Phong Vũ Thanh Triều [Quyển 2]
-
Chương 67: Mưu đồ bá nghiệp
Ngay sau khi nhận được tin Tân Nguyên cách cách tự tiện viết bức thư giải
trừ hôn phối, thái hoàng thái hậu tức khắc sai người truyền gọi nghĩa nữ vào cung Khôn Ninh. Im lìm an tọa trên ghế thượng, lão phật gia không
nhìn nàng cũng không nói nửa lời, chỉ có mỗi mình Dung ma ma thao thao
bất tuyệt.
Cặp mắt già nua ai oán nhìn cách cách, Dung ma ma hỏi:
- Từ khi cách cách chào đời, có bao nhiêu thời gian được gặp phụ thân phụ mẫu? Là ai cho cô bú miếng sữa đầu tiên? Ai là người trước tiên bồng cô vào lòng vỗ về, không ngừng ca hát ru hò để cô ngủ được an giấc?
Tân Nguyên cách cách run bụng, tự nhủ “chẳng lẽ bây giờ là lúc ân công của mình quyết định kể công lao dưỡng dục sao?” Trái tim nhói đau trăm bề, nàng quay nhìn phía thái hoàng thái hậu, rồi lại nhìn chằm chằm Dung ma ma, có cảm giác hai bà lão này tâm địa thật lạnh lùng độc ác khiến cho xương sống nàng cảm thấy lạnh buốt, hàn khí thấu vào cốt tuỷ.
Lại nữa cách cách chưa kịp đáp lời, Dung ma ma dung nhan tức thì toát ra thần sắc băng hàn bất thường, vội nói thêm:
- Cách cách đã từng đọc sách thánh hiền, biết nhiều đạo lý, hiểu câu “vô trắc ẩn chi tâm phi nhân dã, vô tu ố chi tâm phi nhân dã, vô từ nhượng chi tâm phi nhân dã.” Vậy xin hỏi cách cách không lẽ vô cả mọi chi tâm thì còn là con người hay sao? Mười mấy năm qua mồ hôi và nước mắt của lão phật gia đã chảy trong tứ chi cô rồi. Giờ bà ta có khổ nạn, cách cách không định cứu thì ai cứu đây?
Mấy lời lẽ kinh tâm động phách khiến Tân Nguyên cách cách bắt đầu rơi lệ, lòng chấn động như cơn địa chấn rung chuyển dữ dội, sực hiểu dự liệu của nàng quả tình không sai. Đêm nay lão phật gia hạ lệnh truyền triệu nàng đến gặp, chủ yếu là thông qua Dung ma ma để nói cho nàng biết cái gì gọi là chiều theo tình thế, cái gì là phong vân tế hội, ngõ hầu muốn nàng trả món nợ ân tình năm xưa.
Tuy vậy, nàng vẫn khẩn thiết van cầu:
- Xin ma ma đừng nói nữa...
- Nô tì nói có sai sao? – Dung ma ma quả quyết - Nếu như cách cách không đồng ý hôn sự, đồng ý theo dõi nhất cử nhất động của Phủ Viễn tướng quân thì không còn ai có thể làm được điều này nữa.
Nghe Dung ma ma cứ khăng khăng tiên đoán dã tâm của Dương Tiêu Phong, Tân Nguyên cách cách khẽ cau mày tỏ vẻ bán tín bán ngờ. Mắt nhìn thái hoàng thái hậu, nàng mím môi hỏi lại:
- Hồi bẩm thái hoàng thái hậu, tại sao người lại nghi kỵ y? Sao không nghĩ rằng trên cõi đời này ngoài những kẻ tham vọng ngai vàng của ấu chúa ra còn có một người một lòng trung liệt chứ?
- Cách cách thật quá ngây thơ – Dung ma ma nhìn thái hoàng thái hậu qua khóe mắt, bắt gặp ám hiệu, lật đật mỉm cười lý giải thay cho chủ nhân - Cô cần phải cảnh giác cao độ. Cô thật lòng nghĩ Dương Tiêu Phong hắn tự nguyện cầm quân đi đánh giang san cho hoàng đế mà không có một yêu cầu nào hay sao? Cái mà hắn yêu cầu ngay sau khi tiêu diệt nhóm tam mệnh đại thần chính là ngai vàng của hoàng đế đó!
- Bổn cung không tin! Đó vốn chỉ là lời phiến diện của bà! – Tân Nguyên cách cách gằn giọng đáp chắc. Tình cảnh trước mắt, cho dù nàng có là một người rất bình tĩnh cũng phải tâm can lạnh buốt, kinh hãi khủng khiếp.
Phía đối diện, Dung ma ma nói gọn:
- Cô không tin cũng không được vì đó chính là sự thật!
- Ta...
Tân Nguyên cách cách định tiếp tục mở miệng phản bác thì đột ngột có tiếng thở dài đánh thượt. Nàng đành tắc tỵ, vội quay nhìn hướng thái hoàng thái hậu đang ngồi, thấy bà khe khẽ lắc đầu ra hiệu cho Dung ma ma yên lặng.
Có lẽ cuối cùng vì không muốn nghe hai người tranh chấp kịch liệt nữa, thái hoàng thái hậu từ tốn đứng dậy nói:
- Đủ rồi! Dung ma ma bà hãy cáo lui đi.
Dung ma ma không dám chậm trễ, lập tức nhún chân thi lễ rồi trở ra ngoài.
Còn lại hai người, thái hoàng thái hậu tiến lại gần cách cách giơ tay vuốt mái tóc đen nhánh của nàng, dịu giọng bảo:
- Không sao, không có sao – Bà như một người mẹ hiền liên tục trấn an tinh thần nàng - Không muốn thành thân cũng không sao, miễn cách cách vui vẻ là được.
Dứt lời, thái hoàng thái hậu chậm rãi ly khai thư phòng, gương mặt không biểu lộ cảm xúc thất vọng chi cả. Lão phật gia bỏ đi, để lại nghĩa nữ nét mặt thẩn thờ như vừa được hoàng ân đại xá, thừ người nhìn theo vạt áo phượng hoàng của bà khuất dần trên dãy hành lang.
Tâm rúng động dữ dội, Tân Nguyên cách cách mơ mơ hồ hồ chạy một mạch trở về Dực Khôn cung ngã úp mặt lên giường khóc rấm rứt. Trong lòng căn bản cũng không biết nàng trở về nơi này để làm gì nữa, vì hoàng cung này vốn dĩ không còn là nhà của nàng nữa rồi.
Nằm trên giường nệm ấm áp, nàng có thể nghe thấy tiếng tim mình đập gấp rút, nỗi bất an lan tỏa khắp châu thân không có cách nào khống chế. Nàng bèn hít một hơi thật sâu, miễn cưỡng bình tĩnh trở lại.
Cặp mắt già nua ai oán nhìn cách cách, Dung ma ma hỏi:
- Từ khi cách cách chào đời, có bao nhiêu thời gian được gặp phụ thân phụ mẫu? Là ai cho cô bú miếng sữa đầu tiên? Ai là người trước tiên bồng cô vào lòng vỗ về, không ngừng ca hát ru hò để cô ngủ được an giấc?
Tân Nguyên cách cách run bụng, tự nhủ “chẳng lẽ bây giờ là lúc ân công của mình quyết định kể công lao dưỡng dục sao?” Trái tim nhói đau trăm bề, nàng quay nhìn phía thái hoàng thái hậu, rồi lại nhìn chằm chằm Dung ma ma, có cảm giác hai bà lão này tâm địa thật lạnh lùng độc ác khiến cho xương sống nàng cảm thấy lạnh buốt, hàn khí thấu vào cốt tuỷ.
Lại nữa cách cách chưa kịp đáp lời, Dung ma ma dung nhan tức thì toát ra thần sắc băng hàn bất thường, vội nói thêm:
- Cách cách đã từng đọc sách thánh hiền, biết nhiều đạo lý, hiểu câu “vô trắc ẩn chi tâm phi nhân dã, vô tu ố chi tâm phi nhân dã, vô từ nhượng chi tâm phi nhân dã.” Vậy xin hỏi cách cách không lẽ vô cả mọi chi tâm thì còn là con người hay sao? Mười mấy năm qua mồ hôi và nước mắt của lão phật gia đã chảy trong tứ chi cô rồi. Giờ bà ta có khổ nạn, cách cách không định cứu thì ai cứu đây?
Mấy lời lẽ kinh tâm động phách khiến Tân Nguyên cách cách bắt đầu rơi lệ, lòng chấn động như cơn địa chấn rung chuyển dữ dội, sực hiểu dự liệu của nàng quả tình không sai. Đêm nay lão phật gia hạ lệnh truyền triệu nàng đến gặp, chủ yếu là thông qua Dung ma ma để nói cho nàng biết cái gì gọi là chiều theo tình thế, cái gì là phong vân tế hội, ngõ hầu muốn nàng trả món nợ ân tình năm xưa.
Tuy vậy, nàng vẫn khẩn thiết van cầu:
- Xin ma ma đừng nói nữa...
- Nô tì nói có sai sao? – Dung ma ma quả quyết - Nếu như cách cách không đồng ý hôn sự, đồng ý theo dõi nhất cử nhất động của Phủ Viễn tướng quân thì không còn ai có thể làm được điều này nữa.
Nghe Dung ma ma cứ khăng khăng tiên đoán dã tâm của Dương Tiêu Phong, Tân Nguyên cách cách khẽ cau mày tỏ vẻ bán tín bán ngờ. Mắt nhìn thái hoàng thái hậu, nàng mím môi hỏi lại:
- Hồi bẩm thái hoàng thái hậu, tại sao người lại nghi kỵ y? Sao không nghĩ rằng trên cõi đời này ngoài những kẻ tham vọng ngai vàng của ấu chúa ra còn có một người một lòng trung liệt chứ?
- Cách cách thật quá ngây thơ – Dung ma ma nhìn thái hoàng thái hậu qua khóe mắt, bắt gặp ám hiệu, lật đật mỉm cười lý giải thay cho chủ nhân - Cô cần phải cảnh giác cao độ. Cô thật lòng nghĩ Dương Tiêu Phong hắn tự nguyện cầm quân đi đánh giang san cho hoàng đế mà không có một yêu cầu nào hay sao? Cái mà hắn yêu cầu ngay sau khi tiêu diệt nhóm tam mệnh đại thần chính là ngai vàng của hoàng đế đó!
- Bổn cung không tin! Đó vốn chỉ là lời phiến diện của bà! – Tân Nguyên cách cách gằn giọng đáp chắc. Tình cảnh trước mắt, cho dù nàng có là một người rất bình tĩnh cũng phải tâm can lạnh buốt, kinh hãi khủng khiếp.
Phía đối diện, Dung ma ma nói gọn:
- Cô không tin cũng không được vì đó chính là sự thật!
- Ta...
Tân Nguyên cách cách định tiếp tục mở miệng phản bác thì đột ngột có tiếng thở dài đánh thượt. Nàng đành tắc tỵ, vội quay nhìn hướng thái hoàng thái hậu đang ngồi, thấy bà khe khẽ lắc đầu ra hiệu cho Dung ma ma yên lặng.
Có lẽ cuối cùng vì không muốn nghe hai người tranh chấp kịch liệt nữa, thái hoàng thái hậu từ tốn đứng dậy nói:
- Đủ rồi! Dung ma ma bà hãy cáo lui đi.
Dung ma ma không dám chậm trễ, lập tức nhún chân thi lễ rồi trở ra ngoài.
Còn lại hai người, thái hoàng thái hậu tiến lại gần cách cách giơ tay vuốt mái tóc đen nhánh của nàng, dịu giọng bảo:
- Không sao, không có sao – Bà như một người mẹ hiền liên tục trấn an tinh thần nàng - Không muốn thành thân cũng không sao, miễn cách cách vui vẻ là được.
Dứt lời, thái hoàng thái hậu chậm rãi ly khai thư phòng, gương mặt không biểu lộ cảm xúc thất vọng chi cả. Lão phật gia bỏ đi, để lại nghĩa nữ nét mặt thẩn thờ như vừa được hoàng ân đại xá, thừ người nhìn theo vạt áo phượng hoàng của bà khuất dần trên dãy hành lang.
Tâm rúng động dữ dội, Tân Nguyên cách cách mơ mơ hồ hồ chạy một mạch trở về Dực Khôn cung ngã úp mặt lên giường khóc rấm rứt. Trong lòng căn bản cũng không biết nàng trở về nơi này để làm gì nữa, vì hoàng cung này vốn dĩ không còn là nhà của nàng nữa rồi.
Nằm trên giường nệm ấm áp, nàng có thể nghe thấy tiếng tim mình đập gấp rút, nỗi bất an lan tỏa khắp châu thân không có cách nào khống chế. Nàng bèn hít một hơi thật sâu, miễn cưỡng bình tĩnh trở lại.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook