Phong Thần
-
Chương 16: Chinh phục mỹ nữ
Người có thể dạy ta môn công pháp đó không?
- Có thể.
Tử Yên châm chú nhìn hắn, nhưng chỉ ánh mắt hắn toát lên vẻ chân thành, ngơ ngác hỏi.
- Vì sao?
- Vì ta biết nàng chắc chắn không học được.
- Ý người bảo ta ngu sao?
Tử Yên tức đến không thở nổi, nàng là một linh vương chính hiệu hắn chỉ là linh úy luận tu vi nàng bỏ xa hắn mấy con phố vậy mà hắn nói nàng không học được, nàng có cảm giác máu không đi về tim mà bắt đầu lên não rồi, nàng có nguy cơ trở thành linh vương đầu tiên bị tức chết, thẩm chí nàng còn ảo tưởng cho dù linh đế cũng bị hắn nói đến chết tươi cái miệng của tên này đúng là chí bảo mà.
Long Thắng Thiên nhìn nàng tức đến xù lông lại hiện lên một vẻ đẹp khác, lúc này độc đã bắt đầu phát tác da nàng đã ửng đỏ, ánh mắt mê ly.
- Tử Yên nương tử xuân tiêu một khắc đáng ngàn vàng chúng ta làm chính sự đi.
Tử Yên bị hắn ôm đến trên giường tim đập thình thịch tuy đây không phải là lần đầu tiên nhưng nàng vẫn rất căng thẳng.
- Người… người muốn làm gì?
- Đương nhiên là giải độc nếu không sẽ ảnh hưởng đến căn cơ sao này của nàng hậu quả rất nghiêm trọng.
Long Thắng Thiên đặt nàng lên giường nhìn nàng hai má đỏ bừng mặt quay sang một bên không dám nhìn hắn hai mắt nhắm lại, mí mắt rung rung thật động lồng người. Nàng cảm nhận được hắn bắt đầu cởi y phục của mình trong nội tâm nàng loạn xạ lại căng thẳng không biết làm sao.
- Không cần căng thẳng cứ thả lỏng làm nhiều lần tự nhiên sẽ quen.
- Ngươi.
Tử Yên không để ý đến hắn mặt kệ hắn muốn làm gì thì làm dù sao không phải lần đầu. Long Thắng Thiên tiếng hành từng bước rất chuyên nghiệp sao đó bắt đầu công thành bên trong động lại vang lên những tiếng kì lạ.
- Ta muốn lên trên.
- Được.
- Người còn muốn đến bao giờ?
- Đây là lần cuối cùng.
- Người… người lại hút linh lực của ta, tức chết ta mà.
Sáng ngày hôm sao Tử Yên mơ màng tỉnh dậy, không biết tại sao mình lại rút vào trong lòng của hắn nhưng cảm giác ấm áp làm nàng thật thoải dễ chịu, nàng có ảo giác hắn chính là cuộc đời của nàng, có hắn nàng không phải lo gì cả.
- Yên nhi còn không chịu dậy, ngủ nữa sẽ thành heo đó.
- Hừ, người mới thành heo, không được kêu ta là Yên nhi.
Nàng nhíu mũi ngọc trả lời tối hôm qua hắn làm nàng chết sống không biết bao nhiêu lần lại còn hút đi linh lực của nàng làm cảnh giới rơi thẳng đến linh sĩ cấp 5 trung kì.
- Hả, vậy phải kêu như thế nào, tiểu Yên Yên, tiểu bảo bối hay nương tử đại nhân.
- Không cho, không cho nói tóm lại là không cho.
- Được tiểu Yên nhi.
- Người… người đúng là một tên lưu manh.
- Lưu manh nàng chửi ai đó?
- Lưu manh ta nói người.
- À, ta biết nàng lưu manh rồi.
- Ngươi… hừ tức chết ta rồi, không cho người đụng vào ta.
Tử Yên thật muốn đạp hắn xuống giường, tại sao hắn lại không nhường nàng một tí nào hết vậy, nàng dù sao cũng là nữ nhi mà.
- Yên nhi nói cho ta biết tình hình gia tộc người được không?
- Hừ, nói ra sợ hù chết người.
Sắc mặt nàng trở nên nghiêm túc nói.
- Bổn cô nương ui… sao người cốc đầu ta?
Nàng lấy tay che trán nhìn hắn hỏi.
- Có nương tử xưng hô bổn cô nương với tướng công sao?
Nàng oan ức nhìn hắn, đây chỉ là thối quen lại nghĩ đến tối hôm qua hắn dọa sao này nếu nàng không nghe lời sẽ cho nàng biết thế nào là roi da thật sự tuy nàng không hiểu lắm nhưng trong lòng lại bất an.
- Bổn… ta là thánh nữ của vạn hoa giáo, trong giáo tổng cộng có 4 thánh nữ, phía trên còn có trưởng lão mỗi người đều có tu vi linh hoàn ngoài ra còn có một thái thượng trưởng lão nghe nói đã sắp bước vào linh đế. Ở chỗ của ta gọi là Đông Phương quốc là trung quốc cai trị hơn 49 tiểu quốc trong đó có Nam Sơn tiểu quốc các người.
Long Thắng Thiên từ Hắc Dịch tiên vương biết được ở Nam vực không có đế quốc vì thế cấp bật trung quốc là max rồi.
- Vậy trong thánh giáo có bao nhiêu người đạt tu vi như nàng?
- Khoảng trăm người.
- Nhiều như vậy?
Long Thắng Thiên trong lòng hơi động chỉ một giáo đã có gần trăm linh vương phải biết Đông Phương quốc ít nhất không chỉ có một giáo, đại lục này thật rộng lớn mà.
- Xem ra muốn đón Yên nhi về Long phủ không dễ dàng.
- Người tưởng thánh nữ của bổn giáo dễ lấy sao, chí ít cũng phải cấp bật linh hoàng thì các trưởng lão còn cân nhắc.
Tử Yên tuy rằng mạnh miệng nhưng vẫn liếc nhìn hắn lo không biết hắn có bỏ nàng không, phi ai lại lo lắng bổn cô nương còn sợ không có người lấy sao.
- Yên nhi người thấy ta như thế nào?
Tử Yên nhìn hắn không có vẻ lo lắng thở ra một hơi tên tiểu thúi này xem ra vẫn con chút lương tâm.
- Nếu ta cung cấp tài nguyên cho người thì trong vòng 100 năm có thể lên được linh vương.
Long Thắng Thiên vỗ mong nàng một cái làm nàng đau đến nhăn mặt.
- Người không có lòng tin với phu quân người như vậy sao?
Tử Yên bất mảng chu mỏ nói.
- Người lợi hại bao nhiêu ta không biết sao, chỉ giỏi ăn hiếp ta.
Long Thắng Thiên nhìn nàng đầy thâm thúy nói.
- Nàng có bao giờ thấy được một tên linh sĩ làm cho một linh vương liên tục xin tha không?
- Người… bây giờ mới thật sự nhận ra rằng toàn thân của người đều là bảo vật.
Long Thắng Thiên đắc ý.
- Yên nhi thật là thông minh.
- Tất nhiên, da mặt người để xây tường chắc chắn vững như thái sơn, cái miệng của người có thể so với thiên khí có thể làm tức chết tươi một linh đế.
Nàng nhìn miệng hắn co giật trong lòng hả giận, tưởng bổn tiểu thư dễ ăn hiếp sao? Long Thắng Thiên nhìn nàng vẻ mặt nghiêm túc nói.
- Yên nhi ta phải công nhận nàng rất thông minh, nhưng mà nàng vẫn thiếu một thứ rất quan trọng.
- Thứ gì?
Tử Yên hiếu kì hỏi, không lẽ tên này trên người còn bảo vật sao?
- Hắc hắc thứ mà làm cho một linh vương có thể liên tục xin tha, nàng lại dám nói xấu phu quân hôm nay ta nhất định dùng gia pháp hầu hạ.
Tử Yên đầu tiên là sửng sờ, sao đó mới hét lên.
- Không được… A tên tiểu tử thúi nhà người mau dừng lại… không được sờ chỗ đó a.
- Long Thắng Thiên người là… là tên lưu manh A…
- Vô sỉ… A
- Người lưu manh… A
- Người không biết ôn nhu sao?
- Người mau dừng… lại, sao này ta… ta không… A
- Thiên ca ca… người ta sao này…A
- Phu quân Yên… Yên nhi biết sai rồi.
Long Thắng Thiên nhìn nàng lấy tay nhéo mũi nàng nói.
- Vẫn là trẻ nhỏ dễ dại.
Tử Yên vô lực nằm trên giường nhìn hắn, tên này thật sự là khắc tinh của mình sao? không hiểu tại sao lại nhớ đến những lúc cùng hắn cải nhau nàng nở một nụ cười ngọt ngào sao đó ngủ đi.
Long Thắng Thiên ngồi một bên nhìn nàng suy nghĩ, thế giới này rộng hơn hắn tưởng tượng nhiều lắm nếu không tăng thực lực lên có một ngày hắn thật sự mất đi những thứ mình thích, nghĩ đến những ngày cùng các nàng ở bên nhau thật sự vui vẻ đôi khi những thứ đơn giản nhất lại mang đến nhiều hạnh phúc nhất nhưng muốn giữ gìn những thứ đơn giản lại thật sự đơn giản sao?
Long Thắng Thiên cùng Tử Yên đi đến Nam Sơn lĩnh để tránh mọi người để ý hắn bảo nàng giả trang thành gia đinh, lúc đầu nàng vươn cổ phản đối đến khi Long Thắng Thiên lấy roi da ra nàng mới miễn cưỡng đáp ứng.
- Xú phu quân, thối phu quân lại dám ăn hiếp ta, thật tức chết đi mà.
- Yên nhi người đang nói gì đó.
- Ta nói gì liên quan đến người.
- Hài, ngựa đột nhiên đi chậm thật muốn dùng đến roi a.
Long Thắng Thiên từ trong túi trữ vật lấy cây roi lúc trước của nàng ra.
- Hì hì Yên nhi chỉ là đang học lại những gì phu quân đã dại.
Long Thắng Thiên sao khi tiếp xúc nhiều với Tử Yên mới thực sự nhận thức con người nàng, nàng vốn là một tiểu yêu tinh ma quái thích trêu chọc người khác nhưng từ khi nàng lên làm thánh nữ thì phải kìm chế bản thân để người xung quanh nhìn nàng như một nữ vương tôn kính bây giờ không có người thánh giáo ở đây nên nàng lại trở thành một tiểu yên quái làm hắn nhất đầu không thôi.
- Yên nhi tại sao người lại đến tiểu quốc này?
Tử Yên nghe hắn hỏi nhìn ra bên ngoài xe nói.
- Lúc trước ta ở trong giáo chỉ biết tu luyện không được đi đâu, đến khi ta trở thành thánh nữ, ở trong thánh giáo thánh nữ mỗi năm đều có 3 tháng ra khỏi giáo để rèn luyện lúc đó ta liền chọn nhiệm vụ đi đến đây.
- Nhiệm vụ lần này là gì?
- Lần này chủ yếu đến đây là vì con xà vương kia, thật ra cũng không phải nó.
Long Thắng Thiên bị nàng làm cho rối mù lên, sao hắn cảm thấy nàng nói chuyện giống mấy tên truyenyy thế nhĩ?
- Trong thánh giáo có truyền thuyết, nhiều năm về trước tổ sư đã phát hiện một con yêu thú cấp 7 yêu đan của nó có khả năng làm cho người đột phá tầng cuối cùng vạn hoa kinh thành tựu linh đế, người lúc đó không phải đối thủ của nó nên mới quyết định theo dõi tìm con của nó cuối cùng biết được chúng ở trong hắc phong đỉnh của hắc ám sâm lâm nên từ bỏ ý định.
- Có thể.
Tử Yên châm chú nhìn hắn, nhưng chỉ ánh mắt hắn toát lên vẻ chân thành, ngơ ngác hỏi.
- Vì sao?
- Vì ta biết nàng chắc chắn không học được.
- Ý người bảo ta ngu sao?
Tử Yên tức đến không thở nổi, nàng là một linh vương chính hiệu hắn chỉ là linh úy luận tu vi nàng bỏ xa hắn mấy con phố vậy mà hắn nói nàng không học được, nàng có cảm giác máu không đi về tim mà bắt đầu lên não rồi, nàng có nguy cơ trở thành linh vương đầu tiên bị tức chết, thẩm chí nàng còn ảo tưởng cho dù linh đế cũng bị hắn nói đến chết tươi cái miệng của tên này đúng là chí bảo mà.
Long Thắng Thiên nhìn nàng tức đến xù lông lại hiện lên một vẻ đẹp khác, lúc này độc đã bắt đầu phát tác da nàng đã ửng đỏ, ánh mắt mê ly.
- Tử Yên nương tử xuân tiêu một khắc đáng ngàn vàng chúng ta làm chính sự đi.
Tử Yên bị hắn ôm đến trên giường tim đập thình thịch tuy đây không phải là lần đầu tiên nhưng nàng vẫn rất căng thẳng.
- Người… người muốn làm gì?
- Đương nhiên là giải độc nếu không sẽ ảnh hưởng đến căn cơ sao này của nàng hậu quả rất nghiêm trọng.
Long Thắng Thiên đặt nàng lên giường nhìn nàng hai má đỏ bừng mặt quay sang một bên không dám nhìn hắn hai mắt nhắm lại, mí mắt rung rung thật động lồng người. Nàng cảm nhận được hắn bắt đầu cởi y phục của mình trong nội tâm nàng loạn xạ lại căng thẳng không biết làm sao.
- Không cần căng thẳng cứ thả lỏng làm nhiều lần tự nhiên sẽ quen.
- Ngươi.
Tử Yên không để ý đến hắn mặt kệ hắn muốn làm gì thì làm dù sao không phải lần đầu. Long Thắng Thiên tiếng hành từng bước rất chuyên nghiệp sao đó bắt đầu công thành bên trong động lại vang lên những tiếng kì lạ.
- Ta muốn lên trên.
- Được.
- Người còn muốn đến bao giờ?
- Đây là lần cuối cùng.
- Người… người lại hút linh lực của ta, tức chết ta mà.
Sáng ngày hôm sao Tử Yên mơ màng tỉnh dậy, không biết tại sao mình lại rút vào trong lòng của hắn nhưng cảm giác ấm áp làm nàng thật thoải dễ chịu, nàng có ảo giác hắn chính là cuộc đời của nàng, có hắn nàng không phải lo gì cả.
- Yên nhi còn không chịu dậy, ngủ nữa sẽ thành heo đó.
- Hừ, người mới thành heo, không được kêu ta là Yên nhi.
Nàng nhíu mũi ngọc trả lời tối hôm qua hắn làm nàng chết sống không biết bao nhiêu lần lại còn hút đi linh lực của nàng làm cảnh giới rơi thẳng đến linh sĩ cấp 5 trung kì.
- Hả, vậy phải kêu như thế nào, tiểu Yên Yên, tiểu bảo bối hay nương tử đại nhân.
- Không cho, không cho nói tóm lại là không cho.
- Được tiểu Yên nhi.
- Người… người đúng là một tên lưu manh.
- Lưu manh nàng chửi ai đó?
- Lưu manh ta nói người.
- À, ta biết nàng lưu manh rồi.
- Ngươi… hừ tức chết ta rồi, không cho người đụng vào ta.
Tử Yên thật muốn đạp hắn xuống giường, tại sao hắn lại không nhường nàng một tí nào hết vậy, nàng dù sao cũng là nữ nhi mà.
- Yên nhi nói cho ta biết tình hình gia tộc người được không?
- Hừ, nói ra sợ hù chết người.
Sắc mặt nàng trở nên nghiêm túc nói.
- Bổn cô nương ui… sao người cốc đầu ta?
Nàng lấy tay che trán nhìn hắn hỏi.
- Có nương tử xưng hô bổn cô nương với tướng công sao?
Nàng oan ức nhìn hắn, đây chỉ là thối quen lại nghĩ đến tối hôm qua hắn dọa sao này nếu nàng không nghe lời sẽ cho nàng biết thế nào là roi da thật sự tuy nàng không hiểu lắm nhưng trong lòng lại bất an.
- Bổn… ta là thánh nữ của vạn hoa giáo, trong giáo tổng cộng có 4 thánh nữ, phía trên còn có trưởng lão mỗi người đều có tu vi linh hoàn ngoài ra còn có một thái thượng trưởng lão nghe nói đã sắp bước vào linh đế. Ở chỗ của ta gọi là Đông Phương quốc là trung quốc cai trị hơn 49 tiểu quốc trong đó có Nam Sơn tiểu quốc các người.
Long Thắng Thiên từ Hắc Dịch tiên vương biết được ở Nam vực không có đế quốc vì thế cấp bật trung quốc là max rồi.
- Vậy trong thánh giáo có bao nhiêu người đạt tu vi như nàng?
- Khoảng trăm người.
- Nhiều như vậy?
Long Thắng Thiên trong lòng hơi động chỉ một giáo đã có gần trăm linh vương phải biết Đông Phương quốc ít nhất không chỉ có một giáo, đại lục này thật rộng lớn mà.
- Xem ra muốn đón Yên nhi về Long phủ không dễ dàng.
- Người tưởng thánh nữ của bổn giáo dễ lấy sao, chí ít cũng phải cấp bật linh hoàng thì các trưởng lão còn cân nhắc.
Tử Yên tuy rằng mạnh miệng nhưng vẫn liếc nhìn hắn lo không biết hắn có bỏ nàng không, phi ai lại lo lắng bổn cô nương còn sợ không có người lấy sao.
- Yên nhi người thấy ta như thế nào?
Tử Yên nhìn hắn không có vẻ lo lắng thở ra một hơi tên tiểu thúi này xem ra vẫn con chút lương tâm.
- Nếu ta cung cấp tài nguyên cho người thì trong vòng 100 năm có thể lên được linh vương.
Long Thắng Thiên vỗ mong nàng một cái làm nàng đau đến nhăn mặt.
- Người không có lòng tin với phu quân người như vậy sao?
Tử Yên bất mảng chu mỏ nói.
- Người lợi hại bao nhiêu ta không biết sao, chỉ giỏi ăn hiếp ta.
Long Thắng Thiên nhìn nàng đầy thâm thúy nói.
- Nàng có bao giờ thấy được một tên linh sĩ làm cho một linh vương liên tục xin tha không?
- Người… bây giờ mới thật sự nhận ra rằng toàn thân của người đều là bảo vật.
Long Thắng Thiên đắc ý.
- Yên nhi thật là thông minh.
- Tất nhiên, da mặt người để xây tường chắc chắn vững như thái sơn, cái miệng của người có thể so với thiên khí có thể làm tức chết tươi một linh đế.
Nàng nhìn miệng hắn co giật trong lòng hả giận, tưởng bổn tiểu thư dễ ăn hiếp sao? Long Thắng Thiên nhìn nàng vẻ mặt nghiêm túc nói.
- Yên nhi ta phải công nhận nàng rất thông minh, nhưng mà nàng vẫn thiếu một thứ rất quan trọng.
- Thứ gì?
Tử Yên hiếu kì hỏi, không lẽ tên này trên người còn bảo vật sao?
- Hắc hắc thứ mà làm cho một linh vương có thể liên tục xin tha, nàng lại dám nói xấu phu quân hôm nay ta nhất định dùng gia pháp hầu hạ.
Tử Yên đầu tiên là sửng sờ, sao đó mới hét lên.
- Không được… A tên tiểu tử thúi nhà người mau dừng lại… không được sờ chỗ đó a.
- Long Thắng Thiên người là… là tên lưu manh A…
- Vô sỉ… A
- Người lưu manh… A
- Người không biết ôn nhu sao?
- Người mau dừng… lại, sao này ta… ta không… A
- Thiên ca ca… người ta sao này…A
- Phu quân Yên… Yên nhi biết sai rồi.
Long Thắng Thiên nhìn nàng lấy tay nhéo mũi nàng nói.
- Vẫn là trẻ nhỏ dễ dại.
Tử Yên vô lực nằm trên giường nhìn hắn, tên này thật sự là khắc tinh của mình sao? không hiểu tại sao lại nhớ đến những lúc cùng hắn cải nhau nàng nở một nụ cười ngọt ngào sao đó ngủ đi.
Long Thắng Thiên ngồi một bên nhìn nàng suy nghĩ, thế giới này rộng hơn hắn tưởng tượng nhiều lắm nếu không tăng thực lực lên có một ngày hắn thật sự mất đi những thứ mình thích, nghĩ đến những ngày cùng các nàng ở bên nhau thật sự vui vẻ đôi khi những thứ đơn giản nhất lại mang đến nhiều hạnh phúc nhất nhưng muốn giữ gìn những thứ đơn giản lại thật sự đơn giản sao?
Long Thắng Thiên cùng Tử Yên đi đến Nam Sơn lĩnh để tránh mọi người để ý hắn bảo nàng giả trang thành gia đinh, lúc đầu nàng vươn cổ phản đối đến khi Long Thắng Thiên lấy roi da ra nàng mới miễn cưỡng đáp ứng.
- Xú phu quân, thối phu quân lại dám ăn hiếp ta, thật tức chết đi mà.
- Yên nhi người đang nói gì đó.
- Ta nói gì liên quan đến người.
- Hài, ngựa đột nhiên đi chậm thật muốn dùng đến roi a.
Long Thắng Thiên từ trong túi trữ vật lấy cây roi lúc trước của nàng ra.
- Hì hì Yên nhi chỉ là đang học lại những gì phu quân đã dại.
Long Thắng Thiên sao khi tiếp xúc nhiều với Tử Yên mới thực sự nhận thức con người nàng, nàng vốn là một tiểu yêu tinh ma quái thích trêu chọc người khác nhưng từ khi nàng lên làm thánh nữ thì phải kìm chế bản thân để người xung quanh nhìn nàng như một nữ vương tôn kính bây giờ không có người thánh giáo ở đây nên nàng lại trở thành một tiểu yên quái làm hắn nhất đầu không thôi.
- Yên nhi tại sao người lại đến tiểu quốc này?
Tử Yên nghe hắn hỏi nhìn ra bên ngoài xe nói.
- Lúc trước ta ở trong giáo chỉ biết tu luyện không được đi đâu, đến khi ta trở thành thánh nữ, ở trong thánh giáo thánh nữ mỗi năm đều có 3 tháng ra khỏi giáo để rèn luyện lúc đó ta liền chọn nhiệm vụ đi đến đây.
- Nhiệm vụ lần này là gì?
- Lần này chủ yếu đến đây là vì con xà vương kia, thật ra cũng không phải nó.
Long Thắng Thiên bị nàng làm cho rối mù lên, sao hắn cảm thấy nàng nói chuyện giống mấy tên truyenyy thế nhĩ?
- Trong thánh giáo có truyền thuyết, nhiều năm về trước tổ sư đã phát hiện một con yêu thú cấp 7 yêu đan của nó có khả năng làm cho người đột phá tầng cuối cùng vạn hoa kinh thành tựu linh đế, người lúc đó không phải đối thủ của nó nên mới quyết định theo dõi tìm con của nó cuối cùng biết được chúng ở trong hắc phong đỉnh của hắc ám sâm lâm nên từ bỏ ý định.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook