Một tuần lễ này trôi qua đặc biệt nhanh, ban ngày Lý Thanh Lãng đi theo Hoa Ninh Tường dàn dựng và luyện tập tiết mục, buổi tối thì đi tiệm cà phê làm công, cũng may đã học tới năm thứ tư, cũng gần tốt nghiệp đại học, Lý Thanh Lãng không cần thường xuyên lên lớp, nộp luận văn này nọ cũng qua lâu rồi, hiện tại chỉ cần chờ tháng sau lên trường lấy bằng tốt nghiệp, bằng không cho dù cậu có coi chính mình là người sắt khẳng định cũng không chịu được đi.

Thi đấu lần này có phòng chờ cùng lần đầu tiên không giống nhau, lần này an bài dựa theo thí sinh của từng đội, gian phòng không lớn như lúc trước, nhưng lại an tĩnh hơn rất nhiều. Mỗi người họ đều nắm chặt thời gian dùng để nhớ lại hồi ức mấy ngày nay ra sao dàn dựng và luyện tập tiết mục, muốn tìm trạng thái tốt nhất cho chính bản thân mình.

Lần này không có cấp phòng nghỉ cho gia quyến thân hữu đi theo, mà là đưa cho thí sinh mỗi người ba tấm tham gia khoán (= chắc đại loại như thẻ thông hành), bất quá Lý Thanh Lãng chỉ đưa một tấm cho Vu Chấn. Chương trình bọn họ thu lần đầu tiên còn đang biên tập hậu kỳ bên trong tổ chế tác, nghe nói tuần sau sẽ phát sóng, Lý Thanh Lãng tạm thời còn chưa muốn nói cho người trong nhà chuyện này. Nếu tới trường quay xem cậu hát, vạn nhất thất bại…cũng cảm thấy có chút mất mặt.

Thời điểm chương trình sắp bắt đầu, Hoa Ninh Tường chạy đến phòng chờ khích lệ bọn họ một phen, tất cả học viên đều rất kích động, chính là không nghĩ tới lão sư của mình lại thân thiết như thế.

“Cố lên” Câu này Hoa Ninh Tường đều hướng mỗi người nói qua một lần, cũng nhẹ nhàng ôm một cái, nhưng Lý Thanh Lãng thời điểm cảm nhận được khí tức ấm áp mơn trớn bên tai, cả người liền hoảng loạn.

Hoa Ninh Tường không có ở lại quá lâu, cùng mỗi người nói vài câu sau đó rời đi, anh vừa là lão sư của bọn họ vừa là huấn luyện viên, so với thí sinh phải lên sân khấu trước một bước. Hơn nữa còn một nhiệm vụ rất trong yếu phải làm – rút thăm.

Vòng thi đấu này thực sự là một cuộc chiến. Nói cách khác năm vị huấn luyện viên là Hoa Ninh Tường, An Duy, Cảnh Thận Kỳ, Loan Trinh cùng Thái Tú Vân sẽ lãnh đạo học viên của mình lần lượt tiến hành đấu tay đôi. Nếu như mười thí sinh của một người nào đó toàn bộ đều bị đào thải, như vậy lão sư đã dẫn dắt bọn họ cũng sẽ cáo biệt sân khấu này, sau đó chỉ ngồi vào một bên làm một khán giả đơn thuần. Thể lệ thi đấu như vậy đối với  tất cả mọi người mà nói là rất kích thích.

Hoa Ninh Tường sắp đặt Lý Thanh Lãng ứng chiến với một học viên nữ trong đội ngũ  của Loan Trinh, là một nữ hài tử hát có phần hoang dại, trong thanh âm mang theo một ít mùi vị Rock n Roll, bất quá anh không cho rằng Lý Thanh Lãng sẽ thất bại chút nào hết.

Năm mươi thí sinh, hai mươi lăm trận đối kháng, Lý Thanh Lãng trình tự chính là người thứ ba đếm ngược, thường ngày vào giờ này cậu đã ngủ, nhưng hôm nay chính là nửa điểm buồn ngủ đều không có, căng thẳng, kích động cùng tâm tình hưng phấn luôn bao vây, tới gần thời điểm ra trận, cậu cảm thấy được trong lòng bàn tay nắm chặt toàn là mồ hôi.

Lý Thanh Lãng còn nhớ Hoa Ninh Tường từng nói với mình, thời điểm âm nhạc vang lên hãy đem toàn bộ tâm tư đều giải phóng ra hết, cái gì cũng đừng nên nhớ đến, chỉ cần nghĩ về cảm giác của ca khúc là được rồi. Cậu khẽ nhắm hai mắt lại, vài giây sau lần nữa mở ra, trong mắt tựa hồ bất cứ thứ gì đều đã trở nên bất đồng.

Tình cảm mà bài ca này cần biểu đạt đối với Lý Thanh Lãng không khó, tưởng niệm người đối diện, tưởng niệm về thân nhân, mang theo nhàn nhạt sầu bi cùng dạt dào ước mơ về tương lai phía trước, những thứ này chính là cảm xúc thời khắc này cậu đang trải qua.

Thời điểm chọn lựa ca khúc này, Hoa Ninh Tường là bởi vì đơn thuần cảm thấy bây giờ Lý Thanh Lãng còn chưa thể biểu đạt được nỗi buồn triền miên trong những bản tình ca. Tại vòng thứ nhất biểu diễn, Lý Thanh Lãng rõ ràng là hát về tình yêu, lại không thể biểu đạt ra cảm giác thầm mến trong đó. Hoa Ninh Tường quả thật rất yêu thích thanh âm trong trẻo đó, nhưng mà đối với ca sĩ mà nói, diễn dịch ra được tình cảm bên trong bài hát cũng là vô cùng quan trọng. Cho nên Hoa Ninh Tường nghĩ muốn chọn ‘ly biệt’ để từ từ tôi luyện Lý Thanh Lãng, bất quá ngay cả chính anh cũng không nghĩ tới, cậu lại đem bài hát này giải bày ra hay như vậy, hay tới mức làm cho anh có chút…đau lòng.

Thời khắc thanh âm trong trẻo kia kết thúc tại một chữ cuối cùng của ca khúc, từ hàng ghế khán giả cho đến vị trí huấn luyện viên đều yên lặng như tờ. Qua vài giây sau đó, khi âm nhạc cuối cùng đình chỉ, một trận vỗ tay mới bùng lên như sấm rền.

Mấy vị lão sư khác đều lăn lộn nhiều năm trong nghề cũng trở thành một tay lão luyện, lần đầu nghe được tiếng ca của cậu bé kia, Hoa Ninh Tường nhận ra được vấn đề, dĩ nhiên bọn họ cũng có thể, chỉ là họ không biết Hoa Ninh Tường dùng thủ đoạn gì  mà có thể khiến cho một khối ngọc thô chưa mài dũa thoắt cái liền trưởng thành lên nhiều thế kia.

Nhắc tới điểm này mới nói, Hoa Ninh Tường thật ra bị oan uổng a, anh vốn định từ từ điêu khắc viên ngọc thô này, cũng không liệu được một tiếng cậu cất lên lại kinh động nhân tâm đến như vậy.

Kỳ thực chẳng qua là vì Hoa Ninh Tường không biết thân thế của Lý Thanh Lãng mà thôi, chỉ cần anh tìm hiểu, liền sẽ phát hiện, cậu muốn đem cảm xúc dung nhập vào bài hát như này là có bao nhiêu dễ dàng.

Lý Thanh Lãng hé ra một nụ cười, hướng về phía khán giả và huấn luyện viên nghiêng mình cúi chào. Cậu thật sự rất cao hứng, có nhiều ngươi như vậy dành cho mình tiếng vỗ tay nhiệt liệt là chuyện hơn hai mươi năm cuộc đời cậu chưa bao giờ được trải nghiệm a.

Không ngoài dự đoán của Hoa Ninh Tường, một trận này Lý Thanh Lãng toàn thắng, nhưng khi đối mặt với nữ sinh bị mình đả bại, cậu lại có chút áy náy, không nghĩ tới đối phương lại là bộ dạng không sao cả, còn hào phóng cùng Lý Thanh Lãng ôm một cái.

“Cố lên, tôi cảm thấy được anh nhất định có thể đi tới cùng” Nữ hài chân thành nói.

“Cám ơn cô, kỳ thật cô hát cũng rất êm tai”

Vốn là một câu chỉ dùng nói qua loa cho có lệ, nhưng từ miệng Lý Thanh Lãng nói ra, người kia liền cảm nhận được có bao nhiêu chân thành.

Trở lại phòng chờ, Lý Thanh Lãng được nhiệt liệt hoan nghênh, bất kể có phải chân tâm thực ý hay không, ít nhất tất cả mọi người đều tỏ ra vui vẻ. Cho đến bây giờ, đội của Hoa Ninh Tường vẫn còn lại tám người, nhiều nhất trong số năm huấn luyện viên.

Tưởng rằng ưu thế cứ như vậy kéo dài, không nghĩ tới ở cuộc tranh tài kế cuối, Khâu Cảm Nhã lại một lần bị lệch âm, làm cho nàng bị đối thủ bỏ xa, đội của Hoa Ninh Tường chỉ còn lại bảy người, bất quá vẫn là đội có hoc viên trụ lại nhiều nhất.

Vòng thứ ba được xác định ghi hình vào hai tuần sau, hết thảy thí sinh còn sót lại sẽ được lão sư tùy ý an bài thành từng cặp tiến hành hát đối chiến. Nếu như trong đội còn thừa lại số lẻ học viên, như vậy lão sư liền chính mình cùng người kia hợp tác.

Vì vậy, Hoa Ninh Tường đã suy nghĩ rất lâu. Đôi của anh bây giờ còn lại bảy người, tâm tư bên trong vốn muốn cùng Lý Thanh Lãng hợp tác, thế nhưng nếu làm vậy không chừng sẽ làm thí sinh khác bất mãn, thứ hai là, nếu hài tử kia thời điểm đối mặt với mình quá mức căng thẳng, ngược lại sẽ ảnh hưởng đến phong độ của cậu.

Nghĩ tới nghĩ lui, vẫn quyết định dùng phương thức rút thăm là tốt nhất, thôi thì mặc cho số phận đi.

Bất quá Hoa Ninh Tường cũng không ngờ tới chính mình cùng loại ý nghĩ “cùng Lý Thanh Lãng song ca một bài” sau này lại biến thành một loại chấp niệm.

An bài xong việc rút thăm cùng dàn dựng và luyện tập tiết mục buổi sáng hôm đó, Hoa Ninh Tường bất ngờ nhận được điện thoại của Lý Thanh Lãng. Thật ra các học viên khác đều bốc dãy số từ trợ lý tiểu Chu, chỉ có của Lý Thanh Lãng là Hoa Ninh Tường đã âm thầm lấy được, coi như là không muốn bị người khác biết mình đố cậu có nho nhỏ bất công.

“Thanh Lãng? Dàn dựng và luyện tập tiết mục là hai giờ chiều nay” Hoa Ninh Tường cố ý điều chỉnh cho giọng mình nghe thật thoải mái, hắn hiểu rõ Lý Thanh Lãng là dạng hài tử nào, vào lúc này mà gọi điện thoại chỉ sợ có việc gấp.

“Em biết, lão sư…Thật xin lỗi…Em…buổi chiều không có khả năng đến buổi tập đó được, em muốn xin nghỉ” Thanh âm của cậu mang một tia bối rối cùng khẩn thiết.

“Có chuyện gì sao?” Hoa Ninh Tường vội hỏi.

“Nhà em xảy ra chút việc”

Hoa Ninh Tường trầm mặc một lúc, trong loa truyền tới âm thanh vừa nghe cũng biết rõ ràng là tại bệnh viện.

“Được rồi, em trước tiên cứ xử lý chuyện của em, nếu như hôm nay có thể hoàn thành xong liền gọi điện thoại báo cho tôi biết, chúng ta rút thăm để dàn dựng và luyện tập tiết mục cứ để tôi giúp em là được”

“Tạ ơn anh lão sư” Lý Thanh Lãng thở phào nhẹ nhõm, lúc này truyền đến tiếng y tá nói chuyện bên cạnh, cậu vôi vàng Hoa Ninh Tường nói với “Lão sư, phía bên này em có chút việc, cúp máy trước”

“Được, có gì cần giúp một tay nhớ gọi điện cho tôi”

Lý Thanh Lãng hơi sững sờ, đáp một tiếng rồi cúp máy.

Một đầu khác của điện thoại chính Hoa Ninh Tường cũng sững sốt một chút, câu nói kia cứ vậy mà bật thốt lên, nói xong mới cảm giác có chút không đúng, bất quá chỉ là mối quan hệ lão sư cùng học viên, chuyện trong nhà học viên nào đến phiên lão sư ra tay giúp đỡ?

Lý Thanh Lãng cũng nhìn di động trong tay, Hoa Ninh Tường…đối với người khác đều là như vậy có phải không?

Quăng ý nghĩ đó ra sau đầu, cậu chuyên chú nghe ý tá nói.

Trên giường bệnh, một vị phụ nhân hơn năm mươi tuổi mang theo nụ cười nhìn bọn họ, Lý thanh Lãng quay đầu, liền đối diện với ánh mắt từ ái kia, tâm tình buồn bực cùng hốt hoảng bình tĩnh lại trong nháy mắt.

Lý Thanh Lãng tiễn y ta rời đi, lúc này mới ngồi lại bên giường, cầm lấy một chén nước đường glucô đưa đến bên người phụ nhân.

“Viện trưởng, đã đỡ hơn chút nào chưa ạ?”

“Đã bảo con không cần đại kinh tiểu quái (=chuyện bé xé ra to) rồi, còn nhất định phải đến bệnh viện làm gì chứ” Người kia có chút bất đắc dĩ nói.

Người nằm trên giường bệnh tên là Hình Uyển, là “Viện trưởng” ở trong miệng Lý Thanh Lãng, cũng là dưỡng mẫu của cậu.

Lý Thanh Lãng chưa từng nhìn thấy cha mẹ của chính mình, thời điểm mới chào đời đã bị lén lút đặt ở cửa cô nhi viện, cũng may trên người cậu còn để lại một tờ giấy, bằng không ngày sinh của mình có lẽ Lý Thanh Lãng cũng không hề biết. Theo thông lệ của cô nhi viện, ngày hài tử được nhặt về sẽ được tính là sinh nhật, mang ý nghĩa đại diện cho một cuộc đời hoàn toàn mới.

Cậu không hề oán hận bất kỳ ai, có lẽ là từ nhỏ đã đi theo Hình Uyển, cậu cũng không có cảm giác mình và người khác có cái gì bất đồng. Mãi cho đến khi lên tận trung học, củng những người bạn phát sinh xung đột nghe đối phương mắng một câu “Ai cũng biết ngươi chẳng qua chỉ là đồ con hoang”, nguyên bản đã an tĩnh Lý Thanh Lãng lại càng trở nên trầm mặc.

Cậu không còn là hài tử không hiểu chuyện, đương nhiên biết những lời đó có ý gì, nhưng mà…cậu không thể phản bác.

Lý Thanh Lãng còn nhớ, khi biết chuyện này viện trưởng đã vuốt tóc chính mình, dịu dàng nói “Không cần quan tâm bọn họ nói cái gì, Thanh Lãng con vĩnh viễn là hài tử mà ta yêu thương nhất, ta chính là mẹ của tất cả các con”

Từ ngày đó trở đi, Hình Uyển ở trong lòng Lý Thanh Lãng, chân chính trở thành người mà không ai có thể thay thế được.

Cho nên, khi nhìn thấy Hình Uyển đã lớn tuổi lại ở trên giường bệnh lộ ra dáng dấp tiểu hài tử đang trăm phương ngàn kế nghĩ cách ra viện, Lý Thanh Lãng bất đắc dĩ cười “Viện trưởng, người là người nhà, cũng là người quan trọng nhất của chúng ta, nếu như ngươi ngã xuống, tiểu Mẫn tiểu Tha bọn họ phải làm sao bây giờ?”

Hình Uyển thở dài, Lý Thanh Lãng hiểu rõ điểm yếu của nàng, liền nhắm chuẩn xác.

“Cho nên người phải cố gắng ở đây nghỉ ngơi, vừa vặn làm một cái kiểm tra toàn thân, trong nhà đã có tiểu mẫn chiếu cố, sẽ không có vấn đề gì” Lý Thanh Lãng tiếp nhận chén nước trong tay Viên trưởng, để qua một bên “Còn chuyện tiền bạc người không cần lo lắng, con có thể giải quyết mà”

Hình Uyển sâu sắc nhìn Lý Thanh Lãng một cái, cũng không tiếp tục nói cái gì, vào lúc này, đem thân thể dưỡng tốt sớm một chút rồi xuất viện mới là lựa chọn sáng suốt nhất.

Bồi nàng thêm một chút, nhìn thấy người nọ ngủ say, Lý Thanh Lãng mới rón rén rời đi, cũng may người nằm viện gần đây không nhiều, phòng ba người tối hôm nay xem như chỉ có mình nàng, hi vọng Viện trưởng có thể nghỉ ngơi tốt một chút.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương