Phong Thanh Vô Tình
-
Chương 15: Đại biến cố
"Mộng Dao, tôi có việc muốn nói với cậu." Nguyên Phương hơi đỏ mặt, hắn nhìn Mộng Hy một chút. Có vẻ Mộng Hy cũng hiểu ý nên nhìn Mộng Dao, ánh mắt ẩn chứa ý cười, bất chợt Mộng Hy thốt lên:
"Chị có việc phải đi rồi, hai người đi chơi vui vẻ!"
"Ơ...Ơ...! Mộng Hy!..." Mộng Dao nhìn theo bóng lưng Mộng Hy hét lớn. Đáng tiếc là Mộng Hy đã đi xa rồi. Không biết con sói tà nghễ Nguyên Phương muốn nói gì với cô đây? Mộng Dao thở dài, nheo nheo mắt nhìn Nguyên Phương, cô phun toẹt ra mấy câu vì tò mò:
"Vậy...Cậu muốn nói gì với tôi?"
"Thật ra tôi muốn nói là..."
"*Ai kai shi zai wo men de gu shi zhong shang yan - Yi dian yi di xie xia le qing gan de zhang jie..." Chuông điện thoại của Nguyên Phương reo lên, là bố của cậu gọi...
* Bài hát "Lời hứa của gió- Trương Hàn"
"Dạ?! Con nghe đây... Sao?!...Con về ngay đây."
Sau khi hắn điện thoại của bố mình thì lập tức đi quay phắt sang Mộng Dao, hỏi:
"Sau khi tôi đi, cậu có muốn gặp lại tôi không?!"
"Đương nhiên là có rồi! Chẳng lẽ cậu thì không?!" Mộng Dao nhìn hắn với ánh mắt khó hiểu.
"Vậy là được rồi..."
Nguyên Phương cười cười rồi quay lưng bỏ đi...
--- --- Hai ngày sau --- ---
Nguyên Phương bận rộn suốt hai ngày qua nên chẳng có thời gian đi ra ngoài. Hắn đã xin nghỉ ở trường học và đang chuẩn bị qua MỸ để giải quyết một số rắc rối của tập đoàn Lãng Tương trên hình thức đi du học.
-----5:30 - tại cổng trường-----
"Tiểu Hổ! Cậu có tin gì của Nguyên Phương không?"
"Không có! Cậu ta hai ngày nay không đi học rồi, tôi định qua nhà cậu ta để hỏi đây."
"Tôi đi với cậu." Mộng Dao sốt sắng nói.
"Cả tôi cũng đi." Vũ Lạc chen lời vào, Mộng Dao và Vũ Kiệt tròn mắt nhìn cậu ta.
"Cậu là hắn có quan hệ gì mà quan tâm đến hắn dữ vậy?!" Vũ Kiệt hỏi một cách chua chát.
"Tôi chỉ đi theo..."
"Tôi không hỏi cậu mà tôi hỏi con cọp cái Mộng Dao kia." Vũ Kiệt nhảy vào họng của Vũ Lạc, hắn nói chen vào.
"Tôi...Tôi...Ê! Ê CẬU GỌI AI LÀ CỌP CÁI HẢ????????" Mộng Dao cố lảng tránh vấn đề mà Vũ Kiệt nhưng có vẻ cậu ta đã nhận ra điều gì đó, ánh mắt hiếu kỳ của cậu ta đã tràn đầy hắc tuyến.
"Đi thôi, trước khi tôi đổi ý."Vũ Kiệt hơi gầm lên, bầu không khí quanh họ trùng xuống rồi họ bước nhanh ra khỏi cổng trường.
"Cậu không định đi bộ đến đó chứ?!"
"Không, đương nhiên là không rồi! Bọn này không nhưng cậu thì có đấy!" Hình như vẫn còn giận về điều gì đó, Vũ Kiệt lạnh giọng rồi cùng Hướng Vũ Lạc lên taxi đến nhà Nguyên Phương bỏ lại Mộng Dao tội nghiệp. Trên đường đi, cô đã suy nghĩ rất nhiều về những thứ mà Nguyên Phương nói và cũng phần nào hiểu được suy nghĩ của hắn, ngốc nhưng không quá kém cỏi để biết điều đó...
"Vương Nguyên Phương, cậu có ở nhà không?!" Vũ Kiệt gọi lớn.
"Chào các vị! Cậu chủ đang ở phòng khách, mời các vị vào." ông quản gia mở cửa và mời Vũ Kiệt và Vũ Lạc vào.
"Vương Nguyên Phương, cậu đã nói gì với Mộng Dao hả?!" Hướng Vũ Kiệt hơi gầm lên, ánh mắt có phần đen tối tràn đầy hắc tuyến.
"Không có gì cả, tôi không có gì với Mộng Dao cả." Nguyên Phương cười khẩy, tựa người vào chiếc tràng kỷ nhìn Vũ Kiệt với nét mặt khinh khỉnh.
Vũ Kiệt thật chỉ muốn lao đến đánh cho cậu ta một cái cho tỉnh. Cái bộ mặt đáng ghét đó giống hệt như lần đầu cậu ta gặp hắn, cũng cái điệu bộ đó, thật khiến cho người ta khó chịu!
"Chết tiệt, Vương Nguyên Phương cậu đừng dùng cái điệu bộ khinh khỉnh đáng chết đó để nói chuyện với tôi."
...
Mộng Dao chạy một mạch tới nhà Nguyên Phương, cô vừa mở cửa vừa gọi:
"Nguyên Phương, Nguyên Phương!..."
Bọn họ hơi giật mình nhìn cô...
"Chị có việc phải đi rồi, hai người đi chơi vui vẻ!"
"Ơ...Ơ...! Mộng Hy!..." Mộng Dao nhìn theo bóng lưng Mộng Hy hét lớn. Đáng tiếc là Mộng Hy đã đi xa rồi. Không biết con sói tà nghễ Nguyên Phương muốn nói gì với cô đây? Mộng Dao thở dài, nheo nheo mắt nhìn Nguyên Phương, cô phun toẹt ra mấy câu vì tò mò:
"Vậy...Cậu muốn nói gì với tôi?"
"Thật ra tôi muốn nói là..."
"*Ai kai shi zai wo men de gu shi zhong shang yan - Yi dian yi di xie xia le qing gan de zhang jie..." Chuông điện thoại của Nguyên Phương reo lên, là bố của cậu gọi...
* Bài hát "Lời hứa của gió- Trương Hàn"
"Dạ?! Con nghe đây... Sao?!...Con về ngay đây."
Sau khi hắn điện thoại của bố mình thì lập tức đi quay phắt sang Mộng Dao, hỏi:
"Sau khi tôi đi, cậu có muốn gặp lại tôi không?!"
"Đương nhiên là có rồi! Chẳng lẽ cậu thì không?!" Mộng Dao nhìn hắn với ánh mắt khó hiểu.
"Vậy là được rồi..."
Nguyên Phương cười cười rồi quay lưng bỏ đi...
--- --- Hai ngày sau --- ---
Nguyên Phương bận rộn suốt hai ngày qua nên chẳng có thời gian đi ra ngoài. Hắn đã xin nghỉ ở trường học và đang chuẩn bị qua MỸ để giải quyết một số rắc rối của tập đoàn Lãng Tương trên hình thức đi du học.
-----5:30 - tại cổng trường-----
"Tiểu Hổ! Cậu có tin gì của Nguyên Phương không?"
"Không có! Cậu ta hai ngày nay không đi học rồi, tôi định qua nhà cậu ta để hỏi đây."
"Tôi đi với cậu." Mộng Dao sốt sắng nói.
"Cả tôi cũng đi." Vũ Lạc chen lời vào, Mộng Dao và Vũ Kiệt tròn mắt nhìn cậu ta.
"Cậu là hắn có quan hệ gì mà quan tâm đến hắn dữ vậy?!" Vũ Kiệt hỏi một cách chua chát.
"Tôi chỉ đi theo..."
"Tôi không hỏi cậu mà tôi hỏi con cọp cái Mộng Dao kia." Vũ Kiệt nhảy vào họng của Vũ Lạc, hắn nói chen vào.
"Tôi...Tôi...Ê! Ê CẬU GỌI AI LÀ CỌP CÁI HẢ????????" Mộng Dao cố lảng tránh vấn đề mà Vũ Kiệt nhưng có vẻ cậu ta đã nhận ra điều gì đó, ánh mắt hiếu kỳ của cậu ta đã tràn đầy hắc tuyến.
"Đi thôi, trước khi tôi đổi ý."Vũ Kiệt hơi gầm lên, bầu không khí quanh họ trùng xuống rồi họ bước nhanh ra khỏi cổng trường.
"Cậu không định đi bộ đến đó chứ?!"
"Không, đương nhiên là không rồi! Bọn này không nhưng cậu thì có đấy!" Hình như vẫn còn giận về điều gì đó, Vũ Kiệt lạnh giọng rồi cùng Hướng Vũ Lạc lên taxi đến nhà Nguyên Phương bỏ lại Mộng Dao tội nghiệp. Trên đường đi, cô đã suy nghĩ rất nhiều về những thứ mà Nguyên Phương nói và cũng phần nào hiểu được suy nghĩ của hắn, ngốc nhưng không quá kém cỏi để biết điều đó...
"Vương Nguyên Phương, cậu có ở nhà không?!" Vũ Kiệt gọi lớn.
"Chào các vị! Cậu chủ đang ở phòng khách, mời các vị vào." ông quản gia mở cửa và mời Vũ Kiệt và Vũ Lạc vào.
"Vương Nguyên Phương, cậu đã nói gì với Mộng Dao hả?!" Hướng Vũ Kiệt hơi gầm lên, ánh mắt có phần đen tối tràn đầy hắc tuyến.
"Không có gì cả, tôi không có gì với Mộng Dao cả." Nguyên Phương cười khẩy, tựa người vào chiếc tràng kỷ nhìn Vũ Kiệt với nét mặt khinh khỉnh.
Vũ Kiệt thật chỉ muốn lao đến đánh cho cậu ta một cái cho tỉnh. Cái bộ mặt đáng ghét đó giống hệt như lần đầu cậu ta gặp hắn, cũng cái điệu bộ đó, thật khiến cho người ta khó chịu!
"Chết tiệt, Vương Nguyên Phương cậu đừng dùng cái điệu bộ khinh khỉnh đáng chết đó để nói chuyện với tôi."
...
Mộng Dao chạy một mạch tới nhà Nguyên Phương, cô vừa mở cửa vừa gọi:
"Nguyên Phương, Nguyên Phương!..."
Bọn họ hơi giật mình nhìn cô...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook