Phong Ngự
-
Quyển 1 - Chương 9: Sơn cốc
Phong Nhược linh hoạt nương theo vách núi cao khoảng vài trượng rồi nhẹ giọng “Hô !” nhảy ngay xuống dưới, hai chân thoáng lảo đảo một chút ngay lập tức thân hình đứng vững trở lại, đồng thời hai mắt lướt nhanh qua trông chừng xung quanh, vị trí nơi đây đã vượt ra khỏi phạm vi trước đây hắn từng thăm dò vì vậy lúc nào cũng phải thật chú ý.
Nếu được lựa chọn thì hẳn nhiên Phong Nhược chẳng bao giờ muốn mạo hiểm như thế này, nhưng hiện tại thật sự đây là phương án kiếm được Ngũ Hành Thạch nhanh nhất.
Sau khi Phong Nhược ngó qua bốn phía một lát liền không nhịn được mà nhíu mày, nơi đây có lẽ đã rất gần trung tâm Đông Phong, mấy cây cao lớn đằng kia thật là rậm rạp, cả tầng trời đều bị những tán cây này bao phủ kín, hiếm họa lắm mới có vài tia nắng chiếu vào bên trong, rất nhanh khắp nơi đã bị bóng tối dần dần nuốt trọn, do bị ảnh hưởng cảnh quang thế này nên hắn căn bản không cách nào phán đoán được được phương hướng, mà chỉ có thể dựa theo trí nhớ và kinh nghiệm để xác định vị trí mà thôi.
Mặc dù thế Phong Nhược cũng không dám khẳng định chắc chắn sẽ không bị lạc đường, hơn nữa đường đi lúc này ghập ghềnh biến đổi thất thường, với thân thủ như Phong Nhược lúc này thật ra hắn phải cố gắng hết sức rồi.
“Thật đáng tiếc ! Nếu có một con thú cưỡi phi hành thì quá tốt !” Phong Nhược nhịn không được cảm thán, phải chi trong hoàn cảnh này có Bạch Vũ Hạc thì chẳng những tiết kiệm được thời gian hành trình lại không cần lo lắng sẽ bị lạc đường, hơn nữa cho dù có gặp nguy hiểm gì đi nữa cũng có thể bay lên trời mà trốn.
Phong Nhược cười khổ một cái rồi lập tức quên đi cái ý tưởng phi thực tế đó, trong tình huống nguy cơ giăng tứ bề thế này mà bị phân tâm thêm nữa thì thật là tệ hại.
Có lẽ do cây cối phát triển quá tươi tốt nên cỏ dại trên mặt đất hơi thưa thớt, nhưng thế mà đập vào mắt hắn những dây leo không biết tên kia lại điên cuồng sinh trưởng trải đều khắp nơi, do đó Phong Nhược buộc phải khai thoáng ra một con đường mới đi qua được.
Cũng còn may là Ánh Nguyệt Đao thật sự rất sắc bén, nên hoàn thành trong ch61c lát mà không cần tốn nhiều sức lực, nếu đổi lại dùng thanh trường đao trước đây không chừng lúc này đã bị mẽ mười mấy chỗ rồi.
Phong Nhược trong khi chú ý canh chừng cũng không quên tìm kiếm linh thảo ở khu vực lân cận, hiện tại không cần phải để ý tới hai loại linh thảo Ngưng Huyết Thảo và Cam Lộ Chi nữa, vì ở đây căn bản chúng nó không có cơ hội sinh trưởng.
Thế nhưng ở bên kia lại là Tử Thanh Đằng được ghi chép lại trong bản tra cứu linh thảo sơ cấp, loại linh thảo này mọc ở những nơi âm u, được cho là cực kỳ trân quý so với Ngưng Huyết Thảo và Cam Lộ Chi, nguyên nhân chính thức phải nói đến vì đây là linh dược chủ yếu để luyện chế ra Chỉ Huyết Đan.
Chỉ Huyết Đan không phải là loại thuốc được điều chế sơ sài như Chỉ Huyết Tán, rõ ràng đây mới chính thức là linh đan, cho dù ai bị thương nặng đến đâu đi nữa cũng chỉ cần dùng Chỉ Huyết Đan là có thể hồi phục lại trong vài canh giờ, chắc chắn đây là lựa chọn tốt nhất cho những ai cần ra ngoài săn bắt.
Chỉ có điều mỗi viên Chỉ Huyết Đan có giá đến ba mươi viên Ngũ Hành Thạch cấp thấp, ngay cả nhóm săn bắt của Khúc Vân đi nữa bọn họ cũng chỉ có thể sắm được hai ba viên để dành mà thôi.
Hiện tại chắc chắn là Phong Nhược cũng rất hi vọng bản thân mình có thể thu thập được Tử Thanh Đằng, ít ra hắn sẽ kiếm được bốn năm viên Ngũ Hành Thạch cấp thấp gì đó, vẫn có lợi hơn nhiều so với giết chết linh thú cấp một.
Chỉ có điều loại Tử Thanh Đằng này rất thưa thớt không giống như Ngưng Huyết Thảo có thể mọc ở khắp nơi, huống chi rất nhiều đệ tử đời thứ ba Thanh Vân Tông đều muốn thu thập Tử Thanh Đằng này.
Phong Nhược nín thở rồi nhẹ nhàng dùng Ánh Nguyệt Đao vừa chặt bớt đám dây leo cản đường phía trước vừa cẩn thận canh chừng xung quanh, không phải hắn lo sợ đám linh thú bởi vì nơi này dây leo dày đặc, nếu có linh thú ở gần đây thì đã sớm phát ra tiếng động lớn rồi.
Cứ thế Phong Nhược tiến về phía trước khoảng một canh giờ, trước mắt hắn ngày càng âm u tăm tối, chắc chắn đã từ lâu không có người đặt chân tới đây rồi, lúc này bầu trời phía trên đã bị che kính hoàn toàn.
“Đáng ghét thật !” Phong Nhược thấy tình hình như vậy khiến hắn đã muốn quay trở về rồi, không phải hắn sợ hãi điều gì, chẳng qua nếu như tiếp tục đi tới thì chỉ có thể nghỉ đêm tại Đông Phong thôi, mà để xảy ra chuyện như thế hắn chẳng muốn chút nào.
Phong Nhược lắc qua lắc lại cần cổ đã hơi bị mỏi, hắn dự định xoay người theo đường củ quay trở về thì bỗng nhiên bàn chân giẫm phải một vật gì đó hết sức trơn trượt, do không kịp đề phòng thiếu chút nữa đã bị ngã sấp xuống đất rồi, cũng may phản ứng của hắn cực nhanh nên thừa thế nhảy sang một bên.
Không ngờ nơi đặt chân lại ngay chỗ dốc nghiêng xuống, cơ bản hắn không kịp phản ứng chút nào do đó cả người mất tự chủ lập tức rơi xuống dưới !
Tình huống bất ngờ này đột nhiên xuất hiện khiến cho Phong Nhược lo sợ không ít, có điều hắn kềm chế không hét to lên, nếu không linh thú sẽ nghe được mà kéo tới đây.
Phong Nhược té lăn lộn rơi xuống phía dưới, cuối cùng cơ thể cũng dừng lại, thế nhưng quần áo trên người đã bị rách nát te tua biến thành nhiều mảnh.
Có điều hiện tại không phải là lúc Phong Nhược quan tâm tới những thứ này, hắn nhanh chóng cầm thanh Ánh Nguyệt Đao đưa ngang trước ngực, đồng thời quan sát cực nhanh tình hình xung quanh một lần, cuối cùng chắc chắn không có gì nguy hiểm hắn mới thoáng thở ra một hơi.
Nơi đây có thể được xem như một sơn cốc dài và hẹp, sâu khoảng vài trăm trượng, rộng chỉ hơn mười trượng, hai bên tường đều có dốc thẳng đứng, chỉ có điều do hai bên có cây cối và dây leo che kín, cho dù có cưỡi thú phi hành nhìn từ trên xuống cũng rất khó phát hiện ra sơn cốc này, còn phía trên mặt đất lại càng khó phát hiện hơn nữa, vừa rồi không phải do chân Phong Nhược giẫm trúng vật gì đó thì không chừng cũng chẳng phát hiện ra có một sơn cốc ở gần trong gang tấc thế này.
Phong Nhược cẩn thận xem xét qua tình hình xung quanh một lần, trong lòng nổi lên chút hưng phấn, bởi vì sơn cốc này nằm ở vị trí đặc thù nên trước đó không có khả năng bị ai phác giác ra được.
Nên biết rằng từ trước tới giờ khu vực trung tâm của bốn ngọn núi ở tứ phía xung quanh đều được xem như là hậu hoa viên (3) của đám đệ tử đời thứ ba, do đó linh thú lợi hại nhất cũng chỉ tầm cấp hai, còn những cấp cao hơn và linh thảo quý hiếm sớm đã bị bọn họ vơ vét hết rồi, thế nên nơi sơn cốc bí mật như vầy nói không chừng sẽ gặp được nhiều cây linh thảo còn sót lại, chỉ cần thu thập được những thứ này ắt hẳn là kiếm được một mớ tiền phát tài rồi.
Thế nhưng Phong Nhược cũng không phải bị hưng phấn quá mức đến nỗi khiến cho đầu óc choáng váng, thực lực của hắn đâu thể so được với những tên đệ tử đời thứ ba Thanh Vân Tông kia, nơi đây rõ ràng đâu phải là hậu hoa viên của hắn chứ !
Phong Nhược hít sâu một hơi tiện tay chỉn chu lại đống rách rưới đang mặc trên người, rồi nắm chặt thanh đoản đao Ánh Nguyệt cẩn thận từng bước tiến lên phía trước, đồng thời hắn cũng phải tỉ mỉ quan sát từng gốc cây ngọn cỏ xung quanh.
Cây cối trong sơn cốc này tính ra cũng không nhiều lắm, thế nhưng có đủ các loại kỳ hoa dị thảo, từ hướng nhìn của Phong Nhược có thể trông thấy cảnh quan cực kỳ xinh đẹp.
Chỉ có điều nhìn qua những cây hoa cỏ này đều toát lên vẻ bí ẩn, ai biết được rốt cuộc bên trong có ẩn dấu những nguy hiểm gì.
Khi Phong Nhược đi tới trước khoảng mười bước, một tràng âm thanh “sột soạt …” từ phía sau lưng hắn truyền tới, hắn chưa kịp quay đầu nhìn lại thì cảm giác chân trái đã bị vật lạ nào đó cuốn lấy rồi, kế tiếp xuất hiện một cổ lực lượng rất mạnh lôi hắn trở lại, thiếu chút nữa đã kéo chân hắn té ngã rồi.
Thật may mắn Phong Nhược phản ứng cũng cực nhanh, lập tức ra sức hạ thấp người xuống mà triệt tiêu đi cổ lực lượng kia, lúc này hắn mới phát hiện thứ đang cuốn lấy chân chính là những sợi tơ trắng trông giống như sợi tóc, còn nơi phát ra sợi tơ lại là một con Nhện màu bạc to như con nghé !
“Sặc...” lần đầu tiên Phong Nhược dù cho tâm trí rất vững chắc nhưng khi nhìn thấy con Nhện to lớn đến thế cũng không kềm được mà hít vào một hơn, trong lúc nguy hiểm như vầy hắn tìm kiếm trong bản tra cứu linh thú sơ cấp thế mà cũng không thấy ghi lại tư liệu về con Nhện khổng lồ này.
“Không lẽ đây là linh thú cấp hai ?” Trong nội tâm Phong Nhược rất nhanh hiện lên ý nghĩ này, hiện tại hắn làm sao có khả năng đối phó với linh thú cỡ này chứ, nó cơ hồ tương đương với tu sĩ Luyện Khí trung kỳ đấy, cho dù là Khổng Phi đi nữa cũng phải hao tốn nhiều khí lực mới có thể tiêu diệt được !
Phong Nhược không dám suy nghĩ nhiều, tâm niệm vừa lóe lên lập tức vung đao lên chém ngay về phía tơ nhện đang cuốn lấy chân trái mình, hiện tại hắn không dám nghĩ ngợi gì nhiều ngoài việc tìm cách chạy trốn thật xa thôi.
“Pạch …” Thanh đoản đao Ánh Nguyệt của Phong Nhược chém trúng vào sợi tơ nhện mỏng manh đó vậy mà lại bị bắn văng trở ra, thiếu chút nữa đã vuột khỏi tay hắn rồi !
“Không xong ! Rõ ràng tơ nhện này còn bền chắc hơn cả Tuyết Tằm Ti nữa !” Trong lòng Phong Nhược liền hoảng hốt, rồi không chút nghĩ ngợi lập tức truyền pháp lực thật nhanh vào thanh đoản đao Ánh Nguyệt, cơ hồ cùng lúc đó toàn thân thanh đao được bao phủ bởi một tầng hỏa diễm đỏ nhạt dài cỡ nửa xích (2) ! Đến lúc này vì đề phòng bất trắc nên Phong Nhược cố gắng dồn thật nhiều pháp lực vào.
“Đứt nào !” Theo tiếng quát khẽ của Phong Nhược, từ giữa không trung nhanh chóng hiện ra một đạo hỏa quang bổ mạnh vào đám tơ nhện đó, sau một hồi co kéo rung động dữ dội thì nghe “Pằng …” một tiếng tơ nhện đã bị chém rời ra !
Tuy nhiên Phong Nhược chưa kịp thưởng thức qua thành quả này liền quay đầu bỏ chạy, bởi vì con Nhện khổng lồ này thật sự đã vượt qua trí tưởng tượng của hắn, mà pháp lực của hắn cũng chỉ có thể đủ thi triển ba lượt Hỏa Diễm Đao, cho dù có xài hết cả năm gói Hoạt Lạc Tán đi nửa thì cao tay lắm tổng cộng xuất chiêu được tám lần mà thôi, nhưng hắn không chắc chắn trong vòng tám đao này có thể phá vỡ được phòng ngự của con Ngân Sắc Tri Thù này.
Lúc này trong nháy mắt Phong Nhược đột nhiên phát lực, thoáng cái hắn đã chạy ra xa hơn mười trượng, có điều tốc độ Ngân Sắc Tri Thù cũng không hề chậm chạp chút nào mà quyết tâm đuổi theo phía sau, có lẽ chỉ cần thu gần khoảng cách lại một chút là nó lại có thể tiếp tục phun tơ.
Dưới tình huống này căn bản Phong Nhược không thể men theo hai bên vách sơn cốc chạy trốn, cho nên không cần biết sống chết ra sao chạy ào về phía trước, dù sao địa thế của sơn cốc này cũng tạm coi như bằng phẳng.
Nhưng trong lúc đó bỗng nhiên Phong Nhược cảm giác dưới chân trống trơn, do hắn vội vàng tìm cách thoát thân, hơn nữa cỏ dại mọc đầy che dấu xung quanh nên hắn không hề phát hiện có một huyệt động đen sì ở đây !
“Thôi tiêu đời rồi, không lẽ rơi ngay vào hang con nhện kia à !”
(1) Tri Thù : con nhện vằn.
(2) Nửa xích : khoảng gần 17cm.
(3) Hậu hoa viên : khu vườn hoa trong nhà, ý muốn so sánh đây chính là nơi vui chơi giải trí hằng ngày, không có chút nguy hiểm bất ngờ nào cả.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook