Phòng Đọc Sách Đêm Khuya
-
Chương 21: Chó nói
Bác sĩ Lâm xuống xe, vừa đúng lúc Châu Trạch cũng đi đến, hai người có vẻ khá ăn ý, yên lặng đi về phía cửa trung tâm thương mại.
Trung tâm thương mại này đã “chết” rồi, ngoài hai cửa hàng của Châu Trạch và Hứa Thanh Lãng vẫn còn mở cửa làm ăn kinh doanh, thì cũng chỉ còn lại một rạp chiếu phim, bên ngoài có thêm một cửa hàng cơm tự chọn.
Tất nhiên là nó cũng không thu hút được bao nhiêu khách hàng. Thực ra, rạp chiếu phim này cũng kinh doanh lỗ vốn, hàng ngày cũng chẳng có mấy người đến xem phim, có khi mua một tấm vé đã có thể dễ dàng bao trọn cả rạp.
Có điều vừa đúng vào dịp cuối năm đón Tết, hầu như mọi người đều nghỉ lễ, nên người người nhà nhà dẫn nhau đi xem phim, cũng coi như tăng thêm chút không khí cho rạp chiếu phim đã gần như bị rơi vào quên lãng.
Có điều, tuy không khí nhộn nhịp như vậy nhưng trong mắt Châu Trạch thì nó chẳng qua chỉ là một thứ hồi quang phản chiếu mà thôi.
Giống như lầu cao nghiêng ngả, giống như một tổ chim bị phá trứng chẳng lành.
Châu Trạch đi mua vé, lại mua thêm một suất cơm tình nhân. Anh nhìn đồng hồ, sau đó cùng bác sĩ Lâm đi vào rạp chiếu phim.
Vì bọn họ đến tương đối muộn, Châu Trạch lại mua vé tương đối gần với màn hình nên chẳng còn chỗ ngồi đẹp, Châu Trạch và bác sĩ Lâm chỉ đành ngồi ở hàng ghế đầu tiên.
Không phải là không thể đợi thêm chút nữa, mà căn bản là trung tâm thương mại này đã chẳng còn chỗ nào có thể đi dạo nữa rồi, hơn nữa bộ phim “Thám tử phố Nghê Hồng 2” là phim 2D, nên cho dù có ngồi ở hàng ghế đầu tiên cũng không ảnh hưởng gì nhiều.
Lúc nãy trên đường đi bác sĩ Lâm không nói gì nhiều, bây giờ lại càng yên tĩnh không nói lời nào, chỉ ngồi bên cạnh Châu Trạch, nhẹ nhàng vắt chéo đôi chân dài, ngẩng đầu lên nhìn màn hình.
Châu Trạch đẩy bỏng ngô sang cho bác sĩ Lâm, nhưng cô xua xua tay, ý bảo mình không ăn.
Châu Trạch thở dài một hơi, đối với thân phận là một mọt sách cổ hủ của mình ở kiếp trước mà nói, anh chẳng có chút kinh nghiệm nào trong lĩnh vực theo đuổi con gái.
Những pha gây cười trong phim cũng không quá tệ, thỉnh thoảng Châu Trạch cũng cười. Bác sĩ Lâm cũng hay nở nụ cười trên môi, nhưng cô chỉ cười mỉm, không có phát ra tiếng, rất kín đáo, rất xinh đẹp.
Nhưng đối với Châu Trạch mà nói, không khí bộ phim này có chút khác với trong tưởng tượng trước đó của anh ta.
Có chút nhạt nhẽo vô vị, như thức ăn không thêm muối vậy, không có chút ấn tượng nào.
Bộ phim kết thúc, Châu Trạch cùng bác sĩ Lâm đi ra ngoài. Lúc này mới có bảy giờ tối, cũng không phải là muộn, nhưng khi đi ra khỏi khu vực rạp chiếu phim, những chỗ khác ở khu trung tâm thương mại cũng đã tắt đèn tối đen.
Bác sĩ Lâm vẫn im lặng đi theo sau.
Châu Trạch muốn nói điều gì đó, nhưng lại chẳng biết nên nói như thế nào.
Hôm qua người nói muốn kết thúc, muốn tạm biệt là bản thân mình. Vậy mà hôm nay, mình lại nhiệt tình như vậy, người ta có nghĩ mình bị thần kinh hay không?
- Đi đến hiệu sách của tôi đi…
- Đến hiệu sách của anh ngồi…
Hai người dường như đều muốn nghĩ cách phá vỡ không khí thẹn thùng này, sau đó cùng nghĩ tới việc đến hiệu sách.
Về đến cửa hàng sách, Châu Trạch thấy tiệm mì đã đóng cửa, cửa cuốn cũng được kéo xuống, rất hiếm khi anh nhìn thấy cửa kéo xuống như thế này, cũng không biết bây giờ Hứa Thanh Lãng còn ở bên trong hay không.
Bác sĩ Lâm chọn một cuốn tạp chí, ngồi xuống cái ghế ở phía trước quầy phục vụ. Châu Trạch cũng lấy một quyển sách ngồi xuống bên cạnh, tùy tiện mở ra đọc.
Hai cốc trà nóng đặt phía trên, khói bay nghi ngút.
Châu Trạch đột nhiên cảm thấy mình chẳng còn mặt mũi nào đi chế nhạo Từ Nhạc nữa rồi, bởi vì anh phát hiện lần đầu tiên hẹn hò mà bầu không khí lại nghệ thuật, lại xa cách đến mức hiếm có như thế!
Nó hiếm thấy đến mức anh hận không thể tát mình một cái để khen ngợi bản thân rồi!
- Bây giờ không đóng cửa sao?
Bác sĩ Lâm hỏi, thật ra ý muốn nói là cô muốn về rồi. Dù sao trời cũng đã tối, chỉ cần Châu Trạch đóng cửa tiệm, cô có thể nhân cớ này ra về.
- À, bình thường cửa hàng không đóng cửa, buổi tối vẫn hoạt động bình thường.
Châu Trạch không hiểu ẩn ý trong câu nói của bác sĩ Lâm, nên anh cũng nói thật.
Bác sĩ Lâm nhất thời không biết phải làm sao, chỉ đành cười lấy lệ, nhẹ nhàng vén vài lọn tóc xõa qua mang tai, tiếp tục đọc cuốn tạp chí trên tay.
“Két”
Cánh cửa hiệu sách được mở ra, có hai nam một nữ đi vào.
Ba người này nhìn cũng ít tuổi, chắc chỉ tầm khoảng hai mươi. Hai cậu con trai có lẽ vừa mới uống rượu, một người trong đó có vẻ uống hơi nhiều, cả khuôn mặt đỏ như gà cắt tiết.
- Ông chủ, chỗ anh có nước không? - Cô gái hỏi.
Châu Trạch chỉ vào cái máy lọc nước ở sát tường.
Cô gái rót mấy cốc nước nóng cho bạn mình, sau đó đi đến trước quầy phục vụ hỏi:
- Bao nhiêu tiền vậy?
Nói xong, cô gái lấy điện thoại ra, xem ra là chuẩn bị quét mã thanh toán.
- Ba mươi tệ. - Châu Trạch trả lời.
- Ông chủ này, cho dù là năm mới cũng không thể cắt cổ như vậy chứ, uống có ba cốc nước lọc mà anh lấy tận ba mươi tệ.
Cô gái vừa cười vừa mắng, nhưng vẫn đưa tay ra quét mã thanh toán, sau đó xoay người nói với hai người bạn của mình:
- Chúng ta ở đây nghỉ ngơi một chút, đọc sách đi.
Bọn họ coi hiệu sách như trạm nghỉ chân tạm thời, Châu Trạch thu của bọn họ ba mươi tệ, theo bọn họ thì đây giống như tiền phí vào cửa của quán trà vậy, cũng có thể lí giải được.
- Đọc sách, đọc sách gì?
Cậu thanh niên say rượu bỗng nhiên cao giọng hỏi.
- Tôi muốn đọc truyện ma, tiểu thuyết kinh dị, hiệu sách này có không?
Cậu thanh niên vừa nói vừa cười ha ha.
Châu Trạch thở dài một hơi, lấy hai tập quyển tiểu thuyết kinh dị ở dưới quầy phục vụ đưa đến trước mặt cậu thanh niên đưa cho cậu ta, cũng đồng thời vô tình chạm tay vào người cậu ta.
Ừm, là người, không phải ma quỷ.
Cuộc hẹn tối nay đã thất bại thảm hại rồi,
Nếu lại để bác sĩ Lâm trải qua tình huống “bách quỷ dạ thoại” như của mấy anh em nông dân lần trước, thì tình hình không thể cứu vãn được nữa. Châu Trạch không muốn gặp lại tình huống như vậy.
Là người thì tốt rồi, nhìn đã thấy đáng yêu rồi, ngại gì chuyện cậu ta uống say.
Vì thế, Châu Trạch cũng không cần động vào hai người còn lại để xác nhận nữa, mà điều đó cũng bất tiện.
Cậu thanh niên uống say ngồi xuống, hai người một nam một nữ còn lại cũng ngồi xuống chiếc ghế nhựa. Ba người vừa ngồi bấm điện thoại, vừa tùy ý lật vài trang sách.
Chỉ đơn giản là mất ba mươi tệ tiền phí vào cửa thì cũng phải tiêu cho nó đáng giá một chút chứ.
- Chuyện ma này viết chẳng ra làm sao cả.
Cậu thanh niên ném sách qua một bên, vừa đúng rơi vào bên cạnh máy lọc nước.
Cô gái đứng dậy đi nhặt lại quyển sách, lại phát hiện lúc nãy mình lấy nước có làm đổ một ít xuống nền nhà, trang bìa và mấy trang bên trong đã bị thấm ướt.
- Ông chủ, bao nhiêu tiền?
- Giảm 20% so với giá bìa.
Châu Trạch ngược lại có vẻ rất vui, hai người thanh niên trẻ tuổi này có vẻ có tố chất cao.
Đương nhiên, Châu Trạch cũng hi vọng cậu thanh niên uống say kia nhanh chóng đem toàn bộ sách trên giá vứt hết một lượt, hơn nữa, toàn bộ đều bị làm bẩn, vừa hay có thể giúp mình thanh lí chỗ sách này.
Cô gái có chút bất đắc dĩ, lấy điện thoại ra quét mã thanh toán, sau đó đi đến trước mặt cậu thanh niên uống say:
- Chúng ta đi thôi, cậu đừng nổi điên vậy nữa.
- Đây đâu phải là chuyện ma quỷ, tác giả chuyện này chắc chắn chưa từng gặp qua ma quỷ. - Cậu thanh niên uống say cố chấp nói.
Châu Trạch “ừm” một tiếng. Ừm, cậu chắc chắn đã gặp ma quỷ rồi, ma quỷ đang đứng trước mặt cậu đây.
- Mình không về, nhất định không về! Đêm nay mình còn dự định không ngủ cơ!
Cậu thanh niên tiếp tục nổi cơn say rượu nói:
- Mình về nhà sẽ nhìn thấy ma, ngủ cũng nhìn thấy ma, mình thà cả đêm nay ngồi ở hiệu sách này đọc sách còn hơn,
Ít ra thì,
Sẽ không gặp phải ma nữa!
"..." Châu Trạch.
Lúc này bác sĩ Lâm cũng bỏ quyển sách trên tay xuống, nhìn về phía cậu thanh niên uống rượu say, hiển nhiên là cô thấy chuyện này rất thú vị.
- Ồ, Lưu ca, nhà cậu có quỷ sao?
Cậu thanh niên đi cùng cậu thanh niên say rượu lúc nãy bây giờ cũng lên tiếng trêu ghẹo.
Cô gái liếc mắt lườm cậu ta, ý bảo cậu đừng có nói linh tinh.
- Ma quỷ cái đầu cậu, nhà cậu mới có ma ấy!
Cậu thanh niên say rượu đứng lên:
- Con mẹ nó, cứ đến dịp đón năm mới là con ma đó lại bắt nạt trêu ngươi mình, nhưng lại không mảy may động chạm đến người khác. Nhà mình có bốn anh chị em, ba trai và một chị gái, lại thêm bố mẹ mình, cả ông bà nội mình nữa, nhưng nó không đả động gì, chỉ trêu chọc mình thôi.
- Ma nữ? - Cậu bạn lại tò mò hỏi.
- Nếu là ma nữ đã tốt, đây lại là một con chó mẹ!
- Phụt!
Hai người bạn của cậu thanh niên uống rượu say không nhịn được bật cười,
Ngay cả Châu Trạch và bác sĩ Lâm cũng cúi đầu ho vài tiếng, nhưng quả thật câu chuyện này rất thú vị.
Hơn nữa cậu thanh niên say rượu khi nói con ma kia không phải ma nữ mà là con chó mẹ thì biểu cảm trên mặt cậu ta vô cùng ấm ức.
Tâm trạng cậu ta vô cùng thống khổ,
Cậu ta lấy rượu để thổ lộ hết tâm sự trong lòng mình.
- Mỗi khi đến dịp năm mới, trong vòng mấy ngày đó, nó đều đến tìm mình! Chỉ cần mình chìm vào giấc ngủ, nó lại xuất hiện!
Cậu thanh niên mặc dù đang say bí tỉ, nhưng vẫn biết khống chế bản thân, không làm cho người ta cảm thấy đáng sợ, mà ngược lại, còn làm cho người ta cảm thấy cậu ta rất thú vị.
- Bắt đầu từ bảy năm trước đến bây giờ, cứ đến những ngày cuối năm như thế này, nó đều đúng hẹn đến, còn đúng giờ hơn cả bố mẹ mừng tuổi cho mình!
Cậu thanh niên ôm lấy đầu mình, ngồi phịch xuống đất rồi khóc rống lên:
- Mẹ nó, mấy ngày này thật khó sống với nó!
- Tóm lại đầu đuôi câu chuyện là như thế nào, cậu biết con chó mẹ kia sao? - Cậu bạn hỏi.
- Đấy là con chó ngày trước nhà mình nuôi, vì nó lôi tiền mà bố mình để ở dưới giường ra cắn nát, nên đã bị mấy anh em mình lôi ra giết thịt.
- Thế thì là con chó đó chết oan ức, nên nó mới quay về báo thù. - Cậu bạn phân tích.
- Con mẹ nó cũng không hiểu tại sao nó đến tìm mỗi mình mình? Người giết nó có mình, mấy anh em của mình, lại còn có cả bố mình, ông nội mình nữa!
Ăn thịt chó, thì cũng là cả nhà cùng ăn, chỉ đơn giản là thêm món ăn ngày Tết.
Con chó đấy cắn nát tận năm nghìn tệ liền, bị giết thịt là đáng đời nó!
Nhưng tại sao lại quay về trả thù với mỗi mình mình?
Cậu thanh niên say rượu gào khóc nói:
- Mình đã hỏi mấy anh em của mình rồi, cả bố mình và ông nội mình nữa, bọn họ chẳng làm sao cả. Thế tại sao nó chỉ nhắm vào mỗi mình?
- Cậu uống say rồi, về đi thôi, mình đưa cậu về nhà.
Cô gái dìu cậu thanh niên say rượu đứng lên, đồng thời nháy mắt ra hiệu cậu bạn còn lại giúp.
Ba người dìu nhau đi ra khỏi hiệu sách,
Bầu không khí náo nhiệt vừa rồi biến mất, bên trong hiệu sách lại trở về với vẻ yên tĩnh lúc nãy.
- Theo anh, chuyện này là như thế nào?
Bác sĩ Lâm nhìn về phía Châu Trạch, hỏi anh. Cô không quan tâm nó có thật hay không, chỉ đơn giản là nghe được một câu chuyện rồi lấy nó làm đề tài tán ngẫu:
- Con chó đó tại sao chỉ đến tìm cậu ta? Lẽ nào cậu ta có điểm gì khác với mọi người trong nhà?
- Cô có hứng thú với câu chuyện này sao? - Châu Trạch cảm thấy có chút tò mò hỏi.
- Ừm. - Bác sĩ Lâm gật đầu.
Châu Trạch mỉm cười:
- Thật ra rất đơn giản, chúng ta muốn hiểu được logic của một con chó, thì trước tiên chúng ta phải coi nó giống như một con người để đi tìm hiểu.
- Nói thế nào đây?
Bác sĩ Lâm nhếch môi cười:
- Rất khó để con người đặt địa vị mình vào một con chó.
Đúng vậy, làm sao có thể lấy tư duy của con người ra thay thế cho tư duy của con chó được?
- Vong hồn của con chó quay lại báo thù, chọc ghẹo con người, là bởi vì trong nó tràn đầy oán hận.
Châu Trạch giải thích:
- Cái này cũng chẳng khác gì so với con người.
- Vậy tại sao nó không đi báo thù những người khác trong nhà họ?
- Có lẽ số tiền mà nhà họ coi là bị con chó cắn nát kia, chỉ một phần là lỗi tại con chó. Nó có nhai nát, nhưng không phải toàn bộ, mà một phần đã bị cậu thanh niên kia lúc đó còn ít tuổi lấy trộm.
Vì vậy con chó cảm thấy không công bằng, con chó cắn nát tiền bị trừng phạt, bị giết, bị ăn thịt. Nó làm sai, bị trừng phạt là đúng, không có gì phải oán trách.
Nhưng dựa vào cái gì, mà cậu thanh niên kia cũng ăn trộm một ít trong số tiền đó, nhưng lại chẳng bị làm sao cả?
Cho nên nó không phục, nó thấy không công bằng, nên không có đi chọc nghẹo những người khác trong nhà, mà chỉ trả thù mỗi cậu ta.
Bác sĩ Lâm lắc đầu, có chút khó hiểu:
- Đây chẳng qua chỉ là câu chuyện nói ra từ miệng một người say, thế mà anh lại đi phân tích, làm nó giống như một câu chuyện có thật vậy.
Châu Trạch đi đến chỗ mà ba thanh niên lúc nãy vừa ngồi, phát hiện một cái ví bị rơi dưới đất. Anh nhặt lên chạy ra phía ngoài cửa hiệu sách
Lúc này, cô gái vừa rồi cũng vừa chạy chầm chậm đến.
- Thật ngại quá, có một…
Châu Trạch giơ cái ví tiền ra.
- Cảm ơn anh!
Cô gái cúi đầu ý cảm ơn:
- Cái tên này nếu hôm nay cậu ta vừa say rượu vừa làm mất ví tiền và giấy tờ tùy thân nữa, thì nhất định sẽ bị người nhà mắng té tát.
- Không có gì. - Châu Trạch xua tay.
Cô gái cũng vẫy tay với Châu Trạch, sau đó xoay người chạy về phía hai người bạn phía trước.
Dưới ánh trăng,
Lúc cô gái kia chạy đi,
Phía dưới áo khoác,
Hình như có một cái đuôi màu vàng mềm như nhung đang nhẹ nhàng lắc lư...
Trung tâm thương mại này đã “chết” rồi, ngoài hai cửa hàng của Châu Trạch và Hứa Thanh Lãng vẫn còn mở cửa làm ăn kinh doanh, thì cũng chỉ còn lại một rạp chiếu phim, bên ngoài có thêm một cửa hàng cơm tự chọn.
Tất nhiên là nó cũng không thu hút được bao nhiêu khách hàng. Thực ra, rạp chiếu phim này cũng kinh doanh lỗ vốn, hàng ngày cũng chẳng có mấy người đến xem phim, có khi mua một tấm vé đã có thể dễ dàng bao trọn cả rạp.
Có điều vừa đúng vào dịp cuối năm đón Tết, hầu như mọi người đều nghỉ lễ, nên người người nhà nhà dẫn nhau đi xem phim, cũng coi như tăng thêm chút không khí cho rạp chiếu phim đã gần như bị rơi vào quên lãng.
Có điều, tuy không khí nhộn nhịp như vậy nhưng trong mắt Châu Trạch thì nó chẳng qua chỉ là một thứ hồi quang phản chiếu mà thôi.
Giống như lầu cao nghiêng ngả, giống như một tổ chim bị phá trứng chẳng lành.
Châu Trạch đi mua vé, lại mua thêm một suất cơm tình nhân. Anh nhìn đồng hồ, sau đó cùng bác sĩ Lâm đi vào rạp chiếu phim.
Vì bọn họ đến tương đối muộn, Châu Trạch lại mua vé tương đối gần với màn hình nên chẳng còn chỗ ngồi đẹp, Châu Trạch và bác sĩ Lâm chỉ đành ngồi ở hàng ghế đầu tiên.
Không phải là không thể đợi thêm chút nữa, mà căn bản là trung tâm thương mại này đã chẳng còn chỗ nào có thể đi dạo nữa rồi, hơn nữa bộ phim “Thám tử phố Nghê Hồng 2” là phim 2D, nên cho dù có ngồi ở hàng ghế đầu tiên cũng không ảnh hưởng gì nhiều.
Lúc nãy trên đường đi bác sĩ Lâm không nói gì nhiều, bây giờ lại càng yên tĩnh không nói lời nào, chỉ ngồi bên cạnh Châu Trạch, nhẹ nhàng vắt chéo đôi chân dài, ngẩng đầu lên nhìn màn hình.
Châu Trạch đẩy bỏng ngô sang cho bác sĩ Lâm, nhưng cô xua xua tay, ý bảo mình không ăn.
Châu Trạch thở dài một hơi, đối với thân phận là một mọt sách cổ hủ của mình ở kiếp trước mà nói, anh chẳng có chút kinh nghiệm nào trong lĩnh vực theo đuổi con gái.
Những pha gây cười trong phim cũng không quá tệ, thỉnh thoảng Châu Trạch cũng cười. Bác sĩ Lâm cũng hay nở nụ cười trên môi, nhưng cô chỉ cười mỉm, không có phát ra tiếng, rất kín đáo, rất xinh đẹp.
Nhưng đối với Châu Trạch mà nói, không khí bộ phim này có chút khác với trong tưởng tượng trước đó của anh ta.
Có chút nhạt nhẽo vô vị, như thức ăn không thêm muối vậy, không có chút ấn tượng nào.
Bộ phim kết thúc, Châu Trạch cùng bác sĩ Lâm đi ra ngoài. Lúc này mới có bảy giờ tối, cũng không phải là muộn, nhưng khi đi ra khỏi khu vực rạp chiếu phim, những chỗ khác ở khu trung tâm thương mại cũng đã tắt đèn tối đen.
Bác sĩ Lâm vẫn im lặng đi theo sau.
Châu Trạch muốn nói điều gì đó, nhưng lại chẳng biết nên nói như thế nào.
Hôm qua người nói muốn kết thúc, muốn tạm biệt là bản thân mình. Vậy mà hôm nay, mình lại nhiệt tình như vậy, người ta có nghĩ mình bị thần kinh hay không?
- Đi đến hiệu sách của tôi đi…
- Đến hiệu sách của anh ngồi…
Hai người dường như đều muốn nghĩ cách phá vỡ không khí thẹn thùng này, sau đó cùng nghĩ tới việc đến hiệu sách.
Về đến cửa hàng sách, Châu Trạch thấy tiệm mì đã đóng cửa, cửa cuốn cũng được kéo xuống, rất hiếm khi anh nhìn thấy cửa kéo xuống như thế này, cũng không biết bây giờ Hứa Thanh Lãng còn ở bên trong hay không.
Bác sĩ Lâm chọn một cuốn tạp chí, ngồi xuống cái ghế ở phía trước quầy phục vụ. Châu Trạch cũng lấy một quyển sách ngồi xuống bên cạnh, tùy tiện mở ra đọc.
Hai cốc trà nóng đặt phía trên, khói bay nghi ngút.
Châu Trạch đột nhiên cảm thấy mình chẳng còn mặt mũi nào đi chế nhạo Từ Nhạc nữa rồi, bởi vì anh phát hiện lần đầu tiên hẹn hò mà bầu không khí lại nghệ thuật, lại xa cách đến mức hiếm có như thế!
Nó hiếm thấy đến mức anh hận không thể tát mình một cái để khen ngợi bản thân rồi!
- Bây giờ không đóng cửa sao?
Bác sĩ Lâm hỏi, thật ra ý muốn nói là cô muốn về rồi. Dù sao trời cũng đã tối, chỉ cần Châu Trạch đóng cửa tiệm, cô có thể nhân cớ này ra về.
- À, bình thường cửa hàng không đóng cửa, buổi tối vẫn hoạt động bình thường.
Châu Trạch không hiểu ẩn ý trong câu nói của bác sĩ Lâm, nên anh cũng nói thật.
Bác sĩ Lâm nhất thời không biết phải làm sao, chỉ đành cười lấy lệ, nhẹ nhàng vén vài lọn tóc xõa qua mang tai, tiếp tục đọc cuốn tạp chí trên tay.
“Két”
Cánh cửa hiệu sách được mở ra, có hai nam một nữ đi vào.
Ba người này nhìn cũng ít tuổi, chắc chỉ tầm khoảng hai mươi. Hai cậu con trai có lẽ vừa mới uống rượu, một người trong đó có vẻ uống hơi nhiều, cả khuôn mặt đỏ như gà cắt tiết.
- Ông chủ, chỗ anh có nước không? - Cô gái hỏi.
Châu Trạch chỉ vào cái máy lọc nước ở sát tường.
Cô gái rót mấy cốc nước nóng cho bạn mình, sau đó đi đến trước quầy phục vụ hỏi:
- Bao nhiêu tiền vậy?
Nói xong, cô gái lấy điện thoại ra, xem ra là chuẩn bị quét mã thanh toán.
- Ba mươi tệ. - Châu Trạch trả lời.
- Ông chủ này, cho dù là năm mới cũng không thể cắt cổ như vậy chứ, uống có ba cốc nước lọc mà anh lấy tận ba mươi tệ.
Cô gái vừa cười vừa mắng, nhưng vẫn đưa tay ra quét mã thanh toán, sau đó xoay người nói với hai người bạn của mình:
- Chúng ta ở đây nghỉ ngơi một chút, đọc sách đi.
Bọn họ coi hiệu sách như trạm nghỉ chân tạm thời, Châu Trạch thu của bọn họ ba mươi tệ, theo bọn họ thì đây giống như tiền phí vào cửa của quán trà vậy, cũng có thể lí giải được.
- Đọc sách, đọc sách gì?
Cậu thanh niên say rượu bỗng nhiên cao giọng hỏi.
- Tôi muốn đọc truyện ma, tiểu thuyết kinh dị, hiệu sách này có không?
Cậu thanh niên vừa nói vừa cười ha ha.
Châu Trạch thở dài một hơi, lấy hai tập quyển tiểu thuyết kinh dị ở dưới quầy phục vụ đưa đến trước mặt cậu thanh niên đưa cho cậu ta, cũng đồng thời vô tình chạm tay vào người cậu ta.
Ừm, là người, không phải ma quỷ.
Cuộc hẹn tối nay đã thất bại thảm hại rồi,
Nếu lại để bác sĩ Lâm trải qua tình huống “bách quỷ dạ thoại” như của mấy anh em nông dân lần trước, thì tình hình không thể cứu vãn được nữa. Châu Trạch không muốn gặp lại tình huống như vậy.
Là người thì tốt rồi, nhìn đã thấy đáng yêu rồi, ngại gì chuyện cậu ta uống say.
Vì thế, Châu Trạch cũng không cần động vào hai người còn lại để xác nhận nữa, mà điều đó cũng bất tiện.
Cậu thanh niên uống say ngồi xuống, hai người một nam một nữ còn lại cũng ngồi xuống chiếc ghế nhựa. Ba người vừa ngồi bấm điện thoại, vừa tùy ý lật vài trang sách.
Chỉ đơn giản là mất ba mươi tệ tiền phí vào cửa thì cũng phải tiêu cho nó đáng giá một chút chứ.
- Chuyện ma này viết chẳng ra làm sao cả.
Cậu thanh niên ném sách qua một bên, vừa đúng rơi vào bên cạnh máy lọc nước.
Cô gái đứng dậy đi nhặt lại quyển sách, lại phát hiện lúc nãy mình lấy nước có làm đổ một ít xuống nền nhà, trang bìa và mấy trang bên trong đã bị thấm ướt.
- Ông chủ, bao nhiêu tiền?
- Giảm 20% so với giá bìa.
Châu Trạch ngược lại có vẻ rất vui, hai người thanh niên trẻ tuổi này có vẻ có tố chất cao.
Đương nhiên, Châu Trạch cũng hi vọng cậu thanh niên uống say kia nhanh chóng đem toàn bộ sách trên giá vứt hết một lượt, hơn nữa, toàn bộ đều bị làm bẩn, vừa hay có thể giúp mình thanh lí chỗ sách này.
Cô gái có chút bất đắc dĩ, lấy điện thoại ra quét mã thanh toán, sau đó đi đến trước mặt cậu thanh niên uống say:
- Chúng ta đi thôi, cậu đừng nổi điên vậy nữa.
- Đây đâu phải là chuyện ma quỷ, tác giả chuyện này chắc chắn chưa từng gặp qua ma quỷ. - Cậu thanh niên uống say cố chấp nói.
Châu Trạch “ừm” một tiếng. Ừm, cậu chắc chắn đã gặp ma quỷ rồi, ma quỷ đang đứng trước mặt cậu đây.
- Mình không về, nhất định không về! Đêm nay mình còn dự định không ngủ cơ!
Cậu thanh niên tiếp tục nổi cơn say rượu nói:
- Mình về nhà sẽ nhìn thấy ma, ngủ cũng nhìn thấy ma, mình thà cả đêm nay ngồi ở hiệu sách này đọc sách còn hơn,
Ít ra thì,
Sẽ không gặp phải ma nữa!
"..." Châu Trạch.
Lúc này bác sĩ Lâm cũng bỏ quyển sách trên tay xuống, nhìn về phía cậu thanh niên uống rượu say, hiển nhiên là cô thấy chuyện này rất thú vị.
- Ồ, Lưu ca, nhà cậu có quỷ sao?
Cậu thanh niên đi cùng cậu thanh niên say rượu lúc nãy bây giờ cũng lên tiếng trêu ghẹo.
Cô gái liếc mắt lườm cậu ta, ý bảo cậu đừng có nói linh tinh.
- Ma quỷ cái đầu cậu, nhà cậu mới có ma ấy!
Cậu thanh niên say rượu đứng lên:
- Con mẹ nó, cứ đến dịp đón năm mới là con ma đó lại bắt nạt trêu ngươi mình, nhưng lại không mảy may động chạm đến người khác. Nhà mình có bốn anh chị em, ba trai và một chị gái, lại thêm bố mẹ mình, cả ông bà nội mình nữa, nhưng nó không đả động gì, chỉ trêu chọc mình thôi.
- Ma nữ? - Cậu bạn lại tò mò hỏi.
- Nếu là ma nữ đã tốt, đây lại là một con chó mẹ!
- Phụt!
Hai người bạn của cậu thanh niên uống rượu say không nhịn được bật cười,
Ngay cả Châu Trạch và bác sĩ Lâm cũng cúi đầu ho vài tiếng, nhưng quả thật câu chuyện này rất thú vị.
Hơn nữa cậu thanh niên say rượu khi nói con ma kia không phải ma nữ mà là con chó mẹ thì biểu cảm trên mặt cậu ta vô cùng ấm ức.
Tâm trạng cậu ta vô cùng thống khổ,
Cậu ta lấy rượu để thổ lộ hết tâm sự trong lòng mình.
- Mỗi khi đến dịp năm mới, trong vòng mấy ngày đó, nó đều đến tìm mình! Chỉ cần mình chìm vào giấc ngủ, nó lại xuất hiện!
Cậu thanh niên mặc dù đang say bí tỉ, nhưng vẫn biết khống chế bản thân, không làm cho người ta cảm thấy đáng sợ, mà ngược lại, còn làm cho người ta cảm thấy cậu ta rất thú vị.
- Bắt đầu từ bảy năm trước đến bây giờ, cứ đến những ngày cuối năm như thế này, nó đều đúng hẹn đến, còn đúng giờ hơn cả bố mẹ mừng tuổi cho mình!
Cậu thanh niên ôm lấy đầu mình, ngồi phịch xuống đất rồi khóc rống lên:
- Mẹ nó, mấy ngày này thật khó sống với nó!
- Tóm lại đầu đuôi câu chuyện là như thế nào, cậu biết con chó mẹ kia sao? - Cậu bạn hỏi.
- Đấy là con chó ngày trước nhà mình nuôi, vì nó lôi tiền mà bố mình để ở dưới giường ra cắn nát, nên đã bị mấy anh em mình lôi ra giết thịt.
- Thế thì là con chó đó chết oan ức, nên nó mới quay về báo thù. - Cậu bạn phân tích.
- Con mẹ nó cũng không hiểu tại sao nó đến tìm mỗi mình mình? Người giết nó có mình, mấy anh em của mình, lại còn có cả bố mình, ông nội mình nữa!
Ăn thịt chó, thì cũng là cả nhà cùng ăn, chỉ đơn giản là thêm món ăn ngày Tết.
Con chó đấy cắn nát tận năm nghìn tệ liền, bị giết thịt là đáng đời nó!
Nhưng tại sao lại quay về trả thù với mỗi mình mình?
Cậu thanh niên say rượu gào khóc nói:
- Mình đã hỏi mấy anh em của mình rồi, cả bố mình và ông nội mình nữa, bọn họ chẳng làm sao cả. Thế tại sao nó chỉ nhắm vào mỗi mình?
- Cậu uống say rồi, về đi thôi, mình đưa cậu về nhà.
Cô gái dìu cậu thanh niên say rượu đứng lên, đồng thời nháy mắt ra hiệu cậu bạn còn lại giúp.
Ba người dìu nhau đi ra khỏi hiệu sách,
Bầu không khí náo nhiệt vừa rồi biến mất, bên trong hiệu sách lại trở về với vẻ yên tĩnh lúc nãy.
- Theo anh, chuyện này là như thế nào?
Bác sĩ Lâm nhìn về phía Châu Trạch, hỏi anh. Cô không quan tâm nó có thật hay không, chỉ đơn giản là nghe được một câu chuyện rồi lấy nó làm đề tài tán ngẫu:
- Con chó đó tại sao chỉ đến tìm cậu ta? Lẽ nào cậu ta có điểm gì khác với mọi người trong nhà?
- Cô có hứng thú với câu chuyện này sao? - Châu Trạch cảm thấy có chút tò mò hỏi.
- Ừm. - Bác sĩ Lâm gật đầu.
Châu Trạch mỉm cười:
- Thật ra rất đơn giản, chúng ta muốn hiểu được logic của một con chó, thì trước tiên chúng ta phải coi nó giống như một con người để đi tìm hiểu.
- Nói thế nào đây?
Bác sĩ Lâm nhếch môi cười:
- Rất khó để con người đặt địa vị mình vào một con chó.
Đúng vậy, làm sao có thể lấy tư duy của con người ra thay thế cho tư duy của con chó được?
- Vong hồn của con chó quay lại báo thù, chọc ghẹo con người, là bởi vì trong nó tràn đầy oán hận.
Châu Trạch giải thích:
- Cái này cũng chẳng khác gì so với con người.
- Vậy tại sao nó không đi báo thù những người khác trong nhà họ?
- Có lẽ số tiền mà nhà họ coi là bị con chó cắn nát kia, chỉ một phần là lỗi tại con chó. Nó có nhai nát, nhưng không phải toàn bộ, mà một phần đã bị cậu thanh niên kia lúc đó còn ít tuổi lấy trộm.
Vì vậy con chó cảm thấy không công bằng, con chó cắn nát tiền bị trừng phạt, bị giết, bị ăn thịt. Nó làm sai, bị trừng phạt là đúng, không có gì phải oán trách.
Nhưng dựa vào cái gì, mà cậu thanh niên kia cũng ăn trộm một ít trong số tiền đó, nhưng lại chẳng bị làm sao cả?
Cho nên nó không phục, nó thấy không công bằng, nên không có đi chọc nghẹo những người khác trong nhà, mà chỉ trả thù mỗi cậu ta.
Bác sĩ Lâm lắc đầu, có chút khó hiểu:
- Đây chẳng qua chỉ là câu chuyện nói ra từ miệng một người say, thế mà anh lại đi phân tích, làm nó giống như một câu chuyện có thật vậy.
Châu Trạch đi đến chỗ mà ba thanh niên lúc nãy vừa ngồi, phát hiện một cái ví bị rơi dưới đất. Anh nhặt lên chạy ra phía ngoài cửa hiệu sách
Lúc này, cô gái vừa rồi cũng vừa chạy chầm chậm đến.
- Thật ngại quá, có một…
Châu Trạch giơ cái ví tiền ra.
- Cảm ơn anh!
Cô gái cúi đầu ý cảm ơn:
- Cái tên này nếu hôm nay cậu ta vừa say rượu vừa làm mất ví tiền và giấy tờ tùy thân nữa, thì nhất định sẽ bị người nhà mắng té tát.
- Không có gì. - Châu Trạch xua tay.
Cô gái cũng vẫy tay với Châu Trạch, sau đó xoay người chạy về phía hai người bạn phía trước.
Dưới ánh trăng,
Lúc cô gái kia chạy đi,
Phía dưới áo khoác,
Hình như có một cái đuôi màu vàng mềm như nhung đang nhẹ nhàng lắc lư...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook