Phong Vũ Thanh Triều [Quyển 2]
Chương 119: Tội bất khả thứ

Nữ Thần Y đang ngủ bỗng giật nảy mình khi nghe âm thanh đập bàn vang lên, chát một tiếng, tiếp theo đó là giọng Khang Hi giận dữ. Ngài đang hướng đôi mắt sắc lạnh và vô hồn vào Dương Tiêu Phong, khi này đang quỳ trên sàn nhà.

Khang Hi bực tức hỏi:

- Cung thân vương, cô ấy cũng có phần trong chuyện này, đúng không?

Đáp lại lời hoàng thượng là hình ảnh Dương Tiêu Phong làm thinh không trả lời.

- Cung thân vương, sao khanh không trả lời trẫm, khanh nói mau đi chứ! Có phải là do cô ấy xúi giục khanh bãi binh không?

- …

- Khanh không trả lời, là tự nhận hành động lần này chỉ do chính một mình khanh làm?

Nữ Thần Y rốt cục cũng hiểu ra là chuyện gì, nàng bật khóc trong đau xót, cả khuôn mặt tràn đầy nước mắt, càng cảm động hơn khi thấy Dương Tiêu Phong không ngớt gật đầu thú nhận tất cả đều chỉ là do chàng làm.

- Khanh còn điều chi muốn nói nữa không?

Giọng nói của Khang Hi trước sau vẫn y như một khối băng.

Nhưng bây giờ trái với lần trước, Dương Tiêu Phong lại lắc lắc chiếc đầu.

Khang Hi chán nản quay sang Nữ Thần Y nói:

- Hắn hành động như vậy, là do nàng xúi dạy đúng không?

Hoàng thượng hỏi Nữ Thần Y một câu ngắn gọn, hai con mắt sắc bén nhướng lên, dõi theo cử động của nàng.

Nữ Thần Y muốn nói lắm nhưng quay hàm như bị đông cứng, không phát ra được âm thanh gì.

- Sao nàng mãi im lặng vậy? – Có tiếng của Khang Hi thúc giục - Hãy nói gì đi chứ, nói tại sao nàng hại tướng của trẫm bị trẫm phải xử phạt đi!

Nữ Thần Y vẫn không thốt lên lời được, điều này càng làm Khang Hi tức tối, vì nàng không chịu lý giải nguyên do, còn phần Dương Tiêu Phong thì vẫn lãnh đạm nhất quyết không giải thích.

Lát sau Nữ Thần Y gương mặt đẫm lệ khi nghe Khang Hi hạ lệnh ngay lập tức xử Dương Tiêu Phong tội lăng trì, vội ngồi dậy bước xuống giường, chân trần chạy theo chàng, bàn tay nàng vừa mới chạm vào ống tay áo chàng nhưng chàng cứ thế lướt qua.

- Xin hoàng thượng lượng thứ! – Nàng nức nở quay nhìn Khang Hi nói - Toàn là tội của nô tì, là do nô tì buộc vương gia phải làm như vậy!

Hoàng thượng phớt lờ tiếng cầu xin. Nữ Thần Y bất lực nhìn hai vị công công mang Dương Tiêu Phong đi, có ý định chạy theo nhưng đến chỗ cửa liền bị Sách Ngạch Đồ giữ chặt hai bờ vai nàng lại.

Bên tai nàng là lời nói của Tân Nguyên cách cách:

- Nữ Thần Y, cô hãy cam lòng đi, nếu cô không đến pháp trường đưa tiễn cung thân vương thì có lẽ đó chính là kết cục tốt nhất cho hai người, cô cũng nên rời khỏi Trung Nguyên cho mau, đến một nơi xa xôi nào đó mà ở, từ nay về sau không cần thương nhớ ngài nữa.

Miệng lẩm bẩm theo cách cách, “trong lòng không còn có nhau, không còn yêu nhau, sẽ không đau khổ nữa!” Nữ Thần Y rơi nước mắt như mưa đứng dựa vào khung cửa nhìn theo bóng chàng xa dần, thân mình chẳng còn khung xương để chống đỡ, nàng ngã lăn trên mặt đất.

---oo0oo---

Bên ngoài trời đã về chiều, hóa ra cảnh đó chỉ là một giấc mơ.

Nữ Thần Y cựa mình, bị tiếng trầm trầm gọi tỉnh dậy. Hai mắt nàng nhắm chặt, gương mặt ửng đỏ mê người, toàn thân nõn nà như tuyết, làn da nàng như có nhuốm ánh sáng lấp lánh.

Giai nhân đang ngủ say, khẽ mở mắt ra rồi tiếp tục nhắm lại, muốn chìm vào giấc mộng tràn đầy tình yêu và thiên đường nữa.

- Cô nương ơi, mời dậy dùng cơm – Thanh âm của một a hoàn trong phủ tri huyện nhỏ vô cùng, sợ quấy rầy giấc mộng đẹp của nàng.

Nữ Thần Y chậm rãi mở mắt ra, cảm thấy rất thoải mái, đã lâu rồi nàng chưa được ngủ say như thế. Nàng nhìn người thiếu nữ trước mặt, thấy ả giản dị thanh tú, nhưng cũng rất xinh đẹp.

Chung quanh căn phòng ngủ hương thơm thanh mát u tịnh, có mùi hương hoa nhài theo cơn gió từng đợt nhè nhẹ bay thoảng qua khiến lòng nàng say đắm.

- Cô nương ơi, thức dậy đi, kẻo bị đói, cô đã ngủ gần hết một ngày rồi đó.

A hoàn vừa nói vừa khom mình đỡ lưng Nữ Thần Y dậy, khoác áo và buộc lại mớ tóc đã bị xổ tung cho nàng.

Đoạn ả xoay người lại lấy chén trà mang đến cho nàng.

Nữ Thần Y nhận lấy uống một hơi cạn sạch, từng giọt nước chảy qua cổ họng khô rát có cảm giác ngon ngọt đến không diễn tả được.

Nữ Thần Y đến ngồi trước tấm gương đồng đặt trên bàn trang điểm lấy hộp phấn đánh phớt qua khuôn mặt, mỉm cười trước tấm gương, đôi mắt nàng sáng long lanh. Có một tia nắng hoàng hôn ấm áp xuyên qua màn che chiếu rọi lên má nàng.

- Trời tạnh mưa rồi sao? – Nàng hỏi.

- Vâng, mưa đã tạnh rồi, nghe nói Hoàng Hà lại bị ngập lụt nữa – A hoàn đáp, bận bịu với mâm thức ăn trong tay.

Nữ Thần Y giơ tay vén màn cửa sổ lên một góc, ánh nắng chiều chói chang nhất thời làm nàng chói mắt, vội quay đầu đi, đợi đôi mắt quen dần với ánh sáng nàng lại nheo mắt nhìn ra ngoài cửa.

- Vương gia đi bao lâu?

- Vương gia đến doanh trại từ sớm.

Nữ Thần Y thở phào một hơi, thầm nghĩ chắc chàng cũng sắp trở về đón nàng rồi. Chàng bảo chàng vốn không phải là người của quan trường, cho nên sau khi trao lại hổ phù cho người phó tướng xong sẽ đưa nàng đi khỏi cái chốn thị phi này, đến Thiên Sơn, hoặc là một nơi nào đó, tìm lại gian nhà tranh năm xưa, từ nay sống một cuộc sống phiêu diêu tự tại không lo nghĩ nhiều nữa.

- Cô nương, xin hãy cẩn thận, kẻo khí lạnh làm hại thân thể - Tiếng của a hoàn lại vang lên, bữa cơm tối cũng được chuẩn bị xong đầy đủ trên bàn.

Nữ Thần Y thôi ngắm cảnh vật ngoài sân, nhớ lại giấc mơ đó, nàng chỉ cảm thấy như có từng cơn gió lạnh thấu xương thổi xuyên qua da thịt nàng, giống như từng lưỡi dao liên tiếp đâm thẳng vào lòng nàng, khiến toàn thân trở nên lạnh giá.

Hai tháng sau. Thanh Hải. Hoàng hôn.

- Đêm nay chúng ta ở nhà trọ này.

Dương Tiêu Phong vừa nói vừa đỡ Nữ Thần Y xuống xe, trao dây cương cho một người chuyên phụ trách việc chăm ngựa rồi dẫn nàng vào khách điếm.

Thấy họ hình dáng bất phàm, ánh mắt của mọi người trong quán nhìn chăm chăm, duy chỉ có một vị khách là ngồi yên nơi góc nhà bình thản thưởng thức tách trà trong tay, trên đầu hắn đội một chiếc mũ rơm rộng vành.

Tiểu nhị tiến lại niềm nở hỏi:

- Mời hai vị khách quan ngồi, xin hỏi hai vị muốn dùng chi?

Dương Tiêu Phong dìu Nữ Thần Y ngồi xuống, nói muốn mướn một căn phòng. Riêng Nữ Thần Y không cảm thấy đói bụng, chỉ muốn tắm trong bồn nước nóng cho sạch sẽ rồi ngủ một giấc.

Dương Tiêu Phong nhìn về phía Nữ Thần Y nói:

- Muội muốn ăn gì cứ tự nhiên gọi.

Nữ Thần Y cảm thấy chóng mặt và buồn nôn, khẽ lắc đầu bảo:

- Muội không đói.

- Muội không ăn không được! Đường đến biên giới hãy còn xa, phải bảo trọng sức khỏe.

Nói rồi chàng quay sang tiểu nhị gọi nhiều món ăn nàng ưa thích và một bình trà Ô Long.

Người đàn ông đầu đội mũ rơm nghe hai tiếng “biên giới” liền đặt chun trà đang uống dở xuống bàn, kịch một tiếng rất khẽ phát ra. Tuy là âm thanh đó nhỏ nhưng Dương Tiêu Phong cũng nghe được, lại nữa trong suốt quãng đường từ Giang Nam đến Thanh Hải chàng đương nhiên biết người đó bám theo, cũng biết luôn danh tánh của hắn ta, và chính ai sai hắn tới.

Đằng sau mấy cọng rơm lụp xụp che khuất đi đôi mắt sắc bén, kẻ bí ẩn dùng ánh mắt giết người không đền mạng trừng trừng ngó Nữ Thần Y.

Dương Tiêu Phong khi này đang dùng tay áo lau những giọt mồ hôi đọng trên trán nàng. Cử chỉ thân mật giữa chốn bàn dân thiên hạ thế này khiến nàng lập tức cúi đầu thật thấp, cố gắng che đi sự cảm mến, trong bụng nghĩ chàng đối với nàng thật là tốt…

Chốc lát sau tiểu nhị đem thức ăn bưng lên.

- Ăn đi - Dương Tiêu Phong trìu mến nói với Nữ Thần Y, liên tục gắp thức ăn vào chén nàng.

Nữ Thần Y cầm đôi đũa lên tự nhiên ăn, hành động chăm sóc tỉ mỉ của chàng như vậy làm lòng nàng dâng lên một cảm giác ấm áp vô cùng.

Qua khóe mắt, Dương Tiêu Phong liếc nhìn người bí ẩn một cái, rồi cũng bưng chén lên hờ hững ăn, miệng nhai trệu trạo, dĩ nhiên là ăn cho có sức để đối phó chứ không nếm được mùi vị gì nhiều.

- Tối mai chúng ta sẽ đến được Thiên Sơn phải không huynh? - Nữ Thần Y vừa ăn vừa hỏi vấn đề quan trọng.

- Thật tình… - Dương Tiêu Phong hạ giọng đáp - Huynh không muốn đưa muội đến Thiên Sơn mà muốn đưa muội về Mông Cổ.

Chàng đáp rồi sực nhớ bang phái Ưng Trảo Môn, các vị huynh đệ, đã lâu rồi chàng không trở về đó thăm họ, vội vàng thở dài xua đi cái cảm giác áy náy trong đầu.

Người đàn ông đội chiếc mũ rơm khi này đứng dậy rời khỏi quán ăn, chân đi rất khẽ, không ai để ý nhưng Dương Tiêu Phong cảm thấy có một cỗ sát khí toát ra từ trên thân mình hắn. Cuộc chuyện trò với Nữ Thần Y tức thời cũng vì vậy mà tạm dừng, chàng lại nâng chén lên tiếp tục ăn.

“Không đúng!” Dương Tiêu Phong tự nhủ lòng lẽ nào y tới đây chỉ có một mình thôi sao, đơn giản vậy sao? Nghĩ đoạn, chàng lại nhìn Nữ Thần Y mỉm cười, không muốn dập tắt hi vọng của nàng.

---oo0oo---

Buổi tối hôm đó Nữ Thần Y rốt cục có thể thoải mái nằm trên giường có trải chăn ấm áp thay vì phải nghỉ ngơi trong cỗ xe lạnh lẽo, nàng vừa được tắm xong, bây giờ lại được ngủ ngon một giấc thì thật là hạnh phúc biết dường nào!

Nàng bèn thong thả xõa mái tóc dài đen bóng và mượt mà ra, buông mình nằm xuống, nhưng khi nàng nằm trong ổ chăn niệm êm ái thì lại bắt gặp ánh mắt say mê của Dương Tiêu Phong không nhịn được nhìn về phía nàng. Ánh mắt tràn đầy tình ý, chàng còn nhớ rõ lúc nàng phối hợp lần đầu tiên trông đáng yêu như thế nào.

Thực ra từ lúc mới quen nàng thì ở trong lòng chàng biết nàng đã sớm là người nắm giữ trái tim chàng rồi.

Dương Tiêu Phong tiến đến gần nâng chiếc eo của Nữ Thần Y dậy ôm nàng trong tay, cả cơ thể chàng tỏa ra một dòng nhiệt đòi hỏi, hai bàn tay không yên phận từ từ cởi áo nàng xuống.

Nữ Thần Y trước khi hầu chàng ngủ quyết định sẽ nói cho chàng nghe một tin mừng, bèn trìu mến nhìn Dương Tiêu Phong, nhận thấy chàng dáng dấp tuấn mỹ phi thường, thậm chí có thể nói là đời này nàng đã từng được gặp rất nhiều mỹ nam, tuấn mỹ trong tuấn mỹ, nhưng người nam nhân sở hữu bộ dạng quá mức xuất sắc như vầy thì ngoài Cửu Dương ra chỉ có chàng. Cặp mắt thâm thúy đó nàng yêu biết bao nhiêu, đôi con ngươi đen kịt như màn đêm kia, tuy rằng hơi u buồn một chút song không biết đã làm say đắm bao nhiêu thiếu nữ trong thiên hạ, nụ cười ung dung của chàng cũng ẩn chứa biết bao nguy hiểm.

Tối nay nàng muốn nói cho chàng biết một chuyện, để khi chàng “hành sự” nhẹ nhàng một chút. Nữ Thần Y giữ chặt lấy manh áo yếm đào lại không để chàng cởi nốt xuống, nói:

- Khoan đã huynh, muội nói cái này cho nghe nè! - Hai tay nàng chống đỡ lồng ngực Dương Tiêu Phong, muốn đẩy chàng ra nhưng chàng mạnh mẽ không chút nhúc nhích.

- Muốn nói gì đợi lát nữa đi – Dương Tiêu Phong bị thân hình tuyệt mỹ kích tình mãnh liệt, nháy mắt trêu chọc nói. Thân thể cao lớn không ngừng chồm tới gần Nữ Thần Y. Khi ánh mắt chàng rơi vào chiếc yếm đào mỏng manh trên người nàng thì cũng là lúc đôi nhũ hoa nhạy cảm của nàng vì ánh mắt đắm đuối đó mà không tự chủ được trở nên cứng rắn.

Nữ Thần Y bĩu đôi môi mềm dụ hoặc, xấu hổ nói:

- Muội không phải là một kỷ nữ, huynh không thể lúc nào cũng đối xử muội như vầy - Nói xong giãy giụa thoát ra, nhưng một nữ tử yếu đuối như nàng làm sao có thể chống lại chàng được.

Quả nhiên Dương Tiêu Phong chỉ dùng ít sức cũng có thể khắc chế nàng, chàng nắm chặt cổ tay Nữ Thần Y, nghe nàng bảo vậy chợt ngẩng người như trời trồng, tự nhủ từ xưa tới giờ chàng chưa từng bao giờ coi nàng giống như là kỷ nữ để thỏa mãn nhục dục.

Nữ Thần Y tiếp tục nói:

- Lại nữa mai này huynh có muốn gần gũi muội phải xin phép đó, không thể khinh thường muội đâu!

Còn thế nữa sao! Dương Tiêu Phong buồn cười tự nghĩ, tự cổ chí kim có nữ nhân nào từ chối chàng? Nàng lại còn cho chàng biết sau này có muốn gần gũi thì phải xin phép nữa đấy!

Dương Tiêu Phong có hơi bất ngờ, song càng nhìn Nữ Thần Y bằng ánh mắt ham muốn. Khuôn mặt tuấn mỹ lộ ra nụ cười tình tứ đến cực điểm, làm cả người Nữ Thần Y như bị điểm trúng tử huyệt, từ đỉnh đầu xuống lòng bàn chân đều tê dại.

Cuối cùng Nữ Thần Y cũng lấy hết can đảm nói ra nguyên do:

- Huynh đó, không lo làm… con của chúng ta đang ở trong cơ thể muội sẽ bị ảnh hưởng sao?

Dương Tiêu Phong giật nẩy mình, không tin vào tai chàng nữa, chàng vội vàng nâng cằm Nữ Thần Y lên hỏi:

- Muội mới vừa nói gì?

Nữ Thần Y hôn nhẹ vành tai chàng ôn nhu bảo nhỏ:

- Muội nói từ đây về sau huynh phải nhẹ nhàng một chút, không nên làm con của chúng ta kinh sợ.

Quay hàm á khẩu không trả lời được, tuy nhiên trong lòng hân hoan không thể diễn đạt bằng lời, Dương Tiêu Phong khẽ vuốt gương mặt non mịn của Nữ Thần Y, rồi làm như nàng nói, không muốn kết tinh tình yêu của hai người bị ảnh hưởng chàng bèn nằm ngửa xuống giường thuận tay kéo nàng nằm sắp lên người chàng.

Nữ Thần Y có thể cảm nhận được trái tim nàng đập mạnh vì mỗi lần va chạm với người đàn ông này thì cả vùng hạ bộ nàng như là bị lửa thiêu đốt.

- Này! - Nàng xấu hổ kêu một tiếng - Huynh muốn muội làm gì? Muội không biết đâu!

Dương Tiêu Phong đem thân thể thon thả đặt nằm đè ở trên người chàng, hơi thở phả vào gương mặt mềm mại của Nữ Thần Y, làm toàn thân nàng nóng rực lên.

- Thì làm như muội nói đó – Chàng lại nháy mắt tỉnh bơ bảo – Tối nay sẽ tìm tư thế nào an toàn cho thai nhi một chút, vả lại như vầy… cũng khiến muội hưng phấn hơn…

- Muội không hiểu huynh nói gì …

Nữ Thần Y nhanh nhẹn cướp lời chàng, mặt đỏ rần tới mang tai, vì lời nói đáng xấu hổ đó mà chột dạ:

- Muội không biết “tư thế này” là gì đâu!

Nói đoạn muốn leo xuống nhưng bị giữ lại, bộ ngực sữa dán vào lòng ngực rắn rỏi của Dương Tiêu Phong. Nữ Thần Y đành bất an nhìn khuôn mặt tuấn mỹ kia, nhất thời có một loại cảm xúc rung động khi chàng kéo đầu nàng xuống hôn môi nàng, một tay chàng tự tiện cởi y phục hai người ra.

Dương Tiêu Phong ngửi được mùi thơm hoa nhài trên tóc Nữ Thần Y.

- Muội chính là nữ nhân trời sinh ra để dành cho huynh – Chàng rời môi nàng, dịu dàng nói - Cho nên biểu hiện của muội ở trên giường cho dù thế nào cũng tuyệt đối sẽ làm huynh hài lòng!

Dương Tiêu Phong thốt xong một câu trấn an liền đem hai chân thon dài của Nữ Thần Y quấn lấy thân hình tráng kiện của chàng, nói vào tai nàng một câu, muốn nàng bắt đầu làm theo những lời chỉ dẫn của chàng từ từ ngồi lên.

Bàn tay to lớn vuốt nhẹ đôi má Nữ Thần Y, xong chậm rãi dời xuống bộ ngực tuyết trắng nõn nà, dùng lực đạo vừa phải xoa nắn, tạo thành một trận khoái cảm tê dại làm nàng cơ hồ không cách nào hít thở đều đặn.

Nữ tử bị khiêu khích một hồi ái dịch nhanh chóng xuất hiện, thân thể bởi vì bị sờ nắn mà run rẩy không thôi.

Điều này đồng thời làm thần trí Dương Tiêu Phong nhộn nhạo, song hãy còn đủ tỉnh táo để hướng dẫn nàng cách thức di chuyển trên ngón tay chàng.

Từng tiếng rên rỉ thoát ra từ cửa miệng Nữ Thần Y, nghe hết sức kích thích, hết sức khát vọng. Nàng cứ như vậy ngồi thẳng người trên mình Dương Tiêu Phong, chuyển động trên ngón tay chàng, chưa đầy hai phút ái dịch cuồn cuộn trào dâng trong cơ thể kiều mỹ, tiết ra ướt đẩm hai bên đùi nàng.

Biết màn dạo đầu được chuẩn bị thỏa đáng nên Dương Tiêu Phong rút tay ra, đặt lên môi nàng thêm một nụ hôn thật dài, điểm lên cái mũi đáng yêu của nàng và nói:

- Lát nữa cũng di chuyển như thế, biết không?

Nữ Thần Y ngoan ngoãn gật đầu, mắt e lệ nhìn xuống thấy cái vật thể vốn mềm nhuyễn vô lực nay đã trở nên cứng rắn, huyết mạch cũng căng lên.

Loay hoay một hồi tiểu động chật hẹp cũng nuốt trọn được thân thể to lớn của thiên long.

- Đúng rồi… đúng rồi… như thế này… - Dương Tiêu Phong thoả mãn nói khi hai người phối hợp khá nhịp nhàng.

Mới ban đầu, tay chàng nhẹ nhàng nâng ngọc đồn nàng lên, rồi hạ xuống, liên tiếp như thế để giúp nàng di chuyển. Lát sau động tác gia tăng nhanh hơn, tạo thành một trận thống khoái làm thân thể Nữ Thần Y nhịn không được run rẩy, khuôn miệng nhỏ xinh bật tiếng rên rỉ thật lớn, ngọn lửa tình trong nàng bùng phát vì bị đụng chạm không ngừng.

Chờ Nữ Thần Y quen dần với tư thế chủ động này Dương Tiêu Phong mới bắt đầu buông tay ra, để nàng tự nhiên chuyển động theo tốc độ tùy thích.

Thần hồn phiêu đãng, cảm giác căn tràn thật mới lạ, Nữ Thần Y cực kỳ thích thú cái cảm giác giống hệt một cây gậy cự đại chèn vào giữa mình nàng, không thể ngờ rằng nàng có thể chịu được chàng ở sâu thẳm trong nàng như vậy.

Thời gian chầm chậm thôi qua, Nữ Thần Y cuối cùng chống không nổi nữa bật kêu một tiếng trước khi nằm phủ lên mình Dương Tiêu Phong, cơ bụng co giật không thôi.

Lần đầu tiên nữ nhân chủ động cũng không tệ, Dương Tiêu Phong thầm khen, bàn tay phong trần đùa bỡn những lọn tóc dài đang xõa ở trên giường. Dương Tiêu Phong đem lọn tóc của Nữ Thần Y quấn xung quanh mấy ngón tay chàng.

- Mệt rồi à? – Giọng trầm thấp, Dương Tiêu Phong dùng bàn tay kia ve vuốt tấm lưng ong, muốn đòi hỏi nhiều hơn – Còn chịu được nữa không?

Nữ Thần Y mệt quá không cách nào mở miệng, lại nữa cũng thẹn thùng không dám đáp trả, chỉ có đầu nàng khẽ gật đại biểu cho câu đồng ý của nàng.

Trông nàng e lệ vô cùng đáng yêu, Dương Tiêu Phong nhận biết tình cảm đối với người nữ nhân này phảng phất cả đời cũng yêu nàng không đủ.

Chẳng hạn như lúc này chàng muốn nàng nhiều hơn nữa…

Nghĩ là làm, Dương Tiêu Phong nhẹ lật người Nữ Thần Y lại, để nàng trong tư thế quỳ gối chống tay trên giường, tiến vào từ phía sau, từ từ di động trong người nàng. Nữ Thần Y cũng nhiệt tình hưởng ứng chàng tiến thoái, bộ ngực do bị va chạm không ngớt rung rinh, đung đưa theo đà chàng di chuyển lúc chậm lúc nhanh…

Thanh âm của chiếc giường gỗ cọt kẹt vang lên đều đều…

---oo0oo---

Nữ Thần Y cảm nhận một dòng nước ấm bắn vào trong cơ thể nàng, cả người mất lực xụi lơ nằm trên giường. Dương Tiêu Phong biết nàng chống không lại cơn mệt mỏi sau trận hoan ái đã tiến vào mộng đẹp, bèn để nàng tự do rúc vào người chàng ngủ thiếp đi.

- Muội sẽ là thân mẫu của những đứa con huynh, huynh thật tình không muốn rời xa gia đình này… - Dương Tiêu Phong ở bên tai Nữ Thần Y khẽ nói, thanh âm trầm thấp mang theo tình yêu đương vô bờ bến.

Ở bên ngoài căn phòng trọ lúc này mặt trăng mọc qua khỏi đỉnh cây, trời đã rất khuya. Có một bóng người lặng lẽ đến gần cửa sổ, bước đi của hắn cực nhẹ, cơ hồ là hòa mình với cơn gió. Hắn đến tựa lưng vào vách tường như muốn nghe ngóng điều gì.

Dương Tiêu Phong nghe tiếng chân nhưng mặc kệ, cứ để người đó chờ đợi, tự nhủ lòng đằng nào cũng không tránh được kiếp họa này.

Chàng ôm chặt thân thể mịn màng trong tay thêm một hồi, đặt nụ hôn triền miên lên đôi môi chín mọng của Nữ Thần Y thêm một lần nữa, cẩn thận giúp nàng đắp chăn kín thân mình xong mới khoác áo ra ngoài sân gặp kẻ bí ẩn kia.Mã đại nhân, ta đã sớm biết là ông – Dương Tiêu Phong vừa bước ra ngoài hành lang liền trầm giọng gọi – Ông còn ẩn nấp làm gì, không mau hiện thân?

Lời vừa dứt, có một người đàn ông tên gọi Mã Tề líu ríu bước ra từ đằng sau thân cây thông. Ánh trăng chiếu sáng diện mạo người đó, hắn ta tuổi khoảng năm mươi, da mặt đen nhánh, hàng ria trên môi giống như đuôi én, dài không hơn một tấc, dáng dấp nhanh nhẹn và khoẻ mạnh.

Mã Tề nắm giữ chức vụ tổng binh ở trong cung, chuyên thống lĩnh ngự lâm quân, việc gì cũng ra sức lập công nên mấy năm nay thăng quan tiến tước như diều, kiếm pháp cũng khá lão luyện, có thể gọi là cao thủ chốn công môn. Tuy võ công có tiếng nhưng Mã Tề biết Dương Tiêu Phong thân mang tuyệt kỹ thành ra không dám đến gần, chỉ đứng tại chỗ làm động tác phủi hai ống tay áo bái chào, quỳ xuống nói:

- Tham kiến cung thân vương.

- Miễn đi! – Giọng Dương Tiêu Phong bất cần lãnh đạm vang lên.

Mã Tề đứng dậy, Dương Tiêu Phong hỏi:

- Hoàng thượng đã cho quân binh phong tỏa hết những con đường ra biên giới rồi, đúng không?

Nói xong không chờ cho Mã Tề trả lời, chàng hỏi luôn:

- Ngài tưởng làm vậy là có thể ngăn cản được ta rời khỏi Trung Nguyên sao?

Lời vừa thoát ra từ miệng Dương Tiêu Phong đi kèm theo một nụ cười mỉa mai, hại Mã Tề tay chân luống cuống không biết phản ứng như thế nào mới là phải lẽ. Vì chỉ cần khi người nam nhân này cười một tiếng Mã Tề liền cảm thấy có chuyện xấu phát sinh.

Thực ra Dương Tiêu Phong nói đúng, từ hôm nhận được hổ phù từ tay người phó tướng Khang Hi đã phái binh sĩ đi lùng xét các nơi, vì ngài biết Dương Tiêu Phong là người cẩn mật lại có võ công cao cường nên muốn tránh khỏi đại nạn không phải là chuyện khó. Dương Tiêu Phong đã từng hành quân đi khắp nơi đánh thiên hạ cho hoàng đế, ấy vậy mà Khang Hi không nể tình xưa, đã phái chính đoàn binh thiết giáp của Dương Tiêu Phong đi phong tỏa hết những con đường ra biên giới, đồng thời Khang Hi cũng sai quân đội Chính Bạch Kỳ đi truy bắt chàng.

Sau một tháng không tìm được trọng phạm Khang Hi bèn hạ lệnh sai Mã Tề đi tìm, bởi lẽ Mã Tề tinh nhanh linh hoạt, lại thông thuộc nhiều nơi.

Trong lòng nhói lên một cái, Dương Tiêu Phong nhìn thẳng vào mắt Mã Tề nói:

- Ông đã theo ta một quãng đường khá dài, định bao giờ mới ra tay hả?

Mã Tề quyền trọng chức cao, bấy lâu quen thói hống hách, đâu có quen bị nhờn mặt như thế này, song trước mặt Dương Tiêu Phong luôn luôn lúc nào bụng dạ Mã Tề cũng run lên thành thử chỉ lắp bắp được bốn chữ:

- Hạ quan… hạ quan…

Tiếng Dương Tiêu Phong lạnh lùng vang lên cắt ngang câu nói của Mã Tề:

- Lần sau ông đến cứ việc gõ cửa vào gặp ta, có chuyện gì tự nhiên mà nói, nam tử đại trượng phu hãy nên xuất hiện cho đường đường chính chính chứ, ẩn nấp làm chi cho mất công!

Và Dương Tiêu Phong thở hắt ra, quay trở về trọng điểm của cuộc chuyện trò:

- Ông mang theo bao nhiêu binh mã tới đây vây bắt ta hả?

Khí trời ban đêm đang trăng thanh gió mát, nhưng câu hỏi đó của Dương Tiêu Phong nhất thời tự dưng khiến cho bầu không khí chung quanh hai người trở nên nặng nề vô cùng.

- Dạ bẩm cung thân vương – Mã Tề chắp tay kính cẩn nói - Lần này chỉ có một mình hạ quan, hạ quan đến đây chủ yếu chỉ muốn mời ngài về kinh thành…

- Hoàng thượng muốn “mời” ta về kinh thành để hành quyết sao? – Miệng Dương Tiêu Phong nở một nụ cười cay đắng.

Và chàng nghiêm giọng thêm lời:

- Nếu ta nhất quyết không đi, ông định sẽ làm gì?

Nói đoạn đảo mắt một cái nhìn cánh cửa phòng trọ, Dương Tiêu Phong e Nữ Thần Y thân thể có mang sẽ bị kinh động bởi sự hiện diện của Mã Tề, sau đó chàng quay lại lạnh lùng nhìn Mã Tề nói:

- Bản vương gia đi theo phò trợ cho hoàng thượng đã lâu năm, từ hồi ngài còn là một đứa bé miệng còn hôi sữa, suốt đời ta chưa làm việc gì để ngài phải nghi ngờ tạo phản, thế mà bây giờ…hoàng thượng thật khiến cho ta thất vọng! Cái ngai vàng đó của ngài ta đây thật chưa bao giờ quan tâm!

Mã Tề đứng nghe Dương Tiêu Phong bộc bạch vậy không biết đối đáp thế nào, mặt cứ thộn ra, rồi tầm mắt Mã Tề chuyển qua cánh cửa phòng trọ, trong đó có Nữ Thần Y đang say ngủ. Dương Tiêu Phong cũng lia mắt nhìn theo ánh mắt của Mã Tề, rồi chừng như đọc thấu được mưu tính trong đầu gã, cặp chân mày chàng chau lại khó chịu. Chàng đương nhiên biết, tuy Mã Tề không nói, nhưng ý định đối phó với chàng thế nào thì đã rõ, gã đang ám chỉ người nữ nhân có đôi mắt to và trong veo như hồ nước kia, nếu chàng không theo gã về kinh thành, thì… Trong lòng Dương Tiêu Phong tức khắc dâng lên một cảnh giác vô cùng bất an. Hơn nữa người nữ nhân chàng hết mực thương yêu đó lại không biết một chiêu thức võ công nào, nàng cũng không hề hay biết bản thân đang lâm vào hiểm cảnh gì. Trong suốt quá trình trốn chạy sau khi tự tiện bãi binh, thì chàng chính là người phụ trách đưa hai người rời khỏi Trung Nguyên để đến lánh nạn ở vùng biên cương này.

Lòng phẫn nộ, Dương Tiêu Phong giơ tay chỉ mặt Mã Tề, gằn giọng cảnh cáo:

- Ông dám chạm vào một sợi tóc của nàng ấy ta sẽ không khách khí…

Mã Tề đương nhiên không phải là không muốn sống, lật đật xua tay nói:

- Hạ quan nào dám có ý đó!

Mã Tề khẳng định một câu để làm dịu bầu không khí căng thẳng xong rồi, biết rõ chuyện đêm nay không dùng võ lực thì không giải quyết được. Nhưng Mã Tề vốn là người rất thâm trầm, mấy năm nay lo âu phiền toái đã nhiều nên xử sự lại càng cẩn trọng hơn, bèn quyết định dùng lý lẽ để thuyết phục Dương Tiêu Phong trở về kinh thành. Mã Tề mới chắp tay nói:

- Cung thân vương à, ngài đây võ nghệ phi thường, nếu muốn ở đời ẩn dật không ai có thể cản nổi, chỉ là…

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương