Phòng Đọc Sách Đêm Khuya
-
Chương 26: Đầu Thất
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Dựa theo thông tin mà báo Giang Hải (báo chí bản xứ ở Thông thành) đã đăng thì lần hỏa hoạn bên trong rạp chiếu phim này có bảy người chết, hơn ba mươi người bị thương ở các cấp độ khác nhau.
Một tuần trôi qua, rạp chiếu phim ấy đã đóng cửa. Muốn rạp chiếu phim mở lại trong thời gian ngắn là không thể nào, thậm chí rạp chiếu phim này có thể vì thế mà bị phá bỏ. Vốn dĩ, mở ở chỗ này cũng đã lỗ vốn rồi, đương nhiên họ sẽ không gióng trống khua chiên khai trương lại.
Cứ như vậy, chuỗi kinh doanh ở trung tâm này coi như tuyên bố chính thức khai tử.
Lần này, Chu Trạch không liên hệ với bác sĩ Lâm nữa, hai bên duy trì một loại ăn ý vô hình, sinh hoạt của ai người nấy lo. Ngược lại cha mẹ vợ có gọi điện thoại mấy lần, chất vấn tại sao Chu Trạch không về nhà, gan to quá rồi, vân vân…
Về sau Chu Trạch dứt khoát chặn luôn số điện thoại của bọn họ.
Vấn đề đau đầu hiện tại chính là việc mở cái tiệm sách này là dùng tiền của cha mẹ vợ, lấy đồ của người khác rồi thì khó mà thẳng tay được. Có điều Chu Trạch vẫn chưa nghĩ ra biện pháp gì để kiếm tiền, để bản thân có thể mở cửa hàng thêm lần nữa theo đúng nghĩa độc lập.
Chỉ có thể nói, thứ mà Từ Nhạc để lại cho mình quá tệ.
Ngược lại thì có mấy nhà truyền thông đã liên lạc với hắn, hy vọng có thể phỏng vấn nghĩa cử cao đẹp hăng hái làm việc tốt lần này của Chu Trạch, tuyên dương năng lượng tích cực của thế hệ mới, nhưng tất cả đều bị Chu Trạch từ chối.
Hắn chẳng có chút hứng thú với cái danh hiệu này, tục ngữ có câu: “Cây to đón gió”. Bản thân hắn lại mang thêm cái thân phận này, nếu thật sự biến bản thân thành danh nhân gì đó, ngược lại sẽ gây ra nhiều nguy hiểm không thể lường trước được.
Một tuần qua, việc làm ăn buôn bán vẫn cứ bình thường ảm đạm. Tiền thu mỗi ngày cũng không đủ một trăm, chi phí điện nước hay tiền thuê nhà gì cũng không đủ, nhưng Chu Trạch cũng không để ý mấy thứ này.
Cái hắn để ý chính là cậu Hứa Thanh Lãng bên hàng xóm đã một tuần rồi không mở cửa buôn bán.
Chu Trạch gọi một người bẻ khóa vô lương đến giúp phá khóa cửa, kết quả một lần đi vào cũng không tìm thấy nước mơ chua, phòng bếp được thu dọn rất sạch sẽ, sạch đến bất ngờ.
Thật khó hiểu mà.
Nếu một tên đàn ông có dáng dấp khuôn mặt cực đẹp, lại còn giàu có, một ngày nọ, đột nhiên tên đó lại có ý định nếm thử mùi vị hồng trần rồi bay đi như một cơn gió nhẹ thì rất khó để tìm được cậu ta.
Cũng chính vì thế nên một tuần trôi qua đối với Chu Trạch cực kỳ bức bối khổ sở.
Sa tế này, giấm lâu năm này, tương ớt này, nước chanh đặc, rồi còn các phương pháp khác đều đã thử qua, mặc dù chúng có thể giúp mình ăn hết chút xíu cơm canh nhưng tất cả đều khiến bản thân khổ không thể tả được, so với hiệu quả của nước mơ chua tổ truyền của Hứa Thanh Lãng đều kém xa.
Ban đêm, Chu Trạch một mình ngồi xổm trước cửa hiệu sách, trên miệng còn ngậm một điếu thuốc, ánh mắt thỉnh thoảng liếc nhà sát vách một chút, có cái cảm giác cuộc đời thê lương hết chỗ nói.
Bên cạnh con đường nằm trước tiệm, có bốn năm bảo tháp hương[2] được đốt lên, là cửa hàng người bên kia làm. Dựa theo tập tục nghênh thần tài hôm nay, dù biết rõ thần tài cũng rất khó có thể cứu vãn cửa tiệm này nhưng những cái nên làm thì vẫn phải làm.
Biết đâu, có điều bất ngờ xảy ra thì sao?
Thỉnh thoảng, Chu Trạch lại nhìn ra phía sau hoặc nhìn vào ly thủy tinh trước mặt hắn.
Người đàn ông ác quỷ trong bộ âu phục màu đen đang không ngừng hoàn thiện, tối nay là đầu thất, hẳn là không có gì sai sót.
Ác quỷ hóa hình, đây vốn là một xác suất nhỏ đến không thể nhỏ hơn. Ác quỷ bình thường nhiều nhất là khiến người qua đường ăn cơm cắn vào lưỡi mà thôi. Còn chuyện khiến con người mắc bệnh nhè nhẹ nằm truyền nước biển hai ngày kia chắc chắn là thủ đoạn của những ác quỷ lợi hại hơn.
So với loại quỷ hoành hành ngang ngược không sợ chết, giết người khắp nơi trong phim kia khác xa, chuyện này không có khả năng xảy ra ngoài đời thực, nếu không trần gian sớm đã loạn rồi.
Ngay cả Chu Trạch mượn xác hoàn hồn cũng đã thầm lặng rồi, vậy thì những thứ mà ngay cả thân thể còn không có kia dám làm điều xằng bậy sao?
Một tuần qua, những lúc rảnh rỗi Chu Trạch đều đọc sách, ngẩn người, cắt móng tay, tiện thể nhìn xem tên quỷ sau lưng có phải lại rõ ràng thêm chút rồi không.
Anh cảm nhận được một chút… cảm giác nuôi dưỡng, được một lần trải nghiệm thử “Công cha như núi thái sơn”.
Ba yêu con lắm nha.
Ba sẽ chờ con lớn lên nhé.
Chu Trạch có thể cảm nhận rõ ràng được cảm giác của người đàn ông sau lưng kia. Sự hận thù lớn nhất của hắn ta không phải là đối với nguyên nhân của vụ cháy, mà đó là chính mình, hắn oán độc, hắn phẫn nộ, hắn mong mỏi, hắn chờ đợi…
Có lẽ, hắn thấy đầu thất đêm nay của hắn, chính là khoảnh khác hắn đi báo thù.
Thật thú vị.
Chu Trạch búng tàn thuốc, chờ sau khi hắn ta thành hình, hắn sẽ nói cho người đó biết vì sao bông hoa lại có màu hồng.
Chuyện cứu người, Chu Trạch cảm thấy bản thân không làm sai, hắn cũng không cảm thấy chuyện tên mặc âu phục kia căm hận hắn có gì sai.
Trước kia, Chu Trạch đã từng gặp một việc tương tự, lúc đó có một người bị đuối nước, một người khác nhảy xuống cứu, kết quả người đi cứu bị tên đuối nước kia nắm chặt lại, sau đó hai người kẹt chặt một chỗ rồi chết.
Đương nhiên chuyện này có thể giải thích, nhưng giải thích sẽ không trở thành lý do để Chu Trạch cho phép tên đàn ông mặc đồ tây này có quyền gàn dở trong tiệm sách của hắn vào mười hai giờ đêm nay.
Vào buổi sáng, Chu Trạch có mua một phần thức ăn nhanh, hắn trò chuyện với cậu bán hàng vài câu thì biết được lần trước cậu thanh niên giao hàng cứu người khiến cuộc sống cậu bây giờ phất lên như diều gặp gió. Không riêng gì đi các buổi hoạt động nhận thưởng, mà còn được nội bộ công ty khen thưởng, hiện tại còn có cả bí danh, đó là “Chàng trai giao hàng đẹp nhất”. Bây giờ, cậu ta còn bán thức ăn nhanh nữa, vừa bán vừa giao hàng tận nơi, thu hút rất nhiều người.
Chu Trạch ngồi vừa chế giấm ăn chung với cơm vừa lướt Weibo, xem xem cậu thanh niên giao hàng đang hot như thế nào.
Chuyện xảy ra đến nay đã một tuần lễ, từ lúc mới bắt đầu xử lý tổng kết đến bây giờ thì sức mạnh nổi tiếng cũng đang tăng lên, nó là đề tài hot nhất và cao nhất trong thời điểm này, chuyện này không chỉ ảnh hưởng ở Thông Thành mà cả nước đều biết hết.
Mười một giờ đêm, Chu Trạch vừa để ý tên đàn ông mặc âu phục, vừa xem một bộ phim. Bộ này tên là “Ma Cảnh”, đây là tác phẩm rất nổi tiếng của đạo diễn Lâm Siêu Hiền vào những năm trước đây, Ngô Ngạn Tổ và Trương Gia Huy là hai ngôi sao điện ảnh đóng trong phim.
Cửa hiệu sách bị đẩy ra, cậu thanh niên giao hàng vẫn mặc cả bộ đồng phục cầm gậy selfie bước vào.
- Đây là tiệm sách mà tôi thường tới, sau khi kết thúc một ngày giao hàng bận rộn tôi đều đến đây đọc sách, không phải là vì kiến thức, mà chỉ đơn giản là tôi thích sách.
Nói xong, cậu lấy một quyển Ôn Thiết Quân “Tám Lần Nguy Cơ” từ trên giá sách xuống.
Quyển sách này nói về nhiều lần khủng hoảng kinh tế của Trung Quốc cận đại. Cậu ta mở quyển sách ra, ngồi trên băng ghế nhựa say sưa đọc sách.
Chu Trạch nhớ lần trước cậu ta đến đã đọc hai bộ “Đấu Phá Thương Khung”.
- Được rồi, hôm nay chỉ trực tiếp đến đây thôi, tôi muốn yên tĩnh xem sách, mọi người cũng nghỉ ngơi sớm đi, cảm ơn vì đã làm bạn với tôi ngày hôm nay.
Cậu thanh niên nhìn xuống màn hình di động của mình, nghiêng người.
Bên trong màn hình là một đống phiếu, một đống báy bay và tên lửa quét qua, nhân khí xác thực cao đến đáng sợ.
Tắt điện thoại, cậu ta khép lại cuốn sách “Tám Lần Nguy Cơ” trong tay, chậm rãi xoay người nhìn Chu Trạch nói:
- Ông chủ à, ra ngoài ăn khuya với tôi đi, hôm nay tôi mời.
Chu Trạch lắc đầu một cái, chỉ vào màn hình máy tính trước mặt.
- Đang xem gì vậy? - Cậu thanh niên tới gần, nhìn nhìn màn hình rồi cười nói: Phim này tôi đã xem rồi, là “Ma Cảnh” đúng không?
- Ừ. - Chu Trạch gật gù, đồng thời nhìn đồng hồ bên dưới góc phải, đã gần mười hai giờ rồi.
Người phía sau kia hình như không thể chờ được nữa rồi.
- Không có phóng viên nào phỏng vấn anh sao? - Cậu thanh niên giao hàng hỏi.
Chu Trạch lắc đầu một cái.
- Thật ra anh nên nhận phỏng vấn đi, như thế chuyện làm ăn ở tiệm sách này cũng tốt hơn rất nhiều.
- Tôi thích yên tĩnh.
Chu Trạch nghĩ một đằng nói một nẻo.
Tiền cũng quan trọng, nhưng mạng càng quan trọng hơn.
- Phim này để xem sau đi.
Cậu thanh niên giao hàng hình như rất có duyên với Chu Trạch, dù sao cũng là bạn bè lúc trước cùng nhau nhảy vào cứu người, có chút… coi như là cùng chung chí hướng.
- Cậu biết không, “Ma Cảnh” là dựa vào một vụ án chân thực được cải biên lại, hình như vai chính lúc đầu là Từ Bộ Cao.
- Haha, chuyện này đúng thật là tôi không biết.
Cậu thanh niên có chút ngại ngùng cười cười.
- Chỉ là xem phim thôi, ai lại đi quan tâm mấy cái đó chứ.
- Ừ, cũng đúng.
Chu Trạch đóng máy tính lại, chậm rãi xoay người:
- Đã trễ vậy rồi, cậu muốn ăn gì?
- Cái gì cũng được.
- Vậy đặt thức ăn nhanh đi.
- Không, đi ra ngoài ăn, tôi mời, thức ăn nhanh có gì tốt chứ. Tôi đã nói với anh rồi, nhà bếp sau cửa hàng căn bản không thể nào thấy được, còn có mấy người chủ không có nổi cả một cửa hàng, chỉ có thể thuê một căn phòng nát rồi tự làm luôn, ai da, tôi không dám ăn luôn đấy.
- Thì ra là vậy.
Chu Trạch gật gù:
- Đúng rồi, cậu có biết có chuyện gì xảy ra với Từ Bộ Cao không?
- Không phải anh nói ra thì tôi sẽ biết sao?
- Hắn giết đồng nghiệp của mình, tham ô tiền, sau đó tự nhiên phất lên, còn tham gia cả chương trình truyền hình, yêu thích làm náo động, rồi nổi tiếng.
Chu Trạch sờ sờ chóp mũi của chính mình:
- Một con người quá phức tạp, hắn ta rất hưởng thụ cảm giác được lên hình.
Cậu thanh niên nghiêm mặt một hồi, không tiếp tục đề tài này nữa, mà chỉ nói:
- Ông chủ à, rốt cuộc anh có muốn đi ăn khuya không?
- Không đi đâu, cậu cũng không nhìn xem trước cửa tiệm tôi có bao nhiêu cái bảo tháp hương rồi, hun nóng cả một ngày trời, khẩu vị ăn uống cũng bị nó hun nóng không còn gì.
Bảo tháp hương này chính là loại cao hơn so với bình thường, hơn nữa hương nến cũng to hơn, tầng tầng lớp lớp hương nến như vậy nhìn trông rất vĩ đại, thế nên nó đốt được rất lâu.
- Ha ha, trong tiệm của anh vốn dĩ đâu có mùi gì đâu.
Cậu thanh niên chỉ vào máy điều hòa không khí phía trên trần tiệm sách của Chu Trạch:
- Cái này hẳn phải là máy làm sạch không khí chứ?
- Ừ, nó được lắp ráp với máy điều hòa, hơn nữa tôi quen việc trong tiệm sách có mùi thơm mát dễ chịu rồi, dù sao tôi cũng muốn tạo nên một bầu không khí đọc sách thoải mái. Ở đây không cung cấp cà phê, không cung cấp bánh ngọt, chỉ có thể cung cấp một mùi hương dễ chịu.
- Vì thế nên ông chủ cũng phải nể mặt tôi chứ.
Cậu thanh niên cố ý giả bộ giận dỗi nói:
- Tôi cũng coi như là cùng trải qua sinh tử với anh mà.
Chu Trạch giơ tay lên, hiếu kỳ nói:
- Vì lẽ đó, tôi vẫn tò mò một chuyện.
- Chuyện gì?
- Ngày hôm ấy, tôi căn bản không thể nghe được bất cứ mùi gì ở trong tiệm của tôi, cậu cũng biết rằng có thể ngửi được mùi bên ngoài là rất khó, hoặc khả năng rất nhỏ, vậy thì tại sao hôm đó cậu có thể ngửi được mùi cháy?
Cậu thanh niên giao hàng sửng sốt một chút, sắc mặt có chút mất tự nhiên, nhưng vẫn không coi là chuyện gì đáng kể, cậu nói:
- Mũi của tôi từ nhỏ đã rất thính rồi, bà nội còn bảo tôi là mũi chó, lúc nhỏ mỗi lần tôi tìm đồ ăn vặt trong nhà thì luôn tìm thấy.
- Cậu biết hôm nay là này gì không? - Chu Trạch lại hỏi.
- Ngày gì?
- Đầu thất.
- Đầu thất?
- Đúng, bảy người chết trong đám cháy kia… hôm nay là đầu thất của họ!
[1] Đầu thất (nguyên văn là 头七): Là một phong tục tang lễ, nó nhắc đến ngày thứ bảy sau cái chết của một người. Người ta thường tin rằng linh hồn của một người đã chết sẽ trở về nhà trong bảy ngày đầu tiên, và gia đình họ thường chuẩn bị một bữa ăn cho linh hồn trước khi linh hồn trở lại, gia đình phải tránh mặt bằng cách ngủ trên giường khi linh hồn quay lại, nếu không linh hồn sẽ bỏ lỡ bữa ăn, điều đó sẽ ảnh hưởng đến việc đầu thai của linh hồn. Một số gia đình còn để bậc thang trước cửa nhà để linh hồn người chết theo bậc thang lên thiên đàng.
[2] Bảo tháp hương: hương được bó thành hình tháp.
Dựa theo thông tin mà báo Giang Hải (báo chí bản xứ ở Thông thành) đã đăng thì lần hỏa hoạn bên trong rạp chiếu phim này có bảy người chết, hơn ba mươi người bị thương ở các cấp độ khác nhau.
Một tuần trôi qua, rạp chiếu phim ấy đã đóng cửa. Muốn rạp chiếu phim mở lại trong thời gian ngắn là không thể nào, thậm chí rạp chiếu phim này có thể vì thế mà bị phá bỏ. Vốn dĩ, mở ở chỗ này cũng đã lỗ vốn rồi, đương nhiên họ sẽ không gióng trống khua chiên khai trương lại.
Cứ như vậy, chuỗi kinh doanh ở trung tâm này coi như tuyên bố chính thức khai tử.
Lần này, Chu Trạch không liên hệ với bác sĩ Lâm nữa, hai bên duy trì một loại ăn ý vô hình, sinh hoạt của ai người nấy lo. Ngược lại cha mẹ vợ có gọi điện thoại mấy lần, chất vấn tại sao Chu Trạch không về nhà, gan to quá rồi, vân vân…
Về sau Chu Trạch dứt khoát chặn luôn số điện thoại của bọn họ.
Vấn đề đau đầu hiện tại chính là việc mở cái tiệm sách này là dùng tiền của cha mẹ vợ, lấy đồ của người khác rồi thì khó mà thẳng tay được. Có điều Chu Trạch vẫn chưa nghĩ ra biện pháp gì để kiếm tiền, để bản thân có thể mở cửa hàng thêm lần nữa theo đúng nghĩa độc lập.
Chỉ có thể nói, thứ mà Từ Nhạc để lại cho mình quá tệ.
Ngược lại thì có mấy nhà truyền thông đã liên lạc với hắn, hy vọng có thể phỏng vấn nghĩa cử cao đẹp hăng hái làm việc tốt lần này của Chu Trạch, tuyên dương năng lượng tích cực của thế hệ mới, nhưng tất cả đều bị Chu Trạch từ chối.
Hắn chẳng có chút hứng thú với cái danh hiệu này, tục ngữ có câu: “Cây to đón gió”. Bản thân hắn lại mang thêm cái thân phận này, nếu thật sự biến bản thân thành danh nhân gì đó, ngược lại sẽ gây ra nhiều nguy hiểm không thể lường trước được.
Một tuần qua, việc làm ăn buôn bán vẫn cứ bình thường ảm đạm. Tiền thu mỗi ngày cũng không đủ một trăm, chi phí điện nước hay tiền thuê nhà gì cũng không đủ, nhưng Chu Trạch cũng không để ý mấy thứ này.
Cái hắn để ý chính là cậu Hứa Thanh Lãng bên hàng xóm đã một tuần rồi không mở cửa buôn bán.
Chu Trạch gọi một người bẻ khóa vô lương đến giúp phá khóa cửa, kết quả một lần đi vào cũng không tìm thấy nước mơ chua, phòng bếp được thu dọn rất sạch sẽ, sạch đến bất ngờ.
Thật khó hiểu mà.
Nếu một tên đàn ông có dáng dấp khuôn mặt cực đẹp, lại còn giàu có, một ngày nọ, đột nhiên tên đó lại có ý định nếm thử mùi vị hồng trần rồi bay đi như một cơn gió nhẹ thì rất khó để tìm được cậu ta.
Cũng chính vì thế nên một tuần trôi qua đối với Chu Trạch cực kỳ bức bối khổ sở.
Sa tế này, giấm lâu năm này, tương ớt này, nước chanh đặc, rồi còn các phương pháp khác đều đã thử qua, mặc dù chúng có thể giúp mình ăn hết chút xíu cơm canh nhưng tất cả đều khiến bản thân khổ không thể tả được, so với hiệu quả của nước mơ chua tổ truyền của Hứa Thanh Lãng đều kém xa.
Ban đêm, Chu Trạch một mình ngồi xổm trước cửa hiệu sách, trên miệng còn ngậm một điếu thuốc, ánh mắt thỉnh thoảng liếc nhà sát vách một chút, có cái cảm giác cuộc đời thê lương hết chỗ nói.
Bên cạnh con đường nằm trước tiệm, có bốn năm bảo tháp hương[2] được đốt lên, là cửa hàng người bên kia làm. Dựa theo tập tục nghênh thần tài hôm nay, dù biết rõ thần tài cũng rất khó có thể cứu vãn cửa tiệm này nhưng những cái nên làm thì vẫn phải làm.
Biết đâu, có điều bất ngờ xảy ra thì sao?
Thỉnh thoảng, Chu Trạch lại nhìn ra phía sau hoặc nhìn vào ly thủy tinh trước mặt hắn.
Người đàn ông ác quỷ trong bộ âu phục màu đen đang không ngừng hoàn thiện, tối nay là đầu thất, hẳn là không có gì sai sót.
Ác quỷ hóa hình, đây vốn là một xác suất nhỏ đến không thể nhỏ hơn. Ác quỷ bình thường nhiều nhất là khiến người qua đường ăn cơm cắn vào lưỡi mà thôi. Còn chuyện khiến con người mắc bệnh nhè nhẹ nằm truyền nước biển hai ngày kia chắc chắn là thủ đoạn của những ác quỷ lợi hại hơn.
So với loại quỷ hoành hành ngang ngược không sợ chết, giết người khắp nơi trong phim kia khác xa, chuyện này không có khả năng xảy ra ngoài đời thực, nếu không trần gian sớm đã loạn rồi.
Ngay cả Chu Trạch mượn xác hoàn hồn cũng đã thầm lặng rồi, vậy thì những thứ mà ngay cả thân thể còn không có kia dám làm điều xằng bậy sao?
Một tuần qua, những lúc rảnh rỗi Chu Trạch đều đọc sách, ngẩn người, cắt móng tay, tiện thể nhìn xem tên quỷ sau lưng có phải lại rõ ràng thêm chút rồi không.
Anh cảm nhận được một chút… cảm giác nuôi dưỡng, được một lần trải nghiệm thử “Công cha như núi thái sơn”.
Ba yêu con lắm nha.
Ba sẽ chờ con lớn lên nhé.
Chu Trạch có thể cảm nhận rõ ràng được cảm giác của người đàn ông sau lưng kia. Sự hận thù lớn nhất của hắn ta không phải là đối với nguyên nhân của vụ cháy, mà đó là chính mình, hắn oán độc, hắn phẫn nộ, hắn mong mỏi, hắn chờ đợi…
Có lẽ, hắn thấy đầu thất đêm nay của hắn, chính là khoảnh khác hắn đi báo thù.
Thật thú vị.
Chu Trạch búng tàn thuốc, chờ sau khi hắn ta thành hình, hắn sẽ nói cho người đó biết vì sao bông hoa lại có màu hồng.
Chuyện cứu người, Chu Trạch cảm thấy bản thân không làm sai, hắn cũng không cảm thấy chuyện tên mặc âu phục kia căm hận hắn có gì sai.
Trước kia, Chu Trạch đã từng gặp một việc tương tự, lúc đó có một người bị đuối nước, một người khác nhảy xuống cứu, kết quả người đi cứu bị tên đuối nước kia nắm chặt lại, sau đó hai người kẹt chặt một chỗ rồi chết.
Đương nhiên chuyện này có thể giải thích, nhưng giải thích sẽ không trở thành lý do để Chu Trạch cho phép tên đàn ông mặc đồ tây này có quyền gàn dở trong tiệm sách của hắn vào mười hai giờ đêm nay.
Vào buổi sáng, Chu Trạch có mua một phần thức ăn nhanh, hắn trò chuyện với cậu bán hàng vài câu thì biết được lần trước cậu thanh niên giao hàng cứu người khiến cuộc sống cậu bây giờ phất lên như diều gặp gió. Không riêng gì đi các buổi hoạt động nhận thưởng, mà còn được nội bộ công ty khen thưởng, hiện tại còn có cả bí danh, đó là “Chàng trai giao hàng đẹp nhất”. Bây giờ, cậu ta còn bán thức ăn nhanh nữa, vừa bán vừa giao hàng tận nơi, thu hút rất nhiều người.
Chu Trạch ngồi vừa chế giấm ăn chung với cơm vừa lướt Weibo, xem xem cậu thanh niên giao hàng đang hot như thế nào.
Chuyện xảy ra đến nay đã một tuần lễ, từ lúc mới bắt đầu xử lý tổng kết đến bây giờ thì sức mạnh nổi tiếng cũng đang tăng lên, nó là đề tài hot nhất và cao nhất trong thời điểm này, chuyện này không chỉ ảnh hưởng ở Thông Thành mà cả nước đều biết hết.
Mười một giờ đêm, Chu Trạch vừa để ý tên đàn ông mặc âu phục, vừa xem một bộ phim. Bộ này tên là “Ma Cảnh”, đây là tác phẩm rất nổi tiếng của đạo diễn Lâm Siêu Hiền vào những năm trước đây, Ngô Ngạn Tổ và Trương Gia Huy là hai ngôi sao điện ảnh đóng trong phim.
Cửa hiệu sách bị đẩy ra, cậu thanh niên giao hàng vẫn mặc cả bộ đồng phục cầm gậy selfie bước vào.
- Đây là tiệm sách mà tôi thường tới, sau khi kết thúc một ngày giao hàng bận rộn tôi đều đến đây đọc sách, không phải là vì kiến thức, mà chỉ đơn giản là tôi thích sách.
Nói xong, cậu lấy một quyển Ôn Thiết Quân “Tám Lần Nguy Cơ” từ trên giá sách xuống.
Quyển sách này nói về nhiều lần khủng hoảng kinh tế của Trung Quốc cận đại. Cậu ta mở quyển sách ra, ngồi trên băng ghế nhựa say sưa đọc sách.
Chu Trạch nhớ lần trước cậu ta đến đã đọc hai bộ “Đấu Phá Thương Khung”.
- Được rồi, hôm nay chỉ trực tiếp đến đây thôi, tôi muốn yên tĩnh xem sách, mọi người cũng nghỉ ngơi sớm đi, cảm ơn vì đã làm bạn với tôi ngày hôm nay.
Cậu thanh niên nhìn xuống màn hình di động của mình, nghiêng người.
Bên trong màn hình là một đống phiếu, một đống báy bay và tên lửa quét qua, nhân khí xác thực cao đến đáng sợ.
Tắt điện thoại, cậu ta khép lại cuốn sách “Tám Lần Nguy Cơ” trong tay, chậm rãi xoay người nhìn Chu Trạch nói:
- Ông chủ à, ra ngoài ăn khuya với tôi đi, hôm nay tôi mời.
Chu Trạch lắc đầu một cái, chỉ vào màn hình máy tính trước mặt.
- Đang xem gì vậy? - Cậu thanh niên tới gần, nhìn nhìn màn hình rồi cười nói: Phim này tôi đã xem rồi, là “Ma Cảnh” đúng không?
- Ừ. - Chu Trạch gật gù, đồng thời nhìn đồng hồ bên dưới góc phải, đã gần mười hai giờ rồi.
Người phía sau kia hình như không thể chờ được nữa rồi.
- Không có phóng viên nào phỏng vấn anh sao? - Cậu thanh niên giao hàng hỏi.
Chu Trạch lắc đầu một cái.
- Thật ra anh nên nhận phỏng vấn đi, như thế chuyện làm ăn ở tiệm sách này cũng tốt hơn rất nhiều.
- Tôi thích yên tĩnh.
Chu Trạch nghĩ một đằng nói một nẻo.
Tiền cũng quan trọng, nhưng mạng càng quan trọng hơn.
- Phim này để xem sau đi.
Cậu thanh niên giao hàng hình như rất có duyên với Chu Trạch, dù sao cũng là bạn bè lúc trước cùng nhau nhảy vào cứu người, có chút… coi như là cùng chung chí hướng.
- Cậu biết không, “Ma Cảnh” là dựa vào một vụ án chân thực được cải biên lại, hình như vai chính lúc đầu là Từ Bộ Cao.
- Haha, chuyện này đúng thật là tôi không biết.
Cậu thanh niên có chút ngại ngùng cười cười.
- Chỉ là xem phim thôi, ai lại đi quan tâm mấy cái đó chứ.
- Ừ, cũng đúng.
Chu Trạch đóng máy tính lại, chậm rãi xoay người:
- Đã trễ vậy rồi, cậu muốn ăn gì?
- Cái gì cũng được.
- Vậy đặt thức ăn nhanh đi.
- Không, đi ra ngoài ăn, tôi mời, thức ăn nhanh có gì tốt chứ. Tôi đã nói với anh rồi, nhà bếp sau cửa hàng căn bản không thể nào thấy được, còn có mấy người chủ không có nổi cả một cửa hàng, chỉ có thể thuê một căn phòng nát rồi tự làm luôn, ai da, tôi không dám ăn luôn đấy.
- Thì ra là vậy.
Chu Trạch gật gù:
- Đúng rồi, cậu có biết có chuyện gì xảy ra với Từ Bộ Cao không?
- Không phải anh nói ra thì tôi sẽ biết sao?
- Hắn giết đồng nghiệp của mình, tham ô tiền, sau đó tự nhiên phất lên, còn tham gia cả chương trình truyền hình, yêu thích làm náo động, rồi nổi tiếng.
Chu Trạch sờ sờ chóp mũi của chính mình:
- Một con người quá phức tạp, hắn ta rất hưởng thụ cảm giác được lên hình.
Cậu thanh niên nghiêm mặt một hồi, không tiếp tục đề tài này nữa, mà chỉ nói:
- Ông chủ à, rốt cuộc anh có muốn đi ăn khuya không?
- Không đi đâu, cậu cũng không nhìn xem trước cửa tiệm tôi có bao nhiêu cái bảo tháp hương rồi, hun nóng cả một ngày trời, khẩu vị ăn uống cũng bị nó hun nóng không còn gì.
Bảo tháp hương này chính là loại cao hơn so với bình thường, hơn nữa hương nến cũng to hơn, tầng tầng lớp lớp hương nến như vậy nhìn trông rất vĩ đại, thế nên nó đốt được rất lâu.
- Ha ha, trong tiệm của anh vốn dĩ đâu có mùi gì đâu.
Cậu thanh niên chỉ vào máy điều hòa không khí phía trên trần tiệm sách của Chu Trạch:
- Cái này hẳn phải là máy làm sạch không khí chứ?
- Ừ, nó được lắp ráp với máy điều hòa, hơn nữa tôi quen việc trong tiệm sách có mùi thơm mát dễ chịu rồi, dù sao tôi cũng muốn tạo nên một bầu không khí đọc sách thoải mái. Ở đây không cung cấp cà phê, không cung cấp bánh ngọt, chỉ có thể cung cấp một mùi hương dễ chịu.
- Vì thế nên ông chủ cũng phải nể mặt tôi chứ.
Cậu thanh niên cố ý giả bộ giận dỗi nói:
- Tôi cũng coi như là cùng trải qua sinh tử với anh mà.
Chu Trạch giơ tay lên, hiếu kỳ nói:
- Vì lẽ đó, tôi vẫn tò mò một chuyện.
- Chuyện gì?
- Ngày hôm ấy, tôi căn bản không thể nghe được bất cứ mùi gì ở trong tiệm của tôi, cậu cũng biết rằng có thể ngửi được mùi bên ngoài là rất khó, hoặc khả năng rất nhỏ, vậy thì tại sao hôm đó cậu có thể ngửi được mùi cháy?
Cậu thanh niên giao hàng sửng sốt một chút, sắc mặt có chút mất tự nhiên, nhưng vẫn không coi là chuyện gì đáng kể, cậu nói:
- Mũi của tôi từ nhỏ đã rất thính rồi, bà nội còn bảo tôi là mũi chó, lúc nhỏ mỗi lần tôi tìm đồ ăn vặt trong nhà thì luôn tìm thấy.
- Cậu biết hôm nay là này gì không? - Chu Trạch lại hỏi.
- Ngày gì?
- Đầu thất.
- Đầu thất?
- Đúng, bảy người chết trong đám cháy kia… hôm nay là đầu thất của họ!
[1] Đầu thất (nguyên văn là 头七): Là một phong tục tang lễ, nó nhắc đến ngày thứ bảy sau cái chết của một người. Người ta thường tin rằng linh hồn của một người đã chết sẽ trở về nhà trong bảy ngày đầu tiên, và gia đình họ thường chuẩn bị một bữa ăn cho linh hồn trước khi linh hồn trở lại, gia đình phải tránh mặt bằng cách ngủ trên giường khi linh hồn quay lại, nếu không linh hồn sẽ bỏ lỡ bữa ăn, điều đó sẽ ảnh hưởng đến việc đầu thai của linh hồn. Một số gia đình còn để bậc thang trước cửa nhà để linh hồn người chết theo bậc thang lên thiên đàng.
[2] Bảo tháp hương: hương được bó thành hình tháp.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook