Dương Thư là một viên chức nho nhỏ bình thường, hằng ngày sáng đi làm tan tầm về nhà từ năm này sang năm nọ.
Thật ra công việc của Dương Thư cũng không bình thường lắm, đúng ra còn hơi kỳ quái.
Nhân viên của phòng đăng ký kết hôn cũng không có gì đặc biệt nhưng vấn đề là hắn công tác ở phòng đăng ký kết hôn dành cho phi nhân loại.
Dương Thư cũng hơn 500 tuổi rồi nhưng gương mặt nhìn như thanh niên chỉ mới đi làm 4 5 năm thôi.

Tuy người bình thường chưa từng nghe qua đơn vị công tác của hắn, nhưng nói đi nói lại thì vẫn là nhân viên nhà nước.

Lãnh đạo bên trên chính là Nguyệt Lão.

Tuy rằng ở thế giới bình thường các cô gái khinh thường loại viên chức quèn như Dương Thư, nhưng ở thế giới phi nhân loại, Dương Thư cũng được xem là ứng cử viên sáng giá, là hoàng kim vương ngũ cơ mà.
(*) hoàng kim vương ngũ: Có xe có nhà, không có bố mẹ, lại còn là cái bát sắt, các loại bảo hiểm cần thiết cũng đều mua rồi, còn có đãi ngộ du lịch cùng với công ty vào mỗi dịp lễ tết.

Hội phụ huynh phát rầu vì mấy đứa con gái nhà mình mấy trăm năm rồi vẫn chưa gả được liền nhắm tới Dương Thư.
(*) bát sắt: nhân viên chức nhà nước trong biên chế có lương nên gọi là bát sắt, ngụ ý nguồn thu nhập ổn định
Sau khi từ chối đủ loại lời mời ăn cơm của các chú các dì chung đơn vị, Dương Thư lái con xe Chery về nhà.

Vật vờ trên đường gần nửa tiếng hắn mới về được đến nhà.
(*) hình ảnh con xe Chery:

Dương Thư tắm rửa rồi đem đống đồ ăn thừa từ ngày hôm qua được đi hâm nóng lại.

Xong xuôi, vừa đặt mông xuống ghế sô pha và thở dài một hơi thỏa mãn, chuẩn bị chén đống đồ ăn trước mặt thì lại nghe thấy tiếng chuông di động vang lên.
Thả đôi đũa xuống, Dương Thư cầm lấy điện thoại.

Trên màn hình hiện ra ba chữ Trần Cẩm Lý.
Má ơi, ông lớn lãnh đạo.
Dương Thu liền vội vàng nghe máy.

“Sao mãi mới bắt máy vậy?” Từ điện thoại truyền ra giọng nam oán giận.
“Đang chuẩn bị ăn cơm.” Dương Thư trả lời.
“Ăn một mình à?” Giọng Trần Cẩm Lý mang theo ý cười, “Ủa hôm nay chú Vương rủ anh đi ăn cơm cùng người nhà chú, sao anh lại không đi chứ?”
“Dì Lý ngồi ngay bên cạnh tôi, buổi sáng mới từ chối dì, buổi chiều lại nhận lời chú Vương thì dì ấy lại chả ăn sống tôi?”
Giọng cậu trai trong điện thoại cười vang: “Dì Lý vì lo lắng cho việc kiếm chồng của đứa thứ hai mà đã ăn chay ba mươi năm rồi đấy.”
Dương Thư duỗi tay chạm vào cái chén trước mặt.

Thời tiết lạnh thế này, hình như đồ ăn lại nguội rồi.

Lười cùng ông lớn cá chép tinh múa võ mồm, Dương Thư trực tiếp hỏi: “Sếp tìm tôi có việc gì?”
“Không có gì, chỉ là em có một cháu gái hiện tại không có đối tượng yêu đương nào cả, người nhà thúc giục mãi.

Nên mẹ em muốn hỏi xem anh có muốn tới nhà ăn bữa cơm không, thuận tiện gặp mặt.”
Vãi lúa sao giờ ông lớn cũng quan tâm đến loại chuyện này thế nhỉ.

Dương Thư đáp: “Sếp, ăn cơm còn được nhưng gặp mặt thì dẹp đi.”
“Cháu gái nhà em đã từng đứng từ xa nhìn thấy anh, nói là muốn cùng anh thử tìm hiểu một lần đấy.” Trần Cẩm Lý tiếp tục nói.
Dương Thư cảm thấy hắn sẽ không để yên chuyện này, mà bụng thì réo liên hồi rồi, bèn hít một hơi thật sâu, nói chen vào: “Ngại quá nhưng sếp này, tôi có chuyện cần nói với cậu.”
“Chuyện gì, nói đi.” Trần lãnh đạo tốt bụng đáp ứng.
“Tôi thích đàn ông, nếu sau này muốn tìm đối tượng thì cũng chỉ tìm người mạnh mẽ một tí.”
Ông lớn Trần nín bặt, im lặng trầm mặc.

Dương Thư tiếp tục nói: “Thế nhé sếp, tôi phải ăn cơm trước đây, gặp sau.”
Tắt máy, Dương Thư cảm thấy cuối cùng cũng có thể ăn bữa cơm trong yên bình rồi.

Vừa mở tivi xem người ta giăng đèn kết hoa chuẩn bị cho ăn Tết, Dương Thư nhồm nhoàm ăn cơm thừa canh cặn của mình.
Nếu biết rằng chỉ cần nói như vậy là có thể giải quyết vấn đề, Dương Thư hận không thể tung chiêu sớm hơn.
Vui vẻ chả được mấy ngày, phiền toái lại tìm tới gõ cửa nhà Dương Thư.


Lần này đối tượng được giới thiệu chẳng những có nữ mà còn có cả nam.

Dương Thư bực bội trong lòng nhưng vẫn không thể hiện ra ngoài, trên mặt vẫn là vẻ ôn hòa đối đáp lại với các chú các dì các bác đang nhiệt tình mời cơm.
Mai mối là bonus đính kèm khi làm việc ở đây à, sao mà cứ tìm mình để làm đối tượng mời ăn cơm xem mắt thế nhỉ.
Dương Thư ngồi ở ghế làm việc của mình nhìn ra cánh cửa chính hầu như có ai đẩy ra, suy nghĩ xem lần cuối mình giúp một cặp đôi lấy chứng nhận kết hôn là khi nào.
Không chỉ mỗi nhân loại dần dần không nghĩ đến việc kết hôn nữa, phi nhân loại càng không nghĩ.

Qua bao nhiêu năm nay, trong đám thần tiên yêu quái với tác phong và sinh hoạt hỗn loạn, số lượng cặp đôi lấy chứng nhận kết hôn có thể đếm trên đầu ngón tay.
Nhìn bảng hiệu phòng đăng ký kết hôn đã dần phai màu, trong lòng Dương Thư chợt xuất hiện một nỗi sợ mang tên thất nghiệp.
Nếu lỡ thất nghiệp thật thì sao, mình phải làm gì đây? Mở shop online? Viết tiểu thuyết mạng? Dương Thư nghĩ kiếm pháp của mình vẫn còn ổn áp phết, hay là đi làm huấn luyện viên cho đội võ thuật?
Dương đồng chí trong giờ làm việc lại mơ màng tưởng tượng về cảnh tượng thất nghiệp và sinh hoạt tốt đẹp sau thất nghiệp của chính mình, hoàn toàn không biết Trần lãnh đạo đã đứng ở trước mặt mình.
Trần Cẩm Lý cong ngón tay gõ gõ xuống mặt bàn: “Dương Thư đồng chí, lơ đễnh trong giờ làm việc đáng bị trừ lương đấy nhé.”
“Sếp nói phải, là tôi không tập trung.” Dương Thư hồi tỉnh từ mộng mơ, thấy Trần Cẩm Lý đứng sừng sững ở đó liền nhanh lẹ rót cho hắn ly trà.
Trần lãnh đạo nhìn lá trà trong ly, hình như hơi mốc lên rồi.

Vì thế cậu buông chén sứ trắng trong tay xuống, tằng hắng giọng, nói: “Em không uống trà, định mời anh ra ngoài ăn bữa cơm thôi.”
“Sếp này, có thêm cháu gái nhà cậu đi chung luôn à?” Dương Thư vừa nói vừa tính toán trong lòng cách cách để từ chối.
Trần Cẩm Lý hừ một tiếng, nói: “Em tìm anh ăn cơm, tụi mình bao lâu rồi không gặp, hôm nay em mời.”
“Trần Cẩm Lý, cậu giờ cũng tham gia đấu trường mai mối à?” Dương Thư sắc mặt kỳ quái nhìn cậu.
Cuối cùng cả hai cũng tìm một cửa tiệm lẩu để ăn.

Hai người thuê một phòng bao, rèm vải tử lôi kéo xuống tạo ra một không gian riêng tư yên tĩnh.

Trần Lý vẻ mặt bình tĩnh cầm thực đơn gọi món, nào thịt dê thịt bò, lúc chọn cá còn hỏi xem có xương cá không.
Dương Thư ở một bên im lặng uống trà, trong lòng lại cảm thấy hoài nghi yêu sinh vờ lờ.


Đây là lần đầu tiên hắn thấy có con cá lại thích ăn thịt cá đến như thế.
Cuối cùng Trần Lý kiểm tra lại danh sách đồ ăn rồi hỏi Dương Thư còn muốn gọi thêm gì không.

Dương Thư nhìn qua danh sách cũng không có gì có gì muốn thêm liền đưa danh sách cho phục vụ đi xuống chuẩn bị.
Đến khi nồi lẩu được bưng lên, đồ ăn cũng được dọn ra đầy bàn, Trần Cẩm Lý nhấp ngụm rượu, cảm thấy không ngon cho lắm.

Thấy Dương Thư ở đối diện đã bắt đầu nhúng đồ ăn, Trần Lý hạ ly rượu xuống, nói: “Hôm đó anh nghiêm túc à?”
“Cái gì?” Dương Thư đem thịt nhúng vào nước lẩu đỏ rực, lông mày khẽ nhếch lên.
“Thì hôm em bảo muốn giới thiệu cháu gái cho anh để hai người tìm hiểu đấy, anh bảo là anh muốn tìm đối tượng nam.” Trần Cẩm Lý lại nốc thêm một ngụm rượu, phỏng đoán rượu này trộn thêm với nước rồi.
Rõ ràng chính bản thân nói mình thích đàn ông, nhưng đến khi nghe từ miệng người khác lại cảm thấy kỳ lạ như nào ấy.

Nhưng Dương Thư chỉ nghĩ trong lòng, bên ngoài đáp “Ừ".
“Đứa cháu gái kia của em còn chưa hóa hình nữa, bị mẹ nó đặt ở lu nước suốt ngày ngắm núi ngắm trời.

Tự nhiên hai trăm năm trước, nói rằng thấy anh cầm kiếm đẹp quá ngầu quá hold không nổi.” Trần Cẩm Lý vừa nói vừa nhìn Dương Thư, thấy hắn chẳng có biểu cảm gì, liền tiếp tục nói: “Năm nay người nhà con bé nhắc đến việc yêu đương, cô của con bé mới nhắc đến anh.”
Dương Thư húp một ít canh thịt dê, chỉ cảm thấy đầu lưỡi cay đến muốn bùng cháy, nhưng hương vị lại ổn áp không chê vào đâu được.
Nuốt xuống miếng thịt dê, Dương Thư nói: “Sếp này, con rể quý mấy người chọn đâu rồi?”
“Đừng kêu em sếp nữa, sư thúc à, anh đi làm kêu em hai tiếng sếp là sởn hết cả da gà rồi.” Dương Thư thành danh khi Trần Cẩm Lý vừa hóa hình không lâu.

Nhóc con bé xíu chứng kiến cảnh Dương Thư cầm kiếm chém núi tạo hồ nên sùng bái thầy nhỏ vô cùng.
Nhưng khi nhìn hình ảnh thần tượng tuổi thơ của mình đang ngồi đối diện liên tục ăn thịt dê, Trần Cẩm Lý cuối cùng cũng không nhịn được nữa, duỗi đũa ra khuấy nồi lẩu vớt thịt lên: “Anh cmn chừa cho em tí thịt với.”
Hai người đấu trí đấu dũng giành thịt đến khi ăn no căng mới có thể tiếp tục chủ đề lỡ dở lúc nãy.
Trần Cẩm Lý gắp một miếng thịt bỏ vào mồm, vị cay nồng xộc thẳng lên não.

Hương vị được đấy, Trần Lý đánh giá trong lòng, nghĩ rằng lần sau có thể dẫn cả nhà mình đến đây ăn.
“Em nói anh này, cháu gái nhà em đã nguội lòng với anh rồi, anh yên tâm.”
Dương Thư cũng nhấp một ngụm rượu, không thể nói là rượu ngon, chỉ có thể miễn cưỡng xếp vào loại uống được mà thôi.

Gắp xong một miếng bí đao bỏ vào trong chén, Dương Thư mới mở miệng nói: “Tôi nói cho mỗi một mình cậu là tôi thích đàn ông, thế nào mà quay đầu liền có người làm mai mấy thằng nhóc cho tôi?”
“Thì em cũng phải có một lý do để giải thích với cháu gái chứ, nên em mới nói thật.


Ai biết đâu là mẹ em lại nhanh mồm nhanh miệng đi kể với mọi người rồi.” Trần Cẩm Lý vừa cười xun xoe vừa rót rượu cho Dương Thư.
Dương Thư đem bí đao đã được nấu đến trong suốt bỏ vào miệng, thở dài nói: “Thảo nào tôi cứ thấy ánh mắt dì Lý hai ngày nay nhìn tao có gì đó là lạ.”
“Cơ mà sư thúc à, lại sắp tết đến nơi rồi, năm nay anh lại cô đơn lẻ bóng à?” Trần Cẩm Lý ngước mắt nhìn Dương Thư, tiếp tục nói: “Cũng hơn 500 tuổi rồi mà còn ở giá thế này thì không tốt tí nào.”
Dương Thư cầm ly rượu lên uống, nhún nhún vai nói: “Duyên phận không tới thì tôi cũng chả làm gì được.”
“Duyên phận phải dựa vào bản thân sư thúc ạ.”
Dương Thư lạnh lùng liếc nhìn Trần Cẩm Lý hỏi, “Cậu dám nói lời này trước mặt Nguyệt Lão không?”
Trần Lý đực mặt ra, cậu đúng là không dám thật.

Nói xong thì chỉ có sẵn sàng gia nhập dòng người thất nghiệp, trôi dạt về nhà thì bị mẹ đè ra lóc vảy lột da rồi vứt vào lu nước sau nhà ngay ấy chứ.
Nói qua nói lại, Dương Thư độc thân bền vững có đầy kinh nghiệm đối phó, không sợ một tên nhãi Trần Cẩm Lý vắt mũi chưa sạch.

Để đối phó với bọn lắm lời thế này thì chỉ cần không đồng ý không phối hợp không đối mặt, chính sách ba không hiệu quả trong mọi trường hợp.
Trần Cẩm Lý nói đến đây ước gì có thể hóa ra nguyên thân để dùng cái đuôi vả vào mặt thầy nhỏ.

Uống xong ly rượu cuối cùng, cảm nhận nhân sinh cay đắng cả trong miệng và trong tim, Trần Cẩm Lý từ bỏ.
Rượu cơm no nê rồi, cậu mang vẻ mặt thỏa mãn vỗ vào bả vai thầy nhỏ độc thân: “Sư thúc à, sư phụ em chỉ giao cho em mỗi việc này.

Anh đừng có quên, anh hạ gục được Trần Cẩm Lý em thì sẽ có người tiếp theo tiếp chiêu thôi.

Sư tổ, sư phụ, sư bá, bọn họ đều vã lắm rồi.” Ngụ ý chính là, anh chờ xem, mấy lão già đều không phải dạng vừa đâu.
Đánh ly rượu xuống bàn cái cạch, Dương Thư vẫy tay, tỏ vẻ không chút lo lắng.

Hắn nói: “Bạn học trò non xanh này, sư thúc tôi đây bị ép đi tìm người yêu, thì cậu nghĩ ngày của cậu còn xa không?”
Dương Thư trong lòng chẳng sợ tẹo nào, thầm nghĩ, hội người già kia ăn tết chơi mạt chược đến tít mít tù mù thì còn nhớ gì đến mình.

Chờ Trần Cẩm Lý tính tiền xong, hai người đường ai nấy về.
Bọn họ có Trương Lương kế thì mình có thang vượt tường.

Vừa nghĩ, Dương Thư vừa khởi động con xe Chery của mình chạy về nhà.
Nhưng chẳng ai ngờ, con xe cưng của hắn thế mà là hàng nhái hàng giả, vào ba ngày sau, bị một con BMW đụng phải thì nát nhừ như sắt vụn..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương