Phong Tình Vạn Chủng
-
Chương 1-1: Mở đầu
Cả đời này, cho dù nằm mơ anh cũng không thể tưởng tượng được rằng có một cô gái rất không đáng yêu vì mình mà sinh hai đứa con trai đáng yêu đến mức có thể bùng nổ!
Hà Tĩnh Sí mím môi, nhìn người con gái bị mình bắt lấy và hai đứa bé song sinh đang khóc rống không ngừng ở trong lòng cô. Anh thấy cô hất cằm cực kỳ kiêu ngạo, giống hệt như gà mẹ đang bảo vệ gà con, hình như cô đề phòng anh cướp con trai mình, sợ anh động tay đoạt lấy.
Nếu không phải đột xuất đi tìm hai cô em gái, anh cũng sẽ không tình cờ gặp gỡ ba mẹ con bọn họ ở cửa hàng bánh ngọt của bạn em gái mình – Phương Tuyết Nhu!
Một nắm đất vàng? Ba của con cô đã chết rất nhiều năm, sớm trở thành một nắm đất vàng rồi!
Anh thành người thiên cổ hồi nào? Không phải anh đang đứng sừng sững ở chỗ này sao?
Cô gái này quả là chẳng đáng yêu chút nào!
"Là con anh, đúng hay không?" Đôi mắt của Hà Tĩnh Sí nổi lửa nóng rực, anh ép hỏi cô.
"Thưa anh." Triệu Tử Phong hất cằm lên, nhìn anh một cách cao ngạo. “Anh bắt mẹ con tôi đến làm gì? Chúng tôi đâu có biết anh.” Cô còn làm ra vẻ xa lạ, giống như thật sự không quen anh vậy.
"Em là đồ đáng chết! Triệu Tử Phong!” Anh phẫn nộ gầm thét. “Em dám cả gan nói không biết anh?”
Triệu Tử Phong bị cơn giận dữ gầm gừ cảu anh làm cho sợ tới mức co rúm người, nhưng cô đã nhanh chóng khôi phục hình tượng của một cô thư ký khôn khéo giỏi giang.
"Thưa anh, tôi thật sự không biết anh là ai.” Giọng nói kiên quyết của cô trở nên thành khẩn. “Phiền anh đừng gây khó dễ cho chúng tôi được không? Anh dọa con tôi sợ mất rồi.” Tên đàn ông xấu xa, không có chút phong độ nào cả. Tử Phong mắng anh từ tận đáy lòng.
"Oa - - mẹ!" Sự sùng bái ban đầu dành cho Hà Tĩnh Sí đã bị sự sợ hãi lấn lướt, hai đứa bé trai còn nhỏ sợ hãi trốn trong lòng mẹ mà khóc, nhưng ánh mắt của chúng nó vẫn cứ dõi theo anh, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy sự phòng bị.
Chú bị sao vậy? Chú hung dữ quá đi! Uổng công bọn nó luôn sùng bái chú như vậy!
"Ngoan nào, ngoan nào.” Tử Phong vỗ về hai đứa con trai bảo bôi, dỗ rất dịu dàng.
Nhìn dáng vẻ cô đối xử với con trai vừa thân thiện vừa thân thiết, đối xử với mình lại quá hung dữ, Hà Tĩnh Sí càng nhìn càng cảm thấy chẳng có mùi vị gì cả, càng nhìn càng nổi lửa lớn hơn!
"Triệu Tử Phong! Mẹ nó! Em nói rõ ràng cho anh, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?” Anh nhịn không được và rống lên.
Triệu Tử Phong nhíu mày, vẻ mặt không vui. Cô ghét nhất là người mắng tục chửi thề!
"Thưa anh, tôi không hề biết anh.” Giọng nói của cô rất kiên quyết, hoàn toàn không chấp nhận anh.
Hà Tĩnh Sí tức giận đến mức mắt nổi lửa, phải nắm tay thành nắm đấm mới có thể khắc chế bản thân vào lúc này, anh muốn cõi lòng của cô dao động.
Cô gái này khác với sáu năm trước nhiều lắm!
Khi đó, cô còn khá là đáng yêu...
"Không biết em đã sinh hai đứa con anh như thế nào?!” Hà Tĩnh gầm lên, anh vừa nhìn đã biết cặp song sinh này là con của mình, bọn nó thật sự rất giống phiên bản hồi nhỏ của anh! Cô dám phủ nhận, anh sẽ xé xác cô ra!
"Nếu anh đã muốn biết, tôi đây sẽ vui vẻ mà nói cho anh biết, ba của chúng nó đã mất trước khi chúng nó được sinh ra, cho nên chúng nó không có ba.” Triệu Tử Phong nói.
Hà Tĩnh Sĩ quả thật muốn hộc máu, không phải anh đang đứng một cách êm đẹp ở trước mặt cô ư? Anh còn khỏe mạnh đó! Anh nghiến răng nghiến lợi.
"Em nói lại lần nữa."
"Ba của bọn nó,” Tử Phong chẳng thèm sợ anh, cô nói thẳng: “Sáu năm trôi qua, anh ấy đã sớm trở thành một nắm đất vàng, anh hỏi nhiều như vậy để làm gì?” Cô còn làm vẻ khổ sở và cúi đầu xuống, giống như đang thương tiếc cho người chồng đã mất.
"Một... Một nắm đất vàng?” Hơi thở của Hà Tĩnh Sí bỗng trở nên bất ổn, suýt chút nữa anh đã lên cơn đau tim mà tức chết.
"Phải, sáu năm rồi...” Triệu Tử Phong làm ra vẻ như đang hồi tưởng lại tháng năm đã xa đó.
"Mẹ nó! Mấy lời như vậy mà em cũng dám nói!” Hà Tĩnh Sí tức muốn hộc máu, mặt đỏ tai hồng gào thét. “Em đặt anh ở đâu hả? Đáng chết, anh không tin xét nghiệm ADN không ra kết quả chúng nó là con anh!”
Triệu Tử Phong vừa nghe đã trắng hết cả mặt, nhưng cô bình tĩnh lại rất nhanh.
"Không phải tức là không phải, anh có cãi chày cãi cối cũng vô dụng.” Không là sẽ không là, ngươi cãi chày cãi cối cũng vô dụng." Hai tay cô mở rộng sang hai bên, cố tình làm vẻ “chẳng có ý nghĩa gì hết.”*
*Mời bạn xem hình bên dưới.
Nhìn khuôn mặt kiên quyết của Triệu Tử Phong, vừa cố chấp lại vừa đáng giận, Hà Tĩnh Sí chợt nhớ tới cô của sáu năm về trước, năm đó cô đáng yêu hơn bây giờ gấp trăm lần!
Hà Tĩnh Sí mím môi, nhìn người con gái bị mình bắt lấy và hai đứa bé song sinh đang khóc rống không ngừng ở trong lòng cô. Anh thấy cô hất cằm cực kỳ kiêu ngạo, giống hệt như gà mẹ đang bảo vệ gà con, hình như cô đề phòng anh cướp con trai mình, sợ anh động tay đoạt lấy.
Nếu không phải đột xuất đi tìm hai cô em gái, anh cũng sẽ không tình cờ gặp gỡ ba mẹ con bọn họ ở cửa hàng bánh ngọt của bạn em gái mình – Phương Tuyết Nhu!
Một nắm đất vàng? Ba của con cô đã chết rất nhiều năm, sớm trở thành một nắm đất vàng rồi!
Anh thành người thiên cổ hồi nào? Không phải anh đang đứng sừng sững ở chỗ này sao?
Cô gái này quả là chẳng đáng yêu chút nào!
"Là con anh, đúng hay không?" Đôi mắt của Hà Tĩnh Sí nổi lửa nóng rực, anh ép hỏi cô.
"Thưa anh." Triệu Tử Phong hất cằm lên, nhìn anh một cách cao ngạo. “Anh bắt mẹ con tôi đến làm gì? Chúng tôi đâu có biết anh.” Cô còn làm ra vẻ xa lạ, giống như thật sự không quen anh vậy.
"Em là đồ đáng chết! Triệu Tử Phong!” Anh phẫn nộ gầm thét. “Em dám cả gan nói không biết anh?”
Triệu Tử Phong bị cơn giận dữ gầm gừ cảu anh làm cho sợ tới mức co rúm người, nhưng cô đã nhanh chóng khôi phục hình tượng của một cô thư ký khôn khéo giỏi giang.
"Thưa anh, tôi thật sự không biết anh là ai.” Giọng nói kiên quyết của cô trở nên thành khẩn. “Phiền anh đừng gây khó dễ cho chúng tôi được không? Anh dọa con tôi sợ mất rồi.” Tên đàn ông xấu xa, không có chút phong độ nào cả. Tử Phong mắng anh từ tận đáy lòng.
"Oa - - mẹ!" Sự sùng bái ban đầu dành cho Hà Tĩnh Sí đã bị sự sợ hãi lấn lướt, hai đứa bé trai còn nhỏ sợ hãi trốn trong lòng mẹ mà khóc, nhưng ánh mắt của chúng nó vẫn cứ dõi theo anh, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy sự phòng bị.
Chú bị sao vậy? Chú hung dữ quá đi! Uổng công bọn nó luôn sùng bái chú như vậy!
"Ngoan nào, ngoan nào.” Tử Phong vỗ về hai đứa con trai bảo bôi, dỗ rất dịu dàng.
Nhìn dáng vẻ cô đối xử với con trai vừa thân thiện vừa thân thiết, đối xử với mình lại quá hung dữ, Hà Tĩnh Sí càng nhìn càng cảm thấy chẳng có mùi vị gì cả, càng nhìn càng nổi lửa lớn hơn!
"Triệu Tử Phong! Mẹ nó! Em nói rõ ràng cho anh, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?” Anh nhịn không được và rống lên.
Triệu Tử Phong nhíu mày, vẻ mặt không vui. Cô ghét nhất là người mắng tục chửi thề!
"Thưa anh, tôi không hề biết anh.” Giọng nói của cô rất kiên quyết, hoàn toàn không chấp nhận anh.
Hà Tĩnh Sí tức giận đến mức mắt nổi lửa, phải nắm tay thành nắm đấm mới có thể khắc chế bản thân vào lúc này, anh muốn cõi lòng của cô dao động.
Cô gái này khác với sáu năm trước nhiều lắm!
Khi đó, cô còn khá là đáng yêu...
"Không biết em đã sinh hai đứa con anh như thế nào?!” Hà Tĩnh gầm lên, anh vừa nhìn đã biết cặp song sinh này là con của mình, bọn nó thật sự rất giống phiên bản hồi nhỏ của anh! Cô dám phủ nhận, anh sẽ xé xác cô ra!
"Nếu anh đã muốn biết, tôi đây sẽ vui vẻ mà nói cho anh biết, ba của chúng nó đã mất trước khi chúng nó được sinh ra, cho nên chúng nó không có ba.” Triệu Tử Phong nói.
Hà Tĩnh Sĩ quả thật muốn hộc máu, không phải anh đang đứng một cách êm đẹp ở trước mặt cô ư? Anh còn khỏe mạnh đó! Anh nghiến răng nghiến lợi.
"Em nói lại lần nữa."
"Ba của bọn nó,” Tử Phong chẳng thèm sợ anh, cô nói thẳng: “Sáu năm trôi qua, anh ấy đã sớm trở thành một nắm đất vàng, anh hỏi nhiều như vậy để làm gì?” Cô còn làm vẻ khổ sở và cúi đầu xuống, giống như đang thương tiếc cho người chồng đã mất.
"Một... Một nắm đất vàng?” Hơi thở của Hà Tĩnh Sí bỗng trở nên bất ổn, suýt chút nữa anh đã lên cơn đau tim mà tức chết.
"Phải, sáu năm rồi...” Triệu Tử Phong làm ra vẻ như đang hồi tưởng lại tháng năm đã xa đó.
"Mẹ nó! Mấy lời như vậy mà em cũng dám nói!” Hà Tĩnh Sí tức muốn hộc máu, mặt đỏ tai hồng gào thét. “Em đặt anh ở đâu hả? Đáng chết, anh không tin xét nghiệm ADN không ra kết quả chúng nó là con anh!”
Triệu Tử Phong vừa nghe đã trắng hết cả mặt, nhưng cô bình tĩnh lại rất nhanh.
"Không phải tức là không phải, anh có cãi chày cãi cối cũng vô dụng.” Không là sẽ không là, ngươi cãi chày cãi cối cũng vô dụng." Hai tay cô mở rộng sang hai bên, cố tình làm vẻ “chẳng có ý nghĩa gì hết.”*
*Mời bạn xem hình bên dưới.
Nhìn khuôn mặt kiên quyết của Triệu Tử Phong, vừa cố chấp lại vừa đáng giận, Hà Tĩnh Sí chợt nhớ tới cô của sáu năm về trước, năm đó cô đáng yêu hơn bây giờ gấp trăm lần!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook