Phong Mang
-
Chương 299: Không có "vấn đề"
Tất cả mọi người đều nghĩ Du Minh đang nói đùa, kề cạnh một đại kim chủ, quan hệ thân thiết cùng Hàn Đông, liền dám đi cửa sau như vậy sao?
Nhưng mà Vương Trung Đỉnh lại thách thức ngay trước mặt mọi người.
"Chính là cậu."
Ngay sau hội nghị, tất cả mọi người nghị luận sôi nổi.
"Sớm biết dễ làm như vậy, vừa rồi tôi đã tự đề cử rồi."
"Thật không nghĩ tới tiểu tử đó dám đứng ra."
"Ông đừng xem hắn bình thường ấp úng không nói, vẫn luôn có tâm nhãn."
"..."
Ở giữa các loại nghi ngờ cùng chế giễu, Du Minh cứ như vậy nhậm chức.
Chỉ là sau khi cậu nhậm chức lại không kéo bè kết phái củng cố địa vị giống như những người khác, mà là cả ngày chạy vạy khắp nơi, thần long kiến thủ bất kiến vĩ, ngay cả Hàn Đông cũng có chút đoán không ra.
(Thần long kiến thủ bất kiến vĩ: rồng thần thấy được đầu không thấy đuôi => bí ẩn)
"Tôi nói, dạo này cậu bận rộn gì vậy?"
Du Minh nói: "Bận làm việc a!"
"Tôi đã liên tục ra vào văn phòng của ngài hơn hai trăm chuyến rồi, cũng chưa lần nào thấy ngài ở bên trong đi."
"Làm cái công việc này, nào có được cả ngày ngồi ở văn phòng?" Du Minh lý lẽ hùng hồn.
Hàn Đông chán nản, "Cậu không ở văn phòng cũng được, nhưng cậu dù sao cũng phải xử lý mớ lộn xộn này đi? Cả đám đều con mẹ nó đổ lên đầu tôi!"
"Vậy cậu cứ giúp tôi giải quyết, được rồi, cứ như vậy, tôi còn có việc, đi trước a."
"Ta phi..."
Hàn Đông đang nhe răng, đột nhiên nhìn thấy một đám gương mặt quen thuộc, tất cả đều là người trong đoàn phim 《 Phong Mang 》 lúc trước, có phó đạo có sản xuất còn có một dàn diễn viên, họp thành một đội đi về hướng bên này.
"Mấy người đến có việc gì đây?" Hàn đông chủ động chào.
Những người này vừa nhìn thấy Hàn Đông, nhất thời như tiêm máu gà vọt tới.
"Đại thần, đại thần, mau ký cho tôi một chữ."
"Chụp ảnh chung, chụp ảnh chung, nhanh lên một chút."
Hàn Đông bị bọn họ nói qua nói lại đến vô cùng chật vật, "Đang làm đây là?"
"Lưu trữ tăng tỉ giá đồng bạc a!"
Hàn Đông vẫn là vẻ mặt hồ đồ, "Tăng tỉ giá đồng bạc?"
"Bọn tôi ngày hôm nay cùng đi xem tuyệt tác của chúng ta, sau khi xem xong đều nhất trí là chỉ số thân thể của cậu từ trước đến giờ không có ai bằng."
Hàn Đông kinh ngạc, "《 Phong Mang 》 sao? Mấy người xem ở đâu?"
"Kháo, ngày hôm nay đi tặng thẩm cậu cũng không biết?"
Hàn Đông thật đúng là đã quên mất việc này, bởi vì hắn cảm thấy bộ phim tích cực như vậy trăm phần trăm qua thẩm, cho nên vẫn luôn không để chuyện này vào trong lòng."Hưởng ứng thế nào?" Hàn Đông vội hỏi thăm.
Một người chỉ cười không nói.
Một người khác vỗ vỗ bả vai Hàn Đông, bỏ đi.
Người thứ 3 muốn nói lại không nói ra.
Sau đó Hàn Đông nóng nảy, "Mấy người nói chút a, úp mở cái gì?"
Rốt cục có người thần bí hề hề nói cho Hàn Đông: "Có một lãnh đạo cục điện ảnh, xem phân đoạn cậu câu dẫn Nghiêm Chính Tắc kia, xem... cứng......"
"Ta kháo, không phải chứ?" Hàn Đông vẻ mặt ngạc nhiên, "Cái loại cảnh 'hợp pháp' này xem còn có thể cứng?"
"Lừa cậu làm gì? Rất nhiều người đều nhìn thấy."
Hàn Đông lại hỏi: "Vương Trung Đỉnh biết việc này không?"
"Vương tổng không đến, hẳn là còn chưa biết."
Hàn Đông đột nhiên hưng phấn thẳng phóng tới văn phòng Vương Trung Đỉnh, thật tốt quá, cuối cùng tìm được một cơ hội chọc giận. Người này cả ngày mặt mày hớn hở, hôm nay thế nào cũng phải bức đến không động thủ không được!
Ôm trong lòng các loại ý niệm tiện manh chờ được hành hạ, Hàn Đông đẩy cửa phòng Vương Trung Đỉnh ra.
Tầm mắt Vương Trung Đỉnh không chuyển, con ngươi nhìn chằm chằm màn hình máy tính, thấy Hàn Đông tiến vào mới miễn cưỡng dời tầm mắt.
"Hôm nay 《 Phong Mang 》 tặng thẩm rồi." Hàn Đông khơi chuyện.
Vương Trung Đỉnh gật gật đầu, "Tôi biết."
Hàn Đông nháy mắt lộ ra điệu cười thiếu đánh, "Nghe nói lãnh đạo cục điện ảnh đang xem lại cứng."
"Tôi biết." Vẫn là giọng điệu bình thản không có gì lạ.
Hàn Đông cũng mất bình tĩnh rồi, "Anh đã biết?"
Vương Trung Đỉnh gật gật đầu, "Có người nói cho tôi trước rồi."
"Vậy anh... cũng không có ý kiến gì sao?"
Vương Trung Đỉnh buông tay, "Bất kỳ một nam nhân nào xem qua cũng cứng, trừ phi là người có vấn đề."
Hàn Đông bị loại lời thạch phá thiên kinh này của Vương Trung Đỉnh hoàn toàn khuất phục.
(thạch phá thiên kinh: kinh động, khác thường, hết sức kì lạ)
"Cho nên?" Hắn lại hỏi Vương Trung Đỉnh, anh đây muốn biểu đạt cái gì?
Vương Trung Đỉnh chỉ chỉ màn hình máy tính, "Tôi cũng đang xem."
Tầm mắt Hàn Đông đặc biệt tự giác hướng xuống phía dưới bàn làm việc.
Kế tiếp cũng không cần nói.
Hàn Đông một bên vểnh cao viên mông cong tròn nghênh đón sủng ái, một bên đưa tay đến phía sau vò loạn tóc Vương Trung Đỉnh.
"Anh cứ các ông như vậy, em sẽ rơi vào tay giặc a a a a a a..."
Động tác Vương Trung Đỉnh càng thêm hung hãn, lão tử đã sớm rơi vào tay giặc rồi, chỉ đợi có người theo làm bạn!...
Hai ngày đầu bị giam Nguyên Trạch đều bị vây trong trạng thái núi băng.
Ba người trông coi hắn ai nhìn thấy cũng không dám tới gần, sợ không cẩn thận lại tự biến mình thành đông lạnh.
Tới ngày thứ ba, Nguyên Trạch không biết là đã nghĩ thông suốt hay là sao, đột nhiên bắt đầu hoạt động ở trong phòng, còn cầm một con cá chép khắc từ sừng trâu ra đùa nghịch.
"Đây là mua ở đâu?" Mở miệng không hề báo trước.
Ba người đều là ngẩn ra, trên mặt rõ ràng viết một hàng chữ to —— Thì ra ngài cũng biết nói chuyện?
"Cái này không phải mua. Là Hàn Đông tự mình làm."
Nguyên Trạch nghi ngờ, "Hắn lại có thể làm thứ này."
"Toàn bộ hàng mỹ nghệ trong gian phòng này đều là tự cậu ấy làm, ngay cả cái giường trong phòng ngủ kia cũng vậy."
Đắc ý trong mắt Nguyên Trạch chợt lóe lên, rất nhanh lại ngồi về trên ghế sa lon.
"Giúp tôi mở TV."
Một người tiến lên mở TV, vừa vặn chương trình đầu tiên chính là của Hàn Đông.
"Đổi." Nguyên Trạch nói.
Kênh thứ hai chính là phát đoạn ngắn quỷ dương tra tấn người Trung Quốc trong 《 Màu đỏ chiến thần 》.
"Đổi." Nguyên Trạch lại nói.
Đổi lần thứ ba là phóng sự Hàn Đông quay phim 《 Bảy ngày 》
Nguyên Trạch trực tiếp đoạt lấy điều khiển tự mình chuyển, kết quả đổi đến đổi đi đều không gì khác ngoài Hàn Đông, nhìn kỹ mới phát hiện, căn bản không phải kênh vệ tinh bình thường, mà là hàng công nghệ cao phỏng chế, chuyên cung cấp tiết mục giải trí của chính mình.
"Vâng, hơn nữa xem đi xem lại, thỉnh thoảng còn tự bật cười."
Nguyên Trạch đen mặt, đây là tự kỷ bao nhiêu mới có thể đạt tới loại cảnh giới này?
Nhưng mà không có biện pháp, cách để giết thời gian chỉ có cái này, hắn đành phải kiên trì xem. Kết quả không nghĩ tới, vừa xem liền không thể ngừng.
Suốt hai ngày, Nguyên Trạch trừ bỏ xem chương trình Hàn Đông thì là thưởng thức trang trí trong phòng, hoặc là nghiên cứu mấy thứ đồ chơi Hàn Đông mân mê ra... Thế cho nên Vương Trung Đỉnh tìm mất hơn nửa năm thời gian mới đào ra được chỗ hơn người của Hàn Đông, hắn bỏ ra hai ngày liền lãnh hội xong rồi.
"Còn có gì khác không?" Lại hỏi.
"Cái gì khác?"
Nguyên Trạch nói: "Phim điện ảnh của hắn."
"Còn có một bộ 《 Phong Mang 》."
"Diễn cái gì?"
"Là vai hắn diễn giả nữ nằm vùng."
Bất kì ai tượng tượng đến khuôn mặt của Hàn Đông giả nữ lên đều sẽ thấy vô cùng thê thảm, Nguyên Trạch cũng không ngoại lệ.
Vì thế nói: "Vừa hay, lấy tới xem một chút."
Vài ngày gần đây xem mấy thứ Hàn Đông biểu diễn, lại có chút không ghê tởm nữa, vừa hay có thể lấy bộ phim này gột rửa mắt, tìm về cảm giác căm thù tận xương tuỷ lúc ban đầu.
Đáng tiếc người bên cạnh lại nói: "Còn chưa có công chiếu."
"Bên trong không có sao?"
"Tôi cũng không rõ, tôi chỉ là chân chạy."
Nguyên Trạch vung tay, "Vậy coi như thôi."
Nửa đêm ngủ không được, vô cùng buồn chán, Nguyên Trạch lại mở TV.
Vốn tưởng rằng lại phải xem mấy đoạn cũ lặp lại, kết quả ngoài ý muốn phát hiện hai đoạn phỏng vấn mới.
Nguyên Trạch nghi hoặc, chẳng lẽ này TV này có thể kết nối mạng?
Vậy chẳng phải là có thể truyền tin tức ra ngoài sao?
Nhưng sau đó Nguyên Trạch lại nghĩ, khẳng định không đơn giản như vậy.
Hắn lại nghiên cứu một chút, phát hiện máy tính này không thể kết nối thành mạng, chỉ tiếp nhận bộ truyền. Cũng chính là nội dung Nguyên Trạch đang xem bây giờ, đều là từ máy tính của Hàn Đông bên kia tự động truyền tới.
Thật sự là các loại công nghệ cao a!
Vì thế, hắn lại mân mê máy móc ở mặt sau TV, nghịch một hồi không biết đụng phải cái gì, màn hình TV đột nhiên hiện ra rất nhiều tập văn kiện, cái gì ảnh soái, ảnh nóng, ảnh tự sướng, ảnh 18+...
Đây là không cẩn thận mở ra toàn bộ tư liệu bên trong sao?
Đổi lại người bình thường, lúc này đã sớm ấn mở hết từng cái từng cái.
Nhưng Nguyên Trạch là ai? Thẳng nam đệ nhất vũ trụ! Người ta mới khinh thường xem mấy thứ này, người ta chỉ xem 《 Phong Mang 》, chỉ muốn ghê tởm chính mình.
Vì thế Nguyên Trạch tùy tay chỉ vào một bộ phim.
Sau đó ngồi lại trên ghế sa lon, tùy tiện điều chỉnh một tư thế.
Kết quả không nghĩ tới, cái tư thế này chính là duy trì hơn 100 phút, từ khi Hàn Đông xuất tràng đến khi kết thúc không hề lay chuyển.
Một người theo dõi hắn ngáp dài đi tới, vừa nhìn thấy Nguyên Trạch không nhịn nổi sửng sốt.
Một giây sau liền bị một cái gạt tàn thuốc bay tới dọa cho rút về phòng.
"Cút!"
Sự thật chứng minh, NguyênTrạch không có bất kì "Vấn đề" gì. =)))
Nhưng mà Vương Trung Đỉnh lại thách thức ngay trước mặt mọi người.
"Chính là cậu."
Ngay sau hội nghị, tất cả mọi người nghị luận sôi nổi.
"Sớm biết dễ làm như vậy, vừa rồi tôi đã tự đề cử rồi."
"Thật không nghĩ tới tiểu tử đó dám đứng ra."
"Ông đừng xem hắn bình thường ấp úng không nói, vẫn luôn có tâm nhãn."
"..."
Ở giữa các loại nghi ngờ cùng chế giễu, Du Minh cứ như vậy nhậm chức.
Chỉ là sau khi cậu nhậm chức lại không kéo bè kết phái củng cố địa vị giống như những người khác, mà là cả ngày chạy vạy khắp nơi, thần long kiến thủ bất kiến vĩ, ngay cả Hàn Đông cũng có chút đoán không ra.
(Thần long kiến thủ bất kiến vĩ: rồng thần thấy được đầu không thấy đuôi => bí ẩn)
"Tôi nói, dạo này cậu bận rộn gì vậy?"
Du Minh nói: "Bận làm việc a!"
"Tôi đã liên tục ra vào văn phòng của ngài hơn hai trăm chuyến rồi, cũng chưa lần nào thấy ngài ở bên trong đi."
"Làm cái công việc này, nào có được cả ngày ngồi ở văn phòng?" Du Minh lý lẽ hùng hồn.
Hàn Đông chán nản, "Cậu không ở văn phòng cũng được, nhưng cậu dù sao cũng phải xử lý mớ lộn xộn này đi? Cả đám đều con mẹ nó đổ lên đầu tôi!"
"Vậy cậu cứ giúp tôi giải quyết, được rồi, cứ như vậy, tôi còn có việc, đi trước a."
"Ta phi..."
Hàn Đông đang nhe răng, đột nhiên nhìn thấy một đám gương mặt quen thuộc, tất cả đều là người trong đoàn phim 《 Phong Mang 》 lúc trước, có phó đạo có sản xuất còn có một dàn diễn viên, họp thành một đội đi về hướng bên này.
"Mấy người đến có việc gì đây?" Hàn đông chủ động chào.
Những người này vừa nhìn thấy Hàn Đông, nhất thời như tiêm máu gà vọt tới.
"Đại thần, đại thần, mau ký cho tôi một chữ."
"Chụp ảnh chung, chụp ảnh chung, nhanh lên một chút."
Hàn Đông bị bọn họ nói qua nói lại đến vô cùng chật vật, "Đang làm đây là?"
"Lưu trữ tăng tỉ giá đồng bạc a!"
Hàn Đông vẫn là vẻ mặt hồ đồ, "Tăng tỉ giá đồng bạc?"
"Bọn tôi ngày hôm nay cùng đi xem tuyệt tác của chúng ta, sau khi xem xong đều nhất trí là chỉ số thân thể của cậu từ trước đến giờ không có ai bằng."
Hàn Đông kinh ngạc, "《 Phong Mang 》 sao? Mấy người xem ở đâu?"
"Kháo, ngày hôm nay đi tặng thẩm cậu cũng không biết?"
Hàn Đông thật đúng là đã quên mất việc này, bởi vì hắn cảm thấy bộ phim tích cực như vậy trăm phần trăm qua thẩm, cho nên vẫn luôn không để chuyện này vào trong lòng."Hưởng ứng thế nào?" Hàn Đông vội hỏi thăm.
Một người chỉ cười không nói.
Một người khác vỗ vỗ bả vai Hàn Đông, bỏ đi.
Người thứ 3 muốn nói lại không nói ra.
Sau đó Hàn Đông nóng nảy, "Mấy người nói chút a, úp mở cái gì?"
Rốt cục có người thần bí hề hề nói cho Hàn Đông: "Có một lãnh đạo cục điện ảnh, xem phân đoạn cậu câu dẫn Nghiêm Chính Tắc kia, xem... cứng......"
"Ta kháo, không phải chứ?" Hàn Đông vẻ mặt ngạc nhiên, "Cái loại cảnh 'hợp pháp' này xem còn có thể cứng?"
"Lừa cậu làm gì? Rất nhiều người đều nhìn thấy."
Hàn Đông lại hỏi: "Vương Trung Đỉnh biết việc này không?"
"Vương tổng không đến, hẳn là còn chưa biết."
Hàn Đông đột nhiên hưng phấn thẳng phóng tới văn phòng Vương Trung Đỉnh, thật tốt quá, cuối cùng tìm được một cơ hội chọc giận. Người này cả ngày mặt mày hớn hở, hôm nay thế nào cũng phải bức đến không động thủ không được!
Ôm trong lòng các loại ý niệm tiện manh chờ được hành hạ, Hàn Đông đẩy cửa phòng Vương Trung Đỉnh ra.
Tầm mắt Vương Trung Đỉnh không chuyển, con ngươi nhìn chằm chằm màn hình máy tính, thấy Hàn Đông tiến vào mới miễn cưỡng dời tầm mắt.
"Hôm nay 《 Phong Mang 》 tặng thẩm rồi." Hàn Đông khơi chuyện.
Vương Trung Đỉnh gật gật đầu, "Tôi biết."
Hàn Đông nháy mắt lộ ra điệu cười thiếu đánh, "Nghe nói lãnh đạo cục điện ảnh đang xem lại cứng."
"Tôi biết." Vẫn là giọng điệu bình thản không có gì lạ.
Hàn Đông cũng mất bình tĩnh rồi, "Anh đã biết?"
Vương Trung Đỉnh gật gật đầu, "Có người nói cho tôi trước rồi."
"Vậy anh... cũng không có ý kiến gì sao?"
Vương Trung Đỉnh buông tay, "Bất kỳ một nam nhân nào xem qua cũng cứng, trừ phi là người có vấn đề."
Hàn Đông bị loại lời thạch phá thiên kinh này của Vương Trung Đỉnh hoàn toàn khuất phục.
(thạch phá thiên kinh: kinh động, khác thường, hết sức kì lạ)
"Cho nên?" Hắn lại hỏi Vương Trung Đỉnh, anh đây muốn biểu đạt cái gì?
Vương Trung Đỉnh chỉ chỉ màn hình máy tính, "Tôi cũng đang xem."
Tầm mắt Hàn Đông đặc biệt tự giác hướng xuống phía dưới bàn làm việc.
Kế tiếp cũng không cần nói.
Hàn Đông một bên vểnh cao viên mông cong tròn nghênh đón sủng ái, một bên đưa tay đến phía sau vò loạn tóc Vương Trung Đỉnh.
"Anh cứ các ông như vậy, em sẽ rơi vào tay giặc a a a a a a..."
Động tác Vương Trung Đỉnh càng thêm hung hãn, lão tử đã sớm rơi vào tay giặc rồi, chỉ đợi có người theo làm bạn!...
Hai ngày đầu bị giam Nguyên Trạch đều bị vây trong trạng thái núi băng.
Ba người trông coi hắn ai nhìn thấy cũng không dám tới gần, sợ không cẩn thận lại tự biến mình thành đông lạnh.
Tới ngày thứ ba, Nguyên Trạch không biết là đã nghĩ thông suốt hay là sao, đột nhiên bắt đầu hoạt động ở trong phòng, còn cầm một con cá chép khắc từ sừng trâu ra đùa nghịch.
"Đây là mua ở đâu?" Mở miệng không hề báo trước.
Ba người đều là ngẩn ra, trên mặt rõ ràng viết một hàng chữ to —— Thì ra ngài cũng biết nói chuyện?
"Cái này không phải mua. Là Hàn Đông tự mình làm."
Nguyên Trạch nghi ngờ, "Hắn lại có thể làm thứ này."
"Toàn bộ hàng mỹ nghệ trong gian phòng này đều là tự cậu ấy làm, ngay cả cái giường trong phòng ngủ kia cũng vậy."
Đắc ý trong mắt Nguyên Trạch chợt lóe lên, rất nhanh lại ngồi về trên ghế sa lon.
"Giúp tôi mở TV."
Một người tiến lên mở TV, vừa vặn chương trình đầu tiên chính là của Hàn Đông.
"Đổi." Nguyên Trạch nói.
Kênh thứ hai chính là phát đoạn ngắn quỷ dương tra tấn người Trung Quốc trong 《 Màu đỏ chiến thần 》.
"Đổi." Nguyên Trạch lại nói.
Đổi lần thứ ba là phóng sự Hàn Đông quay phim 《 Bảy ngày 》
Nguyên Trạch trực tiếp đoạt lấy điều khiển tự mình chuyển, kết quả đổi đến đổi đi đều không gì khác ngoài Hàn Đông, nhìn kỹ mới phát hiện, căn bản không phải kênh vệ tinh bình thường, mà là hàng công nghệ cao phỏng chế, chuyên cung cấp tiết mục giải trí của chính mình.
"Vâng, hơn nữa xem đi xem lại, thỉnh thoảng còn tự bật cười."
Nguyên Trạch đen mặt, đây là tự kỷ bao nhiêu mới có thể đạt tới loại cảnh giới này?
Nhưng mà không có biện pháp, cách để giết thời gian chỉ có cái này, hắn đành phải kiên trì xem. Kết quả không nghĩ tới, vừa xem liền không thể ngừng.
Suốt hai ngày, Nguyên Trạch trừ bỏ xem chương trình Hàn Đông thì là thưởng thức trang trí trong phòng, hoặc là nghiên cứu mấy thứ đồ chơi Hàn Đông mân mê ra... Thế cho nên Vương Trung Đỉnh tìm mất hơn nửa năm thời gian mới đào ra được chỗ hơn người của Hàn Đông, hắn bỏ ra hai ngày liền lãnh hội xong rồi.
"Còn có gì khác không?" Lại hỏi.
"Cái gì khác?"
Nguyên Trạch nói: "Phim điện ảnh của hắn."
"Còn có một bộ 《 Phong Mang 》."
"Diễn cái gì?"
"Là vai hắn diễn giả nữ nằm vùng."
Bất kì ai tượng tượng đến khuôn mặt của Hàn Đông giả nữ lên đều sẽ thấy vô cùng thê thảm, Nguyên Trạch cũng không ngoại lệ.
Vì thế nói: "Vừa hay, lấy tới xem một chút."
Vài ngày gần đây xem mấy thứ Hàn Đông biểu diễn, lại có chút không ghê tởm nữa, vừa hay có thể lấy bộ phim này gột rửa mắt, tìm về cảm giác căm thù tận xương tuỷ lúc ban đầu.
Đáng tiếc người bên cạnh lại nói: "Còn chưa có công chiếu."
"Bên trong không có sao?"
"Tôi cũng không rõ, tôi chỉ là chân chạy."
Nguyên Trạch vung tay, "Vậy coi như thôi."
Nửa đêm ngủ không được, vô cùng buồn chán, Nguyên Trạch lại mở TV.
Vốn tưởng rằng lại phải xem mấy đoạn cũ lặp lại, kết quả ngoài ý muốn phát hiện hai đoạn phỏng vấn mới.
Nguyên Trạch nghi hoặc, chẳng lẽ này TV này có thể kết nối mạng?
Vậy chẳng phải là có thể truyền tin tức ra ngoài sao?
Nhưng sau đó Nguyên Trạch lại nghĩ, khẳng định không đơn giản như vậy.
Hắn lại nghiên cứu một chút, phát hiện máy tính này không thể kết nối thành mạng, chỉ tiếp nhận bộ truyền. Cũng chính là nội dung Nguyên Trạch đang xem bây giờ, đều là từ máy tính của Hàn Đông bên kia tự động truyền tới.
Thật sự là các loại công nghệ cao a!
Vì thế, hắn lại mân mê máy móc ở mặt sau TV, nghịch một hồi không biết đụng phải cái gì, màn hình TV đột nhiên hiện ra rất nhiều tập văn kiện, cái gì ảnh soái, ảnh nóng, ảnh tự sướng, ảnh 18+...
Đây là không cẩn thận mở ra toàn bộ tư liệu bên trong sao?
Đổi lại người bình thường, lúc này đã sớm ấn mở hết từng cái từng cái.
Nhưng Nguyên Trạch là ai? Thẳng nam đệ nhất vũ trụ! Người ta mới khinh thường xem mấy thứ này, người ta chỉ xem 《 Phong Mang 》, chỉ muốn ghê tởm chính mình.
Vì thế Nguyên Trạch tùy tay chỉ vào một bộ phim.
Sau đó ngồi lại trên ghế sa lon, tùy tiện điều chỉnh một tư thế.
Kết quả không nghĩ tới, cái tư thế này chính là duy trì hơn 100 phút, từ khi Hàn Đông xuất tràng đến khi kết thúc không hề lay chuyển.
Một người theo dõi hắn ngáp dài đi tới, vừa nhìn thấy Nguyên Trạch không nhịn nổi sửng sốt.
Một giây sau liền bị một cái gạt tàn thuốc bay tới dọa cho rút về phòng.
"Cút!"
Sự thật chứng minh, NguyênTrạch không có bất kì "Vấn đề" gì. =)))
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook