Phòng Học Số Sáu
-
Chương 13: Quá khứ đau thương không thể tiếp diễn!
Vừa bước xuống xe, tâm tình ba người lập tức nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Đúng lúc này, điện thoại Phùng Ngọc Nhi đột nhiên đỗ chuông, cô nàng cầm di động của mình lên xem thử, lập tức nhíu mày.
“Ai vậy?” Dịch Vương Thiên Anh ở một bên cố gắng nhón nhón chân qua nhìn. Ai nha, thật là không công bằng mà! Tại sao cô có ăn bao nhiêu cũng không cao bằng con nhỏ này vậy?
Phùng Ngọc Nhi lạnh mặt phun ra hai chữ: “Đại Boss!”
Phùng Thanh Thanh khó hiểu nhăn mặt, theo thói quen đưa tay lên đầu gảy gảy: “Sao không nghe đi?” Gọi thêm lần nữa lả ba lần luôn rồi nha?: “Biết đâu có chuyện gì quan trong cần nói!”
“Ờ!” Phùng Ngọc Nhi hờ hững gật đầu, cô làm sao có thể cho hai đồng đội tốt biết được, dạo gần đây không có chuyện gì, chỉ cần rảnh rỗi thì đại Boss tôn kính của họ- Tống Thiên Vũ liền gọi điện thoại cho cô nói nhảm từ chuyện trên trời đến chuyện dưới đất chứ!
Cuối cùng, cô nàng nào đó cũng bắt máy trong tâm trạng hết sức không vui vẻ: “Boss ‘lại’ có chuyện gì quan trọng sao?”
“Lần này thật sự là chuyện công, tổng bộ muốn anh nói với các em, mau chóng rút khỏi trường đại học X càng sớm càng tốt, bên phân tích tình hình báo về kết quả rất có thể các em sẽ gặp nguy hiểm, kẻ ác đã biết được hành tung của sáu người, nhất định sẽ không ngừng tay dể dàng như vậy đâu!!” Giọng nói bất đắt dĩ của Tống Thiên Vũ không ngừng lãi nhải ở đầu dây bên kia: “Anh lo cho em lắm đó. . .”
Tiếp theo là tiếng ‘tụt tụt’ ngắt máy. . . Phùng Ngọc Nhi thở dài, cô biết nhất định chuyện công nói xong sẽ biến thành chuyện tư mà!
Chuông điện thoại lại lần nữa vang lên, cô nàng lại tiếp tục thở dài: “Lần này là chuyện gì nữa Boss???” Chữ cuối cùng là dùng toàn lực kìm nén qua kẻ răng.
“Chuyện tư!” Giọng anh chàng có chút khổ não, Phùng Ngọc Nhi biết, lần này anh thực sự nghiêm túc rồi: “Nói đi!”
“Em nhất định phải khuyên nhũ Trọng Thiên Kì cho anh, cậu ta cố chấp nhất rồi! Nếu không sẽ nguy hiểm!! Còn nữa, anh thực sự lo cho em, bảo bối!” Càng nói giọng càng nhẹ, càng nhỏ.
Phùng Ngọc Nhi không đáp, chỉ im lặng. . . cũng không ngắt máy nữa! Cô biết lời anh nói là thật.
Một lúc sau, Tống Thiên Vũ không thấy cô trả lời, đành miễn cưỡng bản thân cười gượng hai tiếng: “Gặp em rồi, anh nhất định ‘mi’ nát mặt em!”
Đáp lại anh chàng là tiếng cười nhẹ của Phùng Ngọc Nhi. Dịch Vương Thiên Anh và Phùng Thanh Thanh thấy bạn tốt như vậy, rất biết điều mà nhẹ nhàng. . . rút tai nghe mình đang kết nối với cuộc trò chuyện của hai người ra, lẳng lặng lui khỏi hiện trường, dự định về ký túc xá thông báo cho mọi người chuyện rút khỏi khu vực nằm vùng.
Phùng Ngọc Nhi nhìn thấy hai người kia như vậy, không nhịn được đỏ mặt, bộ dáng hiếm có khó tìm trong truyền thuyết: “ Đã biết có người khác kết nối trò chuyện, còn ở đó nói nhảm sao. . .?!”
“Bảo bối! Ba phân công anh điều tra vụ án bên thành phố C rồi, gần khu cô nhi viện lúc xưa! Anh vốn dĩ không muốn đi, nhưng mà còn phụ thuộc vào ý kiến của em” Giọng anh chàng đột nhiên trở nên buồn buồn: “Viện trưởng gọi điện cho anh mấy lần, nói rằng bà rất nhớ em, nhưng anh đều nói là em hiện tại rất bận, không thể liên lạc với bà ấy được. Nghe viện trưởng nói gần đây bà ấy không được khỏe, anh muốn đến đó xem sao. . . em đồng ý chứ?”
“Ừ! Anh đi đi, em chỉ sợ kẻ thù của chúng ta biết được quan hệ của em và viện trưởng mà làm hại bà ấy thôi. Anh gửi lời hỏi thăm tới bà ấy giúp em” Phùng Ngọc Nhi đá đá vài viên sỏi nhỏ dưới chân, tâm tình hiện tại rất phức tạp. Cô đến Địa Ngục làm việc không chỉ vì phúc lợi ở đây tốt, mà ở đây còn chuyên thu giữ huấn luyện trẻ em không có gia đình. Người của Địa Ngục tuyệt không có người thân nằm ngoài phạm vi đồng nghiệp và cấp trên cấp dưới.
Phùng Ngọc Nhi lúc xưa ở cô nhi viện được viện trưởng hết sức thương yêu, bà không vì khả năng đặc biệt của cô mà xa lánh cô, ngược lại còn cưu mang nuôi nấng cô. Mẹ cô chính là linh môi sư cao cấp của Địa Ngục, cha cô là hàng ma sư, lúc xưa cả gia đình cô tham gia vào một vụ án rất lớn, ba mẹ vì muốn bảo vệ cô cùng em trai khi bị kẻ thù truy sát nên vào đêm định mệnh đó trong lúc khẩn cấp đã đem hai đứa bé các cô giấu trong tủ quần áo. Cô lúc đó, cùng em trai tận mắt chứng kiến cảnh cha mẹ mình bị tàn sát, chiếc tủ không ngăn được hai đứa bé khóc nức nở, kẻ thù nghe thấy. . . cô lại tận mắt nhìn thêm em trai chưa tròn ba tuổi của mình chết thảm. Cuối cùng, chỉ còn mình cô dựa vào khả năng đặc biệt duy truyền từ mẹ mà không ai phát giác tránh khỏi quỷ môn quan.
Năng lực của cô, nếu năm xưa kẻ thù biết được. . . e rằng không may mắn sống sót đến bây giờ rồi! Giống như mẹ cô vậy, năng lực của bà rất cao, ngay cả vết thương lớn đến đâu cũng đều tong thời gian không đầy một giờ liền lành lặn như cũ, năm đó, kẽ thù đương nhiên biết khả năng này của bà, một nhát dao tẩm thuốc độc xuyên tim, cho dù là thần phật tái thế cũng không giúp được gì. . . .
Trong thời gian tưởng như tuyệt vọng đó, chàng thiếu niên Tống Thiên Vũ xuất hiện giống như một cái phao cứu sinh vớt cô ra khỏi thế giới tâm tối kia vậy, khi gặp anh, cô chỉ mới tám tuổi, đã sống tại khu cô nhi viện ổ chuột một năm, chịu hết những thứ gọi là khổ cực hành hạ, cặp mắt cũng chẳng còn sức sống, lạnh đến mức chính mình nhìn vào cũng thấy run. . . chẳng có thứ gọi là cảm xúc.
Cô còn nhớ, lúc đó cô ngã. . . à, hình như là bị ức hiếp, bọn trẻ lớn xác kia biết được cô có khả năng tự khôi phục liền lấy cô làm trò chơi, anh mỉm cười nhìn cô, một cô nhóc tám tuổi như cô dĩ nhiên nghĩ rằng anh cũng như mấy người khác, trêu chọc cô. . . vì thế. . . ặc! Cô nhặt đá chọi lên khuôn mặt tuấn tú kia cái bộp!!! ヘ( ̄▽ ̄*)ノ
Anh may mắn né được, chẳng những không tức giận mà còn cười, lần này cô biết, anh không phải trêu cô. . . mà là cười dịu dàng! Ánh mắt anh híp lại thành một mặt trăng khuyết, khoé môi ẩn chứa ôn nhu, bàn tay khẽ đưa lên xoa đầu cô. . . đúng lúc đó, có một người đàn ông chừng ba mươi lăm tuổi bước đến kéo anh dậy, nghiêm khắc nhìn anh: “Tiểu Vũ, con ức hiếp em sao?”
“Ba, con muốn em ấy!!” Cô nhớ mãi khoảnh khắc đó, ánh mắt anh kiên định như vậy, lời nói bá đạo như vậy, tất cả đều thế mà bắt đầu.
Ba anh nhận cô làm con nuôi, nhưng do ông là cán bộ cấp cao của Địa Ngục nên không thể đem cô về nuôi, đành phải đưa cô đến một cô nhi viện khác tốt hơn. Ở đấy, viện trưởng rất thương yêu cô, anh Tiểu Vũ cũng thường đến chơi đùa cùng cô, anh lớn hơn cô năm tuổi nhưng cưng chiều cô vô cùng, ngày tháng như vậy thắm thoắt trôi qua, năm mười tuổi, cô, Trọng Thiên Kì, Dịch Vương Thiên Anh, Vương Thiên Minh, Dương Bảo Nghi, Phùng Thanh Thanh chính thức gia nhập vào Địa Ngục, trải qua huấn luyện thêm mười năm, năm hai mươi hai tuổi, sáu người chia ra hai hướng thi hành nhiệm vụ đầu tiên . . . anh cứ như vậy luôn luôn ở bên cô.
Tống Thiên Vũ thấy cô không trả lời, nghĩ một chút liền ra vấn đề: “Lại nghĩ chuyện cũ sao?”
“Cảm ơn anh, anh Tiểu Vũ!” Phùng Ngọc Nhi có chút nghẹn ngào, nghĩ lại lúc đó nếu không may mắn gặp được anh, cô bây giờ sẽ ra sao đây?
“Ngốc! Anh đã nói bao nhiêu lần không cần thêm chữ ‘Tiểu’ trước tên anh, em gọi như vậy thật giống cách mẹ anh với ba anh gọi anh!” Tên đại Boss nào đó khó chịu cằn nhằn. Phùng Ngọc Nhi có thể tưởng tượng ra vẽ mặt đen thui của anh lúc này, nhịn không được cười nhẹ: “Thôi được, là Vũ!”
“Ngoan nhất vẫn là em, anh phải lên máy bay bay sang thành phố C đây, em làm nhiệm vụ cẩn thận nhé!”
“Ừm! Anh cũng vậy!!” Phùng Ngọc Nhi ngắt máy, khẽ quệt giọt nước mắt mới nhỏ xuống trên mi. Không phải cô không muốn đến cô nhi viện thăm viện trưởng, cũng không phải không biết giữa hai người chã có thứ gì như tình anh em, nhưng mà cô không muốn liên luỵ những người xung quanh như mẹ cô năm xưa. Linh môi sư là người kẻ xấu muốn tiêu diệt nhất, linh môi sư kết hôn với một hàng ma sư cấp cao là mục tiêu ‘không thể không tiêu diệt’ trong mắt bọn chúng. . . cô với anh, tuyệt đối không thể nào, vì anh, vì người xung quanh, vì chính cô. Cô- không- thể!!!
“Ai vậy?” Dịch Vương Thiên Anh ở một bên cố gắng nhón nhón chân qua nhìn. Ai nha, thật là không công bằng mà! Tại sao cô có ăn bao nhiêu cũng không cao bằng con nhỏ này vậy?
Phùng Ngọc Nhi lạnh mặt phun ra hai chữ: “Đại Boss!”
Phùng Thanh Thanh khó hiểu nhăn mặt, theo thói quen đưa tay lên đầu gảy gảy: “Sao không nghe đi?” Gọi thêm lần nữa lả ba lần luôn rồi nha?: “Biết đâu có chuyện gì quan trong cần nói!”
“Ờ!” Phùng Ngọc Nhi hờ hững gật đầu, cô làm sao có thể cho hai đồng đội tốt biết được, dạo gần đây không có chuyện gì, chỉ cần rảnh rỗi thì đại Boss tôn kính của họ- Tống Thiên Vũ liền gọi điện thoại cho cô nói nhảm từ chuyện trên trời đến chuyện dưới đất chứ!
Cuối cùng, cô nàng nào đó cũng bắt máy trong tâm trạng hết sức không vui vẻ: “Boss ‘lại’ có chuyện gì quan trọng sao?”
“Lần này thật sự là chuyện công, tổng bộ muốn anh nói với các em, mau chóng rút khỏi trường đại học X càng sớm càng tốt, bên phân tích tình hình báo về kết quả rất có thể các em sẽ gặp nguy hiểm, kẻ ác đã biết được hành tung của sáu người, nhất định sẽ không ngừng tay dể dàng như vậy đâu!!” Giọng nói bất đắt dĩ của Tống Thiên Vũ không ngừng lãi nhải ở đầu dây bên kia: “Anh lo cho em lắm đó. . .”
Tiếp theo là tiếng ‘tụt tụt’ ngắt máy. . . Phùng Ngọc Nhi thở dài, cô biết nhất định chuyện công nói xong sẽ biến thành chuyện tư mà!
Chuông điện thoại lại lần nữa vang lên, cô nàng lại tiếp tục thở dài: “Lần này là chuyện gì nữa Boss???” Chữ cuối cùng là dùng toàn lực kìm nén qua kẻ răng.
“Chuyện tư!” Giọng anh chàng có chút khổ não, Phùng Ngọc Nhi biết, lần này anh thực sự nghiêm túc rồi: “Nói đi!”
“Em nhất định phải khuyên nhũ Trọng Thiên Kì cho anh, cậu ta cố chấp nhất rồi! Nếu không sẽ nguy hiểm!! Còn nữa, anh thực sự lo cho em, bảo bối!” Càng nói giọng càng nhẹ, càng nhỏ.
Phùng Ngọc Nhi không đáp, chỉ im lặng. . . cũng không ngắt máy nữa! Cô biết lời anh nói là thật.
Một lúc sau, Tống Thiên Vũ không thấy cô trả lời, đành miễn cưỡng bản thân cười gượng hai tiếng: “Gặp em rồi, anh nhất định ‘mi’ nát mặt em!”
Đáp lại anh chàng là tiếng cười nhẹ của Phùng Ngọc Nhi. Dịch Vương Thiên Anh và Phùng Thanh Thanh thấy bạn tốt như vậy, rất biết điều mà nhẹ nhàng. . . rút tai nghe mình đang kết nối với cuộc trò chuyện của hai người ra, lẳng lặng lui khỏi hiện trường, dự định về ký túc xá thông báo cho mọi người chuyện rút khỏi khu vực nằm vùng.
Phùng Ngọc Nhi nhìn thấy hai người kia như vậy, không nhịn được đỏ mặt, bộ dáng hiếm có khó tìm trong truyền thuyết: “ Đã biết có người khác kết nối trò chuyện, còn ở đó nói nhảm sao. . .?!”
“Bảo bối! Ba phân công anh điều tra vụ án bên thành phố C rồi, gần khu cô nhi viện lúc xưa! Anh vốn dĩ không muốn đi, nhưng mà còn phụ thuộc vào ý kiến của em” Giọng anh chàng đột nhiên trở nên buồn buồn: “Viện trưởng gọi điện cho anh mấy lần, nói rằng bà rất nhớ em, nhưng anh đều nói là em hiện tại rất bận, không thể liên lạc với bà ấy được. Nghe viện trưởng nói gần đây bà ấy không được khỏe, anh muốn đến đó xem sao. . . em đồng ý chứ?”
“Ừ! Anh đi đi, em chỉ sợ kẻ thù của chúng ta biết được quan hệ của em và viện trưởng mà làm hại bà ấy thôi. Anh gửi lời hỏi thăm tới bà ấy giúp em” Phùng Ngọc Nhi đá đá vài viên sỏi nhỏ dưới chân, tâm tình hiện tại rất phức tạp. Cô đến Địa Ngục làm việc không chỉ vì phúc lợi ở đây tốt, mà ở đây còn chuyên thu giữ huấn luyện trẻ em không có gia đình. Người của Địa Ngục tuyệt không có người thân nằm ngoài phạm vi đồng nghiệp và cấp trên cấp dưới.
Phùng Ngọc Nhi lúc xưa ở cô nhi viện được viện trưởng hết sức thương yêu, bà không vì khả năng đặc biệt của cô mà xa lánh cô, ngược lại còn cưu mang nuôi nấng cô. Mẹ cô chính là linh môi sư cao cấp của Địa Ngục, cha cô là hàng ma sư, lúc xưa cả gia đình cô tham gia vào một vụ án rất lớn, ba mẹ vì muốn bảo vệ cô cùng em trai khi bị kẻ thù truy sát nên vào đêm định mệnh đó trong lúc khẩn cấp đã đem hai đứa bé các cô giấu trong tủ quần áo. Cô lúc đó, cùng em trai tận mắt chứng kiến cảnh cha mẹ mình bị tàn sát, chiếc tủ không ngăn được hai đứa bé khóc nức nở, kẻ thù nghe thấy. . . cô lại tận mắt nhìn thêm em trai chưa tròn ba tuổi của mình chết thảm. Cuối cùng, chỉ còn mình cô dựa vào khả năng đặc biệt duy truyền từ mẹ mà không ai phát giác tránh khỏi quỷ môn quan.
Năng lực của cô, nếu năm xưa kẻ thù biết được. . . e rằng không may mắn sống sót đến bây giờ rồi! Giống như mẹ cô vậy, năng lực của bà rất cao, ngay cả vết thương lớn đến đâu cũng đều tong thời gian không đầy một giờ liền lành lặn như cũ, năm đó, kẽ thù đương nhiên biết khả năng này của bà, một nhát dao tẩm thuốc độc xuyên tim, cho dù là thần phật tái thế cũng không giúp được gì. . . .
Trong thời gian tưởng như tuyệt vọng đó, chàng thiếu niên Tống Thiên Vũ xuất hiện giống như một cái phao cứu sinh vớt cô ra khỏi thế giới tâm tối kia vậy, khi gặp anh, cô chỉ mới tám tuổi, đã sống tại khu cô nhi viện ổ chuột một năm, chịu hết những thứ gọi là khổ cực hành hạ, cặp mắt cũng chẳng còn sức sống, lạnh đến mức chính mình nhìn vào cũng thấy run. . . chẳng có thứ gọi là cảm xúc.
Cô còn nhớ, lúc đó cô ngã. . . à, hình như là bị ức hiếp, bọn trẻ lớn xác kia biết được cô có khả năng tự khôi phục liền lấy cô làm trò chơi, anh mỉm cười nhìn cô, một cô nhóc tám tuổi như cô dĩ nhiên nghĩ rằng anh cũng như mấy người khác, trêu chọc cô. . . vì thế. . . ặc! Cô nhặt đá chọi lên khuôn mặt tuấn tú kia cái bộp!!! ヘ( ̄▽ ̄*)ノ
Anh may mắn né được, chẳng những không tức giận mà còn cười, lần này cô biết, anh không phải trêu cô. . . mà là cười dịu dàng! Ánh mắt anh híp lại thành một mặt trăng khuyết, khoé môi ẩn chứa ôn nhu, bàn tay khẽ đưa lên xoa đầu cô. . . đúng lúc đó, có một người đàn ông chừng ba mươi lăm tuổi bước đến kéo anh dậy, nghiêm khắc nhìn anh: “Tiểu Vũ, con ức hiếp em sao?”
“Ba, con muốn em ấy!!” Cô nhớ mãi khoảnh khắc đó, ánh mắt anh kiên định như vậy, lời nói bá đạo như vậy, tất cả đều thế mà bắt đầu.
Ba anh nhận cô làm con nuôi, nhưng do ông là cán bộ cấp cao của Địa Ngục nên không thể đem cô về nuôi, đành phải đưa cô đến một cô nhi viện khác tốt hơn. Ở đấy, viện trưởng rất thương yêu cô, anh Tiểu Vũ cũng thường đến chơi đùa cùng cô, anh lớn hơn cô năm tuổi nhưng cưng chiều cô vô cùng, ngày tháng như vậy thắm thoắt trôi qua, năm mười tuổi, cô, Trọng Thiên Kì, Dịch Vương Thiên Anh, Vương Thiên Minh, Dương Bảo Nghi, Phùng Thanh Thanh chính thức gia nhập vào Địa Ngục, trải qua huấn luyện thêm mười năm, năm hai mươi hai tuổi, sáu người chia ra hai hướng thi hành nhiệm vụ đầu tiên . . . anh cứ như vậy luôn luôn ở bên cô.
Tống Thiên Vũ thấy cô không trả lời, nghĩ một chút liền ra vấn đề: “Lại nghĩ chuyện cũ sao?”
“Cảm ơn anh, anh Tiểu Vũ!” Phùng Ngọc Nhi có chút nghẹn ngào, nghĩ lại lúc đó nếu không may mắn gặp được anh, cô bây giờ sẽ ra sao đây?
“Ngốc! Anh đã nói bao nhiêu lần không cần thêm chữ ‘Tiểu’ trước tên anh, em gọi như vậy thật giống cách mẹ anh với ba anh gọi anh!” Tên đại Boss nào đó khó chịu cằn nhằn. Phùng Ngọc Nhi có thể tưởng tượng ra vẽ mặt đen thui của anh lúc này, nhịn không được cười nhẹ: “Thôi được, là Vũ!”
“Ngoan nhất vẫn là em, anh phải lên máy bay bay sang thành phố C đây, em làm nhiệm vụ cẩn thận nhé!”
“Ừm! Anh cũng vậy!!” Phùng Ngọc Nhi ngắt máy, khẽ quệt giọt nước mắt mới nhỏ xuống trên mi. Không phải cô không muốn đến cô nhi viện thăm viện trưởng, cũng không phải không biết giữa hai người chã có thứ gì như tình anh em, nhưng mà cô không muốn liên luỵ những người xung quanh như mẹ cô năm xưa. Linh môi sư là người kẻ xấu muốn tiêu diệt nhất, linh môi sư kết hôn với một hàng ma sư cấp cao là mục tiêu ‘không thể không tiêu diệt’ trong mắt bọn chúng. . . cô với anh, tuyệt đối không thể nào, vì anh, vì người xung quanh, vì chính cô. Cô- không- thể!!!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook