Phong thủy kiếp vận (truyện dịch)
-
Chương 6
Dưới sự che chở vất vả của bà dì, tôi cũng bình an lớn đến 10 tuổi, đúng độ tuổi tăng động, ngày nào cũng chạy quanh núi chơi, bà dì có muốn tìm thấy tôi cũng phải tốn chút sức lực.
Lúc đó, tôi không biết từ khi nào đã đi đến một nơi cấm địa trong núi gọi là Sơn Tinh Câu, truyền thuyết nói có sơn tinh quỷ quái ăn thịt người xuất hiện ở nơi này, nguy hiểm cấp 4 sao.
Bà dì cũng đã cảnh báo tôi ba lần, có đi đào mộ nhà người ta cũng không được bước vào Sơn Tinh Câu một bước, trời cao đất dày không có ai cứu nổi tôi đâu. Con hồ ly trắng bình thường vẫn chơi cùng tôi, không biết thế nào lại dẫn tôi xông vào trong đó.
Vào giữa rồi tôi mới nhìn thấy biển cảnh báo màu đỏ, hai chữ to đùng: “Nguy hiểm!”
Đại khái là nghé mới sinh không sợ hổ, hoặc là lúc đó chơi vui quá, không muốn quay lại, nói chung là tôi cứ mơ màng hồ đồ mà tiếp tục đi sâu vào trong.
Hồ ly trắng là một loài có linh tính rất cao, ít nhất là ở trong thế giới của tôi, trí thông minh của nó tương đương con người.
Cả đường đi lúc có lúc không giẫm vào xương người chết, ở đây gần khu mộ, sớm đã nhìn quen, nhìn nhiều sẽ không thấy lạ nữa.
Trên đường âm khí trùng trùng, cây cối cũng tươi tốt dị thường, các loại cây có gai móc ngoéo đan vào nhau.
May là khi đó tôi còn nhỏ, có thể dễ dàng mà tiến vào, chỉ là quần áo dễ bị làm rách, có rừng núi nào mà không như vậy?
Bà dì cứ vá chỗ nọ bù chỗ kia, cứ như vậy cũng mặc được ba năm.
Hồ ly trắng sớm đã sợ đến mức cuộn tròn lại dưới chân tôi, cứ bám lấy ống quần tôi, muốn rời khỏi chỗ này.
“Xì, mang tiếng mi lớn lên trong rừng núi, thì ra lại nhát gan vậy.”
Tôi không để ý mà đá nó một cái: “Mạnh mẽ lên xem nào, vừa hay xem xem Sơn Tinh trông như thế nào, mở mang tầm mắt.”
Hồ ly trắng “éc éc” một tiếng, tuy vội vã nhưng cũng không mất đi vẻ đáng yêu, đáng tiếng tôi không bị mê hoặc, vẫn cứ xông về phía trước.
“A...A...A!”
Trên trời bay đến một con quạ già, kêu gào mười phần khó nghe, làm tôi giật mình thót tim.
Lần nào gặp mấy thứ này tôi cũng lấy nỏ bắn chim ra, nhắm, bắn, động tác nhịp nhàng mà lưu loát.
Có thể thấy, bình thường không ít lần làm những chuyện thất đức như thế này.
Trẻ con nhà khác bắn chim liền bị đánh vào mông, còn tôi, bà dì chỉ có một yêu cầu, không được bị thương. Nếu không bà ấy sẽ không ngại mà khiến đã thương thêm trọng, tiễn tôi đi gặp mười tám đời tổ tông.
Con quạ già bị tôi một phát bắn trúng, rơi xuống đất.
Đáng tiếc là chỗ này không dễ dàng nhặt lại, trừ khi có chó săn.
Liếc mắt thấy hồ ly trắng vẫn cứ đang run rẩy, thôi vậy, nó bị dọa đến thế rồi, đừng hi vọng nó giúp tôi nhặt con quạ kia.
Càng đi về phía trước càng âm lãnh, thậm chí miệng còn phả ra khói.
Lúc này bên ngoài vẫn cứ là mùa xuân nắng chiếu, tôi chỉ mặc một chiếc áo xuân mỏng, làm sao chịu được cái lạnh này. Răng va vào nhau nghe được cả tiếng “cầm cập”.
Hai tay tôi đan chéo để vào dưới nách, dường như không có chút tác dụng nào cả, cuối cùng dứt khoát ôm hồ ly vào lòng. Lông của nó mềm mại, chính là vật làm ấm thiên nhiên.
Nhìn thấy cỏ dại hai bên đường đóng băng, tôi chẹp miệng ra tiếng.
“Sau núi thật sự là một nơi trù phú, có ôn tuyền để tắm, lại còn có chỗ lạnh lão này, sau này mùa hè có thể đến đây lấy băng...”
Tôi kích động đến nước miếng cũng chảy ra, lúc này mới nhận ra bản thân mình dường như đã bốn tiếng không ăn gì rồi, bảo sao trong bụng trống trống, răng cũng ngứa ngứa, đặc biệt muốn cắn con hồ li trắng một miếng. Hồ ly không biết nhiều như vậy, cái đầu nhỏ cuộn tròn vào bụng, thi thoảng thò hai mắt ra trộm nhìn.
“Xào xạc!”
Tiếng lá cây va chạm vào nhau từ không xa truyền đến, dường như có dã thú xuất hiện,
Đối với dã thú trong rừng núi, tôi căn bản không có cảm giác sợ hãi, bọn chúng nhìn thấy tôi như mèo thấy chuột, còn phải chạy đi nấp.
Tôi cho rằng lần này cũng không ngoại lệ.
Thế nhưng trên đời này, vốn không có tuyệt đối!
Lần này tính toán có chút sai.
Đến là một con chó sói, miệng còn đang chảy nước dãi, nhe răng trợn mắt thở phè phè, mắt hơi đỏ đỏ, sát khí cực cao, cứ như bị dại.
Cái thứ không có lí trí như thế này, từ không trung nhảy ra chắn đường tôi, bất cứ lúc nào cũng có thể công kích.
Nguy hiểm, đến ngay trước mắt rồi.
Bàn tay đang ôm con hồ ly trắng của tôi không tự chủ được mà chặt hơn, cơ thể từ từ lùi về phía sau. Hồ ly sớm đã run như cầy sấy, làm tôi cũng rung rung theo.
Bình sinh đây là lần đầu tiên, cảm nhận được cái gì gọi là khủng bố.
“Bà bà...bà bà....”
Tôi lớn tiếng gọi, lúc này chỉ có bà dì có thể cứu mạng tôi.
“Graooo....”
Trả lời tôi chính là tiếng hống của con chó sói điên, sau đó nó há to miệng, hướng về phía tôi mà nhào tới.
Cách gần hơn tôi mới phát hiện, trên người của con chó sói kia không có miếng thịt nào tử tế, toàn là vết thương chi chít, dòi bò lúc nhúc, nhìn càng giống ác lang từ dưới vực sâu bò lên đòi mạng.
Đối diện với loại công kích này, tôi sợ đến mức nhắm tịt mắt, đứng yên ở chỗ đó, đến cả chạy cũng không có thời gian chạy.
“Phiu.”
Một tiếng gió xẹt qua đỉnh đầu, theo đó là bộp một tiếng, bên tai truyền đến tiếng kêu thảm của chó sói.
“Waooo”
Tôi tò mò mở mắt, con chó sói kia rơi xuống đất, cổ nó còn bị một cái que có lông vũ cắm vào.
Cái đồ này, nhìn có vẻ giống cung tên của thợ săn.
Ngay lúc tôi đang nhìn đến thấn thần, một âm thanh vang lên:
“Nhóc con, còn không chạy đi.”
Tôi đảo mắt nhìn sang bên đó, đấy là người sói Trương trong thôn, mặc một chiếc quần da thú, nửa người trên để trần đeo một cái túi cũng bằng da thú, uy phong lẫm lẫm đứng trên một mỏm đá có vẻ cao trong núi. Trong tay chính là cung tên, ánh mắt giận dữ nhìn về phía tôi, khí thế tuyệt không yếu hơn con sói hung dữ kia.
Tôi sợ đến đầu nảy số, lập tức bám vào bụi cỏ, quay lại đường cũ. Sau lưng truyền đến 2-3 tiếng gầm thét của chó sói, đây là loài vật sống bầy đàn, khi xuất hiện một con tức là cách đó không xa có nhiều con.
Sau đó vẫn liên tục truyền đến tiếng kêu thảm thiết của chó sói, xem ra, cung pháp của người sói Trương không tồi, chỉ là không biết có kiên trì được đến cùng hay không.
Tôi liều mạng chạy về nhà của bà dì, vừa chạy vừa hô.
“Bà bà cứu mạng!”
Đợi tôi lao vào nhà như một cơn gió thì phát hiện không thấy bóng dáng của bà dì đâu, mà giày của tôi sớm đã rơi mất một chiếc, chân bị cứa vào từ lúc nào, giờ đang nhỏ máu.
Tôi lớn đến thế này rồi, đây là lần đầu chảy máu.
Đang định lấy chút nước để rửa sạch vết thương thì phát hiện con hồ ly trắng vốn ngoan ngoãn, giờ lại nhe nanh múa vuốt với tôi.
“Tiểu Bạch, mi muốn làm gì? Mi điên rồi hả? Còn không mau tránh ra?”
Tôi có chút giật mình giận dữ, mong có thể dọa nó lùi lại.
Tuy nhiên, dục vọng công kích con người của nó thật sự quá mãnh liệt, cứ y hệt như con chó sói điên ở Sơn Tinh Câu.
Ngay lúc chỉ mành treo chuông, ngoài cửa vang đến tiếng hét giận dữ của bà dì.
“Súc sinh! Ngậm miệng!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook