Phong Du Lạc One Piece
-
Chương 117: Suy nghĩ
Luồng khí tức hùng mạnh từ trên người Phong bốc cao hừng hực, giống như ngọn lửa nóng rực bập bùng không bao giờ tắt.
Hắn hóa thành cơn lốc điên cuồng lao đến hai Tứ Hoàng "ảo ảnh", mỗi bước chân đạp xuống đều khiến mặt đất nứt toát ra trông vô cùng khủng bố.
Rầm!!!... Rầm!!!...
Rất nhanh, âm thanh va chạm giữa ba con quái vật ở trung tâm vòng chiến mở màn cho cuộc đại chiến cuối cùng. Những người ở hai phe theo đó cấp tốc triển khai đối đầu, chiến trường nháy mắt biến thành một mảnh hỗn loạn.
Phong biết mình đối với phe phòng thủ quan trọng như thế nào cho nên vừa mới khởi đầu liền tung hết sức, tuyệt không giữ lại chút gì.
Chân tay hắn cứng rắn hơn cả sắt thép liên tục công kích vào chỗ hiểm trên người hai ảo ảnh khổng lồ. May mắn cả hai đều là vật vô tri nên không có né tránh, chỉ đón nhận rồi đáp trả một cách máy móc.
Với tốc độ biến thái của Phong thì chuyện tránh né cũng không quá mức khó khăn, giao thủ trong thời gian ngắn hắn liền nắm bắt được chu kỳ tấn công của hai ảo ảnh.
"So với hàng thật thì bọn mày còn không bằng một phần mười chứ đừng nói là bốn phần."
Thầm cười lạnh, Phong nhẹ nhàng nghiêng mình thoát khỏi cẳng chân khổng lồ, đồng thời giang tay ôm chặt lấy nó rồi dùng sức quật mạnh xuống đất.
Oành!!!
Thân hình khổng lồ của Kaido "ảo ảnh" lượn một vòng trên không trung sau đó nện thẳng xuống đất, cả khu vực xung quanh rung lên như gặp động đất cường độ cao.
Chưa dừng lại ở đó, Phong nâng chân ý đồ giậm nát đầu tên ảo ảnh thứ nhất, bất quá nếu dễ dàng tiêu diệt như vậy thì đã không phải là Tứ Hoàng thống trị một vùng biển rộng lớn rồi, dù là ảo ảnh thì cũng căn cứ vào người thật mà tạo ra.
Sâu dưới tầng đất truyền đến tiếng rống giận dữ, một bàn tay từ dưới cái hố do Kaido rơi xuống mà thành lấy tốc độ không tưởng thò lên túm chặt lấy chân Phong.
-Quả không hổ danh Tứ Hoàng...
Chỉ kịp để lại vài từ, Phong bị cánh tay khổng lồ kia kéo mạnh xuống hố, hai giây sau, hắn tựa viên đạn pháo bắn thẳng lên không trung, giữa đường bay liên tục hộc ra mấy ngụm máu tươi hòa vào cơn mưa nặng hạt.
Phía bên kia, Scorpion đã đứng dậy từ lúc nào, cảm nhận được cơ hội kết liễu kẻ địch mạnh mẽ đã tới, không chút chần chừ Scorpion gào lên.
- Sagittarius!!!
Làm đồng đội với nhau bao lâu nay, Sagittarius lập tức hiểu được Scorpion muốn gì, hắn đánh mắt với ba Binh Vương bên cạnh sau đó nhún người rời khỏi vòng chiến.
Cả ba đồng dạng gật đầu tản ra khỏa lấp vào chỗ trống mà Sagittarius để lại.
Kuro và Shiro nhận ra điểm bất thường, Kuro hóa thân Hải Thần nắm chặt đinh ba phóng mạnh về phía Sagittarius.
- Muốn đi sao?? Nào có dễ dàng như vậy.
Tiếng gió rít ghê tai xen lẫn tiếng sấm, hai âm thanh cộng hưởng lẫn nhau khiến da gà đám người quanh đó thi nhau nổi lên.
Virgo, Gemini, Capricorn ba người làm sao có thể để Kuro thành công ngăn cản Sagittarius.
Dưới hiệu lệnh của Virgo, Gemini và Capricorn đồng loạt bước lên chống đỡ một kích cường đại của Kuro.
Nhờ vào sự bảo vệ của ba người đồng đội, Sagittarius an toàn rời khỏi sự cuộc chiến, hắn chạy nhanh đến một góc vắng vẻ sau đó tập trung nhìn chằm chằm thân ảnh đang bay trên trời.
Vài giây sau, Thần Cung lần thứ hai được nâng lên.
Có thể nói Sagittarius chưa bao giờ phải sử dụng Thần Tiễn hai lần trong một ngày, bởi vì nó bào mòn quá nhiều sức lực của hắn, để phóng xuất một đòn công kích xuyên thủng mọi tầng phòng ngự của người được cho là xuất sắc nhất về mặt này thì không cần nói cũng biết cái giá phải trả cao như thế nào.
- Trở về với cát bụi đi...
Giữa không trung, Phong vẫn còn chưa thể ổn định lại cơ thể thì bỗng cảm thấy nguy hiểm cực độ. Đôi mắt hắn trừng lớn nhìn về một hướng bên dưới mặt đất, nơi đó có một điểm sáng nhỏ bé đang ngày càng phóng đại.
- Cái quái??
Tốc độ của nó dù là Phong cũng cảm thấy khó thở, lúc này có tránh cũng không kịp nữa rồi. Không mất quá nhiều thời gian suy nghĩ biện pháp, Phong quyết đoán vung hai tay tiếp đón.
Thần Tiễn xé rách không gian hiện ra trước mặt Phong, nhờ có sự chuẩn bị, hắn nhanh nhẹn kẹp chặt hai tay giữ cố định Thần Tiễn giữa không trung.
Mặc dù biết uy lực của thứ đồ chơi này không hề yếu nhưng Phong lại không ngờ được nó lại mạnh đến mức ngay chính bản thân hắn cũng không thể đỡ nổi.
Dưới áp lực cường đại, cơ thể Phong bị đẩy đi càng ngày càng xa, hai cánh tay tiếp xúc với Thần Tiễn tuy có cường hóa Haki nhưng vẫn khó tránh khỏi thương tích.
Phong cảm thấy hai tay mình như sắp gãy ra tới nơi rồi vậy, tuy nhiên sắc mặt hắn một chút thay đổi cũng không, vẫn bình tĩnh thản nhiên, Còn loại đau đớn nào mà Phong chưa từng hưởng thụ qua chứ, chỉ mới bấy nhiêu sao có thể làm khó được hắn.
Chịu đựng như vậy gần hai phút, rốt cuộc thì Thần Tiễn cũng tan biến trên tay Phong, có điều tay hắn lúc này tương tự máu tươi đầm đìa, thương tích đến biến dị không còn hình dạng ban đầu nữa.
Độ cao hiện tại mà Phong đang bay cách mặt đất hơn mấy ngàn mét, từ trên đây nhìn xuống bao quát được cả hòn đảo.
Khẽ nhắm mắt cảm nhận từng giọt mưa rơi trên mặt và cơn đau nơi tay, trong đầu Phong bỗng dưng nảy ra một ý nghĩ.
"Đám Hải Tặc Vũ Trụ này rất mạnh, nếu thu được bọn chúng về dưới trướng phục vụ cho mình thì tốt quá..."
Ý niệm vừa hiện ra thì giống như một mầm cây tươi tốt, lập tức bén rễ không cách nào xóa đi được.
(chương này mình viết lúc làm việc nên hơi ngắn, chương sau dài hơn bù lại nha)
Hắn hóa thành cơn lốc điên cuồng lao đến hai Tứ Hoàng "ảo ảnh", mỗi bước chân đạp xuống đều khiến mặt đất nứt toát ra trông vô cùng khủng bố.
Rầm!!!... Rầm!!!...
Rất nhanh, âm thanh va chạm giữa ba con quái vật ở trung tâm vòng chiến mở màn cho cuộc đại chiến cuối cùng. Những người ở hai phe theo đó cấp tốc triển khai đối đầu, chiến trường nháy mắt biến thành một mảnh hỗn loạn.
Phong biết mình đối với phe phòng thủ quan trọng như thế nào cho nên vừa mới khởi đầu liền tung hết sức, tuyệt không giữ lại chút gì.
Chân tay hắn cứng rắn hơn cả sắt thép liên tục công kích vào chỗ hiểm trên người hai ảo ảnh khổng lồ. May mắn cả hai đều là vật vô tri nên không có né tránh, chỉ đón nhận rồi đáp trả một cách máy móc.
Với tốc độ biến thái của Phong thì chuyện tránh né cũng không quá mức khó khăn, giao thủ trong thời gian ngắn hắn liền nắm bắt được chu kỳ tấn công của hai ảo ảnh.
"So với hàng thật thì bọn mày còn không bằng một phần mười chứ đừng nói là bốn phần."
Thầm cười lạnh, Phong nhẹ nhàng nghiêng mình thoát khỏi cẳng chân khổng lồ, đồng thời giang tay ôm chặt lấy nó rồi dùng sức quật mạnh xuống đất.
Oành!!!
Thân hình khổng lồ của Kaido "ảo ảnh" lượn một vòng trên không trung sau đó nện thẳng xuống đất, cả khu vực xung quanh rung lên như gặp động đất cường độ cao.
Chưa dừng lại ở đó, Phong nâng chân ý đồ giậm nát đầu tên ảo ảnh thứ nhất, bất quá nếu dễ dàng tiêu diệt như vậy thì đã không phải là Tứ Hoàng thống trị một vùng biển rộng lớn rồi, dù là ảo ảnh thì cũng căn cứ vào người thật mà tạo ra.
Sâu dưới tầng đất truyền đến tiếng rống giận dữ, một bàn tay từ dưới cái hố do Kaido rơi xuống mà thành lấy tốc độ không tưởng thò lên túm chặt lấy chân Phong.
-Quả không hổ danh Tứ Hoàng...
Chỉ kịp để lại vài từ, Phong bị cánh tay khổng lồ kia kéo mạnh xuống hố, hai giây sau, hắn tựa viên đạn pháo bắn thẳng lên không trung, giữa đường bay liên tục hộc ra mấy ngụm máu tươi hòa vào cơn mưa nặng hạt.
Phía bên kia, Scorpion đã đứng dậy từ lúc nào, cảm nhận được cơ hội kết liễu kẻ địch mạnh mẽ đã tới, không chút chần chừ Scorpion gào lên.
- Sagittarius!!!
Làm đồng đội với nhau bao lâu nay, Sagittarius lập tức hiểu được Scorpion muốn gì, hắn đánh mắt với ba Binh Vương bên cạnh sau đó nhún người rời khỏi vòng chiến.
Cả ba đồng dạng gật đầu tản ra khỏa lấp vào chỗ trống mà Sagittarius để lại.
Kuro và Shiro nhận ra điểm bất thường, Kuro hóa thân Hải Thần nắm chặt đinh ba phóng mạnh về phía Sagittarius.
- Muốn đi sao?? Nào có dễ dàng như vậy.
Tiếng gió rít ghê tai xen lẫn tiếng sấm, hai âm thanh cộng hưởng lẫn nhau khiến da gà đám người quanh đó thi nhau nổi lên.
Virgo, Gemini, Capricorn ba người làm sao có thể để Kuro thành công ngăn cản Sagittarius.
Dưới hiệu lệnh của Virgo, Gemini và Capricorn đồng loạt bước lên chống đỡ một kích cường đại của Kuro.
Nhờ vào sự bảo vệ của ba người đồng đội, Sagittarius an toàn rời khỏi sự cuộc chiến, hắn chạy nhanh đến một góc vắng vẻ sau đó tập trung nhìn chằm chằm thân ảnh đang bay trên trời.
Vài giây sau, Thần Cung lần thứ hai được nâng lên.
Có thể nói Sagittarius chưa bao giờ phải sử dụng Thần Tiễn hai lần trong một ngày, bởi vì nó bào mòn quá nhiều sức lực của hắn, để phóng xuất một đòn công kích xuyên thủng mọi tầng phòng ngự của người được cho là xuất sắc nhất về mặt này thì không cần nói cũng biết cái giá phải trả cao như thế nào.
- Trở về với cát bụi đi...
Giữa không trung, Phong vẫn còn chưa thể ổn định lại cơ thể thì bỗng cảm thấy nguy hiểm cực độ. Đôi mắt hắn trừng lớn nhìn về một hướng bên dưới mặt đất, nơi đó có một điểm sáng nhỏ bé đang ngày càng phóng đại.
- Cái quái??
Tốc độ của nó dù là Phong cũng cảm thấy khó thở, lúc này có tránh cũng không kịp nữa rồi. Không mất quá nhiều thời gian suy nghĩ biện pháp, Phong quyết đoán vung hai tay tiếp đón.
Thần Tiễn xé rách không gian hiện ra trước mặt Phong, nhờ có sự chuẩn bị, hắn nhanh nhẹn kẹp chặt hai tay giữ cố định Thần Tiễn giữa không trung.
Mặc dù biết uy lực của thứ đồ chơi này không hề yếu nhưng Phong lại không ngờ được nó lại mạnh đến mức ngay chính bản thân hắn cũng không thể đỡ nổi.
Dưới áp lực cường đại, cơ thể Phong bị đẩy đi càng ngày càng xa, hai cánh tay tiếp xúc với Thần Tiễn tuy có cường hóa Haki nhưng vẫn khó tránh khỏi thương tích.
Phong cảm thấy hai tay mình như sắp gãy ra tới nơi rồi vậy, tuy nhiên sắc mặt hắn một chút thay đổi cũng không, vẫn bình tĩnh thản nhiên, Còn loại đau đớn nào mà Phong chưa từng hưởng thụ qua chứ, chỉ mới bấy nhiêu sao có thể làm khó được hắn.
Chịu đựng như vậy gần hai phút, rốt cuộc thì Thần Tiễn cũng tan biến trên tay Phong, có điều tay hắn lúc này tương tự máu tươi đầm đìa, thương tích đến biến dị không còn hình dạng ban đầu nữa.
Độ cao hiện tại mà Phong đang bay cách mặt đất hơn mấy ngàn mét, từ trên đây nhìn xuống bao quát được cả hòn đảo.
Khẽ nhắm mắt cảm nhận từng giọt mưa rơi trên mặt và cơn đau nơi tay, trong đầu Phong bỗng dưng nảy ra một ý nghĩ.
"Đám Hải Tặc Vũ Trụ này rất mạnh, nếu thu được bọn chúng về dưới trướng phục vụ cho mình thì tốt quá..."
Ý niệm vừa hiện ra thì giống như một mầm cây tươi tốt, lập tức bén rễ không cách nào xóa đi được.
(chương này mình viết lúc làm việc nên hơi ngắn, chương sau dài hơn bù lại nha)
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook