi môi mềm mại thanh thanh, tất cả những đường nét đó đều toát ra vẻ ôn hoà. Chàng say sưa ngắm nàng, trong đáy mắt lộ vẻ như vừa tán thưởng vừa yêu thương.
Có đến gần nửa khắc trôi đi, Cửu Dương vẫn còn dán mắt vào khuôn trăng hài hòa ấy, ngắm rất kỹ. Từ nhỏ, chàng đã biết rằng sư muội của mình rất xinh đẹp nhưng đến nay chính hình ảnh của nàng vẫn gây cho chàng một cảm giác lạ lùng. Đôi chân mày cong cong, đôi mắt đen láy, đôi môi đầy đặn và tấm thân chín dậy kia đều nói với chàng rằng nàng đã trưởng thành. Nàng không còn là cô bé ngây ngô thích ngịch nước ở Tây Hồ hôm nào nữa.
Cửu Dương ngắm nghía sư muội xong lấy giọng hết sức dịu dàng hỏi:
- Thế muội có muốn tìm một nơi an cư lập nghiệp, sinh con đẻ cái không?
Nữ tử thần y cũng trông thẳng vào cặp mắt sư huynh, thấy đôi lông mày đen và rậm, về điểm này rất giống Tần Thiên Nhân. Còn đôi mắt chính thị là y như khuôn đúc, to và rất sáng, dường như lúc nào cũng chiếu ra một sinh lực dồi dào. Khi còn bé, Nữ Thần Y rất thích nghe sư huynh lắc lư cái đầu, miệng ê a đọc kinh thư, lại thêm tánh tình ưa làm trò tinh quái khiến cho người khác phải bật cười theo. Mã Lương lão nhân đã từng nói là trong hai anh em thì tư chất của Tần Thiên Nhân mạnh mẽ nhất. Cửu Dương thì là viên ngọc quí nhưng quá tinh nghịch nên cần được ông mài giũa, vì con người của Cửu Dương chứa đầy thực lực và tài năng, lại siêu phàm thoát tục khác hẳn với anh trai.
Bần thần so sánh hai người vài ba phút, Nữ Thần Y đáp:
- Muốn lắm chứ nhưng không biết phải chờ đến khi nào?
Cửu Dương đặt một nụ hôn lên trán nàng, nói bằng giọng êm ái:
- Sẽ không lâu đâu.
Nữ Thần Y nói:
- Những binh sĩ trong đoàn binh Chính Bạch Kỳ đều là những người nhiệt huyết, có nhiều kẻ đã từng bị Ngao Bái hãm hại nên trong lòng họ đều mong đợi cái ngày phất cờ nội chiến.
- Nỗi lòng của họ huynh đã hiểu rồi – Cửu Dương lại ôm sư muội vào lòng và nói - Nhưng nóng nảy trong một lúc có thể giết được vài trăm tay sai của Ngao Bái thì đâu ích lợi gì, như vậy đâu có thể làm lung lay được cơ sở thống trị của ông ta.
- Nghe huynh nói như vậy – Nữ Thần Y hỏi - Có phải đã có kế sách gì không?
Cửu Dương buông sư muội ra, khẽ thở dài một tiếng, đoạn tiết lộ:
- Tối mai huynh sẽ đi gặp ông ấy vì buổi trưa hôm nay huynh nhận được thiệp mời đến Ngao tông phủ dự tiệc thọ. Muốn thắng trận này là phải đánh thắng được người then chốt, muội hiểu không?
- Ý kiến hay – Nữ Thần Y tuy thốt lời khen song tức thời chột dạ, nàng lại tiếp tục dò hỏi - Nhưng mà muội hơi lo, khi đó chỉ một mình huynh ở trong phủ thôi, huynh nhắm mình có thể đánh thắng sao? Gần như thiên hạ này là thiên hạ của gã rồi, gã đâu dễ gì để huynh tiếp cận được chứ?
Cửu Dương đáp:
- Huynh biết lần này như đi lột da cọp, tình thế rất nguy hiểm nhưng muội an tâm, vì muội, thế nào cũng phải thử một lần, huynh nhất định sẽ bình an trở về.
Tâm trạng hết sức phức tạp, Nữ Thần Y vội hỏi:
- Không biết kế hoạch tiêu trừ Ngao tông đường là kế hoạch gì? Huynh nói cho muội biết đi!
Cửu Dương không trả lời ngay. “Đôi mươi,” chàng nói khẽ như nói với chính mình “chỉ vừa mới bước qua lứa tuổi đôi mươi thôi...” Cửu Dương dùng ánh mắt thương xót ngó Nữ Thần Y, âm thầm lắc đầu và tự nhủ “giả sử ngày mai mình không may chết đi thì đây sẽ là người vợ góa trẻ đây.” Nghĩ xong Cửu Dương lại khẽ lắc đầu. Lúc sau chàng nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay nhỏ nhắn của nàng, mỉm cười và nói:
- Chuyện quá trọng đại, muội không biết thì tốt hơn.
Nữ Thần Y rụt tay lại nói bằng giọng bất bình:
- Nhưng muội sắp làm thê tử của huynh mà!
- Tin huynh thì được rồi, muội biết càng ít sẽ càng đỡ phiền não.
Nữ Thần Y nghe sư huynh trả lời vậy trong lòng cảm giác bất phục vô cùng, đôi mắt chứa đầy những tia u uẩn, nàng ngoảnh mặt đi. Chỉ trong phút chốc, Cửu Dương phát hiện một giọt nước mắt ứa ra từ khóe mi xanh, lặng lẽ chảy dài xuống chiếc gò má thanh xuân, liền cuống quýt hỏi:
- Muội sao rồi?
Nữ Thần Y quay mặt lại nghẹn ngào đáp lời:
- Lúc xưa Nhị ca cũng thường hay nói trên đời này người hạnh phúc là người biết ít chuyện nhất, vì chuyện biết càng nhiều sẽ càng thêm phiền não. Bây giờ muội chỉ còn thân nhân duy nhất là huynh thôi...
Nữ Thần Y nói rồi ngồi lặng. Cửu Dương đưa tay bưng hai má nàng lên, lại dịu dàng nhìn nàng và nhè nhẹ vuốt má nàng bằng lưng của bàn tay:
- Bất cứ xảy ra chuyện gì huynh cũng sẽ ở bên cạnh muội.
Và như sực nhớ ra điều gì, ánh mắt buồn rười rượi, Cửu Dương nói thêm:
- Huynh thật có lỗi với Nhị ca, khi đó đã không có mặt tại đồn Bạch Nhật để giúp sức. Huynh có thể tự đánh mình, chửi mình, nhưng vẫn không thể nào kìm chế được bởi vì huynh đã yêu muội. Huynh cũng không biết chuyện này đã bắt đầu từ lúc nào, chỉ biết rằng năm đó lòng của huynh rất bối rối. Huynh rời khỏi đội ngũ chủ yếu là để tránh né muội, và cũng muốn cho bản thân của mình được bình tĩnh. Huynh cứ tưởng rằng thời gian sẽ làm phai nhòa tất cả, sẽ quên được muội, nhưng thật vô dụng...
Nữ Thần Y nghe Cửu Dương nhắc lại chuyện cũ nhất thời không biết trả lời thế nào. Nàng cứ ngồi yên đấy, đoạn nghĩ tới Tần Thiên Nhân, nước mắt bất chợt lại rơi xuống. Trận chiến năm đó nàng nhớ rất rõ Tần Thiên Nhân thân vận chiến y màu trắng viền bạc, lưng đeo cánh cung bằng sắt màu đen, đứng hiên ngang bên con ngựa ô cao lớn. Dưới ánh tà dương dáng vẻ của chàng đường hoàng tiêu sái, phong thái mạnh mẽ hơn người nhưng cặp mắt thì hiền hoà như mặt nước hồ thu, ăm ắp những tia thương yêu. Bên cạnh Tần Thiên Nhân, Lâm Tố Đình đứng như trời trồng ngẩn ngơ nhìn tổng đà chủ...
Khi này, từ đằng xa có tiếng trẻ con cười đùa vọng lại, xen lẫn vào trong đó là tiếng ca mơ hồ thánh thót vang lên. Thanh âm vô cùng đơn thuần và trong sáng làm xóa tan đi bầu không khí tịch mịch. Nữ Thần Y lắng tai nghe giọng hát ấy, được một lát, nàng nâng vạt áo lên lau nước mắt và quay sang hỏi:
- Thất ca à, huynh nghe thấy tiếng gì không?
Cửu Dương cũng ngạc nhiên ra mặt, lắng tai nghe xong đáp lời:
- Hình như là có tiếng hát từ đồi núi bên kia truyền xuống nhưng nhạc điệu này huynh chưa từng nghe qua.
Hai người họ nhìn nhau một lúc, rồi không cưỡng được muốn tìm ra tiếng ca. Nữ Thần Y kéo tay sư huynh đứng dậy, háo hức giục:
- Mình đi tới đó coi đi huynh.
- Được!
Hai người băng qua đồng hoa vàng và ngọn đồi nhỏ để đến một gian nhà tranh lợp bằng tre nứa lá, thấy đằng trước sân có vài đứa bé gái chơi đánh đu, đứa ngồi trên đu dây, đứa đứng dưới đất đẩy đung đưa, bên cạnh còn có hai đứa khác đang chơi cò cò và một bé trai ngồi vui đùa với lon dế trên cỏ.
Ở bàn đá đối diện, Cửu Dương ngó thấy một ông lão đầu tóc trắng phau, khuôn mặt lộ vẻ triều mến ngồi nhìn bọn trẻ nô đùa.
- Chào ông - Cửu Dương dắt tay sư muội đến cúi chào - Không biết xưng hô như thế nào?
Ông lão thủng thỉnh lấy từ tay áo ra một con cào cào đã được thắt bằng lá tre đưa cho Nữ Thần Y.
- Là do ông thắt ạ? - Nữ Thần Y mân mê con cào cào trong lòng bàn tay, thích thú nói - Thật là đẹp quá!
- Mọi người ở đây đều gọi tôi là ông lão dượng – Ông lão hấp háy mắt đáp lại lời của Cửu Dương - Năm nay tôi đã một trăm lẻ năm tuổi rồi đó.
Nữ Thần Y và Cửu Dương sững sờ trao đổi một ánh nhìn, rồi đưa mắt về phía ông lão trường thọ. Chốc lát sau, Cửu Dương đôi mắt trợn tròn thán phục nói:
- Nhìn dung mạo của ông còn trẻ và khỏe như vầy, cháu thật tình không thể nào đoán biết được.
Ông lão vuốt râu cười khà khà. Cửu Dương lại nói:
- Thưa ông dượng, cháu thấy ông hình như đang cao hứng?
- Tại sao tôi không cao hứng chứ? – Ông lão chỉ hai cái ghế mời hai người khách lạ mặt ngồi. Bằng giọng nói ôn hòa, ông vừa tiếp tục vuốt bộ râu dài vừa bảo - Hai vị hãy nhìn bên kia đi.
Bấy giờ Nữ Thần Y mới rời mắt khỏi con cào cào, cùng với Cửu Dương trông theo tay chỉ của vị tiền bối trong khi ông ấy thêm lời:
- ... Dãy núi bên kia, cả đời tôi chưa từng bước qua dãy núi. Tất cả những sự việc xảy ra bên đó tôi đều không biết. Nào là hoàng đế đời trước rồi hoàng đế đời sau, như Sùng Trinh như Thuận Trị, và Hoàng Thái Cực gì gì nữa... mấy ổng đâu có biết mặt tôi, tôi cũng đâu có biết mặt mấy ổng. Nào là Minh triều nào là Thanh triều, tôi chưa hề phân biệt. Tôi chỉ biết tôi đã nuôi dưỡng rất nhiều trẻ con, có đứa bây giờ trở thành thương gia ở kinh thành, có đứa dắt vợ con về quê lập nghiệp đặng yên bề gia thất. Lâu lâu chúng mới đến thăm tôi, chúng đem một ít quà bánh biếu. Tôi sống như vậy thật thấy rất vui vẻ. Ngoài ra tôi cũng có chăn rất nhiều trâu bò, dê lợn, gà vịt, bất cứ cái gì có sinh mệnh tôi đều nuôi.
Ngừng một vài giây, ông lão hất đầu nói tiếp:
- Để tôi nói cho hai vị nghe, cái gì cũng có sinh mạng, thậm chí là đồng hoa vàng ở nơi này. Hai vị thử lắng nghe xem, có nghe chúng đang nói gì với các vị không?
Cửu Dương ngồi cạnh siết chặt bàn tay sư muội, im lìm đợi nghe. Ông lão vẫn ôn tồn bảo:
- Vạn vật trong thiên hạ đều có quy luật sinh tồn, con người khi già nua sẽ có ngày đi khuất. Mặt trời mọc mặt trời lặn, cứ lưu chuyển không ngừng. Mỗi một con người tích bao nhiêu phước đức, từ khi ra đời thì đã có định mệnh rồi. Nếu người nào quá tham lam thì cho dù làm hoàng đế hắn ta cũng không được vui vẻ đâu, như vậy thì còn yêu cầu gì nữa chứ?
---oo0oo---
Độ một thời thần nữa trôi đi, Nữ Thần Y và Cửu Dương đồng lượt cúi chào từ giã xong quay mình bước đi, song ở đằng xa hãy còn nghe giọng của ông lão vọng theo. Cửu Dương biết ông ta đang ngâm thiên gia thi, bài thất luật:
Nhất phiến hoa phi giảm khước xuân
Phong phiêu vạn diểm chính sầu nhân
Thả khan dục tận hoa kinh nhãn
Mạc yếm thương đa tiểu nhập thuần.
Giang thượng tửu đường sào phỉ thúy
Uyển biên cao trủng ngọa kỳ lân
Tế thôi vậy lý tu hành lạc
Hà dụng phù danh bạn thử thân.
Cửu Dương cùng Tân Nguyên cách cách thong dong bước đi. Có lẽ là bởi tác động của ý xuân dào dạt xung quanh nên khí sắc của hai người xem ra rất tốt, miệng nở nụ cười, cả hai nói chuyện phiếm cùng nhau. Tâm trạng của Cửu Dương vui vẻ khác thường, còn cách cách nơi đáy mắt đong đầy những tia ấm áp và trìu mến. Phía sau lưng Tiểu Điệp im lặng đi theo họ, khi nghe tiếng hai người khẽ nói cười trong lòng Tiểu Điệp cũng có một cảm giác ấm áp không nói nên lời.
- Năm xưa – Tiểu Điệp nghe cách cách hỏi Cửu Dương – Huynh là một thành viên tích cực trong hội phản Thanh, bây giờ lại nghiêng về phe thánh thượng đương kim, huynh cảm thấy thế nào?
Cửu Dương đáp:
- Vì tình vì nghĩa đáng lẽ phải từ chối nhưng vì sự no ấm của bá tánh tôi không thể làm khác hơn được.
Im lìm chốc lát, cách cách lại hỏi:
- Huynh không lo bị người Hán nguyền rủa, cam tâm dứt bỏ sự đau khổ cá nhân, nhất định là đã phải suy nghĩ rất nhiều mới có thể quyết định sửa đổi số mạng của cả cuộc đời huynh?
Lần này Cửu Dương không vội đáp lời, nhớ lại những việc đã xảy ra trong ba năm vừa qua, nhớ cuộc chiến với Khẩu Tâm, với đoàn quân thiết giáp, chàng bất giác đưa mắt nhìn dòng suối bên đường thở dài với bóng cây dưới nước:
- Tôi chấp nhận theo phò đại Thanh thiên tử là vì nhân vì nghĩa, lại nữa cũng là do Dương Tiêu Phong hắn đã giao một số binh lính nhiệt huyết cho tôi nên tôi không muốn phụ lòng hắn, càng không muốn nhìn thấy thêm một trận đổ máu người người tàn sát lẫn nhau nữa.
Nghe vậy Tân Nguyên cách cách hài lòng mỉm cười, ngọt ngào nói:
- Huynh an tâm, ta nhất định ủng hộ huynh, binh lính trong đoàn binh Chính Bạch Kỳ tất cả đều sẽ ủng hộ huynh.
Hai người họ vừa sánh vai bước đi vừa tiếp tục chuyện trò. Đến một đồng cỏ mọc đầy hoa cúc vàng Tân Nguyên cách cách bắt gặp Nữ Thần Y đang ngồi bó gối trên một phiến thạch xanh, tầm mắt phóng ra xa. Cách cách nghiêng đầu liếc nhìn Cửu Dương. Tiểu Điệp thoáng trông thấy gương mặt của chủ tử có chút biến sắc nhưng đã mau chóng giấu đi. Cách cách nháy mắt tươi cười với Cửu Dương xong lịch thiệp cáo từ.
Cửu Dương cũng gật đầu cười từ giã. Điệu cười quen thuộc ấy trong phút chốc khiến cách cách rưng rưng trong lòng, nước mắt suýt nữa đã rơi xuống.
Sau khi Tân Nguyên cách cách và Tiểu Điệp đi rồi, Cửu Dương tiến lại gần sư muội lúc này đang đứng giữa đồng hoa với tay hái một đóa cài lên tóc, nhìn xa xa trông nàng giống như là đang đứng giữa một bãi cát vàng. Cửu Dương bất thần nghĩ tới năm xưa có lần nàng bảo nàng thích nhất là ánh chiều tà tây hạ. Ánh chiều tà trên vùng sa mạc Tân Cương đẹp đẽ lạ thường, nửa khoảnh trời đỏ au, nàng ngồi trên lưng ngựa ngắm từng đoàn lạc đà. Người Ba Tư buôn bán hương liệu đã dùng lạc đà để vận chuyển hàng hóa về phía tây. Họ đánh lạc đà đi qua sa mạc hướng đến vùng Ai Cập. Mái tóc nàng khi đó khúc xạ ánh mặt trời, cả người dường như đang rực sáng trong ngọn lửa bừng cháy.
- Muội hẹn huynh ra đây – Thẫn thờ một phút, Cửu Dương mới cất tiếng hỏi - Là để ngắm đồng hoa cúc này à?
Nữ Thần Y vẫn trầm tư mặc tưởng tựa hồ chẳng bận tâm đến sự hiện diện của ai, một hồi sau quay sang bảo:
- Thất ca huynh thử hít sâu một hơi xem.
Cửu Dương nhắm mắt lại hít mạnh một hơi. Nữ Thần Y nói:
- Mùi vị này là mùi vị của đất đai, còn có mùi vị của đồng cỏ pha lẫn vào trong đó. Hai thứ này là những mùi vị khiến muội cảm thấy thoải mái. Muội thật muốn ở mãi nơi này.
Nữ Thần Y nói rồi kéo tay Cửu Dương ngồi trên phiến thạch, gối đầu lên vai sư huynh.
- Trong thời gian bao năm qua - Nữ Thần Y bảo - Chúng ta cứ luôn bôn ba khắp nơi, không bao giờ được dừng bước để sống một cuộc đời an bình như bao người khác. Thật lòng muội chỉ muốn có một gia đình, có gian nhà nhỏ thuộc về muội, mỗi ngày muội sẽ quét dọn, lau chùi bàn ghế, rồi nấu cơm và giặt giũ quần áo.
Cửu Dương choàng tay qua vai ôm sư muội vào lòng, đoạn âu yếm nói:
- Tâm tình của muội huynh đương nhiên hiểu chứ. Huynh biết rằng bao năm qua muội rất muốn có một mái ấm, huynh cũng vậy. Nếu muội thích nơi này thì mai này chúng ta sẽ xây một căn nhà tại đây, thậm chí có thể sống ở đây suốt đời...
Nữ Thần Y nghe sư huynh nói vậy, cảm thấy nỗi buồn chan chứa bấy lâu lại được dịp phun trào. Nàng lẳng lặng gật đầu, chau mày cúi mặt.
Sát bên cạnh nàng, Cửu Dương vẫn còn mải mê nói:
- Muội còn nhớ Hương nhi không? Hôm kia huynh đã đến thăm Hương nhi, cạnh nhà cô bé có cặp vợ chồng trạc tuổi chúng ta nhưng đã có với nhau năm mặt con rồi, trong một gia đình náo nhiệt cùng ăn một bữa cơm, huynh nhìn thấy họ hạnh phúc như vậy cũng rất ngưỡng mộ.
Nữ Thần Y không buồn phản ứng, vẫn vùi đầu ngồi yên, lâu thật lâu sau mới lẩm bẩm:
- Muội nghĩ lại bấy lâu nay huynh cứ coi bốn bể là nhà, không nơi ổn định, thật thiệt thòi cho huynh.
Cửu Dương đưa tay nhè nhẹ nâng cằm sư muội lên. Nữ Thần Y buộc phải ngẩng đầu. Cửu Dương nhìn thấy một khuôn mặt trẻ trung thanh tú, mặc dù có hơi gầy gò xanh xao nhưng đôi mắt sáng và sống mũi thon thon thẳng tắp, đôi môi mềm mại thanh thanh, tất cả những đường nét đó đều toát ra vẻ ôn hoà. Chàng say sưa ngắm nàng, trong đáy mắt lộ vẻ như vừa tán thưởng vừa yêu thương.
Có đến gần nửa khắc trôi đi, Cửu Dương vẫn còn dán mắt vào khuôn trăng hài hòa ấy, ngắm rất kỹ. Từ nhỏ, chàng đã biết rằng sư muội của mình rất xinh đẹp nhưng đến nay chính hình ảnh của nàng vẫn gây cho chàng một cảm giác lạ lùng. Đôi chân mày cong cong, đôi mắt đen láy, đôi môi đầy đặn và tấm thân chín dậy kia đều nói với chàng rằng nàng đã trưởng thành. Nàng không còn là cô bé ngây ngô thích ngịch nước ở Tây Hồ hôm nào nữa.
Cửu Dương ngắm nghía sư muội xong lấy giọng hết sức dịu dàng hỏi:
- Thế muội có muốn tìm một nơi an cư lập nghiệp, sinh con đẻ cái không?
Nữ tử thần y cũng trông thẳng vào cặp mắt sư huynh, thấy đôi lông mày đen và rậm, về điểm này rất giống Tần Thiên Nhân. Còn đôi mắt chính thị là y như khuôn đúc, to và rất sáng, dường như lúc nào cũng chiếu ra một sinh lực dồi dào. Khi còn bé, Nữ Thần Y rất thích nghe sư huynh lắc lư cái đầu, miệng ê a đọc kinh thư, lại thêm tánh tình ưa làm trò tinh quái khiến cho người khác phải bật cười theo. Mã Lương lão nhân đã từng nói là trong hai anh em thì tư chất của Tần Thiên Nhân mạnh mẽ nhất. Cửu Dương thì là viên ngọc quí nhưng quá tinh nghịch nên cần được ông mài giũa, vì con người của Cửu Dương chứa đầy thực lực và tài năng, lại siêu phàm thoát tục khác hẳn với anh trai.
Bần thần so sánh hai người vài ba phút, Nữ Thần Y đáp:
- Muốn lắm chứ nhưng không biết phải chờ đến khi nào?
Cửu Dương đặt một nụ hôn lên trán nàng, nói bằng giọng êm ái:
- Sẽ không lâu đâu.
Nữ Thần Y nói:
- Những binh sĩ trong đoàn binh Chính Bạch Kỳ đều là những người nhiệt huyết, có nhiều kẻ đã từng bị Ngao Bái hãm hại nên trong lòng họ đều mong đợi cái ngày phất cờ nội chiến.
- Nỗi lòng của họ huynh đã hiểu rồi – Cửu Dương lại ôm sư muội vào lòng và nói - Nhưng nóng nảy trong một lúc có thể giết được vài trăm tay sai của Ngao Bái thì đâu ích lợi gì, như vậy đâu có thể làm lung lay được cơ sở thống trị của ông ta.
- Nghe huynh nói như vậy – Nữ Thần Y hỏi - Có phải đã có kế sách gì không?
Cửu Dương buông sư muội ra, khẽ thở dài một tiếng, đoạn tiết lộ:
- Tối mai huynh sẽ đi gặp ông ấy vì buổi trưa hôm nay huynh nhận được thiệp mời đến Ngao tông phủ dự tiệc thọ. Muốn thắng trận này là phải đánh thắng được người then chốt, muội hiểu không?
- Ý kiến hay – Nữ Thần Y tuy thốt lời khen song tức thời chột dạ, nàng lại tiếp tục dò hỏi - Nhưng mà muội hơi lo, khi đó chỉ một mình huynh ở trong phủ thôi, huynh nhắm mình có thể đánh thắng sao? Gần như thiên hạ này là thiên hạ của gã rồi, gã đâu dễ gì để huynh tiếp cận được chứ?
Cửu Dương đáp:
- Huynh biết lần này như đi lột da cọp, tình thế rất nguy hiểm nhưng muội an tâm, vì muội, thế nào cũng phải thử một lần, huynh nhất định sẽ bình an trở về.
Tâm trạng hết sức phức tạp, Nữ Thần Y vội hỏi:
- Không biết kế hoạch tiêu trừ Ngao tông đường là kế hoạch gì? Huynh nói cho muội biết đi!
Cửu Dương không trả lời ngay. “Đôi mươi,” chàng nói khẽ như nói với chính mình “chỉ vừa mới bước qua lứa tuổi đôi mươi thôi...” Cửu Dương dùng ánh mắt thương xót ngó Nữ Thần Y, âm thầm lắc đầu và tự nhủ “giả sử ngày mai mình không may chết đi thì đây sẽ là người vợ góa trẻ đây.” Nghĩ xong Cửu Dương lại khẽ lắc đầu. Lúc sau chàng nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay nhỏ nhắn của nàng, mỉm cười và nói:
- Chuyện quá trọng đại, muội không biết thì tốt hơn.
Nữ Thần Y rụt tay lại nói bằng giọng bất bình:
- Nhưng muội sắp làm thê tử của huynh mà!
- Tin huynh thì được rồi, muội biết càng ít sẽ càng đỡ phiền não.
Nữ Thần Y nghe sư huynh trả lời vậy trong lòng cảm giác bất phục vô cùng, đôi mắt chứa đầy những tia u uẩn, nàng ngoảnh mặt đi. Chỉ trong phút chốc, Cửu Dương phát hiện một giọt nước mắt ứa ra từ khóe mi xanh, lặng lẽ chảy dài xuống chiếc gò má thanh xuân, liền cuống quýt hỏi:
- Muội sao rồi?
Nữ Thần Y quay mặt lại nghẹn ngào đáp lời:
- Lúc xưa Nhị ca cũng thường hay nói trên đời này người hạnh phúc là người biết ít chuyện nhất, vì chuyện biết càng nhiều sẽ càng thêm phiền não. Bây giờ muội chỉ còn thân nhân duy nhất là huynh thôi...
Nữ Thần Y nói rồi ngồi lặng. Cửu Dương đưa tay bưng hai má nàng lên, lại dịu dàng nhìn nàng và nhè nhẹ vuốt má nàng bằng lưng của bàn tay:
- Bất cứ xảy ra chuyện gì huynh cũng sẽ ở bên cạnh muội.
Và như sực nhớ ra điều gì, ánh mắt buồn rười rượi, Cửu Dương nói thêm:
- Huynh thật có lỗi với Nhị ca, khi đó đã không có mặt tại đồn Bạch Nhật để giúp sức. Huynh có thể tự đánh mình, chửi mình, nhưng vẫn không thể nào kìm chế được bởi vì huynh đã yêu muội. Huynh cũng không biết chuyện này đã bắt đầu từ lúc nào, chỉ biết rằng năm đó lòng của huynh rất bối rối. Huynh rời khỏi đội ngũ chủ yếu là để tránh né muội, và cũng muốn cho bản thân của mình được bình tĩnh. Huynh cứ tưởng rằng thời gian sẽ làm phai nhòa tất cả, sẽ quên được muội, nhưng thật vô dụng...
Nữ Thần Y nghe Cửu Dương nhắc lại chuyện cũ nhất thời không biết trả lời thế nào. Nàng cứ ngồi yên đấy, đoạn nghĩ tới Tần Thiên Nhân, nước mắt bất chợt lại rơi xuống. Trận chiến năm đó nàng nhớ rất rõ Tần Thiên Nhân thân vận chiến y màu trắng viền bạc, lưng đeo cánh cung bằng sắt màu đen, đứng hiên ngang bên con ngựa ô cao lớn. Dưới ánh tà dương dáng vẻ của chàng đường hoàng tiêu sái, phong thái mạnh mẽ hơn người nhưng cặp mắt thì hiền hoà như mặt nước hồ thu, ăm ắp những tia thương yêu. Bên cạnh Tần Thiên Nhân, Lâm Tố Đình đứng như trời trồng ngẩn ngơ nhìn tổng đà chủ...
Khi này, từ đằng xa có tiếng trẻ con cười đùa vọng lại, xen lẫn vào trong đó là tiếng ca mơ hồ thánh thót vang lên. Thanh âm vô cùng đơn thuần và trong sáng làm xóa tan đi bầu không khí tịch mịch. Nữ Thần Y lắng tai nghe giọng hát ấy, được một lát, nàng nâng vạt áo lên lau nước mắt và quay sang hỏi:
- Thất ca à, huynh nghe thấy tiếng gì không?
Cửu Dương cũng ngạc nhiên ra mặt, lắng tai nghe xong đáp lời:
- Hình như là có tiếng hát từ đồi núi bên kia truyền xuống nhưng nhạc điệu này huynh chưa từng nghe qua.
Hai người họ nhìn nhau một lúc, rồi không cưỡng được muốn tìm ra tiếng ca. Nữ Thần Y kéo tay sư huynh đứng dậy, háo hức giục:
- Mình đi tới đó coi đi huynh.
- Được!
Hai người băng qua đồng hoa vàng và ngọn đồi nhỏ để đến một gian nhà tranh lợp bằng tre nứa lá, thấy đằng trước sân có vài đứa bé gái chơi đánh đu, đứa ngồi trên đu dây, đứa đứng dưới đất đẩy đung đưa, bên cạnh còn có hai đứa khác đang chơi cò cò và một bé trai ngồi vui đùa với lon dế trên cỏ.
Ở bàn đá đối diện, Cửu Dương ngó thấy một ông lão đầu tóc trắng phau, khuôn mặt lộ vẻ triều mến ngồi nhìn bọn trẻ nô đùa.
- Chào ông - Cửu Dương dắt tay sư muội đến cúi chào - Không biết xưng hô như thế nào?
Ông lão thủng thỉnh lấy từ tay áo ra một con cào cào đã được thắt bằng lá tre đưa cho Nữ Thần Y.
- Là do ông thắt ạ? - Nữ Thần Y mân mê con cào cào trong lòng bàn tay, thích thú nói - Thật là đẹp quá!
- Mọi người ở đây đều gọi tôi là ông lão dượng – Ông lão hấp háy mắt đáp lại lời của Cửu Dương - Năm nay tôi đã một trăm lẻ năm tuổi rồi đó.
Nữ Thần Y và Cửu Dương sững sờ trao đổi một ánh nhìn, rồi đưa mắt về phía ông lão trường thọ. Chốc lát sau, Cửu Dương đôi mắt trợn tròn thán phục nói:
- Nhìn dung mạo của ông còn trẻ và khỏe như vầy, cháu thật tình không thể nào đoán biết được.
Ông lão vuốt râu cười khà khà. Cửu Dương lại nói:
- Thưa ông dượng, cháu thấy ông hình như đang cao hứng?
- Tại sao tôi không cao hứng chứ? – Ông lão chỉ hai cái ghế mời hai người khách lạ mặt ngồi. Bằng giọng nói ôn hòa, ông vừa tiếp tục vuốt bộ râu dài vừa bảo - Hai vị hãy nhìn bên kia đi.
Bấy giờ Nữ Thần Y mới rời mắt khỏi con cào cào, cùng với Cửu Dương trông theo tay chỉ của vị tiền bối trong khi ông ấy thêm lời:
- ... Dãy núi bên kia, cả đời tôi chưa từng bước qua dãy núi. Tất cả những sự việc xảy ra bên đó tôi đều không biết. Nào là hoàng đế đời trước rồi hoàng đế đời sau, như Sùng Trinh như Thuận Trị, và Hoàng Thái Cực gì gì nữa... mấy ổng đâu có biết mặt tôi, tôi cũng đâu có biết mặt mấy ổng. Nào là Minh triều nào là Thanh triều, tôi chưa hề phân biệt. Tôi chỉ biết tôi đã nuôi dưỡng rất nhiều trẻ con, có đứa bây giờ trở thành thương gia ở kinh thành, có đứa dắt vợ con về quê lập nghiệp đặng yên bề gia thất. Lâu lâu chúng mới đến thăm tôi, chúng đem một ít quà bánh biếu. Tôi sống như vậy thật thấy rất vui vẻ. Ngoài ra tôi cũng có chăn rất nhiều trâu bò, dê lợn, gà vịt, bất cứ cái gì có sinh mệnh tôi đều nuôi.
Ngừng một vài giây, ông lão hất đầu nói tiếp:
- Để tôi nói cho hai vị nghe, cái gì cũng có sinh mạng, thậm chí là đồng hoa vàng ở nơi này. Hai vị thử lắng nghe xem, có nghe chúng đang nói gì với các vị không?
Cửu Dương ngồi cạnh siết chặt bàn tay sư muội, im lìm đợi nghe. Ông lão vẫn ôn tồn bảo:
- Vạn vật trong thiên hạ đều có quy luật sinh tồn, con người khi già nua sẽ có ngày đi khuất. Mặt trời mọc mặt trời lặn, cứ lưu chuyển không ngừng. Mỗi một con người tích bao nhiêu phước đức, từ khi ra đời thì đã có định mệnh rồi. Nếu người nào quá tham lam thì cho dù làm hoàng đế hắn ta cũng không được vui vẻ đâu, như vậy thì còn yêu cầu gì nữa chứ?
---oo0oo---
Độ một thời thần nữa trôi đi, Nữ Thần Y và Cửu Dương đồng lượt cúi chào từ giã xong quay mình bước đi, song ở đằng xa hãy còn nghe giọng của ông lão vọng theo. Cửu Dương biết ông ta đang ngâm thiên gia thi, bài thất luật:
Nhất phiến hoa phi giảm khước xuân
Phong phiêu vạn diểm chính sầu nhân
Thả khan dục tận hoa kinh nhãn
Mạc yếm thương đa tiểu nhập thuần.
Giang thượng tửu đường sào phỉ thúy
Uyển biên cao trủng ngọa kỳ lân
Tế thôi vậy lý tu hành lạc
Hà dụng phù danh bạn thử thân.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook