Phòng Đọc Sách Đêm Khuya
Chương 16: Bác Tài Dẫn Tôi Theo

Trong không khí, vẫn còn tràn ngập mùi khói còn sót lại của pháo hoa, có chút khó chịu nhưng hình như đây mới là hương vị nên có của ngày tết, cũng chính là một chút ý vị tập tục của năm.

Nhất là đối với Châu Trạch lúc này mà nói, hình như cuộc sống xuất hiện thêm nhiều điều tốt đẹp.

Không phải là yêu đương thề non hẹn biển gì, cũng không nói đến mức khoa trương như sơn vô lăng thiên địa hợp*.

*Sơn vô lăng thiên địa hợp: núi không còn góc cạnh, đất trời hòa làm một. Câu thơ trong bài thơ Mộng Lý của Quỳnh Dao.

Chỉ đơn thuần như một đứa trẻ bình thường không có tiền ăn vặt, đi trên đường nhặt được tờ mười đồng, mà bên cạnh lại không có chú cảnh sát nào đi ngang, trái lại lại có một quầy bán quà vặt ở gần đó.

Dạo qua địa ngục một lần, hoán đổi thân thể, đến bây giờ vẫn còn rất nhiều phiền toái đã xuất hiện và chưa kịp xuất hiện cần phải giải quyết, tính cách của bản thân cũng bất giác xảy ra sự biến đổi lớn.

Tưởng tượng nếu mình còn ở kiếp trước, bước ra từ cô nhi viện, trong đầu chỉ nghĩ đến việc dựa vào đôi tay cùng với năng lực của bản thân từng bước từng bước trèo lên, thực ra nghĩ kỹ lại, lúc đó sỡ dĩ bản thân bỏ qua bác sĩ Lâm ở thời điểm đó, có lẽ cũng không phải vì 5 năm trước bác sĩ Lâm ngốc nghếch và xấu biết bao nhiêu, thiếu nữ vào thời điểm đó, hẳn là cũng mơ mộng về tình yêu, nếu không cũng sẽ không đem tấm ảnh đó cắt ra cất trong ví tiền của mình.

Chỉ tiếc là, bản thân lúc đó không có tinh thần cũng như tâm tư để ngắm nhìn phong cảnh trên đường, chấp niệm của hắn quá nặng, lúc ấy rõ ràng là đau khổ, thống hận triền miên nhưng phải vờ như không để ý.

Không giống như bây giờ, người đã chết qua một lần, lại quay trở về rồi, ngược lại có cảm giác thoải mái khi không cần phải để ý chuyện khác nữa.

Bất kể như thế nào đi chăng nữa, cảm giác được người khác thầm mến, thậm chí cảm giác “Chết rồi vẫn yêu” quả thực không tệ chút nào.

Gọi xong điện thoại, bác sĩ Lâm lại bước xuống, cô đi xuống có chút vội vã, từ tay Châu Trạch lấy túi xách của mình, cười cười, không nói cám ơn, với mối quan hệ của hai người hiện tại, nói “Cảm ơn” so với việc nói “Xin lỗi” càng không thích hợp.

Phất phất tay, Châu Trạch quay lưng, quay về ngủ.

Sau đó chờ đợi ngày mai, ngày mai sẽ càng tươi đẹp hơn.

Bác sĩ Lâm phát hiện tâm tình của chồng mình dường như xảy ra chút biến đổi, cảm giác như trút được gánh nặng.

Hoặc là, cả hai người đều suy nghĩ thông suốt, quả thực là một chuyện tốt.

Tiếp tục quấn lấy nhau một cách khó chịu, cũng không bằng thoải mái mà rời bỏ nhau, mỗi người bắt đầu lại cuộc sống mới.

Chỉ có thể nói rằng cuộc sống không thể lường trước được, bác sĩ Lâm chắc hẳn cũng không thể ngờ được, bên trong thân thể của chồng mình lại tồn tại một linh hồn khác.

Là người đàn ông mà trước kia, khi cô còn làm thực tập sinh đã thầm mến.

Châu Trạch lại lần nữa gọi xe, sau đó ngồi xổm ở trước cửa tiểu khu hút thuốc, trên màn hình điện thoại vẫn cứ hiển thị đang tìm kiếm thông tin, Châu Trạch có chút hối hận, sao lại để vị chủ xe đó rời đi chứ, mình nên để anh ta tiếp tục đợi, để cho mình lại ngồi xe anh ta trở về tiệm sách.

Bây giờ thì hay rồi, vào đêm 30 tết, thật đúng là khó để gọi xe.

Đợi được khoảng 10 phút, hút hết ba điếu thuốc, Châu Trạch đã có chút buồn phiền, đứng thẳng dậy duỗi người.

Tuy là hắn cũng không sợ lạnh cho lắm nhưng đi bộ về như thế cũng rất mệt.

Vừa may vào lúc này, một chiếc taxi màu đen chạy ngang qua con đường trước mặt của Châu Trạch, khi ngang qua Châu Trạch lại giảm tốc độ.

- Đi không? - Tài xế thò đầu qua cửa sổ của xe, khuôn mặt to tròn, tuổi trung niên, râu ria lởm chởm, mặc một bộ áo bông màu đen.

- Đi.- Châu Trạch không còn sự lựa chọn nào khác.

- Lên xe đi, không lấy nhiều tiền đâu.- Tài xế cười cười.

Châu Trạch lên xe, nói vị trí của tiệm sách, bàn xong giá tiền, tài xế lại khởi động xe.

Xe này, có lẽ là xe mới, trên đệm ghế ngồi vẫn còn mùi của da và keo, bên trong cũng rất sạch sẽ.

Nói như vậy, rất ít người chịu đem xe mới ra để chở khách.

- Nơi đó hơi hẻo lánh.

Tài xế chủ động đưa cho Châu Trạch một điếu thuốc, Châu Trạch nhận lấy.

- Ừ.

- Sống ở chỗ đó à?

- Cửa hàng ở chỗ đó.

- À, vậy làm ăn cũng hơi khó khăn hả?



Trung tâm thương mại đó từ lâu đã chết hẳn rồi.

Cũng không được ưa chuộng, rất nhiều người đều hiểu rõ.

- Anh không phải là người bản địa à?- Châu Trạch hỏi.

Tiếng địa phương của Thông Thành không giống với những nơi khác, cùng với tiếng phổ thông dường như là hai loại ngôn ngữ khác nhau, rất dễ nhận ra.

- Nhà tôi ở Thành Đô, tôi làm việc ở đây.- Tài xế châm điếu thuốc:

- Hút đi, đừng khách sáo.

Châu Trạch châm điếu thuốc, hút một hơi, khẽ nhíu mày, vị của điếu thuốc này, nhạt đến không ra gì.

- Ăn tết cũng không quay về à?

- Vợ và con cái ở nhà, không có chuyện gì nên cũng không về nữa, muốn ở lại kiếm thêm chút tiền.

Tài xế vươn tay ra cửa sổ, rung rung tàn thuốc:

- Tôi có bốn đứa con.

- Thật lợi hại.- Châu Trạch khen ngợi.

- Cũng khó.

Tài xế chẹp chẹp miệng:

- Vợ của tôi mang thai đứa đầu tiên là con trai, đứa thứ hai cũng là con trai, mà tôi chỉ muốn có con gái, sau đó đứa thứ ba lại là con trai, may là lần mang thai thứ tư, cuối cùng cũng được đứa con gái, cảm thấy thỏa mãn rồi.

- Hay thật.- Châu Trạch phụ họa một tiếng, sau đó ném điếu thuốc ra ngoài cửa sổ, điếu thuốc này nhạt đến độ như đang hút một tờ giấy vậy.

- Tôi không phải tư tưởng cổ hủ hay gì, cũng chẳng có ý nghĩ trọng nam khinh nữ, chỉ là thích trẻ con, muốn có thêm vài đứa trẻ, ha ha.

Nhắc về những đứa con của mình, tài xế liền nói nhiều hơn.

- Tiền phạt của con út vẫn chưa đóng, đợi đến khi đi học rồi, lại đi nộp tiền làm hộ khẩu luôn, đúng rồi, anh mở tiệm gì vậy?

- Tiệm sách.

- Làm ăn ra sao? - Tài xế hết chuyện để nói.

- Không ra làm sao cả.

- Cũng phải, thời đại này lên mạng cũng có thể mua sách rồi, lại còn có cả khuyến mại.

Đoạn đường ở phía trước xảy ra tai nạn giao thông, có cảnh sát bố trí chướng ngại vật ở đó, làn đường vốn dĩ dành cho xe bốn bánh, bây giờ chỉ có thể chạy xe ô tô, cũng may là ngày tết, trên đường không có nhiều xe, nên có lẽ có thể trì hoãn được rất nhiều thời gian.

- Gần sang năm mới mà còn đụng xe, cũng quá xui xẻo rồi.

Tài xế phả ra một vòng khói, giọng điệu nói chuyện của anh ta rất giống lãnh đạo, mang theo ý phê bình.

Châu Trạch nhích người ra đằng sau, đổi một tư thế ngồi thoải mái, hỏi:

- Chiếc xe này của anh mới mua à?

- Ừ, con trai tôi tặng cho tôi đó.

Châu Trạch cười:

- Anh mới nhiêu đây tuổi, con trai của anh bao nhiêu tuổi rồi?

- Ha ha. - Tài xế híp híp mắt:

- Con trai có ý chí, thời đại bây giờ, có chí thì nên thôi, có tay có chân có đầu óc, chưa phải mệnh tận phạm vào vận rủi, thì đâu có lý do gì chịu nghèo khổ chứ.

- Quả thật là như vậy.- Châu Trạch gật đầu đồng tình.

- Tích tích... Tích tích...



Đằng sau hình như có xe sốt ruột chạy về nhà, bóp kèn liên tục, thúc giục xe đằng trước chạy nhanh lên.

- Vội gì mà vội, vội đi gặp quỷ à.

Tính khí của tài xế có chút phô trương, nhoài người ra ngoài mắng chửi xe chạy đằng sau.

Nhưng kèn của mấy chiếc xe ở đằng sau ngược lại bóp dữ dội hơn, như kiểu cố ý khiêu khích vậy.

- Này!

Tài xế ra vẻ đẩy cửa, chuẩn bị xuống xe tranh luận.

Vào lúc này, cảnh sát điều tiết giao thông ở đằng trước ra ký hiệu xe ở phía này mau đi qua, tài xế lúc này mới ngượng ngùng ngồi trở lại, khởi động xe chạy đi.

- Ngày hôm nay làm ăn không dễ dàng.- Tài xế lại bắt đầu buồn bã:

- Sớm biết như thế này chi bằng về nhà thăm vợ con còn hơn.

- Cũng tạm được.

Châu Trạch từ chối cho ý kiến, hắn thấy sinh ý của tiệm mỳ sát vách cũng tạm được, phần lớn đối thủ cạnh tranh đều nghỉ tết hết rồi, cho dù lượng nhu cầu vào khoảng thời gian nghỉ tết giảm đi chút ít, nhưng dù sao so với trước kia, thì sinh ý vẫn phải nhiều hơn.

Đặc biệt là lúc nãy, Châu Trạch gọi xe rất lâu rồi nhưng vẫn chẳng có ai nhận.

- Haiz, không dễ đâu.- Tài xế vẫn lắc lắc đầu:

- Tôi cũng chẳng dám nghỉ, học phí của con cái, mỗi tháng đến nhà thu tiền, bình thường ban ngày đi làm, đến đêm thì lái xe nửa buổi, những ngày tháng này, sống không dễ dàng gì, cho dù là bao thuốc lá này, cũng không nỡ lấy ra mà cất kỹ một chút.

Thuốc lá này của anh... hình như là giả.

Châu Trạch lấy gói thuốc của mình ra, rút ra một cây, chơi đùa trên tay.

- Nhưng mà cũng tốt, bây giờ mạng lưới internet thuận tiện, ban đêm về đến nhà, trước khi đi ngủ gọi video cho vợ con, cũng rất tốt, có thể nhìn thấy bọn họ.

Trên mặt tài xế lộ ra nét thư giãn.

Châu Trạch hơi hơi nhắm mặt, hắn ngủ không nổi, nhưng vào lúc này, không muốn nói chuyện.

Cho dù là không có phản ứng của Châu Trạch, tài xế vẫn tiếp tục kể chuyện của mình, gần sang năm mới rồi, anh ta một mình tha hương nơi đất khách quê người, đương nhiên là cô đơn.

Từ việc đặt tên cho con cái, đến trường học của con, đến ba mẹ của mình, rồi phong cảnh hữu tình nơi quê hương, tài xế nói một tràng.

Châu Trạch cuối cùng đành nghiêng đầu dựa vào cửa sổ xe, thúc giục nói:

- Bác tài, chạy nhanh tí.

Tài xe này lái xe quá chậm rồi, có thể cũng được 30 dặm.

Nên biết rằng, đây là đường cao tốc.

Thậm chí Châu Trạch còn cảm thấy rằng có phải đã một mình quá cô đơn rồi không, cho nên mới cố ý chạy chậm một ít để có người trò chuyện, nhưng Châu Trạch không có hứng thú làm người tri âm.

- Hì hì, xe mới, vẫn chưa quá quen tay, không dám chạy quá nhanh.

Tài xế vuốt lấy tay lái có chút quý báu:

- Chiếc xe này không đáng tiền, thậm chí có chút rẻ tiền nhưng lại là tâm ý của con trai lớn, tôi phải quý trọng nó thật tốt. Tranh thủ dùng xe này kiếm thêm tiền, đợi khi con trai lớn tìm được đối tượng, làm cho nó một căn nhà, từng cái từng cái một, tôi cũng không muốn lớn kéo theo nhỏ, như vậy đối với nhỏ không công bằng, dù sao đã quyết định muốn sinh con, thì người làm cha như tôi, chỉ cần còn có thể làm việc thì phải cắn răng mà gánh vác. Tôi không phải người không có trách nhiệm, cũng sẽ không làm ra việc sinh mà không nuôi dưỡng.

Châu Trạch khẽ nhíu mày,

Hắn cảm thấy có chút phiền, sau đó hắn châm một điếu thuốc của mình, hút một hơi,

- Bác tài, nói thật đó, cầu xin anh chạy nhanh lên.

Châu Trạch có chút nhớ tủ lạnh của mình rồi, hơn nữa cũng có chút hối hận, sớm biết như vậy để bác sĩ Lâm lái xe đưa mình về nhà thì tốt rồi.

- Đừng gấp chứ cậu nhóc, gần qua tết rồi, chúng ta cũng có chút duyên phận, không cần thúc thục, tôi biết, tôi biết, chắc là do tôi đã già rồi…

Châu Trạch gõ gõ tàn thuốc, không cẩn thận bắn ra ngoài cửa sổ xe, có một nhúm tàn thuốc rớt vào bên trong vị trí cửa xe. Ngay sau đó, bên trong vị trí cửa xe bị tàn thuốc đốt cháy tạo thành một lỗ to bằng ngón cái. Gió mát bên ngoài không ngừng từ lỗ nhỏ thổi “Sưu sưu” vào.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương