Phong Thả Đình Trú
-
Chương 19
Xe đi với tốc độ nhanh nhất đến thẳng bệnh viện, dừng xe, Kỳ Dương dựa theo lời nói của Đổng Hiền trực tiếp đi thẳng vào tìm viện trưởng bệnh viện Tân Dự – Vương Mãng.
Khi Vương Mãng vừa nghe nói đến tên Đổng Hiền, anh lập tức dẹp hết công việc sang một bên, đi theo Kỳ Dương đến cửa, cậu ta tìm mình… nhất định đã có chuyện xảy ra!
Quả nhiên đúng vậy, không ngoài điều anh dự tính, vừa mở cửa bước ra, đã thấy Đổng Hiền ôm một người đang hôn mê trong lòng – là Lưu Hân…
“Cáng cấp cứu!” Vương Mãng ước chừng xem xét thương thế trên người Lưu Hân một chút, quay đầu lại nói với nữ y tá: “Đi tìm…”
“Chờ một chút!” Đổng Hiền một tay ngăn anh ta lại, “Vương Mãng, không được, chỉ một mình anh thôi!”
Ánh mắt sắc bén cùng lãnh liệt kia, quả thật so với trước kia anh xông vào hoàng cung muốn gặp Lưu Hân lần cuối không hề khác nhau.
Vương Mãng không khỏi thở dài: “Được, tôi hiểu! Đưa bệnh nhân vào phòng khám riêng!”
Đổng Hiền và Kỳ Dương đi theo sau Vương Mãng đến phòng khám riêng của bệnh viện, thế nhưng sắc mặt của Đổng Hiền ngày càng kém hơn, bọn họ hai người phải ở bên ngoài, Vương Mãng một mình bên trong làm kiểm tra cho Lưu Hân, mấy người y tá cứ đi ra đi vào, tay cầm túi nước biển cùng đủ loại thuốc…
Ngồi bên ngoài, Kỳ Dương phát hiện Đổng Hiền có chút khác thường, vẫn là bộ dạng bình tĩnh, nhưng có chút gì đó khan khác…
“Đổng Hiền, có chuyện gì sao?” Ngồi xuống cạnh cậu, Kỳ Dương ôn nhu hỏi, có lẽ những vết thương của ông chủ đã dọa cho cậu nhóc này hoảng sợ rồi!
Đổng Hiền ngẩng đầu, viền mắt có chút ẩm ướt, phát ra thanh âm cũng bất ổn: “Anh Kỳ… Tôi thấy được… Trên cánh tay của Hân…”
“Sao?” Kỳ Dương nghe vậy, mở ta hai mắt nhìn, chìa khóa xe trên tay cũng rơi xuống, phát ra tiếng vang thanh thúy “Keng!”
“Kẽo kẹt!” Đúng lúc này, Vương Mãng mở cửa phòng khám ra, thần sắc rất khó coi: “Hai người, theo tôi vào văn phòng nói chuyện!”
Sau đó, mấy người y tá đẩy Lưu Hân ra khỏi phòng, hai người trông thấy Lưu Hân yên bình năm trên giường, tâm theo đó cũng buông lỏng hơn một nửa, đưa mắt nhìn nhau, họ quyết định đi theo Vương Mãng đến phòng viện trưởng…
“Ngồi đi!” Vương Mãng chỉ về phía sô pha trong phòng, đi lấy hai ly trà đặt xuống bàn, kéo một cái ghế ngồi đối diện với họ: “Hai người có thể nói cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra với Lưu Hân?”
Nhận được sự đồng ý của Kỳ Dương, Đổng Hiền bắt đầu nói: “Sự việc cụ thể thế nào chúng tôi cũng không rõ, anh ấy mất tích mấy ngày nay, đến hôm nay chúng tôi mới tìm được, nhưng lại phát hiện khắp người anh ấy đầy rẫy thương tích nẵm trong một kho hàng, liền đó tôi lập tức nghĩ tới anh. Anh sẽ không tiết lộ bất cứ chuyện gì cho giới truyền thông biết chứ?”
Vương Mãng cười nói: “Bởi vì kiếp trước tôi nợ anh ta… Được rồi, tôi cam đoan sẽ không lộ bất cứ điều gì cho giới truyền thông. Hiện tại chúng ta bàn về “Bệnh tình” của anh ta đi”
Kỳ Dương ngồi một bên không rõ lắm lời nói vừa rồi của bọn họ, nhưng mà khi nhắc đến Lưu Hân, anh nóng lòng hỏi: “Ông chủ bị làm sao?”
Xem vẻ mặt bọn họ nóng như lửa đốt, biểu tình của Vương Mãng có phần buồn bã, giọng nói cũng trầm xuống: “Các vết thương bên ngoài chỉ đơn thuần là vết thương ngoài da thôi, trải qua khử trùng rôi cầm máu, trên cơ bản không có gì lo ngại, thế nhưng là…”
“Trên cánh tay anh ấy có vết tụ máu, tôi muốn biết anh ấy đã bị tiêm gì vào người?” Lời nói Đổng Hiền run nhè nhẹ, nhìn ra được anh đang cực lực kiềm chế xúc động.
“Các người đã biết rồi sao?” Vương Mãng có chút giật mình, “Không sai, anh ta đã bị tiêm một loại thuốc nào đó… Không nói đúng hơn là một loại thuốc phiện”
“Cái gì?” Lời anh nói không nghi ngờ gì chính là một đả kích lớn, hai người nhất thời câm lặng.
Làm nghề y như anh phải có nghĩa vụ để cho bọn họ hiểu rõ mọi chuyện, thế nên Vương Mãng nói tiếp: “Nhưng chất này không giống như heroin hay ma túy, ít nhất tôi cũng chưa từng gặp qua nó, qua những gì các cậu nói, anh ta cũng chỉ mới bị tiêm vào mấy ngày nay, thế nhưng hiện tại đã nghiện rất nặng rồi… Có thể thấy loại thuốc phiện này dược tính rất mạnh, nói không chừng chỉ có chợ đen mới có, vả lại giá cũng không hề rẻ.”
“Vậy…” Đổng Hiền tay nắm chặt đầu gối, “Làm sao để dứt được cơn nghiện?”
Kỳ Dương cũng gửi niềm hi vọng của mình tới Vương Mãng: “Viện trưởng, vô luận bao nhiêu tiền cũng được, anh nhất định phải giúp Lưu tổng vực dậy được!”
Sẽ bình phục… Vương Mãng chau mày, không phải anh không muốn, mà là…
“E rằng có chút khó khăn!” Không muốn nhìn thấy vẻ mặt thất vọng của họ, thế nhưng anh vẫn phải ăn ngay nói thật: “Đổng Hiền, cậu không muốn giới truyền thông biết chuyện này, cho nên không thể để anh ta ở đi cai nghiện được, càng không thể ở lại bệnh viện này chờ đám phóng viên lén lút đến, đúng không?”
“Không sai!” Đổng Hiền nhất định không để chuyện này truyền ra ngoài, “Anh ấy đường đường là một tổng tài, vì vậy bất luận cái gì cũng không để người khác nắm được điểm yếu của anh ấy. Hân rất coi trọng thể diện, dù thế nào tôi cũng phải thay anh ấy bảo vệ nó tốt nhất.”
Kỳ Dương sửng sốt nhìn anh, nhưng Vương Mãng như đã sớm dự liệu được trước, mỉm cười hỏi: “Cho dù anh ta chưa từng yêu cậu, cho dù anh ta yêu người con gái khác, cho dù anh ta muốn kết hôn, cậu vẫn giúp anh ta đúng không?!… Cậu thật đúng là không thay đổi mà!”
“Như vậy vẫn còn biện pháp sao?” Kỳ Dương nghe khẩu khí của anh ta, dường như vẫn còn có cơ hội sống sót.
“Ừm… Xem như là có, nhưng sẽ tương đối rắc rối, tôi sẽ chuẩn bị thuốc men cùng đầy đủ dụng cụ cần thiết, chỉ có điều, nơi ở, các người phải tìm đi!” Vương Mãng quyết định mình sẽ giúp đỡ một tay, “Tìm một nơi ít người qua lại, tốt nhất là một viện điều dưỡng, chuẩn bị một phòng, sau đó cưỡng chế cai nghiện!”
“Cưỡng chế cai nghiện? Sẽ mất bao lâu?” Đổng Hiền bắt đầu lập ra kế hoạch.
Vương Mãng giơ lên hai ngón tay, nói: “Cưỡng chế cai nghiện chia làm hai giai đoạn, đầu tiên là giai đoạn giải độc, nếu có nghị lực, phối hợp cùng với thuốc, trong vòng một tháng có thể dứt điểm hoàn toàn. Bất quá quá trình này chỉ là giúp giải quyết các triệu chứng trên cơ thể, giúp người nghiện có khả năng thoát khỏi chất gây nghiện mà không có đau đớn; Sau đó nhất định phải tiến hành giai đoạn hồi phục, trải qua rèn luyện thể thao, cải thiện dinh dưỡng để có thể loại bỏ hoàn toàn tính chất của bệnh trạng, điều này kéo dài lâu nhất, thông thường phải từ nửa năm đến một năm, cho nên…”
“Muốn ông chủ hoàn toàn bình phục cần đến một năm!” Kỳ Dương tổng kết lời anh nói.
“Đúng là như thế!” Vương Mãng gật đầu trả lời.
Đổng Hiền tính toán thời gian: “Vậy hai tháng sau anh ấy có thể cửa hành lễ cưới được không?”
“Đương nhiên là được…” Anh mới nói, đột nhiện dừng lại…,”A, không được, không thể!”
Kỳ Dương có phần mù mịt nhíu mày: “Viện trưởng, rốt cuộc là được hay không? Anh nói rõ hơn đi!”
“Ý tôi là…” Nhìn Đổng Hiền, Vương Mãng suy nghĩ, có nên hay không vi phạm nguyên tắc làm bác sĩ của anh.
Ngược lại, Đổng Hiền đã hiểu ra, anh cười phất tay: “Vương Mãng, anh không cần lo lắng cho tôi, tôi cũng rất muốn biết sự thật!” Anh đặc biệt nhấn mạnh hai chữ cuối, mong rằng Vương Mãng có thể nói thẳng ra.
“Ồ… Là tôi xen vào chuyện người khác rồi…” Vương Mãng nực cười lấy tay gãi gãi đầu, “Tất nhiên có thể, chỉ cần không quá mệt nhọc là được. Việc cử hành hôn lễ hoàn toàn không ảnh hưởng gì, nhưng theo tôi, không nên phát sinh quan hệ nam nữ, như thế là tốt nhất cho mọi người!”
“Ừm… Như vậy là tốt rồi, hai tháng sau vẫn sẽ tiến hành hôn lễ như dự tính, đúng không Anh Kỳ?” Đổng Hiền cười hỏi.
“Hả? Ừ… A!” Kỳ Dương thật sự không biết nên phản ứng như thế nào, “Việc này, Đổng Hiền… Cậu không sao chứ?”
“Không sao” Hờ hững mà lắc đầu, “Được rồi, anh Kỳ, tôi có thể đề nghị chuyện này không?”
“Cậu cứ nói đi” Sau khi trải qua chuyện này, Kỳ Dương tuyệt đối tin tưởng người này luôn đứng về phía ông chủ.
“Chính là…”
Kỳ Dương một mình lái xe trở về, anh luôn có thói quen sinh hoạt nghiêm ngặt, thế nhưng lúc này không nhịn được lấy một điếu thuốc ra hút, hồi tưởng lại lời nói của cậu nhóc kia, vì sao nụ cười của cậu ta lại làm cho mình cảm thấy tội lỗi chứ…
“Tôi xin anh, tôi có thể ở bên cạnh Lưu tổng cho đến khi ngài ấy dứt cơn nghiện được không?” Đổng Hiền tiến lên trước mặt anh, khiêm tốn hỏi.
Kỳ Dương có chút ngoài ý muốn, chỉ có điều… “Giai đoạn giải độc, ông chủ sẽ rất thống khổ, thậm chí có thể phát điên, người như cậu có thể…” Sẽ không chịu được!
“Không đâu” Đổng Hiền lập trường kiên định, “Tôi nhất định có thể giúp ngài ấy khống chế được cơn nghiện, hơn nữa chuyện này càng ít người biết càng tốt không phải sao? Cho nên tiểu thư Ỷ Á cũng không thể biết chuyện này!”
“Chẳng lẽ cậu… định lợi dụng lúc này mà chen vào sao?” Kỳ Dương đột nhiên ý thức được chuyện gì
“Ơ…?” Đổng Hiền kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn anh.
“Anh quá đáng rồi đấy!” Vương Mãng không thể nghe tiếp nữa, đứng trước mặt bọn bọ, lấy tay chỉ Đổng Hiền: “Dáng vẻ của cậu ta có thể là hạng người như thế sao?!”
Đổng Hiền đang sửng sốt nhìn anh, thoạt nhìn tựa như… sắp khóc đến nơi vậy…
“Xin lỗi…” Lời nói thể hiện tâm ý của của chủ nhân: “Là tôi lỡ miệng, ông chủ cùng tiểu thư Ỷ Á bất kể thế nào sẽ vẫn cùng ở bên nhau, tình cảm sâu nặng như thế sao có thể bị người khác phá hoại được, cậu không nên quá để ý!”
“Này, anh càng ngày càng quá đáng!” Vương Mãng trong lòng cực kì bất mãn.
“Ha ha…” Ngoài dự liệu của hai người, Đổng Hiền cư nhiên lại nở nụ cười, “Đúng vậy, bọn họ chắc chắn sẽ bên nhau, thật sự rất đáng mừng, nếu có thể, tôi rất muốn được đến dự hôn lễ nữa…”
Dáng vẻ tươi cười ấy… Vừa nghĩ đến đã đau lòng… Lời nói của mình như thế là đúng hay đã sai rồi…
Khi Vương Mãng vừa nghe nói đến tên Đổng Hiền, anh lập tức dẹp hết công việc sang một bên, đi theo Kỳ Dương đến cửa, cậu ta tìm mình… nhất định đã có chuyện xảy ra!
Quả nhiên đúng vậy, không ngoài điều anh dự tính, vừa mở cửa bước ra, đã thấy Đổng Hiền ôm một người đang hôn mê trong lòng – là Lưu Hân…
“Cáng cấp cứu!” Vương Mãng ước chừng xem xét thương thế trên người Lưu Hân một chút, quay đầu lại nói với nữ y tá: “Đi tìm…”
“Chờ một chút!” Đổng Hiền một tay ngăn anh ta lại, “Vương Mãng, không được, chỉ một mình anh thôi!”
Ánh mắt sắc bén cùng lãnh liệt kia, quả thật so với trước kia anh xông vào hoàng cung muốn gặp Lưu Hân lần cuối không hề khác nhau.
Vương Mãng không khỏi thở dài: “Được, tôi hiểu! Đưa bệnh nhân vào phòng khám riêng!”
Đổng Hiền và Kỳ Dương đi theo sau Vương Mãng đến phòng khám riêng của bệnh viện, thế nhưng sắc mặt của Đổng Hiền ngày càng kém hơn, bọn họ hai người phải ở bên ngoài, Vương Mãng một mình bên trong làm kiểm tra cho Lưu Hân, mấy người y tá cứ đi ra đi vào, tay cầm túi nước biển cùng đủ loại thuốc…
Ngồi bên ngoài, Kỳ Dương phát hiện Đổng Hiền có chút khác thường, vẫn là bộ dạng bình tĩnh, nhưng có chút gì đó khan khác…
“Đổng Hiền, có chuyện gì sao?” Ngồi xuống cạnh cậu, Kỳ Dương ôn nhu hỏi, có lẽ những vết thương của ông chủ đã dọa cho cậu nhóc này hoảng sợ rồi!
Đổng Hiền ngẩng đầu, viền mắt có chút ẩm ướt, phát ra thanh âm cũng bất ổn: “Anh Kỳ… Tôi thấy được… Trên cánh tay của Hân…”
“Sao?” Kỳ Dương nghe vậy, mở ta hai mắt nhìn, chìa khóa xe trên tay cũng rơi xuống, phát ra tiếng vang thanh thúy “Keng!”
“Kẽo kẹt!” Đúng lúc này, Vương Mãng mở cửa phòng khám ra, thần sắc rất khó coi: “Hai người, theo tôi vào văn phòng nói chuyện!”
Sau đó, mấy người y tá đẩy Lưu Hân ra khỏi phòng, hai người trông thấy Lưu Hân yên bình năm trên giường, tâm theo đó cũng buông lỏng hơn một nửa, đưa mắt nhìn nhau, họ quyết định đi theo Vương Mãng đến phòng viện trưởng…
“Ngồi đi!” Vương Mãng chỉ về phía sô pha trong phòng, đi lấy hai ly trà đặt xuống bàn, kéo một cái ghế ngồi đối diện với họ: “Hai người có thể nói cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra với Lưu Hân?”
Nhận được sự đồng ý của Kỳ Dương, Đổng Hiền bắt đầu nói: “Sự việc cụ thể thế nào chúng tôi cũng không rõ, anh ấy mất tích mấy ngày nay, đến hôm nay chúng tôi mới tìm được, nhưng lại phát hiện khắp người anh ấy đầy rẫy thương tích nẵm trong một kho hàng, liền đó tôi lập tức nghĩ tới anh. Anh sẽ không tiết lộ bất cứ chuyện gì cho giới truyền thông biết chứ?”
Vương Mãng cười nói: “Bởi vì kiếp trước tôi nợ anh ta… Được rồi, tôi cam đoan sẽ không lộ bất cứ điều gì cho giới truyền thông. Hiện tại chúng ta bàn về “Bệnh tình” của anh ta đi”
Kỳ Dương ngồi một bên không rõ lắm lời nói vừa rồi của bọn họ, nhưng mà khi nhắc đến Lưu Hân, anh nóng lòng hỏi: “Ông chủ bị làm sao?”
Xem vẻ mặt bọn họ nóng như lửa đốt, biểu tình của Vương Mãng có phần buồn bã, giọng nói cũng trầm xuống: “Các vết thương bên ngoài chỉ đơn thuần là vết thương ngoài da thôi, trải qua khử trùng rôi cầm máu, trên cơ bản không có gì lo ngại, thế nhưng là…”
“Trên cánh tay anh ấy có vết tụ máu, tôi muốn biết anh ấy đã bị tiêm gì vào người?” Lời nói Đổng Hiền run nhè nhẹ, nhìn ra được anh đang cực lực kiềm chế xúc động.
“Các người đã biết rồi sao?” Vương Mãng có chút giật mình, “Không sai, anh ta đã bị tiêm một loại thuốc nào đó… Không nói đúng hơn là một loại thuốc phiện”
“Cái gì?” Lời anh nói không nghi ngờ gì chính là một đả kích lớn, hai người nhất thời câm lặng.
Làm nghề y như anh phải có nghĩa vụ để cho bọn họ hiểu rõ mọi chuyện, thế nên Vương Mãng nói tiếp: “Nhưng chất này không giống như heroin hay ma túy, ít nhất tôi cũng chưa từng gặp qua nó, qua những gì các cậu nói, anh ta cũng chỉ mới bị tiêm vào mấy ngày nay, thế nhưng hiện tại đã nghiện rất nặng rồi… Có thể thấy loại thuốc phiện này dược tính rất mạnh, nói không chừng chỉ có chợ đen mới có, vả lại giá cũng không hề rẻ.”
“Vậy…” Đổng Hiền tay nắm chặt đầu gối, “Làm sao để dứt được cơn nghiện?”
Kỳ Dương cũng gửi niềm hi vọng của mình tới Vương Mãng: “Viện trưởng, vô luận bao nhiêu tiền cũng được, anh nhất định phải giúp Lưu tổng vực dậy được!”
Sẽ bình phục… Vương Mãng chau mày, không phải anh không muốn, mà là…
“E rằng có chút khó khăn!” Không muốn nhìn thấy vẻ mặt thất vọng của họ, thế nhưng anh vẫn phải ăn ngay nói thật: “Đổng Hiền, cậu không muốn giới truyền thông biết chuyện này, cho nên không thể để anh ta ở đi cai nghiện được, càng không thể ở lại bệnh viện này chờ đám phóng viên lén lút đến, đúng không?”
“Không sai!” Đổng Hiền nhất định không để chuyện này truyền ra ngoài, “Anh ấy đường đường là một tổng tài, vì vậy bất luận cái gì cũng không để người khác nắm được điểm yếu của anh ấy. Hân rất coi trọng thể diện, dù thế nào tôi cũng phải thay anh ấy bảo vệ nó tốt nhất.”
Kỳ Dương sửng sốt nhìn anh, nhưng Vương Mãng như đã sớm dự liệu được trước, mỉm cười hỏi: “Cho dù anh ta chưa từng yêu cậu, cho dù anh ta yêu người con gái khác, cho dù anh ta muốn kết hôn, cậu vẫn giúp anh ta đúng không?!… Cậu thật đúng là không thay đổi mà!”
“Như vậy vẫn còn biện pháp sao?” Kỳ Dương nghe khẩu khí của anh ta, dường như vẫn còn có cơ hội sống sót.
“Ừm… Xem như là có, nhưng sẽ tương đối rắc rối, tôi sẽ chuẩn bị thuốc men cùng đầy đủ dụng cụ cần thiết, chỉ có điều, nơi ở, các người phải tìm đi!” Vương Mãng quyết định mình sẽ giúp đỡ một tay, “Tìm một nơi ít người qua lại, tốt nhất là một viện điều dưỡng, chuẩn bị một phòng, sau đó cưỡng chế cai nghiện!”
“Cưỡng chế cai nghiện? Sẽ mất bao lâu?” Đổng Hiền bắt đầu lập ra kế hoạch.
Vương Mãng giơ lên hai ngón tay, nói: “Cưỡng chế cai nghiện chia làm hai giai đoạn, đầu tiên là giai đoạn giải độc, nếu có nghị lực, phối hợp cùng với thuốc, trong vòng một tháng có thể dứt điểm hoàn toàn. Bất quá quá trình này chỉ là giúp giải quyết các triệu chứng trên cơ thể, giúp người nghiện có khả năng thoát khỏi chất gây nghiện mà không có đau đớn; Sau đó nhất định phải tiến hành giai đoạn hồi phục, trải qua rèn luyện thể thao, cải thiện dinh dưỡng để có thể loại bỏ hoàn toàn tính chất của bệnh trạng, điều này kéo dài lâu nhất, thông thường phải từ nửa năm đến một năm, cho nên…”
“Muốn ông chủ hoàn toàn bình phục cần đến một năm!” Kỳ Dương tổng kết lời anh nói.
“Đúng là như thế!” Vương Mãng gật đầu trả lời.
Đổng Hiền tính toán thời gian: “Vậy hai tháng sau anh ấy có thể cửa hành lễ cưới được không?”
“Đương nhiên là được…” Anh mới nói, đột nhiện dừng lại…,”A, không được, không thể!”
Kỳ Dương có phần mù mịt nhíu mày: “Viện trưởng, rốt cuộc là được hay không? Anh nói rõ hơn đi!”
“Ý tôi là…” Nhìn Đổng Hiền, Vương Mãng suy nghĩ, có nên hay không vi phạm nguyên tắc làm bác sĩ của anh.
Ngược lại, Đổng Hiền đã hiểu ra, anh cười phất tay: “Vương Mãng, anh không cần lo lắng cho tôi, tôi cũng rất muốn biết sự thật!” Anh đặc biệt nhấn mạnh hai chữ cuối, mong rằng Vương Mãng có thể nói thẳng ra.
“Ồ… Là tôi xen vào chuyện người khác rồi…” Vương Mãng nực cười lấy tay gãi gãi đầu, “Tất nhiên có thể, chỉ cần không quá mệt nhọc là được. Việc cử hành hôn lễ hoàn toàn không ảnh hưởng gì, nhưng theo tôi, không nên phát sinh quan hệ nam nữ, như thế là tốt nhất cho mọi người!”
“Ừm… Như vậy là tốt rồi, hai tháng sau vẫn sẽ tiến hành hôn lễ như dự tính, đúng không Anh Kỳ?” Đổng Hiền cười hỏi.
“Hả? Ừ… A!” Kỳ Dương thật sự không biết nên phản ứng như thế nào, “Việc này, Đổng Hiền… Cậu không sao chứ?”
“Không sao” Hờ hững mà lắc đầu, “Được rồi, anh Kỳ, tôi có thể đề nghị chuyện này không?”
“Cậu cứ nói đi” Sau khi trải qua chuyện này, Kỳ Dương tuyệt đối tin tưởng người này luôn đứng về phía ông chủ.
“Chính là…”
Kỳ Dương một mình lái xe trở về, anh luôn có thói quen sinh hoạt nghiêm ngặt, thế nhưng lúc này không nhịn được lấy một điếu thuốc ra hút, hồi tưởng lại lời nói của cậu nhóc kia, vì sao nụ cười của cậu ta lại làm cho mình cảm thấy tội lỗi chứ…
“Tôi xin anh, tôi có thể ở bên cạnh Lưu tổng cho đến khi ngài ấy dứt cơn nghiện được không?” Đổng Hiền tiến lên trước mặt anh, khiêm tốn hỏi.
Kỳ Dương có chút ngoài ý muốn, chỉ có điều… “Giai đoạn giải độc, ông chủ sẽ rất thống khổ, thậm chí có thể phát điên, người như cậu có thể…” Sẽ không chịu được!
“Không đâu” Đổng Hiền lập trường kiên định, “Tôi nhất định có thể giúp ngài ấy khống chế được cơn nghiện, hơn nữa chuyện này càng ít người biết càng tốt không phải sao? Cho nên tiểu thư Ỷ Á cũng không thể biết chuyện này!”
“Chẳng lẽ cậu… định lợi dụng lúc này mà chen vào sao?” Kỳ Dương đột nhiên ý thức được chuyện gì
“Ơ…?” Đổng Hiền kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn anh.
“Anh quá đáng rồi đấy!” Vương Mãng không thể nghe tiếp nữa, đứng trước mặt bọn bọ, lấy tay chỉ Đổng Hiền: “Dáng vẻ của cậu ta có thể là hạng người như thế sao?!”
Đổng Hiền đang sửng sốt nhìn anh, thoạt nhìn tựa như… sắp khóc đến nơi vậy…
“Xin lỗi…” Lời nói thể hiện tâm ý của của chủ nhân: “Là tôi lỡ miệng, ông chủ cùng tiểu thư Ỷ Á bất kể thế nào sẽ vẫn cùng ở bên nhau, tình cảm sâu nặng như thế sao có thể bị người khác phá hoại được, cậu không nên quá để ý!”
“Này, anh càng ngày càng quá đáng!” Vương Mãng trong lòng cực kì bất mãn.
“Ha ha…” Ngoài dự liệu của hai người, Đổng Hiền cư nhiên lại nở nụ cười, “Đúng vậy, bọn họ chắc chắn sẽ bên nhau, thật sự rất đáng mừng, nếu có thể, tôi rất muốn được đến dự hôn lễ nữa…”
Dáng vẻ tươi cười ấy… Vừa nghĩ đến đã đau lòng… Lời nói của mình như thế là đúng hay đã sai rồi…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook