Bên cạnh đường chính tường viện của ngôi miếu này sụp một nửa, cửa miếu lại vỡ nát, như thể đã trải qua những thăng trầm của nhân gian. Mà tấm biển treo ngang có khắc chữ “Tam Âm tự” lớn mạnh mẻ khỏe khắn, giữa lúc nguy cơ ngập ngập treo nghiêng trên cạnh cánh cửa, một trận gió mạnh thổi tới lập tức có thể đem nó thổi rớt xuống.

Phòng ốc bên trong miếu không có một gian vẹn toàn, cũng vì phần ngói bị thủng nữa bầu trời, trời quang đãng lúc thì phơi nắng phơi mưa khi thì bị dột, miễn cưỡng có thể che gió che mưa, lại chịu không được sự thử thách của mưa to gió lớn. Tượng Phật trên điện thờ lại vô cùng thê thảm, nước sơn vàng bong ra từng mảng, loang lỗ vết rỉ sét, ngay cả đầu cũng không cánh mà bay, trong hoàng hôn mờ mịt có vẻ thê lương vô cùng. Phong Thần Ngọc điều khiển xe ngựa cũ nát không chịu được, quần áo khó coi trên người cũng có thể phù hợp, thế nhưng Thẩm Thất Xảo khi nhìn đến một pho tượng Phật khác ngã nghiêng trước mặt, không thể không cảm thán nói: “Biểu ca, so với Bồ tát trong miếu này, huynh xem ra không có tệ quá.”

Phong Thần Ngọc không nói, chỉ ở một bên mỉm cười gật đầu.

”Huynh tin rằng nơi này chính là nơi chúng ta ngủ qua đêm?” Thẩm Thất Xảo vô cùng hoài nghi nơi này phải chăng thật sự người có thể ở, làm không tốt nửa đêm thổi một trận gió to, phòng ở sẽ ầm ầm sập, đem người qua đêm ở trong này đè thành bánh bao thịt.

Phong Thần Ngọc không đáp hỏi lại: “Muội không biết là nơi này rất thích hợp với huynh sao?”

Nhìn xem ngôi miếu suy yếu đỗ nát, nhìn nhìn lại quần áo tả tơi của khất cái biểu ca, nàng dường như chỉ có thể gật đầu. Sinh ra quả thật rất thích hợp với hắn, vả lại là tuyệt phối!

”Huynh sẽ không nên là vì cùng xứng với thân phận của huynh, cho nên cố ý chọn qua đêm ở trong này chứ?” Nàng không dám lải nhải miệng bừa bãi, sở thích của hắn thật sự là quái dị.

“Nói đi?”

“Nếu nói như vậy, muội khẳng định huynh trước kia đã tới nơi này, hơn nữa tình cũ khó quên.” Nàng nháy mắt mấy cái với hắn, hoàn toàn là một bộ dáng giọng điệu trêu ghẹo.

Phong Thần Ngọc mất hứng sờ sờ cái mũi, hắn như thế nào đã quên bản thân từ nhỏ đấu võ mồm luôn luôn sẽ không thắng qua biểu muội.

“Huynh không phải là nhớ đến gì đó?” Thẩm Thất Xảo vẻ mặt cười ngọt ngào tiến đến trước mặt hắn, “Biểu ca, chúng ta hiện tại có tính gặp lại sau khi chia tay không?”

Hắn hoang mang nhìn nhìn nàng, đang suy nghĩ trong lời nói có sắp đặt cạm bẫy hay không.

“Nhớ rõ ở Phượng Tê lâu muội từng nói qua, khi gặp lại, huynh phải mời muội ăn gà ăn mày a.” Nàng nhắc nhở hắn.

Lộ ra vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ, hắn đã biết “Ăn” vĩnh viễn là ở trong lòng Thất Xảo.“Được rồi, huynh đi bắt gà.” Gặp phải nàng, hắn cũng chỉ có thể thừa nhận không may mắn.

Chờ hắn bắt gà trở về, Thẩm Thất Xảo đã ở dưới mái hiên phụ trách trải cỏ khô tốt, cũng đủ dùng cho hai người ngủ.

“Biểu ca, hậu viện có giếng, nước bên trong rất ngọt a, đi rửa gà đi.” Nàng vui vẻ nhìn thấy con gà tươi sống kia.

Phong Thần Ngọc vẻ mặt phức tạp nhìn nàng một cái, trong lòng có phiền muộn không tên, trong mắt nàng chỉ có gà rừng, lại có thể đối với hắn mỹ nam tử này làm như không thấy, đây gọi là thế đạo gì a! (thế đạo: đường lối trải qua ở đời, tình trạng và tình huống ở trong xã hội.)

Thẩm Thất Xảo không phải người chịu khó, nhưng nếu là khi có đồ vật này nọ có thể ăn, nàng sẽ trở nên vô cùng chịu khó, cho nên lúc Phong Thần Ngọc xử lý xong gà rừng trở lại bên trong miếu, nàng đã lấy một đống lớn củi lửa chờ nướng gà.

“Biểu ca, huynh làm gì?” Thất Xảo khó hiểu nhìn thấy hắn dùng vài lá sen to lớn đem gà rừng gói lại, mang nước bùn trên mặt đất bôi lên.

“Gà ăn mày chính là làm như vậy, ăn mày là không cần nồi, tất cả các nguyên liệu đều là lấy tại chỗ.” Hắn một bên giải thích một bên thuần thục bôi bùn lên, đem gà bùn để vào trong hố đã khoét xong, lại đắp đất lên lỗ, sau đó ở bên trên thổi cơm.

Thẩm Thất Xảo tò mò nhìn nhất cử nhất động của hắn, hiếm có không phát ra một tiếng quấy rầy, cách làm như vậy hấp dẫn sự chú ý của nàng.

Khi lửa đang mạnh, Phong Thần Ngọc liền trở lại mái hiên ngã xuống đống cỏ khô chợp mắt.

Thẩm Thất Xảo cũng đi theo ngồi ở trên đống cỏ, nâng má nhìn chằm chằm ngọn lửa bùng cháy, trong lòng nói thầm còn phải bao lâu mới có thể xong? Bụng của nàng rất đói a.

Tiếng xe ngựa lộc cộc từ xa tới, dường như dừng lại ở ngoài miếu tiếp theo liền có tiếng người truyền đến.

“Đêm nay dừng chân tại nơi này, các huynh đệ “ Tiếng người cùng nhau truyền đến.

“Vâng.” Đồng loạt đáp, chứng tỏ người được đào tạo huấn luyện tốt.

Vài chiếc xe hàng lớn bị đẩy vào miếu đổ nát, một đội tiêu sư đi đến.

Cờ tiêu cục cắm trên xe hàng đón gió phấp phới, trên lá cờ màu đen của tiêu cục có thêu hai chữ “Chấn Viễn”, giáo cờ lấy chỉ vàng làm đường viền, thoạt nhìn trang nghiêm hào phóng.

Tiêu sư dẫn đầu thoạt nhìn uy vũ dũng mãnh vô cùng, tuổi đại khái hơn bốn mươi, khuôn mặt như thế vừa thấy chính là quang minh lẫm liệt, kẻ xấu nhát gan một chút thấy chỉ có thể tránh né vài phần. Thẩm Thất Xảo rốt cục tin tưởng, có người từ nhỏ nhất định bộ dạng rất chính nghĩa, tựa như một vị sư huynh nào đó của nàng trời sinh bộ dạng đã rất nặng mùi vị son phấn.

Tên khất cái ở miếu đỗ nát này là chuyện cực kỳ bình thường, nhưng một tên khất cái mang theo cô nương ở miếu đổ nát thì có chút không bình thường. Hơn nữa tên khất cái tuấn mỹ này tựa như tiên giáng trần, mà cô nương xem ra chính là bộ dáng tiểu thư khuê các, tổ hợp như vậy vào ở miếu đổ nát thì có vẻ càng thêm kỳ lạ.

Tiêu đầu hoài nghi đánh giá vị khất nhân tuấn mỹ kia, hắn từng nghe nói Bang chủ đương nhiệm của Cái Bang là mỹ nam tử hiếm thấy, chẳng lẽ chính là vị trước mắt này?

Liên tiếp nhận được ánh mắt khác thường của đám tiêu sư kia, Thẩm Thất Xảo bình chân như vại, Phong Thần Ngọc thì nhìn như không thấy.

“Gà nướng của huynh được chưa a, làm sao lại lâu như vậy?” Nàng hoài nghi nhìn biểu ca nhắm mắt dưỡng thần, nguy có thể nào sẽ được nấu chín trong giấc mơ của hắn không?

“Tự mình xem đi.” Hắn một chút ý muốn đứng dậy cũng không có. Làm tên khất cái lười biếng đã ba năm, làm vua ăn xin tiêu diêu tự tại đã quen, cho dù lấy ngôi vị hoàng đế để đổi hắn cũng không chịu đổi.

Thẩm Thất Xảo oán hận đi đến trước đống lửa kia, dùng nhánh cây đem lửa còn lại dời đi, lấy ra một đoản kiếm đào bới lửa dưới đất, đem gà bọc bởi bùn khều ra, lại dùng tảng đá đập bể bắt đầu xử lý bùn, một mùi thịt nhàn nhạt xông vào mũi.

Thẩm Thất Xảo bên môi giơ lên ý cười, nàng cẩn thận đem lớp lá sen kia mở ra, mùi thịt nồng đậm theo gió bay đến, khiến cho cổ mọi người trong miếu duỗi ra hướng bên này xem.

Chợt có một bàn tay dơ bẩn vượt qua cướp đi nửa con gà, nàng vừa ngầng đầu, liền nhìn thấy Phong Thần Ngọc vẻ mặt hi hi cười xuất hiện ở trước mắt.

“Là huynh vất vả nướng, Dù sao vẫn không thể để một người độc hưởng chứ?”

Nàng cau cau mũi, không cho là đúng nói: “Lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử, muội có nói muốn một mình ăn sao?” Cho dù có, ít nhất nàng chưa nói ra, vậy không thể trách mắng.

“Tay nghề của huynh không tồi chứ?” Hắn có chút tự mãn vui mừng nhìn nàng ăn gà ăn mày do chính mình nướng, trong lòng có loại cảm giác thảo mãn nói không nên lời.

Thẩm Thất Xảo nho nhả gặm gà, mặc kệ hắn. Nếu đây là gà ăn mày, nói cách khác hễ là tên ăn xin đều có thể làm, vậy hắn có cái gì đác ý đây.

Phong Thần Ngọc đến gần nàng, cười nói: “Biểu muội, trông huynh tuấn tú lịch sự, nướng gà lại được như vậy, có huynh biểu ca này, có phải cảm thầy rất hạnh phúc không?”

Nàng trừng mắt hắn, cổ họng của nàng thiếu chút nữa bị nghẹn. “Không biết là, huynh keo kiệt có thể khiến cho người ta ra sức đánh một chút.”

“Keo kiệt?” Hắn mờ mịt không hiểu.

“Đúng a, keo kiệt.” Nàng còn vô cùng nghiêm túc gật đầu, “Muội muốn tín vật của huynh, kết quả huynh kéo dài đến bây giờ cũng chưa cho muội a.” Đối với chuyện không có được tín vật Cái Bang, nàng vẫn canh cánh trong lòng. =.=

Hắn biểu lộ vẻ mặt oan uổng. “Biểu muội, huynh đã đem bản thân trở thành tín vật tặng cho, còn cần tín vật gì?”

“Huynh?” Lần này nàng thật sự bị nghẹn rồi, Phong Thần Ngọc vồi vàng đưa tay vỗ lưng của nàng giúp nàng dễ thở.

“Biểu muội, từ từ ăn, đừng vội vã, nếu không đủ ăn, huynh lại nướng thêm.”Khẩu vị của nàng là mười năm như một thật là tốt, khiến hắn dễ dàng đem nàng mười năm trước sau chồng lên cùng một chỗ.

“Giữ huynh làm tín vật mới gọi là huênh hoang, muội cũng không muốn không rõ ràng đã đánh mất mạng sống, huynh vẫn là thành thành thật thật cho muội một tín vật là được rồi, như vậy an toàn của muội đối có thể đảm bảo.” Giang hồ nơi nơi hiểm ác, người giang hồ người người gian trá, sư tổ nói là có đạo lý, nhất định phải cần thận lại cẩn thận.

“Có huynh làm tín vật càng an toàn a.” Hắn cảm thấy bị người khác nói bản thân không bằng một tín vật là loại ô nhục, cho nên khẩu khí nhất định phải tranh luận vậy.

“Huynh là người đứng đầu không có chuyện gì làm sao? Có nhiều thời gian như vậy cùng muội đi dạo?” Nàng hoài nghi xem xét hắn, cũng không tin Cái Bang lớn như vậy lại không có chuyện quan trọng cần bang chủ tự mình xử lý.

Sau hai ba cái đã ăn xong gà nướng trong tay, hắn thuận tay ở trên tay áo rách nát lau lau, lại trực tiếp về phía sau nằm ngửa trên đống cỏ khô. “Khất cái chân chính chính là bốn biển là nhà, chính là cái gọi không nhà nơi nơi đều là nhà.”

Từ trong tay nải tìm được bánh bao, đem thịt gà kẹp vào trong đó, Thẩm Thất Xảo ngửi được mùi rất thơm. Nàng ăn uống rất nhiều, một con gà ăn mày có lẽ đủ ăn, nhưng là nửa con nhất định không đủ, may là còn có lương khô.

“Tiêu muội muội kia đâu? Huynh như thế nào vứt bỏ người ta?” Nàng sớm đã muốn hỏi, nhưng vừa nhớ đến con ngựa già kia phá gió mà phóng liên tục, thiếu chút nữa tim gan dạ dày của nàng bị xóc lên, càng nghĩ càng phát cáu, nhịn không được lìên nhấc chân đá về phía hắn.

Nhẹ nhàng xoay người tránh né, Phong Thần Ngọc cười nói: “Biểu muội, làm sao nói tức giận liền tức giận a, ghen cũng ngửi được rất rõ nữa, nếu không, chúng ta dứt khoát tìm một ngày tốt thành thân đi.”

“Muội ghen? Huynh nằm mơ đi.” Nàng không hề nghĩ ngợi đã đem đồ vật trong tay nện đến.

Phong Thần Ngọc đưa tay tiếp được, liền nhét vào trong miệng của mình.

“Bánh bao của muội!” Thẩm Thất Xảo phát hiện mình đã ném vật gì, không khỏi phát ra một tiếng hét thảm thiết.

“Muốn huynh trả lại cho? À?” Hắn đem bánh bao từ trong miệng đưa ra, trên bánh bao tuyết trắng rõ ràng có thể thấy được năm dấu tay màu đen, còn có dấu răng hắn vừa mới cắn qua.

Thẩm Thất Xảo cắn răng lại cắn răng, một cước hung hăng đá về phía hắn.

Chỉ thấy hắn thuận thế mà ngã, trở mình lăn lông lốc vài vòng, vẫn không thay đổi thái độ khuôn mặt tươi cười hi hi bên ngoài.

Nàng rất muốn tức giận, thế nhưng nhìn thấy bộ dáng buồn cười của hắn, thật sự là nhịn không được ý cười lộ ra ở trên mặt. “Biểu ca, đây không phải có tên là『 Con lừa lăn tròn 』àh?”

“Biểu muội, thành thật mà nói? Thật sự là chịu rồi.” Phong Thần Ngọc lại lăn trở về, xoay người một cái liền đứng lên, vỗ vỗ bụi đất trên người, cười hỏi: “Muốn học hay không?”

”Không cần.” Nàng rất quả quyết từ chối, “Quần áo tốt đều bị biến thành bẩn như vậy.”

Hắn có hàn ý khác nhìn nàng một cái, sau đó dựa sát vào nói nhỏ: “Đúng là Thất Xảo, được gả cho huynh tên khất cái này làm bà khất cái, thật sự không lo lắng một chút?”

Trên mặt vì hiện lên vẻ thẹn thùng, Thẩm Thất Xảo không ngừng xoay người sang chỗ khác mắng: “Huynh tên ăn xin như vậy chắc chắn không cưới được thê tử, cẩn thận đừng để bản thận mình chết đói.”

“Không có, khẳng định sẽ không.” Hắn cười ha ha. Có thể nhìn thấy Thất Xảo mặt đỏ, cho dù bị chém cũng giá trị a.

Đội ngủ tiêu sư một bên nhìn nhau than thở kêu la, đôi nam nữ tuổi trẻ này thật đúng là không kiêng kỵ gì a, còn làm trò liếc mắt đưa tình trước mặt mọi người, đùa giỡn đến mức hoàn toàn quên mình.

Chỉ có điều, tên khất cái tuấn mỹ cởi mở kia, thật cũng không đến nỗi bôi nhọ vị cô nương thanh tú này, nếu giúp hắn thay đổi một thân quần áo bẩn thỉu kia, mặc vào trang phục tơ lụa, chắc chắn là vị công tử tao nhã, không biết chừng sẽ thu hút không ít nữ tử say mê.

May thay, hắn chỉ là tên khất cái! Đây là điều trong lòng mọi người không hẹn mà cùng nhau bùi ngùi.

Nhìn thấy bọn họ ở một bên đùa giỡn, trong lòng tiêu đầu kia sáng tỏ, tên khất cái này không có khả năng là bang chủ Cái Bang, nếu không tuyệt đối sẽ không hề kiêng kỵ theo sát một cô nương vui đùa, không có mảy may phong thái của đệ nhất bang đáng có.

Khi màn đêm buông xuống, bầu trời rộng lớn được tô điểm bởi những ngôi sao lấp lánh, một vầng trăng lưỡi liềm cong cong treo cao phía bầu trời, rơi xuống như một sợi chỉ bạc trong suốt sáng chói.

Tục ngữ nói rất đúng, tên khất cái không nhà nơi nơi đều là nhà, trong tay không có lương thực cũng không chết đói. Phong Thần Ngọc vừa rời đi miếu đỗ nát trong chốc lát, chờ sau khi hắn quay trở về, trong tay liền đưa ra hai con gà rừng lông tơ màu sắc tươi đẹp.

“Lông gà thật đẹp a, biểu ca, nhổ một cái cho muội.” Thẩm Thất Xảo vốn mệt mỏi muốn ngủ, bởi nhìn thấy gà rừng sau đó đột nhiên tinh thần trở nên tươi tỉnh.

Hắn làm theo nhổ hai cái lông chim cho nàng, Thẩm Thất Xảo vui mừng phấn chấn ngắm nghía.

“Nhỡ rõ khi còn bé chuyện muội đem lông vũ cột trên đầu huynh không?” Nàng vì nhớ lại chuyện cũ mà hiện lên ý cười. Khi đó biểu ca thật dễ bắt nạt, không giống hiện tại cảm giác có chút khó đối phó.

Lên tiếng buồn bực đáp lại, hắn bèn xoay người về phía sau giếng nước cạnh viện rửa sạch gà rừng. Hắn làm sao lại không nhớ rõ, nàng không ngừng đem lông vũ buộc trên đầu hắn, còn đem hắn toàn thân trên dưới đều gắn đầy lông vũ, những việc xấu hổ này khiến hắn vị bọn nhóc cùng tuổi cười trêu chọc suốt hơn nửa năm.

Trong khi hắn một lần nữa từ đống lửa, chăm chú làm gà ăn mày, Thẩm Thất Xảo ngồi xỗm trước mặt hắn cười nói: “Biểu ca, huynh thật tốt, biết muội buổi tối sẽ đói.”

“Chúng ta cùng nhau lớn lên.” Hắn nhìn nàng liếc mắt một cái. Nàng khiến tuổi thơ của hắn tràn đầy gian khổ, bất quá lúc này nhớ lại chỉ có tiếng cười lưu lại trong trí nhớ, tính cách tinh quái của nàng vẫn là người khác không thể thay thế được, vẫn giống như loại ấn ký in thật sâu vào trong lòng, cho dù muốn xoá cũng xoá không được.

“Chúng ta có tính mai trúc mã đã lâu.” Lời của nàng tự nhiên như nước chảy ra vậy, vẻ mặt tự đắc không màng danh lợi, dường như một chút cũng không biết mình nói cái gì.

Hắn dường như có chút đăm chiêu nhìn nàng một cái, gật gật đầu. “Tính.”

Vẻ tươi cười trên mặt hắn giống như ánh mặt trời sáng lạn, “Biểu ca, huynh xem giao tình chúng ta tốt như vậy, cho dù cho muội một cái tín vật cũng không quá phận, đúng hay không?” Bất luận thế nào nàng cũng bướng bỉnh muốn có một tín vật, nàng từng nghe sư phụ nói qua, tín vật Cái Bang là đồ vật có uy tín nhất trên giang hồ, quả thực so với thánh chỉ còn hiệu quả hơn. [dai hơn đĩa...>__

Phong Thần Ngọc lộ ra nụ cười hiểu rõ. Hắn đã nói mà, Thất Xảo từ nhỏ sẽ không là người lại dễ dàng buông tha.

“Biểu ca, cho hay không cho?” Nàng bắt lấy tay áo hắn.

Hắn nhìn thấy cánh tay trắng nõn mềm mại kia bắt tay tay mình, bờ môi khẽ giương cao.“Chỉ cần hơi dùng chút lực tay áo của huynh sẽ bị xé xuống dưới, cái này có tính là uy hiếp không?”

“A, bị huynh phát hiện.” Nàng biểu hiện một chút chột dạ cũng không có, bộ dạng bình tĩnh mỉm cười, “Muốn huynh cho một cái không?” Hắn dám nói không, nàng đã dùng lực xé xuống cái tay áo rách nát kia.

“Thực tham lam, ta một tín vật sống lớn như vậy ở bên cạnh lại còn không thoả mãn?” Hắn mỉm cười tiếp tục thêm vào củi lửa, một chút cũng không lo lắng cho tay áo của mình, dù sao nó đã rất tồi. [huynh cũng bik sao *lườm*]

“Muội đã nói rồi, không dám làm phiền huynh, chỉ cần cho muội một tín vật là được rồi.” Thời điểm quan trọng có thể mang ra cứu mạng, lại không cần lo lắng đi theo hắn hắn người đứng đầu nhất bang việc này quá mức rêu rao.

“Một mình lên đường không an toàn?” Hắn nhíu mi, rất không hài lòng sự cự tuyệt của nàng.

Thẩm Thất Xảo nháy mắt mấy cái, nghi hoặc nhìn nhìn hắn. “Biểu ca, nói thực ra muội không cho rằng muội là cô nương tay chói gà không chặt sẽ gặp phải ân oán giang hồ gì, một mình lên đường ngược lại so với đi theo huynh còn được an toàn chút.” Không phải người giang hồ, không rước lấy chuyện giang hồ, như vậy mới có thể sống lâu trăm tuổi.

Phong Thần Ngọc im lặng, nàng nói không phải không có lý. Nàng một thiếu nữ tử một mình lên đường, quả thật khả năng gặp rắc rối giang hồ không lớn, chẳng qua —– vì cá tính của nàng từ nhỏ đến lớn thích gây chuyện sinh sự, thật sự sẽ không gặp chuyện không may ư?

Hắn thực hoài nghi, vô cùng hoài nghi.

“Huynh không tin muội?” Nàng quan sát vẻ mặt của hắn rút ra kết luận.

“Thực sẽ gây chuyện sinh sự.” Hắn khẳng định nói.

Nàng mâm mâm môi, vươn tay phải làm bộ dáng thề. “Vì mạng nhỏ của muội, muội nhất định sẽ không gây chuyện.” Tay trái lặng lẽ ở sau người đánh một cái dấu gạch chéo. Trong lời nói của nàng vừa rồi không có tính toán gì hết a.

Tiếp tục đến phía trước thêm củi lửa, Phong Thần Ngọc vẻ mặt không muốn thảo luận, dường như gà nướng mới là chuyện quan trọng nhất trong cuộc sống.

“Biểu ca, huynh dù sao cũng sẽ không muốn để muội tự mình tìm chứ?” Con ngươi Thẩm Thất Xảo đảo đảo vài vòng, lộ ra vẻ tươi cười không có ý tốt.

Phong Thần Ngọc nghe được những lời này, giống như bị kim đâm nhảy dựng lên. “Tự tìm?” Vậy còn không bằng tự mình xách cầm đao lên giải quyết là được.

“Đừng xấu hổ mà, muội cũng sẽ không sờ loạn.” Những lời nói này thật sự rất mờ ám, khiến những người khác đều ghé mắt.

Nói đùa, lúc trước sờ sờ không sao cả, hiện tại đã trưởng thành, hắn tuyệt đối không cho nàng tuỳ tiện sờ.

Hắn trốn, nàng đuổi, trong ngôi miếu đổ nát truyền ra từng trận tiếng cười trong trẻo ngây thơ, làm cho bóng đêm yên tĩnh càng thêm tĩnh mịch, thi vị.

Đêm dài con người tĩnh lặng, gió nhè nhẹ thổi, một trận không không thể phát hiện tiếng vang vang lên.

Ánh lửa chiếu đến mọi người bên trong miếu đổ nát, một bên là đội tiêu hộ tiêu, nhưng một bên là một tổ hợp quái dị —– một tên khất cái cùng cô nương phong nhã hào hoa nằm cùng.

Tính cảnh giác cao độ khiến cho tiêu đầu của đội tiêu từ trong giấc ngủ bừng tỉnh, nhìn thấy một đám Hắc y nhân trong miếu đổ nát, lập tức hét lớn một tiếng, “Có người cướp tiêu, hộ tiêu.”

Tiêu sư đều xông ra, đao kiếm nháy mắt ra khỏi vỏ.

Thẩm Thất Xảo xoa hai mắt buồn ngủ, nhưng khi nhìn tình cảnh vô cùng nguy hiểm trước mắt, không khỏi trừng lớn mắt. Lần đầu tiên ra khỏi cửa liền đụng phải cướp tiêu, không biết là may mắn hay xui xẻo?

Một bàn tay to lớn dừng trên vai nàng, Phong Thần Ngọc thanh âm êm tai truyền vào tai, “Không phải sợ.”

Nàng buồn bực nhìn nhìn hắn, tuy nàng cũng không phải sợ hãi a, nhưng trong lòng vì lời nói của hắn mà ấm áp.

”Biểu ca, huynh có phải đã sớm biết nơi này sẽ có người cướp tiêu?” Nàng đột nhiên nghĩ việc này có tính khả thi, nếu không hắn không cần kiên trì phải dừng chân ở nơi đây, con ngựa kia tuy già, xe tuy cũ kỹ, nhưng tuyệt đối có thể tiếp tục lên đường.

Ngạc nhiên với sức quan sát của nàng, Phong Thần Ngọc khóe miệng không tự giác giơ lên, nàng nữ tử thông minh như vậy, cho dù tay trói gà không chặt, cũng như có thể bình yên chốn giang hồ thị phi gian trá hay thay đổi.

”Quả thật làm người không cần quá đa nghi.” Đây là hắn thực lòng nói.

Thẩm Thất Xảo lấy lại nụ cười xinh đẹp, dáng tươi cười thanh tú dưới ánh lửa chiếu rọi, có loại quyến rũ nói không nên lời, khiến hắn trong nháy mắt thất thần.

Ánh trăng phản chiếu thân đao lạnh như băng, một gã Hắc y nhân đứng trước mặt bọn họ, quỷ đầu đao trong tay chém thẳng về phía Phong Thần Ngọc, nhưng ngay sau đó lại trợn mắt nhìn, giọng nói còn có chút run sợ, “Phong…. Phong Thần Ngọc…..”

Đám người đang đánh nhau không hẹn mà cùng ngừng tay, ánh mắt đồng loạt bắn về phía đối diện.

Tên khất cái không hiếm thấy, đi đến đâu cũng có, nhưng mà tên khất cái có một bộ dạng như Phan An cùng Tống Ngọc thấy cũng xấu hổ, khắp thiên hạ chỉ có một, đó chính là bang chủ Cái Bang Phong Thần Ngọc.

“Mau mau, rút mau.” Một tiếng hô to, Hắc y nhân tranh nhau cùng bỏ chạy, trong chớp mắt đã biến mất không dấu tích, dường như chưa bao giờ xuất hiện qua.

“Hoá ra là Phong bang chủ đại giá quang lâm, tại hạ có mắt như mù, thứ tội thứ tội!” Tiêu đầu đến đến hướng bọn họ nói lời cảm tạ, vẻ mặt không khỏi có chút xấu hổ.

”Bọn họ nhận sai người, ta không phải Phong bang chủ gì.” Phong Thần Ngọc nói dối rất tự nhiên, trên mặt không có chút chột dạ.

Thẩm Thất Xảo cũng dùng sức gật đầu, ngây ngơ cười nói: “Đúng a, biểu ca ta không phải Phong bang chủ gì a, vị bang chủ kia là tên điên* nào ư? Nếu không vì sao gọi Phong bang chủ*.”

*Phong (丰) trong Phong Thần Ngọc phát âm giống từ Phong (kẻ điên – 疯) đều là [fēng]

Người của đội tiêu đưa mắt nhìn nhau, khóe mắt mơ hồ run rẩy, Kẻ điên? Phong Thần Ngọc? Chỉ sợ thiên hạ không có một tên khất cái bình thường hơn so với hắn.

Phong Thần Ngọc âm thầm cắn răng, Thất Xảo tính tình xấu xa dường như chính là nhằm vào hắn, không lúc nào là không quên châm chọc khiêu khích hắn một chút.

Thấy vẻ mặt hai người không giống nói dối, tiêu đầu không khỏi cảm thán trong thiên hạ ngoài trừ Phong Thần Ngọc ra, vẫn có một tên khất cái tuấn mỹ như vậy, thiên hạ rộng lớn, quả nhiên vô kỳ bất hữu. (có đủ những thứ quái lạ, không thiếu những điều kỳ lạ.)

Xinh xắn ngáp một cái, Thẩm Thất Xảo hướng đến ngã trên cỏ khô, mơ hồ không rõ nói: “Cuối cùng có thể ngủ.” Tưởng răng có trò hay để xem, kết quả cái gì cũng không thấy đước thì đã kết thúc, rõ là cái gì không dễ làm, không nên làm người đứng đầu Cái Bang, hừ!

Phong Thần Ngọc ngã đến bên cạnh nàng, đầu gối lên cánh tay nhìn về ngôi sao lấp lánh phía chân trời nhàn nhã say mê. Hắn bỗng nhiên cảm thấy có người như Thất Xảo bên cạnh, cũng không tồi.

*****

Trên đường không có người thì khởi hành, mặt trời nhô lên mới nghỉ ngơi quả là cuộc sống của người áp tiêu, mà Thẩm Thất Xảo rốt cuộc sáng sớm tinh mơ thì đã tỉnh dậy, chỉ vì động tác của những người đó thật sự quá lớn, nàng nếu còn có thể yên tĩnh ngủ, trừ khi nàng là kẻ điếc.

Hai tay ôm đầu gối ngồi trên đống cỏ khô, nàng vẻ mặt ai oán dõi theo đội tiêu đang rời khỏi ngôi miếu.

”Thất Xảo, nếu luyến tiếc bọn họ, chúng ta đuổi theo.” Phong Thần Ngọc cười đề nghị.

Nàng cắt ngang liếc hắn một cái. “Muội là buồn bực bọn họ quấy nhiễu giấc mộng đẹp của muội, ai muốn cùng bọn họ lên đường.”

“Rời khỏi Dong Nhân Cốc không phải tới tìm huynh, hay là muốn đi nơi nào?”Hắn hỏi ra nghi vấn của mình lâu nay đã quấy nhiễu trong lòng hắn.

Nàng nhìn hắn liếc mắt một cái, nhún nhún vai, ngắm nghía cây cỏ khô, một bộ dạng giọng nói lơ đễnh, “Ra ngoài mở mang tầm mắt, nhân tiện xem huynh thành thân chưa.”

“Nếu có?” Hắn nhướn mi, biết đáp án của nàng chắc chắn sẽ vô cùng ngoài dự đoán của mọi người.

Khóe miệng của nàng nở nụ cười yếu ớt, trông như hư ảo rồi lại mang theo vẻ xảo quyệt.“Muội đúng là muốn a, nếu huynh thành thân, muội liền lấy thân phận vị hôn thê chính thức để doạ biểu tẩu, nhân tiện bắt chẹt huynh một cây trúc làm lộ phí chu du thiên hạ.” Ai ngờ hắn lại thật sự sống chết giữ lấy cái hôn ước kia, haizz, nhất thời nói không rõ tư vị ẩn giấu trong lòng là gì.

Hắn đã biết rõ Phong Thần Ngọc lấy vẻ mặt “Sớm biết như thế” đối mặt với nàng. “Thất vọng rồi?”

Khoát khoát tay, nàng nghiêm túc gật đầu, “Không tồi, nhưng mà cô nương ái mộ huynh nhiều như vậy, huynh vẫn thật sự chưa từng động lòng ư?” Dựa vào nam nhân nào đó rất có tiềm chất bà tám trong Dong Nhân Cốc mang về tin tức giang hồ, biểu ca của nàng chính là vị phong lưu khất vương a.

Hắn có chút đăm chiêu liếc nhìn nàng một cái, tay cầm mũ dạ (làm bằng da, lông thú) rách nát xoay xoay, không chút để ý nói: “Dường như biết rất nhiều chuyện?” Nàng cho tới bây giờ vẫn là một người không bị người khác xem thường, hơn nữa năm đó nhận nàng làm đồ đệ dường như cũng không phải là nhân vật nhỏ, cho dù không có học được một thân võ công, dù sao cũng có chút thu hoạch mới đúng.

“Huynh cho muội muội một tín vật, muội liền cho huynh đáp án.” Nàng một bộ dáng thương nhân cò kè mặc cả.

Phong Thần Ngọc lấy tay đưa vào bên trong ngực.

Thẩm Thất Xảo thấy cười nói: “Huynh sẽ không lại đang sờ bọ chét chứ.”

Vừa nghe lời nói này, hắn cũng cười, tay cũng không lập tức từ trong ngực rút ra, chẳng qua là cười như không cười nhìn nhìn nàng. “Nếu như đúng thì sao?”

Thẩm Thất Xảo thấy biến đổi không sợ hãi, ung dung ứng đối, “Vậy chứng tỏ bọ chét trên người người đứng đầu Cái Bang không giống người thường, vả lại thiên hạ đều biết, đủ để trờ thành biểu tượng tiêu biểu cho thân phận.”

“Nói rất có lý.” Hắn không thể gật đầu thừa nhận.

“Nói thật, muội thật sự rất tò mò tín vật của Cái Bang các huynh rốt cuộc hình dạng thế nào?” Nàng nghiêng đầu nhìn thấy tay hắn duỗi vào bên trong ngực, trông mong chờ đợi, rốt cuộc là dạng đồ vật gì có thể được thiên hạ đệ nhất Bang dùng để làm tín vật.

Chỉ thấy Phong Thần Ngọc lật bàn tay cầm một loại đồ vật, trực tiếp đặt đặt trên tay của nàng.

Một khối Ngọc Phù gần như hoàn toàn trong suốt, cầm trong tay hơi hơi lộ ra hàn ý, nàng ngẩng đầu không khỏi kinh ngạc. “Hàn Ngọc Phù ngàn năm?” Nghe nói trên giang hồ, loại Phù Ngọc này không hơn sáu cái.

Phong Thần Ngọc lòng có điều hiểu ra, xem ra nàng quả nhiên thông hiểu chuyện giang hồ.

“Là thật àh?” Nàng chứng thực.

Hắn nhẹ nhàng gật đầu, chứng thật suy đoán của nàng.

Thẩm Thất Xảo không khỏi bật dậy reo hò, “Không nghĩ đến Cái Bang cái huynh lại có thể lấy đồ vật này làm tín vật, quả nhiên là Bang phái giàu nhất thiên hạ a.”

Nhìn thấy trên ẩn tín có lổ nhỏ, nàng lập tức kéo tay nải ra tìm kiếm, không lâu liền thấy nàng từ trong tay nải rút ra một sợi dây màu trắng bạc.

“Muốn nối mang lên?” Hắn đoán.

“Ừhm.” Nàng dùng dây nhỏ mang xuyên qua Ngọc Phù, buộc một cái đã xong, mang lên nhét vào bên trong quần áo, không một chút sơ hở.

“Sợi kia là gì?” Hắn để mắt đến hoài nghi. Sợi dây nhỏ màu trắng bạc xuất hiện ở trong tay Thất Xảo, đây là đại diện cho khẳng định đồ vật kia không phải bình thường, bởi vì nàng từ nhỏ đã có rất nhiều khiến hắn kinh ngạc.

“Cái kia a —–” Thất Xảo một vẻ mặt không việc gì, “Không phải chỉ là một thiên tàm ti àh.”

“Đùng!” Phong Thần Ngọc không phụ sự mong đợi ngã sấp xuống. Cái gì bảo “Không phải là một thiên tàm ti” Thiên tàm ti loại đồ vật quý giá này ở trong mắt nàng dường như giá trị cùng rơm rạ không sai biệt lắm, nhưng có bao nhiêu võ lâm nhân sĩ tha thiết mơ ước mà không có được a.

Thẩm Thất Xảo nhịn không được mặt mày hớn hở. “Biểu ca, huynh thế này giật mình àh?”

“Đây là thiên tàm ti a!” Hắn vẻ mặt kích động, “Trên đời có mấy sợi?”

Chỉ thấy nàng lập tức đưa tay vào trong tay nải lấy ra một cái, hơn nữa so với cái vừa rồi còn dài hơn. “Huynh muốn sao?”

Phong Thần Ngọc hoàn toàn không nói gì, hắn sớm nên biết nàng từ nhỏ sẽ không là một bé ngoan, trưởng thành cũng mãi mãi không có khả năng trở thành một người an phận thủ thường. Khó trách chủ nhân Dong nhân Cốc không chịu truyền dạy nàng võ công, Thất Xảo không có võ công cũng đã là tai hoạ, nếu có võ công, chẳng phải thiên hạ đại loạn a.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương