Phong Vũ Thanh Triều [Quyển 2]
-
Chương 90: Niệm phút cuối
Nhắc đến sát thủ liên hoàn.
Máu tươi sau khi nhuộm đỏ cả một khoảng đất lớn rốt cuộc cũng ngừng chảy.
Dương Tiêu Phong đỡ Hà Tử Lăng dậy, ôm nàng trong tay, thấy nước mắt nàng rơi lã chã, từng dòng vương đọng lên đôi gò má thanh xuân.
Hà Tử Lăng nằm yên trong vòng tay tình nhân, thân thể nữ nhi mềm oặt, một giọt máu đào tí tách rơi xuống từ khóe miệng nàng, hai bàn tay nàng mỗi lúc một lạnh, tánh mạng trong nháy mắt đã bị mũi tên có tẩm chất độc đoạt mất đi. Nàng biết nàng không có khả năng chiến thắng được tử thần nên dùng chút thời khắc cuối cùng ấy mà nhìn cho thật kỹ.
Hà Tử Lăng nhìn Dương Tiêu Phong, bằng đáy mắt thăm thẳm như vực sâu, giọng nói thật êm ả:
- Tiểu nữ… là tự mình chuốc lấy.
Dương Tiêu Phong đanh mắt nhìn sinh mạng nữ tử bị cướp đi bởi người mà nàng cả đời kính trọng và tin tưởng nhất. Lúc bấy giờ tên hung thủ đó đang giao đấu với người áo trắng. Tứ bề gió lộng, di trường Mộc Lan hoa đào từng cánh lất phất rơi xuống nền đất lạnh căm.
Hà Tử Lăng sau một lúc nhìn Dương Tiêu Phong lại nghiêng đầu nhìn hướng dạ hành nhân đang kịch chiến. Nàng dường như mơ hồ trông thấy bóng dáng của một người trung niên tay dắt đứa bé gái độ chừng bốn tuổi. Trong đêm khuya lửa cháy cuồn cuộn, ông đưa nàng rời khỏi phủ bối lặc, từng thề rằng sẽ dùng cả đời này bảo vệ nàng. Ông nói sẽ không bao giờ để một ai gây tổn thương đến cho nàng, quyết không để nàng sống trong cảnh địa ngục.
Sau đó, nàng bắt đầu thổn thức.
Hà Tử Lăng khóc rưng rức hệt như một đứa trẻ khóc vì nhớ mẹ năm xưa, khóc đến cả người run rẩy, khóc đến khàn âm lạc giọng, tay chân co rúm lại.
Dương Tiêu Phong xót xa nhìn hồng nhan tri kỷ, đây là lần đầu tiên chàng trông thấy nàng đau khổ như vậy. Vì trước đây khi hai người quen nhau, Dương Tiêu Phong nhớ ở chốn thanh lâu bất kể nàng gặp phải tình huống nào cũng đều mỉm cười, nụ hàm tiếu không bao giờ tắt trên môi dẫu nụ cười ấy có miễn cưỡng đến đâu đi chăng nữa. Và chàng vốn dĩ cho rằng nụ cười kiên cường ấy khiến lòng chàng đau, ngờ đâu tiếng khóc nức nở của nàng lúc này đây còn làm cho tim gan chàng se thắt hơn gấp bội.
Dương Tiêu Phong ngồi giữa rừng hoa màu hồng phấn, ôm lấy thân thể đã lạnh giá vào lòng chặt hơn, tay vuốt làn tóc rối, khẽ giọng nói:
- Đừng khóc nữa, nàng sẽ không sao đâu. Ta sẽ đưa nàng về kinh thành. Nữ Thần Y nhất định tìm được cách liệu thương, hóa giải chất độc đó.
Không nén nổi nước mắt liên tục trào ra, giọng nghẹn ngào, Hà Tử Lăng hướng nhìn lên trên trời sao chi chít, thấy một vầng trăng lưỡi liềm màu vàng nhạt rọi ánh sáng đơn lẻ mờ mờ lên không gian bao la. Nàng chậm rãi nói:
- Tiểu nữ từ bé đã được ân sư nhọc công đào tạo và dưỡng dục nên giờ phút nào cũng chỉ nghĩ đến chuyện báo thù và báo ơn cho ông. Lúc còn nhỏ, tiểu nữ chỉ biết cất công tập luyện võ nghệ, bản thân tự biết võ công không giỏi giang gì song cứ nhủ lòng nước chảy có ngày cũng thành sông, làm việc phải dốc hết sức lực. Nhưng bây giờ… lại không muốn nữa…
Nói đoạn phải dừng lại điều hơi, rồi nàng thêm lời:
- Gieo nhân nào gặt quả nấy. Hành động của tiểu nữ ở Ngũ Đài Sơn gần đây thật là lỗ mãng hết sức, lỗ mãng chết người. Chuyện lớn tày trời khiến tiểu nữ cảm thấy rất ân hận. Khi đó gặp sự việc trọng đại ước gì tiểu nữ chịu suy nghĩ tường tận để có thể nhận thấy rằng những điều mà tam mệnh đại thần đã và đang làm là thật rất thất đức...
Dương Tiêu Phong nghe nàng tự mình biết sai, tự nhủ “nhân phi Thánh Hiền thục năng vô quá, di thiên đại tội, năng hối tiện tiêu. ” Hễ mà kẻ biết sửa đổi lỗi lầm thì lỗi lầm không còn nữa, nếu như tội đồ biết sám hối thì lỗi cũng sẽ tiêu tan.
Thành thử không chần chừ, Dương Tiêu Phong nói:
- Hữu quá năng cải quy ư vô, về sau không tái phạm là tốt rồi, sửa đổi tội lỗi sẽ sạch tiêu. Nàng hiểu bản thân có lỗi giờ thật lòng biết hối cải là được rồi. Chỉ sợ rằng có người tự biết mình sai mà lại cứ cứng đầu cho là đúng, làm điều sai lầm mà chấp là đúng thì lại càng sai hơn nữa.
Hà Tử Lăng khẽ gật đầu thở ra từng hơi nặng nhọc, miệng gắng gượng mỉm cười, xong lại hỏi:
- Vết thương của ngài có đau lắm không?
Dương Tiêu Phong bấy giờ đã quên bẵng vết thương do đoản đao đâm phải, thần người ra một lúc mới chậm chạp đáp:
- Vết thương trên ngực dễ lành nhưng vết thương trong lòng khó trị.
Hoa dung lộ vẻ đắn đo, Tử Lăng nói:
- Thiên nhai hà xứ vô phương thảo, thạch môn phong trần việc bình thường. Người xưa có nói cái đạo tu thân tâm chí phải tịnh, ý tứ phải vui, ngẫu nhiên hành lạc, vô khả hậu phi đó cũng là nhân chi thường tình. Nhưng làm người ai cũng vậy, ai rồi cũng phải lao vào tìm khổ vì tự cổ chí kim chữ tình làm hại người đời. Mà dựa vào long hào khí khách của ngài thì văn sĩ phong lưu thường đi toán loạn, đương nhiên là tự đắc. Chuyện này là chuyện vô khả hậu phi, nhưng từ đây về sau cố làm sao cho đừng để chuyện tình cảm nam nữ tiêm nhiễm hồn phách, vì có ngày sẽ chuốc lấy bất lợi đó. Nếu nhẹ thì chỉ ưu sầu một lúc, còn nặng sẽ khổ cả đời. Nên ngài cần phải thật cẩn thận…
Dương Tiêu Phong yên lặng nghe hết những lời trăng trối dặn dò, mỉm cười không đáp lại, trong lòng dĩ nhiên thừa biết nàng đang ám chỉ ai, cũng như thái hoàng thái hậu lúc trước đã từng thốt lời khuyên chàng nên tránh xa nữ nhân đó ra. Hà Tử Lăng thì có vẻ động tâm, ngơ ngẩn nhìn Dương Tiêu Phong một lúc, khe khẽ thở dài.
Trầm ngâm chốc lát, Dương Tiêu Phong bảo:
- Nàng ở bên cạnh Ngao Bái đã lâu, việc gì cũng dè dặt, cũng cẩn thận, ta không muốn mất công nói với nàng nữa. Nàng hãy mau hộ chân khí, ta sẽ đưa nàng về phủ tịnh dưỡng. Ta sẽ nhờ Nữ Thần Y chữa trị cho nàng, nàng sẽ lành lại mau chóng. Ta hứa với nàng khi nàng bình phục rồi đời này sẽ ở bên cạnh chiêu đãi nàng.
Hà Tử Lăng rất xúc động khi nghe bảo vậy, khóe mi khôn ngăn được đôi dòng lệ trào ra như suối.
- Chỉ e không thể ở bên hầu hạ ngài – Nàng khó nhọc nói - Tiểu nữ… phải đi rồi…
Hà Tử Lăng nói tới đây thanh âm run run không nói tiếp được nữa, hai mắt khép lại. Một chiêu thức của ân sư nàng đã cướp đi mạng sống của nàng, lúc còn chưa kịp bước qua ngưỡng cửa đôi mươi.
Dương Tiêu Phong gục xuống bên nàng, không chỉ buồn cho một người vợ mà còn buồn cho một người tri âm, tự bảo lòng tri kỷ không dễ gì gặp được trên đời, mà người con gái đó như một đám mạ đã xanh nhưng chưa kịp trổ đòng đòng. Người có tư chất tốt, nếu không nói là thiện lương, song vì sự hận thù làm che mờ đi cặp mắt, đã tự nguyện đánh đổi cả lứa tuổi xuân thì cho việc luyện tập đao kiếm. Giờ nàng lìa cõi đời thật sớm khi chưa tận hưởng được hạnh phúc nên có. Đó phải chăng chính là mệnh trời ư?
Máu tươi sau khi nhuộm đỏ cả một khoảng đất lớn rốt cuộc cũng ngừng chảy.
Dương Tiêu Phong đỡ Hà Tử Lăng dậy, ôm nàng trong tay, thấy nước mắt nàng rơi lã chã, từng dòng vương đọng lên đôi gò má thanh xuân.
Hà Tử Lăng nằm yên trong vòng tay tình nhân, thân thể nữ nhi mềm oặt, một giọt máu đào tí tách rơi xuống từ khóe miệng nàng, hai bàn tay nàng mỗi lúc một lạnh, tánh mạng trong nháy mắt đã bị mũi tên có tẩm chất độc đoạt mất đi. Nàng biết nàng không có khả năng chiến thắng được tử thần nên dùng chút thời khắc cuối cùng ấy mà nhìn cho thật kỹ.
Hà Tử Lăng nhìn Dương Tiêu Phong, bằng đáy mắt thăm thẳm như vực sâu, giọng nói thật êm ả:
- Tiểu nữ… là tự mình chuốc lấy.
Dương Tiêu Phong đanh mắt nhìn sinh mạng nữ tử bị cướp đi bởi người mà nàng cả đời kính trọng và tin tưởng nhất. Lúc bấy giờ tên hung thủ đó đang giao đấu với người áo trắng. Tứ bề gió lộng, di trường Mộc Lan hoa đào từng cánh lất phất rơi xuống nền đất lạnh căm.
Hà Tử Lăng sau một lúc nhìn Dương Tiêu Phong lại nghiêng đầu nhìn hướng dạ hành nhân đang kịch chiến. Nàng dường như mơ hồ trông thấy bóng dáng của một người trung niên tay dắt đứa bé gái độ chừng bốn tuổi. Trong đêm khuya lửa cháy cuồn cuộn, ông đưa nàng rời khỏi phủ bối lặc, từng thề rằng sẽ dùng cả đời này bảo vệ nàng. Ông nói sẽ không bao giờ để một ai gây tổn thương đến cho nàng, quyết không để nàng sống trong cảnh địa ngục.
Sau đó, nàng bắt đầu thổn thức.
Hà Tử Lăng khóc rưng rức hệt như một đứa trẻ khóc vì nhớ mẹ năm xưa, khóc đến cả người run rẩy, khóc đến khàn âm lạc giọng, tay chân co rúm lại.
Dương Tiêu Phong xót xa nhìn hồng nhan tri kỷ, đây là lần đầu tiên chàng trông thấy nàng đau khổ như vậy. Vì trước đây khi hai người quen nhau, Dương Tiêu Phong nhớ ở chốn thanh lâu bất kể nàng gặp phải tình huống nào cũng đều mỉm cười, nụ hàm tiếu không bao giờ tắt trên môi dẫu nụ cười ấy có miễn cưỡng đến đâu đi chăng nữa. Và chàng vốn dĩ cho rằng nụ cười kiên cường ấy khiến lòng chàng đau, ngờ đâu tiếng khóc nức nở của nàng lúc này đây còn làm cho tim gan chàng se thắt hơn gấp bội.
Dương Tiêu Phong ngồi giữa rừng hoa màu hồng phấn, ôm lấy thân thể đã lạnh giá vào lòng chặt hơn, tay vuốt làn tóc rối, khẽ giọng nói:
- Đừng khóc nữa, nàng sẽ không sao đâu. Ta sẽ đưa nàng về kinh thành. Nữ Thần Y nhất định tìm được cách liệu thương, hóa giải chất độc đó.
Không nén nổi nước mắt liên tục trào ra, giọng nghẹn ngào, Hà Tử Lăng hướng nhìn lên trên trời sao chi chít, thấy một vầng trăng lưỡi liềm màu vàng nhạt rọi ánh sáng đơn lẻ mờ mờ lên không gian bao la. Nàng chậm rãi nói:
- Tiểu nữ từ bé đã được ân sư nhọc công đào tạo và dưỡng dục nên giờ phút nào cũng chỉ nghĩ đến chuyện báo thù và báo ơn cho ông. Lúc còn nhỏ, tiểu nữ chỉ biết cất công tập luyện võ nghệ, bản thân tự biết võ công không giỏi giang gì song cứ nhủ lòng nước chảy có ngày cũng thành sông, làm việc phải dốc hết sức lực. Nhưng bây giờ… lại không muốn nữa…
Nói đoạn phải dừng lại điều hơi, rồi nàng thêm lời:
- Gieo nhân nào gặt quả nấy. Hành động của tiểu nữ ở Ngũ Đài Sơn gần đây thật là lỗ mãng hết sức, lỗ mãng chết người. Chuyện lớn tày trời khiến tiểu nữ cảm thấy rất ân hận. Khi đó gặp sự việc trọng đại ước gì tiểu nữ chịu suy nghĩ tường tận để có thể nhận thấy rằng những điều mà tam mệnh đại thần đã và đang làm là thật rất thất đức...
Dương Tiêu Phong nghe nàng tự mình biết sai, tự nhủ “nhân phi Thánh Hiền thục năng vô quá, di thiên đại tội, năng hối tiện tiêu. ” Hễ mà kẻ biết sửa đổi lỗi lầm thì lỗi lầm không còn nữa, nếu như tội đồ biết sám hối thì lỗi cũng sẽ tiêu tan.
Thành thử không chần chừ, Dương Tiêu Phong nói:
- Hữu quá năng cải quy ư vô, về sau không tái phạm là tốt rồi, sửa đổi tội lỗi sẽ sạch tiêu. Nàng hiểu bản thân có lỗi giờ thật lòng biết hối cải là được rồi. Chỉ sợ rằng có người tự biết mình sai mà lại cứ cứng đầu cho là đúng, làm điều sai lầm mà chấp là đúng thì lại càng sai hơn nữa.
Hà Tử Lăng khẽ gật đầu thở ra từng hơi nặng nhọc, miệng gắng gượng mỉm cười, xong lại hỏi:
- Vết thương của ngài có đau lắm không?
Dương Tiêu Phong bấy giờ đã quên bẵng vết thương do đoản đao đâm phải, thần người ra một lúc mới chậm chạp đáp:
- Vết thương trên ngực dễ lành nhưng vết thương trong lòng khó trị.
Hoa dung lộ vẻ đắn đo, Tử Lăng nói:
- Thiên nhai hà xứ vô phương thảo, thạch môn phong trần việc bình thường. Người xưa có nói cái đạo tu thân tâm chí phải tịnh, ý tứ phải vui, ngẫu nhiên hành lạc, vô khả hậu phi đó cũng là nhân chi thường tình. Nhưng làm người ai cũng vậy, ai rồi cũng phải lao vào tìm khổ vì tự cổ chí kim chữ tình làm hại người đời. Mà dựa vào long hào khí khách của ngài thì văn sĩ phong lưu thường đi toán loạn, đương nhiên là tự đắc. Chuyện này là chuyện vô khả hậu phi, nhưng từ đây về sau cố làm sao cho đừng để chuyện tình cảm nam nữ tiêm nhiễm hồn phách, vì có ngày sẽ chuốc lấy bất lợi đó. Nếu nhẹ thì chỉ ưu sầu một lúc, còn nặng sẽ khổ cả đời. Nên ngài cần phải thật cẩn thận…
Dương Tiêu Phong yên lặng nghe hết những lời trăng trối dặn dò, mỉm cười không đáp lại, trong lòng dĩ nhiên thừa biết nàng đang ám chỉ ai, cũng như thái hoàng thái hậu lúc trước đã từng thốt lời khuyên chàng nên tránh xa nữ nhân đó ra. Hà Tử Lăng thì có vẻ động tâm, ngơ ngẩn nhìn Dương Tiêu Phong một lúc, khe khẽ thở dài.
Trầm ngâm chốc lát, Dương Tiêu Phong bảo:
- Nàng ở bên cạnh Ngao Bái đã lâu, việc gì cũng dè dặt, cũng cẩn thận, ta không muốn mất công nói với nàng nữa. Nàng hãy mau hộ chân khí, ta sẽ đưa nàng về phủ tịnh dưỡng. Ta sẽ nhờ Nữ Thần Y chữa trị cho nàng, nàng sẽ lành lại mau chóng. Ta hứa với nàng khi nàng bình phục rồi đời này sẽ ở bên cạnh chiêu đãi nàng.
Hà Tử Lăng rất xúc động khi nghe bảo vậy, khóe mi khôn ngăn được đôi dòng lệ trào ra như suối.
- Chỉ e không thể ở bên hầu hạ ngài – Nàng khó nhọc nói - Tiểu nữ… phải đi rồi…
Hà Tử Lăng nói tới đây thanh âm run run không nói tiếp được nữa, hai mắt khép lại. Một chiêu thức của ân sư nàng đã cướp đi mạng sống của nàng, lúc còn chưa kịp bước qua ngưỡng cửa đôi mươi.
Dương Tiêu Phong gục xuống bên nàng, không chỉ buồn cho một người vợ mà còn buồn cho một người tri âm, tự bảo lòng tri kỷ không dễ gì gặp được trên đời, mà người con gái đó như một đám mạ đã xanh nhưng chưa kịp trổ đòng đòng. Người có tư chất tốt, nếu không nói là thiện lương, song vì sự hận thù làm che mờ đi cặp mắt, đã tự nguyện đánh đổi cả lứa tuổi xuân thì cho việc luyện tập đao kiếm. Giờ nàng lìa cõi đời thật sớm khi chưa tận hưởng được hạnh phúc nên có. Đó phải chăng chính là mệnh trời ư?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook