Bạch Tiểu Nhung cũng không có bị tiếng ồn ào của tivi đánh thức, cậu ngủ một giấc thơm ngọt đến tối luôn.

Thuần Vu Yến cũng bó tay với nhóc này, nhàm chán xem phim hoạt hình đến tối.

Hắn đói bụng lắm rồi, nhưng vẫn phải chờ thằng nhóc này tỉnh dậy mới được.
Ngay lúc Thuần Vu Yến mất kiên nhẫn định dùng bạo lực gọi Bạch Tiểu Nhung dậy thì cậu tự động tỉnh rồi.
Bạch Tiểu Nhung xoa xoa đôi mắt, cậu ngáp một cái, lơ mơ chớp mắt vài cái rồi vươn vai.

Chú ý đến ánh mắt ai oán của Thuần Vu Yến, Bạch Tiểu Nhung có chút không hiểu ra sao sờ mũi.

Cậu đã làm gì sai, ai chọc giận anh chàng đẹp trai này à?
Bạch Tiểu Nhung mỉm cười, tỏ ra thân thiện nhất có thể, mềm mại nói:
"Chào buổi tối nha, cuối cùng anh cũng tỉnh rồi.

Lúc gặp anh tôi thấy đầu anh chảy một đống máu, may mà không sao cả rồi."
Thuần Vu Yến cũng là biết điều, giơ tay không đánh gương mặt tươi cười, làm người tốt phải thể hiện cho trót.


Hắn mỉm cười lịch sự, kĩ thuật diễn có thể lấy cúp ảnh đế đủ để Bạch Tiểu Nhung bị lừa gạt, đó là hắn nghĩ vậy thôi.
Ra đa trực giác của Bạch Tiểu Nhung mách bảo rằng con người trước mặt này không hiền lành như vẻ ngoài, làm cậu cũng có chút thận trọng đối đãi.

Thà kết thêm bạn mới còn hơn là đắc tội Thuần Vu Yến.
Thuần Vu Yến ra vẻ suy yếu, lưng dựa vào ván giường, nở nụ cười ấm áp với Bạch Tiểu Nhung, thanh âm trầm khàn nói:
"Cảm ơn anh bạn nhỏ đã cứu giúp, sau khi tôi khỏe lại nhất định sẽ hậu tạ.

Tôi là Thuần Vu Yến của Thuần Vu gia ở thành phố S, chắc cậu cũng có nghe nói qua đúng không? Tôi không lừa cậu đâu."
Bạch Tiểu Nhung đã sớm dựng lỗ tai lên nghe cái chất giọng thần thánh kia, cậu thề là giọng của Thuần Vu Yến còn hay hơn mấy anh công lồng tiếng trong kịch truyền thanh mà cậu đã nghe.

Cậu giơ cái vẻ mặt say mê lên nhìn Thuần Vu Yến như fan nhìn thấy thần tượng làm hắn không hiểu ra sao, cậu ta uống lộn thuốc?
Bạch Tiểu Nhung tỉnh táo lại, cậu xấu hổ ho khan hai cái giữ hình tượng rồi mới ra vẻ hào phóng nói:
"Tôi tin mà, gương mặt này của anh tôi đã thấy nhìn trên trang báo lá cải rồi.

Anh đừng lo, còn về hậu tạ gì đó, không cần cũng được.

Nhấc tay chỉ lao thôi, cứu người như cứu hỏa mà."
*Nhất tay chỉ lao\= tiện tay, thuận tiện giúp đỡ, chuyện nhỏ không đáng kể
"Tôi là Bạch Tiểu Nhung, rất vui được biết
anh."
Nhìn Bạch Tiểu Nhung mặt ngoài tươi cười vui vẻ vậy thôi chứ trong lòng cậu đang rỉ máu đó, hậu tạ của Thuần Vu gia không cần nói cũng biết nhiều ra sao, tại cậu ra vẻ vậy thôi chứ cậu cũng thèm thuồng số tiền lớn đó lắm.

Mặc dù ở Bạch gia có thể ăn sung mặc sướng nhưng tiền tiêu vặt của cậu chắc chắn không đủ để cậu tiêu dùng rồi.

Nhưng mà, bán cho Thuần Vu Yến nhân tình cũng có lợi cho sau này, lỡ cậu có may mắn tồn tại nơi mạt thế có thể dựa hơi Thuần Vu gia mà sinh sống.

Hơi đáng khinh đó nhưng mà đối với Bạch Tiểu Nhung cọng bún sức chiến đấu bằng 5, như vậy là hời lắm rồi.
Hai thanh niên đều có tính toán của riêng mình, mặt ngoài thì hòa hòa khí khí vui vẻ trò chuyện làm quen trong lòng thì bàn tính gõ vang cạch cạch.
Bụng của Bạch Tiểu Nhung đúng lúc réo lên khiến cả hai tạm dừng cuộc nói chuyện.

Cậu xấu hổ gãi đầu, đề nghị:

"Ahaha, đã giờ này rồi sao? Anh muốn dùng bữa tối cùng tôi không? Tôi bảo y tá mang vào ngay."
Thuần Vu Yến chỉ chờ câu này của cậu thôi, hắn nhanh chóng gật đầu lia lịa nhưng vẫn giữ vẻ mặt điềm tĩnh, nhu hòa.

Đúng là một bữa cơm làm khó anh hùng hảo hán mà, hắn cũng cần ăn cơm chứ, bây giờ hắn là con người có máu có thịt rồi.
Bạch Tiểu Nhung ngay lập tức gọi cho y tá mang đồ ăn vào, một phần cho cậu và một phần bổ máu cho Thuần Vu Yến.
Nghe y tá báo Bạch Tiểu Nhung và Thuần Vu Yến đã tỉnh, Nạp Lan Hồng lập tức vọt vào phòng bệnh VIP, rút châm cho hai người, thái độ phải nói là chu đáo, nhẹ nhàng.
"Sao tỉnh lại cũng không báo cho tôi một tiếng chứ, rút kim sớm thì hai cậu thoải mái hơn rồi.

Xong rồi, Bạch thiếu thì chỉ ăn được đồ thanh đạm hoặc đồ ăn lỏng thôi nhé.

Còn anh Thuần Vu đây thì nên dùng đồ ăn dễ nuốt, không ăn hải sản để cho vết thương mau khép vảy nhé, nhớ là ăn gan đồ này kia bổ máu nhé."
Nạp Lan Hồng như gà mẹ mà nhắc nhở cả hai từng ly từng tí, làm cho Bạch Tiểu Nhung gật đầu liên tục, cậu cũng sợ boy hệ lải nhải lắm.
Thuần Vu Yến thì chép miệng, hắn chẳng muốn ăn ba cái gan xào, huyết chiên gì đó đâu, hắn muốn ăn thịt nhưng hắn không dám nói.
Hai vị người bệnh trơ mắt nhìn bác sĩ chữa trị răng dạy đúng 20 phút cuộc đời, may mà bụng Bạch Tiểu Nhung đúng lúc gào rột rột mới làm Nạp Lan Hồng ngừng nói lại.

Lâu rồi Nạp Lan Hồng mới có hảo cảm với bệnh nhân như vậy, hai cậu này đúng là thiên sứ, là bệnh nhân khác thì đã không kiên nhẫn mà đuổi anh đi không nghe lọt lời dặn dò rồi.
Ý tá đúng lúc bưng mâm đồ ăn đi vào, sau đó để không gian riêng tư cho bệnh nhân ăn uống.
Bạch Tiểu Nhung và Thuần Vu Yến liếc mắt nhìn thức ăn rồi nhìn nhau, đồng cảm.

Cậu cũng muốn ăn thịt lắm chứ, mau chóng khỏe rồi ăn đốn đốn thịt nướng thôi.
Trong phòng bệnh chỉ còn tiếng muỗng chén thanh vang vọng.


Bạch Tiểu Nhung ăn uống mất hình tượng, mồm to húp cháo trắng rau xanh như muốn húp luôn cái chén.

Thuần Vu Yến ăn uống nghệ thuật hơn nhiều, hắn ăn chậm nhai kĩ, như thiếu gia nhà giàu hàng thật giá thật.
Bộ tên Bạch thiếu gia này bị bỏ đó hay sao vậy, ăn như hổ báo thế kia, nhìn mắc cười quá.
Ăn xong rồi đi tắm rửa thay bộ đồ mới, Bạch Tiểu Nhung thì dễ rồi, Thuần Vu Yến thì đang băng đầu không đụng nước được nên cậu phải động thân mà trợ giúp người anh em này tắm rửa.

Bạch Tiểu Nhung trong lúc lau người cho Thuần Vu Yến mà xém chảy máu mũi.

Đầu năm nay, người làm công tác văn hóa như hắn mà cũng có 8 múi cơ bụng, đúng là không công bằng.
Thuần Vu Yến thì cảm thấy Bạch Tiểu Nhung là tên nhóc tốt bụng, chịu thương chịu khó giúp hắn như vậy cũng làm hắn cảm động.

Dù là nhờ hơi Thuần Vu gia hay gì thì hắn cũng công nhận cậu là một cậu nhóc dễ thương, tốt tính.
Bạch Tiểu Nhung hãy còn muốn giúp Thuần Vu Yến mặc quần áo nhưng bị hắn từ chối rồi.

Cậu có chút tiếc nuối nằm xuống, đắp chăn đi ngủ trước.
Tối đó đúng 12 giờ đêm, hệ thống ruồi mon men lẻn vào tinh thần ý thức của Bạch Tiểu Nhung, bắt đầu bàn chuyện làm ăn..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương