Phóng Thủy Thì Sao Hử
-
Chương 43
Editor + Beta-er: ToruD
Mã Hương Lan bất an vặn vẹo mông ngồi trên ghế, nắm chặt cái bọc nhỏ của mình trong tay, có vẻ có hơi mất tự nhiên. Bình thường bà ít khi lên thành phố, lại càng chưa từng tới cục cảnh sát thẩm vấn bao giờ.
Chuyện di dời vốn nên là chuyện vui, sao đúng lúc này nhà bà lại xảy ra loại chuyện này chứ. Cứ nghĩ tới việc bản thân đã sống chung với bộ xương trắng suốt mấy năm qua, xui chết đi được.
“Đồng chí cảnh sát ơi, thật sự không liên quan tới chúng tôi, phòng sớm đã cho người thuê, thuê mười mấy năm luôn.”
Người thẩm vấn Mã Hương Lan là Hướng Trăn, thành viên của tổ 7 thuộc Tổ trọng án, là một cậu thanh niên vừa tốt nghiệp trường cảnh sát, vì thành tích tốt nên được đưa thẳng vào Trung đoàn luôn.
Hướng Trăn an ủi bà: “Hiện tại bọn cháu đang tìm hiểu tình huống thôi, muốn lấy được thông tin thật nhiều. Dì đừng sợ, nếu thật sự không liên quan tới dì, chúng cháu sẽ không đổ oan cho dì.”
Mã Hương Lan gật gật đầu, lúng ta lúng túng nói: “Được được, dì sẽ nói hết!”
Một tiếng sau, Hướng Trăn lấy xong lời khai, đem nó giao cho Hàn Chương.
“Anh Hàn, đã thẩm vấn xong rồi. Căn phòng kia được hai mẹ con thuê, chủ phòng nói vì thời gian cũng lâu rồi, không biết bản sao CMND đã cất ở đâu đó mất, chỉ nhớ rõ người mẹ làm việc ở một tiệm uốn tóc, người ta đều gọi bà ta là Lisa, chỉ biết tên thường gọi của con gái bà ta là Nana. Lisa không chỉ làm mại dâm, nghe nói còn hít thuốc phiện nữa. Con gái bà ta ở nơi khác không thường tới đây nhưng tiền thuê nhà vẫn đúng hạn gửi qua.”
Hàn Chương lật xem bản ghi chép, càng nghe vẻ mặt càng khó coi, cuối cùng thở dài nói: “Cái tên Lisa này vừa nghe tới đã biết chỉ là một cái biệt hiệu thôi. Cho hai mẹ con thuê phòng nhiều năm như thế, làm sao chủ nhà liên lạc với họ? Gọi điện thoại à?”
Hướng Trăn nói: “Chủ nhà nói, ba năm trước có gặp Nana một lần, đối phương ngây người ở trong phòng hết nửa ngày, sau đó trực tiếp gửi cho bà ấy 5 năm tiền thuê nhà. Vì năm nay người trong thôn phải di dời đi, chủ nhà có gọi cho đối phương nhưng không gọi được. Em đã cho người đi kiểm tra số điện thoại thì phát hiện người đăng kí số điện thoại này không phải là nữ, mà là một người đàn ông hơn 40 tuổi, là người Đông Bắc, vốn chưa từng tới Giang thị, phỏng đoán là Trương Hắc Tạp.”
Hàn Chương tsk một tiếng, nói: “Xem ra hai mẹ con này thật sự có vấn đề. Hướng Trăn, cậu tới trung tâm kỹ thuật mời chuyên gia phác họa chân dung tới đây, để cho hắn dựa vào miêu tả của chủ nhà phát họa thành 2 bức tranh.”
“Vâng ạ!” Hướng Trăn nhận lệnh xoay người đi.
Thân phận bộ xương trắng vẫn chưa rõ, chẳng biết đi đâu để tìm mẹ con thuê trọ, vụ án này còn chưa bắt đầu phá đã rơi vào cục diện bế tắc.
May mà bên pháp y vẫn có thu hoạch, lúc Hàn Chương tới phòng giải phẫu của bên pháp y thì thấy lão Tống đang tiến hành bước khám nghiệm cuối cùng với bộ xương trắng.
Lão Tống thấy y đã tới, đánh tiếng chào hỏi: “Tới rồi à!”
Hàn Chương hỏi: “Sao rồi, có phát hiện gì không?”
Lão Tống vẫy vẫy tay với y, ý bảo y tới gần quan sát.
“Cậu xem này, phần xương hyoid đã bị gãy, đây là kiểu tử vong điển hình, ngạt thở cơ học do siết cổ. Tiếp theo cậu nhìn ở phần xương chậu này này, hẳn là nạn nhân đã từng sinh con. Hài cốt đã bị chôn quá lâu rồi, chứng cứ bị phá hỏng nghiêm trọng, thông tin thu được sẽ cực kì có hạn. Tôi không tìm thấy quần áo của nạn nhân trong bùn đất, nghi ngờ là hung thủ trước khi chôn thi thể đã tiến hành cởi hết quần áo ra, tạo trở ngại rất lớn đối với việc xác nhận thân phận.”
Hàn Chương xoay người nhìn theo hướng chỉ của lão Tống, ngoại trừ bộ xương trắng thì chẳng nhìn ra được gì nữa.
Y đứng thẳng người nói: “Có xác định được thời gian tử vong không?”
Lão Tống khó khăn lắc lắc đầu: “Cái này càng khó có thể phán đoán. Khám nghiệm tử thi là một loại hiện tượng tử thi hoại tử, hiện tượng này lại được quyết định bởi tốc độ sinh sản của vi khuẩn. Nếu trên thi thể vẫn còn các mô, có lẽ tôi còn có thể thông qua nhiệt độ, độ ẩm cùng với hoàn cảnh xung quanh lúc đó để suy đoán được thời gian tử vong. Nhưng hiện tại các mô gần như đã bị phân hủy hết, bình thường để thi thể phân hủy hết thì cần từ 3 đến 4 tháng, mức độ phân hủy như này, thời gian tử vong hẳn là đã hơn 2 năm rồi.”
Hàn Chương suy tư nói: “Chủ nhà nói căn phòng kia hơn 10 năm nay không có ai ở cả, từ đó thể suy đoán, nạn nhân đã tử vong hơn 10 năm rồi không?”
Lão Tống nói: “Kết hợp với tình hình thực tế, cũng chỉ có thể như thế thôi. Tôi còn cho nạn nhân kiểm tra đo lường chất độc, chắc khoảng 2 ngày nữa sẽ nhận được kết quả, báo cáo kiểm tra thi thể cũng phải đợi qua 2 ngày nữa mới có thể đưa cho cậu được.”
Manh mối vẫn như trước không có nhiều lắm, xem ra hiện tại chỉ có mau chóng tìm được Lisa và Nana thì vụ án mới có thể phá giải mà thôi.
Lúc Hàn Chương được Trung đoàn mời về, Thái Vĩ trực tiếp giao vị trí của Trình Vân Khai ở Tổ trọng án số 7 cho y. Tổ này chủ yếu phụ trách các vụ án giết người đặc biệt nghiêm trọng cũng như các vụ án hỗn tạp khó xử lý của khu vực Thủy Sam và Hoài Tảo, ví dụ như vụ án Đường Tinh Nhi trước đó và vụ án bộ xương trắng lần này.
Y vừa tiếp nhận tổ 7, cần phải làm quen với công việc. Vì thế Thái Vĩ cho người chuyển các vụ án xảy ra 2 năm trở lại đây do tổ 7 tiếp quản, để cho y mang về nghiên cứu cẩn thận.
Tăng ca tới hơn 9 giờ, trước khi rời khỏi văn phòng, y cầm một chồng hồ sơ các vụ án ở khu Thủy Sam, dự tính đem về nhà xem.
Lúc về tới nhà, Lâm Xuân Chu còn chưa ngủ, thấy y đã về, hỏi y có muốn uống chút canh không.
Hàn Chương vốn không có đói bụng nhưng lại ngửi được mùi hương thơm phức của thịt phiêu đãng trong không khí, không nhịn được gật gật đầu.
“Vậy lát nữa anh sẽ mang vào cho em.” Nói xong Lâm Xuân Chu đi vào phòng bếp, Hàn Chương xoay người đi vào phòng y.
Bắt đầu từ cuối tuần trước, hai người không còn phân phòng ngủ nữa mà chuyển sang mỗi ngày đều ở chung một phòng. Phòng kia của Hàn Chương hoàn toàn bị biến thành phòng sách thỉnh thoảng sẽ thêm một vài đồ vật linh tinh.
Y mở cửa, châm điếu thuốc, ngồi trước bàn bắt đầu lật hồ sơ xem, vậy mà vụ án đầu tiên y xem lại là vụ án của Đường Tinh Nhi.
Y mím môi, thầm than vận khí của mình bị làm sao vậy nhưng vẫn đành phải cam chịu.
Vừa lúc đang xem tới di vật của Đường Tinh Nhi thì Lâm Xuân Chu cũng vừa đi vào. Anh cầm chén canh gà cẩn thận đặt lên bàn học, ánh mắt vừa lúc quét qua nhìn xem Hàn Chương đang xem cái gì, có hơi kinh ngạc: “Đây không phải là vòng cổ của Đường Tinh Nhi à?”
Mùi hương kích thích vị giác quá trời, Hàn Chương không chịu nổi nữa đành đặt hồ sơ sang một bên, cầm lấy thìa bắt đầu uống canh.
Y vừa uống vừa nói: “Vâng, Thái Vĩ muốn giúp em làm quen với công việc, thống kê các vụ án mà tổ 7 từng xử lí qua rồi đưa cho em đấy.”
Lâm Xuân Chu nhìn ảnh chụp của chiếc vòng cổ một mắt, ngoài ra còn có bức di thư viết thánh ca, bỗng nhiên nghĩ tới cái gì đó, nói: “Lại nói, con mắt màu xanh lá này còn có một ý nghĩa khác.”
“Gì cơ?”
Em có biết ‘Othello’ của Shakespeare không?”
Hàn Chương ngừng dùng thìa, sau đó ngẩng đầu lên nhìn về phía anh: “Có biết một nửa.”
Lâm Xuân Chu cảm thấy được vẻ mặt y có hơi cổ quái, như là đang có cái chủ ý xấu xa gì đó, hỏi một câu: “Một nửa gì?”
Hàn Chương nói: “Một nửa của Shakespeare đó.”
Lâm Xuân Chu sửng sốt, sau đó lại cùng Hàn Chương cười thành tiếng.
Cười đủ rồi, Hàn Chương tiếp tục ăn canh, hỏi anh: “Shakespeare làm sao vậy anh?”
“Trong ‘Othello’, Shakespeare lấy việc đố kị ví von với con mắt màu xanh của yêu quái —— Green – eyed monster. Ai trở thành vật tế cho nó thì sẽ bị nó đùa bỡn.”
“Đố kị á?” Hàn Chương buông thìa, lại lấy hồ sơ lật lật vài tờ, lật cho tới khi thấy bức ảnh chụp tủ quần áo của Đường Tinh Nhi.
Mặt nạ Bàn Nhược trắng bợt được treo thành một vòng tròn, nhìn xuống chỉ thấy bình thuốc trừ sâu trống rỗng, cảm thấy giống như đây là một kiểu nghi thức rất quái dị, khiến người ta phải sởn tóc gáy.
“Bàn Nhược cũng là ‘đố kị’, sao cứ nhấn mạnh từ này thế nhỉ?” Đường Tinh Nhi tự sát cũng đeo chiếc vòng cổ này, rõ ràng vật này đối với cô rất quan trọng.
Lâm Xuân Chu nghĩ nghĩ nói: “Trong tôn giáo, đố kị là một trong Thất đại tội. Trong “Thần khúc” của Dante đã sắp xếp 7 tội lỗi này theo thứ tự nghiêm trọng dần, đố kị được xếp thứ 6.”
“Sáu loại còn lại là gì thế anh?”
“Dâm dục, tham ăn, tham lam, lười biếng, thù hằn, đố kị, kiêu ngạo.” Lâm Xuân Chu vừa hồi tưởng vừa nói.
“Tham ăn?” Hàn Chương nghe cái từ này có hơi quen tai, “Trong vụ án của Tưởng Quốc Bang, trong bức tranh kia có phải cũng có tham ăn không?”
“Đúng thế, dựa theo suy đoán của chúng ra, tham ăn hẳn là chỉ Tưởng Quốc Bang, nát rượu thành thói.”
Hàn Chương nhìn anh, bỗng nhiên xoay ghế, đối mặt với màn hình máy tính, nhấn vào một thư mục. Lúc viết bản báo cáo tổng kết cuối năm thường niên ở làng Đại học, y đã cảm thấy rất khó hiểu khi mà tỉ lệ các vụ án nguy hiểm xảy ra cao hơn năm ngoái, chỉ mới nửa năm mà đã xảy ra tới tận 4 vụ án giết người, quá gần nhau.
Y mở thư mục tổng kết cuối năm ra, chăm chú nhìn vào màu trắng trên màn hình, chậm rãi nói: “Ở nhà Chu Dương em đã nhìn thấy quyển sách ‘Thần Khúc’.”
Vì quyển sách đó không ăn khớp với những quyển bên cạnh cho nên y đặc biệt có ấn tượng với nó.
Lâm Xuân Chu nhíu nhíu mày, vừa định nói cái gì đó, Hàn Chương tựa như có gắn mắt sau gáy, đi trước một bước nói: “Em biết cái này vốn không thể xem như là một loại chứng cứ, có thể chỉ là trùng hợp. Nhưng quá nhiều sự trùng hợp xảy ra trong cùng một chu kì vậy thì không thể là trùng hợp được.” Y quay đầu lại, vẻ mặt nghiêm nghị, “Mà là một loại tất yếu.”
Lâm Xuân Chu nhanh chóng hiểu được ý của y: “Em nghi ngờ mấy vụ án này đều có liên quan tới nhau? Đường Tinh Nhi là đố kị, Tưởng Quốc Bang là tham ăn, Chu Dương… là dâm dục?”
Hàn Chương hừng hực ý chí lật xem toàn thể bản tổng kết của năm ngoái nhưng không tìm được nhiều điểm liên quan lắm, vai từ từ rủ xuống.
“Được rồi, có lẽ vẫn hơi khiên cưỡng.” Nhưng Hàn Chương vẫn không yên lòng được, trong vụ án của Đường Tinh Nhi, chết mấy mạng người; trong vụ án của Tưởng Quốc Bang, Chu Mẫn vào tù, Tưởng Huân giả giả thật thật bày ra toàn bộ sự việc đã về quê. Nghĩ tới nghĩ lui, y chỉ có thể đi tìm Tưởng Huân mới có thể có được đáp án mà mình muốn.
Lâm Xuân Chu xoa xoa bả vai y, nói: “Có lẽ chỉ là trùng hợp. Nhưng quả thực có thể có liên quan, việc em nghi ngờ không hẳn đều vô lí.”
Hàn Chương đặt tay mình lên tay Lâm Xuân Chu, dịu dàng vỗ vỗ.
“Hi vọng chỉ là trùng hợp thôi.”
Bên trong tối đen u ám, mỗi một cửa sổ đều được che chắn nghiêm ngặt để đảm bảo rằng không có một tia ánh mặt trời nào có thể chiếu lọt vào trong.
Cố Ưu mặc quần áo ở nhà, để mặt mộc, bưng một khay cơm trắng trong tay, đẩy cánh cửa của một gian phòng nằm ở cuối hành lang ra.
Căn phòng này trang hoàng không giống với phong cách kiểu Mỹ của căn nhà. Trong phòng chỉ có một cái giường thiết, một cô gái tóc đen bị dây cáp nhựa cột chặt trên giường với tư thế hình chữ “đại” ( 大) miệng bị băng keo dán kín.
Đi vào phòng, Cố Ưu bị mùi gay mũi của chất thải làm cho sặc sụa, phải ho khan 2 tiếng.
Từ lúc đem người nhốt trong nhà, ngoại trừ việc cô mỗi ngày đều đưa một bữa cơm và một ly nước tới thì chẳng quan tâm cái gì nữa. Đối phương không thể nhịn đại tiện và tiểu tiện được, cứ vậy đi thẳng trên giường luôn. Sau nửa tháng cứ thế mãi, có thể tưởng tượng được mùi bên trong phòng như nào.
“Mạc San, tới đây nào, tôi đút em ăn cơm nhé.”
Cố Ưu kéo băng ghế qua, ngồi bên giường, sau đó cẩn thận xé mở băng dính ngoài miệng của cô gái.
Mạc San không còn bị băng dính dán trên miệng nữa, bắt đầu dùng giọng điệu nghẹn ngào run rẩy hỏi cô: “Rốt cuộc cô… muốn nhốt tôi tới khi nào?”
Cố Ưu cười cười, dịu dàng giúp cô ta vén mớ tóc bóng loáng tán loạn ra sau tai.
“Không phải do em không hoàn thành được nhiệm vụ mà tôi giao cho em sao? Nếu em có thể giết chết giáo sư Lí thì sẽ chẳng có nhiều chuyện như này rồi.”
Trong nửa tháng này, mỗi ngày Mạc San đều rơi vào hốt hoảng lo lắng, lại ăn không ngon ngủ không yên, dùng mắt thường cũng có thể thấy cơ thể trở nên ốm yếu, thậm chí còn có chút cảm giác như gầy trơ xương.
Dáng vẻ kiêu ngạo như trước đã không còn, thay vào đó lại là dáng vẻ ngoan ngoãn tựa như con mèo nhỏ bị dọa sợ kêu meo meo: “Thực sự xin lỗi… Em không cố ý mà, em tưởng ông ta đã chết… Em rất sợ…”
Cố Ưu dùng ngón tay đặt lên môi cô ta, ngăn lại lời cô ta sắp nói.
“Suỵt, không cần phải nói thêm nữa, em khiến tôi rất giận đó, thật không ngờ em là tác phẩm “lười biếng” mà tôi đã lựa chọn đấy. Không chỉ không hoàn thành được nhiệm vụ tôi giao, thậm chí em còn chạy tới hỏi tôi nên làm gì bây giờ, còn ngông cuồng muốn đi đầu thú!” Cố Ưu hơi cúi người xuống, trừng hai mắt, khóe môi vẫn tiếp tục đeo nụ cười nhưng vẻ mặt lại dữ tợn, “Tại mày hiến tế thất bại, hại tao không thể đúng hạn trở về thiên đường.”
Mạc San yên lặng rơi lệ, sợ hãi tới mức không dám nói thêm câu nào nữa.
Cố Ưu cũng không định bắt ép cô ta phải tiếp lời. Cô đứng thẳng dậy, lấy tay xới một nắm cơm trắng, thô lỗ nhét vào miệng Mạc San.
“Chỉ cần có thể mở được cánh cửa thiên đường, tao sẽ bất tử. Tao sẽ có thể hóa thành thiên sứ, thoát khỏi thân thể dơ bẩn này!” Hoàn toàn không thèm quan tâm Mạc San có nuốt xuống hay không, cô một miếng rồi lại một miếng nữa đút cho đối phương, cho tới khi trên mặt, trên cổ và thậm chí trên giường dây đầy hạt cơm.
Lâm Xuân Chu ngồi ở rìa giường bệnh, đang thuần thục gọt vỏ trái táo đỏ tươi.
Trần Lạc Bình nhìn bầu trời xanh thẳm ngoài cửa sổ, bỗng nhiên không đầu không đuôi nói một câu: “Đã lâu rồi lão Lí không tới.”
Lâm Xuân Chu hơi ngừng tay, gượng cười ngẩng đầu nói: “Gần đây ông ấy có việc bận ở trường, hết bận rồi thì sẽ có thể tới thăm người.”
Giáo sư Lí cứ hôn mê mãi, lại chẳng có tin tức của Mạc San, ngoại trừ kiên nhẫn chờ đợi, chiếu cố Trần Lạc Bình thật tốt, thật sự cũng chẳng còn biện pháp nào tốt hơn cả.
Trần Lạc Bình đăm chiêu một lát rồi gật đầu, qua một lát lại nói: “Đông Đông à, mẹ nghĩ thông rồi, nếu con thích đàn ông mà không muốn kết hôn, ta vẫn có thể chấp nhận.”
Nếu vừa rồi Lâm Xuân Chu còn có hơi thương cảm thì lúc này lại hoàn toàn bị sốc luôn.
“Sao lại, sao lại đột nhiên nói vậy ạ?”
Trần Lạc Bình tựa vào đầu giường, thở dài nói: “Con quên lần đó trước khi con đi làm nhiệm vụ, đột nhiên con hỏi ta nếu con không thích phụ nữ không muốn kết hôn thì làm sao đây. Sau đó có lẽ thấy sắc mặt ta không tốt lắm, lập tức lại nói chỉ đùa vui thôi. Mặc kệ là thật hay giỡn, ta đã thật sự nghĩ kĩ rồi, chỉ cần con vui vẻ là được, mẹ và cha đều theo ý con cả. Vốn ta định chờ con đi làm nhiệm vụ về xong sẽ nói với con, không biết sau đó sao lại quên suốt, mãi cho tới bây giờ mới nhớ ra.”
Lâm Xuân Chu hoàn toàn giật mình, ngơ ngác nhìn đối phương, trong lòng anh có chút phức tạp. Nếu thật sự Lí Đông Thụy trước khi đi thực hiện nhiệm vụ cuối cùng đã đề cập qua vấn đề tính hướng của mình với Trần Lạc Bình, vốn Trần Lạc Bình muốn đợi Lí Đông Thụy trở về rồi nói câu đã thông suốt, không ngờ lại không chờ con trai mình trở về được.
“Nếu con thật sự thích đàn ông, ta thấy cái cậu Hàn cảnh quan đợt trước cùng tới với con đấy có vẻ tốt đó, con đừng có bỏ lỡ người ta đấy.” Trần Lạc Bình yêu thương nhìn anh cười cười, “Mẹ luôn hi vọng con có thể hạnh phúc.”
Lâm Xuân Chu vì câu nói cuối cùng của bà, thoáng cái trong mắt hơi nóng lên, tâm tình kích động dường như khó có thể kiềm chế được.
Anh đứng lên ôm lấy đối phương, không nói lời nào, chỉ có sự xúc động khó tả.
Trần Lạc Bình thình lình được anh ôm lấy, cười nói: “Sao thế? Còn biết mắc cỡ hả?”
Lâm Xuân Chu nhắm mắt, thanh âm dịu dàng mà tràn ngập cảm kích.
“Cảm ơn người, mẹ à.”
Đây là thay lời cho Lí Đông Thụy, cũng là thay cho lời của anh.
Hoàn chương 43.
Mã Hương Lan bất an vặn vẹo mông ngồi trên ghế, nắm chặt cái bọc nhỏ của mình trong tay, có vẻ có hơi mất tự nhiên. Bình thường bà ít khi lên thành phố, lại càng chưa từng tới cục cảnh sát thẩm vấn bao giờ.
Chuyện di dời vốn nên là chuyện vui, sao đúng lúc này nhà bà lại xảy ra loại chuyện này chứ. Cứ nghĩ tới việc bản thân đã sống chung với bộ xương trắng suốt mấy năm qua, xui chết đi được.
“Đồng chí cảnh sát ơi, thật sự không liên quan tới chúng tôi, phòng sớm đã cho người thuê, thuê mười mấy năm luôn.”
Người thẩm vấn Mã Hương Lan là Hướng Trăn, thành viên của tổ 7 thuộc Tổ trọng án, là một cậu thanh niên vừa tốt nghiệp trường cảnh sát, vì thành tích tốt nên được đưa thẳng vào Trung đoàn luôn.
Hướng Trăn an ủi bà: “Hiện tại bọn cháu đang tìm hiểu tình huống thôi, muốn lấy được thông tin thật nhiều. Dì đừng sợ, nếu thật sự không liên quan tới dì, chúng cháu sẽ không đổ oan cho dì.”
Mã Hương Lan gật gật đầu, lúng ta lúng túng nói: “Được được, dì sẽ nói hết!”
Một tiếng sau, Hướng Trăn lấy xong lời khai, đem nó giao cho Hàn Chương.
“Anh Hàn, đã thẩm vấn xong rồi. Căn phòng kia được hai mẹ con thuê, chủ phòng nói vì thời gian cũng lâu rồi, không biết bản sao CMND đã cất ở đâu đó mất, chỉ nhớ rõ người mẹ làm việc ở một tiệm uốn tóc, người ta đều gọi bà ta là Lisa, chỉ biết tên thường gọi của con gái bà ta là Nana. Lisa không chỉ làm mại dâm, nghe nói còn hít thuốc phiện nữa. Con gái bà ta ở nơi khác không thường tới đây nhưng tiền thuê nhà vẫn đúng hạn gửi qua.”
Hàn Chương lật xem bản ghi chép, càng nghe vẻ mặt càng khó coi, cuối cùng thở dài nói: “Cái tên Lisa này vừa nghe tới đã biết chỉ là một cái biệt hiệu thôi. Cho hai mẹ con thuê phòng nhiều năm như thế, làm sao chủ nhà liên lạc với họ? Gọi điện thoại à?”
Hướng Trăn nói: “Chủ nhà nói, ba năm trước có gặp Nana một lần, đối phương ngây người ở trong phòng hết nửa ngày, sau đó trực tiếp gửi cho bà ấy 5 năm tiền thuê nhà. Vì năm nay người trong thôn phải di dời đi, chủ nhà có gọi cho đối phương nhưng không gọi được. Em đã cho người đi kiểm tra số điện thoại thì phát hiện người đăng kí số điện thoại này không phải là nữ, mà là một người đàn ông hơn 40 tuổi, là người Đông Bắc, vốn chưa từng tới Giang thị, phỏng đoán là Trương Hắc Tạp.”
Hàn Chương tsk một tiếng, nói: “Xem ra hai mẹ con này thật sự có vấn đề. Hướng Trăn, cậu tới trung tâm kỹ thuật mời chuyên gia phác họa chân dung tới đây, để cho hắn dựa vào miêu tả của chủ nhà phát họa thành 2 bức tranh.”
“Vâng ạ!” Hướng Trăn nhận lệnh xoay người đi.
Thân phận bộ xương trắng vẫn chưa rõ, chẳng biết đi đâu để tìm mẹ con thuê trọ, vụ án này còn chưa bắt đầu phá đã rơi vào cục diện bế tắc.
May mà bên pháp y vẫn có thu hoạch, lúc Hàn Chương tới phòng giải phẫu của bên pháp y thì thấy lão Tống đang tiến hành bước khám nghiệm cuối cùng với bộ xương trắng.
Lão Tống thấy y đã tới, đánh tiếng chào hỏi: “Tới rồi à!”
Hàn Chương hỏi: “Sao rồi, có phát hiện gì không?”
Lão Tống vẫy vẫy tay với y, ý bảo y tới gần quan sát.
“Cậu xem này, phần xương hyoid đã bị gãy, đây là kiểu tử vong điển hình, ngạt thở cơ học do siết cổ. Tiếp theo cậu nhìn ở phần xương chậu này này, hẳn là nạn nhân đã từng sinh con. Hài cốt đã bị chôn quá lâu rồi, chứng cứ bị phá hỏng nghiêm trọng, thông tin thu được sẽ cực kì có hạn. Tôi không tìm thấy quần áo của nạn nhân trong bùn đất, nghi ngờ là hung thủ trước khi chôn thi thể đã tiến hành cởi hết quần áo ra, tạo trở ngại rất lớn đối với việc xác nhận thân phận.”
Hàn Chương xoay người nhìn theo hướng chỉ của lão Tống, ngoại trừ bộ xương trắng thì chẳng nhìn ra được gì nữa.
Y đứng thẳng người nói: “Có xác định được thời gian tử vong không?”
Lão Tống khó khăn lắc lắc đầu: “Cái này càng khó có thể phán đoán. Khám nghiệm tử thi là một loại hiện tượng tử thi hoại tử, hiện tượng này lại được quyết định bởi tốc độ sinh sản của vi khuẩn. Nếu trên thi thể vẫn còn các mô, có lẽ tôi còn có thể thông qua nhiệt độ, độ ẩm cùng với hoàn cảnh xung quanh lúc đó để suy đoán được thời gian tử vong. Nhưng hiện tại các mô gần như đã bị phân hủy hết, bình thường để thi thể phân hủy hết thì cần từ 3 đến 4 tháng, mức độ phân hủy như này, thời gian tử vong hẳn là đã hơn 2 năm rồi.”
Hàn Chương suy tư nói: “Chủ nhà nói căn phòng kia hơn 10 năm nay không có ai ở cả, từ đó thể suy đoán, nạn nhân đã tử vong hơn 10 năm rồi không?”
Lão Tống nói: “Kết hợp với tình hình thực tế, cũng chỉ có thể như thế thôi. Tôi còn cho nạn nhân kiểm tra đo lường chất độc, chắc khoảng 2 ngày nữa sẽ nhận được kết quả, báo cáo kiểm tra thi thể cũng phải đợi qua 2 ngày nữa mới có thể đưa cho cậu được.”
Manh mối vẫn như trước không có nhiều lắm, xem ra hiện tại chỉ có mau chóng tìm được Lisa và Nana thì vụ án mới có thể phá giải mà thôi.
Lúc Hàn Chương được Trung đoàn mời về, Thái Vĩ trực tiếp giao vị trí của Trình Vân Khai ở Tổ trọng án số 7 cho y. Tổ này chủ yếu phụ trách các vụ án giết người đặc biệt nghiêm trọng cũng như các vụ án hỗn tạp khó xử lý của khu vực Thủy Sam và Hoài Tảo, ví dụ như vụ án Đường Tinh Nhi trước đó và vụ án bộ xương trắng lần này.
Y vừa tiếp nhận tổ 7, cần phải làm quen với công việc. Vì thế Thái Vĩ cho người chuyển các vụ án xảy ra 2 năm trở lại đây do tổ 7 tiếp quản, để cho y mang về nghiên cứu cẩn thận.
Tăng ca tới hơn 9 giờ, trước khi rời khỏi văn phòng, y cầm một chồng hồ sơ các vụ án ở khu Thủy Sam, dự tính đem về nhà xem.
Lúc về tới nhà, Lâm Xuân Chu còn chưa ngủ, thấy y đã về, hỏi y có muốn uống chút canh không.
Hàn Chương vốn không có đói bụng nhưng lại ngửi được mùi hương thơm phức của thịt phiêu đãng trong không khí, không nhịn được gật gật đầu.
“Vậy lát nữa anh sẽ mang vào cho em.” Nói xong Lâm Xuân Chu đi vào phòng bếp, Hàn Chương xoay người đi vào phòng y.
Bắt đầu từ cuối tuần trước, hai người không còn phân phòng ngủ nữa mà chuyển sang mỗi ngày đều ở chung một phòng. Phòng kia của Hàn Chương hoàn toàn bị biến thành phòng sách thỉnh thoảng sẽ thêm một vài đồ vật linh tinh.
Y mở cửa, châm điếu thuốc, ngồi trước bàn bắt đầu lật hồ sơ xem, vậy mà vụ án đầu tiên y xem lại là vụ án của Đường Tinh Nhi.
Y mím môi, thầm than vận khí của mình bị làm sao vậy nhưng vẫn đành phải cam chịu.
Vừa lúc đang xem tới di vật của Đường Tinh Nhi thì Lâm Xuân Chu cũng vừa đi vào. Anh cầm chén canh gà cẩn thận đặt lên bàn học, ánh mắt vừa lúc quét qua nhìn xem Hàn Chương đang xem cái gì, có hơi kinh ngạc: “Đây không phải là vòng cổ của Đường Tinh Nhi à?”
Mùi hương kích thích vị giác quá trời, Hàn Chương không chịu nổi nữa đành đặt hồ sơ sang một bên, cầm lấy thìa bắt đầu uống canh.
Y vừa uống vừa nói: “Vâng, Thái Vĩ muốn giúp em làm quen với công việc, thống kê các vụ án mà tổ 7 từng xử lí qua rồi đưa cho em đấy.”
Lâm Xuân Chu nhìn ảnh chụp của chiếc vòng cổ một mắt, ngoài ra còn có bức di thư viết thánh ca, bỗng nhiên nghĩ tới cái gì đó, nói: “Lại nói, con mắt màu xanh lá này còn có một ý nghĩa khác.”
“Gì cơ?”
Em có biết ‘Othello’ của Shakespeare không?”
Hàn Chương ngừng dùng thìa, sau đó ngẩng đầu lên nhìn về phía anh: “Có biết một nửa.”
Lâm Xuân Chu cảm thấy được vẻ mặt y có hơi cổ quái, như là đang có cái chủ ý xấu xa gì đó, hỏi một câu: “Một nửa gì?”
Hàn Chương nói: “Một nửa của Shakespeare đó.”
Lâm Xuân Chu sửng sốt, sau đó lại cùng Hàn Chương cười thành tiếng.
Cười đủ rồi, Hàn Chương tiếp tục ăn canh, hỏi anh: “Shakespeare làm sao vậy anh?”
“Trong ‘Othello’, Shakespeare lấy việc đố kị ví von với con mắt màu xanh của yêu quái —— Green – eyed monster. Ai trở thành vật tế cho nó thì sẽ bị nó đùa bỡn.”
“Đố kị á?” Hàn Chương buông thìa, lại lấy hồ sơ lật lật vài tờ, lật cho tới khi thấy bức ảnh chụp tủ quần áo của Đường Tinh Nhi.
Mặt nạ Bàn Nhược trắng bợt được treo thành một vòng tròn, nhìn xuống chỉ thấy bình thuốc trừ sâu trống rỗng, cảm thấy giống như đây là một kiểu nghi thức rất quái dị, khiến người ta phải sởn tóc gáy.
“Bàn Nhược cũng là ‘đố kị’, sao cứ nhấn mạnh từ này thế nhỉ?” Đường Tinh Nhi tự sát cũng đeo chiếc vòng cổ này, rõ ràng vật này đối với cô rất quan trọng.
Lâm Xuân Chu nghĩ nghĩ nói: “Trong tôn giáo, đố kị là một trong Thất đại tội. Trong “Thần khúc” của Dante đã sắp xếp 7 tội lỗi này theo thứ tự nghiêm trọng dần, đố kị được xếp thứ 6.”
“Sáu loại còn lại là gì thế anh?”
“Dâm dục, tham ăn, tham lam, lười biếng, thù hằn, đố kị, kiêu ngạo.” Lâm Xuân Chu vừa hồi tưởng vừa nói.
“Tham ăn?” Hàn Chương nghe cái từ này có hơi quen tai, “Trong vụ án của Tưởng Quốc Bang, trong bức tranh kia có phải cũng có tham ăn không?”
“Đúng thế, dựa theo suy đoán của chúng ra, tham ăn hẳn là chỉ Tưởng Quốc Bang, nát rượu thành thói.”
Hàn Chương nhìn anh, bỗng nhiên xoay ghế, đối mặt với màn hình máy tính, nhấn vào một thư mục. Lúc viết bản báo cáo tổng kết cuối năm thường niên ở làng Đại học, y đã cảm thấy rất khó hiểu khi mà tỉ lệ các vụ án nguy hiểm xảy ra cao hơn năm ngoái, chỉ mới nửa năm mà đã xảy ra tới tận 4 vụ án giết người, quá gần nhau.
Y mở thư mục tổng kết cuối năm ra, chăm chú nhìn vào màu trắng trên màn hình, chậm rãi nói: “Ở nhà Chu Dương em đã nhìn thấy quyển sách ‘Thần Khúc’.”
Vì quyển sách đó không ăn khớp với những quyển bên cạnh cho nên y đặc biệt có ấn tượng với nó.
Lâm Xuân Chu nhíu nhíu mày, vừa định nói cái gì đó, Hàn Chương tựa như có gắn mắt sau gáy, đi trước một bước nói: “Em biết cái này vốn không thể xem như là một loại chứng cứ, có thể chỉ là trùng hợp. Nhưng quá nhiều sự trùng hợp xảy ra trong cùng một chu kì vậy thì không thể là trùng hợp được.” Y quay đầu lại, vẻ mặt nghiêm nghị, “Mà là một loại tất yếu.”
Lâm Xuân Chu nhanh chóng hiểu được ý của y: “Em nghi ngờ mấy vụ án này đều có liên quan tới nhau? Đường Tinh Nhi là đố kị, Tưởng Quốc Bang là tham ăn, Chu Dương… là dâm dục?”
Hàn Chương hừng hực ý chí lật xem toàn thể bản tổng kết của năm ngoái nhưng không tìm được nhiều điểm liên quan lắm, vai từ từ rủ xuống.
“Được rồi, có lẽ vẫn hơi khiên cưỡng.” Nhưng Hàn Chương vẫn không yên lòng được, trong vụ án của Đường Tinh Nhi, chết mấy mạng người; trong vụ án của Tưởng Quốc Bang, Chu Mẫn vào tù, Tưởng Huân giả giả thật thật bày ra toàn bộ sự việc đã về quê. Nghĩ tới nghĩ lui, y chỉ có thể đi tìm Tưởng Huân mới có thể có được đáp án mà mình muốn.
Lâm Xuân Chu xoa xoa bả vai y, nói: “Có lẽ chỉ là trùng hợp. Nhưng quả thực có thể có liên quan, việc em nghi ngờ không hẳn đều vô lí.”
Hàn Chương đặt tay mình lên tay Lâm Xuân Chu, dịu dàng vỗ vỗ.
“Hi vọng chỉ là trùng hợp thôi.”
Bên trong tối đen u ám, mỗi một cửa sổ đều được che chắn nghiêm ngặt để đảm bảo rằng không có một tia ánh mặt trời nào có thể chiếu lọt vào trong.
Cố Ưu mặc quần áo ở nhà, để mặt mộc, bưng một khay cơm trắng trong tay, đẩy cánh cửa của một gian phòng nằm ở cuối hành lang ra.
Căn phòng này trang hoàng không giống với phong cách kiểu Mỹ của căn nhà. Trong phòng chỉ có một cái giường thiết, một cô gái tóc đen bị dây cáp nhựa cột chặt trên giường với tư thế hình chữ “đại” ( 大) miệng bị băng keo dán kín.
Đi vào phòng, Cố Ưu bị mùi gay mũi của chất thải làm cho sặc sụa, phải ho khan 2 tiếng.
Từ lúc đem người nhốt trong nhà, ngoại trừ việc cô mỗi ngày đều đưa một bữa cơm và một ly nước tới thì chẳng quan tâm cái gì nữa. Đối phương không thể nhịn đại tiện và tiểu tiện được, cứ vậy đi thẳng trên giường luôn. Sau nửa tháng cứ thế mãi, có thể tưởng tượng được mùi bên trong phòng như nào.
“Mạc San, tới đây nào, tôi đút em ăn cơm nhé.”
Cố Ưu kéo băng ghế qua, ngồi bên giường, sau đó cẩn thận xé mở băng dính ngoài miệng của cô gái.
Mạc San không còn bị băng dính dán trên miệng nữa, bắt đầu dùng giọng điệu nghẹn ngào run rẩy hỏi cô: “Rốt cuộc cô… muốn nhốt tôi tới khi nào?”
Cố Ưu cười cười, dịu dàng giúp cô ta vén mớ tóc bóng loáng tán loạn ra sau tai.
“Không phải do em không hoàn thành được nhiệm vụ mà tôi giao cho em sao? Nếu em có thể giết chết giáo sư Lí thì sẽ chẳng có nhiều chuyện như này rồi.”
Trong nửa tháng này, mỗi ngày Mạc San đều rơi vào hốt hoảng lo lắng, lại ăn không ngon ngủ không yên, dùng mắt thường cũng có thể thấy cơ thể trở nên ốm yếu, thậm chí còn có chút cảm giác như gầy trơ xương.
Dáng vẻ kiêu ngạo như trước đã không còn, thay vào đó lại là dáng vẻ ngoan ngoãn tựa như con mèo nhỏ bị dọa sợ kêu meo meo: “Thực sự xin lỗi… Em không cố ý mà, em tưởng ông ta đã chết… Em rất sợ…”
Cố Ưu dùng ngón tay đặt lên môi cô ta, ngăn lại lời cô ta sắp nói.
“Suỵt, không cần phải nói thêm nữa, em khiến tôi rất giận đó, thật không ngờ em là tác phẩm “lười biếng” mà tôi đã lựa chọn đấy. Không chỉ không hoàn thành được nhiệm vụ tôi giao, thậm chí em còn chạy tới hỏi tôi nên làm gì bây giờ, còn ngông cuồng muốn đi đầu thú!” Cố Ưu hơi cúi người xuống, trừng hai mắt, khóe môi vẫn tiếp tục đeo nụ cười nhưng vẻ mặt lại dữ tợn, “Tại mày hiến tế thất bại, hại tao không thể đúng hạn trở về thiên đường.”
Mạc San yên lặng rơi lệ, sợ hãi tới mức không dám nói thêm câu nào nữa.
Cố Ưu cũng không định bắt ép cô ta phải tiếp lời. Cô đứng thẳng dậy, lấy tay xới một nắm cơm trắng, thô lỗ nhét vào miệng Mạc San.
“Chỉ cần có thể mở được cánh cửa thiên đường, tao sẽ bất tử. Tao sẽ có thể hóa thành thiên sứ, thoát khỏi thân thể dơ bẩn này!” Hoàn toàn không thèm quan tâm Mạc San có nuốt xuống hay không, cô một miếng rồi lại một miếng nữa đút cho đối phương, cho tới khi trên mặt, trên cổ và thậm chí trên giường dây đầy hạt cơm.
Lâm Xuân Chu ngồi ở rìa giường bệnh, đang thuần thục gọt vỏ trái táo đỏ tươi.
Trần Lạc Bình nhìn bầu trời xanh thẳm ngoài cửa sổ, bỗng nhiên không đầu không đuôi nói một câu: “Đã lâu rồi lão Lí không tới.”
Lâm Xuân Chu hơi ngừng tay, gượng cười ngẩng đầu nói: “Gần đây ông ấy có việc bận ở trường, hết bận rồi thì sẽ có thể tới thăm người.”
Giáo sư Lí cứ hôn mê mãi, lại chẳng có tin tức của Mạc San, ngoại trừ kiên nhẫn chờ đợi, chiếu cố Trần Lạc Bình thật tốt, thật sự cũng chẳng còn biện pháp nào tốt hơn cả.
Trần Lạc Bình đăm chiêu một lát rồi gật đầu, qua một lát lại nói: “Đông Đông à, mẹ nghĩ thông rồi, nếu con thích đàn ông mà không muốn kết hôn, ta vẫn có thể chấp nhận.”
Nếu vừa rồi Lâm Xuân Chu còn có hơi thương cảm thì lúc này lại hoàn toàn bị sốc luôn.
“Sao lại, sao lại đột nhiên nói vậy ạ?”
Trần Lạc Bình tựa vào đầu giường, thở dài nói: “Con quên lần đó trước khi con đi làm nhiệm vụ, đột nhiên con hỏi ta nếu con không thích phụ nữ không muốn kết hôn thì làm sao đây. Sau đó có lẽ thấy sắc mặt ta không tốt lắm, lập tức lại nói chỉ đùa vui thôi. Mặc kệ là thật hay giỡn, ta đã thật sự nghĩ kĩ rồi, chỉ cần con vui vẻ là được, mẹ và cha đều theo ý con cả. Vốn ta định chờ con đi làm nhiệm vụ về xong sẽ nói với con, không biết sau đó sao lại quên suốt, mãi cho tới bây giờ mới nhớ ra.”
Lâm Xuân Chu hoàn toàn giật mình, ngơ ngác nhìn đối phương, trong lòng anh có chút phức tạp. Nếu thật sự Lí Đông Thụy trước khi đi thực hiện nhiệm vụ cuối cùng đã đề cập qua vấn đề tính hướng của mình với Trần Lạc Bình, vốn Trần Lạc Bình muốn đợi Lí Đông Thụy trở về rồi nói câu đã thông suốt, không ngờ lại không chờ con trai mình trở về được.
“Nếu con thật sự thích đàn ông, ta thấy cái cậu Hàn cảnh quan đợt trước cùng tới với con đấy có vẻ tốt đó, con đừng có bỏ lỡ người ta đấy.” Trần Lạc Bình yêu thương nhìn anh cười cười, “Mẹ luôn hi vọng con có thể hạnh phúc.”
Lâm Xuân Chu vì câu nói cuối cùng của bà, thoáng cái trong mắt hơi nóng lên, tâm tình kích động dường như khó có thể kiềm chế được.
Anh đứng lên ôm lấy đối phương, không nói lời nào, chỉ có sự xúc động khó tả.
Trần Lạc Bình thình lình được anh ôm lấy, cười nói: “Sao thế? Còn biết mắc cỡ hả?”
Lâm Xuân Chu nhắm mắt, thanh âm dịu dàng mà tràn ngập cảm kích.
“Cảm ơn người, mẹ à.”
Đây là thay lời cho Lí Đông Thụy, cũng là thay cho lời của anh.
Hoàn chương 43.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook