Phong thủy kiếp vận (truyện dịch)
-
Chương 4
Bảy ngày sau, nhóm người bố tôi đúng hẹn quay lại thôn.
Ba người nét mặt nhuốm bụi trần, toàn thân đều có vết thương tích nhỏ, quần áo rách nát, quan trọng nhất là mẹ tôi và ông nội đều hôn mê nằm trên xe ba gác, cứ như vừa mới trải qua kiếp nạn gì không để ai biết.
Người trong làng tò mò vây quay, buôn chuyện bát quái. Bố của tôi thành thật chất phác, ngược lại chẳng có gì để nói, đem hết những chuyện gặp ở dọc đường đều kể ra.
Không nói thật sự không được, một mình ông ấy kìm nén hoảng hốt, lục thần vô chủ, người trong thôn quan tâm như thế ngược lại lại khiến ông ấy thấy khá hơn.
Thì ra, khi bọn họ đi qua một ngôi làng bỏ hoang, bị một con chó hoang đuổi theo cắn. Nơi ấy sương mù dày đặc, không phân biệt được đông tây nam bắc, nhất thời không cẩn thận ông nội tôi mơi bị rơi xuống một cái hố mộ.
Dưới hố mộ đấy là một cái quan tài trống đã mục nát, vừa vặn lại vừa với người của ông nội tôi. Ông vừa rơi xuống nắp quan tài “bộp” một phát đóng lại. Bố tôi chỉ nghe thấy tiếng động này, chớp mắt đã không thấy người đâu nữa, vội vã đi tìm khắp nơi mà cũng không thấy ông nội tôi ở đâu.
Đang vội đến sắp khóc thì cũng không thấy mẹ tôi đâu, xe ba gác trống không, bố tôi sốt ruột đến bạc cả tóc. Người trong thôn nghe đến đây, ai ai cũng nín thở hỏi.
“Sau đó thì sao? Sao lại tìm được người?”
“Tám phần là gặp quỷ rồi, ôi dồi, thế giới này....không yên bình rồi!”
Bố tôi lặng xuống một lúc, không quá khẳng định mà nói.
“Ngay lúc tâm tình tôi đang rối loạn, lật tung hết lên để tìm bà xã, tìm bố tôi. Sau đó đột nhiên.... ôi trời ơi...!”
Bầu không khí kì quái lan ra xung quanh, người ở hiện trường lúc đó tim đập thình thịch, muốn nghe tiếp lại không dám nghe tiếp đợi bố tôi tiếp tục.
“Đột nhiên...ở dưới đất xuất hiện một bộ móng vuốt khô quắt, là xương của người chết, cứ như thế mà bám vào chân tôi, tôi bị dọa nhảy dựng lên....”
Tuy rằng là chuyện đã trải qua rồi, nhưng bố tôi cũng không nhịn được mà nhảy lên, muốn thoát khỏi cảm giác ghê rợn khủng bố khi bị bàn tay quỷ kia bắt lấy. Người trong thôn bị dọa một trận, cũng không tự chủ được mà nhảy lên theo, cứ như chân bọn họ cũng bị nó tóm lấy.
Nói cũng kì quái, sức của bộ móng khô ấy rất lớn, vốn dĩ muốn đẩy bố tôi xuống cái hố mộ kia. Nhưng không biết xảy ra chuyện gì, giày của bố tôi lại bị tuột ra một chiếc, bàn tay khô ấy cứ như bị kích điện, rụt lại rời khỏi đó, không dám mạo phạm đến nữa.
Bố tôi không rõ chuyện gì xảy ra, nhặt lại chiếc giày vội vã đi vào, sau đó hao chín trâu hai hổ mới kéo ông nội tôi từ quan tài ra được, sau đó lại đưa mẹ tôi từ chỗ xương người lôi ra.
Từ đó, mẹ tôi và ông nội vẫn cứ hôn mê không tỉnh, cứ như đã bước một chân vào âm tào địa phủ, bố tôi nóng ruột không thôi, đưa hai người họ lên xe ba gác liều mạng chạy về phía trước.
Nói cũng kì, trước đây có cố thế nào cũng không ra khỏi chỗ đó được, giờ chỉ cần chạy mấy phút liền có thể thoát ra, nhìn lại hóa ra lại là đường về thôn.
Bố tôi làm sao dám lang thang ở ngoài nữa, vội kéo xe chạy vào thôn.
Sau đó, đúng lúc nói tới đây, có người chỉ vào xe ba gác kêu lớn.
“Á á á.... họ tỉnh rồi. Mau nhìn kìa!”
Người tỉnh lại trước chính là mẹ tôi, bà ấy mơ hồ nhìn xung quanh.
“Bố nó, đây là đâu vậy? Sao nhìn quen quá....”
Bố tôi kích động chết mất, vội ôm lấy mẹ tôi, điên cuồng hôn hít.
“Ôi bà xã, bà hôn mê ba ngày rồi đấy. Giờ tỉnh lại rồi, quá tốt rồi!”
Nhiệt tình đột ngột như vậy khiến mẹ tôi bị dọa giật mình, mặt đỏ lên đập bố tôi một cái, mắng.
“Không đàng hoàng, đang có người nhìn đấy.”
Sau khi tỉnh táo lại, họ đã quay về thôn rồi.
Sau đó ông nội tôi cũng tỉnh lại.
Ông mờ mịt nhìn bốn phía, nhìn con trai đang ôm con dâu, rồi lại nhìn những gương mặt quen thuộc của người trong làng, không thể tin được mà véo chính mình một cái.
“Tiêu rồi tiêu rồi, đây là chết rồi sao? Bảo sao mình thấy lạnh quá.”
Ông bị âm khí đóng băng, lúc này toàn thân vẫn còn run. Những người trong thôn thấy họ bình an vô sự, ai ai cũng cười một cái.
“Lão Hoàng, mệnh ông lớn thật đấy, lần sau đừng có chạy đi đâu nữa, tuổi này rồi còn làm khổ chính mình.”
“Đúng vậy đấy, đừng có chưa chữa được bệnh đã làm mất luôn cái mạng.”
Ông nội tôi nhất thời không tiếp nhật được hiện thực bản thân đã quay về thôn, bấm ngón tay tính toán.
“Hôm nay âm lịch là 22 hay 23?”
Người trong bảy tám cái miệng trả lời, họ rời khỏi thôn vừa vặn 7 ngày rồi. Ông nội tôi đột nhiên thở nhẹ một hơi, sau đó vỗ mạnh bố tôi một cái.
“Còn không mau quay về nhà, ở đây mất mặt làm gì.”
Bố tôi dường như quên mất chuyện này, không nỡ buông mẹ tôi ra, những người kia nhìn vậy cũng thấy vui.
Đúng vào lúc này, thằng ngốc kia lại xuất hiện xem náo nhiệt, một bên móc mũi một bên chạy xung quanh, khiến người khác ghê tởm mà tản ra.
Bố tôi nhìn kì thị một cái, lập tức đẩy xe ba gác rời đi, thằng ngốc kia dè chừng mà đuổi theo sau.
“Bà xã....bà xã.... hôn hôn....”
Bố tôi tức đến bốc khói, đầu cũng không quay lại mắng một câu.
“Hôn cái đầu mày ấy, đây là vợ của tao!”
Thằng ngốc vẫn cứ e dè mà chạy theo sau, trì độn vô tri, sau đó lại chậm chậm giẫm lên cỏ, vui vẻ lẩm bẩm hát. Chạng vạng tối, bố của tôi thở hổn hển leo lên sườn núi, cách ngôi nhà một đoạn hét lên.
“Dì, Hoàng Đại Hỷ quy lại rồi, cảm ơn bà đã chiếu cố, cả nhà chúng tôi lớn nhỏ đều bình yên vô sự.”
Bà dì ôm tôi ra khỏi nhà, nhìn toàn thân trên dưới bố tôi một cái, rồi nói.
“Hoàng gia mấy người ngày thường làm việc tốt, nếu không vẫn còn tai ương nữa cơ, lần này có quý nhân giúp đỡ, nếu không....”
Bố tôi ngẩn người, vội vã nói.
“Dì, không giấu gì bà, lần này ra ngoài cả nhà chúng tôi gặp nạn lớn, không biết là vị quý nhân nào giúp đỡ? Hoàng Đại Hỷ tôi lập tức mua rượu cảm tạ!”
“Được rồi! Ngươi bình an vô sự là được, không nên hỏi thì đừng hỏi, phải biết là thiên cơ không thể lộ. Chỉ cần nhớ điểm này, phải hành thiện thì mới có được kết quả tốt.”
“Con mồi vẫn ở chỗ cũ, tự lấy mang xuống núi đi! Sau này từ ba ngày một lần chuyển thành năm ngày một lần lên núi.”
Bà dì không nói với bố tôi tại sao, quay người đi vào phòng.
Bố tôi đứng một bên suy nghĩ một lúc, sau đó lấy đòn gách, móc con mồi vào rồi đi xuống núi.”
Thời gian bảy ngày, có được khoảng mười ba con mồi, mang xuống cũng khá nặng.
Thần kì là, cho dù là đã chết bao lâu thì cũng chỉ như vừa mới chết, da lông của động vật vẫn còn tốt, nhưng mà chỉ có thể bán thịt không thể bán da lông.
Lần này cũng đủ cho cả nhà chúng tôi không cần lo đến cơm ăn áo mặc trong một năm.
Đối với sự giao phó của bà dì, bố tôi cực kì nghiêm túc chấp hành, nhiều con mồi như vậy ông ấy cũng không mang đi bán, mà còn làm mười bàn cơm rượu, mời người trong làng đến ăn một hôm, cảm ơn sự chiếu cố của họ với nhà họ Hoàng chúng tôi.
Cũng bởi vì bố tôi thoải mái hào phòng, người trong thôn vốn dĩ có chút kì thị nhà tôi, cuối cùng cũng bỏ qua.
Dù sao cũng không có căn cứ thực tế nào nói hai mươi mấy mạng người đó là do quái thai yêu vật tôi làm ra, một đứa trẻ mới sinh làm sao có bản lĩnh tạo ra tội nghiệt tày trời như vậy.
Có người đến giờ vẫn cứ nói tốt cho nhà tôi, nói những người kia chết do họ làm người không gnay thẳng, trộm gà đánh chó, chết là đúng.
Mỗi người đều có nhân quả của chính mình, chỉ có thể nói là trùng hợp, khiến đứa nhỏ như tôi phải đội nồi.
Cũng có người nói, trong thôn bớt một đám hại người, không khí cũng tốt lên nhiều, điều này cũng coi như thay trời hành đạo, người duy nhất chết oan, có lẽ là Giả bán tiên.
Người này dù sao cũng là người ở nơi khác, không thân thích con cái, chết rồi người trong làng nhặt xác, không có ai đến gây rắc rối.
Phải biết là, trong tất cả những người đó, người đáng chết nhất chính là Giả bán tiên. Đương nhiên, lí do trong đó, sau này tôi nghe bà dì nói mới biết. Nếu không, cũng sẽ không tự mình đi một vòng ở quỷ môn quan.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook