Phong Hoa Vô Song: Cưng Chiều Độc Phi
-
Chương 89: Chiến tranh lên đỉnh điểm
Editor: Tử Diệp
Xung đột giữa Thần Hữu đế quốc và U Minh giáo đã tiến vào đến đọan gay cấn. Mỗi ngày Quân Lâm Ngọc ở đại doanh chỉ huy chiến đấu, lại thường xuyên nhận tin tiền tuyến những binh lính bất hạnh hy sinh. Phượng Vô Song cũng "không trâu bắt chó đi cày"*, đảm đương thân phận quân y. Một ít người bệnh nặng liền trực tiếp giao cho nàng xử lý.
Thẳng đến hôm nay, toàn quân tổng cộng hơn ba vạn người, các binh lính đã được chữa trị, có hơn một vạn hơn người, gần một phần ba tỉ lệ.
Hơn một phần ba trong đám người trong ba phần binh lính, là trọng thương, mặc dù được được trị, cũng không thể lập tức một lần trở lại trên chiến trường. Cũng có ý nghĩa binh lực quân đội Thần Hữu đế quốc mất đi một vạn người, còn sót lại tren dưới hai vạn người.
Mày Quân Lâm Ngọc mấy ngày nay vẫn chưa có thể giãn ra. Thật sự thế cụv chiến tranh quá mức khẩn trương. Sắc mặt Quân Lâm Ngọc cũng càng ngày càng khó coi.
Trận chiến tranh này, tình huống thực tế ngoài dự liệu. Vốn dĩ làThần Hữu đế quốc nắm chắc thắng lợi, hiện giờ lại không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Nguyên nhân, cũng không phải binh lực Thần Hữu đế quốc yếu, mà đối phương quá mức âm hiểm. Quân Lâm Ngọc huấn luyện binh lực trước nay đều đánh chính diện cùng phòng thủ, công lực mỗi binh lính đều không tính yếu.
Suy nghĩ Quân Lâm Ngọc trước nay không muốn trộm cắp, đánh giặc cũng muốn đánh đến ngồi ngay ngắn, đánh chính diện dành được thắng lợi mới là chân chính. Bọn họ cũng không tiếc dùng chút ám chiêu. Huống chi từ khi Quân Lâm Ngọc tiếp nhận Thần Hữu đế quốc tới nay, vẫn luôn làm như vậy, hắn cũng chưa từng bị thua.
Nhưng, lúc này đây, mọi việc hết thảy đều không thuận lợi.
Một lần nữa U Minh giáo, không chỉ có tới ào ạt, càng âm hiểm xảo trá. U Minh giáo là tà giáo giỏi về dùng độc, hơn nữa độc bọn họ đều cực kỳ hiếm thấy, thậm chí thuốc độc bí mật, mới lạ. Giải dược chẳng khác mò kim đáy bể.
Các binh lính bị thương, đại bộ phận bị trúng độc mà trọng thương, U Minh giáo âm hiểm ở chỗ hắn quang minh chính đại dùng độc, sợ người khác không biết bọn họ làm, nhưng mà, đây cũng là một loại giết người.
Bọn họ cũng không phải một lần hạ độc một nhóm người, mà tới trăm người, thời điểm mỗi người cho rằng sẽ khỏi hẳn, lại dùng tới loại độc mới. Bọn họ phảng phất như dùng phương pháp tiêu diệt từng bộ phận để phá hủy thân thể.
Hảo!
Cách làm tàn nhẫn, cách làm âm độc không có gì so sánh được. Thân thể bị thương có thể chữa khỏi, nhưng tấn công vào tâm lý, một chốc rất khó biến mất. Càng khiến người khó thoát kiếp nạn.
“Song Nhi, có biện pháp giải quyết không?” Mày kiếm Quân Lâm Ngọc nhíu chặt, trầm giọng hỏi.
Phượng Vô Song vừa mới kiểm tra xong một binh lính bị thương. Tên binh lính này trúng độc vô cùng quỷ dị. Cả người hư thối, chảy mũ, còn phát ra một cổ khí tanh tưởi. Xa gần đều có thể ngửi được làm người khác buồn nôn.
Toàn thân người bệnh mắc bệnh nặng. Mắt thấy cuối cùng một chút làn da hoàn hảo đều bắt đầu hư thối lên. Tinh thần bọn lính lực đều bị một màn tình huống này làm bủn rủn.
“Không thể xác định!” Sắc mặtPhượng Vô Song thập phần khó coi, nàng lắc lắc đầu, mặc dù bị mùi hôi khiến không thể mở mắt, vẫn không có ý ghét bỏ.
Y thuật quân y cùng Quân Lâm Ngọc giới hạn chữa da thịt bị thương, đối với độc tố, Phượng Vô Song hiểu được nhiều một ít, bởi vậy, mấy ngày nay, phàm là binh lính trúng độc toàn đưa lại đây để Phượng Vô Song chữa bệnh. Mỗi một lần, tuy không thể một lần trị khỏi hẳn, nhưng cũng hướng tới phương hướng phát triển.
Lúc này đây, tình huống tương đương khó giải quyết.
Đầu tiên, loại độc này Phượng Vô Song cũng chưa bao giờ gặp qua, trong y thư cũng chưa từng có ghi chép loại bệnh trạng này. Phượng Vô Song trong lúc nhất thời cũng khó có thể nghĩ ra phương thuốc giải. Trong lúc nhất thời, bọn lính đều bị một màn làm kinh sợ.
Giống như U Minh giáo cảnh cáo Thần Hữu đế quốc. Cũng hoặc có ý nghĩa bọn họ bắt đầu vòng tiến công mới.
“Quả thực buồn cười!” Phượng Vô Song hung hăng vỗ cái bàn. Bệnh tình khó giải quyết như thế, nàng vẫn chưa một lần gặp. Nếu ở kiếp trước, có loại dụng cụ phân tích xét nghiệm, khả năng giải quyết không phiền toái, mà nơi này, chỉ có thể bằng một đôi mắt xem cùng đã có kinh nghiệm phân tích, sự tình liền trở thành khó giải quyết.
Mắt thấy thân thế binh lính bắt đầu thối rữa nhiều lên, mùi tanh càng ngày càng nồng, binh lính này đau thậm chí trực tiếp ngất xỉu đi. Phượng Vô Song cùng với các ngự y xác định phương thuốc, như cũ không hề tiến triển.
Đúng lúc này, Quân Lâm Ngọc nhanh chóng đưa ra một cái quyết định. Hắn tự mình suất quân tiến công. Nếu lại tiến hành đánh lâu dài, Thần Hữu đế quốc sẽ thua không thể nghi ngờ. Bởi vì bọn họ chỉ có vũ lực cùng chiến thuật thuần túy, mà không có độc thúc giục lấy mạng người.
“Toàn quân nghe lệnh, Thần Hữu đế quân tự mình dẫn quân đi trước tiến công, chắc chắn huyết tẩy U Minh giáo, báo thù các huynh đệ bị thương và bất hạnh hi sinh khi làm nhiệm vụ!” Mặc Vũ ở trước toàn quân, tuyên bố quyết định.
Quả nhiên, trong nháy mắt ngọn lửa vốn dĩ trầm xuống lập tức bùng lên. Ở trong lòng thần dân Thần Hữu đế quốc, Thần Hữu đế quân Quân Lâm Ngọc giống như một vị thần tồn tại. Có Đế Quân ở đây, bọn họ tựa hồ có thể nhìn thấy ánh mặt trời của thắng lợi.
-------------------------------------
*Không trâu bắt có đi cày: Bắt buộc phải thay thế, thực hiện việc không phù hợp.
Xung đột giữa Thần Hữu đế quốc và U Minh giáo đã tiến vào đến đọan gay cấn. Mỗi ngày Quân Lâm Ngọc ở đại doanh chỉ huy chiến đấu, lại thường xuyên nhận tin tiền tuyến những binh lính bất hạnh hy sinh. Phượng Vô Song cũng "không trâu bắt chó đi cày"*, đảm đương thân phận quân y. Một ít người bệnh nặng liền trực tiếp giao cho nàng xử lý.
Thẳng đến hôm nay, toàn quân tổng cộng hơn ba vạn người, các binh lính đã được chữa trị, có hơn một vạn hơn người, gần một phần ba tỉ lệ.
Hơn một phần ba trong đám người trong ba phần binh lính, là trọng thương, mặc dù được được trị, cũng không thể lập tức một lần trở lại trên chiến trường. Cũng có ý nghĩa binh lực quân đội Thần Hữu đế quốc mất đi một vạn người, còn sót lại tren dưới hai vạn người.
Mày Quân Lâm Ngọc mấy ngày nay vẫn chưa có thể giãn ra. Thật sự thế cụv chiến tranh quá mức khẩn trương. Sắc mặt Quân Lâm Ngọc cũng càng ngày càng khó coi.
Trận chiến tranh này, tình huống thực tế ngoài dự liệu. Vốn dĩ làThần Hữu đế quốc nắm chắc thắng lợi, hiện giờ lại không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Nguyên nhân, cũng không phải binh lực Thần Hữu đế quốc yếu, mà đối phương quá mức âm hiểm. Quân Lâm Ngọc huấn luyện binh lực trước nay đều đánh chính diện cùng phòng thủ, công lực mỗi binh lính đều không tính yếu.
Suy nghĩ Quân Lâm Ngọc trước nay không muốn trộm cắp, đánh giặc cũng muốn đánh đến ngồi ngay ngắn, đánh chính diện dành được thắng lợi mới là chân chính. Bọn họ cũng không tiếc dùng chút ám chiêu. Huống chi từ khi Quân Lâm Ngọc tiếp nhận Thần Hữu đế quốc tới nay, vẫn luôn làm như vậy, hắn cũng chưa từng bị thua.
Nhưng, lúc này đây, mọi việc hết thảy đều không thuận lợi.
Một lần nữa U Minh giáo, không chỉ có tới ào ạt, càng âm hiểm xảo trá. U Minh giáo là tà giáo giỏi về dùng độc, hơn nữa độc bọn họ đều cực kỳ hiếm thấy, thậm chí thuốc độc bí mật, mới lạ. Giải dược chẳng khác mò kim đáy bể.
Các binh lính bị thương, đại bộ phận bị trúng độc mà trọng thương, U Minh giáo âm hiểm ở chỗ hắn quang minh chính đại dùng độc, sợ người khác không biết bọn họ làm, nhưng mà, đây cũng là một loại giết người.
Bọn họ cũng không phải một lần hạ độc một nhóm người, mà tới trăm người, thời điểm mỗi người cho rằng sẽ khỏi hẳn, lại dùng tới loại độc mới. Bọn họ phảng phất như dùng phương pháp tiêu diệt từng bộ phận để phá hủy thân thể.
Hảo!
Cách làm tàn nhẫn, cách làm âm độc không có gì so sánh được. Thân thể bị thương có thể chữa khỏi, nhưng tấn công vào tâm lý, một chốc rất khó biến mất. Càng khiến người khó thoát kiếp nạn.
“Song Nhi, có biện pháp giải quyết không?” Mày kiếm Quân Lâm Ngọc nhíu chặt, trầm giọng hỏi.
Phượng Vô Song vừa mới kiểm tra xong một binh lính bị thương. Tên binh lính này trúng độc vô cùng quỷ dị. Cả người hư thối, chảy mũ, còn phát ra một cổ khí tanh tưởi. Xa gần đều có thể ngửi được làm người khác buồn nôn.
Toàn thân người bệnh mắc bệnh nặng. Mắt thấy cuối cùng một chút làn da hoàn hảo đều bắt đầu hư thối lên. Tinh thần bọn lính lực đều bị một màn tình huống này làm bủn rủn.
“Không thể xác định!” Sắc mặtPhượng Vô Song thập phần khó coi, nàng lắc lắc đầu, mặc dù bị mùi hôi khiến không thể mở mắt, vẫn không có ý ghét bỏ.
Y thuật quân y cùng Quân Lâm Ngọc giới hạn chữa da thịt bị thương, đối với độc tố, Phượng Vô Song hiểu được nhiều một ít, bởi vậy, mấy ngày nay, phàm là binh lính trúng độc toàn đưa lại đây để Phượng Vô Song chữa bệnh. Mỗi một lần, tuy không thể một lần trị khỏi hẳn, nhưng cũng hướng tới phương hướng phát triển.
Lúc này đây, tình huống tương đương khó giải quyết.
Đầu tiên, loại độc này Phượng Vô Song cũng chưa bao giờ gặp qua, trong y thư cũng chưa từng có ghi chép loại bệnh trạng này. Phượng Vô Song trong lúc nhất thời cũng khó có thể nghĩ ra phương thuốc giải. Trong lúc nhất thời, bọn lính đều bị một màn làm kinh sợ.
Giống như U Minh giáo cảnh cáo Thần Hữu đế quốc. Cũng hoặc có ý nghĩa bọn họ bắt đầu vòng tiến công mới.
“Quả thực buồn cười!” Phượng Vô Song hung hăng vỗ cái bàn. Bệnh tình khó giải quyết như thế, nàng vẫn chưa một lần gặp. Nếu ở kiếp trước, có loại dụng cụ phân tích xét nghiệm, khả năng giải quyết không phiền toái, mà nơi này, chỉ có thể bằng một đôi mắt xem cùng đã có kinh nghiệm phân tích, sự tình liền trở thành khó giải quyết.
Mắt thấy thân thế binh lính bắt đầu thối rữa nhiều lên, mùi tanh càng ngày càng nồng, binh lính này đau thậm chí trực tiếp ngất xỉu đi. Phượng Vô Song cùng với các ngự y xác định phương thuốc, như cũ không hề tiến triển.
Đúng lúc này, Quân Lâm Ngọc nhanh chóng đưa ra một cái quyết định. Hắn tự mình suất quân tiến công. Nếu lại tiến hành đánh lâu dài, Thần Hữu đế quốc sẽ thua không thể nghi ngờ. Bởi vì bọn họ chỉ có vũ lực cùng chiến thuật thuần túy, mà không có độc thúc giục lấy mạng người.
“Toàn quân nghe lệnh, Thần Hữu đế quân tự mình dẫn quân đi trước tiến công, chắc chắn huyết tẩy U Minh giáo, báo thù các huynh đệ bị thương và bất hạnh hi sinh khi làm nhiệm vụ!” Mặc Vũ ở trước toàn quân, tuyên bố quyết định.
Quả nhiên, trong nháy mắt ngọn lửa vốn dĩ trầm xuống lập tức bùng lên. Ở trong lòng thần dân Thần Hữu đế quốc, Thần Hữu đế quân Quân Lâm Ngọc giống như một vị thần tồn tại. Có Đế Quân ở đây, bọn họ tựa hồ có thể nhìn thấy ánh mặt trời của thắng lợi.
-------------------------------------
*Không trâu bắt có đi cày: Bắt buộc phải thay thế, thực hiện việc không phù hợp.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook