Phong Lưu Chân Tiên
-
Chương 18: Khu vui chơi
Thuê một chiếc thuyền hình con vịt xong, Dương Thiên cùng Diệp Linh bắt đầu đạp ra giữa hồ. Chung quanh cũng có rất nhiều chiếc khác đang qua lại. Diệp Linh hào hứng la to:
- Dương Thiên, ngươi mau đạp nhanh, ta muốn thử tông vào con vịt phía trước.
Cô nàng này cũng thật phá phách a, Dương Thiên vẫn chiều nàng, gồng người đạp. Tốc độ tuy không quá nhanh nhưng cuối cùng vẫn đuổi kịp chiếc phía trước tông nhẹ một cái. Trên chiếc thuyền hình con vịt phía trước bỗng phát ra tiếng của một nam nhân:
- Ai da, người nào lại đâm vào ta thế kia.
Quay đầu nhìn kĩ lại, một tên nam nhân nhưng lại để tóc dài, mặc đồ phụ nữ. Nếu không phải có âm thanh vừa rồi vang lên, Dương Thiên thật còn tưởng là một nữ nhân. Tên kia nhìn Dương Thiên, rồi nhìn qua Diệp Linh:
- Soái ca, ngươi đây là có ý đồ với ta sao. Chẳng lẽ cuối cùng ngươi cũng đã nhận ra chỉ có đàn ông mới mang lại hạnh phúc cho nhau sao. Nhanh mặc kệ nàng, qua đây với ta đi. Ở đây vẫn còn chỗ trống.
Vừa nói vừa vỗ vỗ chỗ ngồi kế bên, Dương Thiên mặt tái mét, vội quay đầu đạp hết tốc lực. Hắn thiếu chút nữa đã không nhịn được ném bay tên kia cùng con vịt kia. Hắn tuy đã đọc trên báo thấy qua loại người này, nhưng cũng là lần đầu gặp gỡ, thật sự chịu không được. Diệp Linh thấy Dương Thiên bỏ chạy, không nhịn được ôm bụng cười lớn:
- Ha ha. Sao vậy? Có “Mỹ nhân” mời qua sao ngươi lại bỏ chạy. “Nàng” thật sự rất xinh đẹp nha.
Hai chữ “Xinh đẹp” được Diệp Linh kéo dài làm cho Dương Thiên cảm thấy có chút buồn nôn. Nhịn không được quay ra nhìn nàng:
- Nếu ngươi thích ta có thể quay lại đem ngươi ném qua bên đó.
Diệp Linh bĩu môi:
- Thôi đi. Hắn vốn không vừa ý ta. Chỉ mời gọi mình ngươi. Ta mới không thèm.
Dương Thiên câm miệng, không nói thêm gì nữa. Hắn cũng biết lúc nào nên nhịn để tránh mang hại vào thân. Đưa thuyền vào bờ, Dương Thiên thấy tên kia cũng đang chuẩn bị đi đến, vội kéo tay Diệp Linh chạy thật nhanh. Diệp Linh có chút giật mình, định giật tay ra nhưng không được, đành để Dương Thiên kéo đi, sắc mặt có chút hồng hồng.
Chạy được một lúc, xác định tên kia không có đi theo, Dương Thiên mới dừng lại. Lúc này Diệp Linh đã lấy hai tay chống lên đầu gối thở dốc:
- Ngươi làm gì chạy nhanh như vậy, hắn cũng sẽ không ăn thịt ngươi.
Dương Thiên trợn mắt nhìn nàng, hắn cảm thấy vừa rồi so với trước kia đại chiến với ma tu còn hung hiểm hơn rất nhiều. Ít nhất trước kia hắn còn nghĩ ra biện pháp ứng phó. Nhìn xung quanh thấy một đám người đang tập trung lại một chỗ. Diệp Linh liền quay sang nói:
- Lại đằng kia xem, có vẻ rất thú vị.
Nói xong, không đợi Dương Thiên trả lời liền chạy nhanh về phía đám đông, Dương Thiên lắc đầu cười bước theo sau. Đến nơi, một người ăn mặc lịch sự đang cầm micro giới thiệu về trò chơi:
- Các vị, trò chơi này rất đơn giản. Nó là nơi thử thách tình cảm của các bạn trẻ. Bức tường phía trước này, chỉ cần các vị cùng bạn gái mình leo lên, làm cách nào tùy ý các ngươi. Lưu ý không được ai trợ giúp hoặc mang theo bất kì dụng cụ nào. Ai leo được đến đỉnh sẽ nhận được phần quà là một chú gấu bông cỡ lớn. Ai chơi chỉ cần đóng 100 cho một cặp.
Người kia vừa nói, vừa chỉ vào một con gấu rất lớn đang nằm trên chiếc bàn bên cạnh. Giá trị chắc hẳn phải hơn 1 vạn, đúng là 1 ăn 100. Nhìn qua bức tường dựng đứng, phía trên có gắn những miếng sắt lồi ra để bám vào khi leo, bức tường cao đến hơn 30 mét, phía dưới có một tấm đệm khá dày. Dương Thiên từng xem trò này trên ti vi, nhưng hắn nhớ trò chơi kia cũng không cao như vậy, nữ nhân chắc chắn không leo nỗi. cái này có thể xem là lừa đảo rất tinh vi a.
Bên cạnh một nữ nhân không nhịn được quay ra nhìn bạn trai:
- Con gấu kia ta rất thích, ngươi phải lấy nó giúp ta a.
Thanh niên kia vẻ mặt khổ sở:
- Bức tường kia cao như vậy, ta còn không biết có leo nỗi hay không, thêm vào ngươi… ta xem hay là từ bỏ đi. Để khi nào có dịp ta lại mua cho ngươi con khác.
- Ngươi không thừ sao biết không được. Chả lẻ ngươi tiếc 100.
Thanh niên cũng không thể nói gì, đành chiều lòng nữ nhân kia. Có người thứ nhất sẽ co người thứ hai, liên tục có cặp đôi lên thử nhưng không có ai leo quá một nửa. Tên quản trò vẫn liên tục cổ vũ, nhưng lại không che dấu nụ cười đắc ý. Dương Thiên nhìn một lúc cũng chán, quay sang định bảo Diệp Linh đi tìm trò chơi khác liền thấy nàng đang chăm chú nhìn con gấu bông.
- Ngươi thích thứ đó.
Diệp Linh gật đầu:
- Ta sở thích là sưu tầm các loại gấu bông, con gấu kia ta chưa có, hơn nữa lại rất xinh đẹp.
Dương Thiên liền vui vẻ:
- Vậy để ta lấy nó cho ngươi.
Diệp Linh vội lắc đầu từ chối:
- Dù ngươi có leo nổi ta cũng không leo được. Ta bất quá chỉ là ưa thích nhất thời thôi, ngươi không cần để ý.
Nói là vậy nhưng ánh mắt Diệp Linh vẫn nhìn chằm chằm vào con gấu. Dương Thiên không nói thêm lời nào liền kéo tay Diệp Linh lại chỗ đóng tiền. Diệp Linh vội kêu lên:
- Dương Thiên, ngươi làm gì vậy, ta thật là không cần.
Mặc kệ Diệp Linh, Dương Thiên đóng phí xong liền quay lại:
- Cứ làm theo lời ta dặn là được.
Dù không biết Dương Thiên muốn làm gì nhưng nàng vẫn ngoan ngoãn nghe theo. Chờ đến lượt, Dương Thiên cùng Diệp Linh đi về phía bức tường. Trong lúc Diệp Linh còn chưa biết Dương Thiên định làm gì, Dương Thiên liền cúi xuống cõng nàng lên lưng:
- Ngươi bám chặt lấy ta, không được buông tay.
Diệp Linh bất ngờ bị Dương Thiên cõng lên, nhịn không được giãy giụa:
- Dương Thiên, ngươi thả ta xuống, cao như vậy ngươi cõng ta không thể nào leo lên đỉnh được.
Dương Thiên vẻ mặt tự tin:
- Ngươi cứ yên tâm tin tưởng ở ta.
Thấy Dương Thiên vẻ mặt kiên quyết, Diệp Linh cũng không nói gì nữa, cúi đầu vào lưng Dương Thiên, cũng lắm thì bị ngã một lần. Cảm nhận hai khối mềm mại trên lưng, Dương Thiên có chút phấn khích, không phải trước kia hắn chưa từng tiếp xúc qua, có điều khi đó hắn căn bản không có hứng thú, hoặc chỉ là vì thực hiện một mưu kế nào đó, cảm giác hoàn toàn khác nhau. Dương Thiên quay ra nhìn tên quản trò:
- Ta như vậy không tính là phạm quy chứ.
Tên quản trò cũng đang ngẩn ra, hắn cũng không ngờ có người còn định cõng bạn gái leo lên, thầm nghĩ: “Hắn tưởng mình là Superman hay sao?”. Vẫn giữ nụ cười trên miệng:
- Không vấn đề gì, có điều anh bạn trẻ, bức tường cao như thế ngươi lại cõng người ngã sẽ rất đau đấy.
Dương Thiên cũng mặc kệ hắn quay lại nhìn Diệp Linh:
- Bám chắc, ta muốn bắt đầu rồi.
Nói xong, liền bám lấy bậc đầu tiên bắt đầu leo lên. Chung quanh mọi người liền ồn ào một mảng.
- Oa, thật đẹp trai a, nếu ta có thể là nữ hài kia thì tốt rồi.
- Dù hắn thành công hay không thì nữ hài kia cũng thật hạnh phúc vì có nam nhân dám vì nàng làm như vậy.
- Ngươi xem, 80RLGLZ người ta còn cõng cả bạn gái leo, ngươi đến tham gia còn không dám, thật quá mất mặt.
Tên quản trò rất vui vẻ, hành động của Dương Thiên như đang tiếp thêm dũng khí cho các cặp nam nữ ngoài kia, càng như thế hắn càng kiếm được nhiều tiền. Lúc này, nằm trên lưng Dương Thiên, Diệp Linh hai má đã đỏ ửng, mặc kệ hắn có thành công hay không, Diệp Linh vẫn cảm thấy nàng rất hạnh phúc.
Dương Thiên một bên vẫn leo lên từng bậc, một bên vẫn chú ý Diệp Linh, thấy nàng vẻ mặt đỏ ửng còn mỉm cười, Dương Thiên rất vui vẻ. Tăng lên tốc độ, Dương Thiên trong phút chốc đã cách đích đến không xa. Tên quản trò cùng mọi người đã trợn trừng mắt. Tuy rất cảm động vì hành vi của Dương Thiên nhưng không ai nghĩ hắn có thể leo đến cuối.
Dương Thiên đưa tay lên nắm chặt cạnh tường, phốc một cái liền nhảy lên. Diệp Linh còn không biết đã lên đến nơi, hai tay vẫn bám chặt cổ Dương Thiên, mặt thì dán sâu vào lưng hắn. Đưa tay ra sau lưng vỗ nhẹ vai Diệp Linh:
- Ngươi cũng nên mở mắt ra a, đến nơi rồi.
Diệp Linh mở mắt ra, nhìn xung quanh đầy kinh ngạc:
- Ngươi thật sự làm được.
- Tất nhiên, chẳng lẽ ngươi không tin tưởng ta.
- Ta…
Thấy Diệp Linh vẻ mặt bối rối, Dương Thiên cũng không muốn làm khó nàng, khoát tay:
- Được rồi, chúng ta mau xuống dưới nhận giải a.
- Dương Thiên, ngươi mau đạp nhanh, ta muốn thử tông vào con vịt phía trước.
Cô nàng này cũng thật phá phách a, Dương Thiên vẫn chiều nàng, gồng người đạp. Tốc độ tuy không quá nhanh nhưng cuối cùng vẫn đuổi kịp chiếc phía trước tông nhẹ một cái. Trên chiếc thuyền hình con vịt phía trước bỗng phát ra tiếng của một nam nhân:
- Ai da, người nào lại đâm vào ta thế kia.
Quay đầu nhìn kĩ lại, một tên nam nhân nhưng lại để tóc dài, mặc đồ phụ nữ. Nếu không phải có âm thanh vừa rồi vang lên, Dương Thiên thật còn tưởng là một nữ nhân. Tên kia nhìn Dương Thiên, rồi nhìn qua Diệp Linh:
- Soái ca, ngươi đây là có ý đồ với ta sao. Chẳng lẽ cuối cùng ngươi cũng đã nhận ra chỉ có đàn ông mới mang lại hạnh phúc cho nhau sao. Nhanh mặc kệ nàng, qua đây với ta đi. Ở đây vẫn còn chỗ trống.
Vừa nói vừa vỗ vỗ chỗ ngồi kế bên, Dương Thiên mặt tái mét, vội quay đầu đạp hết tốc lực. Hắn thiếu chút nữa đã không nhịn được ném bay tên kia cùng con vịt kia. Hắn tuy đã đọc trên báo thấy qua loại người này, nhưng cũng là lần đầu gặp gỡ, thật sự chịu không được. Diệp Linh thấy Dương Thiên bỏ chạy, không nhịn được ôm bụng cười lớn:
- Ha ha. Sao vậy? Có “Mỹ nhân” mời qua sao ngươi lại bỏ chạy. “Nàng” thật sự rất xinh đẹp nha.
Hai chữ “Xinh đẹp” được Diệp Linh kéo dài làm cho Dương Thiên cảm thấy có chút buồn nôn. Nhịn không được quay ra nhìn nàng:
- Nếu ngươi thích ta có thể quay lại đem ngươi ném qua bên đó.
Diệp Linh bĩu môi:
- Thôi đi. Hắn vốn không vừa ý ta. Chỉ mời gọi mình ngươi. Ta mới không thèm.
Dương Thiên câm miệng, không nói thêm gì nữa. Hắn cũng biết lúc nào nên nhịn để tránh mang hại vào thân. Đưa thuyền vào bờ, Dương Thiên thấy tên kia cũng đang chuẩn bị đi đến, vội kéo tay Diệp Linh chạy thật nhanh. Diệp Linh có chút giật mình, định giật tay ra nhưng không được, đành để Dương Thiên kéo đi, sắc mặt có chút hồng hồng.
Chạy được một lúc, xác định tên kia không có đi theo, Dương Thiên mới dừng lại. Lúc này Diệp Linh đã lấy hai tay chống lên đầu gối thở dốc:
- Ngươi làm gì chạy nhanh như vậy, hắn cũng sẽ không ăn thịt ngươi.
Dương Thiên trợn mắt nhìn nàng, hắn cảm thấy vừa rồi so với trước kia đại chiến với ma tu còn hung hiểm hơn rất nhiều. Ít nhất trước kia hắn còn nghĩ ra biện pháp ứng phó. Nhìn xung quanh thấy một đám người đang tập trung lại một chỗ. Diệp Linh liền quay sang nói:
- Lại đằng kia xem, có vẻ rất thú vị.
Nói xong, không đợi Dương Thiên trả lời liền chạy nhanh về phía đám đông, Dương Thiên lắc đầu cười bước theo sau. Đến nơi, một người ăn mặc lịch sự đang cầm micro giới thiệu về trò chơi:
- Các vị, trò chơi này rất đơn giản. Nó là nơi thử thách tình cảm của các bạn trẻ. Bức tường phía trước này, chỉ cần các vị cùng bạn gái mình leo lên, làm cách nào tùy ý các ngươi. Lưu ý không được ai trợ giúp hoặc mang theo bất kì dụng cụ nào. Ai leo được đến đỉnh sẽ nhận được phần quà là một chú gấu bông cỡ lớn. Ai chơi chỉ cần đóng 100 cho một cặp.
Người kia vừa nói, vừa chỉ vào một con gấu rất lớn đang nằm trên chiếc bàn bên cạnh. Giá trị chắc hẳn phải hơn 1 vạn, đúng là 1 ăn 100. Nhìn qua bức tường dựng đứng, phía trên có gắn những miếng sắt lồi ra để bám vào khi leo, bức tường cao đến hơn 30 mét, phía dưới có một tấm đệm khá dày. Dương Thiên từng xem trò này trên ti vi, nhưng hắn nhớ trò chơi kia cũng không cao như vậy, nữ nhân chắc chắn không leo nỗi. cái này có thể xem là lừa đảo rất tinh vi a.
Bên cạnh một nữ nhân không nhịn được quay ra nhìn bạn trai:
- Con gấu kia ta rất thích, ngươi phải lấy nó giúp ta a.
Thanh niên kia vẻ mặt khổ sở:
- Bức tường kia cao như vậy, ta còn không biết có leo nỗi hay không, thêm vào ngươi… ta xem hay là từ bỏ đi. Để khi nào có dịp ta lại mua cho ngươi con khác.
- Ngươi không thừ sao biết không được. Chả lẻ ngươi tiếc 100.
Thanh niên cũng không thể nói gì, đành chiều lòng nữ nhân kia. Có người thứ nhất sẽ co người thứ hai, liên tục có cặp đôi lên thử nhưng không có ai leo quá một nửa. Tên quản trò vẫn liên tục cổ vũ, nhưng lại không che dấu nụ cười đắc ý. Dương Thiên nhìn một lúc cũng chán, quay sang định bảo Diệp Linh đi tìm trò chơi khác liền thấy nàng đang chăm chú nhìn con gấu bông.
- Ngươi thích thứ đó.
Diệp Linh gật đầu:
- Ta sở thích là sưu tầm các loại gấu bông, con gấu kia ta chưa có, hơn nữa lại rất xinh đẹp.
Dương Thiên liền vui vẻ:
- Vậy để ta lấy nó cho ngươi.
Diệp Linh vội lắc đầu từ chối:
- Dù ngươi có leo nổi ta cũng không leo được. Ta bất quá chỉ là ưa thích nhất thời thôi, ngươi không cần để ý.
Nói là vậy nhưng ánh mắt Diệp Linh vẫn nhìn chằm chằm vào con gấu. Dương Thiên không nói thêm lời nào liền kéo tay Diệp Linh lại chỗ đóng tiền. Diệp Linh vội kêu lên:
- Dương Thiên, ngươi làm gì vậy, ta thật là không cần.
Mặc kệ Diệp Linh, Dương Thiên đóng phí xong liền quay lại:
- Cứ làm theo lời ta dặn là được.
Dù không biết Dương Thiên muốn làm gì nhưng nàng vẫn ngoan ngoãn nghe theo. Chờ đến lượt, Dương Thiên cùng Diệp Linh đi về phía bức tường. Trong lúc Diệp Linh còn chưa biết Dương Thiên định làm gì, Dương Thiên liền cúi xuống cõng nàng lên lưng:
- Ngươi bám chặt lấy ta, không được buông tay.
Diệp Linh bất ngờ bị Dương Thiên cõng lên, nhịn không được giãy giụa:
- Dương Thiên, ngươi thả ta xuống, cao như vậy ngươi cõng ta không thể nào leo lên đỉnh được.
Dương Thiên vẻ mặt tự tin:
- Ngươi cứ yên tâm tin tưởng ở ta.
Thấy Dương Thiên vẻ mặt kiên quyết, Diệp Linh cũng không nói gì nữa, cúi đầu vào lưng Dương Thiên, cũng lắm thì bị ngã một lần. Cảm nhận hai khối mềm mại trên lưng, Dương Thiên có chút phấn khích, không phải trước kia hắn chưa từng tiếp xúc qua, có điều khi đó hắn căn bản không có hứng thú, hoặc chỉ là vì thực hiện một mưu kế nào đó, cảm giác hoàn toàn khác nhau. Dương Thiên quay ra nhìn tên quản trò:
- Ta như vậy không tính là phạm quy chứ.
Tên quản trò cũng đang ngẩn ra, hắn cũng không ngờ có người còn định cõng bạn gái leo lên, thầm nghĩ: “Hắn tưởng mình là Superman hay sao?”. Vẫn giữ nụ cười trên miệng:
- Không vấn đề gì, có điều anh bạn trẻ, bức tường cao như thế ngươi lại cõng người ngã sẽ rất đau đấy.
Dương Thiên cũng mặc kệ hắn quay lại nhìn Diệp Linh:
- Bám chắc, ta muốn bắt đầu rồi.
Nói xong, liền bám lấy bậc đầu tiên bắt đầu leo lên. Chung quanh mọi người liền ồn ào một mảng.
- Oa, thật đẹp trai a, nếu ta có thể là nữ hài kia thì tốt rồi.
- Dù hắn thành công hay không thì nữ hài kia cũng thật hạnh phúc vì có nam nhân dám vì nàng làm như vậy.
- Ngươi xem, 80RLGLZ người ta còn cõng cả bạn gái leo, ngươi đến tham gia còn không dám, thật quá mất mặt.
Tên quản trò rất vui vẻ, hành động của Dương Thiên như đang tiếp thêm dũng khí cho các cặp nam nữ ngoài kia, càng như thế hắn càng kiếm được nhiều tiền. Lúc này, nằm trên lưng Dương Thiên, Diệp Linh hai má đã đỏ ửng, mặc kệ hắn có thành công hay không, Diệp Linh vẫn cảm thấy nàng rất hạnh phúc.
Dương Thiên một bên vẫn leo lên từng bậc, một bên vẫn chú ý Diệp Linh, thấy nàng vẻ mặt đỏ ửng còn mỉm cười, Dương Thiên rất vui vẻ. Tăng lên tốc độ, Dương Thiên trong phút chốc đã cách đích đến không xa. Tên quản trò cùng mọi người đã trợn trừng mắt. Tuy rất cảm động vì hành vi của Dương Thiên nhưng không ai nghĩ hắn có thể leo đến cuối.
Dương Thiên đưa tay lên nắm chặt cạnh tường, phốc một cái liền nhảy lên. Diệp Linh còn không biết đã lên đến nơi, hai tay vẫn bám chặt cổ Dương Thiên, mặt thì dán sâu vào lưng hắn. Đưa tay ra sau lưng vỗ nhẹ vai Diệp Linh:
- Ngươi cũng nên mở mắt ra a, đến nơi rồi.
Diệp Linh mở mắt ra, nhìn xung quanh đầy kinh ngạc:
- Ngươi thật sự làm được.
- Tất nhiên, chẳng lẽ ngươi không tin tưởng ta.
- Ta…
Thấy Diệp Linh vẻ mặt bối rối, Dương Thiên cũng không muốn làm khó nàng, khoát tay:
- Được rồi, chúng ta mau xuống dưới nhận giải a.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook