Phong Có Thơ Tình
-
30: Liếm
Edit: Phương Thiên Vũ
Sau khi chấm dứt là hơn 9 giờ tối, nhưng mọi người còn có chút không muốn cứ như vậy tan cuộc, vì thế có người đề nghị không bằng đi KTV Lại Hải một lần, các bạn học đều không có ý kiến gì, nhưng Trần Thục có chút không chịu được, cuối cùng cũng chỉ là cẩn thận dặn dò hai tiếng, "Hảo hảo chơi, chú ý an toàn" linh tinh.
Sau khi Trần Thục đi rồi, các bạn học rất nhanh liền đặt được một phòng TKV, bởi vì người nhiều, cho nên đặt cũng là phòng siêu lớn, lúc trước bởi vì có chủ nhiệm ở đây cho nên các bạn học còn không dám làm càn, cũng chỉ là quy quy củ củ ăn cơm, uống đồ uống, nhưng hiện tại bọn họ giống như được phóng thích thiên tính, một kết bia liền dọn vào trong phòng.
"Uy, các cậu dọn nhiều như vậy, uống hết sao?" Đường Khả hỏi.
"Uống hết, yên tâm đi."
Đường Khả ngồi trở lại, "Nam sinh lớp chúng ta là điên rồi sao?"
"Cũng không phải sao? Thật vất vả mới có được cơ hội, có thể không thoải mái uống sao?"
Mấy nữ sinh nói nhịn không được đều nở nụ cười.
Vừa lúc cửa phòng lại mở, bọn họ mang tiến vào chính là trái cây thập cẩm, một người bưng hai dĩa lớn tới, Quách mập mạp cười nói: "Các tiên nữ, trái cây của các cậu tới rồi."
Đường Khả khụ khụ, "Tốt, đặt ở nơi này, các ngươi có thể quỳ an."
"Tuân chỉ."
Hai người này kẻ xướng người hoạ làm không khí trong phòng lại lần nữa sinh động lên.
Sau khi đặt đủ hết rượu đồ ăn vặt mấy thứ này, mọi người đóng cửa lại, tắt đi đèn lớn, chỉ để lại một ngọn đèn nhỏ rực rỡ, bầu không khí trong phòng toàn bộ đều không giống nhau, lại có chút cảm giác ngợp trong vàng son.
Lục Kinh Tả bưng một ly nước trái cây cho Tống Kiểu Kiểu, "Uống chút."
Tống Kiểu Kiểu nhìn bên cạnh hắn bia, "Tôi không thể uống bia sao?"
"Cậu muốn uống?"
Tống Kiểu Kiểu gật đầu, "Muốn."
Cô lớn như vậy cũng chưa từng uống bia đâu, khó khi có cơ hội, cô cũng muốn uống một chút.
Ngũ quan thanh tú xinh đẹp của cô bị phân cách loang lổ giữa sáng và tối, trong đôi mắt to chứa đựng ánh đèn, nhìn qua vô cùng kinh động, Lục Kinh Tả nhấp môi, cuối cùng vẫn là rót cho cô một ly bia, "Chỉ có thể uống một ly."
Tống Kiểu Kiểu duỗi tay tiếp nhận bia, "Tốt, chỉ uống một ly."
Từ Cám nhìn, đột nhiên cười một cái, cô ấy tiến đến bên tai Tống Kiểu Kiểu, nhỏ giọng nói: "Lục Kinh Tả đối với cậu cũng thật tốt."
Tống Kiểu Kiểu nghiêng đầu nhìn về phía cô ấy, "Tốt......!Tốt sao?"
"Đương nhiên tốt, bạn nam cũng không có làm tốt như cậu ấy."
Nghe được lời này, tay Tống Kiểu Kiểu nháy mắt run lên một chút, ly bia thiếu chút nữa bị đổ, cô nhanh chóng đem ly bia đặt ở trên bàn trà, gương mặt trắng nõn hồng thành một mảnh, cũng không phải biết là vì uống xong bia bị liền nhuộm đỏ? Hay là xấu hổ vì những lời của Từ Cám?
Cô chậm rãi nghiêng đầu nhìn thoáng qua Lục Kinh Tả ngồi ở một bên cùng mấy người Kỷ Vị nói chuyện, anh hôm nay mặc áo thun màu trắng, quần jean đen, giày trượt, cả người nhẹ nhàng khoan khoái, tần suất tim đập đột nhiên nhanh vài phần, cô theo bản năng nói với Từ Cám: "Cậu đừng nói bừa."
Từ Cám thấy cô như vậy, nhấp miệng cười một chút, dù sao cô chỉ chỉ điểm đến đó thôi, nếu nói hết toàn bộ vậy không có ý tứ.
"Đúng rồi, việc mình không đi T đại đã nói với cậu ấy rồi."
Cô lúc trước rất muốn cùng Đường Kỳ một trường đại học, nhưng sau khi có thành tích thi đại học, cô thi 406 điểm, mà hôm nay điểm trúng tuyển S đại chênh lệch 5 điểm, cô hoàn toàn có thể vào S đại, huống hồ mấy bạn học đều vào S đại, Kiểu Kiểu cũng ở S đại, cho nên cô cuối cùng vẫn là lựa chọn lưu lại.
"Vậy cậu ấy nói như thế nào?"
"Nói cậu ấy không có ý kiến, dù sao chúng ta về sau cũng là yêu xa, bất quá có câu nếu là trường cửu, cần gì sớm sớm chiều chiều thấy nhau, chúng mình nhất định có thể!"
*****
Càng lúc không khí trong phòng dần dần trở nên náo nhiệt lên, ngay cả các bạn nữa ngay từ đầu không chạm vào rượu cũng bắt đầu lấy một ly.
"Nữ sinh lớp chúng ta hôm nay có thể uống hết mình, cho dù các cậu uống say thế nào, chúng tôi nhất định sẽ đưa mỗi người các cậu an toàn về nhà, nhưng sau này chúng tôi không ở bên cạnh, nữ sinh ở bên ngoài cũng không thể uống như vậy."
"Đúng vậy, về sau có lẽ đều không gặp được bạn học che chở các cậu giống như chúng tôi."
Các nữ sinh tuy đỏ hốc mắt nhưng vẫn nói lại một câu, "Thích, sau này các cậu nói không chừng cũng không gặp được tiểu tiên nữ giống như chúng tôi đâu."
Các nam sinh nở nụ cười, "Đúng đúng đúng, nữ sinh lớp chúng ta toàn bộ đều là tiểu tiên nữ, cho dù sau này không ở cùng nhau, nhưng nếu ai dám khi dễ các cậu, chỉ cần tới tìm chúng tôi, chúng tôi tuyệt đối sẽ không để tiên nữ lớp mình bị người khi dễ!"
Tất cả mọi người đều nở nụ cười, nhưng cùng lúc đó hốc mắt cũng đều đỏ.
"Tới, mọi người cùng nhau uống một ly!"
"Cụng ly!"
Ly bia của Tống Kiểu Kiểu đã rỗng, vì thế cô vừa lén lút rót cho mình một chút vừa dùng dư quang nhìn Lục Kinh Tả, cũng may anh cũng không có nhìn bên này.
Uống đến cuối cùng mọi người bắt đầu kính bia lẫn nhau, Tống Kiểu Kiểu đang nói chuyện với Từ Cám, đột nhiên Quách mập mạp bưng rượu đi tới, "Đội trưởng, về sau chúng ta ai đi đường nấy, cậu thế nào cũng đến cùng tôi uống một chén đi!"
Tống Kiểu Kiểu bưng ly bia lên thật không có do dự, nhưng còn chưa có uống lại nghe thấy một giọng nam vang lên: "Đội trưởng, tôi cũng muốn kính cậu một ly!"
"Tôi cũng muốn!"
"Còn có tôi!"
Tống Kiểu Kiểu một chút liền ngốc, nhiều người như vậy, muốn mỗi người một ly, cô sao chịu được?
Lúc cô có chút vô thố thì Lục Kinh Tả đã đi tới, anh đi đến bên cạnh Tống Kiểu Kiểu, nhàn nhạt nói: "Cậu ấy không uống bia."
Các nam sinh không thuận theo, "Vì cái gì nha?"
Lần này không chờ Lục Kinh Tả nói chuyện, các nữ sinh liền nhìn không được, "Các cậu còn không biết xấu hổ hỏi vì cái gì, kính một ly được rồi, mấy người các cậu mỗi người một ly, thế Tống Kiểu Kiểu phải uống bao nhiêu, vừa rồi còn nói phải bảo vệ chúng tôi, bây giờ liền khi dễ?"
"Đúng vậy, khi dễ nữ sinh chúng tôi không có ai sao?"
"Các cậu có phải thiếu thu thập hay không?"
Bị nữ sinh vây công như vậy, mấy nam sinh đầu óc nháy mắt thanh tỉnh, biểu tình ngượng ngùng.
"Được được, đi sang bên kia tiếp tục uống đi."
Quyền Gia Lệ yên lặng nhìn một màn vừa rồi, khóe miệng chậm rãi gợi lên một nụ cười chua xót, qua một hồi cô ấy rũ mắt sau đó rót cho mình một ly bia, nhấc chân đi qua hướng Lục Kinh Tả, đứng trước mặt anh.
Lục Kinh Tả ngẩng đầu nhìn về phía cô ấy, sắc mặt bình đạm.
"Lục Kinh Tả, chúng ta tốt xấu cũng cộng sự ba năm, tôi kính cậu một ly." Cô vươn ly bia với Lục Kinh Tả, cô thấy anh bất động, vì thế nói thêm: "Cậu không phải là khinh thường tôi nên không muốn cùng tôi uống đi?"
Lục Kinh Tả thu hồi mắt, sau đó giơ chén rượu đứng dậy, vươn tay nhẹ nhàng chạm ly với cô ấy.
Quyền Gia Lệ ngửa đầu uống xong ly bia, người chung quanh lập tức vỗ tay, "Không hổ là lớp trưởng, làm tốt lắm!"
Sau khi uống xong Quyền Gia Lệ cười với bọn họ, sau đó xoay người trở lại vị trí của mình, từ lúc đó ánh mắt của cô ấy không còn dừng trên người thiếu niên cao gầy kia nữa.
*****
KTV sau khi chấm dứt, các nam sinh chủ động phụ trách đưa nữ sinh về nhà, lúc có người ánh mắt dừng trên người Tống Kiểu Kiểu, lập tức liền có người trêu ghẹo nói: "Người ta có người cùng tiện đường, còn cần cậu a?"
Bị trêu ghẹo nam sinh đỏ mặt lên.
"Được rồi, chúng tôi kêu xe tới, đi trước, tạm biệt."
"Tạm biệt."
Không lâu sau khi các bạn học đều đi, xe Lục Kinh Tả kêu cũng tới rồi, anh mở cửa xe, dùng tay để ở phía trên, nói với Tống Kiểu Kiểu: "Lên xe đi."
Tống Kiểu Kiểu mở to đôi mắt hơi say, chậm rì rì đi qua, sau khi cô ngồi ổn định anh mới ngồi vào, nói với tài xế phía trước: "Bác tài, tiểu khu Hoa Loan."
"Được rồi."
Lúc này đã là rạng sáng, bên ngoài cửa sổ xe như nước chảy, đèn đuốc sáng trưng, Tống Kiểu Kiểu nhìn chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa, cô theo bản năng mà đem đầu dựa lên vai Lục Kinh Tả.
Lục Kinh Tả hơi sửng sốt một chút, nhưng rất nhanh lại thả lỏng, anh nghiêng đầu nhìn cô, bộ dáng an tĩnh tinh xảo như búp bê Tây Dương, hắn đôi mắt mang theo dịu dàng cùng sủng nịch nói không nên lời, "Cô ngốc này, rốt cuộc là trộm uống bao nhiêu ly a?"
Có thể là tư thế này không quá thoải mái, cô hơi chút một chút thay đổi, cả khuôn mặt đều chôn ở chỗ cổ để lộ ra của anh, ấm áp hô hấp thường thổi qua làm thân thể anh vốn thả lỏng lại lập tức căng chặt, cuối cùng siết chặt bàn tay chỉ có thể chậm rãi thả lỏng lại, một tay giúp cô vén những sợi tóc lung tung ra sau tai, tay còn lại nhẹ nhàng khoát trên vai nhỏ của cô.
Bọn họ cách tiểu khu Hoa Loan cũng không phải quá xa, đại khái cũng khoảng nửa giờ lái xe, sau khi thanh toán tiền anh mới nhẹ giọng đánh thức cô, "Kiểu Kiểu, chúng ta tới rồi."
Tống Kiểu Kiểu mơ mơ màng màng mở to mắt, "Đến......!Sao?"
"Ân, tới rồi, xuống xe đi."
"Nga."
Sau khi xuống xe hai người đi song song vào tiểu khu, Lục Kinh Tả thấy cô đi đường không xong, vừa nhìn liền thấy đôi mắt cũng không mở, anh nhanh chóng đi trước một bước ngăn ở trước mặt cô, Tống Kiểu Kiểu bước chân theo bản năng ngừng lại, cô mắt say lờ đờ mông lung nhìn anh, "Sao......!Làm sao vậy?"
Lục Kinh Tả đưa ta ra, "Đưa tay cho tôi."
Tống Kiểu Kiểu lập tức ngoan ngoãn đem tay đưa cho anh, tay nhỏ mềm mại ấm áp, tay anh dán vào tay cô chậm rãi thay đổi phương hướng, ngón tay thon dài xâm nhập vào từng khe hở ngón tay, sau đó hoàn toàn nắm chặt.
"Nắm chặt tôi."
Sau khi anh nói xong Tống Kiểu Kiểu như cũ nghe lời nắm chặt tay anh.
Hai người mười ngón nắm chặt, lòng bàn tay cùng lòng bàn tay dán nhau, trái tim nóng bỏng của Lục Kinh Tả đập càng thêm lợi hại, hóa ra cô sau khi uống say sẽ ngoan ngoãn nghe lời như vậy sao?
"Không trở về......!nhà sao......" Tống Kiểu Kiểu lẩm bẩm hỏi một tiếng.
Lục Kinh Tả cười, tay kia điểm nhẹ lên chóp mũi của cô, "Về."
Anh nắm chặt tay cô, tiếp tục đi về hướng tòa nhà.
Cà thẻ tiến vào, đèn ở hành lanh không có sáng lên, Lục Kinh Tả duỗi tay đụng vào một chút, vẫn không có, hẳn là hỏng rồi.
"Nhìn không thấy......!đường......"
Lục Kinh Tả lấy di động ra mở đèn pin, "Lúc này mới nhìn thấy, đi thôi."
"Nga."
Lục Kinh Tả đưa cô đến cửa, nói với cô: "Gõ cửa, về nhà."
Tống Kiểu Kiểu nâng tay lên muốn gõ cửa, nhưng tay cô còn chưa có đặt lên đã bị bàn tay khác nắm lấy, ngay sau đó bị mang tiến vào một cái ôm rắn chắc, hình như có thanh âm thứ gì rơi xuống đất, tầm mắt tức khắc tối tăm.
Giống như có một thứ mềm mại dán vào môi, ướt át ấm áp, mang theo hương thơm nhàn nhạt, giống như thạch trái cây, co không nhịn được nhẹ nhàng liếm một chút.
"Tê......"
Có người lại cắn thạch trái cây..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook