Phong Thả Đình Trú
-
Chương 33
Từ Ngôn là người đầu tiên phản ứng, chỉ thấy anh lập tức hướng phía cổng mà đi: “Tôi đi tìm Lưu Hân đến đây!”
“Cậu chờ một chút!” Chu Hủ vội che trước mặt anh ta, “Cậu đần à, Tiểu Hiền được đưa đến bệnh viện nhiều ngày rồi mà hắn chưa từng đến liếc mắt một cái, cùng lắm chỉ cho thuộc hạ đem vài đồ dùng cần thiết đến, như vậy đã nói rõ rằng không muốn gặp Tiểu Hiền, cậu còn đi tìm hắn làm gì hả!”
“Nhưng Tiểu Hiền muốn gặp hắn, nếu như không thấy được hắn… Tôi thực sự không biết Tiểu Hiền có thể sống sót không!” Từ Ngôn rất lo lắng, anh là vì Đổng Hiền mà lo lắng!
Nhận được điện thoại báo rằng đã tìm được Đổng Hiền, anh rất phấn khởi, thế nhưng không bao giờ nghĩ đến, khi anh chạy đến bệnh viện, lại nhìn thấy cảnh tượng khiến người khác xót thương…
Mùi thuốc khử trùng nồng nặc trong không khí, tiếng bước chân y tá gấp gáp không ngừng, Từ Ngôn nhìn Kỳ Dương cầm vỏn vẹn cái áo của Đổng Hiền đặt lên giường bệnh, Vương Mãng khoác một chiếc áo blouse trắng, bọn họ trao đổi gì anh nghe không rõ lắm, ánh mắt chỉ một mực tập trung trên giường bệnh.
Đổng Hiền sắc mặt tái nhợt, trên mặt những vệt nước mắt có thể nhìn thấy rõ, khắp người đầy rẫy những vết thương, lờ mờ giữa hai chân cùng vùng trên bụng vẫn còn lưu lại vết tích một chất gì đó trắng đục, nếu nhìn rõ có thể biết được cậu ấy gặp phải tình cảnh gì, lúc ấy Từ Ngôn không thể làm được gì, chỉ có thể mở mắt nhìn Đổng Hiền bị đẩy vào phòng bệnh!
Sau khi mọi người đã đầy đủ đứng ngoài phòng chờ đợi: “Chúng tôi tìm thấy cậu ấy ở hẻm đèn đỏ khu T…”
Ai tới nói cho anh biết, vừa rồi chỉ là mộng thôi, thậm chí là ác mộng cũng được?!
“Từ Ngôn cậu bình tĩnh một chút hiện nay người bị tổn thương lớn nhất chính là Đổng Hiền, cậu cứ như vậy không quan tâm hậu quả mà đi tìm Lưu Hân, tình trạng của Đổng Hiền chỉ càng thêm tồi tệ mà thôi!” Vương Mãng đứng ở góc độ người làm y khuyên bảo.
“Câm miệng, câm miệng, câm miệng, tôi chịu đủ rồi!” Từ Ngôn thống khổ vạn phần, ôm đầu ngồi xổm xuống: “Lưu Hân, Lưu Hân… Đều là lỗi của hắn, từ sau khi gặp hắn, tất cả đều thay đổi, vì sao, vì sao mọi chuyện lại biến thành thế này?!”
Phó nữ tu nghe vậy nhẹ nhàng tiến đến bên cạnh, tay xoa nhẹ đầu cậu, nói: “Không nên như vậy, Đổng Hiền còn không có vứt bỏ, chúng ta càng không thể so với cậu ấy mà gục ngã trước!”
Hai tay Từ Ngôn gắt gao nắm thành đắm, tựa như thề nguyền mà nói: “Tôi sẽ không gục ngã, tôi muốn giúp Đồng Hiền hảo hảo đứng lên, sau đó hảo hảo bảo vệ cậu ấy!”
“Đúng vậy!” Phó nữ tu mỉm cười với quyết định của cậu, sau đó chính mình bước đi.
“Phó nữ tu, cô muốn đi đâu?” Chu Hủ hiếu kì.
Phó nữ tu đưa lưng về phía họ, bình thản nói: “Thay lại đồ, đi tìm Lưu Hân!”
“Ôi, thế nhưng…” Chu Hủ đang muốn ngăn cản, lại bị Vương Mãng đưa tay ra cản: “Này, anh đang làm gì vậy?”
“Cứ để cô ấy đi!” Vương Mãng nhìn theo bóng lưng kia, lộ ra nụ cười khó hiểu: “E rằng… Trong chúng ta chỉ có cô ấy là thích hợp đi tìm Lưu Hân thương lượng nhất!”
…
Thay bộ đồ nữ tu phiền toái ra, Phó hoàng hậu một thân đồ thường đi đến biệt thự của Lưu Hân.
Từ ngày Đổng Hiền mất tích, cô dần dần nhớ lại Ỷ Á của kiếp trước, khi đó cô ta cũng chỉ là một phi tần nho nhỏ, là một trong những người trong nhóm tú nữ được Lưu Hân chọn tiến cung, thế nhưng Lưu Hân hậu cung ba nghìn mỹ nhân đều vứt bỏ chỉ chung tình với mình Đổng Hiền, một mực độc chiếm Đổng Hiền bên cạnh.
Lúc ấy cô ta có gặp qua Lưu Hân một lần, nhưng lại kìm lòng không đậu mà yêu tha thiết hắn, không cam tâm bại dưới tay một nam nhân, Ỷ Á dùng trăm phương ngàn kế khiến cho Lưu Hân thuộc về mình, thậm chí đến trước mặt Phó hoàng hậu ly gián, thế nhưng cô lại bị Phó hoàng hậu răn dạy một hồi, nguyên tưởng rằng cô đã buông tay, ai ngờ… Aizzz… Mọi chuyện thật không lường trước được!
“Phó hoàng hậu!” Khe khẽ một tiếng kêu lại thần trí của cô, “Cô đến tìm Lưu Hân sao?” Thái độ kiêu kì của Ỷ Á không mất đi thế nhưng so với lúc trước đã tốt hơn nhiều.
“Ừ, đúng vậy.” Phó nữ tu gật đầu, trả lời, “Anh ta có ở nhà không?”
Ý Á dốc sức gật đầu: “Có, tôi dắt cô đi!” Vừa nói vừa kéo cô đi vào trong phòng.
Dọc theo đường đi, Ỷ Á tâm tình thấp thỏm không yên, cuối cùng không nhịn được, cô hỏi: “Phó hoàng hậu, cô đã biết thân phận của tôi?”
“Ừ!”
“Vậy có có định đem chuyện của tôii… nói cho Hân biết?” Cô rất sợ, nếu là như vậy sau này cô phải làm sao?
“Việc này… Sẽ để Lưu Hân tự mình quyết định!” Nói đến đây hai người đã đứng trước cửa phòng Lưu Hân.
…
“Thánh Khanh, khanh nói xem sẽ có kiếp sau không?”
“Ừm… Đại khái là có đi…”
“Vậy kiếp sau khanh có bên ta không?”
“Kiếp sau rất xa, ai biết được?”
“Thánh Khanh, khanh không ngoan!”
“Thần thực sự chịu phục người, được rồi, được rồi, kiếp sau ta vẫn nguyện ý bên cạnh người, như thế được rồi chứ?”
“Ha ha, Thánh Khanh, chúng ta không thể xa nhau, mãi dính chặt nhau rồi!”
“Người thật đúng là trẻ con!”
“Thánh Khanh, ta thật hy vọng nhân sinh có thể có kiếp sau, như thế ta còn có thể nhìn thấy khanh…”
“Hân…” Đổng Hiền đang trong mộng, thì thào tự nói, trên mặt lộ ra nụ cười tuyệt mỹ.
Đột nhiên, cánh cửa bị mở ra, người bước vào nhìn thấy người trên giường thì cả kinh, toàn thân bị băng bó, người này là Đổng Hiền sao? Người đã từng đứng bên cạnh tươi cười, đối mặt với mình khóc thương tâm sao? Vì sao lại trở nên tiều tụy thế này?
Lưu Hân tay không kìm được xoa nhẹ lên gương mặt trẻ con kia, nhưng lại làm cho người trên giường một trận run rẩy…
“Ưm…” Bị quấy nhiễu, Đổng Hiền chậm rãi mở mắt, mừng rỡ khi thấy người mình yêu thương, anh nở nụ cười: “Hân…”
Xưng hô không phải là “Lưu tổng” mà là “Hân”, rất kì quái, nhưng một tiếng ôn nhu kia, Lưu Hân trong tâm không những không hờn giận, trái lại cảm thấy như toàn bộ tế nào đều bị tập kích mà trở nên mềm mại!
“Là tôi!” Anh đi tới bên giường Đổng Hiền, khom lưng, ngữ khi cũng không nghĩ lại rất ôn nhu: “Cậu có khỏe không?”
“Khỏe, tôi khỏe lắm!” Thanh âm Đổng Hiền có chút kích động, “Hân à? Còn công ty…”
Giấy chuyển nhượng đã về lại tay Lưu Hân, anh rất cảm kích sự trợ giúp của Đổng Hiền, chính mình đã mắc mợ cậu ấy nhiều lắm… Thế nhưng…
“Công ty vẫn hoạt động bình thường, không nên lo lắng nữa, cẩn thận nghỉ ngơi đi!” Lưu Hân nhẹ nhàng dỗ dành sống lưng cậu, nói.
“Vậy tốt quá…” Đổng Hiền hưởng thụ mà nhắm hai mắt lại, “Hân, cuối tháng, anh sẽ cùng tôi đi chơi hồ rồi ngắm hoa chứ?”
Tay Lưu Hân cứng đờ, nhưng lập tức khôi phục, “A, sẽ đi chứ!”
“Ừm… Lúc ấy chúng ta đi, còn có Chu Hủ, Vương Mãng, Phó hoàng hậu, Từ Ngôn… Mọi người cùng nhau đi cả…” Anh lại suy yếu mà trầm trầm ngủ thiếp đi, nhưng trên mặt vẫn là dáng vẻ tươi cười hạnh phúc.
Nụ cười này khiến cho Lưu Hân thật tâm xấu hổ, Đổng Hiền bởi vì suy yếu, căn bản không nhìn thấy ánh mắt Lưu Hân, kỳ thực, từ đầu đến cuối anh không hề dám nhìn thẳng Đổng Hiền!
Đổng Hiền thật sự rất thanh khiết, mà miệng anh loại nói ra đầy rẫy nhưng lời dối trá, chính mình hoàn toàn không thể xứng với cậu ấy, thật không biết cậu ấy coi trọng mình vì lý do gì…
Vuốt nhẹ vài cọng tóc vương trên trán Đổng Hiền, Lưu Hân nhẹ giọng nói: “Mong rằng tương lai, cậu có thể tìm được người chân chính thích hợp với bản thâm mình!” Dứt lời anh cũng chậm bước rời khỏi phòng.
Đóng cửa, tất cả lại hồi phục nguyên trạng, Đổng Hiền hạnh phúc ngủ say, chuyện phát sinh ban nãy tựa như giấc mộng, tiêu tan thành mây khói…
Cổng bệnh viện, đang muốn rời đi, Lưu Hân đụng phải Phó nữ tu, nhìn khuôn mặt cô có chút phiền muộn, anh thở dài:” Tôi đã dựa theo lời cô làm rồi, cũng đồng ý thanh toán hết mọi chi phí, cô cũng dựa theo giao hẹn, không bao giờ… làm phiến đến tôi nữa chứ?’
“Đúng vậy, sau này cùng anh không hề có bất cứ quan hệ nào.” Phó nữ tu tuyệt vọng mà cúi đầu, “Chỉ có điều anh phải nhớ rõ, tuyệt đối không được đến gần Đổng Hiền!”
“…Tôi biết!” Lưu Hân mở cửa xe ngồi xuống.
Nhìn anh bắt đầu khởi động xe, Phó nữ tu không nén nổi hỏi: “Anh không lẽ một chút tình cảm đối với cậu ấy cũng không có sao?”
“…” Lưu Hân cả người ngẩn ra.
Không có sao? Sao có thể… Dáng vẻ tươi cười của cậu ấy, nước mắt của cậu ấy, thanh âm của cậu ấy, vĩnh viễn lưu lại sâu nhất trong lòng anh, thế nhưng…
“Chúng tôi không có khả năng!” Lưu Hân lạnh lùng thốt ra.
Trách nhiệm, xã hội, lễ giáo, đạo đức… Ràng buộc bọn họ rất nhiều…
“Cậu chờ một chút!” Chu Hủ vội che trước mặt anh ta, “Cậu đần à, Tiểu Hiền được đưa đến bệnh viện nhiều ngày rồi mà hắn chưa từng đến liếc mắt một cái, cùng lắm chỉ cho thuộc hạ đem vài đồ dùng cần thiết đến, như vậy đã nói rõ rằng không muốn gặp Tiểu Hiền, cậu còn đi tìm hắn làm gì hả!”
“Nhưng Tiểu Hiền muốn gặp hắn, nếu như không thấy được hắn… Tôi thực sự không biết Tiểu Hiền có thể sống sót không!” Từ Ngôn rất lo lắng, anh là vì Đổng Hiền mà lo lắng!
Nhận được điện thoại báo rằng đã tìm được Đổng Hiền, anh rất phấn khởi, thế nhưng không bao giờ nghĩ đến, khi anh chạy đến bệnh viện, lại nhìn thấy cảnh tượng khiến người khác xót thương…
Mùi thuốc khử trùng nồng nặc trong không khí, tiếng bước chân y tá gấp gáp không ngừng, Từ Ngôn nhìn Kỳ Dương cầm vỏn vẹn cái áo của Đổng Hiền đặt lên giường bệnh, Vương Mãng khoác một chiếc áo blouse trắng, bọn họ trao đổi gì anh nghe không rõ lắm, ánh mắt chỉ một mực tập trung trên giường bệnh.
Đổng Hiền sắc mặt tái nhợt, trên mặt những vệt nước mắt có thể nhìn thấy rõ, khắp người đầy rẫy những vết thương, lờ mờ giữa hai chân cùng vùng trên bụng vẫn còn lưu lại vết tích một chất gì đó trắng đục, nếu nhìn rõ có thể biết được cậu ấy gặp phải tình cảnh gì, lúc ấy Từ Ngôn không thể làm được gì, chỉ có thể mở mắt nhìn Đổng Hiền bị đẩy vào phòng bệnh!
Sau khi mọi người đã đầy đủ đứng ngoài phòng chờ đợi: “Chúng tôi tìm thấy cậu ấy ở hẻm đèn đỏ khu T…”
Ai tới nói cho anh biết, vừa rồi chỉ là mộng thôi, thậm chí là ác mộng cũng được?!
“Từ Ngôn cậu bình tĩnh một chút hiện nay người bị tổn thương lớn nhất chính là Đổng Hiền, cậu cứ như vậy không quan tâm hậu quả mà đi tìm Lưu Hân, tình trạng của Đổng Hiền chỉ càng thêm tồi tệ mà thôi!” Vương Mãng đứng ở góc độ người làm y khuyên bảo.
“Câm miệng, câm miệng, câm miệng, tôi chịu đủ rồi!” Từ Ngôn thống khổ vạn phần, ôm đầu ngồi xổm xuống: “Lưu Hân, Lưu Hân… Đều là lỗi của hắn, từ sau khi gặp hắn, tất cả đều thay đổi, vì sao, vì sao mọi chuyện lại biến thành thế này?!”
Phó nữ tu nghe vậy nhẹ nhàng tiến đến bên cạnh, tay xoa nhẹ đầu cậu, nói: “Không nên như vậy, Đổng Hiền còn không có vứt bỏ, chúng ta càng không thể so với cậu ấy mà gục ngã trước!”
Hai tay Từ Ngôn gắt gao nắm thành đắm, tựa như thề nguyền mà nói: “Tôi sẽ không gục ngã, tôi muốn giúp Đồng Hiền hảo hảo đứng lên, sau đó hảo hảo bảo vệ cậu ấy!”
“Đúng vậy!” Phó nữ tu mỉm cười với quyết định của cậu, sau đó chính mình bước đi.
“Phó nữ tu, cô muốn đi đâu?” Chu Hủ hiếu kì.
Phó nữ tu đưa lưng về phía họ, bình thản nói: “Thay lại đồ, đi tìm Lưu Hân!”
“Ôi, thế nhưng…” Chu Hủ đang muốn ngăn cản, lại bị Vương Mãng đưa tay ra cản: “Này, anh đang làm gì vậy?”
“Cứ để cô ấy đi!” Vương Mãng nhìn theo bóng lưng kia, lộ ra nụ cười khó hiểu: “E rằng… Trong chúng ta chỉ có cô ấy là thích hợp đi tìm Lưu Hân thương lượng nhất!”
…
Thay bộ đồ nữ tu phiền toái ra, Phó hoàng hậu một thân đồ thường đi đến biệt thự của Lưu Hân.
Từ ngày Đổng Hiền mất tích, cô dần dần nhớ lại Ỷ Á của kiếp trước, khi đó cô ta cũng chỉ là một phi tần nho nhỏ, là một trong những người trong nhóm tú nữ được Lưu Hân chọn tiến cung, thế nhưng Lưu Hân hậu cung ba nghìn mỹ nhân đều vứt bỏ chỉ chung tình với mình Đổng Hiền, một mực độc chiếm Đổng Hiền bên cạnh.
Lúc ấy cô ta có gặp qua Lưu Hân một lần, nhưng lại kìm lòng không đậu mà yêu tha thiết hắn, không cam tâm bại dưới tay một nam nhân, Ỷ Á dùng trăm phương ngàn kế khiến cho Lưu Hân thuộc về mình, thậm chí đến trước mặt Phó hoàng hậu ly gián, thế nhưng cô lại bị Phó hoàng hậu răn dạy một hồi, nguyên tưởng rằng cô đã buông tay, ai ngờ… Aizzz… Mọi chuyện thật không lường trước được!
“Phó hoàng hậu!” Khe khẽ một tiếng kêu lại thần trí của cô, “Cô đến tìm Lưu Hân sao?” Thái độ kiêu kì của Ỷ Á không mất đi thế nhưng so với lúc trước đã tốt hơn nhiều.
“Ừ, đúng vậy.” Phó nữ tu gật đầu, trả lời, “Anh ta có ở nhà không?”
Ý Á dốc sức gật đầu: “Có, tôi dắt cô đi!” Vừa nói vừa kéo cô đi vào trong phòng.
Dọc theo đường đi, Ỷ Á tâm tình thấp thỏm không yên, cuối cùng không nhịn được, cô hỏi: “Phó hoàng hậu, cô đã biết thân phận của tôi?”
“Ừ!”
“Vậy có có định đem chuyện của tôii… nói cho Hân biết?” Cô rất sợ, nếu là như vậy sau này cô phải làm sao?
“Việc này… Sẽ để Lưu Hân tự mình quyết định!” Nói đến đây hai người đã đứng trước cửa phòng Lưu Hân.
…
“Thánh Khanh, khanh nói xem sẽ có kiếp sau không?”
“Ừm… Đại khái là có đi…”
“Vậy kiếp sau khanh có bên ta không?”
“Kiếp sau rất xa, ai biết được?”
“Thánh Khanh, khanh không ngoan!”
“Thần thực sự chịu phục người, được rồi, được rồi, kiếp sau ta vẫn nguyện ý bên cạnh người, như thế được rồi chứ?”
“Ha ha, Thánh Khanh, chúng ta không thể xa nhau, mãi dính chặt nhau rồi!”
“Người thật đúng là trẻ con!”
“Thánh Khanh, ta thật hy vọng nhân sinh có thể có kiếp sau, như thế ta còn có thể nhìn thấy khanh…”
“Hân…” Đổng Hiền đang trong mộng, thì thào tự nói, trên mặt lộ ra nụ cười tuyệt mỹ.
Đột nhiên, cánh cửa bị mở ra, người bước vào nhìn thấy người trên giường thì cả kinh, toàn thân bị băng bó, người này là Đổng Hiền sao? Người đã từng đứng bên cạnh tươi cười, đối mặt với mình khóc thương tâm sao? Vì sao lại trở nên tiều tụy thế này?
Lưu Hân tay không kìm được xoa nhẹ lên gương mặt trẻ con kia, nhưng lại làm cho người trên giường một trận run rẩy…
“Ưm…” Bị quấy nhiễu, Đổng Hiền chậm rãi mở mắt, mừng rỡ khi thấy người mình yêu thương, anh nở nụ cười: “Hân…”
Xưng hô không phải là “Lưu tổng” mà là “Hân”, rất kì quái, nhưng một tiếng ôn nhu kia, Lưu Hân trong tâm không những không hờn giận, trái lại cảm thấy như toàn bộ tế nào đều bị tập kích mà trở nên mềm mại!
“Là tôi!” Anh đi tới bên giường Đổng Hiền, khom lưng, ngữ khi cũng không nghĩ lại rất ôn nhu: “Cậu có khỏe không?”
“Khỏe, tôi khỏe lắm!” Thanh âm Đổng Hiền có chút kích động, “Hân à? Còn công ty…”
Giấy chuyển nhượng đã về lại tay Lưu Hân, anh rất cảm kích sự trợ giúp của Đổng Hiền, chính mình đã mắc mợ cậu ấy nhiều lắm… Thế nhưng…
“Công ty vẫn hoạt động bình thường, không nên lo lắng nữa, cẩn thận nghỉ ngơi đi!” Lưu Hân nhẹ nhàng dỗ dành sống lưng cậu, nói.
“Vậy tốt quá…” Đổng Hiền hưởng thụ mà nhắm hai mắt lại, “Hân, cuối tháng, anh sẽ cùng tôi đi chơi hồ rồi ngắm hoa chứ?”
Tay Lưu Hân cứng đờ, nhưng lập tức khôi phục, “A, sẽ đi chứ!”
“Ừm… Lúc ấy chúng ta đi, còn có Chu Hủ, Vương Mãng, Phó hoàng hậu, Từ Ngôn… Mọi người cùng nhau đi cả…” Anh lại suy yếu mà trầm trầm ngủ thiếp đi, nhưng trên mặt vẫn là dáng vẻ tươi cười hạnh phúc.
Nụ cười này khiến cho Lưu Hân thật tâm xấu hổ, Đổng Hiền bởi vì suy yếu, căn bản không nhìn thấy ánh mắt Lưu Hân, kỳ thực, từ đầu đến cuối anh không hề dám nhìn thẳng Đổng Hiền!
Đổng Hiền thật sự rất thanh khiết, mà miệng anh loại nói ra đầy rẫy nhưng lời dối trá, chính mình hoàn toàn không thể xứng với cậu ấy, thật không biết cậu ấy coi trọng mình vì lý do gì…
Vuốt nhẹ vài cọng tóc vương trên trán Đổng Hiền, Lưu Hân nhẹ giọng nói: “Mong rằng tương lai, cậu có thể tìm được người chân chính thích hợp với bản thâm mình!” Dứt lời anh cũng chậm bước rời khỏi phòng.
Đóng cửa, tất cả lại hồi phục nguyên trạng, Đổng Hiền hạnh phúc ngủ say, chuyện phát sinh ban nãy tựa như giấc mộng, tiêu tan thành mây khói…
Cổng bệnh viện, đang muốn rời đi, Lưu Hân đụng phải Phó nữ tu, nhìn khuôn mặt cô có chút phiền muộn, anh thở dài:” Tôi đã dựa theo lời cô làm rồi, cũng đồng ý thanh toán hết mọi chi phí, cô cũng dựa theo giao hẹn, không bao giờ… làm phiến đến tôi nữa chứ?’
“Đúng vậy, sau này cùng anh không hề có bất cứ quan hệ nào.” Phó nữ tu tuyệt vọng mà cúi đầu, “Chỉ có điều anh phải nhớ rõ, tuyệt đối không được đến gần Đổng Hiền!”
“…Tôi biết!” Lưu Hân mở cửa xe ngồi xuống.
Nhìn anh bắt đầu khởi động xe, Phó nữ tu không nén nổi hỏi: “Anh không lẽ một chút tình cảm đối với cậu ấy cũng không có sao?”
“…” Lưu Hân cả người ngẩn ra.
Không có sao? Sao có thể… Dáng vẻ tươi cười của cậu ấy, nước mắt của cậu ấy, thanh âm của cậu ấy, vĩnh viễn lưu lại sâu nhất trong lòng anh, thế nhưng…
“Chúng tôi không có khả năng!” Lưu Hân lạnh lùng thốt ra.
Trách nhiệm, xã hội, lễ giáo, đạo đức… Ràng buộc bọn họ rất nhiều…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook