Phong Vũ Thanh Triều [Quyển 2]
-
Chương 117: Thương lượng
Phủ tri huyện tỉnh An Huy. Nửa đêm.
Dương Tiêu Phong đang ngồi cạnh bàn trà, tay nâng tách trà lên định uống thì nghe bên ngoài có tiếng gõ cửa, chàng hờ hững nói:
- Vào đi.
- Tham kiến chủ soái!
Tai nghe âm thanh cọt kẹt vang lên, tiếp theo là tiếng của người thuộc hạ nói thỉnh an, nhưng Dương Tiêu Phong không ngẩng đầu lên nhìn, hình ảnh cô độc của chàng ngồi một mình trong gian phòng càng làm tăng thêm sự tĩnh mịch lạnh lẽo, đáy mắt chàng cũng tăm tối và sâu hút theo.
- Bẩm cáo chủ soái, binh mã đã được chuẩn bị đầy đủ cả rồi!
Vẫn chưa cho kẻ thuộc hạ đứng thẳng người dậy, Dương Tiêu Phong một lần nữa thờ ơ nói:
- Ừ.
Dứt lời mới cho người phó tướng đó miễn lễ, Dương Tiêu Phong nhớ lại lời dặn dò của Khang Hi trước hôm chàng xuất binh đi đến Giang Nam. “Lần này,” Khang Hi bảo với chàng rằng “ái khanh mang quân đội đi càn quét bọn chúng, nhớ là phải nhất cử thành công, nhất định là phải bủa lưới bắt trọn bộ nhóm phản đảng Hồng Hoa hội đó cho bằng được, không thể để một ai trốn thoát!”
Nghĩ tới đây, Dương Tiêu Phong ngẩng đầu lên nhìn người thuộc hạ của chàng, trầm giọng nói:
- Ngươi đi ra ngoài hạ lệnh của ta, trận đánh này không được hành động lỗ mãng, nhất cử nhất động phải nghe theo lệnh của ta.
- Dạ! - Người phó tướng vòng tay kính cẩn nói - Thuộc hạ đi làm ngay đây!
- Khoan đã! - Dương Tiêu Phong nói - Bảo với binh sĩ phải chờ tới canh năm mới được khởi hành.
- Tuân lệnh!
Người thuộc hạ gật đầu lĩnh mệnh, xong dợm chân định rời đi, nhưng Dương Tiêu Phong tiếp tục nói:
- Còn nữa, chuyện ta sai ngươi đi làm, ngươi làm xong chưa?
- Dạ, thuộc hạ đã làm theo lời dặn của chủ soái, đích thân đến miếu Sơn Thần đặt tại đó một bức thư, và cũng đã có nhìn thấy cô ấy nhặt nó lên mở ra xem.
- Tốt! - Dương Tiêu Phong gật đầu hài lòng nói - Ngươi có thể lui ra ngoài được rồi, nhớ là đêm nay không cần ai canh gác ở ngoài cổng, cứ để cửa mở, nghe không?
- Dạ!
Mấy canh giờ nữa trôi qua.
Có một nữ nhân mặc bộ y phục màu trắng đến đứng trước cánh cổng dẫn vào căn phủ của quan tri huyện tỉnh An Huy. Nàng đứng ngẩn ra dưới màn lá rụng thật lâu, bộ dạng bất động như một hình vẽ trong gió.
Do cổng tri phủ không được khóa và cũng không có binh sĩ nào canh gác nên sau một hồi đứng lặng nàng đi vào. Giai nhân chậm rãi chuyển thân qua khỏi chiếc cổng sắt màu nâu, bạch y như tuyết nhẹ nhàng phiêu động. Trên hành lang tối om, nàng gặp một người quản gia nói với nàng rằng có cung thân vương đang chờ nàng ở trong một gian phòng nằm đằng sau hậu viên.
Nữ Thần Y chỉnh trang lại y phục và vuốt lại mái tóc cho thật ngay ngắn trước khi theo chân người quản gia đi tới đó.
Khi gian phòng có ánh nến lập lòe hiện ra trước mắt nàng cũng chính là lúc nàng chợt cảm thấy do dự. Nếu nàng làm theo kế hoạch của Lâm Tố Đình thì sẽ ra sao, còn nếu không thì sẽ thế nào? Nàng không biết, cũng không hiểu cứ tại làm sao lúc nào nàng cũng lâm vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan như vậy?
Nàng nhìn chiếc bóng to lớn in lên vách phòng. Ánh sáng từ trong phòng chiếu vào bóng hình của một người đàn ông đang ngồi an tĩnh. Y ngồi yên đó hòa cùng ánh nến loang loáng, dáng ngồi tuy dửng dưng an định nhưng lại tạo cho người ta cảm giác thật buồn bã.
- Rốt cuộc muội cũng đến rồi sao? Huynh chờ muội đã mấy canh giờ rồi.
Dương Tiêu Phong thấy Nữ Thần Y bước vào liền cất tiếng nói ngay. Chàng nói xong nhẹ đặt tách trà lên trên mặt bàn, ấm trà lúc này cũng đã cạn hết nước. Người quản gia nói sẽ mang vào phòng một lượt trà khác để thay tuy nhiên Dương Tiêu Phong lắc đầu ra hiệu không cần. Ông lão vì vậy cúi đầu cung kính bái chào rồi đi ra ngoài phòng.
Khi hai cánh cửa được khép lại, Dương Tiêu Phong mới nhìn Nữ Thần Y. Chàng vốn có biên thư cho nàng, và cũng cho nàng một thời hạn để đi thuyết phục nhóm người của Lâm Tố Đình, nhưng kết quả thế nào, chàng cũng đã đoán biết trước rồi.
Dương Tiêu Phong tối nay chẳng chút vòng vo, thẳn thắng tiếp lời:
- Hoàng thượng truyền thánh chỉ, nội trong vòng hai tháng nhất định phải bắt được nhóm loạn đảng Hồng Hoa hội, nếu tính tới đêm nay thì là đêm cuối cùng… – Nói đoạn, chàng thở dài một hơi - Muội cũng biết đó, đây là thiên ý, huynh không thể nào làm trái được…
Nữ Thần Y tiến thêm mấy bước, đứng lại nhìn chàng, bao lời định nói mà không biết nên bắt đầu từ đâu.
Lát sau nàng chậm rãi tiến lại đối diện Dương Tiêu Phong, nhưng nàng không nhìn thẳng vào mặt chàng mà buông đôi mắt lạnh lùng nhìn xuống sàn nhà. Cúi đầu hạ bái, nàng nói:
- Nô tì xin khấu kiến cung thân vương.
Dương Tiêu Phong nghe nàng thay đổi cách xưng hô vậy trong tim nhói lên một cái. Thân thể của chàng cũng chấn động, ngẩng đầu nhìn nàng, ánh mắt như có một màn sương mờ che phủ qua.
Phải mất mươi giây chàng mới trầm tỉnh lại được, bình thản bảo:
- Muội đứng lên đi – Giọng chàng u buồn - Trước mặt muội huynh không là nguyên soái, cũng không phải vương gia.
Tiếng nói thoát ra từ khỏi miệng Dương Tiêu Phong trầm ấm, khiến người nghe xúc động, chạm tới thật sâu nơi đáy lòng Nữ Thần Y.
Nữ Thần Y đứng thẳng người lên, chớp mắt nhìn Dương Tiêu Phong, cả một đêm dài không ngủ chắc chàng cũng mệt mỏi rất nhiều, nàng nhủ bụng và đây cũng là lần đầu tiên nàng nhìn thấy hàm râu chàng mọc tự lúc nào, đã lan rậm trên hai má.
Nữ Thần Y bái chào tham kiến xong vẫn còn trầm ngâm chưa nói thêm câu gì nữa. Dương Tiêu Phong lại tiếp lời, thanh âm hơi trầm xuống:
- Cái tin sát thủ của Hồng Hoa hội đi lùng tìm và giết chết rất nhiều quan viên nhà Thanh đã lan truyền rất nhanh khắp Giang Nam, rốt cuộc, cũng tới tai hoàng thượng, kết quả là…
Chàng nói đoạn bỏ lửng.
Ngoài trời bất chợt có tiếng sấm nổ ầm ầm, trong căn phòng ngủ ánh đèn cầy chỉ có thể tỏa ra vài tia sáng leo lét. Không gian xung quanh căn phòng một mảnh âm u.
Hai người bị tiếng sấm sét đó làm cho mất tập trung, trầm lặng không ai nói với ai câu gì.
Tia chớp lóe lên dường như muốn khuấy tan bầu trời đen tối. Hai người trong phòng chẳng ai bảo ai cùng ngoảnh đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Lát sau, trời đổ mưa ào ào như trút nước. Vang trong mớ âm thanh hỗn tạp đó là tiếng chiêng điểm sang canh tư.
Thêm lúc nữa, tiếng mưa ồ ạt hòa lẫn với tiếng sấm sét ầm ĩ nghe rất chói tai, Nữ Thần Y nghe thoáng qua tưởng chừng như là tiếng vó ngựa văng vẳng từ đằng xa vọng tới, thoáng cái đã rất gần. Khuôn mặt khả ái của nữ nhân bấy giờ mới hiện lên đường nét bất an, nhưng thật ra không cần chàng phải giải thích với nàng, nàng cũng hiểu.
Đôi tròng mắt sáng của Nữ Thần Y nhìn Dương Tiêu Phong dịu hiền, linh động và sâu thẳm, đúng là ngưỡng cửa đi vào tận đáy tâm tư. Đôi mắt nàng tuy nhìn chàng chăm chú và có phần dò xét nhưng không làm cho chàng khó chịu.
Nữ Thần Y biết chứ, lá thư đó, Dương Tiêu Phong vốn có ý tốt. Chàng vốn ngầm tiếc lộ cho Lâm Tố Đình biết rằng trận đánh này chàng không hề có liên quan một chút nào, chàng không có phần trong ấy nhưng Lâm Tố Đình lại không chịu hiểu.
Tương lai phía trước kia Nữ Thần Y ngàn vạn không muốn, song nếu không phải vì sự sống của hàng ngàn người trong Hồng Hoa hội, của Lâm Tố Đình, và đứa con trai duy nhất của Tần Thiên Nhân, nàng sẽ không màng tới sự trao đổi này, một cuộc trao đổi mà đối với chàng mà nói quả thật rất vô tình và tàn nhẫn.
Không có nhiều thời gian để cân nhắc ngôn từ nữa, thân hình thon thả run rẩy, Nữ Thần Y quỳ phịch xuống dưới chân Dương Tiêu Phong cầu xin:
- Tiêu Phong, huynh có thể vì muội, thu binh ra khỏi Giang Nam có được không?
Sắc mặt không chút biểu cảm, Dương Tiêu Phong chăm chăm nhìn Nữ Thần Y một hồi, trong mắt mới dần dần hiện lên phần đau xót, chậm rãi cúi người xuống đỡ nàng đứng lên, hai tay giữ lấy tay nàng áp chặt vào ngực chàng, thở dài nói:
- Tây Hồ, huynh tuy không phải là cửu ngũ chí tôn, nhưng cũng có rất nhiều ràng buộc, không thể muốn gì là làm nấy được đâu…
Không để cho Dương Tiêu Phong từ chối xong, Nữ Thần Y ôm choàng lấy chàng. Dường như đoán biết trước được, nên thân mình khôi vĩ không hề bất ngờ, cũng dang rộng hai cánh tay ra ôm lấy thân ngọc ngát hương. Nữ Thần Y nồng nhiệt bá cổ Dương Tiêu Phong, trao tặng cho chàng nụ hôn. Nàng ngỡ như thế giới bên ngoài bỗng nhiên tan biến đi hết, chỉ còn lại cảm xúc cháy bỏng nồng nàn giữa chàng và nàng. Bao nhiêu ân oán trong quá khứ cũng không còn quan trọng đối với nàng nữa. Hạnh phúc bắt đầu nảy nở ngay từ giờ khắc này đây, cho đến tận cùng trời đất. Mà nếu trời đất ngay lúc này có sụp đổ đi chăng nữa nàng cũng không sợ, vì khi hai trái tim đã hòa làm một thì sẽ cùng đưa nhau đi đến tận cùng của vũ trụ.
Nhưng sao một hồi Dương Tiêu Phong lại miễn cưỡng rời khỏi môi nàng ra, hít lấy hơi thở thơm mát của nàng, nhíu mày nhìn nàng dò xét.
Bấy giờ lòng Nữ Thần Y không còn bối rối như lúc mới vừa vào phủ nữa, bèn bình tĩnh bảo:
- Tại sao? Tại sao huynh phải làm như vậy chứ?
Tâm trí rối bời như tơ vò, Dương Tiêu Phong nín thinh một lúc mới bất lực lắc đầu:
- Huynh đã nói đây là thánh chỉ, không thể nào làm khác hơn được. Hơn nữa, những người trong Hồng Hoa hội cũng không có dấu hiệu nào muốn quy hàng triều đình, muội lại không có cách nào khuyên bảo họ rời khỏi Giang Nam trước sáng ngày mai.
Im lặng một lát, Nữ Thần Y hỏi:
- Nếu hoàng thượng thật có lòng thương dân như con thì sao lại gây nên chiến tranh, cho quân vây đánh người của chúng tôi?
Nghe Nữ Thần Y dùng hai từ “chúng tôi,” Dương Tiêu Phong nói:
- Hoàng thượng cũng vì bất đắc dĩ mới phải làm vậy, Hồng Hoa hội hiện thời thế lực khá đông và mạnh, phân đà của bọn họ cũng nằm rải rác khắp nơi ở Trung Nguyên. Nếu cứ để yên thêm một thời gian, thì Lâm Tố Đình có thừa khả năng mang quân đến vây khốn kinh thành, tới khi đó hoàng thượng cũng chỉ giống như một con mãnh hổ trong chuồng, mà Lâm Tố Đình đã đến thì nhất định sẽ không lui đi, lúc đó, không phải là cũng gây nên một trận chết chóc hay sao?
Nghe đến đây, Nữ Thần Y như ngạt thở, trừng trừng nhìn Dương Tiêu Phong:
- Cái ngôi vị hoàng đế đó đổi lấy biết bao nhiêu sinh mạng vô tội, có đáng không?
Dương Tiêu Phong nói:
- Hoàng thượng chính thực là người rất tốt, có thể an định được thiên hạ, khiến quốc vận ngày càng lên cao. Ngài lúc mới tám tuổi đã lên ngôi vua, khi đó chính miệng huynh nghe ngài có lập lời tuyên thệ rằng sẽ làm một vị hoàng đế tốt, khiến cho vạn dân thương mến. Ngài lấy Thánh Tổ hoàng đế làm gương mẫu, học đòi văn trị võ công của ông ta, đeo đuổi chân lý của Khổng Tử, cần chánh lấy dân làm cương lĩnh trị quốc, dùng khoan hồng, sửa đổi chính sách khắc khe của tiên đế, phong quan cho vô số người Hán, dùng cứng dùng mềm với các băng đảng phục Minh, quả nhiên đã làm cho tất cả các vị đại thần ai ấy cũng đều ngạc nhiên. Cho đến nay muội không thể không công nhận đại Thanh có được sự phồn vinh như thế này chính là do công lao của hoàng thượng!
Nữ Thần Y không phục, lại nói:
- Cái đạo lý mà huynh nói đó nó thật rất mâu thuẫn, để muội hỏi huynh, huynh mở miệng là nói đương kim hoàng đế cần chánh thương dân, nhưng mà quân đội của ngài sáng mai sẽ đi giết chết rất nhiều người, mà những người đó vốn cũng chỉ là những bá tánh vô tội, họ chỉ có tội là có lòng yêu nước quá sâu nặng! Như vậy không phải hoàng đế lại trở thành một ác nhân sao?
Dương Tiêu Phong nghe nàng hỏi vậy nhìn chằm chằm Nữ Thần Y, mặt đanh lại, giọng nghiêm nghị:
- Những lời đại nghịch bất đạo như thế sau này muội đừng nói nữa!
Nữ Thần Y không nghe theo, tiếp tục nói:
- Kẻ đi đánh giặc vào trận chiến ngày mai sẽ chết vì ngài, nhiều đến nổi có đếm cũng đếm không hết, ra mệnh lệnh như vậy còn gọi là hoàng đế tốt sao?
Nữ Thần Y nói tới đây Dương Tiêu Phong không biết trả lời như thế nào, rồi kiềm chế không nổi nữa chàng vịn tay ghế đứng lên, bước nhanh ra khỏi căn phòng.
Nữ Thần Y gọi giật:
- Tiêu Phong, huynh làm theo lời muội nói, thu binh rời khỏi Giang Nam, có được không?
Dương Tiêu Phong không trả lời, tiếp lục đặt chân qua khỏi cửa.
Nữ Thần Y lại nói lớn:
- Trời còn chưa sáng, trong thư huynh bảo đến canh năm mới cho binh lính khởi hành, đã quên rồi sao?
Dương Tiêu Phong dừng chân lại.
Nữ Thần Y lãnh đạm nhíu mày, rồi khép chặt đôi mắt. Ngay sau đó nàng lấy ra từ trong ngực áo ra một lọ thuốc nốc cạn.
Tiếp theo đó là một tiếng xoảng vang lên.
Dương Tiêu Phong quay đầu lại thấy những mảnh sành bị bể nằm vương vãi trên sàn nhà, cả kinh vội lao đến đỡ lấy thân hình mảnh mai của Nữ Thần Y, ôm lấy nàng trong lòng không để cho nàng ngã xuống.
Dưới ánh sấm sét chớp giật điên cuồng, Nữ Thần Y nhận ra vẻ mặt chàng cực kỳ thất vọng. Quả thực Dương Tiêu Phong hỏi:
- Tây Hồ, muội thật dùng hạ sách này đối phó với huynh sao?
Trái lại từ trong khóe mắt Nữ Thần Y lại lóe lên một tia thắng lợi.
Do uống thuốc quá liều lượng, Nữ Thần Y không ngừng ho khan, hít thở không khí một cách khó nhọc, toàn thân nàng suy yếu không còn khí lực, chỉ có thể để mặc cho nàng dựa vào ngực chàng.
Dương Tiêu Phong cẩn thận bế Nữ Thần Y lên để nàng xuống giường, mà nàng như một con thú nhỏ gần như mất đi sinh mạng nằm ở trên một tấm chăn bông, thoạt nhìn vô cùng thảm hại.
Căn phòng tràn đầy mùi thuốc đắng từ hơi thở của nàng tỏa ra, bao trùm lấy chàng, và trước khi dần dần rơi vào giấc mơ mờ ảo xa xăm Nữ Thần Y còn khá tỉnh táo. Không đợi Dương Tiêu Phong phản ứng, Nữ Thần Y bắt đầu tháo dây đai của chàng, sợ rằng một lúc do dự sẽ làm chàng rời nàng mà đi. Khi lớp quan phục rơi xuống, nàng càng thêm hồi hộp, cánh tay thon thả như đóng băng lại cho dù nàng đã cố gắng xem như không có gì.
Xuân dược có tác dụng thật mau, gương mặt mỹ lệ của Nữ Thần Y bộc lộ niềm hoan lạc và hưng phấn tột cùng, khuôn miệng nhỏ hé mở nhưng phải cố nén không để bật tiếng rên. Đối với người thường thì chỉ cần một vài giọt là quá đủ huống chi nàng đã uống hết cả một bình. Một cảm giác đau đớn vì uống thuốc quá liều lượng đi kèm với hôn mê xâm chiếm tâm trí nàng, hai má nàng ửng hồng lên. Dương Tiêu Phong biết nàng ngay lập tức phải được giải độc bằng không tính mạng khó giữ được.
Chàng không dám nghĩ chuyện bỏ nàng mà đi nữa, thực lòng chàng rất sợ phải mất đi nàng. Cho dù chàng có được làm chủ toàn bộ thiên hạ nhưng những thứ này căn bản chàng không chút coi trọng, thứ chàng muốn chỉ có trái tim nàng thôi, chàng chỉ muốn ở bên nàng, mãi mãi. Trong kinh thành có rất đông mỹ nhân khuê tú mà chàng vẫn cảm thấy cô độc, có những chuyện có lẽ cả đời chàng cũng không thể nói với ai vì chỉ mình nàng mới hiểu được.
Cuối cùng không muốn suy nghĩ đến hậu quả nhiều nữa, Dương Tiêu Phong nở nụ cười hiền từ, đặt bàn tay mát lạnh lên má Nữ Thần Y. Một cảm giác run rẩy trong ngực, môi chàng chạm vào môi nàng nhẹ nhàng, nếm được trên đôi môi mềm mại của nàng vị đắng của thuốc, và có một cảm giác rộn rực, cái cảm giác đó đi thẳng vào tim chàng. Một bên là thánh chỉ của hoàng thượng còn một bên là thâm tình của mỹ nữ, giang sơn với mỹ nhân nàng buộc chàng phải chọn một, chỉ có một mà thôi.
Danh sĩ chân chính, vốn dĩ đã phong lưu.
Dương Tiêu Phong dang tay ôm Nữ Thần Y vào lòng, chiếc rèm vải từ từ buông xuống.
Đúng lúc này bên ngoài tiếng chiêng điểm sang canh năm.
Dương Tiêu Phong đang ngồi cạnh bàn trà, tay nâng tách trà lên định uống thì nghe bên ngoài có tiếng gõ cửa, chàng hờ hững nói:
- Vào đi.
- Tham kiến chủ soái!
Tai nghe âm thanh cọt kẹt vang lên, tiếp theo là tiếng của người thuộc hạ nói thỉnh an, nhưng Dương Tiêu Phong không ngẩng đầu lên nhìn, hình ảnh cô độc của chàng ngồi một mình trong gian phòng càng làm tăng thêm sự tĩnh mịch lạnh lẽo, đáy mắt chàng cũng tăm tối và sâu hút theo.
- Bẩm cáo chủ soái, binh mã đã được chuẩn bị đầy đủ cả rồi!
Vẫn chưa cho kẻ thuộc hạ đứng thẳng người dậy, Dương Tiêu Phong một lần nữa thờ ơ nói:
- Ừ.
Dứt lời mới cho người phó tướng đó miễn lễ, Dương Tiêu Phong nhớ lại lời dặn dò của Khang Hi trước hôm chàng xuất binh đi đến Giang Nam. “Lần này,” Khang Hi bảo với chàng rằng “ái khanh mang quân đội đi càn quét bọn chúng, nhớ là phải nhất cử thành công, nhất định là phải bủa lưới bắt trọn bộ nhóm phản đảng Hồng Hoa hội đó cho bằng được, không thể để một ai trốn thoát!”
Nghĩ tới đây, Dương Tiêu Phong ngẩng đầu lên nhìn người thuộc hạ của chàng, trầm giọng nói:
- Ngươi đi ra ngoài hạ lệnh của ta, trận đánh này không được hành động lỗ mãng, nhất cử nhất động phải nghe theo lệnh của ta.
- Dạ! - Người phó tướng vòng tay kính cẩn nói - Thuộc hạ đi làm ngay đây!
- Khoan đã! - Dương Tiêu Phong nói - Bảo với binh sĩ phải chờ tới canh năm mới được khởi hành.
- Tuân lệnh!
Người thuộc hạ gật đầu lĩnh mệnh, xong dợm chân định rời đi, nhưng Dương Tiêu Phong tiếp tục nói:
- Còn nữa, chuyện ta sai ngươi đi làm, ngươi làm xong chưa?
- Dạ, thuộc hạ đã làm theo lời dặn của chủ soái, đích thân đến miếu Sơn Thần đặt tại đó một bức thư, và cũng đã có nhìn thấy cô ấy nhặt nó lên mở ra xem.
- Tốt! - Dương Tiêu Phong gật đầu hài lòng nói - Ngươi có thể lui ra ngoài được rồi, nhớ là đêm nay không cần ai canh gác ở ngoài cổng, cứ để cửa mở, nghe không?
- Dạ!
Mấy canh giờ nữa trôi qua.
Có một nữ nhân mặc bộ y phục màu trắng đến đứng trước cánh cổng dẫn vào căn phủ của quan tri huyện tỉnh An Huy. Nàng đứng ngẩn ra dưới màn lá rụng thật lâu, bộ dạng bất động như một hình vẽ trong gió.
Do cổng tri phủ không được khóa và cũng không có binh sĩ nào canh gác nên sau một hồi đứng lặng nàng đi vào. Giai nhân chậm rãi chuyển thân qua khỏi chiếc cổng sắt màu nâu, bạch y như tuyết nhẹ nhàng phiêu động. Trên hành lang tối om, nàng gặp một người quản gia nói với nàng rằng có cung thân vương đang chờ nàng ở trong một gian phòng nằm đằng sau hậu viên.
Nữ Thần Y chỉnh trang lại y phục và vuốt lại mái tóc cho thật ngay ngắn trước khi theo chân người quản gia đi tới đó.
Khi gian phòng có ánh nến lập lòe hiện ra trước mắt nàng cũng chính là lúc nàng chợt cảm thấy do dự. Nếu nàng làm theo kế hoạch của Lâm Tố Đình thì sẽ ra sao, còn nếu không thì sẽ thế nào? Nàng không biết, cũng không hiểu cứ tại làm sao lúc nào nàng cũng lâm vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan như vậy?
Nàng nhìn chiếc bóng to lớn in lên vách phòng. Ánh sáng từ trong phòng chiếu vào bóng hình của một người đàn ông đang ngồi an tĩnh. Y ngồi yên đó hòa cùng ánh nến loang loáng, dáng ngồi tuy dửng dưng an định nhưng lại tạo cho người ta cảm giác thật buồn bã.
- Rốt cuộc muội cũng đến rồi sao? Huynh chờ muội đã mấy canh giờ rồi.
Dương Tiêu Phong thấy Nữ Thần Y bước vào liền cất tiếng nói ngay. Chàng nói xong nhẹ đặt tách trà lên trên mặt bàn, ấm trà lúc này cũng đã cạn hết nước. Người quản gia nói sẽ mang vào phòng một lượt trà khác để thay tuy nhiên Dương Tiêu Phong lắc đầu ra hiệu không cần. Ông lão vì vậy cúi đầu cung kính bái chào rồi đi ra ngoài phòng.
Khi hai cánh cửa được khép lại, Dương Tiêu Phong mới nhìn Nữ Thần Y. Chàng vốn có biên thư cho nàng, và cũng cho nàng một thời hạn để đi thuyết phục nhóm người của Lâm Tố Đình, nhưng kết quả thế nào, chàng cũng đã đoán biết trước rồi.
Dương Tiêu Phong tối nay chẳng chút vòng vo, thẳn thắng tiếp lời:
- Hoàng thượng truyền thánh chỉ, nội trong vòng hai tháng nhất định phải bắt được nhóm loạn đảng Hồng Hoa hội, nếu tính tới đêm nay thì là đêm cuối cùng… – Nói đoạn, chàng thở dài một hơi - Muội cũng biết đó, đây là thiên ý, huynh không thể nào làm trái được…
Nữ Thần Y tiến thêm mấy bước, đứng lại nhìn chàng, bao lời định nói mà không biết nên bắt đầu từ đâu.
Lát sau nàng chậm rãi tiến lại đối diện Dương Tiêu Phong, nhưng nàng không nhìn thẳng vào mặt chàng mà buông đôi mắt lạnh lùng nhìn xuống sàn nhà. Cúi đầu hạ bái, nàng nói:
- Nô tì xin khấu kiến cung thân vương.
Dương Tiêu Phong nghe nàng thay đổi cách xưng hô vậy trong tim nhói lên một cái. Thân thể của chàng cũng chấn động, ngẩng đầu nhìn nàng, ánh mắt như có một màn sương mờ che phủ qua.
Phải mất mươi giây chàng mới trầm tỉnh lại được, bình thản bảo:
- Muội đứng lên đi – Giọng chàng u buồn - Trước mặt muội huynh không là nguyên soái, cũng không phải vương gia.
Tiếng nói thoát ra từ khỏi miệng Dương Tiêu Phong trầm ấm, khiến người nghe xúc động, chạm tới thật sâu nơi đáy lòng Nữ Thần Y.
Nữ Thần Y đứng thẳng người lên, chớp mắt nhìn Dương Tiêu Phong, cả một đêm dài không ngủ chắc chàng cũng mệt mỏi rất nhiều, nàng nhủ bụng và đây cũng là lần đầu tiên nàng nhìn thấy hàm râu chàng mọc tự lúc nào, đã lan rậm trên hai má.
Nữ Thần Y bái chào tham kiến xong vẫn còn trầm ngâm chưa nói thêm câu gì nữa. Dương Tiêu Phong lại tiếp lời, thanh âm hơi trầm xuống:
- Cái tin sát thủ của Hồng Hoa hội đi lùng tìm và giết chết rất nhiều quan viên nhà Thanh đã lan truyền rất nhanh khắp Giang Nam, rốt cuộc, cũng tới tai hoàng thượng, kết quả là…
Chàng nói đoạn bỏ lửng.
Ngoài trời bất chợt có tiếng sấm nổ ầm ầm, trong căn phòng ngủ ánh đèn cầy chỉ có thể tỏa ra vài tia sáng leo lét. Không gian xung quanh căn phòng một mảnh âm u.
Hai người bị tiếng sấm sét đó làm cho mất tập trung, trầm lặng không ai nói với ai câu gì.
Tia chớp lóe lên dường như muốn khuấy tan bầu trời đen tối. Hai người trong phòng chẳng ai bảo ai cùng ngoảnh đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Lát sau, trời đổ mưa ào ào như trút nước. Vang trong mớ âm thanh hỗn tạp đó là tiếng chiêng điểm sang canh tư.
Thêm lúc nữa, tiếng mưa ồ ạt hòa lẫn với tiếng sấm sét ầm ĩ nghe rất chói tai, Nữ Thần Y nghe thoáng qua tưởng chừng như là tiếng vó ngựa văng vẳng từ đằng xa vọng tới, thoáng cái đã rất gần. Khuôn mặt khả ái của nữ nhân bấy giờ mới hiện lên đường nét bất an, nhưng thật ra không cần chàng phải giải thích với nàng, nàng cũng hiểu.
Đôi tròng mắt sáng của Nữ Thần Y nhìn Dương Tiêu Phong dịu hiền, linh động và sâu thẳm, đúng là ngưỡng cửa đi vào tận đáy tâm tư. Đôi mắt nàng tuy nhìn chàng chăm chú và có phần dò xét nhưng không làm cho chàng khó chịu.
Nữ Thần Y biết chứ, lá thư đó, Dương Tiêu Phong vốn có ý tốt. Chàng vốn ngầm tiếc lộ cho Lâm Tố Đình biết rằng trận đánh này chàng không hề có liên quan một chút nào, chàng không có phần trong ấy nhưng Lâm Tố Đình lại không chịu hiểu.
Tương lai phía trước kia Nữ Thần Y ngàn vạn không muốn, song nếu không phải vì sự sống của hàng ngàn người trong Hồng Hoa hội, của Lâm Tố Đình, và đứa con trai duy nhất của Tần Thiên Nhân, nàng sẽ không màng tới sự trao đổi này, một cuộc trao đổi mà đối với chàng mà nói quả thật rất vô tình và tàn nhẫn.
Không có nhiều thời gian để cân nhắc ngôn từ nữa, thân hình thon thả run rẩy, Nữ Thần Y quỳ phịch xuống dưới chân Dương Tiêu Phong cầu xin:
- Tiêu Phong, huynh có thể vì muội, thu binh ra khỏi Giang Nam có được không?
Sắc mặt không chút biểu cảm, Dương Tiêu Phong chăm chăm nhìn Nữ Thần Y một hồi, trong mắt mới dần dần hiện lên phần đau xót, chậm rãi cúi người xuống đỡ nàng đứng lên, hai tay giữ lấy tay nàng áp chặt vào ngực chàng, thở dài nói:
- Tây Hồ, huynh tuy không phải là cửu ngũ chí tôn, nhưng cũng có rất nhiều ràng buộc, không thể muốn gì là làm nấy được đâu…
Không để cho Dương Tiêu Phong từ chối xong, Nữ Thần Y ôm choàng lấy chàng. Dường như đoán biết trước được, nên thân mình khôi vĩ không hề bất ngờ, cũng dang rộng hai cánh tay ra ôm lấy thân ngọc ngát hương. Nữ Thần Y nồng nhiệt bá cổ Dương Tiêu Phong, trao tặng cho chàng nụ hôn. Nàng ngỡ như thế giới bên ngoài bỗng nhiên tan biến đi hết, chỉ còn lại cảm xúc cháy bỏng nồng nàn giữa chàng và nàng. Bao nhiêu ân oán trong quá khứ cũng không còn quan trọng đối với nàng nữa. Hạnh phúc bắt đầu nảy nở ngay từ giờ khắc này đây, cho đến tận cùng trời đất. Mà nếu trời đất ngay lúc này có sụp đổ đi chăng nữa nàng cũng không sợ, vì khi hai trái tim đã hòa làm một thì sẽ cùng đưa nhau đi đến tận cùng của vũ trụ.
Nhưng sao một hồi Dương Tiêu Phong lại miễn cưỡng rời khỏi môi nàng ra, hít lấy hơi thở thơm mát của nàng, nhíu mày nhìn nàng dò xét.
Bấy giờ lòng Nữ Thần Y không còn bối rối như lúc mới vừa vào phủ nữa, bèn bình tĩnh bảo:
- Tại sao? Tại sao huynh phải làm như vậy chứ?
Tâm trí rối bời như tơ vò, Dương Tiêu Phong nín thinh một lúc mới bất lực lắc đầu:
- Huynh đã nói đây là thánh chỉ, không thể nào làm khác hơn được. Hơn nữa, những người trong Hồng Hoa hội cũng không có dấu hiệu nào muốn quy hàng triều đình, muội lại không có cách nào khuyên bảo họ rời khỏi Giang Nam trước sáng ngày mai.
Im lặng một lát, Nữ Thần Y hỏi:
- Nếu hoàng thượng thật có lòng thương dân như con thì sao lại gây nên chiến tranh, cho quân vây đánh người của chúng tôi?
Nghe Nữ Thần Y dùng hai từ “chúng tôi,” Dương Tiêu Phong nói:
- Hoàng thượng cũng vì bất đắc dĩ mới phải làm vậy, Hồng Hoa hội hiện thời thế lực khá đông và mạnh, phân đà của bọn họ cũng nằm rải rác khắp nơi ở Trung Nguyên. Nếu cứ để yên thêm một thời gian, thì Lâm Tố Đình có thừa khả năng mang quân đến vây khốn kinh thành, tới khi đó hoàng thượng cũng chỉ giống như một con mãnh hổ trong chuồng, mà Lâm Tố Đình đã đến thì nhất định sẽ không lui đi, lúc đó, không phải là cũng gây nên một trận chết chóc hay sao?
Nghe đến đây, Nữ Thần Y như ngạt thở, trừng trừng nhìn Dương Tiêu Phong:
- Cái ngôi vị hoàng đế đó đổi lấy biết bao nhiêu sinh mạng vô tội, có đáng không?
Dương Tiêu Phong nói:
- Hoàng thượng chính thực là người rất tốt, có thể an định được thiên hạ, khiến quốc vận ngày càng lên cao. Ngài lúc mới tám tuổi đã lên ngôi vua, khi đó chính miệng huynh nghe ngài có lập lời tuyên thệ rằng sẽ làm một vị hoàng đế tốt, khiến cho vạn dân thương mến. Ngài lấy Thánh Tổ hoàng đế làm gương mẫu, học đòi văn trị võ công của ông ta, đeo đuổi chân lý của Khổng Tử, cần chánh lấy dân làm cương lĩnh trị quốc, dùng khoan hồng, sửa đổi chính sách khắc khe của tiên đế, phong quan cho vô số người Hán, dùng cứng dùng mềm với các băng đảng phục Minh, quả nhiên đã làm cho tất cả các vị đại thần ai ấy cũng đều ngạc nhiên. Cho đến nay muội không thể không công nhận đại Thanh có được sự phồn vinh như thế này chính là do công lao của hoàng thượng!
Nữ Thần Y không phục, lại nói:
- Cái đạo lý mà huynh nói đó nó thật rất mâu thuẫn, để muội hỏi huynh, huynh mở miệng là nói đương kim hoàng đế cần chánh thương dân, nhưng mà quân đội của ngài sáng mai sẽ đi giết chết rất nhiều người, mà những người đó vốn cũng chỉ là những bá tánh vô tội, họ chỉ có tội là có lòng yêu nước quá sâu nặng! Như vậy không phải hoàng đế lại trở thành một ác nhân sao?
Dương Tiêu Phong nghe nàng hỏi vậy nhìn chằm chằm Nữ Thần Y, mặt đanh lại, giọng nghiêm nghị:
- Những lời đại nghịch bất đạo như thế sau này muội đừng nói nữa!
Nữ Thần Y không nghe theo, tiếp tục nói:
- Kẻ đi đánh giặc vào trận chiến ngày mai sẽ chết vì ngài, nhiều đến nổi có đếm cũng đếm không hết, ra mệnh lệnh như vậy còn gọi là hoàng đế tốt sao?
Nữ Thần Y nói tới đây Dương Tiêu Phong không biết trả lời như thế nào, rồi kiềm chế không nổi nữa chàng vịn tay ghế đứng lên, bước nhanh ra khỏi căn phòng.
Nữ Thần Y gọi giật:
- Tiêu Phong, huynh làm theo lời muội nói, thu binh rời khỏi Giang Nam, có được không?
Dương Tiêu Phong không trả lời, tiếp lục đặt chân qua khỏi cửa.
Nữ Thần Y lại nói lớn:
- Trời còn chưa sáng, trong thư huynh bảo đến canh năm mới cho binh lính khởi hành, đã quên rồi sao?
Dương Tiêu Phong dừng chân lại.
Nữ Thần Y lãnh đạm nhíu mày, rồi khép chặt đôi mắt. Ngay sau đó nàng lấy ra từ trong ngực áo ra một lọ thuốc nốc cạn.
Tiếp theo đó là một tiếng xoảng vang lên.
Dương Tiêu Phong quay đầu lại thấy những mảnh sành bị bể nằm vương vãi trên sàn nhà, cả kinh vội lao đến đỡ lấy thân hình mảnh mai của Nữ Thần Y, ôm lấy nàng trong lòng không để cho nàng ngã xuống.
Dưới ánh sấm sét chớp giật điên cuồng, Nữ Thần Y nhận ra vẻ mặt chàng cực kỳ thất vọng. Quả thực Dương Tiêu Phong hỏi:
- Tây Hồ, muội thật dùng hạ sách này đối phó với huynh sao?
Trái lại từ trong khóe mắt Nữ Thần Y lại lóe lên một tia thắng lợi.
Do uống thuốc quá liều lượng, Nữ Thần Y không ngừng ho khan, hít thở không khí một cách khó nhọc, toàn thân nàng suy yếu không còn khí lực, chỉ có thể để mặc cho nàng dựa vào ngực chàng.
Dương Tiêu Phong cẩn thận bế Nữ Thần Y lên để nàng xuống giường, mà nàng như một con thú nhỏ gần như mất đi sinh mạng nằm ở trên một tấm chăn bông, thoạt nhìn vô cùng thảm hại.
Căn phòng tràn đầy mùi thuốc đắng từ hơi thở của nàng tỏa ra, bao trùm lấy chàng, và trước khi dần dần rơi vào giấc mơ mờ ảo xa xăm Nữ Thần Y còn khá tỉnh táo. Không đợi Dương Tiêu Phong phản ứng, Nữ Thần Y bắt đầu tháo dây đai của chàng, sợ rằng một lúc do dự sẽ làm chàng rời nàng mà đi. Khi lớp quan phục rơi xuống, nàng càng thêm hồi hộp, cánh tay thon thả như đóng băng lại cho dù nàng đã cố gắng xem như không có gì.
Xuân dược có tác dụng thật mau, gương mặt mỹ lệ của Nữ Thần Y bộc lộ niềm hoan lạc và hưng phấn tột cùng, khuôn miệng nhỏ hé mở nhưng phải cố nén không để bật tiếng rên. Đối với người thường thì chỉ cần một vài giọt là quá đủ huống chi nàng đã uống hết cả một bình. Một cảm giác đau đớn vì uống thuốc quá liều lượng đi kèm với hôn mê xâm chiếm tâm trí nàng, hai má nàng ửng hồng lên. Dương Tiêu Phong biết nàng ngay lập tức phải được giải độc bằng không tính mạng khó giữ được.
Chàng không dám nghĩ chuyện bỏ nàng mà đi nữa, thực lòng chàng rất sợ phải mất đi nàng. Cho dù chàng có được làm chủ toàn bộ thiên hạ nhưng những thứ này căn bản chàng không chút coi trọng, thứ chàng muốn chỉ có trái tim nàng thôi, chàng chỉ muốn ở bên nàng, mãi mãi. Trong kinh thành có rất đông mỹ nhân khuê tú mà chàng vẫn cảm thấy cô độc, có những chuyện có lẽ cả đời chàng cũng không thể nói với ai vì chỉ mình nàng mới hiểu được.
Cuối cùng không muốn suy nghĩ đến hậu quả nhiều nữa, Dương Tiêu Phong nở nụ cười hiền từ, đặt bàn tay mát lạnh lên má Nữ Thần Y. Một cảm giác run rẩy trong ngực, môi chàng chạm vào môi nàng nhẹ nhàng, nếm được trên đôi môi mềm mại của nàng vị đắng của thuốc, và có một cảm giác rộn rực, cái cảm giác đó đi thẳng vào tim chàng. Một bên là thánh chỉ của hoàng thượng còn một bên là thâm tình của mỹ nữ, giang sơn với mỹ nhân nàng buộc chàng phải chọn một, chỉ có một mà thôi.
Danh sĩ chân chính, vốn dĩ đã phong lưu.
Dương Tiêu Phong dang tay ôm Nữ Thần Y vào lòng, chiếc rèm vải từ từ buông xuống.
Đúng lúc này bên ngoài tiếng chiêng điểm sang canh năm.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook