Phong Có Thơ Tình
-
6: Ủy Khuất
Edit: Phương Thiên Vũ
Tống Kiểu Kiểu vô tội chớp mắt, thử hỏi: "Tả ca, cậu nói nếu tôi thật sự không thể lên thêm mười hạng, cậu thật sự không mua "Đêm Trắng" cho tôi được sao?"
Lục Kinh Tả cười một chút, rũ mắt nhìn cô, nói: "Cậu cảm thấy thế nào?"
Tống Kiểu Kiểu vô thức liếm môi, như quả bóng bị chọc thủng, rũ mắt, "Được rồi, tôi hiểu rồi."
Lúc cô liếm môi, ánh mắt Lục Kinh Tả hơi đổi, rơi trên đôi môi đỏ thẫm của cô, trong đầu hiện ra chính là đầu lưỡi hồng nhạt vừa chợt lóe qua, cô rũ mắt, lông mi vừa đậm vừa dày như cánh quạt nhỏ run run, thấy như vậy tay cầm cán ô không khỏi siết chặt, đầu quả tim khẽ run lên.
Phun ra hơi thở có chút hỗn loạn, lòng bình thường luôn trấn định tự nhiên trở nên rối loạn, anh luống cuống di chuyển tầm mắt.
Tống Kiểu Kiểu chờ không thấy anh nói chuyện, không nhịn được ngẩng đầu nhìn anh một cái, này vừa thấy thế nhưng ngạc nhiên phát hiện tai anh đỏ lên, cô kinh ngạc hỏi: "Lỗ tai cậu sao lại đỏ vậy?"
Thanh âm cô gái mềm mại, nhẹ nhàng gõ vào tim, Lục Kinh Tả cảm thấy yết hầu có chút khô khốc, ngay cả giọng phát ra cũng trầm vài phần, "Ân, lạnh đi."
Tống Kiểu Kiểu "A" một tiếng, "Lạnh?"
Nghĩ lại, hiện tại quả thật rất lạnh, vì thế cô cũng không rối rắm nữa mà cẩn thận dặn dò anh: "Vậy ngày mai cậu mặc nhiều một chút, mẹ tôi nói gần đây nhiệt độ trong ngày chênh lệch rất lớn, cậu đừng để bị cảm."
Lục Kinh Tả nặng nề mà "Ân" một tiếng, "Tôi đã biết."
*****
Vương Tuệ Lâm biết ngày mai cô phải thi tháng, cho nên vừa cơm nước xong liền đuổi cô về phòng, "Ngày mai phải thi tháng, nhanh chóng trở về chăm chỉ ôn tập đi."
Tống Kiểu Kiểu rút khăn giấy trên bàn ra xoa xoa miệng, "Vậy ba mẹ, con đi ôn tập đây."
"Đi đi."
Vương Tuệ Lâm nhìn bóng dáng con gái, cười cười, nói với Tống Khánh Quốc ở một bên: "Lão Tống, anh có phát hiện Kiểu Kiểu gần đây học tập giống như tốn không ít tâm tư hay không."
Nghe xong, Tống Khánh Quốc buông đũa trong tay, "Hình như là chăm chỉ không ít."
"Không phải sao? Em mấy ngày nay buổi tối ra uống nước đều có thể từ khe cửa nhìn thấy phòng con gái đèn vẫn sáng."
"Đây là chuyện tốt, bất quá nha đầu này hơi gầy một chút.
Ngày mai lúc anh tan tầm đi siêu thị mua chút xương sườn, em hầm canh bồi bổ cho con gái.
Đúng rồi, cũng gọi Kinh Tả qua đây, đã là thanh thiếu niên rồi mà trong nhà cũng không có người, anh cùng lão Lục làm bạn nhiều năm như vậy, chúng ta cũng nên chăm sóc thêm một chút."
Tống Khánh Quốc cùng Vương Tuệ Lâm là thanh mai trúc mã, mà ba của Lục Kinh Tả cùng hai người bọn họ là bạn từ cấp ba đến đại học, tình nghĩa nhiều năm như vậy, bà đương nhiên cũng thật tình mà đối tốt với Lục Kinh Tả.
Nhưng chỉ cần nghĩ đến những chuyện đó, bà cảm thấy vừa đau lòng vừa bất đắc dĩ, dù sao cũng là chuyện nhà bọn họ, bọn họ không có cách nhúng tay.
"Đứa nhỏ Kinh Tả này là em nhìn lớn, em biết."
Tống Khánh Quốc nặng nề thở dài một hơi, ông duỗi tay nhẹ nhàng xoa đầu Vương Tuệ Lâm, "Được, không nói cái này nữa, ăn cơm đi."
"Ân."
Trong phòng ngủ, tay Tống Kiểu Kiểu đặt trên then cửa chậm rãi thu hồi, cô trầm mặc trở lại bên bàn sách, cũng không biết nghĩ đến cái gì, qua một hồi sau, video WeChat vang lên, là Lục Kinh Tả gọi tới.
"Ngày mai thi tháng, buổi tối hôm nay không nói đề mới mà chỉ ôn tập một chút, cùng với tôi giúp cậu quy kết đề thi."
Tống Kiểu Kiểu không nói chuyện, chỉ là nhìn Lục Kinh Tả màn hình bên kia, đầu đèn bàn của anh ánh sáng ôn hòa, trên người anh vẫn là bộ đồng phục xanh trắng, lưng thẳng, mặt hướng về màn ảnh, hơi cúi đầu, từ góc độ này có thể nhìn thấy sống mũi cao thẳng cùng đôi môi đang mấp máy.
Đại khái là Tống Kiểu Kiểu trầm mặc có chút lâu, Lục Kinh Tả ở đầu bên kia ngẩng đầu lên thấy ánh mắt cô lúc này có chút phức tạp, tựa đau lòng lại tựa khổ sở, không khỏi nhẹ giọng nói: "Kiểu Kiểu, cậu làm sao vậy?"
Tống Kiểu Kiểu hơi mím môi, cô vừa rồi kỳ thật suy nghĩ những lời nghe lén được từ chỗ ba mẹ cô, nhưng cô không thể nói thật cho anh biết, vì thế cô chống má, đưa mặt sát vào màn ảnh, nói: "Tôi vừa rồi nghe được ba tôi nói ngày mai muốn mua xương sườn về hầm canh."
"Ân?"
"Bất quá tôi còn nghe được ba tôi nói, là hầm cho hai người chúng ta uống, nói là để cậu ngày mai cùng tôi trở về ăn cơm chiều."
Lục Kinh Tả trố mắt vài giây, có chút khó có thể tin hỏi cô, "Chính là bởi vì cái này? Cho nên ánh mắt cậu nhìn tôi mới phức tạp như vậy?"
"Đúng vậy, tôi tưởng tượng đến ngày mai cậu muốn cùng tôi đoạt canh, có thể không phức tạp sao?" Tống Kiểu Kiểu chính mình nói lời này cũng chột dạ.
Lục Kinh Tả nở nụ cười, "Tống Kiểu Kiểu, trong đầu cậu cả ngày đều suy nghĩ cái gì a?"
Tống Kiểu Kiểu bị nụ cười của Lục Kinh Tả đánh úp không kịp phòng bị, cô nói với anh: "Tả ca, cậu cười lên thật đẹp mắt, về sau phải cười như vậy."
"Mỗi ngày cười như vậy, không thành ngốc chứ?"
Tống Kiểu Kiểu: "......·"
"Bất quá nếu cậu thích, tôi có thể cười cho cậu xem."
"Tôi thích a, ai không thích người cười đẹp, đúng rồi, nhìn cậu cười tôi đại khái hiểu rõ tâm tình Chu U Vương ngay lúc đó."
"Như thế nào còn kéo Chu U Vương......" Lục Kinh Tả tạm dừng hai giây, "Cậu không phải nói chính là chuyện xưa Chu U Vương vì để Bao Tự cười, phóng hỏa đùa giỡn chư hầu chứ?"
"Đúng vậy, tôi cảm thấy nếu có thể đặt cậu ở cổ đại a, tuyệt đối là hại nước hại dân."
Lục Kinh Tả bất đắc dĩ, "Tống Kiểu Kiểu, tôi là nam."
"Nam thì làm sao, gương mặt đẹp chẳng phân biệt quốc gia chẳng phân biệt giới tính, Tả ca, cậu đối với gương mặt đẹp của mình tự tin một chút."
"Được rồi, bớt nói nhảm đi, nhanh ôn tập, hôm nay chỉ giúp cậu ôn một tiếng."
"Chỉ một tiếng á, vì sao?"
"Ôn tập xong đi ngủ sớm một chút, ngủ ngon, ngày mai mới có thể thi tốt."
"A......!được." Tin học thần, hẳn là không thành vấn đề.
Quả nhiên vừa đến 9 giờ rưỡi, Lục Kinh Tả liền kêu cô thu dọn đề thi, "Được rồi, tối hôm nay đến đây thôi, thu dọn một chút rồi đi ngủ đi."
"Được."
"Lúc ngủ không được chơi di động."
"Đã biết."
Sau khi cúp video, Lục Kinh Tả mở ngăn kéo dưới bàn học ra, bên trong đặt một quyển sách "Đêm Trắng" mới tinh, anh duỗi tay sờ sờ, nghĩ đến những lời cô nói lúc trước, không khỏi bật cười.
*****
Lúc ăn sáng Tống Khánh Quốc nhìn thoáng qua mưa to ngoài cửa sổ, nói: "Bên ngoài mưa quá lớn, một hồi ba đưa con đến trường, con đi đối diện kêu Kinh Tả đi chung đi."
Tống Kiểu Kiểu kinh ngạc ngẩng đầu nhìn về phía Tống Khánh Quốc, dịp có thể để ba cô tự mình đưa cô đi học thật sự rất ít.
Ông mỗi ngày đều sẽ đi đường vòng trước đưa mẹ cô đi làm, buổi tối tan tầm lại đi đón bà cùng về nhà, mà cô từ nhỏ đi học bắt đầu liền đi theo Lục Kinh Tả cùng ngồi xe buýt đi học tan học.
"Làm sao vậy?"
Tống Kiểu Kiểu lắc đầu, "Không như thế nào, con ăn xong rồi, con đi kêu Lục Kinh Tả."
"Đi đi."
Tống Kiểu Kiểu đeo cặp trên lưng, đổi giày xong mở cửa ra thì đúng lúc đối diện Lục Kinh Tả cũng vừa vặn ra tới.
"Đi sao?"
Tống Kiểu Kiểu thấy anh muốn xuống lầu thì nhanh chóng kêu anh lại, "Ba tôi nói mưa quá lớn, nói là đưa chúng ta đến trường."
Lục Kinh Tả gật gật đầu, "Ân."
Tống Khánh Quốc cùng Vương Tuệ Lâm cũng thu dọn xong ra tới, Lục Kinh Tả lễ phép gọi một tiếng, "Chú dì, buổi sáng tốt lành."
"Sớm a, Kinh Tả."
Tống Khánh Quốc ánh mắt nhìn Lục Kinh Tả hài lòng, ông duỗi tay vỗ lên vai anh, "Tiểu Tả có phải lại cao lên hay không?"
Lục Kinh Tả ôn hòa nở nụ cười, "Đúng là có cao thêm một chút."
"Cao lên thật tốt, nhưng mà quá gầy, buổi tối dì con hầm canh xương sườn, buổi tối lại đây ăn cơm, bồi bổ thêm một chút."
"Cảm ơn chú."
"Ai, tiểu tử này, cùng chú con còn khách khí cái gì?"
Tống Khánh Quốc lái xe, Vương Tuệ Lâm ngồi ở ghế phụ bên cạnh, Tống Kiểu Kiểu cùng Lục Kinh Tả ngồi ở ghế sau.
"Hôm nay thi tháng cố gắng phát huy để đạt thành tích cho tốt."
"Dạ được, chú."
Tống Khánh Quốc từ kính chiếu hậu liếc nhìn Tống Kiểu Kiểu, "Con cũng phải thi cho tốt, mỗi ngày chơi cùng người ta mà thành tích còn không thể đi lên, mất mặt không?"
Tống Kiểu Kiểu gục đầu xuống "Nga" một tiếng.
Lục Kinh Tả nói với Tống Khánh Quốc: "Chú, gần đây thành tích Kiểu Kiểu tốt không ít, thầy toán còn khen cậu ấy rất nhiều lần."
Nghe vậy, Tống Khánh Quốc nói: "Phải không?"
"Đúng vậy, Kiểu Kiểu gần đây rất nỗ lực, sau khi học xong thời gian đều làm đề."
Tống Khánh Quốc mày giãn ra không ít, nói với Lục Kinh Tả: "Tiểu Tả, thành tích con tốt, giúp chú chỉ bảo nó hơn, nếu nó không nghe lời không cần khách khí, tùy ý phạt."
Tống Kiểu Kiểu: "......"
Cô gục đầu xuống, xoắn ngón tay, mọi người đều nói con gái là tiểu tình nhân kiếp trước của ba, nhưng cô cảm thấy mình có lẽ là giả tình nhân ở kiếp trước, kiếp này là giả con gái.
Tống Khánh Quốc đưa hai người đến cửa trường, Lục Kinh Tả xuống xe căng dù trước.
"Chú dì, trên đường đi chậm một chút."
"Ba mẹ, tạm biệt."
Tống Khánh Quốc sau khi nhìn hai người bọn họ cùng vào trường, lúc này mới xoay đầu xe rời đi.
Vương Tuệ Lâm nói với ông: "Ông cũng thật là, không thể cùng con gái nói chuyện đàng hoàng à?"
"Anh không phải nói chuyện đàng hoàng sao? Chỗ nào không có nói chuyện đàng hoàng?"
Vương Tuệ Lâm nhìn ông một cái, không muốn trả lời ông.
Tống Khánh Quốc: "......"
*****
Hai người cùng về phòng học, Tống Kiểu Kiểu nghĩ đến lời ba cô nói liền ủy khuất, vì thế cô rầu rĩ hỏi Lục Kinh Tả, "Lục Kinh Tả, ba tôi nói nếu tôi không nghe lời để cậu phạt tôi, cậu sẽ phạt tôi sao?"
Lục Kinh Tả nhếch môi, cúi đầu nhìn cô, "Sẽ không."
Tống Kiểu Kiểu lập tức ngửa đầu nhìn anh, "Thật?"
"Thật." Lục Kinh Tả khẳng định.
"Bất quá nói thật, nếu tôi thật sự không nghe cậu, cậu sẽ làm sao?"
"Không nghe tôi liền chậm rãi nói."
"Nếu nói còn không nghe?"
"Vậy vẫn luôn nói, nói đến cậu nghe mới thôi."
Tống Kiểu Kiểu "Xì" một cái nở nụ cười, cô do dự, tiếp tục nói: "Về sau cậu không cần nghe ba tôi, nghe tôi là được."
Lục Kinh Tả: "Được."
Lúc sau tiếng chuông vang lên, thầy toán mang theo một chồng bài thi tiến vào, ông đem bài thi đặt trên bục giảng, ánh mắt quét một vòng trong phòng học, nghiêm túc nói: "Đem đồ vật trên bàn thu dọn lại hết, thành thật một chút, không cần làm động tác nhỏ gì, sau khi tiếng chuông chính thức vang lên thì bắt đầu viết, đã biết chưa?"
"Dạ biết." Phía dưới thưa thớt thanh âm đáp trả.
Tống Kiểu Kiểu sau khi bài thi phát tới tay đầu tiên là lật xem một lần, sau đó phát hiện mặt sau có vài đề hình đều là Lục Kinh Tả đã dạy, trong mắt hiện lên một tia sáng, cô lập tức nghiêng đầu hướng anh làm mặt quỷ.
Lục Kinh Tả biết cô vì cái gì vui vẻ như vậy, hơi nhếch môi, ánh mắt sủng nịch, đè thấp giọng nói: "Thi cho tốt."
Tống Kiểu Kiểu đắc ý hất cằm nhìn anh, nói: "Được.".
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook