Phong Lưu Thê Chủ, Phóng Khoáng Phu Thị
-
Chương 3: Đoạt hoa khôi
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tháo xuống chiếc mặt nạ , cất trong ngăn kéo , thay vào bộ trang phục màu mè của dân ăn chơi trác táng . Bên ngoài bỗng có tiếng gõ cửa ‘’ tiểu thư , Nhan tiểu thư tới , đang đợi ngài trong hoa viên ‘’. Nàng có thói quen không cho người khác vào phòng , do vậy người trong phủ có việc gì bẩm báo đều chỉ có thể đứng ngoài .
Nhan Nặc Tề xuất thân trong gia đình thư hương lại ham thích phong hoa tuyết nguyệt , là bằng hữu thường xuyên qua lại nhiều nhất với Lưu Hoa .
‘’ Bảo với nàng tới liền ‘’ Gia đinh vâng dạ lui xuống , trước khi đi , Lưu Hoa không quên bôi trát lên mặt một lượt phấn dày .
Vừa nhìn thấy nàng tới Nhan Nặc Tề liền hứng chí bừng bừng ‘’ Lưu Hoa , hôm nay ta phát hiện một lâu kĩ mới ngươi phải cùng ta tới đó ’’ .Nặc Tề gấp lại chiết phiến trên tay , Lưu Hoa biết nàng chuẩn bị lảm nhảm liền cất bước rời đi .
‘’Cung Thiềm lững thững nguyệt đêm thanh,
Rọi đoá hoa khôi thật hữu tình.
Một khúc dịu dàng êm ái lạ,
Lam Kiều có khách đợi năm canh.
( Tuyết của Hàn Mặc Tử)
Ê ngươi đừng đi , đợi ta ‘’ ( mình lấy trong thơ của Hàn Mặc Tử vì mình thích thơ của ông )
Hồng mộng lâu , khách điếm mới khai trương đã có thể thu hút khách làng chơi đến từ nhiều nơi , nguyên tắc của bọn họ là bán nghệ không bán thân , còn nếu mỹ nam đồng ý thì vẫn có thể . Trước cửa , hai hàng mỹ nam , mỗi người đẹp một vẻ nhưng đều có một điểm chung , bọn họ đều ăn mặc kín đáo , nam tử không tỏ thái độ không quá lả lơi cũng không quá thanh đây là nơi quý tộc , văn nhân , dân chơi đều có thể ghé thăm .
Lưu Hoa và Nhan Nặc Tề thảnh thơi thưởng thức mỹ tửu vừa ngắm người đẹp biểu diễn vũ khúc trên đài .
‘’Lưu Hoa ngươi xem , vừa có rượi ngon vừa có mỹ nam như ngọc còn nơi đâu sánh bằng , à ta nghe nói chút nữa còn có màn hoa khôi chọn người trong đêm đầu ‘’ . Điều này cũng lạ trước giờ chưa có tiền lệ , Lưu Hoa nhíu mày làm hành động như vậy chỉ có thể là một người .
Tiếng đàn trong như suối nhẹ như mây bay, thanh y phấp phớ , Lưu Mộ Dung từ từ hạ xuống như tiên giáng trần ,gương mặt được che đi bởi sa y , nhưng vẫn lộ ra gương mặt họa thủy . ‘’ Hay ‘’ nữ tử anh tuấn , xiêm gấm đai ngọc , khí chất hẳn người phàm người không thể có được .
Dương Y Anh ngang nhiên bước lên đài , tới trước mặt Nhan Mộ Dung bày ra bộ dạng hào hoa phong lưu từng chinh phục hàng trăm nam nhân trong kinh thành , nâng mặt Mộ Dung lên , ghé sát lại khiến hai người chỉ cách nhau một đốt ngón tay liền thì thầm vào tai hắn .
‘’ Mỹ nhân , hôm nay được bổn vương nhìn chúng chính là phước phận ba đời của nhà ngươi .Nếu đồng ý theo ta , vinh hoa phú quý cả đời , ngươi dùng cũng không hết ‘’
Đổi lại , lại là đôi mắt phượng lạnh như băng của nam tử khiến nàng choáng váng , lấy lại bình tĩnh , nàng thấy nam nhân quay người bỏ đi liền cảm thấy tức giận . Dương Y Anh nắm chặt tay hắn kéo mạnh lại , chuẩn bị bốc hỏa , thì có người cắt ngang
‘’ Mộ Dung không phải ngươi nói đêm nay ngoài ta , ngươi không tiếp bất cứ người nào khác hay sao ?’’ Dứt lời một trận cười ầm lên , tiếng nhạo báng vang lên từ bốn phía
‘’Hay cho tên Lưu Hoa nhà ngươi cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga ‘’ tên trác táng A khinh bỉ
‘’Lưu tỷ đừng nên đặt điều không đúng về tiên tử’’ tên văn nhân B nói
‘’Hừ một tên tiểu nữ không biết tự lượng sức mình ‘’ tên quan lại C nhạo báng
‘’Nàng nói là sự thật ‘’ Câu trả lời điềm nhiên của Nhan Mộ Dung chấm dứt mọi nghị luận không khí đình trệ mọi người hóa đá tập thể, cả Dương Y Dang cũng tức đến đỏ cả mặt hầm hầm bỏ đi.
Sau đêm nay , từ già đến trẻ , từ gái tới trai đều hay tin tên bại hoại phủ huyện lệnh được hoa khôi Hồng Mộng chọn chúng làm chấn động phố chợ .
Tháo xuống chiếc mặt nạ , cất trong ngăn kéo , thay vào bộ trang phục màu mè của dân ăn chơi trác táng . Bên ngoài bỗng có tiếng gõ cửa ‘’ tiểu thư , Nhan tiểu thư tới , đang đợi ngài trong hoa viên ‘’. Nàng có thói quen không cho người khác vào phòng , do vậy người trong phủ có việc gì bẩm báo đều chỉ có thể đứng ngoài .
Nhan Nặc Tề xuất thân trong gia đình thư hương lại ham thích phong hoa tuyết nguyệt , là bằng hữu thường xuyên qua lại nhiều nhất với Lưu Hoa .
‘’ Bảo với nàng tới liền ‘’ Gia đinh vâng dạ lui xuống , trước khi đi , Lưu Hoa không quên bôi trát lên mặt một lượt phấn dày .
Vừa nhìn thấy nàng tới Nhan Nặc Tề liền hứng chí bừng bừng ‘’ Lưu Hoa , hôm nay ta phát hiện một lâu kĩ mới ngươi phải cùng ta tới đó ’’ .Nặc Tề gấp lại chiết phiến trên tay , Lưu Hoa biết nàng chuẩn bị lảm nhảm liền cất bước rời đi .
‘’Cung Thiềm lững thững nguyệt đêm thanh,
Rọi đoá hoa khôi thật hữu tình.
Một khúc dịu dàng êm ái lạ,
Lam Kiều có khách đợi năm canh.
( Tuyết của Hàn Mặc Tử)
Ê ngươi đừng đi , đợi ta ‘’ ( mình lấy trong thơ của Hàn Mặc Tử vì mình thích thơ của ông )
Hồng mộng lâu , khách điếm mới khai trương đã có thể thu hút khách làng chơi đến từ nhiều nơi , nguyên tắc của bọn họ là bán nghệ không bán thân , còn nếu mỹ nam đồng ý thì vẫn có thể . Trước cửa , hai hàng mỹ nam , mỗi người đẹp một vẻ nhưng đều có một điểm chung , bọn họ đều ăn mặc kín đáo , nam tử không tỏ thái độ không quá lả lơi cũng không quá thanh đây là nơi quý tộc , văn nhân , dân chơi đều có thể ghé thăm .
Lưu Hoa và Nhan Nặc Tề thảnh thơi thưởng thức mỹ tửu vừa ngắm người đẹp biểu diễn vũ khúc trên đài .
‘’Lưu Hoa ngươi xem , vừa có rượi ngon vừa có mỹ nam như ngọc còn nơi đâu sánh bằng , à ta nghe nói chút nữa còn có màn hoa khôi chọn người trong đêm đầu ‘’ . Điều này cũng lạ trước giờ chưa có tiền lệ , Lưu Hoa nhíu mày làm hành động như vậy chỉ có thể là một người .
Tiếng đàn trong như suối nhẹ như mây bay, thanh y phấp phớ , Lưu Mộ Dung từ từ hạ xuống như tiên giáng trần ,gương mặt được che đi bởi sa y , nhưng vẫn lộ ra gương mặt họa thủy . ‘’ Hay ‘’ nữ tử anh tuấn , xiêm gấm đai ngọc , khí chất hẳn người phàm người không thể có được .
Dương Y Anh ngang nhiên bước lên đài , tới trước mặt Nhan Mộ Dung bày ra bộ dạng hào hoa phong lưu từng chinh phục hàng trăm nam nhân trong kinh thành , nâng mặt Mộ Dung lên , ghé sát lại khiến hai người chỉ cách nhau một đốt ngón tay liền thì thầm vào tai hắn .
‘’ Mỹ nhân , hôm nay được bổn vương nhìn chúng chính là phước phận ba đời của nhà ngươi .Nếu đồng ý theo ta , vinh hoa phú quý cả đời , ngươi dùng cũng không hết ‘’
Đổi lại , lại là đôi mắt phượng lạnh như băng của nam tử khiến nàng choáng váng , lấy lại bình tĩnh , nàng thấy nam nhân quay người bỏ đi liền cảm thấy tức giận . Dương Y Anh nắm chặt tay hắn kéo mạnh lại , chuẩn bị bốc hỏa , thì có người cắt ngang
‘’ Mộ Dung không phải ngươi nói đêm nay ngoài ta , ngươi không tiếp bất cứ người nào khác hay sao ?’’ Dứt lời một trận cười ầm lên , tiếng nhạo báng vang lên từ bốn phía
‘’Hay cho tên Lưu Hoa nhà ngươi cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga ‘’ tên trác táng A khinh bỉ
‘’Lưu tỷ đừng nên đặt điều không đúng về tiên tử’’ tên văn nhân B nói
‘’Hừ một tên tiểu nữ không biết tự lượng sức mình ‘’ tên quan lại C nhạo báng
‘’Nàng nói là sự thật ‘’ Câu trả lời điềm nhiên của Nhan Mộ Dung chấm dứt mọi nghị luận không khí đình trệ mọi người hóa đá tập thể, cả Dương Y Dang cũng tức đến đỏ cả mặt hầm hầm bỏ đi.
Sau đêm nay , từ già đến trẻ , từ gái tới trai đều hay tin tên bại hoại phủ huyện lệnh được hoa khôi Hồng Mộng chọn chúng làm chấn động phố chợ .
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook