Phong Có Thơ Tình
-
16: Vị Trí Trung Tâm
Edit: Phương Thiên Vũ
Hội thể thao thời tiết thật tốt, có ánh mặt trời, nhất trung và nhị trung cùng cử hành, mọi người đều tập trung cử hành ở sân thể dục S thị, học sinh nhất trung cùng nhị trung đều mặc đồng phục của mình, đồng phục nhất trung là xanh trắng đan xen, mà đồng phục nhị trung là đồ thể thao màu tím, cho nên liếc mắt nhìn qua, học sinh hai trường vừa xem hiểu ngay.
Lễ khai mạc là nhất trung nhị trung tiến hành xen kẽ, phần lớp mười nhất trung kết thúc thì đến lớp mười nhị trung, theo thứ tự suy ra, khi lớp mười một nhị trung kết thúc là lớp mười hai nhất trung lên sân khấu.
Các bạn học nhất trung đã sớm đổi xong quần áo chờ đợi, các nam sinh là quần đen dài áo sơ mi trắng, còn các nữ sinh là váy đen dài áo sơ mi trắng, nam nữ sinh thống nhất giày màu trắng, tinh thần toàn ban đều vô cùng phấn khích.
Lúc chờ đợi Tống Kiểu Kiểu đứng ở phía trước Lục Kinh Tả, cô nghiêng đầu nhìn thấy trên gương mặt trắng sáng của anh mang theo chút khẩn trương, nhỏ giọng an ủi: "Chúng ta đều đã tập luyện nhiều lần như vậy, thả lỏng hô hấp, không có việc gì."
Lục Kinh Tả nhìn Tống Kiểu Kiểu, anh trước nay đều chưa từng khẩn trương như vậy, cho dù cuộc thi vô cùng quan trọng anh đều có thể bình tĩnh đối mặt, nhưng việc khiêu vũ này anh thật sự là lần đầu tiên.
Tống Kiểu Kiểu không khỏi mà nhấp môi cười, thật sự rất khó có thể từ trên mặt Lục Kinh Tả nhìn đến biểu tình như vậy, cô nhướng mày với anh, nói: Đừng khẩn trương, cậu chính là tôi tay cầm tay mang ra tới."
Lục Kinh Tả nhìn cô một cái, nhìn bộ dáng cô lúc này, khẩn trương trong lòng không khỏi nhạt đi vài phần, anh gật đầu "Ân" một tiếng.
Trước khi âm nhạc vang lên, Tống Kiểu Kiểu cùng Đường Khả mang theo đội nam sinh đứng ngay ngắn tại chỗ, vốn hai người bọn cô nên cùng nữ sinh lên sân khấu, nhưng lần trước sau khi Trần Thục thấy hai người các cô tập luyện liền sắp xếp đem các cô dẫn dắt các nam sinh cùng lên sân khấu, hai người đứng ở hàng đầu tiên.
Tất cả mọi người đều đã tập luyện vô số lần, cho nên khi âm nhạc chính thức vang lên, mới phát hiện hóa ra những động tác đó đã sớm khắc thật sâu vào trong đầu, thậm chí khi đầu óc còn chưa có thời gian suy xét thì động tác chỉnh tề cũng đã đi ra ngoài.
Khi vận may tới liên tiếp vang lên, trên khán đài kịch liệt phát ra tiếng thét chói tai, trên khán đài một nữ sinh cao gầy gương mặt xinh đẹp mặc bộ thể thao màu tím hỏi người bên cạnh: "Đây là học sinh lớp một của ban mười hai nhất trung?"
"Đúng vậy, cậu xem nam sinh ở vị trí trung tâm kia! Quá soái đi! Mình không thể dời mắt luôn đấy!"
An Thấm đã sớm chú ý tới thiếu niên ở vị trí trung tâm kia, khóe miệng cô ấy mang theo ý cười, "Ân, là rất tuấn tú."
Nghe thấy lời này Tào Nhuế ngược lại không kích động, mà lại nhìn về phía cô ấy, ngay sau đó trêu chọc nói: "U, có thể từ trong miệng cậu nghe được lời này thật là không dễ dàng, nghĩ soái ca nhị trung chúng ta cũng không ít, không ngờ lại không được cậu thích."
An Thấm cười một chút, "Nam sinh kia, giúp mình hỏi thăm một chút tên gọi là gì?"
"Cậu đùa thật a?"
"Cậu đoán." An Thấm nhướng đuôi mắt, "Chị em tốt, liền làm ơn cậu."
"Được được được, khó khi thấy cậu khen một nam sinh, yên tâm đi, mình khẳng định giúp cậu hỏi thăm rõ ràng."
Lớp một kết thúc ăn khớp khiến mọi người kinh diễm, mọi người sau khi khom lưng cúi chào liền tiếp tục tiết mục tiếp theo.
Lễ khai mạc sau khi chấm dứt, thi đấu lúc này mới chính thức bắt đầu.
Qua thời gian rất dài, Tống Kiểu Kiểu lúc này mới nghe thấy tiếng phát thanh về lớp mười hai vang lên, "Mời các bạn nữ lớp mười hai tham gia đấu vòng loại 100 mét đến điểm danh chỗ tiến hành kiểm tra."
Từ Cám lập tức duỗi tay kéo Tống Kiểu Kiểu, "Kiểu Kiểu, cậu nên đi điểm danh."
"Được."
Tống Kiểu Kiểu đem áo khoác cùng đồ dùng cá nhân của mình đều giao cho Lục Kinh Tả bên cạnh, "Cậu phải xem giúp tôi."
Nói xong hai người cùng các bạn học cùng đi điểm danh, đợi sau khi điểm danh chấm dứt, mọi người đi theo vị ấy một đường đến chỗ đường băng xuất phát, Từ Cám còn đang dặn dò cô: "Kiểu Kiểu, chúng ta cố gắng là được, biết chưa?"
Tống Kiểu Kiểu hướng cô ấy làm một dấu tay OK, "Được rồi, mình biết mà."
Tống Kiểu Kiểu đứng ở chỗ đường băng ban tổ chức đã sắp xếp, kỳ thật đường băng chỗ cô còn rất có lợi, bởi vì cô đứng ở vị trí bên trong.
Thời khắc càng thêm khẩn trương, cô đã làm tốt tư thế chuẩn bị chạy, tất cả mọi người khẩn trương nhìn súng trong tay trọng tài.
Thậm chí có một nữ sinh bởi vì chú ý quá tập trung, cho nên khi trọng tài hô "Chuẩn bị" liền bật chạy đi, tức khắc náo loạn một trận cười, người chung quanh đều cười không ngừng, mặt nữ sinh cũng đỏ bừng, trọng tài cũng không nhịn được cười một cái, kêu cô ấy nhanh chóng chạy trở về.
Cuối cùng ở một tiếng súng "Đùng ——" vang lên, tất cả tuyển thủ trên đường băng đều dùng sức chạy vội về phía trước, Tống Kiểu Kiểu cũng không ngoại lệ.
Lúc cố gắng chạy nước rút, Tống Kiểu Kiểu nhìn thấy vài tuyển thủ đều bị mình ném ở phía sau, bên tai tràn ngập tiếng thét chói tai, tiếng cố lên, không dứt bên tai, cô thậm chí cảm thấy chân của mình cũng sắp không phải của mình nữa.
Lúc tới gần điểm kết thúc, cô thấy được Lục Kinh Tả trong đám người, cô thấy được hình miệng của anh, anh đang nói cố lên.
Tiếp theo nháy mắt, Tống Kiểu Kiểu bạo phát lực kinh người, cô dùng hết lực chạy về phía trước, chênh lệch dẫn đầu trước cô chỉ có duy nhất một vị tuyển thủ bất quá nửa thước, thân thể cảm nhận được sức lực đâm tuyến bé nhỏ không đáng kể, trong đám người bạo phát tiếng hoan hô kịch liệt.
"Kiểu Kiểu! Kiểu Kiểu!!!" Từ Cám hoan hô chạy về phía cô, một tay ôm chặt cô, "Kiểu Kiểu! Cậu giỏi quá! Là người đứng nhất!!"
Sau khi kêu xong cô ấy lúc này mới chú ý tới Tống Kiểu Kiểu gò má ửng đỏ cùng môi khô khốc, cô ấy đột nhiên kêu một tiếng, "Má ơi, mình quên mua nước cho cậu, cậu chờ mình, mình đi mua liền."
Từ Cám xoay người liền chạy ra, Tống Kiểu Kiểu cũng không kịp kêu cô ấy, mà cô ấy mới vừa chạy đi cô liền nhìn thấy Lục Kinh Tả đi về phía mình, anh vặn bình nước khoáng đưa qua, "Uống nước."
Cổ họng Tống Kiểu Kiểu như muốn bốc khói, sau khi nhận nước liền ngửa đầu ùng ục uống điên cuồng, cô uống hơn nửa bình nước lúc này mới giảm bớt không ít.
"Mới vừa chạy xong không thể lập tức nghỉ ngơi, đi vòng quanh đường băng một hồi, chậm một chút." Lục Kinh Tả nói.
Tống Kiểu Kiểu vô lực gật gật đầu, anh đi cùng cô vòng quanh đường băng một hồi.
"Mệt mỏi?"
"Ân, mệt chết."
"100 mét cậu liền mệt chết, vốn cậu không phải còn muốn chạy 400 mét sao?"
"May mắn cậu đổi thành 100 mét cho tôi, bằng không cậu liền không thấy được tôi." Tống Kiểu Kiểu đùa giỡn nói.
Lục Kinh Tả duỗi tay vỗ đầu cô, "Không được nói bừa."
"Tôi nói giỡn."
"Nói giỡn cũng không được."
Tống Kiểu Kiểu cười một cái, "Cậu cũng quá nghiêm túc đi, bất quá lần sau tôi không nói, được chưa?"
Lục Kinh Tả vừa lòng gật đầu.
Bên kia Từ Cám mua nước xong đang chuẩn bị chạy về, nửa đường vừa lúc gặp được Sở Nhập Ngô, Sở Nhập Ngô thấy nước suối trong tay cô ấy thì trực tiếp lấy đi.
"Ai......" Từ Cám muốn cướp về.
"Không phải chỉ là một chai nước sao? Nhỏ mọn như vậy sao?"
"Đó là tôi mua cho Kiểu Kiểu, cậu ấy mới vừa chạy 100 mét!"
"Nữ tử 100 mét đều kết thúc lâu như vậy, chờ cậu đưa qua, chỉ sợ người ta khát chết rồi."
"Kia cũng mặc kệ chuyện của cậu, trả tôi! Không được uống!"
Sở Nhập Ngô né tránh cô ấy, vặn nắp bình, "Không cần đưa, cậu ấy đã có người đưa."
"Cái gì?"
Sở Nhập Ngô ngửa đầu uống một ngụm, nói: "Tôi vừa từ bên kia lại đây, Lục Kinh Tả ở bên cậu ấy."
Từ Cám nghi ngờ nhìn cậu, "Cậu không có gạt tôi?"
"Tôi lấy việc này lừa cậu làm cái gì?"
Khi Tống Kiểu Kiểu bồi Từ Cám nhảy xa, cô nghe thấy loa phóng thanh "Nam sinh lớp mười hai một phút lên rổ", Lục Kinh Tả tham gia chính là một phút lên rổ, cô theo bản năng nhìn về hướng đó.
Từ Cám cũng nghe thấy tiếng thông báo, cô ấy nhìn Tống Kiểu Kiểu, quả nhiên nhìn thấy Tống Kiểu Kiểu đang nhìn đông nhìn tây, vì thế cô nói với cô ấy: "Cậu hãy đi trước xem bọn họ lên rổ đi, chờ sau khi kết thúc mình đi tìm cậu."
Trong mắt Tống Kiểu Kiểu hiện lên một tia do dự, nhưng cô vẫn lắc đầu, "Mình chờ cậu cùng đi."
"Nhưng mà......"
"Mời vị tuyển thủ tiếp theo chuẩn bị sẵn sàng." Thanh âm của ban thư ký vang lên.
Từ Cám theo bản năng mà nhìn qua, trước cô ấy chỉ còn lại ba vị tuyển thủ, "Tôi rất nhanh liền xong."
Tống Kiểu Kiểu gật đầu.
*****
Đầu sân bóng rổ kia.
Tào Nhuế mang theo An Thấm chen vào, An Thấm hỏi cô ấy: "Cậu dẫn mình đến nơi đây làm cái gì?"
"Mang cậu xem vị tiểu ca ca đứng ở trung tâm lúc trước."
"Ân?"
"Lúc nãy không phải kêu mình giúp cậu hỏi thăm sao, cậu biết vị tiểu ca ca kia là ai không?"
An Thấm trợn trắng mắt, "Phải biết rằng mình còn hỏi cậu a?"
Tào Nhuế cười một cái, "Cậu ấy chính là khảo thần Lục Kinh Tả của nhất trung, từ lớp mười đến lớp mười hai, ba năm đều ngồi ổn trên ghế hạng nhất, ánh mắt cậu thật đủ độc a."
"Cậu ấy chính là Lục Kinh Tả?"
An Thấm từng nghe qua tên Lục Kinh Tả nhất trung, nhưng cũng chỉ là nghe nói qua mà thôi, hạng nhất của lớp bọn họ là một con mọt sách, cô cũng vẫn luôn cho rằng học bá như vậy tất nhiên cũng là con mọt sách, ai từng nghĩ đến cư nhiên sẽ là một người như vậy.
Hai người đứng ở trên khán đài, phía dưới là các tuyển thủ tham gia một phút lên rổ cùng với trọng tài, ở trong đám người An Thấm liếc mắt một cái liền thấy được Lục Kinh Tả.
Anh nhìn bốn phía, tựa như đang tìm cái gì, nhưng anh không có tìm được, bởi vì đôi mắt anh hiện lên một tia mất mát, ngay sau đó lại biến thành bình tĩnh không gợn sóng..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook