Phong Thả Đình Trú
-
Chương 24
Sau đó, là chuỗi ngày nhàm chán, vô vị, thậm chí là cùng với sợ hãi! Ít nhất thì Kỳ Dương cho là vậy…
Mỗi ngày, bọn họ luôn phải liên tục để ý đến tình hình của Lưu Hân, anh căn bản không biết khi nào sẽ lên cơn nghiện, đến khi có thái độ điên cuồng lại khiến mọi người không thể tránh được.
Đổng Hiền không muốn dùng dây trói Lưu Hân, chỉ đành khi anh phát bệnh dùng sức ngăn chặn anh, nhưng để trả giá cho chuyện này chính là những vết thương, vết rạch, vết cắn, vết bầm chi chít chồng lên nhau trên người Đổng Hiền… Mỗi lần như thế, Đổng Hiền đều mặc áo sơ mi trắng dài tay hoàn hảo che đi những dấu vết kia, không cho Lưu Hân có cơ hội chú ý khi tỉnh táo lại.
Còn những khi cơn nghiện phát tác, Lưu Hân sẽ chửi ầm lên, để phát tiết, không cần biết đối phương là ai, những từ ngữ khó nghe đến mức nào, anh đều nói ra hết, trong đó chịu đựng nhiều nhất đương nhiên cũng là Đổng Hiền. Lưu Hân nhớ ra chuyện kiếp trước lẫn kiếp này cùng Đổng Hiền, không nghi ngờ gì việc này làm cho cục diện càng trở nên hỏng bét!
“Đổng Hiền, đồ khốn kiếp!” Lưu Hân bị ngăn lại, chỉ có thể vùng vẫy tay chân gào thét, “Tôi yêu cậu như vậy, cậu lại không hề giúp tôi!”
“…Tôi là đang giúp anh” Đổng Hiền đầu đầy mồ hôi đè trên người Lưu Hân, trả lời.
“Đi chết đi!” Anh khổ cực như vầy, thế nhưng lại chẳng thề lay động Lưu Hân, anh ta vẫn kéo dài những lời nói tệ hại kia, “Tôi muốn thuốc, sao cậu không cho tôi? Chết đi, cậu sao còn chưa chết hả?”
Đổng Hiền khẽ cắn môi, tuy biết rằng Lưu Hân không phải cố ý nói như vậy, nhưng những lời này vẫn đâm thật sâu vào lòng anh: “Hân…”
Vương Mãng đang chuẩn bị thuốc, một mặt thấy thế, vội vàng nói: “Đổng Hiền, không được để anh ta ảnh hưởng!”
“Tôi biết!” Đầu óc Đổng Hiền tỉnh táo lại, càng cố sức áp chế Lưu Hân.
“Đi chết đi, đi chết đi, các người đều chết hết đi!”Nằm trên giường, Lưu Hân không ngừng giãy giụa, từ ngữ thô tục trong miệng vẫn như trước tiếp tục tuôn ra: “Đổng Hiền, cậu nghĩ cậu là ai? Chỉ là một thằng điếm mà thôi… Thanh cao quái gì, cho ai xem?”
“Ông chủ…” Mặc dù không tán thành việc Lưu Hân cùng Đổng Hiền cùng một chỗ, thế nhưng
Đổng Hiền hiện tại dù sao cũng không có làm gì, ông chủ như vậy mắng chửi thì thật là…
Đổng Hiền không nói gì, nhưng mà nhìn vào sắc mặt anh, có thể thấy được, lần này, anh thật sự tổn thương: “Tôi… chưa từng!”
“Kỳ Dương, giữ tay anh ta!” Vương Mãng cầm kim tiêm tiến đến.
“Ừ!” Kỳ Dương ra sức giữ chặt một cánh tay của Lưu Hân.
Vương Mãng rất nhanh bôi cồn lên, sau đó tức khắc tiêm dịch lỏng vào trong cơ thể Lưu Hân…
Anh ta dần dần bình tĩnh trở lại, lại một hồi ác chiến qua đi!
Thấy được Lưu Hân dưới thân bất động, Đổng Hiền mới chậm rãi đứng dậy, anh liên tục thở gấp, khắp người mồ hôi nhễ nhại, mệt rã rời…bước chân có chút yếu đuối, không chú ý ngã lên ghế bên cạnh giường.
“Đổng Hiền” Vương Mãng hiểu rõ tiến lại phía anh, vỗ vỗ vai anh, nói: “Không nên suy nghĩ nhiều, người nào lên cơn nghiện cũng đều như vậy… Lời nói vô phương cản được, những lời vừa rồi… anh ta không thật tâm nói đâu!”
“Ừ!” Đổng Hiền thở dài: “Không có việc gì, tôi sẽ không lưu tâm đâu!” Kéo tay Vương Mãng ra, trong mắt mang theo tia ủ rũ: “Mọi người về nghĩ ngơi trước đi, tôi dọn dẹp một chút, rồi đợi Phó nữ tu tới!”
“Cậu nên đi nghỉ đi!” Kỳ Dương không đành lòng nhìn cậu ta cực nhọc như thế, dù sao thì ông chủ cũng là thiếu nợ ân tình với Đổng Hiền: “Tôi ở đây chăm sóc cùng với dọn dẹp cho!”
Ai ngờ Đổng Hiền lại mỉm cười lắc đầu: “Không, tôi và anh ấy không có nhiền thời gian… Anh Kỳ châm chước cho tôi một chút đi!”
Trong lời nói anh pha chút dí dỏm, Kỳ Dương nhất thời không biết phản ứng sao. Vương Mãng so ra thức thời hơn, một tay choàng lấy cổ Kỳ Dương, kiên quyết lôi anh ta ra ngoài: “Chúng tôi đi đây!” Xoay thân người lại, hướng Đổng Hiền vẫy tay chào.
“Ừ!” Cho dù anh ta không nhìn thấy, Đổng Hiền vẫn vẫy tay chào lại.
Bọn họ vừa rời khỏi, sắc mặt Đổng Hiền trở nên ảm đạm, thở dài… duỗi thẳng tay trước mặt mà nắm chặt, ban nãy không phát hiện, bây giờ, ngay cả nắm tay lại cũng không có sức lực. Hai tay đặt xuống giường, chồng lên nhau, đầu cũng gối lên trên, nghiêng mặt nhìn Lưu Hân đang say giấc. Có lẽ do quá mệt mỏi, bất tri bất giác, anh nhanh chóng như vậy chìm vào giấc ngủ.
“Tiểu Hiền, ăn…” Thời gian trôi qua chút ít, Vương Mãng mở cửa phòng gọi Đổng Hiền ra ngoài, tình cờ lại thấy được cảnh như vậy.
Mấy ngày nay thật sự vất vả cho cậu ta rồi, Vương Mãng nhún vai, bởi vì … lúc này là khoảng thời gian cuối cùng để hai người bên nhau, cho nên mới vô cùng quý trọng từng phút giây như thế…
“Ngoan ngoãn ngủ đi!” Nhẹ giọng nói xong, anh lại rón rén bước ra, đóng cửa lại.
Đổng Hiền ngủ rất sâu, trong mơ, là lần đầu tiên anh cùng Lưu Hân gặp mặt…
Lúc ấy anh chỉ là tình cờ thế chỗ cho người khác, đi về phía hoàng đế thông báo thời gian, anh vẫn còn nhớ rõ ngày đó bệ hạ muốn ra ngoài săn thú, thế nhưng, trời không chiều ý người, bỗng nhiên mưa tầm tã, hứng thú của bệ hạ hoàn toàn biến mất, mặt rồng giận dữ, khiến cho không ai dám đến gần, mà bản thân mình lại ngu ngốc chui đầu vào lưới, rốt cuộc đã không thể cứu vãn.
Không biết qua bao lâu, bỗng nhiên cảm thấy người bên cạnh gây rối, từ trong mơ giật mình tỉnh dậy, anh mơ mơ màng màng nhìn quanh phòng, bất ngờ phát hiện…
“A? Hân, anh dậy rồi sao?” Dụi dụi hai mắt, Đổng Hiền chợt chú ý đến sắc trời ngoài cửa sổ: “Không thể nào, sao lại tối rồi, tôi rốt cuộc ngủ bao lâu rồi?”
Lưu Hân ngồi trên giường một trận cười gượng: “Thánh Khanh, không nỡ đánh thức cậu, nhưng tôi cả người đều là mồ hôi, cho nên rất muốn tắm, thế nhưng…”
Anh bất đắc dĩ giật giật thân thể: “Dường như chính mình không làm được gì!”
“Tôi đến giúp anh!” Đổng Hiền không nói hai lời, đẩy xe lăn đến, giúp anh ta ngồi lên, rồi sau đó đẩy vào trong phòng tắm.
Bên trong phòng tắm rất rộng rãi, bồn tắm lớn hình chữ nhật được thiết kế đặc biệt cho bệnh nhân, bề mặt không trơn trượt, hai bên còn bổ sung thêm tay vịn., vòi sen đặt tương đối thấp, bên cạnh vòi sen có đặt một cái điện thoại để liên lạc với bên ngoài, rất thích hợp cho bệnh nhân trong viện điều dưỡng sử dụng.
Đổng Hiền đưa anh đến cạnh bồn tắm, ngồi xổm xuống hỏi: “Muốn tôi giúp không?”
“Quần áo tôi chính mình cởi” Lưu Hân vô tội nhìn người trước mặt, “Nhưng mà, giúp tôi kỳ lưng được không?”
“Không thành vấn đề!” Anh tự nhiên mà đáp ứng: “Để tôi mở nước!”
Mấy ngày nay, giúp Lưu Hân quan tâm mọi việc đã trở thành chuyên môn của Đổng Hiền, anh đương nhiên rất sẵn lòng hỗ trợ, bởi vì… Thời gian không còn nhiều!
“Hiền!” Đổng Hiền ngồi xuống bên trong bồn tắm.
“Sao?” Đổng Hiền cầm vòi sen, ngồi trên một cái ghế nhỏ bên cạnh, đang thử độ nóng của nước.
“Chúng ta tới nơi này vài ngày rồi phải không?’ Trực giác của Lưu Hân nói cho anh biết, đang có chuyện kỳ quái diễn ra.
Đổng Hiền không cảm giác được nghi vấn của anh, thành thật trả lời: “Ừ, một tuần rồi.”
“Một tuần rồi…” Lưu Hân lẩm nhẩm, “Tôi rốt cuộc bị bệnh gì? Vì sao mãi vẫn không có chút khởi sắc?”
Bỗng nhiên ngẩng đầu, Đổng Hiền có phần bối rối trả lời: “A… Đó là… Bệnh rất phức tạp a… Vương Mãng nói… phải cần nhiều thời gian, anh không nên gấp gáp!”
Lưu Hân nhìn thẳng anh, nhưng vẫn cảm thấy hơi khó tin: “Nhưng sao tôi toàn thân đều vô lực, ngay cả ăn cũng ăn không vô, phải truyền nước biển… Rất nhiều lần tinh thần hốt hoảng rồi lại không biết chuyện gì, còn có…” Anh lo lắng nhìn Đổng Hiền, vươn tay chạm vào khuôn mặt hơi gầy kia: “Sắc mặt cậu ngày càng kém, tâm tình cũng không tốt lắm, là vì bệnh của tôi sao?”
“Không đâu” Đồng Hiền cười, lắc đầu: “Không thể nào, chẳng qua chuyện ở trường học hơi khiến tôi phiền não thôi, không phải do chuyện của Hân đâu!”
“Thiệt không?” Lưu Hân vẫn không tin, “Nhưng cậu… A…” Nói được một nửa, trong đầu anh lại vang lên tiếng “vù vù”, mỗi khi thanh âm này vang lên, anh đều mất đi chút kí ức nào đó, rốt cuộc…
“Ưm… Không…” Thanh âm nhỏ dần dần lớn hơn, lớn đến mức muốn đem đầu óc Lưu Hân đi nổ tung, làn da bắt đầu lạnh run, không tự chủ được mà đứng lên, “Hiền… Đi khỏi… A”
“Hân!” Đổng Hiền thấy thế hét lên, bệnh lại tái phát rồi!
Buông vòi sen trong tay, anh vội vàng chạy đến bên Lưu Hân, đỡ lấy anh ta đang run rẩy, “Anh chờ chút, tôi đi gọi Vương Mãng!” Vừa nói anh định đến cầm lấy điện thoại bên kia.
Ai ngờ Lưu Hân lại kéo quần áo của anh, không cho anh rời đi: “Không… Tôi…”
Toàn thân như con mèo nhỏ không ngừng dùng móng vuốt sắc nhọn cào lấy da đang nổi da gà kia. Ngứa ngáy, đau nhức từ lỗ chân lông dần dần truyền vào xương cốt. Muốn cào nhưng lần mò không tới, muốn ngăn cản nhưng vô năng, anh chỉ có thể lay động thân thể, cọ xát xương cót muốn giảm bớt cơn ngứa ngáy kia, cảm nhận thống khổ như vậy làm cho anh không còn kiềm chế được mà nắm chặt lấy quần áo Đổng Hiền cùng vật dụng xung quanh, giống như vớ được người cứu mạng mình, nhất quyết không chịu buông tay.
“Hân, kiên nhẫn một chút!” Đổng Hiền trấn an.
Nhưng cùng Lưu Hân lôi kéo qua lại, quần áo cư nhiên bị xé rách, lộ ra băng vải quấn quanh cơ thể…
Nhìn vải trắng kia, trên đó vẫn còn thấm một vài vết máu, làm cho làn da căng mịn nổi bật lên, lại thêm gương mặt mĩ lệ của Đổng Hiền, Lưu Hân trong thống khổ liếm liếm đôi môi khô hanh, mọi thứ trước mắt cùng với cơn nghiện phát tác đủ để đánh thức cơn thèm khát của dã thú trong lòng anh…
Mỗi ngày, bọn họ luôn phải liên tục để ý đến tình hình của Lưu Hân, anh căn bản không biết khi nào sẽ lên cơn nghiện, đến khi có thái độ điên cuồng lại khiến mọi người không thể tránh được.
Đổng Hiền không muốn dùng dây trói Lưu Hân, chỉ đành khi anh phát bệnh dùng sức ngăn chặn anh, nhưng để trả giá cho chuyện này chính là những vết thương, vết rạch, vết cắn, vết bầm chi chít chồng lên nhau trên người Đổng Hiền… Mỗi lần như thế, Đổng Hiền đều mặc áo sơ mi trắng dài tay hoàn hảo che đi những dấu vết kia, không cho Lưu Hân có cơ hội chú ý khi tỉnh táo lại.
Còn những khi cơn nghiện phát tác, Lưu Hân sẽ chửi ầm lên, để phát tiết, không cần biết đối phương là ai, những từ ngữ khó nghe đến mức nào, anh đều nói ra hết, trong đó chịu đựng nhiều nhất đương nhiên cũng là Đổng Hiền. Lưu Hân nhớ ra chuyện kiếp trước lẫn kiếp này cùng Đổng Hiền, không nghi ngờ gì việc này làm cho cục diện càng trở nên hỏng bét!
“Đổng Hiền, đồ khốn kiếp!” Lưu Hân bị ngăn lại, chỉ có thể vùng vẫy tay chân gào thét, “Tôi yêu cậu như vậy, cậu lại không hề giúp tôi!”
“…Tôi là đang giúp anh” Đổng Hiền đầu đầy mồ hôi đè trên người Lưu Hân, trả lời.
“Đi chết đi!” Anh khổ cực như vầy, thế nhưng lại chẳng thề lay động Lưu Hân, anh ta vẫn kéo dài những lời nói tệ hại kia, “Tôi muốn thuốc, sao cậu không cho tôi? Chết đi, cậu sao còn chưa chết hả?”
Đổng Hiền khẽ cắn môi, tuy biết rằng Lưu Hân không phải cố ý nói như vậy, nhưng những lời này vẫn đâm thật sâu vào lòng anh: “Hân…”
Vương Mãng đang chuẩn bị thuốc, một mặt thấy thế, vội vàng nói: “Đổng Hiền, không được để anh ta ảnh hưởng!”
“Tôi biết!” Đầu óc Đổng Hiền tỉnh táo lại, càng cố sức áp chế Lưu Hân.
“Đi chết đi, đi chết đi, các người đều chết hết đi!”Nằm trên giường, Lưu Hân không ngừng giãy giụa, từ ngữ thô tục trong miệng vẫn như trước tiếp tục tuôn ra: “Đổng Hiền, cậu nghĩ cậu là ai? Chỉ là một thằng điếm mà thôi… Thanh cao quái gì, cho ai xem?”
“Ông chủ…” Mặc dù không tán thành việc Lưu Hân cùng Đổng Hiền cùng một chỗ, thế nhưng
Đổng Hiền hiện tại dù sao cũng không có làm gì, ông chủ như vậy mắng chửi thì thật là…
Đổng Hiền không nói gì, nhưng mà nhìn vào sắc mặt anh, có thể thấy được, lần này, anh thật sự tổn thương: “Tôi… chưa từng!”
“Kỳ Dương, giữ tay anh ta!” Vương Mãng cầm kim tiêm tiến đến.
“Ừ!” Kỳ Dương ra sức giữ chặt một cánh tay của Lưu Hân.
Vương Mãng rất nhanh bôi cồn lên, sau đó tức khắc tiêm dịch lỏng vào trong cơ thể Lưu Hân…
Anh ta dần dần bình tĩnh trở lại, lại một hồi ác chiến qua đi!
Thấy được Lưu Hân dưới thân bất động, Đổng Hiền mới chậm rãi đứng dậy, anh liên tục thở gấp, khắp người mồ hôi nhễ nhại, mệt rã rời…bước chân có chút yếu đuối, không chú ý ngã lên ghế bên cạnh giường.
“Đổng Hiền” Vương Mãng hiểu rõ tiến lại phía anh, vỗ vỗ vai anh, nói: “Không nên suy nghĩ nhiều, người nào lên cơn nghiện cũng đều như vậy… Lời nói vô phương cản được, những lời vừa rồi… anh ta không thật tâm nói đâu!”
“Ừ!” Đổng Hiền thở dài: “Không có việc gì, tôi sẽ không lưu tâm đâu!” Kéo tay Vương Mãng ra, trong mắt mang theo tia ủ rũ: “Mọi người về nghĩ ngơi trước đi, tôi dọn dẹp một chút, rồi đợi Phó nữ tu tới!”
“Cậu nên đi nghỉ đi!” Kỳ Dương không đành lòng nhìn cậu ta cực nhọc như thế, dù sao thì ông chủ cũng là thiếu nợ ân tình với Đổng Hiền: “Tôi ở đây chăm sóc cùng với dọn dẹp cho!”
Ai ngờ Đổng Hiền lại mỉm cười lắc đầu: “Không, tôi và anh ấy không có nhiền thời gian… Anh Kỳ châm chước cho tôi một chút đi!”
Trong lời nói anh pha chút dí dỏm, Kỳ Dương nhất thời không biết phản ứng sao. Vương Mãng so ra thức thời hơn, một tay choàng lấy cổ Kỳ Dương, kiên quyết lôi anh ta ra ngoài: “Chúng tôi đi đây!” Xoay thân người lại, hướng Đổng Hiền vẫy tay chào.
“Ừ!” Cho dù anh ta không nhìn thấy, Đổng Hiền vẫn vẫy tay chào lại.
Bọn họ vừa rời khỏi, sắc mặt Đổng Hiền trở nên ảm đạm, thở dài… duỗi thẳng tay trước mặt mà nắm chặt, ban nãy không phát hiện, bây giờ, ngay cả nắm tay lại cũng không có sức lực. Hai tay đặt xuống giường, chồng lên nhau, đầu cũng gối lên trên, nghiêng mặt nhìn Lưu Hân đang say giấc. Có lẽ do quá mệt mỏi, bất tri bất giác, anh nhanh chóng như vậy chìm vào giấc ngủ.
“Tiểu Hiền, ăn…” Thời gian trôi qua chút ít, Vương Mãng mở cửa phòng gọi Đổng Hiền ra ngoài, tình cờ lại thấy được cảnh như vậy.
Mấy ngày nay thật sự vất vả cho cậu ta rồi, Vương Mãng nhún vai, bởi vì … lúc này là khoảng thời gian cuối cùng để hai người bên nhau, cho nên mới vô cùng quý trọng từng phút giây như thế…
“Ngoan ngoãn ngủ đi!” Nhẹ giọng nói xong, anh lại rón rén bước ra, đóng cửa lại.
Đổng Hiền ngủ rất sâu, trong mơ, là lần đầu tiên anh cùng Lưu Hân gặp mặt…
Lúc ấy anh chỉ là tình cờ thế chỗ cho người khác, đi về phía hoàng đế thông báo thời gian, anh vẫn còn nhớ rõ ngày đó bệ hạ muốn ra ngoài săn thú, thế nhưng, trời không chiều ý người, bỗng nhiên mưa tầm tã, hứng thú của bệ hạ hoàn toàn biến mất, mặt rồng giận dữ, khiến cho không ai dám đến gần, mà bản thân mình lại ngu ngốc chui đầu vào lưới, rốt cuộc đã không thể cứu vãn.
Không biết qua bao lâu, bỗng nhiên cảm thấy người bên cạnh gây rối, từ trong mơ giật mình tỉnh dậy, anh mơ mơ màng màng nhìn quanh phòng, bất ngờ phát hiện…
“A? Hân, anh dậy rồi sao?” Dụi dụi hai mắt, Đổng Hiền chợt chú ý đến sắc trời ngoài cửa sổ: “Không thể nào, sao lại tối rồi, tôi rốt cuộc ngủ bao lâu rồi?”
Lưu Hân ngồi trên giường một trận cười gượng: “Thánh Khanh, không nỡ đánh thức cậu, nhưng tôi cả người đều là mồ hôi, cho nên rất muốn tắm, thế nhưng…”
Anh bất đắc dĩ giật giật thân thể: “Dường như chính mình không làm được gì!”
“Tôi đến giúp anh!” Đổng Hiền không nói hai lời, đẩy xe lăn đến, giúp anh ta ngồi lên, rồi sau đó đẩy vào trong phòng tắm.
Bên trong phòng tắm rất rộng rãi, bồn tắm lớn hình chữ nhật được thiết kế đặc biệt cho bệnh nhân, bề mặt không trơn trượt, hai bên còn bổ sung thêm tay vịn., vòi sen đặt tương đối thấp, bên cạnh vòi sen có đặt một cái điện thoại để liên lạc với bên ngoài, rất thích hợp cho bệnh nhân trong viện điều dưỡng sử dụng.
Đổng Hiền đưa anh đến cạnh bồn tắm, ngồi xổm xuống hỏi: “Muốn tôi giúp không?”
“Quần áo tôi chính mình cởi” Lưu Hân vô tội nhìn người trước mặt, “Nhưng mà, giúp tôi kỳ lưng được không?”
“Không thành vấn đề!” Anh tự nhiên mà đáp ứng: “Để tôi mở nước!”
Mấy ngày nay, giúp Lưu Hân quan tâm mọi việc đã trở thành chuyên môn của Đổng Hiền, anh đương nhiên rất sẵn lòng hỗ trợ, bởi vì… Thời gian không còn nhiều!
“Hiền!” Đổng Hiền ngồi xuống bên trong bồn tắm.
“Sao?” Đổng Hiền cầm vòi sen, ngồi trên một cái ghế nhỏ bên cạnh, đang thử độ nóng của nước.
“Chúng ta tới nơi này vài ngày rồi phải không?’ Trực giác của Lưu Hân nói cho anh biết, đang có chuyện kỳ quái diễn ra.
Đổng Hiền không cảm giác được nghi vấn của anh, thành thật trả lời: “Ừ, một tuần rồi.”
“Một tuần rồi…” Lưu Hân lẩm nhẩm, “Tôi rốt cuộc bị bệnh gì? Vì sao mãi vẫn không có chút khởi sắc?”
Bỗng nhiên ngẩng đầu, Đổng Hiền có phần bối rối trả lời: “A… Đó là… Bệnh rất phức tạp a… Vương Mãng nói… phải cần nhiều thời gian, anh không nên gấp gáp!”
Lưu Hân nhìn thẳng anh, nhưng vẫn cảm thấy hơi khó tin: “Nhưng sao tôi toàn thân đều vô lực, ngay cả ăn cũng ăn không vô, phải truyền nước biển… Rất nhiều lần tinh thần hốt hoảng rồi lại không biết chuyện gì, còn có…” Anh lo lắng nhìn Đổng Hiền, vươn tay chạm vào khuôn mặt hơi gầy kia: “Sắc mặt cậu ngày càng kém, tâm tình cũng không tốt lắm, là vì bệnh của tôi sao?”
“Không đâu” Đồng Hiền cười, lắc đầu: “Không thể nào, chẳng qua chuyện ở trường học hơi khiến tôi phiền não thôi, không phải do chuyện của Hân đâu!”
“Thiệt không?” Lưu Hân vẫn không tin, “Nhưng cậu… A…” Nói được một nửa, trong đầu anh lại vang lên tiếng “vù vù”, mỗi khi thanh âm này vang lên, anh đều mất đi chút kí ức nào đó, rốt cuộc…
“Ưm… Không…” Thanh âm nhỏ dần dần lớn hơn, lớn đến mức muốn đem đầu óc Lưu Hân đi nổ tung, làn da bắt đầu lạnh run, không tự chủ được mà đứng lên, “Hiền… Đi khỏi… A”
“Hân!” Đổng Hiền thấy thế hét lên, bệnh lại tái phát rồi!
Buông vòi sen trong tay, anh vội vàng chạy đến bên Lưu Hân, đỡ lấy anh ta đang run rẩy, “Anh chờ chút, tôi đi gọi Vương Mãng!” Vừa nói anh định đến cầm lấy điện thoại bên kia.
Ai ngờ Lưu Hân lại kéo quần áo của anh, không cho anh rời đi: “Không… Tôi…”
Toàn thân như con mèo nhỏ không ngừng dùng móng vuốt sắc nhọn cào lấy da đang nổi da gà kia. Ngứa ngáy, đau nhức từ lỗ chân lông dần dần truyền vào xương cốt. Muốn cào nhưng lần mò không tới, muốn ngăn cản nhưng vô năng, anh chỉ có thể lay động thân thể, cọ xát xương cót muốn giảm bớt cơn ngứa ngáy kia, cảm nhận thống khổ như vậy làm cho anh không còn kiềm chế được mà nắm chặt lấy quần áo Đổng Hiền cùng vật dụng xung quanh, giống như vớ được người cứu mạng mình, nhất quyết không chịu buông tay.
“Hân, kiên nhẫn một chút!” Đổng Hiền trấn an.
Nhưng cùng Lưu Hân lôi kéo qua lại, quần áo cư nhiên bị xé rách, lộ ra băng vải quấn quanh cơ thể…
Nhìn vải trắng kia, trên đó vẫn còn thấm một vài vết máu, làm cho làn da căng mịn nổi bật lên, lại thêm gương mặt mĩ lệ của Đổng Hiền, Lưu Hân trong thống khổ liếm liếm đôi môi khô hanh, mọi thứ trước mắt cùng với cơn nghiện phát tác đủ để đánh thức cơn thèm khát của dã thú trong lòng anh…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook