Phong Lưu Chân Tiên
-
Chương 22: Bốn phương tụ hội
Lúc này, hai Diệp Linh cùng Diệp mẫu đã mang đồ ăn lên, xếp kín cả một bàn. Dương Thiên nhìn qua cả bàn ăn, tấm tắc khen:
- Trông có vẻ rất ngon a, ta thật sự không nhịn được rồi.
Diệp mẫu cười nói:
- Tiểu Thiên, ngươi cũng không cần khách sáo. Mau ngồi xuống ăn đi.
Bốn người cùng ngồi xuống bàn ăn, Dương Thiên cũng không khách khí càn quét bàn ăn. Diệp Linh cười tươi như hoa, những món này có phân nữa là do nàng nấu. Dương Thiên thích ăn khiến nàng cảm thấy rất vui vẻ. Diệp Vấn Thiên ho khan:
- Dương Thiên, ngươi cũng không cần như thế vội vã a. Ta cũng sẽ không ăn tranh phần của ngươi.
Dương Thiên tốc độ cũng chậm lại, nhìn qua Diệp mẫu:
- Bá mẫu, những món ăn này ngươi nấu thực sự rất ngon, bá phụ rất có phúc mới lấy được ngươi làm vợ a.
Diệp mẫu che miệng cười, chàng thanh niên này cũng thật là biết nói chuyện a. Diệp Vấn Thiên thì trợn tròn mắt nhìn Dương Thiên nghĩ thầm: “Ai cho phép ngươi gọi bá phụ, bá mẫu. Có ý đồ với con gái của ta. Không có cửa đâu”. Diệp Linh hai má đỏ bừng, lay nhẹ tay Dương Thiên:
- Ai cho phép ngươi hô bậy bạ như vậy?
Dương Thiên giả vờ:
- Vậy ta phải xưng hô thế nào?
- Ngươi…
Diệp mẫu liền chen vào:
- Tiểu Thiên, ngươi thấy ngon thì ăn nhiều một chút, phân nữa trong đây là do tiểu Linh tự tay nấu cho ngươi đấy.
Diệp Linh hờn dỗi:
- Mẹ…
Dương Thiên vẻ mặt vui mừng, chả lẽ tiến triển nhanh như vậy, vận đào hoa của ta bạo phát hay sao?
Diệp Vấn Thiên bây giờ cảm thấy có chút ghen ghét, trình độ nấu nướng của nữ nhi hắn cũng biết, không thua kém gì mẫu thân. Nhưng dù hắn yêu cầu thì nàng cũng không bao giờ nấu cho hắn ăn, chỉ thỉnh thoảng đem hắn làm chuột bạch thử nghiệm. Dương Thiên tiểu tử vừa tới nàng liền tự mình làm cho hắn, không tốt a! Diệp Vấn Thiên thở dài, cổ nhân có câu: “Con gái là con người ta” quả không sai. Chưa gả đi mà đã hết lòng vì hắn.
Diệp Vấn Thiên không tiếp tục nói gì, chỉ tập trung ăn. Bữa ăn kết thúc, thời gian cũng không còn sớm, Dương Thiên liền đứng dậy cáo từ ra về. Diệp Linh vốn định đưa tiễn hắn, Dương Thiên chưa kịp mừng thầm Diệp Vấn Thiên liền lên tiếng:
- Linh nhi, để ta tiễn hắn. Ta cũng hắn còn có chuyện phải bàn.
Diệp Linh thấy phụ thân nói vậy, có chút thất vọng những vẫn chào Dương Thiên một câu liền xoay người bước về phòng. Dương Thiên ánh mắt căm tức nhìn về phía Diệp Vấn Thiên, bất quá tên kia vẫn xem như không biết gì. Hai người đi song song bước vào thang máy, nhìn thang máy đóng cửa, Diệp Vấn Thiên rút điên thoại ra mở ra một cái tin tức đưa cho Dương Thiên.
Đợi Dương Thiên đọc xong đoạn tin cùng hình ảnh minh họa, Diệp Vấn Thiên liền nói:
- Hình ảnh tuy chụp từ rất xa, nhưng máy ảnh độ phân giải rất tốt. Tuy hình ảnh có chút mờ nhưng nếu rơi vào tay cao thủ ta tin có thể nhìn thấy rõ mặt của ngươi. Ta biết chuyện lần trước ngươi cùng Ma môn có vướng mắt, bọn hắn rất nhanh sẽ tìm đến ngươi.
Nói đến đây liền dừng lại, Diệp Vấn Thiên đang chờ Dương Thiên nhờ hắn giải quyết. Dù sao Ma môn thế lực rất lớn, Dương Thiên dù tài giỏi đến đâu cũng không thể tự giải quyết được. Hắn đây là đang muốn bán cho Dương Thiên một cái nhân tình.
Dương Thiên làm sao không nhìn thấu suy nghĩ của Diệp Vấn Thiên, thầm nghĩ: “Nếu hắn biết ta không chỉ phá hoại kế hoạch của Ma môn lần trước, mà còn cướp đoạt Huyết Ma kiếm, đắc tội Thiên Sơn thánh nữ. Còn có, Ẩn Long đảo lão giả kia chắc chắn cũng đem chuyện lần này báo lên trên. Không biết có còn dám nghĩ giúp ta nữa hay không”.
Dù vậy, Dương Thiên vẫn quyết định không phiền đến Diệp Vấn Thiên, hắn dù sao cũng là Diệp Linh phụ thân. Dương Thiên cũng không muốn làm hại hắn. Nhìn Diệp Vấn Thiên nói:
- Ta đã biết, chuyện này ta sẽ xử lí tốt.
Thấy Dương Thiên không tiếp nhận ý tốt, Diệp Vấn Thiên tức giận:
- Cái gì mà xử lí tốt? Ngươi có biết Ma môn là thế nào không? Bọn hắn có thù tất báo. Dù thực lực ngươi có cao hơn nữa, ngươi có thể chống lại được bao nhiêu?
Dương Thiên lắc đầu:
- Việc này ta sẽ tự giải quyết. Ngươi không nên can dự vào.Ta cũng không muốn Diệp Linh đau lòng.
Diệp Vấn Thiên còn định nói thêm điều gì, Dương Thiên liền ngăn cản:
- Ta biết ngươi là có ý tốt, nhưng sự việc không đơn giản như vậy. Việc này cứ để ta lo.
Diệp Vấn Thiên thấy hắn tự tin liền quyết định mặc kệ, nói:
- Đến lúc đó không giải quyết được thì đừng đến cầu xin ta.
Dương Thiên cũng không nói thêm cái gì. Thang máy đến nơi, Diệp Vấn Thiên liền quay lại, Dương Thiên cũng lấy xe ra về. Ngày hôm nay hắn cũng có chút mệt mỏi, nên về nghĩ sớm. Ngày mai còn phải chữa bệnh cho chất nữ của Vương lão.
…
Lúc này, tại một khách sạn xa hoa cách Thanh Lâm huyện không xa, Tô Nguyệt Nhi đang nhìn chằm chằm vào màng hình ti vi. Bấm nút tắt đi, Tô Nguyệt Nhi lập tức rút điện thoại ra bấm một dãy số:
- Chuẩn bị cho ta một chiếc xe, ta sáng mai muốn đi một chuyến đến Thanh Lâm huyện.
Không đợi bên kia trả lời, nàng liền tắt máy, nghiến răng:
- Ta không tin lần này ta lại tiếp tục thua ngươi.
Nàng là Thiên Sơn thánh nữ, tu vị trong những người cùng lứa luôn là tối cao, có cao ngạo của riêng mình. Lần trước không có lực phản kháng trong tay Dương Thiên khiến nàng rất khó chịu, luôn muốn thử lại lần nữa. Lần này tìm được Dương Thiên, Tô Nguyệt Nhi liền nhanh chóng muốn tỉ thí một phen, thậm chí đã quên nhiệm vụ sư phụ giao phó.
…
Ẩn Long đảo, một vị lão giả mặc áo bào trắng hiện đang đứng trước một cái động phủ bị một màng sáng bao quang. Cuối đầu cung kính:
- Chưởng môn, đã phát hiện tung tích của Huyết Ma kiếm.
Trong động yên lặng một lúc, liền phát ra âm thanh:
- Bằng mọi giá không được để Huyết Ma kiếm lọt vào tay Ma môn. Tìm cách ngăn cản, đồng thời cố gắng tạo mối quan hệ tốt với chủ nhân hiện tại của Huyết Ma kiếm. Ta cảm thấy hắn không đơn giản.
Lão giả lập tức cuối đầu cung kính:
- Tuân mệnh.
Lão giả đi được một lúc sau, từ trong sơn động truyền ra tiếng thở dài:
- Lần trước bị Ma môn qua mặt một lần, hi vọng lần này đến kịp.
…
Trong một khu rừng âm u, ma khí lượn lờ. Một tòa cung điện cực lớn được bao bọc bởi một ảo trận. Trong chính điện, một vị hắc bào lão giả đứng trước một bức tượng khổng lồ, từ pho tượng tỏa ra ma khí trùng thiên, nhìn không rõ mặt, một tay cầm một cái phiên kỳ, tay còn lại hoàn toàn trống không, nhưng tư thế khiến người ta cảm thấy như bị thiếu đi một vật gi đó. Lão giả nhìn về phía người đang quỳ dưới đất, một hồi sau mới mở miệng:
- Mị nhi hiện tại đang ở gần đó. Ngươi thông báo cho nàng bằng mọi giá phải đoạt được Huyết Ma kiếm. Không từ bất kì thủ đoạn nào.
- Còn có, lần này Thiên Sơn Thánh phong cùng Ẩn Long đảo cũng sẽ tham gia. Truyền lệnh cho toàn bộ phân đà của Ma môn tuân theo mọi mệnh lệnh của nàng.
Một tiếng: “Vâng” vang lên, bóng rHF0HSY người đang quỳ dưới đất biến mất. Lão giả nhìn về phía bức tượng ánh mắt cháy bỏng. Lần này hắn không tiếc mọi thứ, thậm chí hi sinh không ít đệ tử, thâm nhập Ẩn Long đảo bất lấy tên kia Sưu Hồn nhằm tìm kiếm tung tích của Huyết Ma kiếm.
- Để hồi sinh Huyết Ma phân thân ta đã trả một cái giá không nhỏ. Lần này tuyệt đối không thể thất bại.
…
Người bị 3 thế lực tại Ẩn Thê đại lục nhắm đến, hiện tại đang say giấc nồng. Trong mơ, hắn tay trái ôm Tần Tuyết, tay phải ôm Diệp Linh, Mộ Vũ Hàm cùng Tô Nguyệt Nhi đang ngồi hai bên. Phía trước còn có lão sư Triệu Vũ Hinh chưa từng gặp mặt đang đút trái cây cho hắn. Đằng xa là rất nhiều mỹ nữ đang nhảy múa. Dương Thiên dù trong mơ nhưng miệng đã kéo dài lên đến tai. Nước miếng chảy ròng ròng. Giấc mơ này, hắn không muốn tỉnh dậy a.
- Trông có vẻ rất ngon a, ta thật sự không nhịn được rồi.
Diệp mẫu cười nói:
- Tiểu Thiên, ngươi cũng không cần khách sáo. Mau ngồi xuống ăn đi.
Bốn người cùng ngồi xuống bàn ăn, Dương Thiên cũng không khách khí càn quét bàn ăn. Diệp Linh cười tươi như hoa, những món này có phân nữa là do nàng nấu. Dương Thiên thích ăn khiến nàng cảm thấy rất vui vẻ. Diệp Vấn Thiên ho khan:
- Dương Thiên, ngươi cũng không cần như thế vội vã a. Ta cũng sẽ không ăn tranh phần của ngươi.
Dương Thiên tốc độ cũng chậm lại, nhìn qua Diệp mẫu:
- Bá mẫu, những món ăn này ngươi nấu thực sự rất ngon, bá phụ rất có phúc mới lấy được ngươi làm vợ a.
Diệp mẫu che miệng cười, chàng thanh niên này cũng thật là biết nói chuyện a. Diệp Vấn Thiên thì trợn tròn mắt nhìn Dương Thiên nghĩ thầm: “Ai cho phép ngươi gọi bá phụ, bá mẫu. Có ý đồ với con gái của ta. Không có cửa đâu”. Diệp Linh hai má đỏ bừng, lay nhẹ tay Dương Thiên:
- Ai cho phép ngươi hô bậy bạ như vậy?
Dương Thiên giả vờ:
- Vậy ta phải xưng hô thế nào?
- Ngươi…
Diệp mẫu liền chen vào:
- Tiểu Thiên, ngươi thấy ngon thì ăn nhiều một chút, phân nữa trong đây là do tiểu Linh tự tay nấu cho ngươi đấy.
Diệp Linh hờn dỗi:
- Mẹ…
Dương Thiên vẻ mặt vui mừng, chả lẽ tiến triển nhanh như vậy, vận đào hoa của ta bạo phát hay sao?
Diệp Vấn Thiên bây giờ cảm thấy có chút ghen ghét, trình độ nấu nướng của nữ nhi hắn cũng biết, không thua kém gì mẫu thân. Nhưng dù hắn yêu cầu thì nàng cũng không bao giờ nấu cho hắn ăn, chỉ thỉnh thoảng đem hắn làm chuột bạch thử nghiệm. Dương Thiên tiểu tử vừa tới nàng liền tự mình làm cho hắn, không tốt a! Diệp Vấn Thiên thở dài, cổ nhân có câu: “Con gái là con người ta” quả không sai. Chưa gả đi mà đã hết lòng vì hắn.
Diệp Vấn Thiên không tiếp tục nói gì, chỉ tập trung ăn. Bữa ăn kết thúc, thời gian cũng không còn sớm, Dương Thiên liền đứng dậy cáo từ ra về. Diệp Linh vốn định đưa tiễn hắn, Dương Thiên chưa kịp mừng thầm Diệp Vấn Thiên liền lên tiếng:
- Linh nhi, để ta tiễn hắn. Ta cũng hắn còn có chuyện phải bàn.
Diệp Linh thấy phụ thân nói vậy, có chút thất vọng những vẫn chào Dương Thiên một câu liền xoay người bước về phòng. Dương Thiên ánh mắt căm tức nhìn về phía Diệp Vấn Thiên, bất quá tên kia vẫn xem như không biết gì. Hai người đi song song bước vào thang máy, nhìn thang máy đóng cửa, Diệp Vấn Thiên rút điên thoại ra mở ra một cái tin tức đưa cho Dương Thiên.
Đợi Dương Thiên đọc xong đoạn tin cùng hình ảnh minh họa, Diệp Vấn Thiên liền nói:
- Hình ảnh tuy chụp từ rất xa, nhưng máy ảnh độ phân giải rất tốt. Tuy hình ảnh có chút mờ nhưng nếu rơi vào tay cao thủ ta tin có thể nhìn thấy rõ mặt của ngươi. Ta biết chuyện lần trước ngươi cùng Ma môn có vướng mắt, bọn hắn rất nhanh sẽ tìm đến ngươi.
Nói đến đây liền dừng lại, Diệp Vấn Thiên đang chờ Dương Thiên nhờ hắn giải quyết. Dù sao Ma môn thế lực rất lớn, Dương Thiên dù tài giỏi đến đâu cũng không thể tự giải quyết được. Hắn đây là đang muốn bán cho Dương Thiên một cái nhân tình.
Dương Thiên làm sao không nhìn thấu suy nghĩ của Diệp Vấn Thiên, thầm nghĩ: “Nếu hắn biết ta không chỉ phá hoại kế hoạch của Ma môn lần trước, mà còn cướp đoạt Huyết Ma kiếm, đắc tội Thiên Sơn thánh nữ. Còn có, Ẩn Long đảo lão giả kia chắc chắn cũng đem chuyện lần này báo lên trên. Không biết có còn dám nghĩ giúp ta nữa hay không”.
Dù vậy, Dương Thiên vẫn quyết định không phiền đến Diệp Vấn Thiên, hắn dù sao cũng là Diệp Linh phụ thân. Dương Thiên cũng không muốn làm hại hắn. Nhìn Diệp Vấn Thiên nói:
- Ta đã biết, chuyện này ta sẽ xử lí tốt.
Thấy Dương Thiên không tiếp nhận ý tốt, Diệp Vấn Thiên tức giận:
- Cái gì mà xử lí tốt? Ngươi có biết Ma môn là thế nào không? Bọn hắn có thù tất báo. Dù thực lực ngươi có cao hơn nữa, ngươi có thể chống lại được bao nhiêu?
Dương Thiên lắc đầu:
- Việc này ta sẽ tự giải quyết. Ngươi không nên can dự vào.Ta cũng không muốn Diệp Linh đau lòng.
Diệp Vấn Thiên còn định nói thêm điều gì, Dương Thiên liền ngăn cản:
- Ta biết ngươi là có ý tốt, nhưng sự việc không đơn giản như vậy. Việc này cứ để ta lo.
Diệp Vấn Thiên thấy hắn tự tin liền quyết định mặc kệ, nói:
- Đến lúc đó không giải quyết được thì đừng đến cầu xin ta.
Dương Thiên cũng không nói thêm cái gì. Thang máy đến nơi, Diệp Vấn Thiên liền quay lại, Dương Thiên cũng lấy xe ra về. Ngày hôm nay hắn cũng có chút mệt mỏi, nên về nghĩ sớm. Ngày mai còn phải chữa bệnh cho chất nữ của Vương lão.
…
Lúc này, tại một khách sạn xa hoa cách Thanh Lâm huyện không xa, Tô Nguyệt Nhi đang nhìn chằm chằm vào màng hình ti vi. Bấm nút tắt đi, Tô Nguyệt Nhi lập tức rút điện thoại ra bấm một dãy số:
- Chuẩn bị cho ta một chiếc xe, ta sáng mai muốn đi một chuyến đến Thanh Lâm huyện.
Không đợi bên kia trả lời, nàng liền tắt máy, nghiến răng:
- Ta không tin lần này ta lại tiếp tục thua ngươi.
Nàng là Thiên Sơn thánh nữ, tu vị trong những người cùng lứa luôn là tối cao, có cao ngạo của riêng mình. Lần trước không có lực phản kháng trong tay Dương Thiên khiến nàng rất khó chịu, luôn muốn thử lại lần nữa. Lần này tìm được Dương Thiên, Tô Nguyệt Nhi liền nhanh chóng muốn tỉ thí một phen, thậm chí đã quên nhiệm vụ sư phụ giao phó.
…
Ẩn Long đảo, một vị lão giả mặc áo bào trắng hiện đang đứng trước một cái động phủ bị một màng sáng bao quang. Cuối đầu cung kính:
- Chưởng môn, đã phát hiện tung tích của Huyết Ma kiếm.
Trong động yên lặng một lúc, liền phát ra âm thanh:
- Bằng mọi giá không được để Huyết Ma kiếm lọt vào tay Ma môn. Tìm cách ngăn cản, đồng thời cố gắng tạo mối quan hệ tốt với chủ nhân hiện tại của Huyết Ma kiếm. Ta cảm thấy hắn không đơn giản.
Lão giả lập tức cuối đầu cung kính:
- Tuân mệnh.
Lão giả đi được một lúc sau, từ trong sơn động truyền ra tiếng thở dài:
- Lần trước bị Ma môn qua mặt một lần, hi vọng lần này đến kịp.
…
Trong một khu rừng âm u, ma khí lượn lờ. Một tòa cung điện cực lớn được bao bọc bởi một ảo trận. Trong chính điện, một vị hắc bào lão giả đứng trước một bức tượng khổng lồ, từ pho tượng tỏa ra ma khí trùng thiên, nhìn không rõ mặt, một tay cầm một cái phiên kỳ, tay còn lại hoàn toàn trống không, nhưng tư thế khiến người ta cảm thấy như bị thiếu đi một vật gi đó. Lão giả nhìn về phía người đang quỳ dưới đất, một hồi sau mới mở miệng:
- Mị nhi hiện tại đang ở gần đó. Ngươi thông báo cho nàng bằng mọi giá phải đoạt được Huyết Ma kiếm. Không từ bất kì thủ đoạn nào.
- Còn có, lần này Thiên Sơn Thánh phong cùng Ẩn Long đảo cũng sẽ tham gia. Truyền lệnh cho toàn bộ phân đà của Ma môn tuân theo mọi mệnh lệnh của nàng.
Một tiếng: “Vâng” vang lên, bóng rHF0HSY người đang quỳ dưới đất biến mất. Lão giả nhìn về phía bức tượng ánh mắt cháy bỏng. Lần này hắn không tiếc mọi thứ, thậm chí hi sinh không ít đệ tử, thâm nhập Ẩn Long đảo bất lấy tên kia Sưu Hồn nhằm tìm kiếm tung tích của Huyết Ma kiếm.
- Để hồi sinh Huyết Ma phân thân ta đã trả một cái giá không nhỏ. Lần này tuyệt đối không thể thất bại.
…
Người bị 3 thế lực tại Ẩn Thê đại lục nhắm đến, hiện tại đang say giấc nồng. Trong mơ, hắn tay trái ôm Tần Tuyết, tay phải ôm Diệp Linh, Mộ Vũ Hàm cùng Tô Nguyệt Nhi đang ngồi hai bên. Phía trước còn có lão sư Triệu Vũ Hinh chưa từng gặp mặt đang đút trái cây cho hắn. Đằng xa là rất nhiều mỹ nữ đang nhảy múa. Dương Thiên dù trong mơ nhưng miệng đã kéo dài lên đến tai. Nước miếng chảy ròng ròng. Giấc mơ này, hắn không muốn tỉnh dậy a.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook