Phong Mang
-
Chương 222: Một cái hiểu lầm xinh đẹp
Đáng tiếc đã chậm.
Hoàng thủ trưởng quyền cao chức trọng của chúng ta, bị văng lên một mặt sữa tắm. Hơn nữa còn là màu thuần trắng, bắt trên mặt thật không nhịn nổi suy nghĩ bậy bạ.
Vương Trung Đỉnh vội rút giấy đưa tới.
"Đây là cái gì a?" Hoàng Thác hơi có vẻ tức giận.
Vương Trung Đỉnh vì chừa cho thủ trưởng chút mặt mũi, không nói cho gã biết đây là phát minh "máy bắn nhan" của Hàn Đông. Chỉ nói là cái bình nén, liền bâng quơ bỏ qua.
(bắn nhan lên gg tra là bắn tinh lên mặt. Douma làm cái bộ này tâm hồn mình bị tổn thương nghiêm trọng >.<)
Không đầy một lát, Hoàng Thác lại nhìn trúng một cái lồng châu chấu.
"Đây cũng là cậu ta tự phát minh ra sao?"
"Ân, chính là dùng chút gỗ vụn cùng que nướng bằng trúc đan thành."
Nói xong, Vương Trung Đỉnh chỉ dẫn cho Hoàng Thác phương pháp sử dụng lồng châu chấu.
"Anh xem, lồng này có một cái cửa nhỏ. Muốn lấy con châu chấu ra, có thể nâng cửa lồng lên từ nơi này. Sau đó lấy que trúc xua ở đầu này, không đầy một lát, nó liền nhảy ra rồi."
"Thật thú vị ~ "
Hoàng Thác đùa nghịch một trận xong, cuối cùng nói với Vương Trung Đỉnh: "Nếu cứ để không trong này như vậy, không bằng tặng cho tôi đi, quân khu bên kia rất nhiều châu chấu."
Vương Trung Đỉnh hơi có vẻ khó xử, "Cái này phải hỏi Hàn Đông a, tôi thực không có quyền quyết định."
"Được, trước cứ để đây, lát nữa ăn cơm hỏi cậu ấy một câu."
Vương Trung Đỉnh nói: "Ta ăn cơm thôi, cơm nước xong lại xem."
"Hảo hảo hảo." Hoàng Thác gật đầu đáp.
Hai người vừa cười vừa nói đi đến nhà ăn.
So sánh, cảm xúc Hàn Đông thì không được lạc quan như vậy a.
Lúc ăn cơm, không chỉ có toàn bộ quá trình này xị mặt, hơn nữa lúc Hoàng Thác bắt chuyện cùng hắn cũng là lạnh lùng.
"Tiểu Dương quỷ ngày hôm nay như thế nào không vui a ~" Hoàng Thác cố ý trêu chọc.
Hàn Đông nhấc lên bộ mặt so với đậu phụ thối còn bốc mùi hơn, cứng rắn nói: "Có sao? Tâm tình tôi rất tốt a ~ "
Vương Trung Đỉnh quay sang Hoàng Thác nói: "Cậu ấy là quay phim mệt, mỗi khi mệt liền ủ rũ. Chúng ta tiếp tục tán gẫu, không cần phải để ý."
Trong lòng Hàn Đông đã chua đến sủi bọt, lại không muốn biểu hiện ra ngoài, vì thế một bên giữ im lặng uống rượu, một bên âm thầm thẩm tra mặt "Tình địch".
Trung niên góa vợ, có một con gái, đã hơn tám tuổi.
Đứng với Vương Trung Đỉnh thật quá xứng a... Hàn Đông các loại tức giận, lại rót cho mình hai chén rượu.
Kết quả, hắn bữa này uống rượu một mình nửa ngày, thật vất vả chờ được một câu hỏi thăm của Vương Trung Đỉnh, lại là muốn lồng châu chấu."Dù sao em lưu trữ cũng không dùng, không bằng đưa cho Hoàng ca đi." Vương Trung Đỉnh nói.
Hàn Đông lập tức mắng: "Ai nói em không dùng, em ngày mai liền nuôi một con."
"Nuôi cái gì mà nuôi? Người ta nuôi là muốn nghe châu chấu kêu, em so với châu chấu còn nói nhiều hơn."
Hàn Đông đen mặt, "Quản được sao? Tôi thích."
Vương Trung Đỉnh cũng giận, "Em hôm nay sao lại thế này? Từ lúc ngồi vào bàn..."
"Được rồi." Hoàng Thác ngăn Vương Trung Đỉnh lại, "Cậu ấy không muốn thì thôi, tôi cũng không nhất định sẽ nuôi."
Vương Trung Đỉnh trầm mặt không nói gì nữa.
Kết quả, Hàn Đông càng cân nhắc càng thấy không vui, rốt cục nhịn không được bùng nổ một tiếng.
"Tôi đưa cho hắn, được rồi đi?"
Hoàng Thác ngây người, như thế nào đột nhiên lại thay đổi?
Vương Trung Đỉnh ban đầu cũng là sửng sờ, sau kịp phản ứng, lại bắt đầu thổi phồng: "Tôi đã nói gì? Cậu ấy căn bản không phải là cái loại người keo kiệt kia."
Hoàng Thác cười ha ha, "Vậy cám ơn trước a."
Trong lòng Hàn Đông không những không thoải mái chút nào, ngược lại càng biệt khuất hơn. Vì thế lại bắt đầu một ly nhận một ly uống, tựa như âm thầm phân cao thấp, không đầy một lát đã đem chính mình quá chén rồi.
Vương Trung Đỉnh và Hoàng Thác cũng uống không ít, thật sự là gặp được tri kỷ ngàn chén thiếu, trò chuyện một lúc liền mơ hồ rồi.
"Một mình anh lái xe đến đây, lại uống nhiều rượu, vẫn là đừng về nữa, đêm nay liền ở lại đây đi."
Hoàng Thác ngẫm lại, liền gật đầu đáp ứng.
Vương Trung Đỉnh cùng bảo mẫu đi lên lầu lấy đệm chăn mới, Hoàng Thác vỗ vỗ sau lưng Hàn Đông, hỏi: "Cậu đêm nay cũng ở lại đây?"
Hàn Đông say khướt ừ một tiếng.
"Vậy đi thôi, cùng nhau trở về phòng."
Kết quả, sau khi Hoàng Thác vào phòng cho khách của mình, Hàn Đông cũng đi vào theo. Hoàng Thác một đầu dựa ở trên giường, Hàn Đông cũng đi theo dựa đầu ở trên giường của gã.
Hoàng Thác vỗ vỗ vai Hàn Đông, hỏi: "Bọn họ không an bài phòng cho cậu sao?"
"An bài rồi."
"Vậy cậu như thế nào không về phòng của mình ngủ?"
Hàn Đông như khỉ bám đến trên người Hoàng Thác các loại nị oai, "Em lại muốn ngủ chung phòng cùng anh."
Hoàng Thác không biết Hàn Đông nhận lầm người rồi, cho là hắn bản chất thích đùa giỡn. Cho nên khi lúc Hàn Đông bám lên người, cũng không có kiên quyết đẩy ra.
Kết quả, Hàn Đông ôm ôm lại bắt đầu động tay động chân, hơn nữa lời nói càng ngày càng khác lạ.
"Anh có thích em không?" Hỏi Hoàng Thác.
Hoàng Thác mặc dù là thẳng nam, nhưng là Hàn Đông biểu đạt ý tứ đến rõ ràng như vậy rồi, gã không có khả năng không hiểu."Tôi không thích cậu."
Quân nhân nói chuyện chính là ngay thẳng.
Hàn Đông vẻ mặt bi thương, "Vì sao?"
Hoàng Thác nói: "Tôi không thể chấp nhận nam nhân."
"Em cũng không chấp nhận, nhưng em yêu thích anh hơn, đây là số mệnh a, không chấp nhận không được."
Hoàng Thác thực sự suy nghĩ một lát, sau đó cự tuyệt thẳng nói: " Tôi không thích người quá mức hoàn mỹ, so sánh, tôi càng thích người có nhiều tật xấu một chút."
" Tật xấu của em cũng rất nhiều a!"Hàn Đông lập tức tiếp lời nói, " Em thích khoác lác, thích tính kế, thích đùa giỡn lưu manh, mài mài chít chít, lại thần thần cằn nhằn..."
"Được rồi, đừng miễn cưỡng gán lên cho chính mình nữa, sớm đã có người tiết lộ về cậu cho tôi, cậu ở trong mắt tôi chính là một nhân tài toàn năng, hoàn mỹ vô khuyết."
"Đừng nghe hắn... Nói bừa... em... Tật xấu... Nhiều lắm... Nhiều..."
Hàn Đông nói đến một nửa liền ngủ mất rồi.
Hoàng Thác ngấm men rượu, cũng mơ mơ màng màng ngủ.
Không biết qua bao lâu, Vương Trung Đỉnh rốt cục ôm đệm chăn đã chuẩn bị tốt đi đến.
Kết quả, thấy một màn trước mắt, mặt của y lập tức liền tái.
Hàn Đông không chỉ có ngủ cùng Hoàng Thác ở trên một cái giường, hơn nữa đầu làm sao còn gác ở trên đũng quần Hoàng Thác.
Vương Trung Đỉnh vội vàng vứt chăn xuống, trước đem hàng này từ trên giường người ta nhấc đi. Kết quả mới vừa khiêng lên trên vai, đột nhiên rùng mình, cả người chết đứng tại chỗ.
Giữa hai cái đùi đang giang rộng của Hoàng Thác, có một khối ấn ký rõ ràng, tàn nhẫn tổn thương ánh mắt của y.
Như thế nào?
Như thế nào chính là người này?
Vương Trung Đỉnh nháy mắt tỉnh rượu, trong đầu đều tràn ngập bốn chữ to —— giao hữu bất thận.
(kết giao bạn bè thiếu thân trọng)
Kết quả, lúc Hoàng Thác đi tiểu đêm, đột nhiên phát hiện trên đùi của mình có vết tích dị thường.
Kỳ quái, ở đây làm sao lại có một vết dính dầu mỡ?
Coi như bị cọ cũng không thể cọ chỗ này đi?
Lúc này, gã đột nhiên nhớ tới cuộc nói chuyện cùng Hàn Đông đêm hôm qua kia. Tiếp tục lại nhìn vị trí kia, nháy mắt minh bạch rồi.
Tên Xú tiểu tử này, còn chưa thế nào, đã muốn chiếm tiện nghi của ta...
Vì thế rút khăn tay ra, mạnh mẽ lau một trận.
Sáng sớm hôm sau, lúc Hoàng Thác xuống lầu, Vương Trung Đỉnh đang ngồi ở phòng khách hút thuốc.
"Sớm như vậy đã dậy sao?" Hoàng Thác hỏi.
Sắc mặt Vương Trung Đỉnh rõ ràng không tốt lắm, bất quá cố gắng không biểu hiện chuyển biến quá lớn.
"Ngủ không được liền dậy."
Hoàng Thác nói: "Quân khu bên kia có chút chuyện, tôi cũng không ăn điểm tâm cùng mọi người được rồi."
Vương Trung Đỉnh ừ một tiếng.
Hoàng Thác vừa muốn đi, đột nhiên lại nhớ tới cái gì.
"Đúng rồi, lồng châu chấu của tôi chưa lấy."
Vương Trung Đỉnh đột nhiên mở miệng nói: "Đừng lấy."
"Làm sao vậy?" Hoàng Thác khó hiểu.
Vương Trung Đỉnh thản nhiên trả lời: "Hắn không muốn cho anh nữa."
"Ai nha! Tôi rõ ràng nhớ rõ sau đó cậu ta đáp ứng rồi, tại sao lại lật lọng?"
"Hắn chính là cái loại người này." Lời nói Vương Trung Đỉnh xoay chuyển, "Nói chuyện không bao giờ đáng tin."
Hoàng Thác lại không cho là như vậy, cho là ngày hôm qua mình "cự tuyệt" Hàn Đông, Hàn Đông cáu kỉnh cũng là bình thường.
Vì thế Hoàng Thác tùy tiện tìm lý do hoà giải, "Có lẽ là cậu ấy rất thích đi."
"Hắn không thích, chính là keo kiệt." Vương Trung Đỉnh ngữ quyết đoán.
Lông mi Hoàng Thác nhíu lại, "Cậu không phải mới ngày hôm qua còn nói cậu ta không keo kiệt sao?"
"Đó là chừa lại cho hắn chút mặt mũi, tránh nói ra mà thôi. Trên thực tế hắn chính là keo kiệt, đặc biệt tính kế."
Hoàng Thác loáng thoáng nhớ ngày hôm qua Hàn Đông có nhắc tới một cái khuyết điểm.
Vương Trung Đỉnh ngày hôm nay lại nhấn mạnh, chẳng lẽ là muốn làm mối hai chúng ta?
Tuy rằng nghĩ như vậy, nhưng mà Hoàng Thác không giáp mặt nói ra. Sợ Vương Trung Đỉnh vạn nhất không có ý tứ kia, liền làm trò cười rồi.
"Nếu cậu ta không muốn, vậy quên đi."
Vương Trung Đỉnh đột nhiên lại nói: "Bất quá, hắn muốn tặng cho ánh cái này." Nói xong liền đưa lên trước mặt Hoàng Thác.
Hoàng Thác tập trung nhìn vào, là bình đựng sữa tắm tối hôm qua văng lên mặt mình.
Vừa định nói không cần, chợt nghe thấy Vương Trung Đỉnh giải thích nói: "Máy bắn nhan này nhìn qua rất..."
"Cậu nói đây là cái gì?" Hoàng Thác lập tức ngắt lời.
Vương Trung Đỉnh nói: "Công cụ mô phỏng bắn nhan, dùng để nghịch a."
"Cậu ngày hôm qua không phải nói đây là bình nén sao?"
"Là sợ anh tức giận, liền không nói thật. Như thế nào lại nghĩ tới tiểu tử này quá đáng như vậy, phun mặt anh coi như xong, còn muốn tặng cho anh."
Nếu Vương Trung Đỉnh khôngnói, Hoàng Thác không biết là cái gì. Kết quả sau màn "Làm mối"này của y, Hoàng Thác ngược lại có một loại cảm giác kì lạ đối với Hàn Đông.
Hoàng thủ trưởng quyền cao chức trọng của chúng ta, bị văng lên một mặt sữa tắm. Hơn nữa còn là màu thuần trắng, bắt trên mặt thật không nhịn nổi suy nghĩ bậy bạ.
Vương Trung Đỉnh vội rút giấy đưa tới.
"Đây là cái gì a?" Hoàng Thác hơi có vẻ tức giận.
Vương Trung Đỉnh vì chừa cho thủ trưởng chút mặt mũi, không nói cho gã biết đây là phát minh "máy bắn nhan" của Hàn Đông. Chỉ nói là cái bình nén, liền bâng quơ bỏ qua.
(bắn nhan lên gg tra là bắn tinh lên mặt. Douma làm cái bộ này tâm hồn mình bị tổn thương nghiêm trọng >.<)
Không đầy một lát, Hoàng Thác lại nhìn trúng một cái lồng châu chấu.
"Đây cũng là cậu ta tự phát minh ra sao?"
"Ân, chính là dùng chút gỗ vụn cùng que nướng bằng trúc đan thành."
Nói xong, Vương Trung Đỉnh chỉ dẫn cho Hoàng Thác phương pháp sử dụng lồng châu chấu.
"Anh xem, lồng này có một cái cửa nhỏ. Muốn lấy con châu chấu ra, có thể nâng cửa lồng lên từ nơi này. Sau đó lấy que trúc xua ở đầu này, không đầy một lát, nó liền nhảy ra rồi."
"Thật thú vị ~ "
Hoàng Thác đùa nghịch một trận xong, cuối cùng nói với Vương Trung Đỉnh: "Nếu cứ để không trong này như vậy, không bằng tặng cho tôi đi, quân khu bên kia rất nhiều châu chấu."
Vương Trung Đỉnh hơi có vẻ khó xử, "Cái này phải hỏi Hàn Đông a, tôi thực không có quyền quyết định."
"Được, trước cứ để đây, lát nữa ăn cơm hỏi cậu ấy một câu."
Vương Trung Đỉnh nói: "Ta ăn cơm thôi, cơm nước xong lại xem."
"Hảo hảo hảo." Hoàng Thác gật đầu đáp.
Hai người vừa cười vừa nói đi đến nhà ăn.
So sánh, cảm xúc Hàn Đông thì không được lạc quan như vậy a.
Lúc ăn cơm, không chỉ có toàn bộ quá trình này xị mặt, hơn nữa lúc Hoàng Thác bắt chuyện cùng hắn cũng là lạnh lùng.
"Tiểu Dương quỷ ngày hôm nay như thế nào không vui a ~" Hoàng Thác cố ý trêu chọc.
Hàn Đông nhấc lên bộ mặt so với đậu phụ thối còn bốc mùi hơn, cứng rắn nói: "Có sao? Tâm tình tôi rất tốt a ~ "
Vương Trung Đỉnh quay sang Hoàng Thác nói: "Cậu ấy là quay phim mệt, mỗi khi mệt liền ủ rũ. Chúng ta tiếp tục tán gẫu, không cần phải để ý."
Trong lòng Hàn Đông đã chua đến sủi bọt, lại không muốn biểu hiện ra ngoài, vì thế một bên giữ im lặng uống rượu, một bên âm thầm thẩm tra mặt "Tình địch".
Trung niên góa vợ, có một con gái, đã hơn tám tuổi.
Đứng với Vương Trung Đỉnh thật quá xứng a... Hàn Đông các loại tức giận, lại rót cho mình hai chén rượu.
Kết quả, hắn bữa này uống rượu một mình nửa ngày, thật vất vả chờ được một câu hỏi thăm của Vương Trung Đỉnh, lại là muốn lồng châu chấu."Dù sao em lưu trữ cũng không dùng, không bằng đưa cho Hoàng ca đi." Vương Trung Đỉnh nói.
Hàn Đông lập tức mắng: "Ai nói em không dùng, em ngày mai liền nuôi một con."
"Nuôi cái gì mà nuôi? Người ta nuôi là muốn nghe châu chấu kêu, em so với châu chấu còn nói nhiều hơn."
Hàn Đông đen mặt, "Quản được sao? Tôi thích."
Vương Trung Đỉnh cũng giận, "Em hôm nay sao lại thế này? Từ lúc ngồi vào bàn..."
"Được rồi." Hoàng Thác ngăn Vương Trung Đỉnh lại, "Cậu ấy không muốn thì thôi, tôi cũng không nhất định sẽ nuôi."
Vương Trung Đỉnh trầm mặt không nói gì nữa.
Kết quả, Hàn Đông càng cân nhắc càng thấy không vui, rốt cục nhịn không được bùng nổ một tiếng.
"Tôi đưa cho hắn, được rồi đi?"
Hoàng Thác ngây người, như thế nào đột nhiên lại thay đổi?
Vương Trung Đỉnh ban đầu cũng là sửng sờ, sau kịp phản ứng, lại bắt đầu thổi phồng: "Tôi đã nói gì? Cậu ấy căn bản không phải là cái loại người keo kiệt kia."
Hoàng Thác cười ha ha, "Vậy cám ơn trước a."
Trong lòng Hàn Đông không những không thoải mái chút nào, ngược lại càng biệt khuất hơn. Vì thế lại bắt đầu một ly nhận một ly uống, tựa như âm thầm phân cao thấp, không đầy một lát đã đem chính mình quá chén rồi.
Vương Trung Đỉnh và Hoàng Thác cũng uống không ít, thật sự là gặp được tri kỷ ngàn chén thiếu, trò chuyện một lúc liền mơ hồ rồi.
"Một mình anh lái xe đến đây, lại uống nhiều rượu, vẫn là đừng về nữa, đêm nay liền ở lại đây đi."
Hoàng Thác ngẫm lại, liền gật đầu đáp ứng.
Vương Trung Đỉnh cùng bảo mẫu đi lên lầu lấy đệm chăn mới, Hoàng Thác vỗ vỗ sau lưng Hàn Đông, hỏi: "Cậu đêm nay cũng ở lại đây?"
Hàn Đông say khướt ừ một tiếng.
"Vậy đi thôi, cùng nhau trở về phòng."
Kết quả, sau khi Hoàng Thác vào phòng cho khách của mình, Hàn Đông cũng đi vào theo. Hoàng Thác một đầu dựa ở trên giường, Hàn Đông cũng đi theo dựa đầu ở trên giường của gã.
Hoàng Thác vỗ vỗ vai Hàn Đông, hỏi: "Bọn họ không an bài phòng cho cậu sao?"
"An bài rồi."
"Vậy cậu như thế nào không về phòng của mình ngủ?"
Hàn Đông như khỉ bám đến trên người Hoàng Thác các loại nị oai, "Em lại muốn ngủ chung phòng cùng anh."
Hoàng Thác không biết Hàn Đông nhận lầm người rồi, cho là hắn bản chất thích đùa giỡn. Cho nên khi lúc Hàn Đông bám lên người, cũng không có kiên quyết đẩy ra.
Kết quả, Hàn Đông ôm ôm lại bắt đầu động tay động chân, hơn nữa lời nói càng ngày càng khác lạ.
"Anh có thích em không?" Hỏi Hoàng Thác.
Hoàng Thác mặc dù là thẳng nam, nhưng là Hàn Đông biểu đạt ý tứ đến rõ ràng như vậy rồi, gã không có khả năng không hiểu."Tôi không thích cậu."
Quân nhân nói chuyện chính là ngay thẳng.
Hàn Đông vẻ mặt bi thương, "Vì sao?"
Hoàng Thác nói: "Tôi không thể chấp nhận nam nhân."
"Em cũng không chấp nhận, nhưng em yêu thích anh hơn, đây là số mệnh a, không chấp nhận không được."
Hoàng Thác thực sự suy nghĩ một lát, sau đó cự tuyệt thẳng nói: " Tôi không thích người quá mức hoàn mỹ, so sánh, tôi càng thích người có nhiều tật xấu một chút."
" Tật xấu của em cũng rất nhiều a!"Hàn Đông lập tức tiếp lời nói, " Em thích khoác lác, thích tính kế, thích đùa giỡn lưu manh, mài mài chít chít, lại thần thần cằn nhằn..."
"Được rồi, đừng miễn cưỡng gán lên cho chính mình nữa, sớm đã có người tiết lộ về cậu cho tôi, cậu ở trong mắt tôi chính là một nhân tài toàn năng, hoàn mỹ vô khuyết."
"Đừng nghe hắn... Nói bừa... em... Tật xấu... Nhiều lắm... Nhiều..."
Hàn Đông nói đến một nửa liền ngủ mất rồi.
Hoàng Thác ngấm men rượu, cũng mơ mơ màng màng ngủ.
Không biết qua bao lâu, Vương Trung Đỉnh rốt cục ôm đệm chăn đã chuẩn bị tốt đi đến.
Kết quả, thấy một màn trước mắt, mặt của y lập tức liền tái.
Hàn Đông không chỉ có ngủ cùng Hoàng Thác ở trên một cái giường, hơn nữa đầu làm sao còn gác ở trên đũng quần Hoàng Thác.
Vương Trung Đỉnh vội vàng vứt chăn xuống, trước đem hàng này từ trên giường người ta nhấc đi. Kết quả mới vừa khiêng lên trên vai, đột nhiên rùng mình, cả người chết đứng tại chỗ.
Giữa hai cái đùi đang giang rộng của Hoàng Thác, có một khối ấn ký rõ ràng, tàn nhẫn tổn thương ánh mắt của y.
Như thế nào?
Như thế nào chính là người này?
Vương Trung Đỉnh nháy mắt tỉnh rượu, trong đầu đều tràn ngập bốn chữ to —— giao hữu bất thận.
(kết giao bạn bè thiếu thân trọng)
Kết quả, lúc Hoàng Thác đi tiểu đêm, đột nhiên phát hiện trên đùi của mình có vết tích dị thường.
Kỳ quái, ở đây làm sao lại có một vết dính dầu mỡ?
Coi như bị cọ cũng không thể cọ chỗ này đi?
Lúc này, gã đột nhiên nhớ tới cuộc nói chuyện cùng Hàn Đông đêm hôm qua kia. Tiếp tục lại nhìn vị trí kia, nháy mắt minh bạch rồi.
Tên Xú tiểu tử này, còn chưa thế nào, đã muốn chiếm tiện nghi của ta...
Vì thế rút khăn tay ra, mạnh mẽ lau một trận.
Sáng sớm hôm sau, lúc Hoàng Thác xuống lầu, Vương Trung Đỉnh đang ngồi ở phòng khách hút thuốc.
"Sớm như vậy đã dậy sao?" Hoàng Thác hỏi.
Sắc mặt Vương Trung Đỉnh rõ ràng không tốt lắm, bất quá cố gắng không biểu hiện chuyển biến quá lớn.
"Ngủ không được liền dậy."
Hoàng Thác nói: "Quân khu bên kia có chút chuyện, tôi cũng không ăn điểm tâm cùng mọi người được rồi."
Vương Trung Đỉnh ừ một tiếng.
Hoàng Thác vừa muốn đi, đột nhiên lại nhớ tới cái gì.
"Đúng rồi, lồng châu chấu của tôi chưa lấy."
Vương Trung Đỉnh đột nhiên mở miệng nói: "Đừng lấy."
"Làm sao vậy?" Hoàng Thác khó hiểu.
Vương Trung Đỉnh thản nhiên trả lời: "Hắn không muốn cho anh nữa."
"Ai nha! Tôi rõ ràng nhớ rõ sau đó cậu ta đáp ứng rồi, tại sao lại lật lọng?"
"Hắn chính là cái loại người này." Lời nói Vương Trung Đỉnh xoay chuyển, "Nói chuyện không bao giờ đáng tin."
Hoàng Thác lại không cho là như vậy, cho là ngày hôm qua mình "cự tuyệt" Hàn Đông, Hàn Đông cáu kỉnh cũng là bình thường.
Vì thế Hoàng Thác tùy tiện tìm lý do hoà giải, "Có lẽ là cậu ấy rất thích đi."
"Hắn không thích, chính là keo kiệt." Vương Trung Đỉnh ngữ quyết đoán.
Lông mi Hoàng Thác nhíu lại, "Cậu không phải mới ngày hôm qua còn nói cậu ta không keo kiệt sao?"
"Đó là chừa lại cho hắn chút mặt mũi, tránh nói ra mà thôi. Trên thực tế hắn chính là keo kiệt, đặc biệt tính kế."
Hoàng Thác loáng thoáng nhớ ngày hôm qua Hàn Đông có nhắc tới một cái khuyết điểm.
Vương Trung Đỉnh ngày hôm nay lại nhấn mạnh, chẳng lẽ là muốn làm mối hai chúng ta?
Tuy rằng nghĩ như vậy, nhưng mà Hoàng Thác không giáp mặt nói ra. Sợ Vương Trung Đỉnh vạn nhất không có ý tứ kia, liền làm trò cười rồi.
"Nếu cậu ta không muốn, vậy quên đi."
Vương Trung Đỉnh đột nhiên lại nói: "Bất quá, hắn muốn tặng cho ánh cái này." Nói xong liền đưa lên trước mặt Hoàng Thác.
Hoàng Thác tập trung nhìn vào, là bình đựng sữa tắm tối hôm qua văng lên mặt mình.
Vừa định nói không cần, chợt nghe thấy Vương Trung Đỉnh giải thích nói: "Máy bắn nhan này nhìn qua rất..."
"Cậu nói đây là cái gì?" Hoàng Thác lập tức ngắt lời.
Vương Trung Đỉnh nói: "Công cụ mô phỏng bắn nhan, dùng để nghịch a."
"Cậu ngày hôm qua không phải nói đây là bình nén sao?"
"Là sợ anh tức giận, liền không nói thật. Như thế nào lại nghĩ tới tiểu tử này quá đáng như vậy, phun mặt anh coi như xong, còn muốn tặng cho anh."
Nếu Vương Trung Đỉnh khôngnói, Hoàng Thác không biết là cái gì. Kết quả sau màn "Làm mối"này của y, Hoàng Thác ngược lại có một loại cảm giác kì lạ đối với Hàn Đông.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook