Phong Lưu Chân Tiên
-
Chương 15: Thuấn sát
Bóng người hiện rõ, một thanh niên mặc áo khoác đen, gương mặt bình thường, ánh mắt xem thường những người xung quanh. Thanh niên vẫy nhẹ tay, lập tức một mùi hương tỏa ra. Trừ Dương Thiên và lão giả kia, tất cả mọi người xung quanh đều lăn ra đất bất tỉnh. Nhìn qua Dương Thiên và lão giả, thanh niên cất giọng:
- Các ngươi chẳng lẽ không biết qui định Tu Chân giả không được phép tham gia tranh đấu giữa các thế lực bình thường sao? Hay các ngươi vốn không xem Ám tổ bọn ta ra gì?
Lão giả có chút lo lắng, việc này nếu Ám tổ tham dự thì rất có thể sẽ khiến kế hoạch bại lộ, liền nói chỉ tay về phía Dương Thiên:
- Ta còn không có ra tay, là hắn xuất thủ đánh người.
Thanh niên quay mặt nhìn về phía Dương Thiên, chờ đợi một lời giải thích. Dương Thiên nhún vai:
- Ngươi không cần nhìn ta, ta vốn không có ý định giải thích, bọn chúng đánh người của ta nên ta liền dạy cho bọn chúng một bài học.
Thanh niên lập tức ngăn mặt:
- Chẳng lẽ ngươi không biết…
Dương Thiên cắt ngang:
- Không biết, mặc dù có biết ta cũng sẽ không quan tâm.
Thanh niên đã có chút nổi giận:
- Nói như vậy ngươi xem thường Ám tổ, ngươi có biết việc ngươi vi phạm sẽ dẫn đến hậu quả rất nghiêm trọng.
- Không cần đe dọa ta. Bắt ta, các ngươi còn chưa đủ sức, còn việc gây sức ép đến gia tộc hay môn phái. Thật xin lỗi, ta là tán tu.
Thanh niên cùng lão giả lập tức kinh ngạc, Dương Thiên còn rất trẻ nhưng tu vị ít nhất cũng đã là Trúc Cơ kỳ, làm sao có thể là tán tu. Bọn hắn vẫn tưởng Dương Thiên là đệ tử của một môn phái lớn. Thanh niên kia nếu không lo sợ như vậy đã sớm ra tay bắt Dương Thiên lại, việc gì phải dài dòng như vậy.
- Ngươi thật sự chỉ là tán tu?
- Tất nhiên.
Thanh niên lập tức lộ vẻ vui mừng:
- Chuyện lần này là ngươi có lỗi trước, có điều xem ngươi chỉ là tán tu, có nhiều điều không biết, chỉ cần ngươi đồng ý gia nhập Ám tổ. Việc lần này ta sẽ bỏ qua.
Trong mắt hắn, Dương Thiên không có bất kì thế lực nào ủng hộ mà tu vị đạt đến mức này, chắc chắn là một thiên tài. Mà Ám tổ trước giờ cần nhất chính là thiên tài. Hơn nữa, lần tranh đoạt chiến tiếp theo sắp diễn ra, Thiên Sơn Thánh phong có Thiên Sơn Thánh nữ, Ma môn có Ma nữ, Nam Cung gia có Nam Cung Thiên, Ẩn Long đảo tuy che giấu rất kín, nhưng chắc chắn cũng có con bài bí mật. Ám tổ tuy cũng có vài vị tu vị không tệ, nhưng so với những thiên tài kia thì đúng là xa xa không bằng.
Hắn tin tưởng, Dương Thiên có tiềm lực đáng để bồi dưỡng nên không chút do dự mời chào. Dương Thiên cũng có chút ngẩn ra, dường như hiểu ra điều gì, liền lắc đầu:
- Gia nhập Ám tổ? Ta không có hứng thú. Còn về việc ngươi có bỏ qua cho ta hay không, không quan trọng. Chỉ bằng tu vị Trúc Cơ trung kỳ của ngươi căn bản không làm gì được ta.
Thanh niên cả kinh, hắn nhìn không thấu tu vị của Dương Thiên nhưng Dương Thiên chỉ liếc mắt liền nhìn rõ tu vị của hắn. Chẳng lẽ tu vị của Dương Thiên so với hắn còn cao hơn? Vội vả lắc đầu phủ nhận, hắn tại giới trẻ trong Ám tổ xếp thứ 3, cũng là một thiên tài, sao có thể chập nhận chuyện như vậy.
- Có thể NEuw9iB hay không, phải thử mới biết được.
Dứt lời, thanh niên lập tức động thủ, từ trong người lấy ra hai thanh đoản đao ném ra, sau đó miệng niệm pháp thuật, hơn mười cái hỏa cầu lập tức hướng về phía Dương Thiên bay đến. Dương Thiên liền ngẩn người ra, đây đường đường cũng là Trúc Cơ kỳ tu sĩ a, sao pháp bảo cùng pháp thuật sử dụng lại giống như một tên Luyện Khí kỳ? Nếu không phải uy lực vượt xa Luyện Khí kỳ, Dương Thiên cũng phải hoài nghi mình có hay không nhìn nhầm. Kì thật Dương Thiên cũng không biết, Ám tổ thực lực tuy rằng không thua kém tứ đại thế lực, nhưng công pháp, pháp thuật, pháp bảo thực sự rất thiếu thốn, dù sao những thứ đó đều từ Ẩn Thế đại lục đi ra.
Do công pháp các loại thiếu thốn, chỉ có những người có đóng góp lớn mới được học những thứ lợi hại, thanh niên trước mặt bất quá học được một vài loại cơ bản, chiến lực tương đối kém.
Lão giả ở một bên nhìn Dương Thiên và thanh niên kia đánh nhau, liền nhân cơ hội bỏ trốn. Hắn cũng không muốn bại lộ thân phận gây ảnh hưởng đến kế hoạch. Dương Thiên liếc nhìn lão giả đang bỏ trốn, cong tay búng ra một tia lửa, lão giả lập tức khựng lại rồi bốc cháy. Quay đầu nhìn về thanh niên đang công kích kia, Dương Thiên liền dựng lên một tấm chắn linh khí ngăn cản toàn bộ công kích.
Công kích thất bại, quay sang thấy lão giả đang kêu gào thảm thiết, thanh niên vẻ mặt đại biến:
- Ngươi đã làm gì hắn?
- Ta trước giờ không có thói quen thể hổ về rừng.
Lão giả la hét trong phút chốc rồi hóa thành một đám tro tàn. Dương Thiên quay đầu qua nhìn thanh niên:
- Ta đang nghĩ xem nên giải quyết ngươi như thế nào đây.
Thấy Dương Thiên nhìn mình, thanh niên bị hù dọa cũng không nhẹ. Hắn đoán Dương Thiên cảnh giới chắc hẳn cũng là Giả Đan, nếu không cũng không thể thoải mái giết chết lão giả kia như vậy. Vẻ mặt hoảng sợ:
- Ta và ngươi không thù không oán. Chuyện hôm nay ta hoàn toàn không biết gì hết.
Dương Thiên gật đầu, thanh niên kia cũng là một người thông minh. Đang định quay đầu đi xem bọn người Tiêu Chính Long, thanh niên kia liền gọi theo:
- Ngươi cũng cẩn thận một chút, ta theo dõi tên kia đã lâu, đoán chừng là người của Lý gia, ngươi giết người của bọn họ, bọn họ chắc chắn sẽ không để yên.
- Đến khi đó hẳn tính.
Thanh niên cũng không nhiều lời, ngay lập tức biến mất. Hóa giải thuốc mê cho đám người Tiêu Chính Long xong, Dương Thiên liền nói:
- Các ngươi giải quyết tốt mọi chuyện ở đây. Ta có việc cần phải đi trước.
Tiêu Chính Long đầu óc có chút hỗn loạn, còn muốn hỏi điều gì, Dương Thiên liền ngăn lại:
- Chuyện hôm nay không được tiết lộ ra ngoài. Nếu không ngươi liền tự gánh chịu hậu quả.
Nói xong, không đợi Tiêu Chính Long đáp lại, liền đi ra ngoài. Tiêu Chính Long vội phân công thuộc hạ xử lí đám người đang bất tỉnh đằng kia.
Dương Thiên lúc này đã đi ra ngoài, nhìn về phía xa:
- Xem ra, phiền phức bắt đầu kéo đến rồi.
Dương Thiên cũng biết chuyện lần này Lý gia chắc chắn sẽ không để yên, hơn nữa Ám tổ cũng sẽ không thể xem như không có gì mà mặc kệ hắn. Tuy vậy, Dương Thiên cũng không giết tên kia, hắn không phải kẻ hiếu sát, hai người cũng không có thù oán gì.
Suy nghĩ một chút về những chuyện sắp tới, Dương Thiên liền biến mất trong đêm tối. Hắn cần phải về chuẩn bị một ít, Tinh Linh mỹ nữ sắp đến rồi.
- Các ngươi chẳng lẽ không biết qui định Tu Chân giả không được phép tham gia tranh đấu giữa các thế lực bình thường sao? Hay các ngươi vốn không xem Ám tổ bọn ta ra gì?
Lão giả có chút lo lắng, việc này nếu Ám tổ tham dự thì rất có thể sẽ khiến kế hoạch bại lộ, liền nói chỉ tay về phía Dương Thiên:
- Ta còn không có ra tay, là hắn xuất thủ đánh người.
Thanh niên quay mặt nhìn về phía Dương Thiên, chờ đợi một lời giải thích. Dương Thiên nhún vai:
- Ngươi không cần nhìn ta, ta vốn không có ý định giải thích, bọn chúng đánh người của ta nên ta liền dạy cho bọn chúng một bài học.
Thanh niên lập tức ngăn mặt:
- Chẳng lẽ ngươi không biết…
Dương Thiên cắt ngang:
- Không biết, mặc dù có biết ta cũng sẽ không quan tâm.
Thanh niên đã có chút nổi giận:
- Nói như vậy ngươi xem thường Ám tổ, ngươi có biết việc ngươi vi phạm sẽ dẫn đến hậu quả rất nghiêm trọng.
- Không cần đe dọa ta. Bắt ta, các ngươi còn chưa đủ sức, còn việc gây sức ép đến gia tộc hay môn phái. Thật xin lỗi, ta là tán tu.
Thanh niên cùng lão giả lập tức kinh ngạc, Dương Thiên còn rất trẻ nhưng tu vị ít nhất cũng đã là Trúc Cơ kỳ, làm sao có thể là tán tu. Bọn hắn vẫn tưởng Dương Thiên là đệ tử của một môn phái lớn. Thanh niên kia nếu không lo sợ như vậy đã sớm ra tay bắt Dương Thiên lại, việc gì phải dài dòng như vậy.
- Ngươi thật sự chỉ là tán tu?
- Tất nhiên.
Thanh niên lập tức lộ vẻ vui mừng:
- Chuyện lần này là ngươi có lỗi trước, có điều xem ngươi chỉ là tán tu, có nhiều điều không biết, chỉ cần ngươi đồng ý gia nhập Ám tổ. Việc lần này ta sẽ bỏ qua.
Trong mắt hắn, Dương Thiên không có bất kì thế lực nào ủng hộ mà tu vị đạt đến mức này, chắc chắn là một thiên tài. Mà Ám tổ trước giờ cần nhất chính là thiên tài. Hơn nữa, lần tranh đoạt chiến tiếp theo sắp diễn ra, Thiên Sơn Thánh phong có Thiên Sơn Thánh nữ, Ma môn có Ma nữ, Nam Cung gia có Nam Cung Thiên, Ẩn Long đảo tuy che giấu rất kín, nhưng chắc chắn cũng có con bài bí mật. Ám tổ tuy cũng có vài vị tu vị không tệ, nhưng so với những thiên tài kia thì đúng là xa xa không bằng.
Hắn tin tưởng, Dương Thiên có tiềm lực đáng để bồi dưỡng nên không chút do dự mời chào. Dương Thiên cũng có chút ngẩn ra, dường như hiểu ra điều gì, liền lắc đầu:
- Gia nhập Ám tổ? Ta không có hứng thú. Còn về việc ngươi có bỏ qua cho ta hay không, không quan trọng. Chỉ bằng tu vị Trúc Cơ trung kỳ của ngươi căn bản không làm gì được ta.
Thanh niên cả kinh, hắn nhìn không thấu tu vị của Dương Thiên nhưng Dương Thiên chỉ liếc mắt liền nhìn rõ tu vị của hắn. Chẳng lẽ tu vị của Dương Thiên so với hắn còn cao hơn? Vội vả lắc đầu phủ nhận, hắn tại giới trẻ trong Ám tổ xếp thứ 3, cũng là một thiên tài, sao có thể chập nhận chuyện như vậy.
- Có thể NEuw9iB hay không, phải thử mới biết được.
Dứt lời, thanh niên lập tức động thủ, từ trong người lấy ra hai thanh đoản đao ném ra, sau đó miệng niệm pháp thuật, hơn mười cái hỏa cầu lập tức hướng về phía Dương Thiên bay đến. Dương Thiên liền ngẩn người ra, đây đường đường cũng là Trúc Cơ kỳ tu sĩ a, sao pháp bảo cùng pháp thuật sử dụng lại giống như một tên Luyện Khí kỳ? Nếu không phải uy lực vượt xa Luyện Khí kỳ, Dương Thiên cũng phải hoài nghi mình có hay không nhìn nhầm. Kì thật Dương Thiên cũng không biết, Ám tổ thực lực tuy rằng không thua kém tứ đại thế lực, nhưng công pháp, pháp thuật, pháp bảo thực sự rất thiếu thốn, dù sao những thứ đó đều từ Ẩn Thế đại lục đi ra.
Do công pháp các loại thiếu thốn, chỉ có những người có đóng góp lớn mới được học những thứ lợi hại, thanh niên trước mặt bất quá học được một vài loại cơ bản, chiến lực tương đối kém.
Lão giả ở một bên nhìn Dương Thiên và thanh niên kia đánh nhau, liền nhân cơ hội bỏ trốn. Hắn cũng không muốn bại lộ thân phận gây ảnh hưởng đến kế hoạch. Dương Thiên liếc nhìn lão giả đang bỏ trốn, cong tay búng ra một tia lửa, lão giả lập tức khựng lại rồi bốc cháy. Quay đầu nhìn về thanh niên đang công kích kia, Dương Thiên liền dựng lên một tấm chắn linh khí ngăn cản toàn bộ công kích.
Công kích thất bại, quay sang thấy lão giả đang kêu gào thảm thiết, thanh niên vẻ mặt đại biến:
- Ngươi đã làm gì hắn?
- Ta trước giờ không có thói quen thể hổ về rừng.
Lão giả la hét trong phút chốc rồi hóa thành một đám tro tàn. Dương Thiên quay đầu qua nhìn thanh niên:
- Ta đang nghĩ xem nên giải quyết ngươi như thế nào đây.
Thấy Dương Thiên nhìn mình, thanh niên bị hù dọa cũng không nhẹ. Hắn đoán Dương Thiên cảnh giới chắc hẳn cũng là Giả Đan, nếu không cũng không thể thoải mái giết chết lão giả kia như vậy. Vẻ mặt hoảng sợ:
- Ta và ngươi không thù không oán. Chuyện hôm nay ta hoàn toàn không biết gì hết.
Dương Thiên gật đầu, thanh niên kia cũng là một người thông minh. Đang định quay đầu đi xem bọn người Tiêu Chính Long, thanh niên kia liền gọi theo:
- Ngươi cũng cẩn thận một chút, ta theo dõi tên kia đã lâu, đoán chừng là người của Lý gia, ngươi giết người của bọn họ, bọn họ chắc chắn sẽ không để yên.
- Đến khi đó hẳn tính.
Thanh niên cũng không nhiều lời, ngay lập tức biến mất. Hóa giải thuốc mê cho đám người Tiêu Chính Long xong, Dương Thiên liền nói:
- Các ngươi giải quyết tốt mọi chuyện ở đây. Ta có việc cần phải đi trước.
Tiêu Chính Long đầu óc có chút hỗn loạn, còn muốn hỏi điều gì, Dương Thiên liền ngăn lại:
- Chuyện hôm nay không được tiết lộ ra ngoài. Nếu không ngươi liền tự gánh chịu hậu quả.
Nói xong, không đợi Tiêu Chính Long đáp lại, liền đi ra ngoài. Tiêu Chính Long vội phân công thuộc hạ xử lí đám người đang bất tỉnh đằng kia.
Dương Thiên lúc này đã đi ra ngoài, nhìn về phía xa:
- Xem ra, phiền phức bắt đầu kéo đến rồi.
Dương Thiên cũng biết chuyện lần này Lý gia chắc chắn sẽ không để yên, hơn nữa Ám tổ cũng sẽ không thể xem như không có gì mà mặc kệ hắn. Tuy vậy, Dương Thiên cũng không giết tên kia, hắn không phải kẻ hiếu sát, hai người cũng không có thù oán gì.
Suy nghĩ một chút về những chuyện sắp tới, Dương Thiên liền biến mất trong đêm tối. Hắn cần phải về chuẩn bị một ít, Tinh Linh mỹ nữ sắp đến rồi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook